1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sẽ là ngày hôm qua...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi huong_co_may, 12/05/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngooong

    ngooong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2005
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    huong_co_may ới ời ơi, ai cũng có một cái mặt nạ chẳng việc gì phải mua. Em có trót mua mặt nạ không? hêhê cho anh mượn đi lừa mấy em mẫu giáo được không?
    Tóc nó ép rồi, mới ép tháng trước sao rối được chứ. Tóc nó chỉ làm rối lòng anh thôi!
    Trăng hôm nay sáng quá! Anh hôn vào má em! choét!
    Trăng hôm nay cao tít! Anh hôn.......... ơ! đã tắm chứa đấy?
    Dù là ga xép hay ga chính con tàu cũng se dừng lại. Hãy là một ga nhỏ trong hàng trăm nghìn ga suốt quãng đường đời. Đoàn tàu sẽ dừng lại, hạnh phúc lại sẽ tràn ngập
  2. huong_co_may

    huong_co_may Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2005
    Bài viết:
    1.986
    Đã được thích:
    2
    Phần III
    Người con gái lỡ thì bước tới vài bước rồi sững lại. Nàng hoang mang tự hỏi, không biết đó có phải là chàng trai hàng xóm năm xưa rụt rè mãi mới dám hỏi: ?oThế? có chờ? không??. Nhưng khi người đàn ông ấy gọi tên nàng bằng giọng nói thân thuộc, nàng khóc, tiếng khóc nghe như ngàn mảnh thủy tinh rơi, vì nàng phải chờ đợi quá lâu, và người nàng chờ nay đã biến thành người đàn ông có cái nhìn lạnh lẽo như thép.
    Làng xóm đua nhau chúc mừng nàng. Các ông làm nghề ?ogõ đầu trẻ? đem mối tình chung thủy của hai người rao giảng trong các lớp học. Thế là từ đấy có thêm nhiều cậu bé chỉ mơ về chiến trận. Mơ về một mai mình được hầu cận đấng quân vương. Còn những cô bé thì chỉ ao ước sao mai này lớn, được chờ người yêu đến khi lỡ thì!
    Không chậm trễ gì, người ta làm lễ cưới cho đôi tình nhân chung thủy. Vua ban áo tím cho nàng trinh nữ lỡ thì và đám cưới trọng thể hết chỗ nói. Hoàng hôn xuống, cạnh chén rượu bên mâm cỗ, quan khách tròn xoe mắt nghe chú rể kể chuyện. Mười mấy năm hầu cận vua, anh ta đã quen tính kín miệng. Và chỉ bốc lên khi rượu đã ngà ngà. Nhưng anh không biết nói chuyện gì khác, ngoài chuyện chém giết. Anh kể về những bữa tiệc đầy sơn hào hải vị ngập máu trong thời bình và say sưa mô tả các kiểu chết của nhiều người khác nhau dưới tay kiếm của anh. Cuối cùng, vì sao vua đã ban cho anh ta chiếc đai vàng.
    Người trinh nữ nghe chuyện của chồng mới cưới và nàng đứng không vững nữa. Lảo đảo, nàng lùi dần về buồng. Nép mình trên giường trong bóng tối, nàng như ngửi thấy mùi tanh lợm của máu, và trên mặt nàng như có làn môi lạnh toát của những oan hồn lướt qua. Nàng vùng dậy, run lật bật, vội vàng châm lửa lên tất cả các ngọn đèn dầu lạc mà nàng tìm được trong buồng. Ánh đèn chập chờn đỏ quạch càng làm nàng thêm sợ hãi.
    Vừa lúc đó, có tiếng kẹt cửa. Thân hình to lớn của người chồng mới cưới chếnh choáng tiến vào. Theo thói quen, anh ta vẫn mang theo thanh kiếm. Nàng nhìn lên, và thấy anh không vào một mình. Theo liền sau anh là một người đàn bà trong veo, tóc xoã - chỉ có bộ tóc là còn màu sắc - mặc quần áo đại tang, đang cầm một tấm áo đẫm máu giơ lên và cất giọng đều đều một cách kỳ lạ, lặp đi lặp lại như không bao giờ dứt:
    -Hãy trả chồng cho ta! Kẻ giết bạn kia, trước khi mi bước vào giường cưới! Hãy trả cha cho năm đứa con thơ dại của ta! Hãy trả?
    Vậy mà chồng nàng không nghe thấy gì cả, anh dựng thanh kiếm vào vách, rồi xáp tới đặt tay lên ngực nàng. Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy máu từ tấm áo trong tay người đàn bà xoã tóc rỏ xuống hai bàn tay người chồng mới cưới. Nàng ôm mặt rú lên kinh hãi:
    - Ôi kìa, máu! Máu nhiều quá! Máu đỏ cả hai bàn tay!
    Chồng nàng giật mình nhìn lại. Anh vẫn không thấy gì cả, ngoài những vết sẹo ngang dọc nơi bàn tay mình. Anh dỗ dành:
    - Ồ! Can đảm lên, cô em ủy mị! Chẳng qua là vì em quá hồi hộp đó thôi! Đã bao ngày ta chờ phút giây này. Nào, hãy vui lên.
    Anh nói vậy, nhưng miệng không cười và mắt vẫn lạnh như thép, cũng như từ ngày về đến giờ, chưa một ai nhìn thấy anh cười. Người trinh nữ bỏ hai bàn tay che mặt. Nàng không nhìn thấy người đàn bà tóc xoã nữa, nhưng trên khuôn mặt đang gần xuống mặt nàng, nàng chỉ thấy khóe miệng mím chặt và cái nhìn lạnh lẽo như cái nhìn của Thần Chết. Lại sợ hãi cuống quít, nàng van vỉ:
    -Hãy mỉm cười đi anh! Em van đấy! Hãy cười lên để em thấy anh của ngày xưa. Bao năm chờ đợi, em đâu muốn anh buồn?
    Người chồng cố hết sức để mỉm cười. Đã lâu lắm rồi anh không làm cử chỉ đó nên bây giờ anh không biết bắt đầu một nụ cười như thế nào. Khó nhọc lắm, anh mới nhớ ra rằng, khi cười người ta phải để lộ ít nhất là một hàm răng. Anh nhếch môi, để lộ hẳn hai hàm răng chắc khỏe.?.
    Được huong_co_may sửa chữa / chuyển vào 08:35 ngày 20/09/2005
  3. huong_co_may

    huong_co_may Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2005
    Bài viết:
    1.986
    Đã được thích:
    2
    Phần cuối
    Nhưng anh quên rằng, khi người ta cười, chính đôi mắt cười trước, cái miệng cười sau, thậm chí chỉ cười bằng mắt cũng đủ. Mà đôi mắt muốn cười, trước hết tâm hồn phải cười đã, cho nên cố gắng để mỉm cười, trông anh lại thêm vẻ dữ dằn đe dọa của một con sói. Ngay lập tức, vợ anh co rúm lại và quay mặt vào trong, thổn thức cố kìm tiếng khóc.
    Người chồng buồn bã soi trong tấm gương cười, ngắm kỹ mình, rồi tuyệt vọng:
    - Thôi, thế là hết, cả một đời chờ đợi! Em chối từ ta, em ghê tởm ta ư?
    Anh rũ xuống thành giường, rồi gầm lên như một con thú bị thương:
    - Tại sao em chờ ta cả đời, để rồi chối từ ta? Tại sao em bắt ta phải cười! Còn đâu nữa chàng trai với lớp lông măng trên mép ngày xưa! Ta đã trở thành ?ongười đàn ông không cười? của triều đình, từ khi bàn tay này nhúng vào máu bạn bè, bên những bàn tiệc đầy sơn hào hải vị. Đấng quân vương sai ta giết hết những kẻ bất tuân thượng mệnh bằng các chiếc đũa. Trong mọi chiếc đũa nạm vàng nơi bàn tiệc đều có một lưỡi dao tinh tế giấu ở trong?
    Anh nức nở, đôi vai rung lên dữ dội:
    - Ôi! Bạn ta! Người bạn đã cùng ta tựa vào lưng nhau tìm hơi ấm chống đỡ cơn gió lạnh chiến hào. Thôi, thế là hết và đây là đêm tân hôn vĩnh biệt, phần thưởng cuối cùng cho người lính quá nửa đời phụng sự đấng quân vương.
    Tiếng nức nở dữ dội của người chồng mới cưới rung chuyển cả căn phòng. Rồi xách kiếm trên tay, anh bỏ đi biệt xứ. Có người nói rằng anh đã đến tìm vua, định bắt vua phải đền tội đã biến anh thành người đàn ông không biết cười. Nhưng vua đã kịp giết chết anh trước, bằng chính một trong những chiếc đũa nạm vàng nơi bàn tiệc. Cũng có người bảo rằng anh lại lao vào những cuộc chém giết mới không ghê tay cho quên ngày tháng.
    Chỉ còn lại nơi quê nhà người trinh nữ lỡ thì. Nàng sống âm thầm như cái bóng, mà không một lần nghĩ đến chuyện tự giải thoát bằng cái chết. Nhưng cái tật hễ có tiếng chân hay tiếng động mạnh là đưa tay lên ôm mặt thì nàng không sao bỏ được.
    Một hôm, người xã trưởng được mời đến để làm giấy chứng tử cho nàng. Nàng chết mà hai tay che mặt, người khâm liệm nắn thế nào cũng không bỏ ra.
    Vài ngày sau, trên mộ nàng rùm roà mọc một loài cây thấp lòa xòa mang hình tròn tim tím buồn man mác. Mỗi khi có chân bước qua hay va chạm mạnh, những chiếc lá lăn tăn lại giật mình khép lại, xuôi xuống như bàn tay ai che mặt.
    Những loài hoa cỏ mọc đầy chung quanh lấy làm lạ lùng lắm về chuyện đó. Một hôm, chúng chặn chàng Gió lại:
    - Này, anh Gió! Ở đây, không có ai già như anh và trẻ như anh. Vậy anh hãy nói cho chúng tôi biết vì sao loài cây mới đến kia, tầm thường đến vậy, lòa xòa bên vệ cỏ, khách bộ hành dễ dàng giẫm lên, có gì đặc biệt đâu mà phải gìn giữ, hơi một tí lại lấy tay che mặt, điệu đà làm vậy?
    Từng trải như chàng Gió mà cũng không trả lời được. Thế là một đêm thanh tĩnh, dịu dàng, muôn hoa cỏ đang mơ màng trong giấc ngủ êm đềm, chàng Gió lướt tới bên loài cây tầm thường ấy, khẽ hỏi:
    - Này cô em bé bỏng! Sao em hay che mặt thế? Ở đây có ai chọc ghẹo em sao? Em hay e thẹn lắm à? Nếu không, tại sao người ta lại gọi em là cây trinh nữ?
    Đắn đo một chút, rồi loài cây ấy nhẹ nhàng đáp:
    - Không phải thế đâu, mặc dù chết đi, em vẫn là trinh nữ. Em che mặt vì sợ. Ngày nay người ta càng tranh giành nhau dữ hơn, những bàn tiệc ngập máu vẫn còn nhiều. Vậy nên, mỗi va chạm, mỗi bước chân tạt qua đều làm em giật thót mình. Em sợ người ta sẽ gửi đến cho em đôi bàn tay đầy máu và khuôn mặt người yêu xưa chẳng biết cười.
    Cây trinh nữ chợt co mình lại vì vừa nghe tiếng chân qua. Đó là bước chân sóng đôi của một đôi trai gái đang đi trong sương mù. Trước khi cẩn thận khép những mắt lá lại, cây trinh nữ cầu khẩn: ?oÔi! Lạy Phật! Cầu cho đây không phải là bước chân của những người phải tiễn nhau về nơi ấy??.
  4. huong_co_may

    huong_co_may Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2005
    Bài viết:
    1.986
    Đã được thích:
    2
    Đợi chờ...
    "Em đứng trên cầu đợi anh
    Đứng một ngày đất lạ...thành quen
    Đứng một đời em...quen thành lạ
    Nước chảy...kìa anh...em đợi anh..."
  5. huong_co_may

    huong_co_may Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/05/2005
    Bài viết:
    1.986
    Đã được thích:
    2
    Hãy sợ đi nhé!! Sợ vì điều gì đó!!! Chính cái sợ sẽ dạy cho bạn biết yêu thương hơn!!! Nhưng cái sợ chỉ mang lại hạnh phúc cho bạn khi bạn sợ làm đau người khác, vì lẽ đó chính nỗi sợ nó sẽ mang cho bạn sự trìu mến, sự trân trọng và các cảm xúc ngọt ngào khác. Vì chỉ khi bạn yêu thì bạn mới sợ làm tổn thương người bạn thương yêu, nỗi sợ đó xuất phát từ lòng trân trọng của bạn với người bạn yêu và bạn sẽ không ngần ngại giành hết những tổn thương đó về mình...
    Tớ hiểu rằng bạn đang sợ nhưng không phải nỗi sợ sẽ đem lại cho bạn niềm hạnh phúc mà bạn sợ rằng niềm hạnh phúc ấy sẽ cản trở bạn, cản trở những khát vọng, những đam mê đang chiếm trọn trong tâm trí bạn...Bạn là người khát khao yêu thương hơn ai hết, nhưng bạn chỉ muốn được người khác yêu thương, muốn được người khác ngưỡng mộ nhưng bạn lại sợ yêu thương người khác, sợ ngưỡng mộ người khác....và bạn sợ phải đáp lại sự yêu thương của người khác...bạn thật mâu thuẫn với chính bản thân mình...Bạn chạy theo những cuộc vui, chạy theo những hào nhoáng để rồi thất vọng vì đó không phải là những điều bạn kiếm tìm... Đôi khi bạn băn khoăn, muốn quay đầu lại nhưng bạn tự huyễn hoặc mình rằng không thể được vì bạn sợ sự thay đổi, sợ những điều mới sẽ khiến bạn bối rối, bạn đã quen sống với chiếc mặt nạ của mình, bạn sợ bạn sẽ sụp đổ khi có điều gì đó thay đổi trong bạn...nhưng bạn đâu biết rằng sự thay đổi tốt hay xấu phụ thuộc vào bạn sẽ làm gì trong tương lai chứ không phải bạn đã làm gì trong quá khứ.... bạn tìm đến tôi như với bao người khác và mong những người đó sẽ có thể thay đổi được bạn...hành động của bạn thì chống trả lại những người xung quanh, những người quan tâm đến bạn nhưng trái tim bạn lại không cam chịu, nó luôn gào lên ?ohãy thay đổi tôi đi?... nhưng muốn thay đổi đâu phải dễ phải không bạn? Bạn hãy đừng tìm cách thay đổi mình ở những người xung quanh, hãy tìm ở chính bạn, ?ohãy học cách yêu thương một người trọn vẹn?...Vì khi bạn không còn gì, khi những đồng xu cuối cùng cũng rời bỏ bạn ra đi, khi tia sáng cuối cùng của ánh hào quang quanh bạn biến mất thì cái vẫn còn ở lại là tình yêu đích thực...Vàng đấy bạn biết không?
    Bạn đang là một kẻ lười biếng, mà những kẻ lười biếng sẽ không thể đãi được vàng trong triệu hạt cát....Bạn đang làm tổn thương mình và những người xung quanh bạn vì chính những điều đó!!...Nông nổi và đa nghi....
    Hạnh phúc không dành cho ai luôn sợ hãi.... Xin đừng để trái tim bạn khô héo dần....cạn kiệt sức đập, cạn kiệt niềm tin với tình đời.......với cả hạnh phúc của chính mình...Chúc bạn đủ nỗi sợ để biến yêu thương!
  6. ngocboi

    ngocboi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc không dành cho ai luôn sợ hãi....vậy mà sao chúng ta cứ mãi sống trong sợ hãi thế này ...
    Chúng ta sợ lẫn nhau anh nhỉ cứ đuổi bắt lẩn nhau thế này ...Anh sợ làm em đau...Em sợ làm anh tổn thương ....Và nổi sợ hãi của anh, em lại nằm trong chính con người mình anh nhỉ ....Cuối cùng hai đứa đều thua cuộc...bỏ trốn lẫn nhau...vậy đấy ...
    Anh có buồn không? em buồn lắm .....Anh đang trốn tránh em ...Em cũng vậy ...trốn trong một mặt nạ biết cười ....
    Có bao giờ anh thôi không sợ không? Em cũng có lúc không thèm sợ chi cả nhưng mà chỉ trong suy nghĩ thôi anh ah ...mà từ suy nghĩ đi đến hành động nó xa nhau lắm.....
    Nhưng càng sợ lại càng ....anh nhỉ ...vậy đó ....Em không mong đợi anh thôi sợ đâu ...Vì giống như trẻ con vậy lúc nhỏ sợ ông Kẹ ...lớn lên một tí Ma còn chẳng sợ nữa là.....Anh cũng vậy em lại sợ cái lúc anh không còn sợ nữa...mâu thuẩn vậy đó anh ah ....
    Thôi thì hãy cứ biết sợ đi vậy để luôn là một tấm bia anh nhỉ ..để mọi người thân, bạn bè , gia đình khắc tên anh lên đó .....Vì một người biết sợ .....Em cũng vậy không mong được làm bia nhưng sẽ là ngoan vì biết sợ ...cuộc sống là vậy anh nhỉ ....Không phải tấm bia nào cũng là đá ...
    Hai con người biết sợ ...Em thấy chúng mình hợp nhau đấy chứ ...hợp nhau trong việc trốn chạy ...hay lắm anh ah ....Chúc anh luôn biết sợ .....
  7. bonghoa

    bonghoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2004
    Bài viết:
    2.294
    Đã được thích:
    0
    Đừng trông chờ ai giúp ,phải tự mình cứu mình thôi ..........Tự mình ....Chỉ có mình mới biết mình đang cần gì ,đang thiếu gì ,đang cần thay đổi cái gì ............Chỉ như vậy ... mới thoát ra khỏi chính bản thân mình ..........
    Được bonghoa sửa chữa / chuyển vào 16:30 ngày 26/09/2005
  8. Daikonred

    Daikonred Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/06/2003
    Bài viết:
    243
    Đã được thích:
    0
    minh ko nho quen anh khi nao, co le hon mot nam mot thang. ngay dau minh nhin thay anh, anh de lai cho minh an tuong dep. anh rat cao, dep trai, vui tinh va anh co the noi bang tieng viet vi anh den tu dat nuoc xa xoi. minh va da bat dau noi chuyen... roi anh va minh yeu luc nao chang biet. anh noi: anh thich noi chuyen voi minh. luc dau minh ko tin tinh cam cua anh nhung sau nay minh da cam nhan dc 1 thu tinh cam dac biet tu anh danh cho minh. anh va minh co bao nhieu ki niem cung co bao nhieu du dinh tuong lai. mong tan trong mong...anh di mot noi khac... hom do troi mua to, bao lon... minh thay nho anh...mot ngay ..hai ngay...mot thang...roi cu nhu the...den mot luc minh hieu dc rang: DO CHI LA GIAC MO CUA NGAY HOM QUA...
  9. onggiachayratnhanh

    onggiachayratnhanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/04/2004
    Bài viết:
    4.237
    Đã được thích:
    0
    Đã là ngày hôm qua rồi , đã xảy ra rồi , đã nói thẳng thắn hết mọi chuyện rồi .... Giờ mình làm sao ? Nuối tiếc cũng có , chị bảo phải đứng vững lên em ! Phải đứng vững trên đôi chân của em . Phải cố gắng sao cho bản thân em được đền đáp xứng đáng ... Nhưng chị ơi , em đã yêu cô ấy quá sâu đậm rồi ... Giờ thì thất bại rồi ... Đời bạc bẽo quá ... Giờ chỉ muốn yêu ai đó rồi lấy cô ta luôn , để ko còn cảm giác bị ai đó cướp mất người mình yêu nữa ... Nhưng có được đâu ... Tối nay buồn quá , đêm lại buồn , sáng thức ra lại buồn , trưa lại thế ... Mình cứ mãi yếu đuối đến thế này sao ???/
  10. bonghoa

    bonghoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2004
    Bài viết:
    2.294
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Được bonghoa sửa chữa / chuyển vào 21:48 ngày 27/09/2005

Chia sẻ trang này