1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

******* SEVEN AND ONE ******* Màu đỏ của tình anh em, tinh thần bóng rổ bất diệt và khát khao chiến

Chủ đề trong 'Bóng rổ' bởi bobbieTWINE, 20/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngohoanghuy

    ngohoanghuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2007
    Bài viết:
    1.005
    Đã được thích:
    0
    spam kiểu này vậy,kéo 2pic lên tí,vào tìm dài răng mới thấy 2pic nhà mình
  2. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    Khi Harry thức dậy vào ngày hôm sau, phải mất vài giây sau nó mới nhớ là đã xảy ra chuyện gì. Khi đó nó chỉ hy vọng ngây ngô rằng, đó chỉ là một giấc mơ, và Ron vẫn còn ở đó như chưa bao giờ bỏ đi. Nhưng lúc nó trở đầu mình trên gối, nó có thể nhìn thấy cái giường cũ kĩ của Ron giờ đã trống rỗng. Cái sự thật ấy như một cái thây ma đập thẳng vào mắt nó. Harry nhảy xuống giường, cố tránh không nhìn vào chỗ của Ron. Hermione, đang bận rộn trong bếp, không nói với Harry một lời chào buổi sáng, mà vội quay đi khi nó đi ngang qua. Ron đi rồi, Harry nói với chính mình. Đi thật rồi. Nó nghĩ hoài về điều đó trong khi rửa mặt và thay đồ như thể nếu lặp lại có thể làm bớt đi cú sốc này. Ron đã đi và sẽ không quay trở lại. Harry biết, sự thật đơn giản là, bùa chú bảo vệ của tụi nó có ý nghĩa là một khi tụi nó bỏ nơi này, thì Ron sẽ không thể nào tìm được tụi nó nữa. Nó và Hermione ăn sáng trong im lặng. Đôi mắt cô bé mọng lên và đỏ tấy; trông như thể cô bé không ngủ suốt đêm. Tụi nó gói ghém đồ đạc của mình lại, nhưng Hermione làm rất rề rà. Harry biết vì sao cô nàng muốn trì hoãn thời gian tại khu bờ sông; vài lần nó thấy cô nàng hăm hở nhìn dáo dác, và nó chắc là cô nàng đang tự đánh lừa mình khi nghĩ rằng có tiếng chân bước trong cơn mưa, nhưng rồi không có hình bóng của một cái đầu đỏ hoe nào xuất hiện. Mỗi lần Harry bắt chước Hermione, nhìn quanh quất (bởi vì chính nó cũng hy vọng không ít) và không thấy gì cả ngoài khu rừng sũng nước mưa, một niềm hân hoan mỏng manh vừa loé lên trong nó chợt tan biến. Nó như nghe Ron nói, ?oChúng tôi tưởng rằng cậu biết mình đang làm gì!?, và nó tiếp tục đóng gói đồ đạc với một cái nhói đau trong bụng.
    Dòng sông lầy lội cạnh bên đang dâng lên nhanh chóng và sẽ sớm tràn tới bờ sông nơi bọn nó đang ở. Bọn nó đã chần chừ mất một tiếng đồng hồ kể từ khi chúng quyết định đi khỏi nơi này. Cuối cùng, sau khi đã đóng gói cái túi vải rút đến ba lần, Hermione dường như không còn lý do nào để trì hoãn nữa: hai đứa nắm tay nhau và độn thổ. Cả hai hiện ra ở một bên đồi phủ đầy cây thạch nam bị gió thổi dạt hẳn sang một phía. Ngay khi tụi nó đến nơi, Hermione liền bỏ tay Harry xuống và bước ra xa khỏi nó, và rồi ngồi xuống trên một tảng đá lớn, mặt khép vào đầu gối của mình, người rung rung và nó biết cô nàng đang sụt sùi khóc. Nó nhìn Hermione, nghĩ rằng nó phải đến bên cô nàng và dỗ dành, nhưng một cái gì đó giữ nó đứng yên một chỗ. Mọi thứ bên trong nó như lạnh lẽo và bị bóp nghẹt: Nó lại nhìn thấy cái vẻ khinh khỉnh trên mặt Ron. Harry bước băng qua đám cây thạch nam, bước thành một vòng lớn quanh Hermione, miệng đọc thần chú theo kiểu mà Hermione thường làm để đảm bảo chúng được an toàn.
    Bọn nó không nói gì về Ron trong vài ngày tiếp theo sau đó. Harry quyết định không bao giờ nhắc đến tên của Ron nữa và Hermione dường như cũng biết là chẳng ích gì khi cứ nghĩ về vấn đề đó, mặc dù thỉnh thoảng vào ban đêm khi mà cô nàng nghĩ rằng nó đã ngủ, nó vẫn nghe tiếng cô nàng khóc. Trong lúc đó, Harry bắt đầu lấy tấm bản đồ đạo tặc ra và xem xét nó với ánh sáng của đũa phép. Nó mong đợi, trong một khoảnh khắc nào đó, tên của Ron hiện ra trên dãy hành lang của trường Hogwarts, để chứng minh rằng Ron đã trở về lâu đài ấm cúng, được bảo vệ vì mang dòng máu thuần chủng. Tuy nhiên, tên của Ron đã không xuất hiện và một lúc sau Harry lại thấy mình chăm chú nhìn vào tên của Ginny ở khu vực ký túc xá nữ, tự hỏi cảm xúc mãnh liệt khi nó nhìn chăm chăm vào đó có thể xâm nhập vào giấc ngủ của cô bé hay không, để cô có một chút gì đó biết rằng nó đang nghĩ đến cô, hy vọng cô vẫn bình an.
    Ban ngày, chúng dành hết thời gian để cố gắng xác định xem những nơi nào có thể có thanh gươm của Gryffindor, nhưng tụi nó càng nói về nơi mà cụ Dumbledore có thể cất giữ thanh gươm, càng lúc tụi nó càng thấy thất vọng và mơ hồ. Cố vắt óc, Harry cũng không thể nhớ rằng cụ Dumbledore đã từng nhắc đến một nơi mà cụ có thể cất giấu một thứ gì đó. Có những lúc nó không biết là nó đã bực mình vì chuyện của Ron hay chuyện của cụ Dumbledore hơn. ?oChúng tôi nghĩ rằng cậu biết cậu đang làm gì? Chúng tôi nghĩ rằng cụ Dumbledore đã nói cậu phải làm gì? Chúng tôi nghĩ là cậu đã có một kế hoạch thực sự!
    Nó không thể che dấu với chính bản thân mình rằng: Ron đã đúng. Cụ Dumbledore hầu như chẳng để lại gì cho nó. Bọn nó đã phát hiện ra một Trường Sinh Linh Giá, nhưng lại không có cách nào để phá huỷ nó: còn những cái khác thì không thể có được như thể chúng đã từng tồn tại. Sự tuyệt vọng đe doạ nhấn chìm nó. Bây giờ nó đang phân vân nghĩ đến sự kiêu hãnh của mình khi chấp thuận đề nghị của tụi bạn đi lang thang cùng nó, trong cuộc hành trình vô định này. Nó không biết gì cả, nó không có một ý tưởng nào, và nó không ngừng, một cách cay đắng khi nhận ra rằng, Hermione cũng sẽ sắp nói với nó rằng đã quá đủ rồi. Và rằng cô nàng sẽ bỏ đi.

    Bọn chúng trải qua nhiều buổi tối hầu như yên lặng và Hermione lấy ra bức tranh của cụ Phineas Nigellus và trải nó ra trên một cái ghế, như thể cụ có thể lấp được phần nào khoảng trống mà Ron đã để lại vì sự ra đi của mình. Mặc dù đã quả quyết trước đó rằng cụ sẽ không bao giờ đến thăm chúng nữa, cụ Phineas Nigellus có vẻ như là khó có thể bỏ qua cơ hội để tìm hiểu thêm về tình trạng của Harry và thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, với cái băng che kín mắt, vài ngày một lần. Harry mừng vì gặp được cụ, bởi vì cụ là người bầu bạn, dù cụ hơi giả tạo và tử tế một cách chua chát. Bọn nó hỏi cụ về bất cứ thông tin nào đang xảy ra ở Hogwarts, mặc dù cụ Phineas Nigellus không phải là một người đưa tin lý tưởng. Cụ tôn sùng Snape, hiệu trưởng đầu tiên thuộc nhà Slytherin kể từ khi cụ cai quản trường, và bọn nó phải cẩn trọng mới không phê phán hay hỏi những câu hỏi xấc láo về Snape, nếu không cụ Phineas Nigellus sẽ rời khỏi bức chân dung của mình ngay lập tức.

    Tuy nhiên, cụ cũng đã để lộ một vài thông tin. Snape dường như đang phải đối mặt với một làn sóng nổi dậy âm thầm, dai dẳng từ một bộ phận học sinh cứng đầu. Ginny đã bị cấm đi thăm làng Hogsmeade. Snape đã khôi phục lại một quy định cũ của mụ Umbridge cấm tụ tập theo nhóm từ ba học sinh trở lên hoặc bất kỳ một tổ chức học sinh không chính thức nào. Từ những điều này, Harry suy đoán rằng Ginny, và có thể là cùng với Neville và Luna, đang nỗ lực hết sức để tiếp tục hoạt động của Đoàn Quân Dumbledore. Thông tin hiếm hoi này làm Harry lại càng nung nấu muốn gặp lại Ginny, nhớ cô bé đến tệ hại như một cơn đau ở dạ dày; nhưng nó cũng gợi cho nó nghĩ về Ron, và về cụ Dumbledore, và kể cả Hogwarts, nó nhớ họ như nhớ người bạn gái cũ của mình. Quả thật, cụ Phineas Niggellus đã kể về sự thẳng tay của Snape, trong một vài giây, Harry có một suy nghĩ điên rồ khi tưởng tượng rằng nó sẽ trở về trường để tham gia cùng với nhóm gây rối chống lại chế độ của Snape tại trường: được ăn uống và có một cái giường êm ái, và chăm lo cho bạn bè, có vẻ như đó là viễn cảnh tuyệt vời nhất trên thế giới lúc này. Nhưng khi đó nó chợt nhớ ra rằng nó là Kẻ Bị Truy Nã Số Một, mười ngàn Galleon cho cái đầu của nó, và một khi bước chân vào Hogwarts những ngày này cũng nguy hiểm như bước chân vào Bộ Pháp Thuật. Đôi lúc, cụ Phineas Nigellus có những câu hỏi dò có vẻ như vô tình về nơi ở hiện giờ của Harry và Hermione. Hermione liền nhét cụ vào lại trong cái túi mỗi khi cụ hỏi như thế, và lúc nào cũng vậy, cụ Phineas Nigellus không thèm xuất hiện trở lại trong vài ngày sau đó mỗi khi xảy ra cuộc chia tay thô lỗ như vậy.
    Thời tiết càng lúc càng trở lạnh. Bọn nó không dám ở lại bất cứ nơi nào quá lâu, do đó thay vì ở lại miền nam nước Anh, nơi mặt đất cứng băng giá là nỗi lo cùng cực của chúng, bọn chúng tiếp tục đi lang thang lên xuống dọc miền đất nước, băng qua những bờ đá núi, nơi những cơn mưa đá tuôn trên mái lều, qua vùng đầm lầy trơn rộng, nơi căn lều bị ngập trong những cơn trút nước lạnh cóng; và một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ Scottish, nơi tuyết suýt chút nữa là chôn vùi cái lều trong đêm. Bọn nó đã nhận ra những Cây Giáng Sinh lấp lánh qua cửa sổ một vài căn phòng khách trước một buổi tối Harry lại có một đề nghị, dường như theo nó là về một nơi mà bọn nó chưa đi qua. Bọn nó vừa có một buổi ăn tối ngon hơn mọi bữa: Hermione đã đi siêu thị dưới cái áo khoác tàng hình (cẩn thận để tiền vào một ngăn để tiền trước khi đi ra), và Harry nghĩ rằng cô nàng có thể dễ bị thuyết phục hơn mọi bữa với một cái bụng đầy món spaghetti Bolognese và lê đóng hộp.
    Nó đã tính toán khi đề nghị bọn nó nên ngừng lại vài tiếng tìm hiểu về cái Trường Sinh Linh Giá, hiện đang treo thòng lòng ở cuối cái giường bên cạnh nó.
    ?oHermione??
    ?oHmm?? Cô nàng đang cuộn người lại trên một trong số những cái ghế bành bị lún cùng với quyển sách Chuyện kể về thi sĩ xứ Beedle. Nó không thể tưởng tượng phải mất bao lâu để cô nàng rời mất khỏi quyển sách, cuối cùng, cũng không quá lâu, nhưng rõ ràng là cô vẫn đang còn phải giải mã vài thứ có trong đó, bởi vì quyển Sách Học Vần dành cho Kẻ Ếm Bùa đang để mở đặt trên thành ghế.
    Harry đằng hắng. Nó cảm giác giống như nó đã từng làm vào một dịp, cách đây vài năm, khi Harry hỏi Giáo Sư McGonagall liệu nó có thể đi thăm làng Hogsmeade hay không, mặc dù nó không thể thuyết phục nhà Dursleys ký vào thư cho phép.
    ?oHermione, mình đã suy nghĩ kỹ, và??
    ?oHarry, cậu có thể giúp mình một chút được không?? Rõ ràng là cô nàng đã không nghe nó nói. Cô chồm người ra phía trước và cầm cuốn thi sĩ xứ Beedle thẳng lên.
    ?oHãy nhìn vào dấu hiệu này? cô nói, tay chỉ vào đầu trang sách. Ở đó Harry cho rằng là tiêu đề của câu chuyện (do không thể đọc chữ runes, nên nó không biết chắc được), có một cái hình trông giống như một con mắt hình tam giác, con ngươi cắt thành một đường thẳng đứng.
    ?oMình chưa bao giờ theo học lớp Cổ Ngữ Runes, Hermione à?
    ?oMình biết chứ; nhưng nó không phải là chữ Runes và nó cũng không có trong quyển sách đánh vần. Mình nghĩ rằng nó là hình một con mắt, nhưng lại không cho rằng đó chỉ là một con mắt. Có vết mực hằn lên ở bên trong, xem nè, ai đó đã vẽ nó ở đây, nó không phải là một phần của quyển sách. Hãy nghĩ thử xem, cậu đã từng trông thấy nó trước đây chưa??
    ?oChưa . . . À không, đợi một chút? Harry nhìn sát hơn. ?oNó trông tựa như biểu tượng mà cha của Luna đeo quanh cổ ông ấy đúng không??
    ?oỪ, tớ cũng nghĩ thế!?
    ?oNhư vậy nó là dấu hiệu của Grindelwald.?
    Cô nàng nhìn chằm chằm vào nó, há hốc miệng.
    ?oCái gì??
    ?oKrum đã nói với mình . . .? Nó kể lại câu chuyện mà Viktor Krum đã nói trong tiệc cưới. Hermione trông có vẻ kinh ngạc.
    ?oDấu hiệu của Grindelwald??
    Cô nàng nhìn từ Harry sang cái dấu hiệu kỳ lạ đó rồi nhìn ngược lại lần nữa. ?oMình chưa từng nghe nói là Grindelwald có một dấu hiệu. Những thứ mình từng đọc về ông ấy không có nói về điều này?
    ?oÀ, như mình nói, Krum nghĩ rằng biểu tượng đó được khắc trên một bức tường ở Durmstrang, và Grindelwald đã để nó ở nó.? Cô nàng rơi trở lại chiếc ghế bành cũ, mày nhíu lại.
    ?oThật là kỳ lạ. Nếu nó là một biểu tượng của Pháp Thuật Hắc Ám, vậy thì nó có trong quyển sách truyện thiếu nhi để làm gì? ?
    ?oPhải, đúng là kỳ lạ thật,? Harry nói. ?oVà cậu có nghĩ rằng ông Scrimgeour cũng đã có thể nhận ra nó. Ông ta là bộ trưởng, ắt hẳn ông cũng phải là một chuyên gia về những đồ vật Hắc Ám.? ?oMình biết . . . Có lẽ ông ấy nghĩ rằng nó là một con mắt, giống như tớ đã nghĩ. Tất cả các câu chuyện khác đều có một hình nhỏ phía trên tựa đề? Cô nàng ngừng nói, tiếp tục nhìn đăm đăm vào dấu hiệu lạ lùng đó. Harry cố gắng thêm lần nữa.
  3. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    Hermione??
    ?oHmm??
    ?oMình đã suy nghĩ kỹ. Mình ? mình muốn đến Thung Lũng Godric?
    Cô nàng ngước nhìn nó, nhưng mắt thì không tập trung, và nó chắc là cô vẫn còn đang nghĩ về dấu hiệu bí ẩn trên quyển sách.
    ?oỪ? cô nàng nói. ?oPhải, mình cũng tự hỏi về điều này. Và mình nghĩ là chúng ta phải đến đó?
    ?oCậu nghe mình nói rõ không đó?? nó hỏi.
    ?oDĩ nhiên là mình nghe rõ. Cậu muốn đến Thung Lũng Godric. Mình đồng ý. Mình nghĩ là chúng ta nên đến đó. Ý mình là, mình không tìm được nơi nào khác. Có thể sẽ nguy hiểm đấy, nhưng càng nghĩ về điều đó, càng thấy là chỉ có nơi đó là có thể có? ?oErr ?" có cái gì?? Harry hỏi.
    Lúc đó, cô nàng trông ngơ ngác như chính nó vậy.
    ?oÀ, thanh gươm, Harry à! Dumbledore ắt phải biết là cậu muốn quay về nơi đó, và ý mình là, Thung lũng Godric chính là nơi sinh thành của Godric Gryffindor?
    ?oThật ư? Gryffindor xuất thân từ Thung Lũng Godric à??
    ?oHarry, cậu chưa bao giờ mở quyển Một Trang Sử Pháp Thuật ra sao??
    ?oEhh,? nó nói, mỉm cười lần đầu tiên trong vòng hàng tháng nay: các cơ trên mặt cảm giác như bị cứng lại một cách kỳ lạ ?oCó lẽ mình đã mở nó ra, cậu biết đấy, khi mình mua nó? chỉ có lần đó . . .?
    ?oNày nhé, bởi vì ngôi làng được đặt theo tên ông ta, nên mình nghĩ là cậu phải liên tưởng đến điều đó chứ.? Hermione nói. Cô nàng nói nghe có vẻ giống với bản thân mình trước đây hơn là thời gian gần đây; Harry chợt muốn nghe cô nàng tuyên bố là sẽ đến thư viện. ?oCó một ít thông tin về ngôi làng trong quyển Lịch Sử Pháp Thuật, chờ chút??
    Cô nàng mở cái túi rút ra và lục lọi một hồi, cuối cùng lôi ra một quyển sách sao lại từ quyển giáo khoa ở trường, cuốn Lịch Sử Pháp Thuật của Bathilda Bagshot, lật qua lật lại cho đến khi tìm được cái trang mà mình muốn tìm.
    ?oSau khi ký tên vào Đạo Luật Quốc Tế về Bảo Mật năm 1689, các phủ thuỷ đổ xô đi tìm nơi ẩn dấu an toàn. Có lẽ, cũng tự nhiên thôi, họ thiết lập những cộng đồng nhỏ trong một khu vực. Nhiều ngôi làng nhỏ và thôn xóm đã thu hút nhiều gia đình phủ thuỷ, những người tụ họp lại để hỗ trợ và bảo vệ lẫn nhau. Làng Tinworsh ở Cornwall, làng Upper Flagley ở Yorkshire, và làng Ottery St. Catchpole ở bờ biển phía nam nước Anh là những khu vực đáng chú ý với các nhóm gia đình phù thuỷ sống dọc theo và đôi lúc sống cùng với dân Muggles. Nổi tiếng nhất trong những nơi nửa phủ thuỷ như thế này có lẽ là thung lũng Godric, ngôi làng ở miền Tây đất nước nơi vị phù thuỷ trứ danh Godric Gryffindor được sinh ra, và nơi Bowman Wright - thợ thủ công phù thuỷ - làm được trái banh snitch đầu tiên. Nghĩa địa ở đó có đầy tên của những gia đình phù thuỷ xa xưa, và điều này, không còn nghi ngờ gì nữa, là khởi nguồn của những chuyến thăm đến ngôi nhà thờ nhỏ bé bên cạnh nghĩa địa hàng bao thế kỷ?
    ?oCậu và cha mẹ của cậu không được đề cập đến? Hermione nói, đóng quyển sách lại, ?obởi vì Giáo Sư Bagshot không nói đến những sự kiện xảy ra sau khi kết thúc thế kỷ mười chín. Nhưng cậu thấy đó, thung lũng Godric, Godric Gryffindor, thanh gươm Gryffindor; cậu không nghĩ rằng cụ Dumbledore hy vọng cậu có sự liên tưởng đến những điều đó sao? ?
    ?oỒ phải rồi . . .?
    Harry không muốn thừa nhận rằng nó đã không hề suy nghĩ về thanh gươm khi nó đề nghị đi đến Thung Lũng Godric. Với nó, sự hiểu biết về ngôi làng nằm bên dưới mộ của cha mẹ nó, ở căn nhà nơi nó đã thoát chết trong gang tấc, và ở người có tên là Bathilda Bagshot.
    ?oCậu nhớ dì Muriel đã nói gì không?? rốt cuộc thì nó cũng hỏi.
    ?oAi cơ??
    ?oCậu biết mà? nó ngập ngừng. Nó không muốn nói ra tên của Ron. ?obà dì của Ginny ấy. Tại tiệc cưới. Người đã nói là cậu có cái chân gầy nhom đó.?
    ?oỒ,? Hermione nói. Đó là một khoảnh khắc khó khăn: Harry biết cô nàng sắp buộc phải nói ra tên của Ron. Nó vội nói tiếp:
    ?oBả nói bà Bathilda Bagshot vẫn còn sống ở Thung Lũng Godric?
    ?oBathilda Bagshot,? Hermione lẩm bẩm, đưa ngón tay dò theo tên của Bathilda được chạm nổi ở trang bìa quyển Lịch Sử Pháp Thuật. ?oÀ, mình cho rằng ??
    Cô nàng đột nhiên há hốc miệng làm cho ruột gan Harry muốn lộn tùng phèo; nó rút đũa phép ra, nhìn quanh lối ra vào, tưởng rằng sẽ thấy một cánh tay đang kéo giựt tấm vải bạt làm lối vào trong lều, nhưng không có gì cả.
    ?oGì vậy?? nó hỏi, nửa bực mình, nửa nhẹ nhõm. ?oCậu làm thế là ý gì thế? Tớ tưởng cậu thấy một tên Tử Thần Thực Tử đang phá tung cái lều chứ, ít ra thì ??
    ?oHarry, chuyện gì xảy ra nếu Bathilda giữ thanh gươm? chuyện gì xảy ra nếu cụ Dumbledore giao nó cho bà ta??
    Harry suy nghĩ về khả năng này. Bathilda có thể là phụ nữ lớn tuổi nhất hiện nay, và theo lời bà dì Muriel, bà ta khá là ?olẫn cẫn?. Có lẽ nào cụ Dumbledore đã cất giấu thanh gươm ở chỗ bà ấy? Nếu vậy thì, Harry cảm thấy cụ Dumbledore đã đánh liều một cú lớn: cụ Dumbledore chưa bao giờ tiết lộ rằng cụ đã thay thanh gươm bằng một cái giả, cũng như đề cập nhiều về tình bạn giữa cụ và Bathilda. Bây giờ, dù sao đi nữa, cũng không phải là lúc bác bỏ nghi ngờ về lý thuyết mà Hermione đưa ra, không phải lúc cô nàng sẳn sàng một cách đáng ngạc nhiên là tán đồng với mong ước khát khao của Harry.
    ?oĐúng, có thể cụ đã làm như thế! Vậy thì, bọn mình sẽ đi đến Thung Lũng Godric chứ??
    ?oỪ, nhưng bọn mình sẽ phải tính toán kỹ Harry à?. Cô nàng ngồi thẳng lại, và Harry có thể nói rằng biểu hiện cho thấy sẽ có một kế hoạch làm nhẹ đi tâm trạng của cô nàng và cả của nó. ?oChúng ta cần phải thực tập phép độn thổ cùng với nhau bên dưới tấm Áo Khoát Tàng Hình trước tiên, và có lẽ cả Bùa Lú nữa, trừ phi cậu nghĩ rằng bọn mình sẽ đi suốt quãng đường và dùng Thuốc Đa Dịch chứ? Trong trường hợp đó, tụi mình cần phải kiếm được tóc của ai đó. Thật sự tớ nghĩ tụi mình nên làm thế thì hơn, Harry ạ, chúng ta giả trang càng kỹ lưỡng càng tốt??
    Harry để cho cô nàng nói, gật đầu và tán đồng mỗi lúc ngắt quãng, nhưng đầu óc của nó lại để bên ngoài cuộc nói chuyện. Lần đầu tiên kể từ khi phát hiện ra thanh gươm tìm thấy ở Gringotts là giả, nó cảm thấy phấn khởi như vậy.
    Nó sắp được trở về nhà, trở về nơi mà nó từng có một gia đình. Tại vì Voldermort, nếu không thì nó đã lớn lên và nghỉ hè tại Thung Lũng Godric vào mỗi năm. Nó có thể mời bạn bè đến nhà của nó? Và thậm chí nó còn có thể có mấy đứa em trai và em gái? Lẽ ra người làm bánh sinh nhật cho nó năm mười bảy tuổi là mẹ của nó. Cuộc sống mà nó đã mất dường như khó có thể trở thành sự thật được vào lúc này, khi mà nó biết nó sắp nhìn thấy nơi mà nó đã bị mang đi. Tối đó, sau khi Hermione đã đi ngủ, Harry lặng lẽ lấy cái balô của nó từ trong cái ví ma thuật của Hermione ra, và trong đó, có cuốn album lão Hagrid tặng nó trước đây. Lần đầu tiên trong nhiều tháng liền, nó nhìn kỹ những tấm hình cũ của ba mẹ nó, đang mỉm cười và vẫy tay với nó, đó là tất cả những gì nó có được về họ.
    Harry vui vẻ nghĩ tới chuyến khởi hành đi đến Thung Lũng Godric vào hôm sau, nhưng Hermione thì có ý kiến khác. Cô nàng tin chắc là Voldermort có thể đoán được là Harry sẽ trở về nơi mà ba mẹ nó đã chết, vì thế cô nàng quyết định là bọn nó chỉ lên đường sau khi chúng tin chắc rằng chúng đã giả trang kỹ càng nhất. Do đó phải đúng một tuần sau ?" khi mà chúng lén lấy được vài mớ tóc của những người Muggle vô tội đi mua sắm cho lê Giáng Sinh, và đã thực tập phép Hiện Hình và Độn Thổ bên dưới tấm Áo Khoác Tàng Hình cùng với nhau ?" thì Hermione mới đồng ý thực hiện chuyến đi.
    Bọn nó phải xuất hiện ở ngôi làng trong sự bao phủ của màn đêm, do đó vào cuối buổi chiều, bọn nó phải uống thuốc Đa Dịch. Harry biến thành một ông Muggle trung niên đầu hói, Hermione biến thành mụ vợ nhỏ bé và có phần rụt rè. Cái túi vải rút chứa tất cả những gì bọn nó có (ngoại trừ cây Trường Sinh Linh Giá, Harry đang đeo vòng quanh cổ) được gấp bỏ vào cái giỏ đeo bên cạnh áo khoác của Hermione. Harry kéo cái áo khoác Tàng Hình trùm lên hai đứa, sau đó hai đứa nó biến vào một khoảng tối nghẹt thở một lần nữa.
    Tim đập mạnh dưới ***g ngực của mình, Harry mở mắt ra. Bọn nó đang đứng nắm tay nhau ở một con hẻm đầy tuyết ngay bên dưới bầu trời đen xanh thẫm, ở đó những ngôi sao đầu tiên trên trời chỉ còn loe lói thứ ánh sáng yếu ớt. Những căn nhà tranh nằm hai bên một con đường hẹp, đèn giáng sinh lấp lánh bên cửa sổ. Một lối đi ngắn ở trước mặt tụi nó, ánh sáng đèn đường chỉ cho thấy rằng nó dẫn vào trung tâm của ngôi làng.
    ?oToàn là tuyết!? Hermione thì thầm bên dưới cái áo khoát tàng hình. ?oTại sao tụi mình không nghĩ đến tuyết nhỉ? Sau tất cả những đề phòng từ trước, tụi mình lại để lại dấu chân! Chúng ta phải xoá ngay - cậu đi trước đi, tớ sẽ làm việc này?
    Harry không muốn vào làng giống như một con ngựa câm, cố gắng che dấu chính mình trong khi lại để lại dấu vết.
    ?oHãy cởi áo khoác ra đi? Harry nói, và cô nàng trông có vẻ sợ hãi, ?oỒ, thôi mà, tụi mình nhìn không giống chính mình đâu, mà cũng chẳng có ai ở quanh đây đâu?
    Nó cuộn cái áo khoác lại cất vào áo gió của mình và hai đứa tiến về phía trước mà không gặp trở ngại nào, sau khi đã đi qua nhiều ngôi nhà, hơi lạnh làm mặt chúng bị nhức buốt. Chẳng ngôi nhà nào có vẻ là nơi mà James và Lily từng ở hoặc là nơi mà Bathilda hiện đang ở. Harry chăm chú nhìn vào những cái cửa trước, những mái nhà phủ đầy tuyết, và cổng vòm trước nhà, tự hỏi nó có nhớ ra cái nào trong số đó không, mặc dù tận sâu bên trong nó biết là không thể, vì nó quá nhỏ, chỉ hơn 1 tuổi vào cái lúc mà nó rời khỏi nơi này mãi mãi. Nó thậm chí không chắc chắn được là nó có thể thấy căn nhà; nó không biết chuyện gì xảy ra nếu đối tượng của Bùa Trung Tín chết. Khi đó một lối nhỏ dọc theo con đường mà bọn nó đang đi uốn cong về phía bên trái, và trung tâm của ngôi làng, một khoảng đất nhỏ, hiện ra trước mặt bọn nó.
    Được treo vòng quanh bởi những ngọn đèn màu, ở giữa có một cái gì đó trông như là đài tưởng niệm chiến tranh, phần nào bị che đi bởi một cây Giáng Sinh bị gió quật te tua. Có một vài cửa hàng, một bưu điện, một quán rượu, và một nhà thờ nhỏ với cửa sổ lắp kính màu rực rỡ, ánh sáng đủ màu hắt ra khu đất.
    Tuyết ở đây bị giày nát: cứng và trơn vì cả ngày nhiều người đã đạp lên. Dân làng đi qua đi lại phía trước mặt tụi nó, dáng của họ như được chiếu sáng bởi những ngọn đèn đường. Bọn nó nghe tiếng cười và tiếng nhạc pop mỗi khi cửa cái quán rượu mở ra đóng vào; lúc đó bọn nó nghe tiếng hát bắt đầu vang lên từ bên trong nhà thờ nhỏ
  4. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    Harry à, tớ nghĩ bây giờ là Đêm Trước Giáng Sinh?, Hermione nói.
    ?oVậy à??
    Nó hầu như không còn khái niệm về ngày giờ nữa; bọn nó đã không xem báo hàng tuần nay rồi.
    ?oTớ chắc thế,? Hermione nói, mắt cô nàng nhìn về phía nhà thờ. ?oHọ? họ ở đó, đúng không?? Cha và mẹ của cậu đó? Tớ thấy một nghĩa địa phía sau nhà thờ?
    Harry cảm thấy một sự kích động hơn cả niềm hân hoan, giống như sợ hãi. Bây giờ nó đang ở rất gần, nó tự hỏi xét cho cùng nó có thực sự muốn thăm họ hay không. Hermione biết nó đang nghĩ gì, bởi vì cô nàng lần tìm tay nó và tiến lên phía trước, kéo nó đi. Tuy nhiên, băng qua được nửa chừng khu đất, cô nàng đứng khựng lại.
    ?oHarry, nhìn kìa!?
    Cô nàng chỉ đài tưởng niệm chiến tranh. Khi chúng đi ngang qua nó, nó thay đổi. Thay vì là một cái tháp có khắc tên, lại là một bức tượng ba người: một người đàn ông tóc tai rối bù đeo mắt kiếng, một người phụ nữ tóc dài nhìn và một đứa bé trai khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu đang ngồi trong lòng mẹ nó. Tuyết phủ đầy đầu họ, trông giống nón trắng bằng lông tơ.
    Harry đến gần hơn, nhìn vào mặt cha mẹ nó. Nó chưa bao giờ tưởng tượng được là có một bức tượng? Thật kỳ lạ khi thấy chính mình hiện ra trên đá, một đứa bé hạnh phúc không có vết sẹo trên trán?
    ?oĐi thôi,? Harry nói, khi nó đã nhìn chán, và bọn nó đi thẳng tới nhà thờ. Khi chúng băng qua đường, nó liếc nhìn qua vai mình, bức tượng đã trở về hình dạng cũ là một cột tuởng niệm chiến tranh.
    Tiếng hát trở nên lớn hơn khi bọn chúng tiến đến gần nhà thờ. Nó làm cổ họng Harry thắt lại, nhắc nó nhớ về Hogwarts, nhớ con yêu tinh Peeves rống một bản nhạc tự chế bên trong bộ áo giáp sắt, nhớ cái Đại Sảnh với mười hai cây thông Giáng Sinh, nhớ cụ Dumbledore đội cái mũ tròn vành mà cụ vừa có được trong gói kẹo, nhớ Ron trong cái áo len đan bằng tay?
    Có một cái cổng khép lại tại lối vào nghĩa địa. Hermione đẩy cho nó mở ra một cách nhẹ nhàng có thể được rồi bọn chúng len vào trong. Ở một bên của con đường mòn trơn trượt dẫn đến cổng nhà thờ, một lớp tuyết dày và như chưa có ai chạm vào. Bọn nó di chuyển qua tuyết, để lại một cái rãnh sâu phía sau chúng khi chúng đi vòng quanh nhà thờ, giữ cho không thấy bóng mình hắt ra từ các cửa sổ sáng đèn.
    Phía sau nhà thờ, từng hàng từng hàng các bia mộ phủ đầy tuyết nhô ra từ một tấm màn xanh nhạt điểm những đốm sáng đỏ, vàng, xanh ở những nơi mà các cửa kính màu bị phản chiếu trên lớp tuyết trắng. Giữ tay mình nắm chặt đũa phép bên dưới áo gió, Harry di chuyển đến ngôi mộ gần nhất.
    ?oNhìn nè, đây là một người nhà Abbott, có thể là có quan hệ xa với Hannah!?
    ?oNói nhỏ lại đi? Hermione có vẻ như nài nỉ.
    Chúng tiến từ từ sâu hơn vào trong nghĩa địa, tiến vào những dãy tối hơn và xa dần đám tuyết trắng, gập người xuống để đọc những từ khắc trên bia đá, liếc mắt nhìn xuyên màn đêm bao quanh ở mọi ngóc ngách để chắc chắn tuyệt đối là chúng không bị theo dõi.
    ?oHarry, đây nè!?
    Hermione cách nó hai dãy mộ; nó phải đi lại phía cô bé, tim nó đập nhịp liên hồi trong ***g ngực.
    ?oỞ đây hả ?" ??
    ?oKhông, nhưng nhìn nè!?
    Cô nàng chỉ vào tảng đá tối. Harry cúi xuống và nhìn thấy, phía trên lớp đá hoa cương mọc lấm tấm địa y, là dòng chữ Kendra Dumbledore và, dưới đó là ngày sinh và ngày mất, và con gái của bà ta. Còn có một câu trích:

    Where your treasure is, there will your heart be also.

    (Kho báu của bạn ở đâu, trái tim của bạn cũng sẽ ở đó)

    Như vậy là Rita Skeeter và dì Muriel cũng đã có một số thông tin chính xác. Gia đình Dumbledore thật sự đã sống ở đây, và một vài người trong dòng họ đã chết ở đây.
    Việc trông thấy ngôi mộ tận mắt tồi tệ hơn nhiều so với việc nghe kể về nó. Harry không thể nào nghĩ rằng nó và cụ Dumbledore cùng có gốc rễ sâu sa trong khu nghĩa địa này, và cụ Dumbledore lẽ ra phải nói cho nó biết, cụ chưa bao giờ nghĩ là cụ phải chia sẻ mối quan hệ này sao. Họ có thể cùng đi thăm lại nơi này; trong một khoảnh khắc, Harry tưởng tượng nó đến đây cùng với cụ Dumbledore, về sự gắn bó có thể có, về việc đó có ý nghĩa như thế nào với nó. Nhưng dường như là cụ Dumbledore, với việc gia đình cụ và nó được nằm bên cạnh nhau trong cùng một nghĩa địa này không là một sự trùng hợp quan trọng, có lẽ, không có liên quan gì đến nhiệm vụ mà cụ muốn Harry thực hiện.
    Hermione nhìn Harry, và nó mừng là khuôn mặt của nó bị che bởi bóng đêm. Nó đọc dòng chữ trên bia đá một lần nữa. Tài sản của bạn ở đâu, trái tim của bạn cũng sẽ ở đó. Nó không hiệu những từ này có nghĩa gì. Chắc chắn là cụ Dumbledore đã chọn những từ này, bởi vì cụ là người lớn tuổi nhất trong nhà sau khi người mẹ mất.
    ?oCậu có chắc là cụ chưa bao giờ đề cập đến ?" ?? Hermione bắt đầu.
    ?oKhông,? Harry trả lời cộc lốc, ?otiếp tục tìm kiếm đi,? rồi nó quay đi, ước gì chưa từng thấy bia đá đó: Nó không muốn sự hồi hộp phấn khích của nó bị phá hỏng bởi sự oán giận.
    ?oĐây này!? từ trong màn đêm, Hermione kêu lên lần nữa vài phút sau đó. ?oỒ không, rất tiếc, tớ tưởng đó là mộ nhà Potter.?
    Cô nàng đang chùi một bia đá bị sứt mẻ, phủ đầy rêu, chằm chằm nhìn vào nó, với một vẻ chăm chú trên mặt.
    ?oHarry, lại đây lần nữa nào.?
    He không muốn bị chỉ dẫn sai nữa, và miễn cưỡng đi băng qua đám tuyết đến chỗ Hermione.
    ?oCái gì??
    ?oXem cái này nè!? Ngôi mộ hoàn toàn xưa cũ, bào mòn bởi thời tiết do đó Harry khó có thể đọc được tên. Hermione chỉ cho nó thấy biểu tượng bên dưới nó.
    ?oHarry, đó là dấu hiệu trên quyển sách!?
    Nó quan sát nơi mà Hermione chỉ: bia đá bị bào mòn đến nỗi không thể biết cái gì được khắc ở đó, mặc dù ở đó trông như là một con mắt hình tam giác bên dưới một cái tên hầu như không thể nào đọc được.
    ?oPhải . . . liệu nó có thể là. . . .?
    Hermione thắp lửa bằng đũa phép và đưa nó đến gần nơi cái tên trên bia đá.
    ?oNó đề là Ig ?" Ignotus, tớ nghĩ thế. . . .? ?oTớ sẽ tiếp tục tìm kiếm mộ của cha mẹ tớ, được không?? Harry nói, một vẻ lạnh lùng trong giọng nói, và bước đi, bỏ mặc cô nàng lúc này đang cúi xuống bên cạnh ngôi mộ cổ.
    Mỗi chỗ nó đều nhận ra những cái họ quen, giống như họ Abbott, mà nó gặp ở trường Hogwarts. Thỉnh thoảng cũng có một vài thế hệ gia đình phù thủy được chôn chung trong cùng nghĩa địa: Harry có thể biết từ ngày tháng khắc trên đó là ngày mất hoặc là ngày các thành viên hiện còn sống dời khỏi Thung Lũng Godric. Trong số những ngôi mộ bên trong sâu mà nó đi qua, và mỗi khi nó tới chỗ một bia mộ mới nó cảm thấy một chút ít e dè và ngập ngừng.
    Bóng tối và sự im lặng dường như trở nên, rất đột ngột, dày đặc hơn. Harry nhìn quanh, lo lắng, nghĩ về bọn giám ngục, khi đó nó mới nhận ra rằng tiếng hát trong nhà thờ đã ngừng từ lâu, tiếng trò chuyện và tiếng người qua lại đi lễ nhà thờ đã xa dần vì mọi người trên đường trở về nhà. Ai đó ở bên trong nhà thờ đã tắt đèn.
    Và lần thứ ba, giọng của Hermione vang lên trong bóng đêm, lanh lảnh và vang rõ dù cách đó vài yard.
    ?oHarry, họ ở đây nè ? ngay đây?
    Và qua âm điệu của cô nàng, nó biết lần này thì đúng là cha và mẹ của nó: Nó tiến đến chỗ Hermione, cảm giác như cái gì đó nặng nề đang đè lên ngực nó, giống như cảm giác mà nó thấy trong đêm cụ Dumbledore chết, một nỗi sầu thương thực sự đang ấn chặt tim và phổi của nó.
    Bia mộ chỉ nằm sau mộ của Kendra và Ariana hai hàng. Nó được làm bằng đá hoa cương trắng, giống như mộ của cụ Dumbledore, và vì thế chữ dễ đọc hơn, có vẻ như sáng lên trong bóng tối. Harry không cần quỳ xuống hoặc tiến đến gần cũng có thể đọc được chữ khắc trên đó.

  5. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    JAMES POTTER LILY POTTER
    SINH NGÀY 27 THÁNG 3 1960 SINH NGÀY 30 THÁNG 1 1960
    MẤT NGÀY 31 THÁNG 10 1981 MẤT NGÀY 31 THÁNG 10 1981

    The last enemy that shall be destroyed is death.
    (Kẻ thù cuối cùng phải bị tiêu diệt chính là cái chết )

    Harry đọc dòng chữ đó một cách chậm rãi, như thể nó chỉ có một cơ hội duy nhất để hiểu được ý nghĩa của nó, và nó đọc to lên câu cuối trên bia mộ.
    ?o?TKẻ thù cuối cùng phải bị tiêu diệt là cái chết?T?? Một ý nghĩ kinh khủng ập đến, kèm theo một sự hoảng loạn. ?oĐó không phải là ý tưởng của một Tử Thần Thực Tử chứ? Tại sao lại có câu đó??
    ?oNó không có nghĩa là chống lại cái chết giống như cách hiểu về bọn Tử thần Thực Tử, Harry à? Hermione nói, giọng nhẹ nhàng. ?o Nó nghĩa là? cậu biết đó? cuộc sống ở cõi bên kia. Cuộc sống sau cái chết?
    Họ không còn sống nữa, Harry nghĩ: Họ đã đi thật rồi. Những dòng chữ trống rỗng không thể che đậy một sự thật là phần thân thể của cha mẹ nó được đặt bên dưới lớp tuyết và đá, lãnh đạm, không nhận biết được gì cả. Và nuớc mắt nó trào ra trước khi nó kịp ngăn lại, nóng hổi nhưng ngay lập tức lạnh ngắt trên mặt nó, lau nó đi hay giả vờ cứng rắn để làm gì? Nó để mặc nước mắt rơi, môi nó mím chặt lại, nhìn xuống lớp tuyết dày nơi yên nghỉ cuối cùng của James và Lily, giờ này có lẽ chỉ còn xương, chắc thế, hay bụi, không biết được hoặc không quan tâm đến đứa con trai còn sống của họ đang ở rất gần, tim nó vẫn đang đập, nó còn sống bởi vì họ đã hy sinh cho nó và Harry gần như ước rằng, vào lúc này, nó cũng đang ngủ bên dưới tuyết cùng với họ.
    Hermione nắm tay nó lần nữa và kẹp chặt. Nó không thể nhìn cô nàng, nhưng đáp lại, nó hít thở một ngụm không khí lạnh thật sâu của đêm, cố gắng kiên định, lấy lại bình tĩnh. Lẽ ra nó nên mang một cái gì đó đến cho cha mẹ nó, nhưng nó đã không nghĩ về việc này, mỗi cái cây trong nghĩa địa đều trụi lá và đông cứng. Hermione vẫy cây đũa phép, di chuyển nó thành một vòng trong không khí, và một vòng hoa hồng Giáng Sinh đang nở hiện ra trước mặt nó. Harry đón lấy và đặt nó lên mộ cha mẹ mình.
    Ngay khi nó đứng lên, nó muốn rời xa nơi này: nó nghĩ nó không chịu được một phút nào ở đây nữa. Nó vòng tay mình qua vai Hermione và đặt tay cô nàng vòng qua eo của mình, bọn nó trở ra trong yên lặng và xuyên qua tuyết, bước ngang qua mẹ và em gái của cụ Dumbledore, trở về phía nhà thờ tối và xa dần cánh cổng dẫn vào nghĩa địa.


    Bài viết này được đăng ngày Thursday, August 2nd, 2007 lúc 12:45 pm và ở mục Thông báo.
    Bài viết thuộc sở hữu của Hallows Team (Trừ khi nêu rõ bản quyền khác).
    Bạn được phép copy đi nơi khác với điều kiện phải ghi rõ tên người dịch và liên kết về Hallows Team ở http://www.hp7vn.com.
    Both comments and pings are currently closed.
  6. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    Sáng sớm hôm sau, trước khi hai đứa kia thức dậy, Harry đã rời khỏi lều, đi lòng vòng khu rừng xung quanh để tìm cái cây già nua, lầm lì, lắm mấu lắm cành nhất mà nó có thể nhìn thấy. Dưới bóng tối của tán cây ấy, Harry chôn con mắt của thầy Moody và đánh dấu lại bằng cách dùng đũa phép khắc một cây thánh giá nhỏ lên vỏ cây. Không quá nhiều, nhưng nó cảm thấy như vậy thầy Moody sẽ thấy dễ chịu hơn là để con mắt thầy bị kẹt mãi sau cánh cửa của mụ Dolores Umbridge. Xong xuôi nó quay trở về căn lều, chờ cho bọn bạn ngủ dậy và bàn với tụi nó những việc tiếp theo phải làm.
    Harry và Hermione cho rằng tốt nhất là không lưu lại quá lâu ở một địa điểm và Ron đồng ý, với điều kiện duy nhứt là bước di chuyển tiếp theo của chúng phải đến gần tầm với của một chiếc sandwich kẹp thịt. Vì vậy Hermione tẩy hết những bùa ngải mà cô nàng đã cài khắp vạt rừng trong khi Harry và Ron tẩy hết đám tàn tích còn trên mặt đất có thể làm lộ việc bọn nó đã cắm trại ở đây. Rồi mấy đứa độn thổ tới con đường vắng cách xa trung tâm một thị trấn buôn bán nhỏ.
    Sau khi tụi nó dựng xong lều trên một bãi um tùm những cây bụi nhỏ và bao khu vực lại bằng nhiều bùa phép bảo vệ, Harry choàng áo khoác tàng hình rồi liều ra ngoài để đi tìm lương thực. Dĩ nhiên đó là ý tưởng đột xuất chứ không hề được nó lên kế hoạch từ đầu. Khi nó vừa vào được trong thị trấn thì bỗng xuất hiện một màn sương giá từ tràn tới, đi kèm cơn ớn lạnh bất thường, một bóng tối đột ngột bao phủ cả bầu trời khiến nó đứng chết chân.
    ?oNhưng cậu có thể gọi ra một vị thần hộ mệnh mạnh mẽ kia mà!? Ron cự lại ngay khi thấy Harry trở về căn lều tay không, thở dốc và hụt hơi kêu lên được đúng một tiếng: giám ngục.
    ?oMình không thể?tạo ra?, nó thở hổn hển, gập người vì cơn đau xóc ở hông. ?oNó không tới??
    Bộ mặt sửng sốt và tràn trề thất vọng của hai đứa kia làm Harry tự thấy ngượng ngùng. Những kinh nghiệm gần như là ác mộng mỗi khi bọn giám ngục lướt đến với khoảng cách quá gần và sự cảm nhận một cái lạnh thấm sâu khiến nó thấy như ngưng thở, rồi cả những âm thanh gào thét vang vọng trong đầu, tất cả những thứ ấy làm nó không còn đủ sức để tự bảo vệ. Chúng tước đi hết khả năng tự kiểm soát của Harry. Nó chỉ còn biết chạy, chạy thục mạng, chạy xa ra khỏi những tên giám ngục không có tròng mắt đang trườn vào giữa những cư dân Muggles, những người không thể thấy chúng, nhưng lại cảm thấy được một nỗi tuyệt vọng vô hình chúng tạo ra ở bất kỳ nơi đâu chúng tới.
    ?oTổng kết lại, chúng ta vẫn không có thức ăn.?
    ?oIm đi, Ron,? Hermione nạt. ?oHarry, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu lại nghĩ mình không thể gọi ra Thần hộ mệnh? Hôm qua cậu đã biến ra nó thật hoàn hảo cơ mà!?
    ?oMình không biết.?
    Nó ngồi lún xuống một trong những cái ghế bành cũ kỹ của lão Perkin, cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết. Nó sợ có gì đó không ổn ở bên trong nó. Ngày hôm qua dường như đã xa lắm rồi: Ngày hôm nay, một lần nữa nó lại là thằng bé 13 tuổi, đứa duy nhất ngất lịm đi trên chuyến tàu tốc hành Hơgwarts.
    Ron đá cái chân ghế.
    ?oCái gì??, nó hằm hè Hermione. ?oMình đang chết đói! Tất cả những gì mình được nếm kể từ lúc chảy nửa số máu tới quắt queo chỉ là một đôi nấm dù!?
    ?oThì cậu cứ đi đi rồi chiến đấu với bọn giám ngục ấy?, Harry châm biếm.
    ?oMình sẽ đi, nhưng tay mình đang trong một mớ băng bó, nếu như cậu không nhìn ra!?
    ?oNó tiện đấy.?
    ?oNói như vậy là ý?.??
    ?oĐúng rồi rồi!? Hermione reo lên, đập tay lên trán làm hai đứa kia giật mình im thin thít. ?oHarry, đưa mình cái dây chuyền! Nhanh lên,? cô bé giục rối, búng ngón tay cái tách khi thấy Harry ngây ra, ?oCái Horcrux, Harry, cậu vẫn đeo nó kìa!?
    Cô bé chìa tay ra khi Harry tháo cái dây chuyền ra khỏi cổ. Vào giây phút tách được sợi dây ra khỏi làn da, nó chợt cảm thấy tự do và nhẹ bẫng lạ thường. Trước khi 2 cảm xúc tuyệt vời ấy kịp tan đi, thậm chí nó còn không hề nhận ra cái ướt lạnh và cơn đói hành hạ khiến dạ dày nó co bóp dữ dội.
    ?oỔn hơn rồi chứ?? Hermione hỏi.
  7. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    [Ờ, rất nhiều!?
    ?oHarry,? cô bé nói, cúi thấp xuống đối diện Harry và dùng giọng điệu mà Harry liên tưởng tới cái cách người ta viếng thăm người đang ốm nặng, ?oLiệu cậu có cho rằng mình đang bị ám??
    ?oCái gì? Không!?, nó trả lời một cách tự vệ, ?oMình nhớ rõ mọi việc mình làm trong khi mình vẫn đeo nó mà. Nếu như mình bị ám, mình sẽ không thể nhớ được mình đã làm gì đúng không? Ginny từng nói rằng hồi đó có những khoảng thời gian con bé không thể nhớ nổi bản thân đã làm gì.?
    ?oHmm,? Hermione nói, nhìn xuống cái dây chuyền nặng chịch, ?oChắc chúng mình không nên đeo nó, có thể để nó ở trong lều.?
    ?oTụi mình sẽ không đi khắp nơi và mặc cho cái Horcrux nằm đây đó lung tung?, Harry tuyên bố rành rọt. ?oTa có thể mất nó, nếu nó bị ăn trộm??
    ?oThôi được, thôi được,? Hermione nói, vòng sợi dây quanh cổ rồi cho vào trong áo. ?oNhưng tụi mình sẽ thay phiên nhau đeo nó, làm vậy không ai phải giữ nó quá lâu.?
    ?oTuyệt?, Ron cáu kỉnh, ?ochúng ta bỏ qua chuyện đó được không, tới chuyện đi kiếm thức ăn rồi chứ??
    ?oTốt thôi, nhưng bọn mình sẽ đi nơi khác để tìm,? Hermione nói, liếc thoáng qua Harry. ?oChẳng có lý gì để tiếp tục ở nơi mà bọn giám ngục đang sục sạo khắp nơi.?
    Cuối cùng bọn nó dựng trại qua đêm trên cánh đồng xa xôi thuộc về một trang trại cô quạnh. Ở đó chúng xoay sở được mấy quả trứng cùng chút bánh mỳ.
    ?oNó không phải đồ ăn trộm, phải không?? Hermione hỏi bồn chồn khi tụi nó ăn ngấu nghiến trứng bác với bánh mỳ. ?oKhông phải trộm, nếu mình để lại tiền dưới ổ gà mái??
    Ron phồng mang trợn má vừa nhai vừa nói, ?oEr-my-nee, ?~ừng lo wá. ?~Oải mái!?
    Và, rõ là dễ dàng thoải mái hơn khi tụi nó đã sung sướng ăn no đủ. Cuộc cãi vã về bọn giám ngục cũng nhanh chóng rơi vào quên lãng trong những tiếng cười đêm hôm đó và Harry cảm thấy vui vẻ, thậm chí là tràn trề hy vọng, lần đầu tiên trong ba đêm thức.
    Đó là lần đầu tiên mấy đứa đối diện với sự thật: dạ dày đầy thì tinh thần phấn chấn, dạ dày rỗng thì vừa sầu vừa cáu lung tung. Harry ít bị bất ngờ bởi điều này hơn bởi nó từng phải chịu đựng những thời kỳ sém chết đói ở nhà Dursley. Hermione có lý do hợp lý để thấy buồn bã trong những đêm này, khi mà tụi nó không tìm bới được gì ngoài mấy quả mọng và bánh bích quy ỉu. Khả năng nhẫn nhịn của cô bé kém đi nhưng những lúc im lặng thì lại lỳ hơn. Ron, dù thế nào, vốn quen với ba bữa ăn ngon một ngày, ưu đãi từ mẹ hay từ những con gia tinh trường Hơgwart, nên khi bị đói thì đâm ra cáu bẳn và ngang ngược. Hễ khi nào tình trạng thiếu thức ăn trúng ngay phiên Ron phải đeo cái Horcrux là nó lại tỏ ra cực khó chịu.
    ?oĐi đâu tiếp?? là điệp khúc quen thuộc của nó. Nó có vẻ không đưa ra được bất kỳ ý kiến riêng nào nhưng luôn tin tưởng Harry và Hermione sẽ vạch ra được những kế hoạch trong lúc nó ngồi nghiền ngẫm về nguồn cung cấp thức ăn ít ỏi. Như niềm tin của Ron, Harry và Hermione dành hết những thời giờ vô ích để cố gắng lựa chọn địa điểm nào có khả năng tìm thấy những Horcrux khác và cách nào để tiêu diệt cái Horcrux mà chúng có. Những cuộc thảo luận ngày càng lặp đi lặp lại nhiều bởi chúng không có thêm được thông tin gì mới.
    Vì cụ Dumbledore đã từng nói với Harry rằng cụ tin Voldemort sẽ cất giấu những Horcrux ở nơi nào quan trọng với hắn nên bọn nó cứ nhai đi nhai lại, như một kiểu kinh cầu nguyện thê lương, tất cả những chỗ mà nó biết Voldemort đã từng sống hay từng viếng thăm. Trại mồ côi nơi mà hắn được sinh ra và nuôi lớn; Hogwart, nơi hắn được đào tạo; tiệm Borgin and Burks, nơi hắn làm việc ngay sau khi tốt nghiệp; sau đó là Abania, nơi hắn tới trong những ngày tháng tha hương: Các địa điểm giúp chúng đặt cơ sở cho những suy đoán của mình.
    ?oNào mình cùng đi Albania. Không nên bỏ quá một buổi chiều để tìm kiếm trên cả nước Anh này,? Ron mỉa mai.
    ?oChẳng có gì ở đó hết. Hắn đã tạo xong năm trong số những Horcrux trước khi sống lưu vong và cụ Dumbledore tin chắc con rắn là cái thứ sáu,? Hermione nói. ?oTụi mình biết con rắn không ở Albania, nó luôn ở cùng Vol??
    ?oCó phải mình từng nói cậu đừng dùng từ đó??
    ?oTốt thôi! Con rắn luôn ở cùng với Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy? vui chưa??
    ?oKhông hẳn,?
    ?oMình không nghĩ là hắn giấu bất kỳ thứ gì ở Borgin and Burkes,? Harry nhắc lại điểm mà nó đã đề cập tới rất nhiều lần trước đây đơn giản để phá vỡ sự yên lặng khó chịu. ?oBorgin and Burke là chuyên gia về những đồ vật hắc ám, họ sẽ nhận ra ngay một Horcrux.?
    Ron ngoác mồm ngáp đểu. Kiềm chế nỗi thôi thúc mạnh mẽ muốn ném vào Ron cái gì đó, Harry nói lại: ?oMình vẫn đoán hắn đã giấu gì đó ở Hogwarts?
    Hermione thở dài. ?oNhưng cụ Dumbledore đã phải tìm thấy nó rồi, Harry à!?
    Harry nhắc lại lý lẽ mà nó tiếp tục đưa ra để ủng hộ giả thiết.
    ?oCụ Dumbledore nói trước mình rằng cụ chưa bao giờ nghĩ cụ biết mọi bí mật của Hogwart. Mình vẫn nói với các cậu, nếu như có một nơi mà Vol??
    ?oOi!?
  8. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy vậy!? Harry quát, sự cáu tiết vượt quá khả năng chịu đựng của nó. ?oNếu có một nơi thực sự quan trọng với Kẻ-mà-ai-cũng-biết là ai đấy thì đó là Hogwarts!?
    ?oÔi, thôi nào,? Ron nhạo báng. ?oTrường học của hắn??
    ?oPhải, trường học của hắn! Đó là ngôi nhà thực sự đầu tiên của hắn, ở nơi mà hắn là đặc biệt, là tất cả đối với hắn, và thậm chí sau khi hắn đã rời đi??
    ?oĐấy là Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy chúng ta đang nói đến phải không? Không phải cậu à?? Ron dò xét. Nó đang giật mạnh sợi dây của Horcrux đeo quanh cổ. Harry thấy trỗi khao khát muốn lao ra chộp lấy và bóp cổ Ron.
    ?oCậu nói với tụi mình Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã đề nghị cụ Dumbledore cho hắn một công việc sau khi hắn rời trường,? Hermione nói.
    ?oĐúng thế,? Harry đáp.
    ?oVà cụ Dumbledore nghĩ hắn chỉ muốn quay lại để cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, có thể là đồ vật của một nhà sáng lập khác, để tạo ra một Horcrux??
    ?oUh,? Harry nói.
    ?oNhưng hắn không được nhận công việc đó, phải không?? Hermione nói. ?oNhư vậy hắn không bao giờ có cơ hội để tìm thấy một đồ vật của nhà sáng lập ở đó và giấu nó trong trường!?
    ?oĐồng ý, vậy..? Harry nói, chịu thất bại. ?oQuên Hogwarts đi.?
    Không có một sự chỉ dẫn nào khác, chúng đi tới London, trốn dưới lớp áo khoác tàng hình, tìm kiếm ở trại trẻ mồ côi, nơi mà Voldemort từng lớn lên. Hermione trộm được từ thư viện những ghi chép cho thấy địa danh này đã bị phá huỷ rất nhiều năm trước đây. Tụi nó lại lần theo địa chỉ và thấy một khối nhà lớn dành làm văn phòng.
    ?oChúng mình có thể thử đào xuống móng của nó?? Hermione gợi ý không thật tâm cho lắm.
    ?oHắn sẽ không giấu một Horcrux ở đây,? Harry nói. Nó biết ngay từ đầu là thế. Trại mồ côi là nơi hắn quyết tâm thoát khỏi; hắn sẽ không bao giờ cất giấu một phần linh hồn mình ở đây. Cụ Dumbledore từng chỉ cho Harry thấy Voldemort theo đuổi những mục tiêu có quyền uy hay thần bí; góc tối xám xịt này của London khác xa so với những gì ta có thể tưởng tượng về Hogwarts, về Bộ pháp thuật hay về những toà nhà kiểu Gringotts, ngân hàng phù thuỷ, với những cánh cửa mạ vàng và sàn lát cẩm thạch.
    Thậm chí không với một ý tưởng mới mẻ nào, chúng vẫn tiếp tục di chuyển qua miền đồng quê, mỗi đêm dựng lều ở một nơi khác nhau để giữ an toàn. Sáng nào chúng cũng rà lại để chắc chắn mình không bỏ lại manh mối nào, rồi lên đường kiếm một chốn vắng vẻ, hẻo lánh, độn thổ băng qua nhiều khu rừng hơn, qua những vách đá âm u, tới những cánh đồng hoang màu tía, những thoải núi tưng bừng hoa kim tước, thậm chí có lần là một vịnh kín đáo trải đầy đá cuội. Cứ mỗi mười hai tiếng, tụi nó lại thay phiên nhau mang cái Horcrux, giống như thể mấy đứa đang chơi trò truyền đồ vật vòng quanh, lúc nào cũng lo ngay ngáy âm nhạc dừng lại đúng lượt mình, vì phần thưởng cho tụi nó là mười hai tiếng của nỗi sợ hãi và lo âu tăng vọt.
    (chú thích: trò chơi truyền cái gói: nhiều người xếp thành vòng tròn, truyền tay một cái gói nhỏ, trong gia điệu của một bản nhạc. Nhạc dừng ở lượt của người nào, người đấy được nhận phần thưởng trong cái gói đó. -Johnny)
    Vết sẹo của Harry vẫn đau dai dẳng. Nó càng đau nhiều hơn, Harry để ý, mỗi khi Harry phải đeo cái Horcrux. Thỉnh thoảng nó không ngăn nổi mình phản ứng lại với những cơn đau.
    ?oCái gì? Cậu nhìn thấy cái gì?? Ron hỏi gặng, bất kỳ khi nào nó để ý thấy Harry nhăn nhó.
    ?oMột khuôn mặt,? Harry nói khẽ, lần nào cũng thế. ?oVẫn là khuôn mặt đó. Kẻ đã cướp đồ của Gregorovitch.?
    Và rồi Ron lại quay đi, chẳng cố công che giấu nỗi thất vọng. Harry thừa biết Ron mong mỏi nó hướng về phía những tin tức từ gia đình Weasley hay từ những thành viên còn lại trong Hội phượng hoàng. Nhưng xét cho cùng, Harry không phải cái ăng ten vô tuyến, nó chỉ nhìn được những gì Voldemort nghĩ đến tại thời điểm đó, chứ không thể chuyển kênh về bất kỳ thứ gì nó thích. Có vẻ như Voldemort đã nhìn chăm chú không dứt mắt vào chàng trai lạ với khuôn mặt vui vẻ kia, mà Harry biết rõ là Voldermort cũng chẳng biết hơn nó là mấy về tên tuổi và vị trí của anh ta. Từ hồi cái sẹo cứ liên tục đau như thiêu đốt và hình ảnh chàng trai tóc vàng hoe vui vẻ trôi nổi như trêu ngươi tồn tại trong ký ức nó, Harry đã học được cách chế ngự bất kỳ dấu hiệu nào của sự tổn thương hay bực bội khi hai đứa kia không tỏ thái độ gì khác ngoài sự sốt ruột mỗi lần nó đề cập tới tên cướp. Nó hoàn toàn không trách được chúng, chúng đã quá nản việc trông mong vào những Horcrux.
    Khi mà từng ngày dần trôi qua thành nhiều tuần, Harry bắt đầu nghi ngờ rằng Hermione và Ron đã có những cuộc nói chuyện đằng sau lưng về nó. Vài lần bọn nó đột ngột dừng nói chuyện khi Harry bước vào trong lều, và 2 lần khi nó tình cờ nhìn sang thấy bọn nó đang hội ý to nhỏ phía xa xa, chụm đầu vào nhau và thảo luận nhanh; cả 2 lần chúng đều im bặt khi phát hiện ra Harry đang nhìn hướng về mình và vội vã tỏ ra đang bận đi lượm củi hay kiếm nước.
    Harry không ngăn nổi mình nghi ngờ rằng bọn chúng có lẽ đã đồng ý với nhau đi tiếp chuyến đi mà giờ đây chỉ như một chuyến ngao du vô phương, vô vị bởi chúng nghĩ Harry còn có một kế hoạch bí mật để kể cho bọn nó biết đúng lúc. Ron chẳng thèm giấu diếm tâm trạng tệ hại, và Harry bắt đầu sợ rằng Hermione cũng thấy thất vọng vì sự lãnh đạo tồi tệ của nó. Trong cơn tuyệt vọng, nó vắt óc nghĩ tới những vị trí xa hơn có thể cất giấu Horcrux; nhưng loé lên trong đầu nó quanh đi quẩn lại chỉ là Hogwarts, và vì không đứa nào trong 2 đứa kia nghĩ giống nó nên nó đành thôi nghi ngờ điều đó.
    Khi tụi nó đi tới vùng thôn quê cũng là lúc mùa thu cuộn
  9. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    Khi tụi nó đi tới vùng thôn quê cũng là lúc mùa thu cuộn mình ngang qua đó. Tụi nó cắm trại trên mặt đất đầy lá vàng rơi. Màn sương từ bọn giám ngục biến ra hoà vào lớp sương phủ dày của thiên nhiên; mưa với gió làm tăng phần trắc trở. Thực tế thì khả năng nhận biết nấm ăn được ngày càng tiến bộ của Hermione cũng không bù nổi nỗi buồn bị cô lập, thiếu bạn đồng hành, hay mù thông tin về cuộc chiến chống lại Voldemort của tụi nó.
    ?oMẹ mình,? Ron nói trong đêm, như thể bọn nó đang ngồi trong lều bên bờ sông xứ Wales, ?ocó thể lôi ra nhiều đồ ăn ngon từ thinh không.?
    Nó đăm chiêu chọc chọc miếng cá bị đốt quá lửa cháy thành than trong cái đĩa của mình. Harry tự động liếc xuống cổ của Ron và nhìn, như nó mong đợi, chuỗi Horcrux đang lấp lánh sáng. Nó gắng gạt đi nỗi thôi thúc được nguyền rủa Ron, thái độ của cậu ta sẽ tiến bộ hơn khi bỏ được cái dây chuyền ra.
    ?oMẹ cậu không thể biến ra thức ăn từ không khí,? Hermione nói, ?okhông ai được quyền. Thức ăn là điều khoản đầu tiên trong năm điều Cấm căn bản theo luật của Gamp về Thuật Biến-?
    ?oỒ, cậu nói được tiếng Anh mà, phải chứ?? Ron nói, cậy con cá ra khỏi răng.
    ?oKhông thể hoá phép đồ ăn ra từ nơi không có gì hết! Cậu có thể triệu tập nó từ xó nào mà cậu biết, thay đổi hình dạng nó, làm tăng số lượng lên nếu cậu có vài??
    ?oVậy đừng nghĩ tời việc làm tăng số lượng cái này, nó tởm quá? Ron nói.
    ?oHarry bắt con cá và mình đã cố hết sức với nó! Phải lưu ý cậu, mình luôn là người duy nhất phải chuẩn bị thức ăn, bởi vì mình là con gái, mình tin là như vậy!?
    ?oKhông, bởi vì cậu được tin là người dùng phép giỏi nhất!? Ron đáp ngay lập tức.
    Hermione nhảy dựng lên, một xiên cá nướng cháy rơi khỏi đĩa của cô bé xuống đất.
    ?oNgày mai cậu có thể tự làm công việc nấu nướng, Ron, cậu có thể đi tìm nguyên liệu và cố gắng và biến nó thành cái gì đó nuốt được, và mình sẽ ngồi đây và bẹo mặt mình và rên rỉ và mình có thể thấy cậu??
    ?oIm đi!,? Harry nói, đứng bật dậy và nắm chặt cả hai tay. ?oIm ngay đi!?
    Hermione nhìn như thể vừa bị xúc phạm.
    ?oLàm thế nào cậu có thể về phía cậu ấy, cậu ta còn chưa từng nấu ăn??
    ?oHermione, yên lặng, mình nghe có tiếng người!?
    Nó khó nhọc dỏng tai lên nghe, vẫn giơ cao tay, cảnh cáo bọn kia ngừng nói chuyện. Và rồi, chìm trong tiếng nước chảy dâng tràn của dòng sông tối đen bên cạnh chúng, Harry nghe thấy những giọng nói một lần nữa. Nó nhìn vào cái kính mách lẻo, nó không hề có động tĩnh.
    ?oCậu đã đặt thần chú ù lỗ tai quanh tụi mình rồi chứ?? nó thì thầm hỏi Hermione.
    ?oMình đặt tất cả rồi,? Hermione thì thào trả lời, ?oÙ lỗ tai, thần chú không-Muggle và thần chú tan ảo ảnh, tất cả. Họ không nên nghe thấy tụi mình, cho dù họ là ai chăng nữa.?
    Tiếng cọ xát nặng nề, cộng thêm âm thanh của lạo xạo những viên sỏi rơi và tiếng khô khốc của nhành cây gãy cho chúng biết có vài người đang trèo xuống dốc, cái dốc dựng thẳng đứng xuống ngay chỗ tụi nó cắm trại. Cả ba rút đũa phép ra, chờ đợi. Bùa phép bọn chúng đã biến ra xung quanh lẽ ra phải có hiệu lực, trong khoảng thời gian bóng đêm chế ngự tuyệt đối, bảo vệ chúng khỏi sự chú ý của dân Muggle và những pháp sự phù thuỷ thường. Nếu kia là bọn tử thần thực tử, có khi đây sẽ là lần thử đầu tiên khả năng phòng vệ của tụi nó trước phép thuật hắc ám.
    Những tiếng nói to dần nhưng không nghe được hơn là mấy
  10. sevenboy

    sevenboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2004
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    0
    khi nhóm đàn ông đi tới bờ sông. Harry ước chừng chỗ nó cách bọn nó hơn 20 bước chân, nhưng tiếng chảy ầm ầm như thác đổ của con sông khiến nó không dám chắc. Hermione vồ lấy cái túi và bắt đầu lục lọi; vài giây sau cô nàng lôi ra ba cái bành trướng nhĩ và quăng cho Harry, Ron mỗi đứa một cái. Hai đứa vội vàng gài vào tai đầu dây có màu trông màu thịt và thả cho đầu dây kia tuồn ra ngoài cửa lều.
    Trong vài giây, Harry nghe thấy giọng một người đàn ông đang mệt lử.
    ?oChắc phải có vài con con cá hồi ở đây, hay anh vẫn nghĩ còn quá sớm cho mùa săn bắt? Accio Cá hồi!?
    Thấy rõ có tiếng nước bắn tung toé và tiếng cá quẫy hòng chống lại bàn tay bắt nó. Ai đó lẩm bẩm tán thưởng. Harry ấn sâu cái bành trường nhĩ vào tai: Bỏ qua tiếng nước chảy róc rách, nó nghe được thêm vài giọng nói nữa, nhưng họ không dùng tiếng Anh hay bất kỳ thứ tiếng người nào mà nó biết. Thứ ngôn ngữ hỗn độn chói tai, một chuỗi huyên náo, phát ra từ trong cuống họng, và có vẻ như có 2 người cùng nói, một phát âm chậm và trầm hơn giọng kia chút.
    Ánh lửa nhảy múa trên tấm vải bạt của căn lều; những cái bóng cao lớn in trên vách lều. Mùi hấp dẫn của cá hồi nướng lan tỏa trong không khí từ phía bọn họ. Sau đó vang đến tiếng leng keng của dao nĩa và người đàn ông đầu tiên lại lên tiếng.
    ?oĐây, Gripphook, Gornuk.?
    ?oYêu tinh??~ Hermione khẽ nói và Harry gật đầu.
    ?oCảm ơn?, những con yêu tinh đồng thanh đáp.
    ?oVậy, các anh trốn chạy bao lâu rồi?? một giọng nói êm dịu và thân thiện vang lên; Harry ngờ ngợ đã nghe giọng nói này ở đâu đó. Một giọng nói êm dịu và thân thiện vang lên từ người đàn ông có cái bụng to tròn và khuôn mặt vui vẻ, Harry ngờ ngợ đã nghe giọng nói này ở đâu đó
    ?oSáu hay bảy tuần gì đó.. tôi quên rồi? người đàn ông mệt mỏi đáp. ?oKết bạn với Griphook vào vài ngày đầu, không lâu sau thì nhập nhóm cùng với Gornuk. Thật tuyệt khi có bạn đồng hành. Có một khoảng im lặng nhường chỗ cho tiếng dao nĩa và những lon đồ hộp được nhặt lên và đặt xuống đất.
    ?oCái gì đã khiến anh rời đi thế, Ted?? người đàn ông tiếp tục.
    ?oVì biết rằng bọn chúng đang đến bắt tôi?, Ted nhẹ nhàng đáp lại, và ngay tức thì Harry biết người đó là ai: cha của cô Tonk. ?oTuần trước khi nghe tin bọn tử thần thực tử đang ở đây, tôi quyết định tốt hơn hết là chạy trốn. Vì lòng tự trọng, tôi từ chối đăng ký như một Muggle, mọi người thấy đó, vì thế tôi biết vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, thế nào rồi cũng phải rời đi. Vợ tôi không sao, cô ấy thuần chủng. Sau đó tôi gặp Dean ở đây, gì nhỉ, vài ngày trước, phải không con trai ??
    ?oVâng,? một giọng nói khác vang lên. Harry, Ron và Hermione trố mắt nhìn nhau, im lặng nhưng giữa chúng có một sự phấn khích. Chúng nhận ngay ra giọng của Dean Thomas, một người bạn cùng nhà Gryffindor.
    ?oGốc Muggle hả ?? người đàn ông đầu tiên hỏi.
    ?oKhông chắc.? Dean nói ?Cha bỏ mẹ con từ khi tôi còn nhỏ. Thế nhưng con không có bằng chứng nào chứng tỏ ông là một pháp sư.?
    Im lặng một lúc, chỉ còn tiếng nhai, cho tới khi Ted lại lên tiếng
    ?oPhải nói thế này, tôi rất ngạc nhiên khi tình cờ gặp anh, Dirk. Vui mừng, nhưng ngạc nhiên. Có lời đồn anh bị bắt.?
    ?oĐã bị? Dirk nói. ?oTôi trốn thoát khi đang bị áp giải nửa đường đến Azkaban. Vô hiệu hóa Dawlish, rồi chôm cây chổi của hắn. Dễ hơn anh tưởng đấy; Tôi không ngờ hắn lại tệ thế. Có lẽ đã bị ếm. Nếu như vậy, tôi rất hân hạnh bắt tay kẻ nào làm điều đó, hắn chắc chắn đã cứu mạng tôi.?
    Lại một khoảng im lặng, chỉ có tiếng lửa nổ lép bép và tiếng sóng sông vỗ. Sau đó Ted nói ?oVậy hai anh gặp nhau ở đâu? Tôi, à?, có một ấn tượng rằng toàn bộ yêu tinh đều phục vụ cho Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy.?
    ?oAnh đã có một ấn tượng sai lầm.? con yêu tinh có giọng nói cao hơn thốt lên. ?oChúng tôi không ở phe nào cả. Đây là cuộc chiến tranh giữa những pháp sư.?
    ?oSau đó làm thế nào anh trốn được??
    ?oTôi thấy rằng làm thế là khôn ngoan.? con yêu tinh có giọng trầm hơn nói. ?oTừ chối thứ mà tôi nhìn nhận như là một lời yêu cầu xấc láo, tôi có thể thấy rõ sự an toàn của bản thân bị đe dọa.?
    ?oChúng yêu cầu các anh làm gì?? Ted hỏi.
    ?oNhững công việc hạ thấp đi phẩm giá của loài chúng tôi?, con yêu tinh đáp lại, giọng nói của nó có vẻ hung dữ và ít tính người hơn khi nó nói ?oTôi không phải là gia tinh.?
    ?oCòn anh thì sao, Griphook??
    ?oLý do tương tự,?con yêu tinh giọng cao nói. ?oGringotts không còn dưới sự kiểm soát của chúng tôi nữa.Tôi không công nhận sự cai trị của bất kì pháp sư nào.?
    Nó thì thầm thêm một vài lời bằng ngôn ngữ Gobbledegook ,và Gornuk phì cười.(Chú thích (ND) :
    Gobbledegook (theo en.wikipedia.org): 1 thuật ngữ tiếng Anh dùng để miêu tả những ngôn ngữ nghe thì tưởng là một thứ tiếng nhưng thực chất là vô nghĩa. Đôi khi được dùng như biệt hiệu để gọi cho những người thốt ra âm thanh hay thứ tiếng khó hiểu. Cũng có khi có nghĩa là lối nói dài dòng theo nghi thức, nghề nghiệp hoặc kiểu nói ba hoa. Những người có thành kiến hơn thì dùng thuật ngữ này với ý chỉ cái gì đó đang bị ấn tượng bới cách nói quá phức tạp, rắc rối. Gobbledegook không mang ý nghĩa như một thứ tiếng nước ngoài. Nó được quy cho những cách viết vốn đã lộn xộn hoặc những người không thể nói rành rọt, dễ hiểu.)
    ?oĐùa gì thế?? Dean hỏi.
    ?oAnh ấy nói,? Drik trả lời, ?o có một số thứ mà pháp sư cũng không nhận ra.?
    Mọi người im lặng
    ?oTôi không thấy.? Dean nói.
    ?oTôi đã có một sự trả thù nho nhỏ trước khi chuồn đi,? Griphook nói bằng tiếng Anh.
    ?oTốt đấy chú - ơ yêu tinh, tôi nên nói thế,? Ted nhanh chóng bổ sung ?oTôi đoán anh bạn đã khóa tên Tử Thần Thực Tử vào một trương mục cũ kỹ bảo mật cao nào đó chăng??
    ?oNếu tôi làm, thanh kiếm sẽ không giúp được hắn thoát ra đâu,? Griphook trả lời.
    Gornuk lại cười và ngay cả Dirk cũng cười thầm.
    ?oDean và tôi đã bỏ lỡ điều gì à?,? Ted nói.
    ?oVậy đó là Severus Snape, mặc dù hắn không biết,? Griphook nói và cả hai con yêu tinh đều ré những nụ cười hiểm độc. Trong căn lều Harry thở gấp trong sự phấn khích: Nó và Hermione nhìn nhau chằm chằm, căng tai lên nghe ngóng.
    ?oAnh chưa nghe về điều đó à, Ted?? Drik hỏi, ?Về những đứa trẻ đang cố đánh cắp thanh kiếm của Gryffindor ra khỏi văn phòng của Snape ở Hogwarts ấy ??.
    Tưởng như có dòng điện đánh xuyên qua Harry, từng dây thần kinh của nó đang rung lên bần bật khiến cho nó đứng như thể đã mọc rễ vậy.
    ?oChưa nghe một từ,? Ted nói. ?oKhông phải trên tờ Nhật báo tiên tri à??
    ?oKhông bao giờ,? Dirk cười lớn. ?oAnh Griphook đây cho tôi biết, anh ấy nghe được tin này từ Bill Weasley, một anh chàng làm ở nhà băng. Một trong số lũ trẻ đã cố lấy thanh kiếm là em gái Bill.?
    Harry liếc qua Hermione và Ron, cả hai đứa nó đều túm lấy cái bành trướng nhĩ như giữ nguồn sống của mình.
    ?oCon bé và hai đứa bạn nữa đột nhập vào văn phòng của Snape và đập vỡ cái hộp kính, nơi mà hình như Snape đã để thanh kiếm. Hắn bắt được bọn trẻ khi chúng đang lén mang thanh kiếm xuống cầu thang.?
    ?oAh, cầu Chúa phù hộ cho chúng, ? Ted nói. ?oLàm sao bọn nhóc lại nghĩ bọn chúng đủ khả năng dùng thanh kiếm để đâm Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy hay Snape nhỉ??
    ?oThế đấy, cho dù bọn nhóc muốn làm gì với thanh kiếm thì Snape cũng đã quyết định thanh kiếm không được an toàn ở nơi hắn đã để nó,? Drik nói. ?oVài ngày sau, một lần nữa hắn nhận được chỉ thị tương tự từ Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy, Tôi hình dung hắn đã gửi nó xuống lòng London vào Gringotts rồi.?
    Lũ yêu tinh lại phá ra cười.
    ?oTôi vẫn không thấy điều gì đáng buồn cười ở đây cả,? Ted nói.
    ?oNó là đồ giả,? Griphook rít lên
    ?oThanh kiếm của Gryffindor!?
    ?oTất nhiên. Nó là một bản sao - một bản sao tuyệt vời, đồ thật - nhưng là đồ pháp sư-tạo. Bản gốc được rèn hàng thế kỷ trước bởi yêu tinh và đương nhiên sở hữu những phẩm chất đặc biệt chỉ có ở vũ khí yêu tinh tạo ra: Thanh kiếm thật của Gryffindor đang ở đâu chăng nữa thì cũng không phải dưới hầm nhà băng Gringotts?
    ?oRa thế,? Ted nói.?Và tôi chắc anh không phiền để kể cho bọn Tử Thần Thực Tử về điều này??
    ?oTôi thấy chẳng có lý do gì để gặp rắc rối với chúng về cái thông tin đó,? Griphook nói một cách tự mãn, bây giờ cả Ted và Dean cùng cười với Gornuk và Dirk.
    Ở trong lều, Harry nhắm mắt lại, mong chờ ai đó hỏi câu hỏi mà nó cần được trả lời, và sau một phút mà kéo dài như mười phút, Dean cuối cùng cũng giúp Harry: xét cho cùng nó cũng từng là (Harry nhớ lại với một cú xóc nhẹ) bạn trai cũ của Ginny.
    ?oĐiều gì đã xảy ra với Ginny và những người khác? Mấy người đã cố trộm thanh kiếm ấy??
    ?oÔi, bọn chúng bị phạt, một cách ác nghiệt,? Griphook nói thờ ơ
    ?oBọn trẻ không sao chứ ?? Ted hỏi vội.?Ý tôi là, gia đình Weasley không muốn thêm một đứa trẻ nào bị thương nữa, phải không??
    ?oBọn chúng không phải chịu tổn thương nào nghiêm trọng, đó là cho đến khi tôi biết,? Griphook nói
    ?oMay cho chúng,? ông Ted nói. ?oVới thành tích giết người của Snape tôi nghĩ bọn chúng nên tự hào vì mình vẫn còn sống.?
    ?oAnh tin câu chuyện đó, phải không,Ted?? Drik hỏi.?Anh tin rằng Snape đã giết Dumbledore??
    ?oTất nhiên tôi tin,? Ted nói. ?oAnh không ngồi đây và chuẩn bị nói với tôi rằng anh không tin bất cứ điều gì Potter đã làm ??
    ?oThời nay, thật khó để biết nên tin hay không tin điều gì,? Dirk lẩm bẩm.
    ?oCháu biết Harry Potter.? Dean nói. ?oVà cháu nghĩ rằng bạn ấy thật sự là ?" Người Được Chọn, hay bất kỳ thứ gì mọi người muốn gọi.?
    ?oĐúng thế, rất nhiều người muốn tin vào điều đó, con trai.? Dirk nói, ?obao gồm cả ta. Nhưng cậu ta đang ở đâu? Đang chạy trốn, như mọi việc có vẻ là thế. Và nếu chú mày nghĩ cậu ta biết bất kỳ điều gì hơn chúng ta, hay cậu ta được coi như bất kỳ điều gì đặc biệt, thì cậu ta nên ra ngoài đó và chiến đấu, tập hợp những lực lượng kháng chiến thay vì trốn tránh. Chú mày biết không, tờ Tiên Tri đã có vài nhận xét khá hay về cậu ta??
    ?oTờ Tiên Tri ?? Ted chế giễu. ?oAnh đáng bị xỏ mũi nếu như anh tiếp tục đọc cái đống rác rưởi đó, Dirk. Anh muốn sự thật, hãy đọc Kẻ Mách Lẻo.?
    Thình lình vang lên hàng loạt tiếng nấc và nôn ọe, cộng thêm vào đó là những tiếng đấm lưng thùm thụp; căn cứ vào những âm thanh đó thì có vẻ như Dirk vừa mắc phải một khúc xương cá. Cuối cùng ông ta nói lắp bắp. ?oKẻ Mách Lẻo? Cái đống giẻ rách điên khùng của Xeno Lovegood ấy hả??
    ?oDạo này nó không còn điên khùng đâu.? Ted nói. ?oAnh sẽ muốn xem qua nó đấy. Xeno cho in tất cả những gì mà tờ Tiên Tri đang lờ đi, tất nhiên là không bàn tới những con Snorkacks sừng gãy ở số xuất bản gần đây. Phải mất bao lâu họ mới bắt giữ lão ấy có được nó, chủ tâm, tôi không biết. Nhưng Xeno tuyên bố, tại trang đầu của mỗi số xuất bản, rằng mọi pháp sư chống lại Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy nên giúp đỡ Harry Potter- ưu thế số một của bọn họ lúc này.?
    ?oThật khó để giúp một cậu bé mà dường như đã tan biến khỏi Trái Đất,? Dirk nói.
    ?oNghe này, sự thật thì bọn chúng vẫn chưa tóm được cậu ấy vì nếu Harry bị tóm thì đã có cả một bản thông báo ăn mừng rồi,? Ted nói. ?oTôi thấy vui khi nhận thấy vài điều từ cậu ấy; Đó là những gì mà chúng ta đang cố làm: sống tự do, có phải không??
    ?oVâng, có lẽ như thế, nhưng anh đã bỏ sót một chi tiết ở đây,? Drik nói một cách nặng nề. ?oVới cả một Bộ pháp thuật và những kẻ thu thập thông tin đang theo đuôi cậu ta, tôi thấy cậu ta vẫn chưa bị bắt bây giờ thôi. Thiết nghĩ ai dám nói rằng cậu ta không bị bắt và giết một cách bí mật ??
    ?oÔi, đừng nói như thế, Drik,? Ted lầm bầm.
    Có một khoảng im lặng dài được lấp đầy bởi những tiếng dao nỉa.Và khi bọn họ trò chuyện lại thì chủ đề lại xoay quanh việc họ có nên ngủ lại bên bờ sông hay trở vào rừng. Nhận thấy rằng cây cội sẽ giúp ngụy trang tốt hơn, họ dập tắt lửa, leo trở lại con dốc, tiếng chuyện trò nhỏ dần.
    Harry, Ron và Hermione cuộn cái bành trướng nhĩ lại. Lúc nãy chính Harry rất muốn phá vỡ sự im lặng thì giờ đây chỉ thốt lên được vài từ, ?oGinny-Thanh kiếm-?
    ?oMình biết rồi!? Hermione nói.
    Cô nàng lục lọi cái túi nhỏ xíu, lúc này nó đang được kẹp ngay dưới cánh tay phải của cô.
    ?oĐây?..chúng ta có đây?? cô nói với hàm răng cắn chặt, và lôi ra một thứ gì đó nằm thật sự sâu trong chiếc túi. Một góc của khung tranh lộng lẫy bắt đầu chậm chạp xuất hiện. Harry nhanh chóng quay ra giúp cô. Ngay khi chúng lấy được bức chân dung trống rỗng của cụ Phineas Nigellus ra khỏi cái túi, Hermione chí ngay cây đũa phép vào bức tranh, sẵn sàn để ếm bùa bất cứ lúc nào.
    ?oNếu có ai đó tráo thanh kiếm thật khi nó còn trong văn phòng của thầy Dumbledore,? cô nhấn mạnh, trong khi bọn chúng đặt bức chân dung tựa vàơ thành căn lều, ?oCụ Phineas Nigellus ắt hẳn đã thấy chuyện gì xảy ra, ông ấy được treo ngay bên cạnh cái kệ !?
    ?oTrừ khi ông ta ngủ quên.? Harry nói, nhưng vẫn nín thở khi Hermione quỳ trước cái khung tranh trống rỗng, chỉ đũa phép thẳng vào chính giữa tranh, thông giọng rồi cất lời:
    ?oƠ-Phineas ? Phineas Nigellus??
    Không có động tĩnh gì.
    ?oPhineas Nigellus?? Hermione kêu lần nữa. ?oGiáo sư Black? Chúng cháu có thể nói chuyện với cụ được không? Làm ơn đi mà ??
    ?oLàm ơn luôn đồng nghĩa với giúp đỡ,? một giọng nói lạnh lẽo nghiêm khắc vang lên và Phineas Nigellus nhẹ nhàng đi vào chân dung của cụ. Ngay lập tức Hermione hét:
    ?oObscura!? (Bịt Mắt!)
    Một dải bịt mắt đen xuất hiện trên đôi mắt sẫm màu, lanh lợi của cụ Phineas Nigellus, làm cho cụ đụng đầu phải khung tranh và la lên đau đớn.
    ?oSao?sao mà tui bây dám?..dám??
    ?oCháu rất lấy làm tiếc, Giáo sư Black, ?oHermione nói, ?onhưng đó là sự phòng ngừa cần thiết!?
    ?oTháo cái vật hôi hám thừa thãi này đi ngay! Ta nói là tháo nó ra! Bọn bây đang phá hoại một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời! Ta đang ở đâu ? Có chuyện gì đang xảy ra thế này??
    ?oĐừng bận tâm đến chúng con đang ở đâu.? Harry nói. Cụ Phineas Nigellus sững người lại và từ bỏ nỗ lực gỡ cái bịt mắt mới được vẽ thêm vào.
    ?oĐây có thể là giọng nói của ngài Potter trốn chạy không nhỉ??
    ?oCó lẽ thế,? Harry nói, biết rõ điều đó sẽ giữ cho Phineas Nigellus thấy thích thú. ?oChúng tôi có hai câu hỏi cho cụ - về thanh kiếm của Gryffindor.?
    ?oÀ.? Phineas Nigellus nói, gắng sức ngó nghiêng để thấy được Harry, ?oĐúng thế. Cái con bé ngốc nghếch đó đã hành động không khôn ngoan chút nào?.?
    ?oĐừng có nói về em tôi như thế,? Ron nói cộc lốc. Cụ Phineas Nigellus nhướn lông mày lên.
    ?oAi ở đó nữa thế?? cụ hỏi, xoay cái đầu từ phía này sang phía khác. ?oTa không ưa mồm mép của cậu đâu ! Con bé và bạn của nó cực kỳ ngu xuẩn, trộm đồ của hiệu trưởng.?
    ?oBọn họ không trộm, ? Harry nói. ?oThanh kiếm không thuộc về Snape.?
    ?oNó thuộc về ngôi trường của Snape.? Phineas Nigellus. ?oChính xác thì con bé nhà Weasley đã nhận được gì nào ? Nó đáng bị trừng phạt, giống như thằng ngố Longbotton và con bé Luna khùng!?
    ?oNeville không ngố và Luna cũng không khùng!? Hermione nói.
    ?oTa đang ở đâu?? cụ Phineas Nigellus nhắc lại, lại bắt đầu vật lộn với cái khăn bịt mắt. ?oBọn bay mang ta đến đâu đây? Sao phải chuyển ta ra khỏi căn nhà có các bậc tiền bối khác??
    ?oĐừng quan tâm chuyện đó nữa! Snape đã trừng phạt Ginny, Neville và Luna như thế nào?? Harry khẩn khoản hỏi.
    ?oGiáo sư Snape gửi bọn chúng tới khu rừng cấm, làm vài việc cho đồ vụng về H

Chia sẻ trang này