1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Share 1 chút về Cuốn theo chiều gió

Chủ đề trong 'Văn học' bởi em_chi_la_em, 31/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Lúc cưới em, tôi biết là em không yêu tôi. Tôi thừa biết chuyện giữa em và Ashley. Nhưng tôi ngốc quá, tôi nghĩ là tôi có có thể thay đổi được em. Em cứ cười nếu em thích, nhưng quả thật là tôi yêu em, tôi muốn dâng hiến cho em tất cả những gì em muốn... đúng như các thức tôi đối xử với Bonnie. Em đã vất vả nhiều rồi, Scarlett. Không ai biết rõ hoàn cảnh em bằng tôi, vì thế tôi muốn em vui chơi như một đứa bé... vì em chỉ là một đứa bé có lúc can đảm, có lúc nhút nhát và ương ngạnh. Lúc nào tôi cũng coi em như đứa bé! Chỉ có đứa bé mới cứng đầu và vô tình giống em thôi.
    (chương cuối)
    Cái gì, nếu như không phải là chuyện yêu đương, có thể khiến cho ta chẳng mấy bận tâm đến những thứ lởm khởm khác?
    Được cundc sửa chữa / chuyển vào 14:19 ngày 26/08/2006
  2. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay có hứng share chuyện yêu đương của bản thân. Tất nhiên là không ngoài những ý niệm liên quan đến Cuốn Theo Chiều Gió.
    Khi anh gọi tôi là "bé", tôi muốn phản đối. Nhưng hình như càng phản đối thì càng chứng tỏ mình "bé" thật, vì thế tôi "cười đểu" và "đá" sang chuyện khác. Ồ, chuyện khác! Chuyện khác một lúc lại nhận ra là cũng thuộc thể loại bi bô kiểu "bé" mà thôi. Anh làm cái quái gì khiến tôi xoay xở các kiểu rồi cũng vẫn thấy mình là "bé" đối với anh nhỉ?
    Tôi nhớ đến cái couple lắm chuyện trong Cuốn Theo Chiều Gió. Cô nàng Scarlett đã bị anh Rhett "điều trị" tính bưởng bỉnh và hiếu thắng, mà cô nàng không bao giờ nhận ra rằng Rhett "điều trị" được cô nàng bởi tâm tưởng anh ta thực sự nghĩ rằng mình là người che chở và đem đến cuộc sống êm ấm cho "bé". Có lẽ Scarlett sẽ nhận ra rằng cô ta trở nên nhỏ bé trước Rhett và sẽ ngoan ngoãn làm một đứa trẻ đáng yêu trong vòng tay Rhett mãi mãi... nếu như, lúc đó cô ta không phải đóng vai một người đàn bà gánh vác trọng trách trụ cột gia đình. Rhett hiểu rõ điều này, anh ta cố gắng để share với cô nàng. "Em đã vất vả nhiều rồi, Scarlett. Không ai biết rõ hoàn cảnh em bằng tồi, vì thế tôi muốn em vui chơi như một đứa bé..." Chỉ có Rhett mới hiểu được điều đó, rằng khi người đàn bà phải mang quá nhiều gánh nặng thì cô ta khó có thể làm "bé yêu" của anh ta.
    Thực tế - tôi học được từ Cuốn Theo Chiều Gió. Bây giờ, khi cảm thấy "nguy cơ" trở thành "bé yêu" của anh, tôi nghĩ mình cần phải vùng vẫy với thực tế. Tôi hẳn nhiên không phải Scarlett trong chuyện yêu đương đang nói đến, bởi tôi chẳng phải gánh vác trọng trách gì, ngoài việc tự nuôi thân. Nếu theo chiều câu chuyện thì rõ ràng tôi có thể dễ dàng trở thành "bé" của anh rồi. Nhưng thực tế là tôi vẫn không thể chấp nhận yên ổn làm "bé" như vậy. Có thể nói, tôi thấy mình không xứng đáng.
    Cho dù anh cũng không phải là Rhett để mà tôi phải cất công học theo Scarlett, nhưng tôi nghĩ, trước một người đàn ông yêu mình theo cách của Rhett thì tôi cũng phải trải nghiệm đời theo cách của Scarlett. Trước đây tôi cứ nghĩ giá như có thể mãi mãi vô tư vui vẻ được như tuổi thơ, và tôi thèm khát một người đàn ông lo lắng cho tôi tất cả như lo cho một đứa bé. Vậy mà khi gặp anh, khi nhận ra mình có thể thấy mình bé lại, khi cảm nhận được sự chăm sóc và lo lắng cho tôi của anh... tôi bỗng thay đổi ý nghĩ.
    Tuổi thơ của tôi có phần tốt đẹp hơn nhiều đứa trẻ xung quanh, thế nhưng khi thanh xuân bắt đầu thì không còn êm thấm, để rồi tôi luôn mang tâm trạng của những nhận vật trong câu chuyện đó... tiếc nuối và xót xa cho những gì đẹp đẽ quá mau lụi tàn bởi khách quan chứ không phải bởi chính mình. Anh đã hiểu điều đó, anh muốn đem lại thời vô tư như trẻ thơ cho tôi. Thế nhưng những khó khăn của tôi quả là vặt vãnh khi đem so với cái có thể gọi là gánh nặng cho người phụ nữ trong CTCG, tôi khó mà yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
    Tôi không có một gia đình khó khăn để mà phải lo lắng cho việc nuôi sống nó, tôi không thừa hưởng gia sản và đồ vật gia truyền bị đe doạ cướp mất như Tara để mà phải lo giữ gìn. Hiện giờ tôi cảm thấy cuộc sống quá yên ắng với một công việc nhẹ nhàng đem lại đồng lương vừa đủ cho nuôi thân không bao giờ đói rét. Tôi muốn mình phải chịu vất vả và gánh vác một trách nhiệm nào đó đáng kể, trước khi cảm thấy nhẹ nhõm vì được anh giải thoát cho gánh nặng đó và đem tôi về với những thú vui hồn nhiên thời vô tư. Lúc đang căng như dây guitar và mỏi nhừ vì lo toan bỗng được ngả vào ai đó, cảm thấy nhẹ người, nhẹ lòng... như vậy mới là hạnh phúc đích thực phải không?
    Bạn có thể nói rằng tại sao tôi không tiến tới hôn nhân với anh, sinh ra vài đứa nhóc và coi gia đình là thứ để gánh vác. Tôi không phản đối điều đó. Tuy nhiên, nghĩ đến Scarlett và những quyết định kết hôn của cô nàng, nghĩ đến Rhett và tình yêu đích thực của người đàn ông đó... tôi biết rằng tôi sẽ không cưới một người đàn ông để tìm kiếm một gánh nặng mới. Như tôi đã nói đấy thôi, hạnh phúc là khi người đàn ông xuất hiện để giải thoát người anh ta yêu khỏi những gánh nặng lo toan cơ mà.
    Không biết anh có thể chờ được không... không biết tôi có thể nghe câu "cô là người đàn bà mà tôi đợi chờ bền bỉ hơn đợi chờ bất cứ người đàn bà nào" được không...
    Cách còn lại để tìm kiếm cho mình một gánh nặng, có lẽ là, cần phải nhanh nhanh tìm một công việc nhiều thử thách, đòi hỏi nhiều trách nhiệm và đòi hỏi bỏ nhiều sức gánh vác. Song, tôi cũng là con người mâu thuẫn, tôi sợ nếu như người phụ nữ phải loay hoay với nhiều lo toan như thế thì sẽ mất đi năng lực làm mẹ, làm vợ. Như trong những chương cuối ấy, sau khi Bonnie ra đời, Scarlett đã có lần phải nghĩ đến lời Rhett than phiền về việc cô quá xa rời con cái. Tôi cũng hiểu rằng đam mê công việc, đam mê quyền và trách nhiệm sẽ có lúc khiến cho người đàn bà lầm tưởng về tình yêu, như Scarlett không yêu mà chỉ muốn có được Ashley do lối sống luôn phấn đấu để đạt bằng được những gì mà mình muốn có trong công việc cũng như trong đời thường.
    Rõ ràng cuối cùng vẫn là những băn khoăn và mâu thuẫn của một mụ đàn bà bé. Tôi không có đủ tự tin rằng mình có thể trở thành người phụ nữ sống trọn vẹn cho cả gia đình và công việc. Chính vì thế mà tôi yêu nhân vật Scarlett O"Hara - kẻ làm được bao điều đáng khâm phục mà cũng có nhiều khiếm khuyết. Tôi cũng yêu cả nhân vật Rhett Butler bởi vì đó là người đàn ông thực sự phù hợp với Scarlett, cách yêu của anh ta quả là tuyệt vời. Người đàn ông đó đã thấu hiểu hoàn cảnh của người phụ nữ phải gánh cả những trọng trách rất đàn ông, và rồi thông cảm để càng thấy thương yêu vợ mình hơn nữa.
    Khi tôi hiểu được những điều như vậy, anh của tôi xuất hiện ngay khi tôi chưa kịp mơ ước và mong chờ. Anh yêu tôi như Rhett yêu Scarlett, người đàn ông luôn mong vợ mình không phải vất vả để giữ mãi nét nữ tính hồn nhiên. Nhưng chắc chắn rằng Rhett sẽ không yêu Scarlett đến thế, không khát khao trở thành người đem lại hạnh phúc của Scarlett đến thế, nếu như Scarlett không có những trải nghiệm khó nhọc như trong câu chuyện. Làm sao tôi có thể tin rằng anh sẽ yêu tôi và muốn che chở lo lắng cho tôi trọn vẹn khi mà anh chưa trải qua cảm xúc khâm phục xen lẫn xót xa như lúc Rhett nhìn vào lòng đôi bàn tay chai sần của Scarlett?
    Thật là khó nghĩ... vì kết thúc là nhắc tới "ngày mai". Tôi chưa bao giờ nghĩ tới phần tiếp theo của CTCG sẽ ra sao. Chắc rằng ngày mai tôi phải nghĩ tới, phải viết một phần tiếp theo cho riêng mình.
  3. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Mắt hắn như rực lửa, nhưng hắn vẫn im lìm.
    (chương ba mươi tư)
  4. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    (chương mười ba)
  5. Raining

    Raining Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/03/2002
    Bài viết:
    267
    Đã được thích:
    0
    - Tôi thì lại mê cảnh Scarlet trở về ấp Tara đói khát và cơ cực không có miếng ăn với đôi chân phồng rộp, S đã thề rằng cho dù phải đổi bất kỳ giá nào cũng không để lâm vào tình trạng chết đói nữa...
    Tôi thấy mình trong S với tính cách bộc trực và thô...nghĩ sao nói thế, nhưng type người đàn ông của tôi không phải là Rhett, tôi vẫn thích người hiền hậu , lịch lãm hơn, và người ấy của tôi là người như thế, nhưng chính vì sự khác biệt ấy đã khiến tôi rất buồn khi nghĩ về anh và có lẽ anh cũng thế?!
  6. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Chia sẻ với bạn!
    Bạn nói type đàn ông của bạn không phải là Rhett cũng đúng thôi. Bạn bảo bạn giống cô Scarlett ở "tính cách bộc trực và thô...". Mà cái cô Scarlett ấy cũng chết mê chết mệt anh Ashlee hiền hậu, lịch lãm đấy còn gì nữa. Có thể bây giờ còn trẻ, chúng ta háo hức với người có những cái mà chúng ta không có. Nhưng sau khi trải đời rồi mới biết mình cần người giống mình mới hoà hợp được. Rồi cuối cùng bạn cũng sẽ nhận ra bạn thực sự yêu và cần type đàn ông nào mà thôi.
    Và, e hèm... kiểu gì rồi cũng phải "làm hàng" lấy lòng đàn ông để đàn ông giúp giải quyết khó khăn. Chẹp... ghét truyện này ở mỗi cái điểm đấy.
  7. MissMatch

    MissMatch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2005
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    0
    Chuyện này đúng là con gái khó lòng mà không thích. Hai nhân vật chính hoàn hảo như sinh ra để giành cho nhau vậy. Thực ra trong cuộc sống, gặp được một người hợp với mình như vậy hoàn toàn không dễ dàng chút nào, mà có thể nói là bất khả thi.
    Đây cũng là một truyện mà tôi rất thích, nhưng tất nhiên vẫn thua Tiếng chim hót trong bụi mận gai.
  8. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    Dạo này đầu óc mình chỉ quay quay những Rhett và Scarlett. đúng vào ngày sinh, VCT1 chiếu phim CTCG. Bạn mình biết, khen mình "đỏ" , còn mình xem như đó là sự trùng hợp đáng yêu! Mấy hnay đọc lại CTCG trên Thư quán, post mới đến chương 21, đọc thấy thiêu thiếu, về tìm mấy hiệu sách quanh nhà mà không có! VTC1 thứ 7 này lại chiếu lại phim!! Cũng xem như sự trùng hợp thứ 2! Cứ thấy là lạ! Liệu có là điềm gì không nhỉ?
    Nhớ năm thứ 2 ĐH, vớ được 2 quyển CTCG, đọc một mạch từ 6h chiều hôm trước đến 6h sáng hôm sau, kinh hoàng, mấy đứa cùng phòng KTX trợn tròn mắt vì khiếp cái kiểu đọc của mình!! Cũng chẳng thẩm thấu hết, nhưng dù gì thì ấn tượng quá mạnh mẽ về cá tính của Scarlett đã khiến mình lấy tên đó làm English name. Và cũng có một cơ số những rắc rối bắt nguồn từ cái tên đó. Giờ thì cũng quen rồi!
    Ít nhất thì hiện tại mình vẫn được gọi với cái tên Scarlett mỗi ngày!!
    Cuốn theo chiều gió
    Đến phút cuối cùng rồi anh mới nói yêu em
    Sao là đã mà không phải là đang và sẽ
    Anh từng bảo em mãi là đưa trẻ
    Đứa trẻ nào dẫu có lỗi cũng có thể khoan dung
    Đừng nhìn em với ánh mắt thương hại lạnh lùng
    Ngay cả khi tình yêu trong anh không còn nữa
    Anh đã đến bên đời em như ngọn lửa
    Nồng ấm dịu dàng và cả những hờn ghen
    Cuộc đời sớm dạy anh phải bon chen
    Và em cũng phải đương đầu với bao vất vả
    Nhưng có anh phía trước em không bao giờ sợ ngã
    Vòng tay anh dang rộng cả cuộc đời
    Nếu có thể trở lại nơi trại 12 cây sồi
    Em có lẽ chẳng thể nào đổi khác
    Vẫn dẫm đạp lên những trái tim bằng vẻ ngoài đài các
    Những sẽ biết yêu anh và sẽ biết yêu anh
    Có phải vì thời gian trôi đi quá nhanh
    Nên tình yêu bất diệt cũng có ngày tàn lụi
    ?oAnh đừng đi?-em muốn gào lên trong tiếc nuối
    Khi hạnh phúc trong đời đang dần tuột khỏi tay
    Em chạy tìm trong những cơn say
    Trong mờ sương không còn anh đợi em phía trước
    Không có anh em không làm gì được
    Sẽ chẳng làm gì được khi khoảng trống sau lưng
    Nước mắt em rơi từ trái tim chưa biết ngập ngừng
    Dù trước anh, em chưa bao giờ van xin yếu đuối
    Nhưng em sẽ không đánh mất chính mình
    Ngày mai sẽ là một bình minh
    Và niềm tin có anh là điều phía trước
    Em tin mình sẽ làm lại được
    Gió có thể cuốn đi mọi điều
    Nhưng không thể cuốn nổi một niềm tin​
    St
    Được ChenWenQiang sửa chữa / chuyển vào 14:50 ngày 04/10/2006
  9. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    Nhà văn nữ Margaret M. MITCHELL (1900-1949)
    và tác phẩm "CUỐN THEO CHIỀU GIÓ"​
    1/ Cuộc đời lúc ban đầu.
    2/ Viết Tác Phẩm "Cuốn Theo Chiều Gió".
    3/ Nhà Văn Nữ Margaret Mitchell qua đời.
    4/ Cốt truyện của Tác Phẩm "Cuốn Theo Chiều Gió".
    5/ Ý nghĩa của Tác Phẩm "Cuốn Theo Chiều Gió".
    6/ Thực hiện cuốn phim Cuốn Theo Chiều Gió.
    7/ Sơ lược về Cuộc Nội Chiến Nam Bắc Mỹ.

    Margaret Munnerlyn Mitchell (8 th.11/1900 ?" 16 th. 8/1949) là nhà văn nữ người Mỹ, đã đoạt Giải Thưởng Pulitzer năm 1937 nhờ cuốn tiểu thuyết rất thành công của bà, với tên gọi là "Cuốn Theo Chiều Gió" (Gone with the Wind). Đây là một trong các tác phẩm danh tiếng nhất của mọi thời đại, được xuất bản năm 1936. Trong vòng 6 tháng, 1 triệu ấn bản đã được bán hết với sức mua là 50,000 cuốn mỗi ngày. Đây cũng là tác phẩm có số lượng cao nhất trong lịch sử xuất bản của Hoa Kỳ, đã vượt qua kỷ lục 12 triệu cuốn vào năm 1965, được dịch sang hơn 30 ngôn ngữ khác nhau và phổ biến trên 40 quốc gia. Riêng bản tiếng Anh, tác phẩm này đã được bán ra với trên 200,000 cuốn mỗi năm và còn là một trong các tiểu thuyết bán chạy nhất cho tới ngày nay.
    Cuốn phim phỏng tác theo tác phẩm Cuốn Theo Chiều Gió được trình chiếu vào năm 1939, với nữ tài tử Vivien Leigh đóng vai Scarlett O'' Hara còn thủ vai Rhett Butler là nam tài tử Clark Gable. Đây là một bộ phim xuất sắc trong lịch sử Điện Ảnh của Hollywood và đã nhận được 8 phần thưởng điện ảnh cao quý (Academy Awards).

    1/ Cuộc đời lúc ban đầu.
    Margaret M. Mitchell chào đời tại thành phố Atlanta, tiểu bang Georgia, vào ngày 8 tháng 11 năm 1900. Cô bé này được gia đình gọi bằng tên Peggy, đã lớn lên trong khung cảnh miền Nam Hoa Kỳ, đã sống với các bà con bên mẹ là những cựu chiến binh trong cuộc Nội Chiến Hoa Kỳ (1861-65) và là những người dân của Phe Miền Nam thất trận. Vì vậy cô Peggy đã được nghe kể lại rất nhiều câu chuyện liên quan tới cuộc chiến tranh và các hậu quả.
    Sau khi tốt nghiệp từ trường Washington Seminary (bây giờ là trường Westminster), cô Margaret đã theo học Đại Học Smith (Smith College) nhưng sau kỳ thi cuối cùng năm 1918, cô đã rút lui, không theo đuổi con đường học vấn. Do bà mẹ qua đời vì bệnh cúm, cô Margaret phải trở về Atlanta để lo công việc gia đình. Sau đó không lâu, cô tham gia vào ban biên tập của tờ nhật báo Atlanta (the Atlanta Journal) và thường viết bài cho ấn bản ngày Chủ Nhật.
    Vào năm 1922, cô Margaret Mitchell kết hôn với ông Red Upshaw nhưng không lâu sau đó, hai người đã ly dị nhau vì cô khám phá ra ông chồng là người làm và nấu rượu lậu. Rồi cô lập gia đình với người bạn phù rể của chồng trước, là ông John Marsh vào ngày 4 tháng 7 năm 1925. Có câu chuyện kể rằng trước kia, cả hai anh Red Upshaw và John Marsh đều theo đuổi cô Margaret trong khoảng hai năm 1921 và 1922 nhưng anh Upshaw cầu hôn trước.

    2/ Viết Tác Phẩm "Cuốn Theo Chiều Gió".
    Khi phải nằm nhà để điều trị vì bị gẫy mắt cá chân, cô Margaret đã được ông chồng John Marsh mượn từ thư viện rất nhiều cuốn sách lịch sử. Sau một thời gian, ông John bảo vợ: "Peggy, nếu em muốn một tác phẩm khác nữa, tại sao em không tự viết ra một cuốn". Do vậy, Margaret đã dùng các kiến thức của mình về cuộc Nội Chiến Nam Bắc Mỹ cộng với những hoàn cảnh trắc trở trong cuộc đời của mình để viết nên một tiểu thuyết chứa đựng bên trong rất nhiều tình tiết và rồi tác giả đánh máy cuốn truyện bằng một máy chữ cũ Remington. Lúc đầu, Margaret đã gọi nhân vật nữ anh hùng của mình là "Pansy O'' Hara và đồn điền Tara được gọi là "Fontenoy Hall", còn về tên gọi của cuốn truyện, Margaret phân vân trước hai tên sau: "Mang Gánh Nặng" (Tote your Heavy Load) và "Ngày Mai là một Ngày Khác" (Tomorrow is Another Day).
    Khởi đầu, Margaret viết truyện để làm vui cho chính mình dưới sự giúp đỡ của chồng và cô đã không nói cho các bạn biết rằng mình đã viết văn. Cô đã dấu kín các bản thảo trong các bao thư lớn, để dưới gầm giường hay trong phòng kho nhỏ. Margaret đã viết không theo thứ tự, bắt đầu bằng chương cuối cùng và đôi khi nhẩy cách từ chương này qua chương khác. Chồng của cô thường đọc các bản thảo để giúp cô duy trì sự liên tục trong cuốn truyện.
    Vào năm 1929, khi vết thương tại mắt cá chân đã lành thì phần lớn cuốn truyện đã được viết xong và cô Margaret cũng cảm thấy không còn phấn khởi để ra thư viện tìm kiếm thêm các tài liệu. Margaret Mitchell đã sinh sống như một phụ nữ viết báo bình thường và khiêm tốn, tại thành phố Atlanta cho đến khi một buổi gặp gỡ định mệnh tới với cô vào năm 1935.
    Vào thời gian này, một nhân viên của nhà xuất bản MacMillan tên là Howard Latham đã tới Atlanta để tìm kiếm các nhà văn mới của miền Nam Hoa Kỳ. Một người bạn trước kia làm việc với ông Lantham đã yêu cầu cô Margaret Mitchell đưa ông ta đi vòng quanh thành phố và ông Howard Latham thấy cô Margaret rất vui vẻ, hấp dẫn trong cách nói chuyện, nên đã hỏi xem cô Margaret đã từng viết một cuốn tiểu thuyết bao giờ chưa.
    Margaret Mitchell rất ngần ngại vì trước kia, một người bạn đã chế riễu cô, nhân câu chuyện thường ngày: "Hãy tưởng tượng xem, một người cù lần như Peggy mà dám viết văn" và cô chưa từng nuôi mộng đưa bản thảo cho một nhà xuất bản. Ông Latham đã cầu khẩn: "Nếu cô đã viết ra một cuốn truyện rồi, làm ơn cho tôi coi cuốn đó trước các người khác".
    Cô Margaret trở về nhà, rất lo lắng khi lục tìm các bao thư lớn chứa đựng bản thảo mà cô đã xếp vào một xó. Cô tới khách sạn Georgian Terrace vào lúc ông Latham đang chuẩn bị rời Atlanta và cô đã nói với ông ta: "Xin hãy giữ lấy thứ này trước khi tôi đổi ý". Ông Latham bèn mua một va li khác để chứa đựng khối lượng bản thảo lớn hơn con người nhỏ bé của tác giả. Khi trở về nhà, cô Margaret đã gửi một điện tín tới ông Latham: "Tôi đã đổi ý định. Xin hãy gửi lại cho tôi các bản thảo".
    Nhưng, tất cả đã muộn. Ông Latham đã đọc rất nhiều trang viết và đã nhận ra rằng mình đang có trong tay một cuốn truyện rất hấp dẫn. Vì thế đáng lẽ trả lại bản thảo, ông Latham đã cho cô Margaret biết mình nghĩ thế nào về cuốn truyện và tin rằng sau khi xuất bản, cuốn tiểu thuyết này sẽ thành công. Ông Latham cũng gửi gấp tới cô Margaret một tấm ngân phiếu để yêu cầu cô viết xong cuốn tiểu thuyết và nhà văn nữ Margaret Mitchell đã hoàn thành chương một, cuối cùng, vào tháng 3 năm 1936. Tên của cuốn tiểu thuyết bắt nguồn từ bài thơ "Cynara" của Ernest Dowson, với dòng đầu của đoạn thứ ba như sau: "Non sum qualis eram bonae sub regno Cynarae" = "Anh đã quên mất nhiều rồi, Cynara! Cuốn theo chiều gió". (I have forgot much, Cynara! Gone with the wind). Dòng chữ "cuốn theo chiều gió" cũng xuất hiện khi thành phố Atlanta bị quân đội Miền Bắc bắn phá, nàng Scarlett đã phải bỏ chạy về đồn điền Tara của gia đình và nàng tự hỏi: "Tara còn đứng vững không? Hay là Tara đã bị "cuốn theo chiều gió", cơn gió mạnh thổi qua Georgia?". Cuốn tiểu thuyết "Cuốn Theo Chiều Gió" được in xong vào ngày 30 tháng 6 năm 1936.

    3/ Nhà Văn Nữ Margaret Mitchell qua đời.
    Vào tháng 8 năm 1949, Margaret Mitchell cùng với chồng băng qua con đường Peachtree, gần góc đường thứ 13 (13th Street) thì một xe taxi chạy quá tốc độ đã đâm vào nhà văn này. Năm ngày sau, Margaret Mitchell qua đời tại bệnh viện Grady vì các vết thương. Người tài xế xe taxi bị kết tội lái xe khi say rượu, nên đã gây ra tai nạn chết người và đã bị phạt phải làm lao động nặng trong 40 năm. Việc kết tội này cũng gây nên cuộc tranh luận bởi vì các người chứng kiến cho rằng cô Margaret đã bước xuống đường mà không nhìn hai phía và các bạn của cô cũng xác nhận rằng đây là khuyết điểm thường xuyên của cô.
    Nhà văn nữ Margaret Mitchell qua đời năm 48 tuổi, được chôn cất tại nghĩa trang Oakland thuộc thành phố Atlanta.
    Trong nhiều thập niên, người ta thường tin rằng Margaret Mitchell chỉ viết một cuốn truyện. Thực ra, Margaret có một người đã từng theo đuổi cô tên là Henry Love Angel. Người con trai của ông Angel này vào năm 1990 đã khám phá thấy trong số các bức thư mà cô Margaret gửi trong thập niên 1920 cho ông Angel, có bản thảo của một cuốn tiểu thuyết ngắn (novella) có tên là Lost Laysen, kể về một chuyện tình tại miền Nam Thái Bình Dương. Bản thảo này được chuyển tới Viện Bảo Tàng "Road to Tara" tại Atlanta và nơi này đã xác nhận cuốn truyện kể trên là thực sự của tác giả Margaret Mitchell. Một ấn bản đặc biệt của cuốn Lost Laysen đã được Debra Free biên tập và xuất bản vào năm 1996 do nhà in Scribner của nhà phát hành Simon & Schuster.
    Cuốn truyện "Cuốn Theo Chiều Gió" đã được nhà sản xuất David O. Selznick chọn để quay thành phim, lần trình chiếu đầu tiên là vào ngày 15 tháng 12 năm 1939.
    Ngày nay, căn nhà mà cô Margaret Mitchell đã sinh sống và viết ra bản thảo được gọi là "The Margaret Mitchell House", tọa lạc tại trung tâm thành phố Atlanta, đây là nơi du lịch chính. Một Viện Bảo Tàng dành cho việc lưu trữ cuốn sách và các y phục, các vật dụng liên quan tới cuốn phim, được gọi là "Scarlet On Square" hiện đặt tại Marietta, Georgia. Ngoài ra còn có Viện Bảo Tàng "The Road to Tara" ở trung tâm thành phố Jonesboro.

  10. ChenWenQiang

    ChenWenQiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2005
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    4/ Cốt truyện của Tác Phẩm "Cuốn Theo Chiều Gió".
    Scarlett O'' Hara là một hoa khôi của địa phương Georgia nên được nhiều chàng trai theo đuổi. Cô thường hay tham dự vào các buổi dạ tiệc, dạ vũ hay các lần họp bạn nấu ăn ngoài trời. Một hôm, Scarlett bị xúc động mạnh khi Ashley Wilkes, chàng thanh niên con ông chủ đồn điền bên cạnh, báo tin cho nàng biết rằng chàng đã hứa hôn với Melanie Hamilton, một cô em họ của Scarlett.
    Khi không thể thuyết phục Ashley đổi ý, Scarlett bèn tán tỉnh Charles Hamilton và chàng trai này rất ngạc nhiên vì vẫn tưởng rằng người đẹp này sẽ không bao giờ chú ý đến mình. Trong khi các chương trình của Scarlett còn dang dở thì cuộc Nội Chiến tràn lan tới, các chàng thanh niên phải tham gia vào quân đội và Charles bị tử trận. Vì vậy Scarlett đã trải qua nhiều năm tại Atlanta, sống một cuộc đời buông thả, mặc cho các bạn gái cùng giai cấp chê trách.
    Cuộc đời của Scarlett lại trở nên phức tạp khi xuất hiện Rhett Butler, một tên cướp biển trước kia và hiện nay là một kẻ cơ hội, nên không được chấp nhận tại thị xã sinh quán là Savannah. Rhett đã khiến cho Scarlett yêu thương mình nhưng tính bộc trực và những nhận xét ngay thẳng của chàng này đã làm cho Scarlett tức giận nhiều lần.
    Trong khi thành phố Atlanta bị quân đội Miền Bắc bao vây, Scarlett bỏ chạy về đồn điền Tara của mình cùng với người bà ******lanie và cháu bé mới sinh tên là Beau. Tại nơi này, nàng Scarlett học cách sống còn trong các hoàn cảnh cực khổ trên cánh đồng và có khi cầm súng bắn các người lính Miền Bắc (Yankee soldiers) để bảo vệ ngôi nhà.
    Khi chiến tranh chấm dứt, Scarlett lại phải đương đầu với các hoàn cảnh khó khăn khác. Chính quyền địa phương đã tăng thuế và các kẻ bất lương đang tìm cách cướp đi đồn điền Tara của nàng. Scarlett bèn trở về Atlanta, cố gắng gặp lại Rhett để lừa dối chàng này là mình sẽ kết hôn với chàng, với chủ đích mượn số tiền 300 mỹ kim để trả thuế. Khi cách thức kể trên không thành công, Scarlett đã ăn cắp tiền của Frank Kennedy, hôn phu của người em và món tiền này là để dành cho đám cưới. Vì muốn cứu lại đồn điền Tara, Scarlett đã phản bội người em, lập gia đình với Frank, trả phần thuế còn thiếu và tận tụy giúp cho cơ sở thương mại của Frank được phát đạt.
    Sau khi tìm cách hối lộ để ra khỏi nhà tù vì cách làm ăn phi pháp trước kia, Rhett đã cho Scarlett một số tiền lớn để mua một nhà máy xẻ gỗ và nàng trở nên một nữ thương gia khôn khéo.
    Một hôm, một tên da đen được giải phóng và một tên đồng lõa da trắng đã tấn công Scarlett trên đường về. Vì vậy bọn Ku Klux Klan đã báo thù cho nàng và trong trận đụng độ, Frank bị chết. Tới lúc này, Rhett cầu hôn với Scarlett và cô nàng nhận lời. Sau lần trăng mật dài và xa hoa tại New Orleans, Scarlett và Rhett trở lại Atlanta, họ sống trong một ngôi nhà lớn và giao tiếp với các người giàu sang. Trong cuộc hôn nhân gây chấn động này, Scarlett thường hay mơ tưởng hão huyền Rhett là Ashley. Nàng có thai lần thứ hai với Rhett và sinh ra bé gái Bonnie Blue Rhett.
    Tình cảm của Scarlett với Rhett đã không thể cứu vãn được khi Bonnie, đứa con chung lên 4 tuổi, đã bị tử thương vì ngã ngựa. Hai người đã chia tay nhau. Khi Melanie qua đời, Scarlett hầu như sống cô đơn, không bạn bè, nhiều buồn phiền, nàng trở về đồn điền Tara để lấy lại sức sống bên bà già nuôi và cũng là người nô lệ khi trước, tên là Mammy. Đã quá muộn khi Scarlett khám phá ra rằng Rhett là người đàn ông duy nhất mà nàng yêu thương.

    5/ Ý nghĩa của Tác Phẩm "Cuốn Theo Chiều Gió".
    Tác phẩm "Cuốn Theo Chiều Gió" của Margaret Mitchell kể lại câu chuyện của một phụ nữ đẹp, có tính tình nổi loạn, thuộc miền Georgia, tên là Scarlett O'' Hara. Nàng đã làm việc vất vả với các bạn bè, gia đình và các người yêu trong hoàn cảnh trước và sau cuộc chiến tranh Nam Bắc Mỹ và trong thời kỳ Tái Kiến Thiết. Đây cũng là chuyện tình nẩy nở giữa nàng Scarlett và chàng Rhett Butler.
    Tác phẩm này cũng mang hàm ý bênh vực các lý tưởng của Phe Miền Nam trong cuộc Nội Chiến và cũng là cách tiểu thuyết hóa nền Văn Hóa của Miền Nam trước chiến tranh. Cuốn truyện cũng chứa đựng rất nhiều sự kiện lịch sử, đã mô tả rõ ràng các ngày sụp đổ của thành phố Atlanta vào năm 1864 và sự tàn phá của chiến tranh. Các nguồn tài liệu của Margaret Mitchell đã mang các tính cách đặc sắc của các nhà sử học và các nhà văn Miền Nam, và cũng vì các mô tả cuộc Nội Chiến, các cảnh tàn phá do chiến tranh gây nên mà tác phẩm "Cuốn Theo Chiều Gió" đã đoạt Giải Thưởng Pulitzer vào ngày 3 tháng 5 năm 1937.
    Trong khi Margaret Mitchell đã từng nói rằng các nhân vật trong truyện không được viết dựa vào những người thật ở ngoài đời, nhưng các nhà khảo cứu đã tìm thấy nhiều điểm tương tự giữa một số nhân vật và các người quen của tác giả. Rhett Butler được diễn tả căn cứ vào người chồng đầu tiên Red Upshaw, người mà nàng Margaret đã kết hôn vào năm 1922 rồi sau đó ly dị vì khám phá ra chàng đã từng là kẻ nấu và buôn rượu lậu. Và cũng có người tin rằng Rhett Butler còn là hình ảnh của Sir Godfrey Barnsley của thành phố Adamsville, thuộc tiểu bang Georgia.
    Nhân vật Scarlett O'' Hara có thể là hình ảnh của bà Martha Bulloch Roosevelt, bà mẹ của Tổng Thống Hoa Kỳ Theodore Roosevelt. Nhà sử học David McCullough, người chuyên viết tiểu sử của Tổng Thống Roosevelt, đã tìm thấy các tài liệu cho biết Margaret Mitchell khi làm phóng viên cho tờ nhật báo Atlantic (the Atlantic Journal), đã phỏng vấn bà Evelyn King Williams, ở tuổi 87, đây là một trong các người bạn thân nhất và cũng là cô phù dâu của bà Martha Roosevelt. Nhờ cuộc phỏng vấn này, Margaret Mitchell đã thấy rõ vẻ đẹp bên ngoài, sự duyên dáng và trí thông minh của bà Martha rồi dùng các chi tiết này mà áp dụng vào việc mô tả cô nàng Scarlett O'' Hara.
    Cuốn Theo Chiều Gió là một chuyện tình, là nỗi suy tư về các đổi thay đã thổi qua Miền Nam Hoa Kỳ trong thập niên 1860. Cuốn truyện bắt đầu vào năm 1861 trước khi xẩy ra cuộc Nội Chiến và chấm dứt vào năm 1871 khi các người Dân Chủ (the Democrats) nắm quyền kiểm soát miền Georgia. Trong các năm chiến tranh này, Miền Nam đã thay đổi hoàn toàn và cuốn tiểu thuyết của Margaret Mitchell đã minh họa sự tranh đấu của người dân Miền Nam trong các nghịch cảnh.
    Cuốn truyện mở đầu với miền Georgia, một địa phương còn các tập quán, các niềm kiêu hãnh về những tác phong mã thượng, rồi chiến tranh lan tràn tới Atlanta đã gây nên cảnh đổ vỡ trong các cấu trúc quyền lực và các tập quán truyền thống. Miền Nam đã thua trận, các người nô lệ da đen được giải phóng, lối sống của Miền Nam này khác trước, đã có các xung đột nội bộ: người da trắng sợ người da đen, dân miền Nam ghét dân miền Bắc vừa thống trị, vừa lợi dụng, giới thượng lưu cũ căm thù các kẻ mới giàu. Ashley là nhân vật tượng trưng cho Miền Nam cũ, hoài cổ nhưng bất lực trước các đổi thay, chàng yếu đi và tàn dần. Rhett là kẻ thực tế, cơ hội, đã phát triển do đứng cả hai chân: vừa theo phe Miền Nam, vừa theo phe Miền Bắc và đôi khi còn bênh vực các kẻ Miền Bắc (Yankees).
    Tác phẩm còn mô tả Scarlett đã vượt qua được các nghịch cảnh bằng sức mạnh của ý muốn. Nàng là một nữ anh hùng, không cần giúp đỡ của người khác, đã trông cậy vào chính mình và sống còn sau trận Nội Chiến và thời kỳ Tái Xây Dựng. Nàng đã khôi phục được đồn điền Tara, chăm sóc các người bà con và các bạn bè và đôi khi tác giả còn cho rằng muốn vượt qua các nghịch cảnh, cần tới sự xảo quyệt. Và có lẽ nhờ đặc tính này mà Scarlett là một nữ thương gia tàn nhẫn, một người vợ áp chế chỉ vì muốn thành công.
    Đất đai cũng là một chủ đề của tác giả. Scarlett O'' Hara đã thương nhớ đồn điền Tara, nàng đã yếu đi và trở nên bệnh hoạn khi phải sống xa miền đất yêu dấu, bởi vì, khi nằm trên mặt đất của đồn điền Twelve Oaks bên cạnh, nàng đã cảm thấy đất đai thì :"mềm và dễ chịu như chiếc gối". Nàng Scarlett đã đánh giá cao miền đất quê hương hơn là tình yêu và Ashley đã phải nói rằng Scarlett yêu mến đồn điền Tara hơn là yêu chàng.
    Tác phẩm Cuốn Theo Chiều Gió còn mô tả các phụ nữ có đầy đủ trí thông minh và lòng cam đảm dù cho ở vào thời đại đó, đã không có sự bình đẳng giữa hai giới tính. Scarlett thì khôn khéo, đã điều kiển các người đàn ông dễ dàng, đã điều hành xưởng xẻ gỗ một cách thành công và khiến cho người chồng trở thành kém khả năng. Melanie, mặc dù là một nhân vật phai mờ trong truyện, đã có đặc tính mạnh mẽ nhất, nàng khiến cho Scarlett có đủ sức mạnh để bảo vệ Ashley trước thế giới mà chàng phải đối phó và nàng cũng phục hồi được xã hội Atlanta. Hai nhân vật nữ khác có đủ trí óc sáng suốt và sức mạnh tinh thần là bà cô già Fontaine và Ellen.
    Tật xấu uống rượu cũng là một đề tài trong tác phẩm, với các nhân vật như Gerald, Scarlett và Rhett... Họ đã dùng rượu để quên đi các căng thẳng tinh thần, và sau rượu là các tai họa. Gerald chết cũng vì rượu. Scarlett tiếp tục uống rượu tại đồn điền Tara khi nàng cảm thấy rắc rối, buồn phiền và Rhett đã uống thật say khi đứa con Bonnie qua đời.
    Nạn mãi dâm cũng được đề cập trong cuốn truyện. Scarlett nhìn thấy cô gái điếm đầu tiên tại Atlanta: Belle Watling. Belle là một hình ảnh khác và quá đáng của Scarlett: cả hai cùng quên đi các điều lệ của xã hội, đều tìm cách quyến rũ đàn ông, đổi trác dục tính lấy tiền bạc và nếu Scarlett tượng trưng cho một loại gái mãi dâm hạng sang thì Belle thuộc loại thấp hèn của xã hội, và tác giả Margaret Mitchell đã mô tả Belle còn là con người đại lượng, có tình nhân đạo và nếu xét về phương diện đạo đức, nàng Belle này còn cao cả hơn cô Scarlett tàn nhẫn.
    Ngoài ra, tác giả Margaret Mitchell còn mô tả thành phố Atlanta đã bị quân lính Miền Bắc đốt cháy ra sao, xây dựng lại ra sao và nơi này tượng trưng cho cách thích nghi nhanh chóng của Miền Nam. Sau chiến tranh, Atlanta trở nên một thành phố mới với các đặc tính giàu có lòe loẹt ở một phía và cảnh nghèo khó dơ bẩn ở phía kia.

Chia sẻ trang này