1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Siêu thị cươ??i

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi huynhquochien, 26/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    Con két
    --------------------------------------------------------------------------------
    Có một cô gái nuôi được một con vẹt rất khôn, biết nói đủ chuyện. Một hôm cô gái thấy con vẹt bẩn quá bèn mang nó vào nhà tắm và tắm cho nó. Nhân tiện đã ướt đồ, cô gái cho con vẹt đứng rũ khô lông rồi tắm cho mình luôn. Con vẹt nghiêng ngó một hồi rồi cứ lải nhải "Thấy hết rồi nha ! Thấy hết rồi nha !". Cô gái bực quá bèn xách con vẹt ra vặt hết lông trên đầu nó cho chừa cái tội nói bậy. Vài hôm sau, xếp của cô gái nọ lại nhà chơi. Con vẹt nghiêng ngó nhìn cái đầu hói của vị khách một lúc rồi rụt rè hỏi: "Bộ cũng thấy rồi hả ?"
  2. propofyou

    propofyou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    0
    3 con ma cà rong buo*''c vào quán. Con thu 1 kêu : -cho tao 1 bát máu nóng. Con thu*'' 2 kêu : - Cho tao 1 bát máu la.nh. Con thu*'' 3 kêu :- Cho tao 1 bát nuoc sôi ! -Gì kì va^.y pa? - 2 con kia và chu? quán ho?i : sao mày kêu nuo''c sôi h?? -O bon này láo - Con thu 3 móc ra 1 gói "K.... xì tin - tràn da^`y tu*. tin" : -The^'' bo^'' mày ko dc phép uo^''ng trà ha??TextText
  3. huynhquochien

    huynhquochien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/05/2004
    Bài viết:
    2.947
    Đã được thích:
    16
    Ai làm việc nấy
    Buổi sáng, cô vợ gọi điện đến cơ quan cho chồng:
    - Xe máy của em không nổ được. Anh có thể về nhà và sửa cho em được không?
    - Cô nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải thợ sửa xe máy.
    Một lúc sau, cô vợ lại gọi đến:
    - Anh có thể về nhà được không? Đầu video nhà mình tự nhiên lại bị hỏng.
    - Cô nghĩ tôi là ai? Tôi không phải là thợ chữa tivi, video.
    Đến buổi trưa, anh chồng lại nhận được cú điện thoại nữa của cô vợ phàn nàn về cái cửa bị kẹt không khoá được. Và lần này anh ta gào lên:
    - Cô nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải là thợ mộc.
    Buổi tối, anh ta đi làm về. Cô vợ kể lại rằng đã nhờ ông hàng xóm chữa giúp tất cả. Anh chồng hỏi:
    - Thế sau khi chữa xong ông ta có đòi công sá gì không?
    - Ông ta đề nghị rằng hoặc là em nấu cho ông ấy một bữa ăn, hoặc là "chiều" ông ta một tí.
    - Thế em đã nấu cho ông ấy ăn món gì? - Anh chồng nhẹ nhàng hỏi.
    Lần này thì đến cô vợ tỏ ra giận dữ:
    - Anh nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải là đầu bếp.
    __________________
  4. Kinh_Diec

    Kinh_Diec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Ai là ai?​
    Hai bà lão ngồi trong cabin một chiếc xe tải lớn, mắt cả hai kèm nhèm nên khó nhìn đường. Họ gặp ngã tư đầu tiên. Đèn giao thông đỏ báo dừng, nhưng họ vẫn vượt qua. Bà lão ngồi ở ghế bên tự nhủ: ?oCó lẽ mình đã nhầm?.
    Vài phút sau, họ tới ngã tư thứ hai, đèn đỏ lại bật lên và một lần nữa họ lại vượt qua đèn đỏ. Lần này, bà lão nọ đã khá chắc chắn là mình đã vượt đèn đỏ, nhưng cũng nghi ngờ vì có lý nào bà lại nhìn rõ hơn bà kia được. Lo lắng, bà quyết định sẽ thật là chú ý ở ngã rẽ sau.
    Vài phút sau, họ tới ngã tư thứ ba, lần này thì chắc chắn, xe đã vượt qua đèn đỏ rất thoải mái.
    - Ê này! - Bà quay sang bà lão kia nói - Bà có biết là mình đã chạy xe vượt qua ba cái đèn đỏ một lúc không đấy hả bà già ấm ớ kia? Bà có thể đã giết cả hai chúng ta rồi đấy.
    Bà kia giật mình:
    - Ôi thế sao? Tôi là người cầm lái ư?
  5. Kinh_Diec

    Kinh_Diec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Dễ lây như T5N1​
    Tình hình dịch bệnh đã rất nghiêm trọng: virus T5N1 sau khi hoành hành ở Hải quan đã bùng phát tại Dầu khí, lan nhanh qua Thủy sản, âm ỉ ở Bưu chính viễn thông...
    Ngay cả ở khu vực vốn có môi trường trong lành như Nông nghiệp, có kháng thể mạnh như Công an, cường tráng như Thể dục thể thao cũng có người bệnh nặng!
    Ngồi trong phòng máy lạnh mà ông trưởng ban phòng chống dịch bệnh vẫn thấy toát mồ hôi. Tin tức báo dịch khắp nơi liên tục đổ về qua đường dây nóng màu đỏ, còn ông thì phải thường xuyên liên lạc với phòng thí nghiệm qua đường dây màu vàng và nói chuyện với đội phòng dịch qua đường dây màu xanh...
    Chưa kịp uống hết ly cà phê G7 thì máy ở đường dây màu đỏ rung lên.
    - Báo cáo anh, dịch đã bùng phát bên Bộ Buôn bán.
    - Bình tĩnh nào, nói cho rõ, ở bộ phận nào? Hay cả bộ?
    - Dạ tạm thời chỉ phát hiện được ở bộ phận xuất & nhập thôi ạ.
    - Nghe đây, nhanh chóng cách ly người mắc bệnh, rải vôi quanh khu vực phát bệnh.
    Trưởng ban nhăn mặt, bóp trán, đúng là một trận dịch tai hại. Theo báo cáo của phòng thí nghiệm, virus T5N1 là loại cực kỳ nguy hiểm, khi ẩn khi hiện và biến hóa khó lường. Hiện đã xác định được các đường lây lan: qua lỗ chân lông khi bắt tay, đếm tiền, ôm hôn, lây qua đường tiêu hóa và đặc biệt là lây cả qua đường... điện thoại. Báo cáo kết luận T5N1 là loại virus ?oquí tộc?.
    Nó có thể sống rất lâu trong điều kiện thường trên các tờ giấy bạc có mệnh giá cao hay đôla, thích trú ẩn trên da của ******* cao cấp, ở các món sơn hào hải vị trong những nhà hàng nhiều sao và đặc biệt lây lan nhanh ở những người có dáng bệ vệ.
    Nhanh chóng tìm ra văcxin phòng bệnh và thuốc trị là nhiệm vụ được giao cho phòng thí nghiệm. Ông trưởng ban nhấc chiếc máy ở đường dây màu vàng:
    - Alô, phòng thí nghiệm phải không? Công việc tôi giao thế nào rồi?
    - Báo cáo anh, chúng tôi đã ninh nhừ cuốn luật hình sự rồi cho thêm vào đó nửa lít mồ hôi các thẩm phán, 3 lạng bột gỗ cạo ra từ vành móng ngựa nhưng vẫn không ăn thua, T5N1 chỉ yếu đi tí xíu...
    - Thế thì các cậu chạy vào khám Chí Hòa cạo thêm vài ký vữa tường xà lim, nếu thấy vẫn chưa ?oxinhê? thì phóng xe ra trường bắn xúc thêm một ít đất. Kết quả thế nào báo lại ngay nhé.
    Trưởng ban ngả người ra ghế. Điện thoại lại rung lên, ông giật mình nhìn vào đường dây màu đỏ nhưng không phải, lại là đường dây màu xanh.
    - Alô, báo cáo anh bản danh sách các đối tượng có nguy cơ cao em đã làm xong ạ.
    - Tốt lắm, đem lên ngay cho tôi.
    Lướt qua bản danh sách, trưởng ban khẽ nhíu mày. Sau một lúc suy nghĩ, ông bấm điện thoại di động.
    - Alô, chú Tư bên nhà đất phải không? Chỗ thân tình tôi báo cho chú biết là chú đã có tên trong danh sách các đối tượng có nguy cơ cao rồi đấy.
    - Trời đất, rồi sẽ xử lý thế nào hả anh?
    - Thì phải xét nghiệm, kê khai, xác minh... có thể cả phun thuốc lên người và rải vôi quanh nhà nữa đấy.
    - Thôi chết... Nhưng mà anh ơi, quyền ở anh, chỉ một đường gạch ngang thôi mà xóa giùm tên cho em nhé, em chẳng có bệnh hoạn gì đâu. À, em quên báo với anh là mảnh đất gần bờ sông, cạnh khu nghỉ mát cao cấp em đã thu xếp ổn thỏa cho chị nhà rồi đấy nhé.
    - Thế à, cảm ơn cậu nhé, mình rất thích cái chỗ sông nước hữu tình đó, sau này về hưu mình sẽ làm thơ. À, chuyện của cậu để mình xem lại đã nhé.
    Trưởng ban chống dịch thả người xuống ghế, mắt lim dim... Bỗng ông bật dậy, thảng thốt:
    - Thôi chết, đường truyền điện thoại... thằng Tư nhà đất... nhóm nguy cơ cao... T5N1... - và ông nhìn xuống các lỗ chân lông trên tay mình, mặt tái đi. Tiếng chuông lại vang lên ở đường dây màu đỏ.
  6. Kinh_Diec

    Kinh_Diec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Không có vua ​
    Mộng Nương là một thôn nữ xinh đẹp ở làng Đông. Da nàng trắng, tóc nàng đen, còn dáng nàng đi thì đến ông lão cũng phải ngoái nhìn.
    Nàng lớn lên bên khung cửi với nghề quay tơ dệt lụa. Đến tuổi trăng sắp tròn, nàng đem lòng thương yêu chàng Đực làm nghề sửa xe ngựa đầu thôn. Nhưng nàng đẹp quá, tiếng đồn lọt đến tai vị quan chuyên đi tuyển cung phi mỹ nữ cho vua và nàng lập tức được tiến cung. Chàng Đực buồn rầu nhìn người yêu lên xe về kinh, còn Mộng Nương thì nửa vui nửa buồn chẳng biết ra sao.
    Mộng Nương được vua sủng ái chừng độ vài con trăng rồi không còn được ngó ngàng đến nữa. Một hôm, không chịu nổi cảnh cô đơn, nàng ra ngoài giếng ngồi khóc. Bụt hiện lên hỏi: ?oVì sao con khóc??. Nàng đáp: ?oBụt ơi, con muốn có một gia đình, một người chồng luôn gần gũi bên con?. Bụt lắc đầu: ?oNhưng con đẹp quá, con mà có ở hang cùng ngõ hẻm nào rồi cũng bị kéo vào cung?. Mộng Nương tức tưởi: ?oVậy Bụt hãy cho con sống ở một nơi nào đó không có vua?. Bụt suy nghĩ rồi gật đầu, phất nhẹ chiếc phất trần. Mộng Nương thiếp đi.
    ***
    Nàng tỉnh dậy ngay tại nhà mình ở thôn Đông. Vẫn cha mẹ, anh chị em nhưng cảnh sao khác quá. Làng xóm đã biến thành phố thị; khung cửi, quay tơ không còn nữa, nhà nàng đã trở thành một quán bia hơi. Hỏi thăm thì biết đã hơn 100 năm trôi qua kể từ khi nàng chợp mắt sau cái phất nhẹ của Bụt. Hỏi thăm nữa mới biết rằng bây giờ chẳng có vua và chuyện làm vợ vua ngày trước chỉ một mình nàng biết.
    Hỏi thăm tiếp mới hay bây giờ cũng có chàng Đực ngày nào, nhưng thay vì sửa xe ngựa thì chàng lại sửa xe gắn máy ở đầu phố.
    Mộng Nương vô cùng mừng rỡ, nàng quyết lần này sẽ lấy Đực làm chồng. Nhưng gia đình đã đăng ký cho nàng đi thi hoa hậu.
    Mộng Nương không khó khăn lắm để lọt vào vòng chung kết. Và nàng đã chiến thắng bằng chính sự ngờ nghệch của mình. Nàng được cho điểm cao nhờ đã đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống trong trang phục áo tắm. Nàng được vỗ tay hoan nghênh trong trang phục tự chọn là xiêm y của một... cung phi.
    Cuối cùng trong phần ứng xử, khi được hỏi: ?oBạn thấy tính ưu việt của xã hội chúng ta đang sống là gì??. Nàng trả lời không cần suy nghĩ: ?oKhông có vua?. Khi khán giả còn đang ngơ ngác thì anh chàng MC đã nhanh chóng ?odịch? ra giùm: ?oÝ là cô Mộng Nương cho rằng chế độ phong kiến đã hoàn toàn kết thúc?.
    Câu hỏi thứ hai: ?oBạn quan niệm thế nào về hạnh phúc gia đình?? được nàng đáp ngay: ?oTôi muốn mình là vợ duy nhất của chồng tôi?. Chàng MC ?odịch? tiếp: ?oÝ cô Mộng Nương ca ngợi quy định một vợ một chồng của xã hội chúng ta?. Nàng được điểm tuyệt đối! Mộng Nương đăng quang!
    Nhưng nàng không lấy chàng Đực làm chồng được. Mẹ nàng bảo bây giờ Đực không đáng xách dép cho nàng, cha nàng khuyên nên lấy chồng tỷ phú, còn em trai nàng bảo là chị phải chọn ngoại kiều. Nhưng nàng bận rộn quá chưa chọn lựa được, nàng còn phải đi làm từ thiện, đi quay phim quảng cáo, đi dự tiệc tùng, đi biểu diễn thời trang và cả đi đóng phim truyện nữa...
    Chẳng bao lâu sau đó nàng cũng gặp được một chàng galăng, lịch thiệp và giàu có. Chàng tặng nàng một căn nhà màu tím ba tầng lầu. Sáng chàng đón nàng đi điểm tâm bằng xe Nhật, trưa đi ăn bằng xe Ý và tối đi nhà hàng bằng xe Mỹ. Nàng quyết định làm vợ chàng.
    Cũng được... vài con trăng, chàng bị bắt. Té ra bấy lâu nay nàng toàn phải xài những đồng tiền bất chính. Có người bảo rằng tội của chàng phải ngồi gỡ chừng hơn 10 cuốn lịch.
    Đau đớn tột cùng, Mộng Nương chạy đi kiếm một cái giếng để khóc gọi Bụt. Nàng khóc hoài khóc mãi chẳng thấy Bụt đâu, mãi thật lâu mới thấy một cô gái hiện ra xưng là... thư ký của Bụt. Cô ta bảo rằng nàng phải chờ thôi vì chẳng hiểu sao bây giờ nhiều người khóc gọi Bụt quá nên ai cũng phải xếp hàng chờ đến lượt!
  7. Kinh_Diec

    Kinh_Diec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Hiểu nhầm​
    Cô ca sĩ mới nổi vừa hát xong một ca khúc thịnh hành, đang cúi gập người chào khán giả... Nhiều tiếng reo hò vang lên: "Bis! Bis"
    Cô gái quyết định hát thêm lần nữa để chiều ý khán giả nhưng khi kết thúc bài hát, công chúng lại gào lên:
    - Bis! Bis!
    Lần thứ ba, rồi lần thứ tư... thứ sáu vẫn điệp khúc ấy. Cuối cùng, nữ ca sĩ thẽ thọt hỏi vọng xuống:
    - Tôi đang khản cả giọng rồi đây! Xin quý vị hãy cho biết tôi phải ca đến mấy lần bài hát này mọi người mới toại nguyện?
    - Tới khi nào thuộc hẳn ca từ! - Một giọng cất lên từ hàng ghế đầu.
  8. Kinh_Diec

    Kinh_Diec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Kỹ nghệ thoát thân​
    Bàn tiệc có bốn người: hai nam và hai nữ. Nam: một trẻ một già; nữ: một đẹp, một không xấu lắm.
    Nếu đó là hai cặp thì quá đẹp cho một buổi tiệc, nhưng chẳng có ai cặp với ai. Họ đến đây, ngay tại cái bàn Vip của nhà hàng nhiều sao này để từ biệt người thứ năm, kẻ chi tiền thường trực cho các cuộc gặp mặt. Một chiếc ghế chính giữa vẫn được kéo ra, ly rượu rót sẵn để dành cho người bạn tốt vừa ?odựa cột? sáng nay.
    Người đàn ông lớn tuổi nhất lên tiếng, phá tan cái không khí nặng nề của bàn tiệc:
    - Nào, chúng ta hãy nâng ly, chúc anh ấy thượng lộ bình an.
    Bốn cái ly cụng nhau cái cốp và từng cái ly lần lượt chạm vào chiếc ly của người vừa ra đi. Có tiếng sụt sùi của người trẻ đẹp:
    - Có mỗi căn nhà tặng em mà anh cũng khai ra, giờ thì em biết nương tựa nơi mô?
    Người đàn bà còn lại nhếch mép cười:
    - Sao trước đây chị nghe em nói là thêm một tài khoản ở ngân hàng, một ít nữ trang và chiếc @ nữa? Thôi em ạ, vậy cũng đủ sống tạm qua ngày và chờ đợi vậy.
    - Chờ cái gì hả chị? Cô trẻ đẹp ngơ ngác.
    - Chờ người hùng tiếp theo, cái này em phải rành hơn chị chứ. Như chị đây vừa mang tiếng vừa chẳng được bao nhiêu mà bây giờ chẳng biết chờ cái gì nữa.
    Người đàn ông trẻ bĩu môi:
    - Chị thoát quá đẹp, chỉ bị khiển trách lại còn nguyên chức vụ, còn đòi gì nữa? Thế không phải lô đất mua ở ngoại thành là tiền kiếm chác được từ anh ấy à? Còn cái khoản chờ gì thì chị cần gì phải lo, lúc nào mà chẳng có những con mồi béo bở dẫn xác đến ngân hàng của chị. Tôi đây mới chán, tự dưng mất mẹ nó chức trưởng phòng.
    Người đàn ông tóc muối tiêu mỉa mai:
    - Chức trưởng phòng của cậu nó không tự dưng mất đâu, nó được đổi bằng cái nhà ba tầng và những cuộc ăn chơi tới bến đấy thôi. Đáng ra cậu phải mất luôn cái chức... công dân nữa mới phải.
    Tay trẻ tuổi nghiến răng:
    - Thế còn ông? Ông làm như tôi không biết hai đứa con ông đang học ở nước ngoài là tiền ở đâu ra chắc? Rồi tiền nuôi con bồ nhí bên quận 13 thời gian qua ông đào đâu ra, rồi những chuyến đi nước ngoài liên tục của ông?
    Người đàn bà trẻ đẹp bỗng nổi nóng:
    - Các người làm sao vậy? Chẳng phải các người hẹn nhau đến đây để tưởng nhớ anh ấy à? Tất cả các người đều bình an vô sự rồi. Chỉ có mình anh ấy phải dựa cột, cầu cho anh ấy được siêu thoát - Một giọt nước mắt có hình viên đạn lăn trên khuôn mặt trái xoan của người đẹp nổi tiếng này.
    Người đàn ông tóc muối tiêu đề nghị:
    - Chúng ta nên dành một phút im lặng để nhớ đến anh ấy.
    Im lặng, chỉ còn nghe tiếng ro ro của máy lạnh cho đến khi một gã bồi bàn đẩy cửa bê món súp vi cá vào. Đặt món ăn lên bàn xong, gã bồi bàn bỗng đến bên chiếc ghế trống sụt sùi:
    - Tội nghiệp anh quá, từ đây em mất đi một ông khách sộp, em còn nhớ là chỉ mở cửa nhà vệ sinh giùm mà anh cũng boa hai tờ xanh, phủi tí thức ăn dính trên áo cho anh cũng được đút túi bốn tờ...
    Gã vừa quệt nước mắt vừa đi ra. Cả bàn sì sụp ăn và uống. Rồi người đàn bà không còn đẹp than thở:
    - Đúng là có những người như anh ấy thì xã hội này có thêm màu sắc. Tiền từ ngân hàng và từ túi của những kẻ suốt đời ky cóp được dịp chạy vòng vòng và nằm lại những nơi cần nằm. Anh ấy chết đi rồi chúng ta sống làm sao đây?
    Người đàn ông trẻ tuổi lạc quan:
    - Sẽ có người khác, chắc chắn thế, bởi vì chúng ta vẫn đang sống đây. Khi thấy có người hùng xuất hiện chị sẽ cho vay tiền, tôi sẽ duyệt dự án và ông cứ chuẩn bị sẵn thư tay... Còn em, người đẹp ạ, em sẽ làm cho người hùng cảm nhận được mình chính là người hùng.
    Cả bốn người cùng nâng ly mừng cho câu nói quá hay. Lần này họ không chạm vào ly của người vắng mặt nữa.
    Bữa tiệc gần tàn, thoáng thấy gã bồi bàn đem tờ hóa đơn đến, ông muối tiêu đi ra phía cửa sổ gọi điện thoại, cô trẻ đẹp xin lỗi phải vào nhà vệ sinh, người đàn bà không còn xuân sắc lấy gương soi ra chăm chú sửa lại sắc đẹp và người còn lại cúi đầu lục túi tìm hoài chiếc hộp quẹt... Trả tiền không phải là thói quen của tất cả họ.
    Gã bồi bàn đằng hắng rồi nói to:
    - Thanh toán đi các vị ơi, đây là nhà hàng chứ đâu phải là... tòa án.
  9. Kinh_Diec

    Kinh_Diec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Luật sư trung thực ​
    Một nữ chuyên gia tư vấn bắt đầu tách ra thành lập doanh nghiệp riêng. Là một phụ nữ tỉnh táo và cần mẫn, chẳng mấy chốc bà đã làm doanh nghiệp của mình phát triển đến mức cần tuyển thêm một số luật sư để làm nhân viên tư vấn.
    Bà bắt đầu phỏng vấn ứng viên đầu tiên:
    - Tôi chắc rằng anh cũng hiểu, trong một môi trường làm việc như thế này, sự chính trực của mỗi cá nhân là cực kỳ quan trọng. Hãy cho tôi biết, anh có phải một luật sư trung thực không?
    - Trung thực? - Ứng viên thốt lên. - Hãy để tôi kể cho bà nghe một câu chuyện để chứng minh điều đó. Tôi trung thực đến mức cha tôi cho tôi vay 15 nghìn đôla để theo học trường luật và tôi đã trả sòng phẳng đến từng xu khi tôi tham gia tranh tụng vụ kiện đầu tiên.
    - Ấn tượng đấy? - Bà chủ tương lai nhận xét. - Còn vụ kiện đó là về cái gì vậy?
    Viên luật sư lúng túng một giây rồi thừa nhận:
    - Cha tôi kiện tôi để đòi lại tiền.
  10. Kinh_Diec

    Kinh_Diec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    211
    Đã được thích:
    0
    Thực tế vợ chồng​
    Trời mưa. Một cặp vợ chồng đi ngoài phố. Người chồng cầm ô che mưa một mình, người vợ bực tức gắt.
    - Anh chỉ biết có mình! Em bị ướt hết cả rồi mà anh không đau khổ sao?
    - Em yêu! Em bị ướt anh rất đau khổ, còn nếu anh bị thì em lại đau khổ!... Vậy hãy để anh gánh chịu đau khổ một mình.
    ***
    Cu Tí hỏi bố:
    - Bố ơi, sao gà trống gáy sớm thế?
    - Để mọi người nghe thấy tiếng chúng, vì sau đó khi lũ gà mái thức dậy thì chuyện đó là không thể được.
    ***
    Vợ:
    - Trước kia, mỗi ngày anh đều tặng em một bông hồng, sao bây giờ chẳng thấy nữa?
    Chồng:
    - Anh hỏi em này: người đi câu được cá rồi thì có cần tiếp tục mớm mồi cho nó nữa không?

Chia sẻ trang này