1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sói ca - Chân dung tự họa

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi Soi_Dong_Hoang_new, 24/04/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    Sói ca - Chân dung tự họa

    Có ích gì đâu một niềm kiêu hãnh
    Chỉ đơn thuần là một nỗi cô đơn
    Rất giản dị gần như là bản chất
    Đâu phải vật trang sức thứ đồ chơi

    Có ích gì đâu một lần kiêu hãnh
    Khi lòng không nhớ nổi một người yêu
    Chôn cô đơn trong vũng tối cô liêu
    Đôi mắt sói đốt cháy bừng đêm vắng

    Ta là Ta là Tự Ngã riêng tây
    Là quá khứ tương lai và dĩ vãng
    Không bóng dáng hình hài hay tư tưởng
    Đành ngậm ngùi trong kiêu hãnh cô đơn

    Ta là Ta là Đốn Ngộ huyễn hình
    Là Thiền Sư ở trong lòng sói dữ
    Ôm Chấp Ngã nhả thành từng con chữ
    Xé yêu thương mà dệt mộng đa tình

    Ta đâu phải giữ một niềm kiêu hãnh
    Mà đạp bằng bao tình cảm chắt chiu
    Lòng khao khát muốn phá vỡ quạnh hiu
    Để tìm lại chính mình trong hoang lạnh

    Hồn ta đó bao ngọt ngào say đắm
    Đừng đem lòng người đo dạ thú hoang
    Để sẩy tay đánh vỡ mất thiên đàng
    Bao hò hẹn khép vào trong sâu thẳm

    Bao khát vọng nuốt vào trong xa lắm
    Để thu mình trong kiêu hãnh cổ sơ
    Để hóa hình trong lốt sói bơ vơ
    Đêm trăng mật rống lên bài tử khúc

    Dẫu là sói ta cũng cần có bạn
    Rất khinh khi nên chẳng có bầy đàn
    Sói làm thơ và suy nghĩ lan man
    Rất hung bạo và thật nhiều lãng mạn

    Bởi là sói nên không cần chia sẻ
    Riêng một thân ta ngang dọc vẫy vùng
    Rất đớn đau nhưng cũng thật ung dung
    Đầy mãnh liệt và không hề bi lụy

    Nghĩa là sói nên không cần che chắn
    Dáng dị kỳ uốn lượn giữa phồn hoa
    Đưa mắt liếc coi khinh điều lễ giáo
    Ngẩng cao đầu trước giả trá điêu ngoa

    Thế là sói nên ta là rất khác
    Rất nồng nàn và cũng rất quạnh hiu
    Rất một mình trong những giờ hoan lạc
    Nên cô đơn những lúc được yêu nhiều

    Dù là sói vẫn mong manh như nắng
    Vẫn yếu lòng khao khát được yêu thương
    Ôm gió trăng thơ thẩn giữa vô thường
    Trong bình lặng vẫn dạt dào sóng gió

    Ta là thế người ơi xin chớ trách
    Chớ giận hờn hay oán ghét mà chi
    Ta gục đầu nghe từng nỗi chia ly
    Lên vồn vã của cuộc chơi bất tuyệt

    Reo rộn rã của một đời lịch duyệt
    Sẽ rất vui và sẽ rất đau nhiều
    Rồi suy tư trầm cảm trong ráng chiều
    Để sống dậy trong một niềm kiêu hãnh
    20-04-2002


    T.

Chia sẻ trang này