1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

....Sỏi đá cũng cần có nhau...

Chủ đề trong 'ĐH Dân lập Hải Phòng - DHP Club' bởi forgive_forgive, 23/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. forgive_forgive

    forgive_forgive Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/07/2002
    Bài viết:
    1.469
    Đã được thích:
    0
    ....Sỏi đá cũng cần có nhau...

    Kể chuyện tình yêu đi.1001 chuyện tình yêu cứ mang vào đây mà tâm sự nhé
  2. forgive_forgive

    forgive_forgive Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/07/2002
    Bài viết:
    1.469
    Đã được thích:
    0
    Mình lại giận nhau.Em chẳng muốn thế đâu nhưng tại bởi em là đàn bà mà đã là đàn bà thì mắc bệnh ghen kinh niên.Lấy chồng rồi mới biết ai nói không ghen thì chỉ là sĩ mồm...Mà anh cũng chẳng ra làm sao không thèm nhường em 1 tí...cứ ôm em thật chặt và nói rằng anh chỉ có mình em thế là xong....người ta bảo cứ cãi nhau đi rồi sẽ thấy yêu nhau nhiều hơn là gì?Thế mà anh cứ im lặng chẳng nói chẳng rằng ra máy vi tính chơi game làm em lộn cả ruột.....Em cay cú hơn lấy điện thoại ra nhắn tin cãi nhau với anh...thế là đứa ở ngoài đứa ở trong cách nhau 1 bức tường thi nhau mà ấn phím....Đến hồi cao trào em thu dọn quần áo cho vào túi.Mở tủ lấy tiền....rồi vác chăn xuống đất nằm sau khi ra rút phịch phích cắm điện máy tính...và gửi 1 tin nhắn chuôí vô cùng." tôi chọn cách ra đi, chúc anh hạnh phúc"Anh vào phòng chắc thấy em nằm chèo kheo dưới nền nhà thì buồn cười lắm.Có lẽ lúc ấy anh yêu nhiều hơn giận nên mới nằm xuống cạnh em, ôm em chặt và cười.gần 30 tuổi rồi mà sao trẻ con thế?Sỏi đá cũng cần có nhau thì tại sao em lại không cần anh cơ chứ?Đấy có phải biết nói những câu như vậy từ đầu thì hoá đơn điện thoại tháng này của 2 đứa không thêm 10k tiền tin nhắn không?Anh đúng là cố chấp
  3. nhim20

    nhim20 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    2.019
    Đã được thích:
    0
    Sỏi đá cũng cần nhau mà chẳng có con ma nào nó thèm ngó ngàng gì đến mình. Thế mới đau iem chứ.
    Vừa rồi lại còn bị nói là quên mất em gái là đứa nào rồi. Có đứa em suốt ngày cãi nhau mà giờ nó lại nói cấu đó. Chắc đập đầu vào ..... gối bông mà chết mất thôi. Ặc ... ặc ....
  4. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc mà tôi phải làm trong tương lai, về cuộc sống nơi đất Hà Thành, về những người bạn... thì bỗng thấy có ai đó đập nhẹ vào tay. Tôi dừng: không có ai cả. Tôi đi tiếp. Lại thấy có ai đập nhẹ vào tay. Lần này tôi quay hẳn người lại, và nhìn xuống. Thằng bé đứng ở đó. Mắt nó màu nhạt, cũng có thể đó là do tôi có cảm giác từ hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối của nó. Nó chưa thể quá 6 tuổi. Mặt mũi bẩn, đi chân đất, áo rách, tóc rối bù.
    Nó chẳng khác gì mấy so với hàng trăm nghìn hoặc hơn thế trẻ em mồ côi lang thang trên đường phố khắp thành phố Hải Phòng này
    - Bánh mì, anh ơi??
    Tôi bảo nó đi theo tôi và chúng tôi cùng vào một tiệm giải khát:
    - Cà phê cho tôi và cái gì đó ăn được cho cậu bạn nhỏ này? - Tôi gọi.
    Thằng bé chạy đến quầy hàng và lựa chọn. Bình thường, bọn nhỏ này sẽ cầm đồ ăn và bỏ đi luôn, quay trở lại đường phố, nơi chúng đang phải lang thang, mà không nói lời nào. Nhưng thằng bé này lại làm tôi ngạc nhiên. Quầy giải khát khá dài, người ta đặt cốc cà phê ở một đầu và một cái bánh mì ở đầu kia. Thường người ta cũng biết là bọn trẻ đường phố xin được khách hàng mua cho cái bánh rồi sẽ bỏ đi ngay, mà người ta cũng không muốn cho chúng ở lại vì trông chúng rách rưới và bẩn thỉu.
    Tôi bắt đầu uống cà phê của mình và khi tôi uống xong, trả tiền, tôi nhìn ra cửa mới phát hiện ra nó đứng ở ngoài (vì nó không được ở lâu trong cửa hàng), kiễng chân lên, tay cầm bánh mì, mắt gí vào cửa kính, quan sát.
    "Nó làm cái quái gì thế ?!" - Tôi nghĩ.
    Tôi đi ra, nó nhìn thấy tôi và chạy vụt theo. Thằng bé đứng trước mắt tôi, chỉ cao đến thắt lưng. Đứa bé mồ côi mỉm cười (một nụ cười có thể làm trái tim bạn phải ngừng vài giây), và nói: "Cảm ơn chú?!" Rồi, có vẻ lo lắng, nó gãi bàn chân và kiễng chân lên, nói to hơn: "Cảm ơn chú nhiều lắm ạ !"
    Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó.Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất. Tôi vẫn nhòi đó và vẫn còn cảm thấy xúc động và nghĩ về thằng bé. Và tôi tự hỏi: nếu tôi bị xúc động đến thế chỉ bởi một cậu bé đường phố nói lời cảm ơn tôi vì một mẩu bánh mì, thế thì mọi người sẽ xúc động đến đâu khi chúng ta nói những lời cảm ơn - thực sự cảm ơn - vì những gì họ làm cho chúng ta.
    Hãy dành thời gian để nói những lời cảm ơn, và đừng bao giờ tiết kiệm lời cảm ơn cả!
  5. Thang_nghien

    Thang_nghien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2004
    Bài viết:
    758
    Đã được thích:
    0
    Trước đây, nghe ai đó từng nói, yêu nhau thì "1+1 = 1", nhưng mình nghĩ khác, 1+1= 11 cơ, phải là như thế! Yêu thương nhưng tách biệt, em vẫn bên anh nhưng vẫn còn khoảng cách, khoảng cách đủ để em có thể nhận ra những khó khăn, những nỗi buồn, những đổi thay, và khi anh ngã... em có thể vực anh dậy.Em cảm nhận rất rõ không gian xung quanh mình. Và khoảng cách đủ để mình thấy rất cần có nhau.
    1 + 1 = 11

Chia sẻ trang này