1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sợi xích - Lê Kiều Như

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi quoctuankid, 24/03/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. poisonwind

    poisonwind Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    894
    Đã được thích:
    1
    Là sao?
  2. sarahhigh

    sarahhigh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/08/2009
    Bài viết:
    1.500
    Đã được thích:
    4
    Bitch! You have one bitch. You have two bitches. You have three bitches. A lot of bitches. And I say
    Hey Ray
    Who do you think you are :">
  3. quoctuankid

    quoctuankid Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/08/2007
    Bài viết:
    2.696
    Đã được thích:
    11
    Đoạn đấy em cũng chưa đọc ạ
  4. quoctuankid

    quoctuankid Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/08/2007
    Bài viết:
    2.696
    Đã được thích:
    11
    Chương IV.
    Tôi tò mò mở cuốn băng ra xem. Ôi họ ******** thật táo bạo! Người tôi đang nóng dần cùng hình ảnh trong phim? ?oBụp? tôi giật mình quay về phía có tiếng động. Anh đã về lúc nào tôi không hay.
    - Em xem gì mà tập trung đến mức anh về nãy giờ mà vẫn không hay?
    Tôi vội tắt cuốn băng rồi cất vào hộc tủ?
    Qua hôm sau ngoài trời mưa to, rãnh rỗi không biết làm gì, tôi chợt nhớ đến cuốn băng.
    Tôi mở hộc tủ tìm, để xem tiếp đoạn phim hôm qua. Tìm hoài chẳng thấy đâu? Rõ ràng hôm qua tôi bỏ vào đây!
    Tôi chợt nghĩ ?ocó khi nào anh lấy cuốn băng đó??
    Tôi không tìm nữa, vào bếp dọn dẹp lại một ít đồ?
    Nhìn thấy nhà kho cạnh bếp bị khóa, tôi muốn mở ra xem, nhưng tìm chìa khóa mở chẳng thấy chìa khóa đâu. Nhìn ổ khóa chỉ nhỏ bằng ba phân đôi, cũ kỹ, tôi lấy cây búa phang mạnh làm nó rớt ra làm đôi. Vào trong kho, tôi chỉ thấy nhiều phế liệu cũ kỹ và? cuốn băng bể nát nằm trong góc.
    Những sợi dây băng rối nùi cùng nhiều mảnh vụn hộp băng như những sợi tơ lòng tôi cũng rối bời. Không biết sắp tới, cuộc đời tôi có như những mảnh vụn này không?
    Anh về đến, tôi cũng không thèm hỏi. Nhìn thái độ của tôi, chắc anh cũng đã hiểu!
    Mặt anh cứ trơ trơ giả vờ như không biết chuyện gì, anh vẫn cư xử nhẹ nhàng với tôi, lúc nào cũng cười lì ra. Tôi ngán ngẩm với những nụ cười giả lả và vài câu nói qua loa? Nhưng cũng còn hơn phải nhìn thấy anh rượu chè bê bết, tháo quát như một con chó điên.
    Đêm ấy ngoài trời mưa to đầy sấm sét, tôi giật mình thức dậy lúc nửa khuya, không thấy anh nằm bên cạnh. Tôi bước xuống nhà, thấy dưới bếp có ánh đèn. Anh làm bánh Darling cale lúc nửa đêm với vẻ mặt vô hồn, những cái bánh khét đen, còn bàn tay anh cứ nhồi bột, anh khiến tôi hoảng sợ?
    Tôi kêu lên:
    - Anh Tuấn!
    Anh giật mình quay lại nhìn tôi như vừa hoàn được hồn, tôi tức tối:
    - Anh muốn gì nữa đây! Nữa đêm, không đi ngủ, vào bếp để làm gì?
    - Xin lỗi anh ngủ không được, nên vào bếp làm món bánh em thích.
    - Anh xem nó khét hết rồi kìa?
    Thấy bánh khét đột nhiên anh hoảng sợ, làm đổ vỡ chén dĩa xuống đất. Thật không nói nổi với tính tình kỳ quái của anh?
    Lại một ngày nữa trôi qua, buổi cơm chiều cũng vừa xong. Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt hơi gầy đi của anh, nhìn những món ăn trên bàn, tôi tự hỏi do có phải do quá áp lực với công việc mà anh gầy đi? Hay vì tôi nấu ăn không đủ chất dinh dưỡng?
    Trong bữa cơm, đôi lúc tôi bắt gặp trên khuôn mặt anh những nét lo lắng. Anh múc canh vào bát, canh đổ hết ra ngoài mà vẫn không hay. Tôi gọi anh? Anh giật mình với nụ cười gượng gạo, rồi cúi đầu ăn tiếp.
    Có đêm tôi đang ngủ ngon, anh giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi trên người ướt đẫm, vẻ mặt hốt hoảng như đang mơ một giấc mơ tồi tệ. Anh thở mạnh, ôm chặt tôi vào lòng:
    - Đừng bao giờ rời khỏi căn nhà này, đừng xa anh!
    Tôi nhìn anh lúc này đúng nghĩa là một thằng bé đang đòi mẹ, vẻ mặt anh đáng thương làm sao. Có những đêm tôi giật mình thức giấc, thấy anh không ngủ mà cứ nhìn tôi đăm đăm như đang suy nghĩ điều gì, trong mắt anh ươn ướt, tôi vờ như không thấy, nhắm mắt lại.
    Chủ nhật, tôi vẫn nằm lười trong phòng nghe nhạc, bất ngờ anh đến xốc tôi dậy, mặt đầy hứng khởi, hôn lên má tôi, rồi ào ra phòng lấy quần áo thay vào cho tôi, như một đứa trẻ. Tôi tự hỏi, không biết anh đang bày trò gì đây?
    - Hôm nay anh sẽ dắt em đến một nơi thật lãng mạn.
    Tôi hỏi nơi nào? Anh vẫn tỏ vẻ bí mật.
    Có vẻ như hấp tấp, nhưng có lúc anh lại ngồi thừ người, như đang suy tính điều gì cho chuyến đi chơi.
    Tôi cũng cảm thấy tò mò, muốn biết nơi nào anh cho là lãng mạn và hạnh phúc!
    Ngồi vào bàn trang điểm, tôi thấy mình già đi, tô một ít son che lấp nỗi nhợt nhạt khô héo trên đôi môi. Nhớ lại ngày vu quy, ngắm mình trong chiếc áo cưới trắng tinh, tôi đang độ xuân thì, rạng rỡ hạnh phúc khi về bên chồng!
    Tôi không thể quên được câu nói của Loan:
    - Ngày hạnh phúc là phải cười, chứ không nên khóc nghe cô nương.
    Kỉ niệm chợt ùa về, tôi như muốn khóc òa, trong lúc này tôi rất cần có Loan để trút hết nổi niềm. Nhưng Loan quá hạnh phúc, tôi nói ra chẳng khác nào bắt Loan phải hứng lấy nổi buồn từ mình gieo qua. Mỗi buổi đứng trước gương, tôi trông chờ một ngày mới?
    Anh dắt tôi lên khu phố Tàu để dạo chơi. Dọc khu phố là những gánh hàng rong, nhiều ***g đèn hoa được treo hai bên đường. Những tửu quán được bài trí như thời thập niên tám mươi, vài cặp tình nhân vui vẻ say sưa, ôm hôn nhau không quan tâm đến những ánh mắt chung quanh?
    Một cặp lướt ngang mặt tôi cười mỉa.
    - Đến đây mà còn ra vẻ đài các nữa làm gì, mắt cứ nhìn như chưa bao giờ nhìn thấy, đúng là đồ nhà quê.
    Lần đầu tiên tôi đến đây nên không tránh khỏi sự tò mò. Đi tiếp một quãng nữa tôi như lạc vào mê cung. Tôi như quên có anh đi bên cạnh. Nơi đây một số phụ nữ tươi mát và đàn ông qua lại như đang buông mồi câu khách? Có cả những người phụ nữ lớn tuổi cũng đang cười đùa ve vãn đàn ông. Nhìn vào những góc tối, từng cặp đang ve vuốt hôn nhau, tôi ớn cả sống lưng ở nơi hoan lạc này.
    Đến lúc này tôi vẫn không biết anh ấy đưa tôi đến đây để làm gì?
    Anh chỉ luôn miệng hỏi tôi với vẻ mặt đầy hào hứng.
    - Em thấy vui không?
    Rồi anh đưa tôi lên một con tàu, đang cặp bền chờ khách. Con tàu có cái tên ?oNhớ mãi?, nhiều cặp đổ xô lên tàu, trong đó có tôi và anh. Trên tàu có nhiều căn phòng bằng ván đóng cạnh nhau, tiếng gió hú hòa cùng tiếng nhạc văng vẳng, làm cho tôi nổi cả gai ốc. Khách ở đây có người nôn nóng hối hả, có kẻ rụt rè cúi mặt như muốn giấu điều gì. Tàu vừa nhổ neo, mọi người vào số phòng của mình. Cặp của tôi cũng được một phòng. Vách của những căn phòng không ngăn được những tiếng thở thôi thúc. Những tiếng rên man dại hòa cùng tiếng nhạc khiến tôi không thể chịu được. Tôi bắt đầu buông mình cùng âm thanh nhức nhối đó.
    Anh cũng bắt đầu chạm vào người tôi và nói:
    - Anh như một kẻ đói khát lâu ngày, mình sẽ bắt đầu bước vào cuộc thử nghiệm khác những gì trước đây. Xin em hãy đón chào nó! Em hãy để cho anh đưa em vào miền hoan lạc, hành hạ đôi ta trong niềm khoái cảm và đừng cưỡng lại sự lạ lẫm cho dù nó có đau đớn. Cả hai đang nhìn nhau chuẩn bị cho khúc dạo đầu. Trong mắt anh, lửa đang đỏ lên như một con báo hoang khát mồi. Anh bắt đầu hôn lên khắp người tôi. Cả hai như muốn tan chảy vào nhau, hứa hẹn một cuộc mây mưa hoàn hảo. Anh tắt cả những ngọn đèn mờ ảo trong phòng. Tôi nghĩ, nếu tắt đèn chắc anh sẽ tự tin hơn. Tôi thả mình theo bóng tối. Anh lấy khăn choàng cổ trói hai tay tôi lại. Ôi anh muốn chơi trò gì đây?
    Tôi tò mò và chờ đợi những điều lạ lẫm ấy?
    Anh đã làm tôi ẩm ướt và nóng bỏng. Tôi nẩy người lên, đê mê như muốn anh nuốt cả bầu ngực vào miệng? Tôi tê dại cả người. Có cái gì đó như đang cương cứng mấp mé giữa đôi chân của tôi, làm tôi càng thôi thúc, hứng tình nhiều hơn? Anh cắn nhẹ và lả lướt vào những vùng nhạy cảm? Anh nhấc hẳn hông tôi lên. Rồi bất ngờ anh nhấn vào tồi từ từ? sau đó đẩy sâu vào bên trong. Tôi quíu cả hai chân lại và rú lên. Nó ran rát và đau. Tôi lạnh cóng và bóp chặt hai lòng bàn tay vào nhau. Còn anh, như một con thú hoang hổn hển ra vào, dịch chuyển rồi lại phi nhanh. Cổ họng tôi rên rỉ bằng những tiếng rên run rẩy, cắn răng nếm đau đớn đi cùng sự khoái cảm đang dâng trào?
    Nẩy người, tay tôi đã vuột khỏi khăn trói tay. Anh vẫn còn đang hổn hển với những vũ khúc. Tôi đau đớn như đang bị xé da thịt, lấy tay mình tự ve vuốt lên ngược rồi mò mẫm cuống phía dưới chỗ anh đang? Tôi hoảng hốt bật đèn sáng lên!
    Một sự thật kinh hoàng! Tôi hét lên và tung cửa chạy ra ngoài, trượt té xuống?
    Con mắt tôi lờ đờ, chao đảo, không biết mình sống hay đã chết. Trong đầu toàn những hình ảnh khốn nạn của ngày hôm qua, tôi khép chặt đôi mi mà ứa lệ. Tôi ức nghẹn không nói nên lời, tôi chỉ ước gì trong lúc này mình đủ sức để giết được kẻ khốn đó! Nước mắt tôi cứ tuôn trào vì những hành động đau đớn mà anh đã dành cho tôi.
    Quỷ quái cho cuộc đời tôi! Tôi nhìn anh mà đầy căm hận, trong người tôi lúc này như ai đang xé nát! Tôi không ngờ anh lại biến tôi thành một trò chơi đồi bại bẩn thỉu như vậy!
    Món ********* giả đã cướp mất trinh trắng của tôi. Ôi! Không có gì đau bằng, thằng chồng ngu xuẩn bệnh hoạn đã làm cho tôi thấy cuộc đời tối đen, đang nằm trong một ống cống thối tha nhất trên đời!
    Mỗi lần nhìn thấy anh tôi như đang thấy món ********* vô tri vô giác ấy. Cuộc đời con gái tôi giữ gìn, hôm nay lại biến thành trò chơi kinh tởm của anh.
    Có phải tôi đang sống trong địa ngục, kẻ vô tâm cho tôi thấy cuộc đời này toàn màu đen?
    Người tôi rã rời, cổ tôi như có ai đang cắt, kiệt sức, liệt giường. Tôi như một cái xác không hồn chờ ngày được chôn!
    Trong mắt tôi anh chỉ là một con lừa! Tôi không cần anh giải thích hay xin lỗi, vì anh chỉ là thằng khốn. Cho dù anh có chết, thì món ********* giả đó có trả lại ********** cho tôi không?
    Đã nhiều lần anh hồ thẹn và rơi nước mắt trước mặt tôi, xin tha thứ. Nhưng tôi thề sẽ không tha thứ cho anh với những gì anh đã làm tổn thương tôi.
    Sau đêm tồi tệ đó, tôi bị cảm sốt mấy ngày chưa khỏi. Anh đã nghỉ làm để chăm sóc cho tôi. Anh nấu đồ ăn rồi đem vào phòng hầu hạ ?
    Món bánh Darling cake, nó khét đen, hôi thúi, nhìn thật kinh, tôi ghét mọi thứ trong căn nhà này ? tôi vẫn không ăn thứ gì, cũng không cần sự hầu hạ giả tạo ghê gớm của anh ?
    Tôi luôn ám ảnh món ********* giả ấy! Quanh đây, cái gì cũng là đồ quỷ quái nọ ? Cái ly tôi đưa lên miệng cũng là nó, cái muỗng tôi đang cầm cũng là nó ? tôi hét lên với sự đau đớn và phẫn uất trong lòng!
    Đã qua mấy ngày, tôi vẫn nằm thừ ra như một người chết! Mắt tôi nhìn lên trần nhà mà không muốn ăn một thứ gì. Anh hầu hạ, khóc lóc van xin đủ lời nhưng tôi vẫn trơ ra, xem như anh đã không còn trong cõi đời này! Mặc xác anh, tôi vẫn không muốn ăn. Anh lẳng lặng xuống dưới bếp làm món gì đó ?
    Tiếng hét thất thanh từ trong bếp vang ra. Tôi không biết có chuyện gì. Giọng anh có vẻ đau đớn. Tôi cố lòm khòm ngồi dậy nhìn ra.
    Cả cánh tay của anh bị chảo mỡ xối vào. Anh bò lăn ra sàn nhà gào thét. Thấy tôi vẫn nhìn và đứng đó như vô cảm, anh càng cố gắng gào lên, như một kẻ đáng thương hại. Nhưng tôi vẫn bình thản ? Cái đau bên ngoài đó thấm vào đâu với nỗi đau của tôi. Mặc kệ sự đau đớn của anh!
    Đêm đến tôi lang thang một mình như kẻ mộng du. Tôi muốn thoát khỏi căn nhà này, nhưng không biết đi về đâu ?
    Có một thanh niên đi theo tôi hỏi thăm đủ thứ, hỏi đường đi, rồi đến tên tuổi, nhà cửa tôi ? Vẫn không trả lời, tôi vô hồn nhìn về phía trước. Bất chợt phía sau có người chụp tay tôi.
    - Em hẹn hò với trai trong đêm khuya thế này?
    Anh lôi tôi về, còn người đàn ông xa lại ấy đứng nhìn theo khuất dần trong bong tối.
    Về đến nhà anh tra hỏi đủ thứ, tôi vẫn không trả lời. Anh tức tối:
    - Sao cô không trả lời tôi? Cô định bỏ tôi ra đi với người đàn ông khác sao? Trả lời đi!
    Tôi vẫn ngậm câm. Anh nhào đến bóp cổ tôi, xé quần áo trên người tôi:
    - Từ đây cô sẽ không còn cơ hội để ra khỏi căn nhà này nữa đâu.
    Nói đến đó anh khóa chặt tôi lại bằng một sợi xích.
    - Tôi sẽ khóa cuộc đời cô bằng sợi xích này.
    Nước mắt tôi như đã cạn, buông xuôi với những điều tồi tệ ?
    Cái nơi tôi cho là một thiên đường hạnh phúc, giờ biến thành địa ngục, địa ngục của trần gian!
    Ngày tiếp ngày trôi qua, tôi như một phạm nhân trong căn nhà nhà, anh xích tôi lại mỗi lúc đi làm, khi về đến nhà khóa chặt cửa, mới mở trói cho tôi!
    Mỗi ngày trôi qua đều như thế, anh luôn về với tôi thường xuyên vào những buổi trưa để làm kẻ hầu, phục vụ cơm nước và tắm rửa rồi lại đi làm. Đêm đến ôm ấp, chăm sóc tôi như một đứa trẻ?
    Có lần vì quá kích động, tôi đâm đầu vào cửa, tay tôi đập mạnh, cầu cứu như một con điên!
    Nhưng cũng vô ích, anh kéo tôi vào phòng khóa chặt cửa, mặc tôi kêu la!
    Sau buổi kích động anh hay chơi trò mèo khóc chuột:
    - Em biết chắc là em không thể chờ anh như những gì em đã nói, nhưng anh không muốn mất em!
    Rồi anh khóc òa lên, nhưng bây giờ những lời nói của anh đều là rác rưởi! Tôi không bao giờ tha thứ cho một kẻ phản bội niềm tin.
    Có gì đau bằng đánh đổi sự tự do để thành nô lệ! Tôi thấy trên thế gian này tất cả mọi người đều biến mất trong bóng đêm. Chỉ còn lại tôi và đám côn trùng tồn tại trong phòng cùng sợi xích. Tôi ngồi co ro, tựa song cửa sổ, đàn kiến nối đuôi bò lên người châm chích tôi, nhưng tôi thấy mình không còn một chút cảm giác. Lũ kiến bán nhau chui vào ô cửa, loài kiến còn có sự tự do, tổ ấm?
    Anh dựng lên khung cảnh trong căn phòng như một nơi tráng lệ, dười sàn nhà lót toàn lông thú. Tôi lê lết như một kẻ tật nguyền qua từng góc vách, sợ sệt với những tiếng gió hú bên cửa sổ. Tôi ôm bờ vai gầy héo, đối mặt với căn phòng, sự lạnh lẽo và buồn tủi, nó bao trùm lên tôi một màu đen tối?
    Những bức màn bằng tơ lụa thêu hoa hồng, vài ngọn nến thơm le lói, hoa trái lúc nào cũng đầy khắp phòng, như đang chờ ngày chết để cúng tôi! Tôi như một con thú cưng, hay một nô lệ cao cấp trong căn nhà này?
    Tôi uất nghẹn như một cái xác vô hồn, nhìn qua khung cửa sổ để thấy lá rơi, ngắm nhìn buổi hoàng hôn với những tia nắng cuối cùng?
    To be Continue...
  5. quoctuankid

    quoctuankid Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/08/2007
    Bài viết:
    2.696
    Đã được thích:
    11
    CHƯƠNG V
    Vào đêm đó, vẫn như thường lệ chu kỳ đặc biệt hàng tháng đã đến, anh về nhìn thấy, chạy đến ôm lấy tôi. Anh mở xích, rồi vào trong lấy đồ lót cho tôi như một đứa bé và cứ lẩm bẩm trong miệng với câu ?oanh yêu em??
    Nhưng anh không hiểu tình yêu đâu phải chỉ là lời nói. Chết tiệt, đừng xem tôi như một đứa bé đang cần tả lót?
    Nằm trên thảm lông, bụng đau như thắt? Tôi vẫn nghe thoáng đâu đây câu nói của Loan, nếu đàn ông mỗi tháng bị hành như tụi mình, thì ra từ chỗ nào ta? Vẻ mặt hồn nhiên của Loan trong lúc đó làm tôi nhớ mãi? Thời gian trôi qua, cơ thể tôi lớn phổng lên cùng với những thay đổi sinh lý, tôi hay lén một mình lấy gương ra soi, ngắm thân thể của mình? Từ đó tôi quyết định sẽ không tắm chung với Loan như trước nữa. Tôi bắt đầu tò mò muốn biết bên trong những người thanh niên có giống mình hay không?
    Có lần tôi rình một thanh niên đang tắm? Thấy ?othằng nhóc? của cậu ấy đang đu đưa trong nước, cậu ấy ve vuốt, kỳ cọ? Hai chân tôi bị quíu chặt vào nhau, trong khi người tôi nóng ran lên. Hai bàn tay tôi như muốn sờ soạn lên thân thể, một cảm giác sung sướng thật lạ không thể nào tả được? Cậu ấy tắm xong lấy khăn lau. Tôi hoảng vía bỏ chạy, mang theo hình ảnh trần truồng của người thanh niên đó trong đầu.
    Khi về đến trại mồ côi, Loan nhìn tôi đăm đăm:
    - Ê đi đâu mới về mà mặt mày hớt ha hớt hải vậy Hồng?
    Tôi cười cười chưa kịp trả lời.
    - Sao nút áo bị đứt vậy?
    Tôi giật mình nhìn xuống, thấy hai nút áo bung ra lúc nào không hay, vội kéo lại cài vào. Loan nhìn tôi vẻ nghi ngờ:
    - Nè đi đâu khai thiệt đi? Dạo này nhìn Hồng lạ lắm nhe, hay đang hẹn hò với anh nào?
    - Sao Loan không lo cho mình đi cứ tò mò chuyện của người khác?
    - Ừ! Không thích hỏi thì thôi. Thấy Hồng dạo này mơn mởn, ngực thì càng ngày càng to, trai nào nhìn mà không muốn. Chỉ sợ Hồng nhẹ dạ bị tụi nó gạt thôi!
    - Loan an tâm đi, mình sẽ ráng gìn giữ sự trinh trắng của mình cho đến khi lấy chồng cho Loan xem!
    Nói đến đó Loan cười khùng khục:
    - Thời buổi loạn tình này mà giữ được trinh tiết cho đến ngày lấy chồng ư? Mình sẽ chờ xem!
    Tôi liếc Loan rồi bỏ vào trong.
    Một ngày trời mưa tầm tã, tôi đang ngồi trong phòng ủi quần áo. Loan xô cửa chạy vào phòng, quần áo ướt men, đầu tóc rối nùi, rồi ngồi bệt xuống sàn nhà khóc nức nở!
    Chắc chắn phải có chuyện gì xảy đến với Loan. Tôi ngồi xuống lấy khăn lau cho Loan! Có hỏi gì đi nữa Loan cũng chỉ khóc tức tưởi? Tôi ôm người bạn vào lòng như ôm một cô em gái thân yêu nhất trên đời.
    Một lúc, Loan đã hoàn hồn, kể trong nước mắt:
    - Hắn đã gạt mình! Hứa hẹn đủ thứ? Sau nhiều đêm ăn ngủ với hắn, nào là sẽ có một đám cưới, rồi sẽ rước về dinh, không sống trong trại mồ côi nữa! Nhưng một tháng nay hắn đã trốn biệt, không thèm gặp mình nữa. Hắn bỏ mình luôn rồi Hồng ơi!
    Nói đến đó Loan lại òa lên. Tôi không biết nói gì, chỉ ôm chặt Loan vào lòng. Nước mắt tôi cũng đang tuôn trào cho sự nhẹ dạ của người bạn gái!
    Hai đứa ngồi nhìn trời mưa. Những đám mưa tạt nước làm ướt hết mọi vật dụng bên cửa sổ. Tôi và Loan vẫn ngồi đó run lên vì lạnh. Loan trong lòng tôi co ro. Hai đứa đang mong chờ mội ngày tươi sáng:
    - Hồng ơi! Mình lạnh và thấy sao cuộc đời này trống vắng và buồn quá!
    - Hồng cũng buồn không thua gì Loan đâu! Nhìn những giọt mưa đang chảy, mà nghĩ cuộc đời mình như những giọt nước mong manh đó, sẽ trôi về đâu? Tụi mình từ nhỏ đã sống trong tình bảo bọc của các cô, chú trong trại mồ côi này, nhưng cảm giác có một gia đình được cha mẹ yêu thương trong lúc này chắc vui lắm.
    Nói đến đó tôi và Loan ràn rụa nước mắt, như những cơn mưa cứ tuôn chảy không ngừng ?
    Bây giờ người bạn thân ấy không còn bên tôi nữa, chắc đang hạnh phúc bên chồng. Còn tôi đang bị xiềng xích lạnh lẽo nơi đây!
    Tôi hét kêu tên người bạn thân yêu đó:
    - Loan ơi!
    Tôi trườn trên thảm cùng sợi xích dưới mình, thấy yếu ớt và bé nhỏ như loài côn trùng. Nhìn qua khe cửa sổ tôi vẫn còn thấy được những tia nắng mặt trời nhưng không ấm áp. Lòng ngóng nghe được tiếng gió vi vu?
    To be Continue...
  6. quoctuankid

    quoctuankid Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/08/2007
    Bài viết:
    2.696
    Đã được thích:
    11
    CHƯƠNG VI

    Có tiếng kêu nho nhỏ sau vườn:
    - Mi Mi, mày chạy đâu vậy?
    Tôi nghe tiếng bước chân... Một con chó sủa ?owâu wâu?o.
    - Màu đừng chạy vào trong đó, tao không chui vào được đâu.
    Tiếng sột soạt ngoài vách bếp... Tôi co người nghe ngón. Được vài giây, lại im ắng. Tôi bó gối trông chờ những âm thanh đó...
    Ôi, một con chó trắng thật đáng yêu, trên cổ có đeo lục lạc. Nhìn thấy tôi nó sủa inh ỏi. Tôi vẫn không hiểu tại sao nó vào đây được?
    Tôi ?ochặc chặc?o vài tiếng, nó ngoe ngoẩy cái đuôi sủa một lúc, rồi đến gần tôi.
    Bồng nó lên tay, ôm vào lòng, nó đưa cái lưỡi liếm vào mặt tôi như rất thân thiết...
    Có tiếng động sau cửa bếp, tôi co rút người bởi âm thanh ấy...
    ?oẦm?o cái gì đó đang rớt xuống nền nhà, tôi sợ tiếp tục thu mình vào góc. Rồi có tiếng bước chân, con chó nhảy xổm ra khỏi phòng sủa liên tục.
    Bên ngoài có tiếng khe khẽ:
    - Mi Mi lại đây, về nhà thôi.
    Con chó như không muốn nghe lời tiếng nói nọ, sủa inh ỏi, chạy ngược vào phòng tôi.
    Mi Mi nhảy xổm vào người tôi.
    Mi... tôi ngước lên thấy người thanh niên xa lạ ấy đứng trước cửa phòng nhìn tôi sửng sốt. Thấy tôi, cậu liền quay đầu bỏ chạy, Mi Mi chạy theo.
    Tôi sợ nép mình vào một góc, MỘt lúc sau cậu quay lại, nhưng chỉ núp len lén sau cánh cửa nhìn tôi
    - Cô... cô là ai mà bị xiềng xích như thế này?
    Sau ngày định mệnh ấy, cứ màn đêm xuống, có một thanh niên, hay đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm tôi, khi trời se lạnh, không một ánh trăng. Ba ngày đầu, mỗi lúc thấy tôi phát hiện, cậu giật mình núp vội vào những tán cây nhưng đến khi tôi giả vờ như không để ý cậu lại tiếp tục len lén nhìn vào...
    Một tuần sau.
    Tôi đã quen dần với ánh mắt nửa ngây, nửa dại và bóng dáng người thanh niên đó. Có khi tôi và cậu nhìn nhau thật lâu, trong khi tiếng gió réo rắt ngoài cửa sổ. Chỉ vậy, cho tới lúc bóng cậu biến mất, cũng đột ngột như khi xuất hiện...
    Rồi một ngày, bất ngờ cậu đứng ngoài cửa sổ, với trang phục áo trắng quần xanh. Chàng thư sinh ấy nhìn tôi bằng một cặp mắt mê hồn. Với tôi cậu vẫn là một thằng nhóc... Sau vài buổi, cậu ta đã dám lộ diện nhìn tôi cả vào ban ngày, không còn tỏ vẻ lén lút như trước.
    Tôi rất buồn khi liên tưởng hoàn cảnh mình với sự tự do của cậu ấy, nhưng rồi đành tiếp tục cúi mặt cùng sợi xích...
    Một lúc sau tôi ngước lên, bóng cậu vẫn đứng im bên cửa sổ, cầm trên tay một tấm bảng viết với hàng chữ: ?oMinh có thể vào trong làm bạn với cô??o
    Tôi vẫn không quan tâm... Một lúc sau, trời bắt đầu đổ mưa, cậu vẫn không rời chổ. Phải chăng cậu đang trêu chọc tôi?
    Tôi tức run cả người, hét lên át cả tiếng mưa và tiếng sấm sét bên ngoài. Cậu hoảng vía bỏ chạy?

    ***

    Đám lá xào xạc bên khung cửa. Tôi ngồi co cùng sợi xích trong góc phòng. Thân thể tôi trắng muốt, xanh xao.
    Một ngày trôi qua, người thanh niên bỗng mất bóng. Có lẽ tôi đã mất cơ hội nhìn lại gương mặt lén lút xin được làm quen, cùng giọng nói vang vọng bên tai ?oCô là ai mà bị xiềng xích như vậy?. Câu nói và ánh mắt trốn tìm ấy, sao cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi?
    Hai tuần sau
    Có tiếng động bên ngoài, tim tôi bắt đầu đập mạnh? Tôi vẫn chưa tin điều đó sẽ là sự thật.
    Cậu đang đứng dưới ánh nắng, chiếc áo trắng ướt đẫm mồ hôi. Tôi và cậu nhìn nhau chết lặng, đơi mắt thư sinh ánh lên những giọt lệ, tuy không trào ra? Và cậu đặt một viên sỏi nhỏ bên khung cửa trước mặt tôi, không nói một câu, rồi quay lưng bỏ đi? Tôi vùng đứng dậy chạy theo bóng người thư sinh ấy, nhưng vướng sợi xích, tôi ngã ra sàn nhà đau đớn! Suối lệ chảy dài, tôi nhìn ra khung cửa. Ôi cái khung cửa ấy đang nhốt chặt cuộc đời tôi!
    Và cứ thế, mỗi ngày cậu lại đến, tìm cách vào nhà trong khi chồng tôi đi vắng. Mỗi ngày thêm một viên sỏi. Bao nhiêu viên sỏi là bấy nhiêu ngày cậu đã đến đây. Mặc dù tôi vẩn câm lặng mỗi khi cậu đến, có phải cậu nghĩ lòng tôi cằn cỗi, lạnh lùng chẳng khác nào sỏi đá?
    Tôi có thể hiểu tâm trạng cậu, nhưng mỗi lần định mở miệng lại có cái gì đó vướng trong cổ tôi, buộc tôi pahỉ im, cho dù tim tôi thổn thức mỗi khi gặp cậu?
    Rồi đến một ngày? Tôi đã ôm chặt chân cậu ấy. Câu mở miện đầu tiên của tôi:
    - Hãy đem những viên sỏi này ra khỏi đây!
    Trong những ngày cô đơn nhất, một cơn gió đã mang đến cho tôi hơi ấm từ sự hiện diện của cậu. Tôi biết mình có một niềm đam mê khao khát mà tôi đang phải cố kềm nén? Kể từ đó tôi và cậu như một đôi chim, hò hẹn, vụng trộm, lén lút trong căn nhà này mỗi khi chồng tôi đi làm
    Tôi tự hỏi điều này, có lấp được khoảng trống trong tôi?

    ***

    Mội lần nằm cạnh người đàn ông tôi cho là chồng, mùi trên cơ thể anh làm tôi ngột ngạt, không giống mùi hương ?ohoa sữa? của cậu, ước gì người nằm cạnh tôi bây giờ là cậu ấy!
    Còn anh vẫn ?olập trình? với món bánh Darling cake mỗi ngày. Tôi thấy chán ghét món bánh với mùi vị thật tệ, ngán ngẩm mỗi khi phải nhìn thấy nó . Cái bánh và anh ấy chẳng có khác gì nhau, vô vị.
    Cứ mỗi trưa anh về để phục vụ tôi cơm, nước? Đến giờ lại đi, đó cũng là khi tôi tiếp tục bị trói vào sợi xích!
    Những lúc như thế, tôi khắc khoải trông chờ từng bước chân, từng hơi thở của cậu ấy. Không biết cậu có đừng ngoài cửa sổ để lén nhìn tôi? Cặp mắt cậu đã xoáy sâu vào tim tôi.
    Đầu tuần cậu lại đến trên tay cầm một đĩa nhạc:
    - Đây là đĩa nhạc có những điệu slow hay lắm, cô có muốn nhảy không?
    Tôi ngạc nhiên khi nghe cậu hỏi như thế. Còn cậu mỉm cười:
    - Một người bạn tập cho Minh ngày hôm qua, cô cùng tập lại với Minh nhé?
    Rồi tay cầm tay, cậu ấy dìu tôi từng bước. Chân tôi lê lết cùng sợi xích. Tôi nhắm mắt hòa mình theo điệu nhảy cùng cậu ấy. Hai thân thể đang từ từ cạ sát vào nhau. Tôi cảm giác có cái gì đó đang cương cứng chạm vào tôi, sau lớp quần cậu ấy. Ngực tôi như muốn vương ra khỏi áo?
    Có tiếng xe bên ngoài, bất ngờ chồng tôi về sớm. cậu hoảng sợ cuống cuồng trốn mất. Không kịp để lại một lời cùng tôi! Trong lúc tôi vẫn con đang đờ đẫn với điệu nhảy?
    Người chồng phá đám bước vào phòng, cầm một chiếc áo lông trên tay mà không hề biết chuyện tuyệt vời vừa xảy ra trong căn nhà này:
    - Anh vừa mua chiếc áo lông cừu trên phố. Em thấy đẹp không?
    Anh vừa khoác áo lên người tôi, cảm giác tức tối, giận dữ đã quay trở lại. Hất bỏ chiếc áo, tôi điên tiết, hét lên? Anh ôm tôi vào lòng như một bé cưng:
    - Em không thích thì anh quăng nó đi, mọi việc sẽ qua! Em đừng giận!
    Những giọt mồ hôi trên trán anh hòa vào những giọt lệ trong mắt tôi đang tuôn ra, anh áp sát mặt vào má tôi.
    - Anh sẽ làm tất cả để được ở bên em ?
    Việc làm tất cả của anh là thế này ư? Tôi không nghĩ anh là người ?othất học trong hôn nhân? nhưng hành động của anh, cách cư xử của anh, có xứng đáng với những gì tôi dành cho anh?
    Anh không được hưởng những cơn điên vui sướng của một người đàn ông, đã trở thành ích kỷ xích cuộc đời tôi lại trong căn nhà này cùng anh? Không! Cuộc đời tôi đâu phải là cuộc đời anh ?
    Tôi cứ trông ngóng, sợ sau ngày hôm đó cậu ấy sẽ không đến đây nữa! Một ngày chờ đợi với tôi dài hơn một thế kỷ, tôi lo sợ đủ thứ ?
    Nhưng hai ngày sau cậu lại đến. Tôi mừng quá, chưa kịp nói câu nào cậu đã huyên thuyên:
    - Không biết sao, tối hôm qua Minh không ngủ được và đang nghĩ nhiều về ? Mùa hè năm nay đối với Minh vô cùng ý nghĩa, Minh sẽ nhớ mãi những kỷ niệm cô dành cho Minh.
    Tôi nhìn Minh, với vẻ lo ngại một điều gì đó sẽ xảy ra giữa tôi cùng cậu ấy:
    - Cô chỉ biết giữa cô và Minh bây giờ rất vui, khi đang hạnh phúc với điều gì, cô luôn muốn thời gian dừng lại ở đó, như vậy và mãi mãi ?
    Minh nhìn tôi vẫn với cặp mắt mê hồn ấy. Tôi lung túng và nói dồn dập hơn:
    - Điều tuyệt vời nhất trên cuộc sống này là yêu và được yêu, trong hai điều ấy Minh đã được điều gì chưa?
    Cậu không trả lời, lấy trong túi ra một quyển sách:
    - Đây như một món quà kỷ niệm mùa hè Minh dành tặng cho cô ? Minh không bao giờ quên buổi ban đầu gặp cô. Hôm đó vì thấy nhà cô khóa cửa bên ngoài, Minh nghĩ là không có ai trong nhà nên leo qua hành lang, mở cửa sổ phía sau chui vào đây, không ngờ ?
    Cậu nói đến đó rồi im lặng. Còn tôi đang xúc động!
    Tôi phát hiện, cậu không kéo dây cài quần, không biết cậu vô tình hay cố ý.
    Cậu nhìn xuống định bỏ chạy, nhưng tôi đã ôm chân cậu lại.
    Ngực tôi và người cậu chạm vào nhau. Tôi bắt đầu thở và thở ? Cậu vuốt nhẹ sống lưng rồi xoa và ngực tôi. Tôi ưỡn người vươn cao như một vệ nữ, sợi xích đang đeo bám trên người tôi như cũng sống dậy nhập cuộc. Cậu cứ nhìn xuống không chịu ngước lên, còn tôi nhắm mắt đưa môi từ từ đến gần môi cậu ấy bằng một nụ hôn thật sâu. Tôi nếm được vị ngọt đang trào ra từ môi cậu. Cậu từ từ ngã lên người tôi, rồi cọ mạnh, hai thân thể như tan chảy vào nhau. Người tôi lâng lâng bay ?
    Bỗng nhiên tôi chợt nhớ món ********* giả, làm tôi đau đớn của ngày tồi tệ đó. Tôi sợ hãi vùng xô cậu ra. Nhưng cậu đang ở ?ocao trào?, vẫn nằm trên người tôi, với ********* cương cứng sau lớp quần. Tôi đã không kiềm nén được sự khát khao lẫn tò mò muốn khám phá được điều diệu kỳ trước mắt, nên đã lấy tay luồng vào bên trong, ve vuốt cái gì nhơn nhớt đang căng cứng. Tôi đã thực sự cảm nhận được những sợi gân của cậu nổi lên, cặp mắt cậu đang xoáy vào mắt tôi rực lửa đam mê. Làm tôi nôn nóng muốn biết được cảm giác hòa nhập thật sự như thê nào ? Đưa đẩy một lúc, rồi cậu vật ngửa tôi ra, hôn thật nhẹ nhàng ? Cậu rón rén dấn nhẹ vào bên trong, làm tôi lâng lâng như bay bổng tới tầng mây thứ chin!
    Rồi cậu đưa ra lấy trớn đẩu vào sâu hết cỡ, tư thế đưa đẩy, ra vào của cậu ấy làm tôi chết đi được với sự khoái cảm tột độ! Ôi tôi chỉ muốn bóp chặt vào để mãi trong đó! Khác hẳn với cảm giác đau đớn mà tôi đã chịu đựng với món đồ vô tri vô giác hôm nào. Ôi tôi đang nhập cõi thiên đàng ? Tôi thả mình bồng bềnh theo con song khoái lạc đưa tôi lên đỉnh điểm, cùng những âm thanh kim loại sắc lạnh của những mắt xích khi cạ vào nhau ?
    To be CONTINUE>>
  7. quoctuankid

    quoctuankid Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/08/2007
    Bài viết:
    2.696
    Đã được thích:
    11
    Bác nào lười đọc thì chỉ cần đọc 10 dòng cuối của chương VI thôi cũng đc, đảm bảo các bác mê ngay
  8. songhahs

    songhahs Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/06/2009
    Bài viết:
    1.747
    Đã được thích:
    4
    Tớ pót giúp một chương.
    Chương 6.
    Đêm thứ 7. Sau khi dạo phố về anh bảo tôi vào ngay phòng tắm kì cọ cho sạch sẽ hàng hoá. Ừ thì cọ. Lòng trào lên khao khát được xung trận ngay và luôn, chứ ai đời lấy nhau được 5 đêm mà tôi vẫn là trinh nữ bao giờ. Nói chuyện này ra bạn tôi cười cho vỡ mẹt...Thôi, đêm nay anh nhé. Sẽ là đêm chốt hạ của hơn 20 năm bo bo giữ cái ngàn vàng của em.
    Tắm xong, tôi khoác hờ cái khăn bông mềm mại đi ra phòng khách. Tiếng anh thở đều đều bên phòng ngủ như thôi thúc, mời gọi bản năng đàn bà của tôi.
    Chợt anh gọi khẽ " Vào đê em!". Giật hết cả mìn. Tôi lí nhí bảo " Cơ mà anh cũng đi tắm đi chứ!". Anh nhướng lông mày " Anh tắm hôm kia rồi mà cưng". Tôi phụng phịu " Anh viêm cánh thì phải vệ sinh hằng ngày chứ, lát vào trận định để em chết ngạt à?". Ném cái điều khiển ti vi xuống gối, anh lèm bèm " Anh lăn nách hôm qua rồi, cứ lải nhải mãi là sao?".
    Cuối cùng thì chúng tôi cũng ngừng cãi nhau. Vì mấy hôm tôi đã tả cảnh nhiều rồi. Giờ phải chiến thôi. Chiếc khăn rơi tuột xuống sàn nhà. Cơ thể tôi lồ lộ như toà thiên nhiên trước mặt anh. Kéo tôi nằm xuống cạnh, bàn tay chuối mắn của anh trườn chầm chậm, cảm giác thô rát càng khiến tôi như phát điên lên.
    Bất chợt chuông điện thoại kêu reng. Thế đấy, cứ như phim VN. Lúc nào sắp đến hồi gay cấn là kiểu gì cũng có điện thoại đổ là sao?.................
    Tạm thế đã, khi nào tớ rảnh sẽ pót tiếp đoạn hấp dẫn trên nhá!
  9. saodoingoi80

    saodoingoi80 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/01/2003
    Bài viết:
    3.424
    Đã được thích:
    5
    không đọc kỹ chỉ thắc mắc là truyện này được viết vào năm nào ? Vì thấy chi tiết cuộn băng bị đập nát, dây băng rối tung. Mình tưởng giờ họ dùng đĩa nén cho tất cả các loại fim chứ nhỉ ?
    Thêm : anh chồng có tội gì ? hay vì cả 2 đều bệnh hoạn như nhau ?
  10. ke_chien_bai

    ke_chien_bai Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/08/2003
    Bài viết:
    6.867
    Đã được thích:
    710
    Để chị đoán cho:
    Có đọc ở đâu đó là, câu chuyện này viết do sự ám ảnh từ cuộc sống của 2 vợ chồng nào đó từ khi LKN 7 tuổi( đọc, nhớ không chắc lắm). LKN sinh năm nào, em công 7,8 đê, là ra. Nhưng mà theo phán đoán thì viết thế là do thói quen( nghĩa là do nghĩ là đã đập phá, là phải đập băng, có dây loằng ngoằng). Xem băng, đập phá cho nó dễ và nhìn nó tơi tả hơn.
    Đấy, đóan thế.

Chia sẻ trang này