1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SON 'S BUCXUC

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sonsbucxuc, 27/02/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Mot topic moi sap xuat hien... hello everybody!
  2. xulyno

    xulyno Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Chan om a, nghe gi ma kho khoc cha biet noi gi them
  3. xulyno

    xulyno Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Chan om a, nghe gi ma kho khoc cha biet noi gi them
  4. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    T4 March 2005
    ?oHãy mỉm cười, mọi người sẽ cười với bạn., nếu than khóc bạn sẽ phải khóc một mình?
    Thế là cô ấy muốn chia tay thật rồi. Mình cũng đoán được sự thể nó phải vậy. Đúng là muốn mọi chuyện phải rõ ràng nhưng ?ovề mo? thì vẫn lạ lùng khó tin. Có phải mình đã quá vội vàng? Cô ấy nói thời gian lâu nhanh không quan trọng mà chính là tình cảm của cô ấy ?ochưa có gì?. Chưa hiểu nhau ư? Mình vẫn mong thời gian sẽ giúp cô ấy hiểu tình cảm của mình ? Đây là người thứ hai nói chia tay với mình . Nhưng chưa bao giờ mình thấy bất ổn như lúc này. Thời gian không ủng hộ hai người nữa. Tại sao bạn bè ai cũng bảo mình nên chia tay, quên đi?? Mình vẫn nghe đâu đó như có lời mách bảo rằng ?ocác con rất hợp nhau, hãy thay đổi mình để cô ấy có thể tin cậy thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng đối thủ của mình bây giờ là thời gian, hơn nữa chưa biết phải tiếp tục ra sao? Khi mà cô ấy đã nói rõ là ?otốt hơn nên dừng lại?? Mình có đủ can đảm để tiếp tục? Có bật ra cách nào để xoay chuyển tình thế này?
    Một người con trai mạnh mẽ, đầy khát vọng, tương lai tươi sáng chắc chắn sẽ chinh phục được nàng. Mình chưa có những thứ đó. Mình cần thời gian và những suy nghĩ sáng tạo. Lý thuyết là thế, công việc là thế, còn tình cảm thì đôi khi không thế. Chuyện tình cảm mà muốn dùng lý trí thì ?omọi giá trị đảo lộn hết cả, chả biết đằng nào mà lần??
    ?oNhững con mắt trần gian
    Xin tươi sáng một lần
    Cho con mắt người tình
    Ấm như lời hỏi han??​
  5. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    T4 March 2005
    ?oHãy mỉm cười, mọi người sẽ cười với bạn., nếu than khóc bạn sẽ phải khóc một mình?
    Thế là cô ấy muốn chia tay thật rồi. Mình cũng đoán được sự thể nó phải vậy. Đúng là muốn mọi chuyện phải rõ ràng nhưng ?ovề mo? thì vẫn lạ lùng khó tin. Có phải mình đã quá vội vàng? Cô ấy nói thời gian lâu nhanh không quan trọng mà chính là tình cảm của cô ấy ?ochưa có gì?. Chưa hiểu nhau ư? Mình vẫn mong thời gian sẽ giúp cô ấy hiểu tình cảm của mình ? Đây là người thứ hai nói chia tay với mình . Nhưng chưa bao giờ mình thấy bất ổn như lúc này. Thời gian không ủng hộ hai người nữa. Tại sao bạn bè ai cũng bảo mình nên chia tay, quên đi?? Mình vẫn nghe đâu đó như có lời mách bảo rằng ?ocác con rất hợp nhau, hãy thay đổi mình để cô ấy có thể tin cậy thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng đối thủ của mình bây giờ là thời gian, hơn nữa chưa biết phải tiếp tục ra sao? Khi mà cô ấy đã nói rõ là ?otốt hơn nên dừng lại?? Mình có đủ can đảm để tiếp tục? Có bật ra cách nào để xoay chuyển tình thế này?
    Một người con trai mạnh mẽ, đầy khát vọng, tương lai tươi sáng chắc chắn sẽ chinh phục được nàng. Mình chưa có những thứ đó. Mình cần thời gian và những suy nghĩ sáng tạo. Lý thuyết là thế, công việc là thế, còn tình cảm thì đôi khi không thế. Chuyện tình cảm mà muốn dùng lý trí thì ?omọi giá trị đảo lộn hết cả, chả biết đằng nào mà lần??
    ?oNhững con mắt trần gian
    Xin tươi sáng một lần
    Cho con mắt người tình
    Ấm như lời hỏi han??​
  6. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    23h 9/3/2005
    Định viết về thầy giáo E. trước nhưng trót nhớ đến H. rồi nên giờ thì chỉ hình ảnh em là trên tất cả. Nụ cười thân thương, giọng nói ự hự nhỏ nhỏ mà cương quyết. Sao rồi em, xa nhau em có buồn hay vui? Có dễ chịu không? Hay là chẳng có gì khác lạ cả! Anh biết làm sao đây, khi mà người mình yêu quý cứ một mực muốn lặng im, muốn dời xa?
    Quả thật là mình vụng về và thiếu kinh nghiệm. Chẳng lẽ ai có tình yêu cũng phải đau đớn vài lần? Không người chia sẻ, anh càng nhớ em gấp bội. Lo lắng cho nhau không thôi thì đâu có đủ. Làm sao hiểu nhau, hấp dẫn nhau được? Mình đã mất phương hướng trong chuyện tình cảm rồi, biết đi đâu về đâu khi mà nhìn những người đẹp mình không xao xuyến được mà chỉ thấy hiện lên hình ảnh em và lại tưởng tượng giá mà em kề bên, cùng âu yếm nhau cái mà hình như chưa có bao giờ.
  7. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    23h 9/3/2005
    Định viết về thầy giáo E. trước nhưng trót nhớ đến H. rồi nên giờ thì chỉ hình ảnh em là trên tất cả. Nụ cười thân thương, giọng nói ự hự nhỏ nhỏ mà cương quyết. Sao rồi em, xa nhau em có buồn hay vui? Có dễ chịu không? Hay là chẳng có gì khác lạ cả! Anh biết làm sao đây, khi mà người mình yêu quý cứ một mực muốn lặng im, muốn dời xa?
    Quả thật là mình vụng về và thiếu kinh nghiệm. Chẳng lẽ ai có tình yêu cũng phải đau đớn vài lần? Không người chia sẻ, anh càng nhớ em gấp bội. Lo lắng cho nhau không thôi thì đâu có đủ. Làm sao hiểu nhau, hấp dẫn nhau được? Mình đã mất phương hướng trong chuyện tình cảm rồi, biết đi đâu về đâu khi mà nhìn những người đẹp mình không xao xuyến được mà chỉ thấy hiện lên hình ảnh em và lại tưởng tượng giá mà em kề bên, cùng âu yếm nhau cái mà hình như chưa có bao giờ.
  8. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Mot nguoi ban tra loi e-mail cua minh the nay:
    "Noi chung con gai thich nhung ai tinh manh me, cuong quyet. Neu minh quyet tam thi dan da moi thu se duoc cai thien hon (tham chi
    ngay tu cach an noi : doi khi can nhe nhang nhung da
    so nen ro rang, dut khoat). Cai nay con phu thuoc vao
    su tu tin cua minh vao ban than. Minh ma tu tin thi
    phong cach (ke ca an noi) se dang hoang, luu loat va
    day tu tin khien nhung nguoi doi dien cam thay tin cay
    va cuon hut.
    Thu hai con gai luon muon thich nhung nguoi co tai. Co
    the minh khong co tai the thao, van nghe thi tai bat
    cu diem gi la the manh cua minh thi minh nen co gang
    phat huy. Cai nay khong chi co loi trong T/y ma trong
    cuoc song noi chung.
    Thu ba con gai thich nhung ai co chi huong, hoai bao.
    Cai nay thi con tuy thuoc vao tham vong cua moi nguoi,
    suy nghi va du dinh cua minh doi voi tuong lai.
    Them mua mot khi minh dinh lam gi thi quyet lam cho
    bang duoc va lam cho that tot. Du co that bai thi
    khong nen buon qua lau (no se lam minh tro nen yeu
    duoi), ma phai co nghi xem tai sao minh that bai de
    lan sau rut kinh nghiem."
    Truoc do minh mail cho cau ta mot buc ke ve viec chia tay va ve cam giac buon choi voi cua minh luc chia tay..
    Minh cung nghi nhu cau ta nhung cai "quyet tam lam cho bang duoc" kia thi minh chua co duoc.
    Vua co quen nguoi ta di lai vua hy vong co su thay doi nao do va moi chuyen bat dau tu dau, khong voi va, khong ... nhu truoc.
    Thoi gian nay minh lao vao lam 1 con "bookworm" vay. Tim "nguoi lap cho trong" nhu bon ban khuyen sao ma that kho!
    Cac ban nao xem den dong nay, xin cho toi mot dia chi co that (khong tren net dau) de toi duoc gap go moi nguoi, duoc trao doi, chuyen tro de tim dc nhung nguoi ban tot...
  9. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Mot nguoi ban tra loi e-mail cua minh the nay:
    "Noi chung con gai thich nhung ai tinh manh me, cuong quyet. Neu minh quyet tam thi dan da moi thu se duoc cai thien hon (tham chi
    ngay tu cach an noi : doi khi can nhe nhang nhung da
    so nen ro rang, dut khoat). Cai nay con phu thuoc vao
    su tu tin cua minh vao ban than. Minh ma tu tin thi
    phong cach (ke ca an noi) se dang hoang, luu loat va
    day tu tin khien nhung nguoi doi dien cam thay tin cay
    va cuon hut.
    Thu hai con gai luon muon thich nhung nguoi co tai. Co
    the minh khong co tai the thao, van nghe thi tai bat
    cu diem gi la the manh cua minh thi minh nen co gang
    phat huy. Cai nay khong chi co loi trong T/y ma trong
    cuoc song noi chung.
    Thu ba con gai thich nhung ai co chi huong, hoai bao.
    Cai nay thi con tuy thuoc vao tham vong cua moi nguoi,
    suy nghi va du dinh cua minh doi voi tuong lai.
    Them mua mot khi minh dinh lam gi thi quyet lam cho
    bang duoc va lam cho that tot. Du co that bai thi
    khong nen buon qua lau (no se lam minh tro nen yeu
    duoi), ma phai co nghi xem tai sao minh that bai de
    lan sau rut kinh nghiem."
    Truoc do minh mail cho cau ta mot buc ke ve viec chia tay va ve cam giac buon choi voi cua minh luc chia tay..
    Minh cung nghi nhu cau ta nhung cai "quyet tam lam cho bang duoc" kia thi minh chua co duoc.
    Vua co quen nguoi ta di lai vua hy vong co su thay doi nao do va moi chuyen bat dau tu dau, khong voi va, khong ... nhu truoc.
    Thoi gian nay minh lao vao lam 1 con "bookworm" vay. Tim "nguoi lap cho trong" nhu bon ban khuyen sao ma that kho!
    Cac ban nao xem den dong nay, xin cho toi mot dia chi co that (khong tren net dau) de toi duoc gap go moi nguoi, duoc trao doi, chuyen tro de tim dc nhung nguoi ban tot...
  10. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Đã nhiều bài viết của diễn đàn là những dòng nhật ký ?" tâm sự bình thường. Topic này của mình cũng bắt đầu na ná họ, chỉ khác là văn vẻ và cảm xúc của mình không bằng họ. Vì nỗi buồn đã trình bày ở trên, mình quyết định từ nay sẽ đổi khác một chút cho cái TOPIC của mình nó ý nghĩa hơn.
    Từ nay nó sẽ mang hơi thở cuộc sống của mình. Nội dung sẽ đa dạng phong phú như đời vậy. Mình theo cái nghiệp quản trị cũng phải làm cái gì đó hổ lốn như nó cho bà con ai thích thì nghía, không thì thôi.
    Triết lý của chương trình này là: người ta ai cũng đụng đầu vào những giới hạn hữu hạn của cuộc sống con người, ta hãy thả một chút cho bộ óc được sử dụng đến những phần bấy lâu nay nó vẫn bị kiềm chế. Mọi chủ đề sẽ xuất hiện, sống, rồi mất đi liên tục? Có thể nó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng quan trọng là nó đã được đề cập đến ít nhất một lần.
    Internet là một kho vô tận của vô vàn người liên tục xây dựng nên nó. Thông tin trên cái TOPIC này sẽ hướng tới làm một ?ogiọt nước có thật? trong cái biển mênh mông đó.
    Sau đây sẽ là những suy nghĩ của một người đang hâm hâm điên điên, tìm những người cũng hâm hâm điên điên một chút để kết bạn?
    Các chủ đề nghĩ ra trong lúc này:
    - Tóm tắt những sách mình đọc được và thấy hay, cho mọi người cùng tham khảo
    - Đăng dài kỳ tiểu thuyết của Bảo Ninh - cuốn truyện yêu thích của mình cho những ai cũng yêu thích như mình đọc. Gợi ý tặng trọn bộ nội dung qua mail.
    - Chọn những bài hát, nhạc mình cho là hay nhất, giới thiệu, bình luận về nội dung, nhạc, ca sỹ? tình cảm lúc nghe nào? cho mọi người.
    - Suy nghĩ của mình về đủ loại chủ đề, thể loại: vật lý không gian, tình yêu, tài chính, phim truyền hình ngớ ngẩn, xu hướng xã hội chat, di động?. Đây là diễn đàn tương đối tự do cho suy nghĩ của mình.
    - Sẽ không bó buộc vào một chủ đề, một tình cảm riêng tư nhất thời. Sẽ hướng đến ?otrạng thái đa nhân cách?. Dù sao đó cũng mới là tưởng tượng của mình lúc này.
    - Sử dụng ?oBrainstorming? để liên tục cải tiến đa dạng hoá nội dung, hình thức của mớ hổ lốn của mình. No limited.
    - Xin mời bạn đọc tự gạn lọc ra cái gì hữu ích cho mình trong mớ hổ lốn của tôi.
    - Mục tiêu trước mắt cũng như lâu dài: chiếm được càng nhều đất của diễn đàn càng tốt! Topic của mình sẽ hoành tráng bởi sự lộn xộn, khó hiểu nhất từ trước tới nay. Trừ những điều cấm của ?ottvnol? còn thì sẽ có tất.
    Dành cho tiểu thuyết:
    Lời bạt
    [maroon]
    Đã từng có lời bạt cho lần xuất bản đầu tiên với niềm yêu thương trìu mến gửi tới người đọc. Lần này qua đính chính đến 2 lần cuốn truyện lại không còn những lời giới thiệu và đề tặng nóng hổi ấy nữa. Sức nóng đã nguội mất hay đây là một đoạn trầm của cuộc đời? Cuộc đời con người vẫn luôn biến đổi và tin rằng mãi về sau này cuốn tiểu thuyết trên tay bạn đây cũng vẫn luôn lay động những trái tim nhạy cảm, những trái tim run rẩy yêu thương...
    Hãy đọc và cảm nhận...
    13-4-2004

    VN của đầu thập kỷ 90 thế kỷ 20
    NỖI BUỒN CHIẾN TRANH
    THÂN PHẬN TÌNH YÊU
    BẢO NINH
    Hội nhà văn ?" 1991
    Mùa khô đầu tiên sau chiến tranh đến với miền hậu cứ Cánh Bắc của Mặt trận B3 êm ả nhưng muộn màng. Tháng 9 và tháng 10, rồi tháng 11 nữa đã trôi qua, vậy mà trên dọc dòng Ya-Crông-Pôcô làn nước mùa mưa xanh ngắt vẫn tràn ắp đôi bờ. Thời tiết vẫn bấp bênh. Ngày nắng. Đêm mưa. Mưa nhỏ thôi, nhưng mưa. Mưa? Núi non nhạt nhoà, những nẻo xa mờ mịt. Cây rừng ướt át. Cánh rừng lặng lẽ. Tối ngày đất rừng ngun ngút bốc hơi. Biển hơi màu lục, ngụt mùi lá mục.
    Và, cho tới tận những ngày đầu tháng Chạp tất thảy những ngả đường trong rừng vẫn còn đang lầy lội, khốn khổ, hư nát, bị hoà bình bỏ hoang, hầu như không thể qua lại được, dần dần lụt chìm xuống, mất dấu tích giữa rừng cây rừng cỏ tốt um tùm.
    Hành trình, trong điều kiện thời tiết như thế, đường sá như thế cực nhọc, vất vả không tả được. Chỉ có non năm chục cây số từ thung lũng Hồ cá sấu ở đông Sa thầy ngang qua huyện 67 về ngã ba Đồi Thánh Giá trên bờ tây Pôcô mà một chiếc Zil ba cầu vàm váp máy khoẻ nhường ấy cật lực chạy cả ngày không nghỉ vẫn để lỡ độ đường. Phải mãi tối mới tới cửa truông Gọi Hồn. Xe đậu lại bên bờ một con suối rộng phủ đầy củi mục. Người lái ngủ trong ca bin, còn Kiên lên thùng xe mắc võng nằm một mình. Nửa đêm mưa xuống. Một màn sương mờ mỏng, dịu như sương, êm lặng rơi hầu như không thành tiếng. Tấm bạt xe cũ nát lấm tấm dột. Nước mưa rỉ xuống thong thả giỏ giọt lên những bọc ni lông bao gói hài cốt tử sĩ xếp lát trên sàn xe. Không khí ẩm sánh lại, quánh ướt, từ từ lùa những ngón tay dài ngoằng lạnh toát vào bên trong bọc võng. Kiên rùng mình. Anh trở lưng. Giấc ngủ tròng trành, nhè nhẹ chao, chập chờn đung đưa. Bên đường suối chảy rào rào buồn, miên man như là dòng thời gian trôi thành tiếng, nghe nửa tỉnh nửa mơ. Cả trong lẫn ngoài giấc ngủ đều một đêm tối như bưng và mịt mùng hơi ẩm. Gió ướt rượt thở dài. Tự nhiên, có cảm giác là tuồng như chiếc xe bỗng dưng rời chỗ, im lìm lăn bánh, chạy êm ru, không cần động cơ, không người cầm lái, một mình mộng du trên con đường rừng cô quạnh. Và âm thầm lẫn trong tiếng suối là tiếng thở than buồn thảm của thế giới rừng sâu nghe vời vợi xa xôi và tuyệt mù hư ảo như là âm vang vọng lại từ một thời nào đó, một nơi nào đó của quá khứ, như là tiếng của làn lá vàng rơi trên thảm cỏ từ lâu lắm rồi?
    Vùng này là vùng Kiên thông thuộc. Chính là ở đây vào cuối mùa khô năm 69, mùa khô cực kỳ cùng khốn của toàn cõi B3, tiểu đoàn 27 độc lập, cái tiểu đoàn bất hạnh mà anh là một trong mươi người may mắn còn được sống, đã bị bao vây rồi tiêu diệt mất hoàn toàn phiên hiệu. Một trận đánh ghê rợn, độc ác bạo tàn... Mùa khô ấy, nắng to gió lớn, rừng bị tưới đẫm xăng đặc, cuồn cuộn lửa luyện ngục. Các đại đội đã tan tác đang cố co cụm, lại bị đánh tan tác. Tất cả bị na-pan tróc khỏi công sự, hoá cuồng, không lính không quan gì nữa rùng rùng lao chạy trong lưới đạn dày đặc, chết dúi ngã dụi vào biển lửa. Trên đầu trực thăng rà rạp các ngọn cây và gần như thúc họng đại liên vào gáy từng người một mà bắn. Máu tung xối, chảy toé, ồng ộc, nhoè nhoẹt. Trên cái trảng hình thoi ở giữa truông, cái trảng mà nghe nói đến ngày nay cỏ cây vẫn chưa lại hồn để mọc lên nổi, hồi đó la liệt xác người bị pháo bầy đốn hạ, thân thể dập vỡ, tanh bành; phùn phụt phì hơi nóng.
    ?o- Thà chết không hàng... Anh em, thà chết...!? - tiểu đoàn trưởng gào to, như điên, mặt tái dại, hốt hoảng, hoa súng ngắn lên, và ngay trước mắt Kiên anh ta tự đọp vào đầu, phọt óc ra khỏi tai. Kiên líu lưỡi, kêu ố ố trong họng. Bọn Mỹ xông tới tiểu liên kẹp bên sườn. Đạn dày đặc tủa tới như đàn ong lửa. Kiên nấc to, buông súng ôm lấy một bên hông và khuỵu ngã; thong thả lăn từng vòng, từng vòng xuống lòng suối cạn, máu nóng hổi rưới đẫm bờ dốc thoải.
    Những ngày sau đó diều quạ bay rợp trời, và sau khi bọn Mỹ rút thì mưa mùa ập xuống, lụt rừng. Bãi chiến trường biến thành đầm lầy, mặt nước màu nâu thẫm nổi váng đỏ lòm. Trên mặt nước lềnh bềnh xác người sấp ngửa, xác muông thú cháy thui, trương sình trôi lẫn với cành lá và những thân cây to nhỏ bị mảnh pháo băm. Khi lũ tan, mọi vật trồi ra dưới nắng lầy hầy bọc trong lớp bùn đặc ghê tanh như thịt thối. Kiên lết dọc suối, mồm và vết thương không ngừng nhểu máu, thứ máu của xác chết, lạnh và nhớt. Rắn rết bò qua người anh.Thần chết sờ soạng.
    Từ đó chẳng ai nhắc đến tiểu đoàn 27 nữa, mặc dù vô khối hồn ma quỷ ra đời trong trận bại vong ấy hiện vẫn lang thang khắp các xó xỉnh bụi bờ ven rừng, dọc suối chưa chịu chầu trời. Còn cái truông núi vô danh mịt mù lam chướng này thì từ bấy có tên là Gọi Hồn, cái tên nghe dựng tóc gáy. Đôi khi, có lẽ là vào những kỳ lễ lạt nào đó của các âm hồn, các toán quân đã chết của tiểu đoàn lại tụ họp trên trảng như là để điểm danh. Tiếng suối chảy, tiếng xao xác thì thầm thổn thức trong rừng khuya, tiếng gió núi hú lên chính là tiếng nói của những hồn hoang binh lính mà người cõi dương ta vẫn thường nghe thấy và thấu hiểu.
    Kiên nghe kể, đi đêm ở vùng này có thể nghe thấy chim chóc khóc than như người. Mà đúng là có loài chim như thế thật dù rằng chưa ai nhìn thấy chúng vì chúng chẳng hề bay mà chỉ một mực kêu thôi. Và tìm khắp Tây nguyên cũng không thể thấy ở đâu như ở đây các loại măng lại nhuốm một màu đỏ dễ sợ đến vậy, đỏ như những tảng thịt ròng ròng máu. Còn đom đóm thì to kinh dị. Đã có người nom thấy những quầng sáng đom đóm lớn tày cái mũ cối, có khi hơn.
    Ở đây khi trời tối cây cối hoà giọng với gió rên lên những bản nhạc ma. Và không một ai có thể quen dược vì chẳng góc rừng nào giống góc rừng nào, chẳng tối nào như tối nào. Có lẽ là núi là rừng chứ không phải con người đã làm nảy sinh ra ở vùng này những huyền thoại rùng rợn, những truyền thuyết man rợ, nguyên thuỷ nhất về cuộc chiến tranh vừa qua. Nói chung những kẻ yếu bóng vía rất khó sống ở đây. Sống ở đây có thể điên lên hoặc chết rũ vì khiếp sợ. Chính vì thế nên vào mùa mưa năm 74 khi trung đoàn về náu quân ở vùng này, đám trinh sát bọn Kiên đã phải lo lập bàn thờ và bí mật tổ chức cầu khấn, cúng giỗ cho các vong hồn tiểu đoàn 27 còn tồn tại trong truông. Lửa nhang ngày đêm lập loè. Mà cũng còn phải kể tới hồn ma của các dân thường nữa. Ở gần ngay chỗ chiếc Zil này đêm nay đang đỗ, trước có dấu tích của con đường mòn dẫn vào Làng Hủi. Hồi trung đoàn 3 về đây làng đã hoang tàn, tuyệt không một bóng người còn sống. Bệnh tật khủng khiếp và đói khổ triền miên đã tận diệt cuộc sống nơi đây. Tuy nhiên những linh hồn lở loét không manh áo che mình thì thấy bảo là vẫn đầy rẫy và vẫn không ngừng làm bốc lên mùi hôi thối trong tưởng tượng của mọi người. Trung đoàn đã cho rưới xăng rồi phóng hoả đốt sạch làng đó để diệt trùng tẩy uế, song lính ta vẫn rất hãi không dám bén mảng tới gần vì sợ ma và sợ nhiễm hủi. Một hôm, Thịnh ?ocon?T ở tiểu đội một đã liều mò tới đấy và giữa tro tàn của ngôi làng cậu ta đã bắn chết một con vượn rất to, phải bốn người kéo ra mới khiêng nổi con thú về chỗ lán của đội trinh sát. Nhưng, lạy chúa tôi, đến khi ngả nó ra, cạo sạch bộ lông thì ôi giời đất ơi, con vật hiện nguyên hình một mụ đàn bà béo sệ, da sùi lở nửa xám nửa trắng hếu, cặp mắt trợn ngược. Cả lũ bọn Kiên thất kinh, rú lên, ù té, quẳng tiệt nồi niêu dao thớt. Ở trung đoàn chẳng ai người ta tin chuyện đó, nhưng chuyện đó là có thật. Bọn Kiên đã chôn cất, đắp điếm tử tế mồ mả cho ?ongười ấy?, nhưng sự báo oán vẫn chẳng tránh được. Một thời gian sau, Thịnh ?ocon? bị giết. Và lần lượt, kế tiếp nhau hầu hết trung đội đã bỏ mình. Còn sót lại có mình Kiên, như vậy đấy...
    Thời ấy... thực ra thì mới chỉ năm ngoái đó thôi. Mùa mưa, trước ngày hành quân xuống Cánh Nam tiến đánh Buôn Ma Thuột, trung đoàn 3 của Kiên hiện giờ đã có gần cả hai tháng trời thả neo ở đây. So với hồi đó cảnh vật bây giờ chưa chắc có gì thay đổi, số cây trong rừng chưa thể kịp ít đi hay là nhiều hơn lên, và các lối mòn mà bộn anh thường hàng ngày qua lại vẫn chưa hoàn toàn bị cỏ dại của đáy rừng nuốt chửng. Hồi đó trung đội trinh sát chọn chỗ dựng lán ở ngay trên bờ con suối này nhưng dịch sâu hơn vào trong rừng kia chừng mười phút nữa, nơi triền suối đụng phải chân núi, tẽ đôi, chảy dốc xuống theo hai lòng khe. Bây giờ chưa chừng tại cái ngã ba suối ấy các ?oam cỏ? của bọn anh vẫn còn đó, lúp xúp mái gianh bên bờ nước giữa những vạt lau ướt lướt thướt. Hồi đó từ các cửa ranh, trung đoàn thu quân về hậu cứ để chỉnh huấn. Liên miên chính trị. Chính trị sáng, chính trị chiều, tối lại cũng chính trị... ta thắng địch thua, miền Bắc được mùa, thế giới chia làm ba phe rõ rệt... Tuy nhiên cánh trinh sát con cưng bao giờ cũng được nể vì, ít bị ốp học nên cũng có khối thì giờ để chơi bời, tranh thủ xả hơi trước khi trở lại vùng chiến. Đi săn, đặt bẫy, tổ chức duốc cá và tối tối thì chơi bài. Cả đời Kiên chưa từng khi nào máu mê bài bạc như là hồi đó ở đây. Bài bạc lu bù. Thường là cứ chập tối cơm xong bắt đầu ngả chiếu bạc. Trong bầu không khí ấm rượt, nồng ngạt mùi mồ hôi và khét lẹt khói xông muỗi, các con bạc châu quanh cỗ bài, tơi bời đỏ đen.
    Tiền đặt cửa thường là những tàu thuốc ?ođồng bào? hôi mù, cay cú hơn thì thuốc lào, đá lửa hoặc sợi hồng ma - một thứ tiền ma tuý - hoặc là lương khô, và ảnh nữa, ảnh con gái các loại, bất kể gái tây hay gái ta, xấu hay đẹp, người yêu hay người dưng, dùng tuốt, dốc hết ra mà sát phạt. Chẳng còn gì ăn thua nữa thì quệt muội đèn, chơi trò bôi râu. Người đánh kẻ chầu rìa, vui vẻ, om sòm nhiều hôm thâu đêm. Tuồng như là một thời kỳ sung sướng, bình yên, nhàn cư, vô tư lự lắm vậy.
    Mà quả là cũng sướng thật những ngày ấy. Trong gần suốt mùa mưa chẳng phải đánh đấm gì, cả trung đội mười ba đứa, vẫn còn đủ mặt. Kể cả Thịnh ?ocon? cũng phải sống ở đây đến hơn một tháng rồi mới bị giết. Can chưa đào ngũ. Rồi Vĩnh, Thịnh ?onhớn?, và Cừ, Oanh, rồi Tạc ?ovoi? nữa, còn sống cả.Vậy mà bây giờ ngoài một cỗ bài sờn nát, quăn queo, lem nhem dấu tay của những người đã chết, Kiên chẳng có thêm một kỷ vật nào nữa về trung đội mình.
    - ? Chín - Mười ?" Zi này!
    - Qui ?" Ka ?" Át này !
    Thỉnh thoảng anh vẫn mơ thấy chúng, những con bài ấy. Xướng lên và một mình đỏ đen với mình. « Con cơ này, con rô này, và đây con chuồn? ». Bản hành khúc trung đoàn ca được lính tráng hát chệch lời đi ?" « đằng nào rồi cũng phăng teo, mạnh tay mạnh tay ta quật, vui chơi xả láng cóc cần? » Cỗ bài được trang lần cuối, Kiên nhớ, khi trung đội chỉ còn lại bốn mống : Từ, Thanh, Vân và Kiên.
    Ấy là buổi tinh mơ mờ đất, nửa giờ trước khi pháo cấp tập mở màn chiến dịch công phá Sài Gòn. Bên kia cánh đồng hoang ngập đầy cỏ Mỹ là tuyến phòng thủ Củ Chi. Bọn Nguỵ đang khởi động, cắc đoành nã cối và quờ quạng khua đại liên. Dưới các ngách hào và hố cá nhân bộ binh vẫn đang cố tận hưởng những hớp cuối cùng của giấc ngủ. Nhưng bốn tay trinh sát trung đoàn sắp sửa dẫn đầu phân đội mũi nhọn xung phong thì lại đang mải miết " tiến lên ".
    - Chơi tà tà nhá, - Kiên đề nghị - nếu dở ván thì trời để cho bốn thằng sống qua trận này, để còn chơi tiếp.
    - Khôn lỏi thế, - Thành nhăn răng cười - Trời có phải thằng ngốc đâu mà bịp. Cố tình đánh dở ván lão sẽ cho cả bốn thằng « chui xuống dưới đó » mà vặt lông nhau.
    - Xuống cả làm gì bốn thằng, - Từ bảo - Một mình tao ôm cỗ bài xuống là được. Sẽ đánh xì, hoặc sẽ tổ chức bói bài tây cho bọn quỷ sứ gác vạc dầu. Vui chán !
    Sương mù đột nhiên loãng tuệch ra. Pháo hiệu vụt lên không. Bộ binh rầm rầm thức giấc. Xe tăng tiến ra tuyến xuất kích, tháp pháo lắc lư, xích nghiến nảy đất, rung chuyển làn gió mai.

Chia sẻ trang này