1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SON 'S BUCXUC

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sonsbucxuc, 27/02/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Tiep tieu thuyet (20)
    Mấy hôm ấy, tự nhiên Phương quyết định chấm dứt những ngày vui triền miên kéo dài suốt mùa thu. Bầu không khí ầm ĩ hội hè như thể bị gió lạnh đầu mùa cuốn vơ đi hết. Căn phòng của nàng mới đó còn tràn hoan lạc giờ im lìm trống vắng. Khách khứa bao lâu dập dìu lặng biến đi cả như bị phù phép. Kiên không ngạc nhiên, hầu như năm nào chẳng thế, đang tung trời chơi và phá, nàng lại thình lình như thể định đi tu. Nói chung không có gì đáng để vui, để hả lòng, trái lại những khi nàng lâm vào tình cảnh như thế, anh cảm thấy tâm trạng mình nặng nề hơn cả khi tối tối phải chịu đựng những gã ******** của nàng ầm ĩ lên đủ thứ chuyện bên phòng nàng. Lạy chúa, cuộc đời thị dân xám xịt, chán ngắt sao mà cạn đến thế niềm vui. Lạc thú nhớp nhơ, tả tơi, như rẻ rách và nghèo nàn không khác gì bát cơm manh áo. Và cái cảnh buổi tối mùa đông mưa, cảnh những người đàn ông rầu rĩ đứng trước cửa buồng nàng đóng chặt, cài chốt bên trong, gõ mãi gõ mãi thi gan rồi lủi thủi lui, sa sầm buồn bã, còn nàng thì một mình một bóng tự giam giữa bốn bức tường, tuyệt vọng, chán chường, ê chề sầu thảm, làm anh thắt cả ruột. Rồi anh sực nhớ hôm nay là sinh nhật của nàng. Và cũng nhớ là đã lâu anh không sang thăm nàng, không gặp gỡ, không trò chuyện gì, gần như là ơ hờ, lãnh đạm, mặc nàng với những thú vui mà anh biết là nàng chán ngấy.
    Kiên ra phố và trở về với một bó hoa hồng trên tay. Dự định là sẽ rủ nàng đi ăn tiệm, anh mừng vì thấy phố mình bị cúp điện. Như thế Phương càng không muốn ru rú trong nhà.
    Anh gõ cửa theo mật hiệu dành riêng cho anh để nàng biết mà mở. Song cũng phải chờ kha khá mới nghe chìa khoá xoay trong ổ. Cửa mở hé ra. Mùi thuốc lá, mùi nước hoa và mùi cô-nhắc. Anh bước vào. Tù mù trên bàn một ngọn đèn dầu. Hoá ra là Phương đang có khách. Một ông không còn trẻ. "Chào bác" ?" Kiên chào, bắt tay ông ta. Một bàn tay rất thanh như là được trau chuốt, da mỏng và khô, ấm ran, ngón dài, rất mảnh, hết sức tao nhã như là bàn tay của ai khác chứ không phải của ông này, một người vô danh dáng dấp tầm thường, khuôn mặt héo, đầy nếp nhăn, cặp mắt nhỏ nheo nheo đùng đục, môi nhẽo, tóc hoa râm, râu cằm nham nhở, vẻ nhu nhược và ủ dột. Có vẻ hơi mếch lòng, ông ta ừ hữ trong họng, khẽ nghiêng đầu và như rụt tay về.
    - Xin cảm ơn anh, anh Kiên! ?" Phương nhận bó hoa, nghiêng mình và đáp từ - Thế mà em lại quên mất ngày của mình. Chỉ có anh, bao giờ cũng tốt với em. À, xin giới thiệu: anh Phú. Hoạ sĩ. Và: Anh Kiên.
    Kiên đứng. Im lặng. Phương đã ngồi xuống, lút sâu trong ghế bành, hơi khuất ra khỏi vòng sáng dập dờn yếu ớt của ngọn đèn. Cây đàn ghi ta của nàng để trên mặt bàn.
    - À, anh Kiên này. Tiếc là em không theo chương trình của mọi lần sinh nhật trước được. Thực tình thì em cũng chẳng nghĩ đến ngày hôm nay nữa. Thứ lỗi cho em nhé! Anh Kiên!
    - Sao lại thế? Em! ?" Ông khách cất tiếng, giọng ngực rất trầm - Nếu đã thành lệ, nếu đã hẹn hò rồi thì chẳng lẽ?
    - Không, không mà anh. Anh đừng bận tâm, anh Phú!
    Kiên nhìn nhưng không gặp được mắt Phương. Anh gật đầu một cái, chào cả hai rồi quay ra, khép cửa lại sau lưng. Về phòng, lụi cụi anh thắp đèn lên.
    - Thế nào? ?" Anh thầm hỏi, băng qua với chính mình, và nhìn chồng bản thảo.Chữ nghĩa nhảy nhót. Cổ anh nghèn nghẹn. Buồn thật, lại cái cảm giác uỷ mị quen thuộc ấy. Sự bất lực nhức nhối. Nỗi buồn tiều tuỵ mà thấu xương. Tuy vậy biết làm thế nào. Có ai lảng tránh được với chính mình. Đứng bên bàn, anh lướt mắt nhìn ra đêm mưa ở cửa sổ. Những hạt mưa như ngậm chì, rơi xiêu xiêu, tả tơi, lấm chấm đậu xuống, chảy trượt đi, run rẩy vẽ mãi, vẽ mãi những bức vẽ trong suốt lên mặt kính lạnh ngắt. Lật đật, Kiên rót rượu tràn ly, hấp tấp uống cạn. Anh ngồi xuống ghế, gạt chồng bản thảo sang bên và đưa hai bàn tay ôm đầu.

  2. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
  3. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
  4. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
  5. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
  6. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Chieu nay buon qua

  7. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Chieu nay buon qua

  8. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Hôm 18/4/2005 là kỷ niệm 50 năm ngày mất nhà vật lý học An-be Anh-xtanh
    Cuộc đời là một chuỗi những mất mát những giá trị thiêng liêng quý báu nhất. Không nên quá đau buồn với những mất mát kinh khủng đó, hãy cố gắng từng phút giây để sáng tạo nên những giá trị mới thay thế chúng. Thậm chí là những giá trị mới tốt hơn phủ định những giá trị thiêng liêng cũ đang tồn tại nhưng đã hết thời.

  9. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Hôm 18/4/2005 là kỷ niệm 50 năm ngày mất nhà vật lý học An-be Anh-xtanh
    Cuộc đời là một chuỗi những mất mát những giá trị thiêng liêng quý báu nhất. Không nên quá đau buồn với những mất mát kinh khủng đó, hãy cố gắng từng phút giây để sáng tạo nên những giá trị mới thay thế chúng. Thậm chí là những giá trị mới tốt hơn phủ định những giá trị thiêng liêng cũ đang tồn tại nhưng đã hết thời.

  10. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Tieu thuyet (23)
    Kiên bước qua đường. Dưới cột đèn trước cửa một hiệu ăn anh thấy một người ăn mày đang đứng co ro, tay giấu trong nách, rạp xuống ngẩng lên vái người qua đường và cất giọng ống bơ rỉ kêu vang một cách tự tin: "Xin hãy để mắt quan tâm đến tình cảnh người khác một chút đồng chí ơi! Xin hãy nhớ tới những miền đang lụt lội, đồng chí! ".
    - Ăn mày mà lập trường gang thép gớm chưa! Mẹ kiếp, cái dân An-nam nhà mình chỉ giỏi chống ngoại xâm chứ đến ăn xin cũng chả biết đường. - Một ông bệ vệ diện bành tô quắp một ả áo lông đi từ trong quán ra, lên giọng ?" Ê, hạ lập trường xuống, thì cho.
    Ả áo lông cười rú lên như bị cù. Kể cũng buồn cười thật. Một lúc nào đó mình sẽ dùng đến cảnh này, tự nhiên Kiên nghĩ thế. Có thể sẽ viết rằng thằng cha bệ vệ kia và người ăn xin là bạn cũ của nhau. Thậm chí là đồng đội. Mà cũng có thể... Nhưng, vớ vẩn chưa kìa, Kiên nghĩ sao lại lạc sang nghĩ đến chuyện này? Mọi ý bị xáo trộn lên, không còn mạch lạc gì, mọi tình cảnh và suy tư như cố hoà vào nhau để làm mờ nhoà cái điều chủ yếu đang ám ảnh, giày vò tâm trạng. Tuy nhiên, anh cũng biết, chính những ý nghĩ đứt đoạn, thiếu ăn nhập không đầu, không đuôi, thấy gì nghĩ nấy này đã luôn giúp anh sao lãng khỏi những đau đớn quá sức chịu đựng của tâm hồn.
    Trong đêm, những cảnh tượng của mê cung thành phố lướt loáng thoáng qua tâm trí Kiên như những con tính nhẩm rời rạc, chẳng mấy ý nghĩa nhưng chắp nối tình cờ với nhau thành chuỗi số vô tận. Nhiều hôm những con tính nhẩm nhặt trên đường đã dẫn dụ anh đi lang thang cả đêm. Dần dần cũng thành ra như một nhu cầu, nó tạo cho anh cảm giác tò mò êm ái đối với đời sống thường nhật tối tăm, bơ phờ và chán ngấy. Anh có thể kiên nhẫn uể oải đi theo một bộ hành nhìn thấy tình cờ phía trước, lòng vòng qua hết phố này đến phố khác hàng giờ cho đến khi y khuất vào sau khuôn cửa một ngôi nhà. Anh cố hình dung tướng mạo và sắc diện cuộc đời một con người chỉ qua tấm lưng, anh hình dung mình nhập thân vào cuộc đời của họ, những con người sống quay lưng lại với tất cả.
    Ngày trước, trai đất thánh gặp nhau trong rừng, mắc võng nằm cạnh nhau, nhiều khi suốt đêm sa đà vào toàn chuyện phố xá. Phố này ở đâu, phố kia ở đâu, phố nào chỉ độc một số nhà, phố nào có nhiều số nhà nhất, phố nào dài nhất, ngắn nhất, cổ nhất, vì sao lại gọi là chợ Đuổi, dân nào ở Hà nội chuyên làm chả nhái, quán cà phê nào đáng vào nhất... Năm 72, Kiên cùng A trinh sát với Thắng "đầu bò" ?" ba đời đạp xích lô kiếm cơm ở Hàng Cỏ - Vậy mà "đầu bò" phải chịu Kiên là thông thạo Hà nội hơn hắn. Không một tên lính Thăng long nào rành rẽ những chi tiết thị thành lặt vặt nhất bằng Kiên. Anh có thể miêu tả không sai một chi tiết nhỏ nào trong khối chằng chịt các phố Hàng. Ai có thể biết được bằng Kiên rằng Hà nội có bao nhiêu hồ to, hồ nhỏ, đường Khâm Thiên có bao nhiêu ngõ, con gái phố nào đẹp nhất, rạp Thái Bình Dương thường chiếu phim cấm vào những tối nào, bằng cách nào sắm được vé... Chẳng ai ngờ rằng những tri thức phố xá ấy của Kiên là do nhặt nhạnh được trong chiến tranh, do trải qua nhiều đơn vị, gặp nhiều lính gốc Hà nội, chứ bản thân anh trước khi đi bộ đội chỉ là một thằng bé học trò, ít chơi bời và bát phố. Cuộc đời quân ngũ và những năm tháng mịt mù nơi rừng xanh núi đỏ đã làm cho anh yêu tha thiết thành phố mẹ đẻ của mình.
    Thế nhưng giờ đây niềm đam mê quang cảnh thị thành đã phai lạt đi nhiều. Có lẽ, quả thật, càng ngày anh càng khó nhận ra Hà nội của mình, không phải bởi thành phố đã thay đổi gì nhiều mà vì trong lòng anh, phía sau đôi mắt, đã có quá nhiều biến động. Anh gắn bó với đường phố chủ yếu là nhờ những kỷ niệm. Dường như cuộc sống ngày hôm nay anh thấy đang diễn ra xung quanh chỉ có tác dụng duy trì trong anh một thế năng không mất đi đối với quá khứ.
    Cái cảm giác hoà nhập, cảm giác đồng điệu ngày mới rời quân ngũ trở về anh thường cảm thấy khi đi trong phố xá giữa mọi người giờ đây không còn nữa. Ám ảnh cô đơn luôn bám gót Kiên, nỗi cô đơn không của riêng anh mà của cả đám đông. Nỗi cô đơn của cả một dòng người. Sự cô đơn của nghèo nàn và đơn tẻ lồ lộ phơi bày trong các số phận đồng loạt, lầm lũi đi bên nhau nối nhau thành dòng nước quẩn. Niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ đều cùn mòn, nhạt nhẽo và vô ích, lập loè tối sáng như những chùm đèn xanh đỏ nhấp nháy trước cửa hiệu. Cho nên, đi trên đường phố như để tìm một nguồn quên lãng mà rốt cuộc lại rơi vào nỗi buồn . Luôn luôn Kiên nhận thấy rằng, tất cả, cả anh, cả mọi người đang để trôi đi uổng phí những giây phút gây bồi hồi, những khoảnh khắc xao xuyến tình người nhất trong một đêm và trong một cuộc đời. Luôn luôn, khi đi trên đường phố, trong đầu anh thường bất chợt loé lên một ý nghĩ: "Phải đi khỏi đây thôi". Bóng tối đen kịt. Gió hú lên trên cao... "Đi thôi".
    Bất giác anh hình dung thấy Đồi Mơ trong cái vắng lặng buổi chiều tà tháng năm, cái tươi mát mới lạ, cái xưa cũ xa vời và trong cảm giác êm đềm tuyệt diệu của làn gió từ bìa rừng và mặt sông, của vườn cây đằng sau nhà mẹ Lành. Sao Hôm lấp lánh trên nền trời ngả tím. Nỗi khát khao được trở về náu thân ở xó rừng buồn thảm, tươi đẹp ấy của Nhã Nam làm trái tim Kiên tan nát đi vì tuyệt vọng và vì hạnh phúc. Khi đời anh đã hết thì vẫn còn một nơi, vẫn còn một người chờ anh tại chính chốn mà từ đó anh ra đi lập nghiệp...
    Rồi anh lại nhớ tới những ngày xuân, khi toàn quân B3 từ vùng duyên hải Phan Rang hành quân ngược lên đèo Ngoạn Mục, qua thuỷ điện Đa Nhim, qua Đơn Dương, Đức Trọng, xuống Di Linh để ra đường 14 đi xuống Lộc Ninh, quặt trở lại để đánh vào Tây Sài gòn kết thúc chiến tranh. Cuộc hành quân muôn mặt trong đời lính bộ binh, vùn vụt tiến quân bằng xe cơ giới xuyên qua đất trời vô tận của thảo nguyên... Khi bình minh đến trên đồng cỏ, quân lính tỉnh dậy trên xe bạc mặt đi vì gió và vì sương, hỏi nhau đêm qua đã vượt qua được những vùng đất nào, bây giờ đang ở đâu đây... sung sướng tự hào vì tốc độ của chiến thắng. Hạnh phúc. Ngỡ ngàng. Ngây ngất.
    Phải đi thôi! Phải đi thôi...

    Được sonsbucxuc sửa chữa / chuyển vào 16:36 ngày 21/04/2005

Chia sẻ trang này