1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SON 'S BUCXUC

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sonsbucxuc, 27/02/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    (Tieu thuyet 27)
    - ... Nếu anh cho tôi là thằng bịp bợm, ngày mai đúng tám giờ tối tôi sẽ đưa thằng đã ngủ hầu nàng lượt sau cùng trước khi nàng đến với anh để trình anh mọi chi tiết. Tôi nghĩ là tôi tử tế và hậu tình mặc dù vô cớ bị anh làm nhục. Xin nói để anh biết rằng tôi chẳng những là lính mà còn từng là cán bộ chỉ huy cơ đấy. Cái thằng Vượng kia tôi còn lạ gì. Thế nào, tám giờ sáng mai nhé? Còn nó, xin nói để anh biết: những con đàn bà mắt hơi hiêng hiếng lại đong đưa tất tật đều là phường truỵ lạc nhất đời, dù cũng chẳng có cái giống gì đáng yêu hơn chúng... Nhưng đến cỡ như con Phương thì...
    Kiên hất cốc cà phê nóng vào mặt hắn. Thằng cha không cựa quậy. Cả tiệm, trừ Vượng đang ngáy, đều sững sờ lặng phắc.
    - Tao đợi mày ở chỗ vòi phun! ?" Kiên bảo - Chẳng cần tới mai đâu, đồ súc vật hôi hám!
    - Được... Được... ?" Tên áo đen lau cà phê trên mặt, đứng dậy ?" Tao là Hưng. Mày cứ về hỏi con Phương về tao. Nó biết đấy. Tao đã dạy nó thanh nhạc hiện đại và dạy nó bùm chung...
    Thành ra Kiên không đợi hắn ở chỗ vòi phun nữa mà nện ngay ở cửa tiệm. Không ai can thiệp cả, kể cả mấy tên trong hội. Hết đấm lại đá, rồi ghế phạng vào đầu, như điên, như cuồng, Kiên kéo thân hình tả tơi, bê bết máu của ca sĩ Hưng ra vỉa hè, dúi cái mặt bị đánh vỡ của hắn xuống rãnh cống. Lúc cảnh sát tới, Kiên định đấm lại họ. Anh như hoàn toàn mất trí... Sáng hôm sau anh được thả ra. Công an không muốn làm dữ. Về nhà, Phương sang với anh ngay. Nàng đã biết mọi chuyện. Kiên im lặng một lúc rồi nói rằng, thật khó hiểu vì sao Phương lại biết tin mau như vậy. Phương thản nhiên một cách cố ý, trả lời:
    - Vì bạn của Hưng tạt qua nhà báo cho em hay.
    Phải đến vài ba năm Kiên mới trở lại tiệm này. Tay chủ tiệm nhận ra anh ngay, tỏ ra rất vui. Hắn nói đã đọc truyện ngắn của anh đăng trên báo và mừng rằng trong đám bạn cựu binh ngày xưa có một người nổi tiếng như anh, thành đạt như anh...
    Ngọn đèn xanh mờ ở đầu cầu Thê húc đã lặn mất. Mưa dầy hơn. Cô bạn cùng bàn đã ngủ gục xuống. Kiên đứng dậy, trả tiền rồi đi ra cửa. Anh nhìn đồng hồ. Đồng hồ chết. Có lẽ gần sáng rồi vì có tiếng leng keng tàu điện.
    Ở khúc đường vòng Hàng Gai ?" Hàng Đào, một cái tàu điện chạy nhô ra bánh nghiến kèn kẹt, ầm ầm rung rít, va đập loảng xoảng như một cái bao chứa đầy sắt vụn, đổ chuông trước khi vào bến đỗ ở ven hồ. Lửa toé rèn rẹt trên dây. Ngọn đèn màu vàng ủng như gắn ở ngay bụng người lái tàu già vận áo bông. Chiếc tàu thảm hại, hôi nồng, sặc mùi rỉ sắt.
    Ông Huynh, chủ căn hộ ở ngay bên trên buồng Kiên làm nghề lái tàu điện. Giờ làm việc của ông thất thường. Có hôm ông đi rất sớm, lúc trời chưa sáng. Có hôm ông bước xuống cầu thang sau bữa cơm trưa, xách trên tay chiếc cặp ***g đựng bữa tối. Ông không cao gì lắm nhưng vì quá gầy nên trông lênh khênh. Cổ lộ hầu, vai hẹp, lưng lòng khòng, luôn nhìn xuống như sợ giẫm phải bóng của mình. Ba người con của ông đều nằm lại trong chiến tranh. Anh con thứ là Toàn, hy sinh gần như trước mắt Kiên. Ông Huynh không biết chuyện đó. Vợ ông bị liệt khi báo tử đến người con cuối cùng. Vợ chồng ông sống nghèo khổ, câm nín, trống rỗng suốt bao năm trời. Ông Huynh vẫn ngày ngày đi lái tàu điện. Đôi khi ông trò chuyện với Kiên. Có lần ông bảo Kiên rằng, giả tỷ như con ông, thằng Toàn còn sống thì Phương đã là con dâu của vợ chồng ông. Từ lúc chúng mày còn nhỏ bác gái mẹ thằng Toàn, đã nhắm sẵn thế, con bé thật đáng yêu, ông Huynh bảo vậy.

  2. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    (Tieu thuyet 28)
    Hồi xưa bọn trẻ trong chung cư thỉnh thoảng vẫn được ông Huynh cho đi rong một tua tàu điện. Tàu toa dạo đó còn tươm chứ chưa quá tã như bây giờ. Cả lũ thường xúm ở đầu toa xem ông lái tàu. Lắm khi ông cho chúng quay tay phanh và đạp chuông. Tàu dong qua bao nhiêu phố rồi rời khỏi nội thành. Đường ray ngập dần trong cỏ và rác, chầm chậm trôi qua những vùng tẻ ngắt và bụi bặm của ngoại ô.
    Năm ấy, Kiên cùng với Phương, Toàn và Sinh học cùng lớp, một tổ, thân nhau lắm. Bến Cầu Giấy tối om, yên ắng. Tiếng ve sầu râm ran và tiếng ếch nhái như sôi lên trong tối hè oi ả. Ông Huynh và mấy anh ?" "xơ vơ" ngồi uống nước ở quán ven đường đợi khách. Trên khúc đường ray phụ có một toa tàu hỏng bị bỏ chơ vơ trong bóng tối. Tụi nhỏ tranh thủ chơi ú tim. Phương nắm tay Kiên kéo chạy xéo sang toa tàu bỏ không đó. Cả hai đứa đều run, không dám biết rằng điều gì sẽ đến. Phương nhảy thoắt lên bậc, co mạnh chân, Kiên nhảy theo, rồi lập tức lách vào giữa toa tối đen. Kiên lạnh toát người, thở, tim loạn xạ đập. Hai cánh tay trần của cô bé quàng lên cổ thằng bạn trai cùng tuổi mười ba, và tới tấp cô hôn lên má, lên môi, lên mắt bạn trong nỗi cuồng khấu trẻ thơ nhưng ngây ngất tột cùng.
    - Chúng mày đi đâu vừa nãy? ?" Toàn chặn hai đứa ở cửa toa ?"
    - Đi trốn chứ đi đâu! ?" Phương leo lẻo.
    - Nói dối! - Mắt trợn trừng, giọng Toàn vỡ ra, ngàn ngạt ?" Chúng mày làm gì, tao thấy, tao biết, tao...
    - Đừng có làm ầm lên Toàn! ?" Phương thì thào vội vã - Từ rày sẽ chơi vợ chồng. Mày muốn chơi thì không được mách.
    - Làm gì có vợ chồng ba người?
    - Đồ ngốc, thế mà cũng đòi. Hai táo ông với một táo bà thì sao? Tao cấm mày hớt lẻo đấy!
    Lúc tàu quay về phố, Phương kéo Kiên lảng vào ngồi trong toa. Toàn đứng gần chỗ bố. Chợt Kiên nghe ông Huynh hỏi gắt:
    - Sao thế? Chúng mày vừa đánh nhau hả?
    - Không ạ - Toàn lí nhí.
    - Thế thì sao mày lại khóc?
    Kiên sợ, nhìn sang Phương. Cô bé nhìn tránh đi. Mặt hơi tái, nói nhỏ: "Kệ, đừng sợ!" và như người lớn, cô buông một tiếng thở dài.
    Kiên rùng mình. Gợn hồi ức tí hon và xa vời ấy không đâu cứa vào lòng làm anh đau đớn nhăn mặt. Đờ đẫn, anh cúi đầu và day mạnh hai bên thái dương, như thể muốn dùng tay cắt ngang dòng ký ức, không để cho nó cuốn mình trượt xa thêm nữa. Nếu không kịp ngưng thì chỉ lát giây nữa là anh đã phải nhớ lại cái chết của Toàn trong buổi sáng đẫm máu ấy, trước cửa số 5 sân bay Tân Sơn Nhất. Hai đứa tình cờ trông thấy nhau ở gần lăng Cha Cả. Toàn là xạ thủ 12 ly 7 trên chiếc K63 chạy qua. Còn Kiên trinh sát bộ binh, bám trên chiếc T54v đầu đàn. Song chỉ mười lăm phút sau khi nhác thấy nhau, gọi tên nhau?phát DK của bọn dù trượt khỏi tăng đầu đàn, trúng bụng chiếc thiết giáp chạy chếch phía sau?
    Nhưng, đúng là không thể quên được gì hết, bởi vì đau buồn là một thể nguyên khối suốt cuộc đời, liền một mạch từ thời thơ ấu, qua chiến tranh đến bây giờ. Và có lẽ để nhận lấy đau khổ, mà người ta được sinh ra ở trên đời này, cũng vì đau khổ mà người ta phải sống, phải mưu cầu hạnh phúc, phải đến với tình yêu, với nghệ thuật, phải tận hưởng phải chịu đựng đến cùng cuộc sống?

  3. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    (Tieu thuyet 28)
    Hồi xưa bọn trẻ trong chung cư thỉnh thoảng vẫn được ông Huynh cho đi rong một tua tàu điện. Tàu toa dạo đó còn tươm chứ chưa quá tã như bây giờ. Cả lũ thường xúm ở đầu toa xem ông lái tàu. Lắm khi ông cho chúng quay tay phanh và đạp chuông. Tàu dong qua bao nhiêu phố rồi rời khỏi nội thành. Đường ray ngập dần trong cỏ và rác, chầm chậm trôi qua những vùng tẻ ngắt và bụi bặm của ngoại ô.
    Năm ấy, Kiên cùng với Phương, Toàn và Sinh học cùng lớp, một tổ, thân nhau lắm. Bến Cầu Giấy tối om, yên ắng. Tiếng ve sầu râm ran và tiếng ếch nhái như sôi lên trong tối hè oi ả. Ông Huynh và mấy anh ?" "xơ vơ" ngồi uống nước ở quán ven đường đợi khách. Trên khúc đường ray phụ có một toa tàu hỏng bị bỏ chơ vơ trong bóng tối. Tụi nhỏ tranh thủ chơi ú tim. Phương nắm tay Kiên kéo chạy xéo sang toa tàu bỏ không đó. Cả hai đứa đều run, không dám biết rằng điều gì sẽ đến. Phương nhảy thoắt lên bậc, co mạnh chân, Kiên nhảy theo, rồi lập tức lách vào giữa toa tối đen. Kiên lạnh toát người, thở, tim loạn xạ đập. Hai cánh tay trần của cô bé quàng lên cổ thằng bạn trai cùng tuổi mười ba, và tới tấp cô hôn lên má, lên môi, lên mắt bạn trong nỗi cuồng khấu trẻ thơ nhưng ngây ngất tột cùng.
    - Chúng mày đi đâu vừa nãy? ?" Toàn chặn hai đứa ở cửa toa ?"
    - Đi trốn chứ đi đâu! ?" Phương leo lẻo.
    - Nói dối! - Mắt trợn trừng, giọng Toàn vỡ ra, ngàn ngạt ?" Chúng mày làm gì, tao thấy, tao biết, tao...
    - Đừng có làm ầm lên Toàn! ?" Phương thì thào vội vã - Từ rày sẽ chơi vợ chồng. Mày muốn chơi thì không được mách.
    - Làm gì có vợ chồng ba người?
    - Đồ ngốc, thế mà cũng đòi. Hai táo ông với một táo bà thì sao? Tao cấm mày hớt lẻo đấy!
    Lúc tàu quay về phố, Phương kéo Kiên lảng vào ngồi trong toa. Toàn đứng gần chỗ bố. Chợt Kiên nghe ông Huynh hỏi gắt:
    - Sao thế? Chúng mày vừa đánh nhau hả?
    - Không ạ - Toàn lí nhí.
    - Thế thì sao mày lại khóc?
    Kiên sợ, nhìn sang Phương. Cô bé nhìn tránh đi. Mặt hơi tái, nói nhỏ: "Kệ, đừng sợ!" và như người lớn, cô buông một tiếng thở dài.
    Kiên rùng mình. Gợn hồi ức tí hon và xa vời ấy không đâu cứa vào lòng làm anh đau đớn nhăn mặt. Đờ đẫn, anh cúi đầu và day mạnh hai bên thái dương, như thể muốn dùng tay cắt ngang dòng ký ức, không để cho nó cuốn mình trượt xa thêm nữa. Nếu không kịp ngưng thì chỉ lát giây nữa là anh đã phải nhớ lại cái chết của Toàn trong buổi sáng đẫm máu ấy, trước cửa số 5 sân bay Tân Sơn Nhất. Hai đứa tình cờ trông thấy nhau ở gần lăng Cha Cả. Toàn là xạ thủ 12 ly 7 trên chiếc K63 chạy qua. Còn Kiên trinh sát bộ binh, bám trên chiếc T54v đầu đàn. Song chỉ mười lăm phút sau khi nhác thấy nhau, gọi tên nhau?phát DK của bọn dù trượt khỏi tăng đầu đàn, trúng bụng chiếc thiết giáp chạy chếch phía sau?
    Nhưng, đúng là không thể quên được gì hết, bởi vì đau buồn là một thể nguyên khối suốt cuộc đời, liền một mạch từ thời thơ ấu, qua chiến tranh đến bây giờ. Và có lẽ để nhận lấy đau khổ, mà người ta được sinh ra ở trên đời này, cũng vì đau khổ mà người ta phải sống, phải mưu cầu hạnh phúc, phải đến với tình yêu, với nghệ thuật, phải tận hưởng phải chịu đựng đến cùng cuộc sống?

  4. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    (Tieu thuyet 29)
    Gần sáng, Kiên lần về được tới nhà, ngôi nhà cũ kỹ trên góc đường Nguyễn Du đầy mưa gió. Anh ngước nhìn ô cửa sổ hồng hồng trong màn mưa và buông kín rèm mà ở sau đó là căn phòng không người, không còn nàng nữa. Nàng đã bỏ đi, vội vã. Vội vã như thế đấy. Đơn giản như thế đấy.
    - Phương, anh yêu em? Em có biết rằng anh yêu em tới độ nào không?
    Vịn tay vào bờ tường, anh âm thầm thốt lên như đã bao lần thốt lên như thế, mắt mờ lệ và bất ngờ cảm thấy ngạt thở bởi nỗi lòng tái tê rạn vỡ.
    Khóc được thì sẽ dịu lòng, người ta bảo thế. Song cũng từng khóc rồi. Dấm dứt, ngốc nghếch. Có ích gì.
    Nhiều buổi tối, anh đứng bên cửa sổ nghe tiếng ồn ào của cuộc vui bên buồng nàng, lòng dạ bị trí tưởng tượng ghen tuông hành hạ, Kiên tự hỏi có nên lần sang đấm gục, đấm bất kỳ ai trong đám khách khứa rồi thì đập tan cái tao đàn của nàng ra. Nhưng cả uống say mèm, cả dẫu có đánh lộn cũng sẽ không thoát khỏi vòng luẩn quẩn. Nỗi đau ngày xưa làm sao mà nhổ nổi. Cái vết thương lòng kinh tởm ấy lúc nào cũng định banh miệng. Những cay đắng tủi hổ, những hồi ức trần trụi đè bẹp ý chí của anh. Đè bẹp mãi mãi.
    Giờ đây dù có ra đi mỗi người mỗi rìa thế giới thì trong tâm tưởng anh, Phương vẫn là toàn bộ cuộc sống tinh thần. Và nào chỉ là tinh thần. Hằng đêm, anh sẽ miệt mài mê mẩn, chìm trong cái vuốt ve vô tận của mộng mị. Ngay cả khi bên cạnh có một cô gái đang trở mình áp sát vào anh trong giấc ngủ thì nhắm mắt lại anh vẫn khắc khoải nhớ tới Phương, nhớ tấm thân đẹp đẽ trắng ngần, nhớ hương thơm ngây ngất quyến rũ của làn da, nhớ cặp môi mọng ngọt như trái chín, nhớ quầng thâm mệt mỏi quanh đôi mắt nâu những đêm nàng âm thầm bải hoải. Mọi cuộc dan díu đều không thể làm vui nàng. Mùi da thịt phụ nữ chín rũ chỉ làm anh khao khát một mình nàng. ******** vốn đã ngủ say và những nồng cháy của xác thịt tưởng đã bị dập tắt từ lâu lại như bắt lửa bừng rực lên với hình bóng nàng nhập vào anh hằng đêm giữa những giấc mơ. Tất cả những nhân vật nữ mà anh mê say trong sáng tác của mình rút cuộc vẫn chỉ là những giấc mơ về Phương.
    Trong mơ, trí nhớ khuấy đảo, lật tung lên tất cả lần tìm trong đổ nát niềm đam mê đau buốt, vô hạn độ, vô bờ bến của anh đối với nàng từ tận những thuở hồng hoang xa tít mù tắp thời trai trẻ. Những hồi ức tê mê choáng ngợp nhục cảm ấy làm xiêu đảo hồn phách những giấc mơ của anh. Và mặc dù chỉ là trong mơ thôi, nhưng chính ái lực của lòng đắm say không đổi đối với nàng đã duy trì cho anh ngọn lửa của tình yêu cuộc sống. Ký ức tình yêu và ký ức chiến tranh kết thành sinh lực và thành thi hứng, giúp anh thoát khỏi cái tầm thường bi đát của số phận anh sau chiến tranh. Nhưng, đúng chỉ là hoàn toàn trong mơ, chỉ trong mơ mà thôi. Khi đã một bước rời khỏi cõi chiêm bao thì thế là thôi hết tất cả, là lập tức lại nỗi cô đơn rã rời tan tác, tất cả lại trôi trượt ra xa; và con người anh lại trở về với chính hình hài một gã đàn ông tật nguyền rị mọ, đã luống tuổi và đã hết thời, trống rỗng và đại bại.
    Quả thực là giá mà ngay sau chiến tranh số phận chịu cho trước một lời mách bảo.
    "- Giá mà chúng mình xa được nhau!" - Đấy hầu như là câu cửa miệng của duyên nợ hai người những năm gần đây. Và:" ?" Giá mà chúng mình mãi mãi chỉ là bạn bè".
    Tất nhiên, đã muộn rồi. Mối tình đã trở thành cái gì vô phương cứu vãn trong đời. Cho nên nếu đã ước như thế thì phải nói giá mà không lớn lên ở bên nhau, giá mà không có tình cảm mến thương âu yếm của tuổi học trò, không cùng nhau một thời thơ ấu, một lứa bạn bè. Có biết bao nhiêu cánh cửa như thế mà lẽ ra nếu kịp khép lại thì những bước đi vu vơ của tuổi trẻ đã không thể đưa số phận mối tình trôi xa, cuốn nó tới vực thẳm này. Chẳng hạn nếu mà hồi ấy, khi nhập ngũ rồi anh không gặp lại Phương nữa. Anh cứ một mạch tuốt vào Nam, còn Phương thì đi thẳng vào đại học?

  5. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    (Tieu thuyet 29)
    Gần sáng, Kiên lần về được tới nhà, ngôi nhà cũ kỹ trên góc đường Nguyễn Du đầy mưa gió. Anh ngước nhìn ô cửa sổ hồng hồng trong màn mưa và buông kín rèm mà ở sau đó là căn phòng không người, không còn nàng nữa. Nàng đã bỏ đi, vội vã. Vội vã như thế đấy. Đơn giản như thế đấy.
    - Phương, anh yêu em? Em có biết rằng anh yêu em tới độ nào không?
    Vịn tay vào bờ tường, anh âm thầm thốt lên như đã bao lần thốt lên như thế, mắt mờ lệ và bất ngờ cảm thấy ngạt thở bởi nỗi lòng tái tê rạn vỡ.
    Khóc được thì sẽ dịu lòng, người ta bảo thế. Song cũng từng khóc rồi. Dấm dứt, ngốc nghếch. Có ích gì.
    Nhiều buổi tối, anh đứng bên cửa sổ nghe tiếng ồn ào của cuộc vui bên buồng nàng, lòng dạ bị trí tưởng tượng ghen tuông hành hạ, Kiên tự hỏi có nên lần sang đấm gục, đấm bất kỳ ai trong đám khách khứa rồi thì đập tan cái tao đàn của nàng ra. Nhưng cả uống say mèm, cả dẫu có đánh lộn cũng sẽ không thoát khỏi vòng luẩn quẩn. Nỗi đau ngày xưa làm sao mà nhổ nổi. Cái vết thương lòng kinh tởm ấy lúc nào cũng định banh miệng. Những cay đắng tủi hổ, những hồi ức trần trụi đè bẹp ý chí của anh. Đè bẹp mãi mãi.
    Giờ đây dù có ra đi mỗi người mỗi rìa thế giới thì trong tâm tưởng anh, Phương vẫn là toàn bộ cuộc sống tinh thần. Và nào chỉ là tinh thần. Hằng đêm, anh sẽ miệt mài mê mẩn, chìm trong cái vuốt ve vô tận của mộng mị. Ngay cả khi bên cạnh có một cô gái đang trở mình áp sát vào anh trong giấc ngủ thì nhắm mắt lại anh vẫn khắc khoải nhớ tới Phương, nhớ tấm thân đẹp đẽ trắng ngần, nhớ hương thơm ngây ngất quyến rũ của làn da, nhớ cặp môi mọng ngọt như trái chín, nhớ quầng thâm mệt mỏi quanh đôi mắt nâu những đêm nàng âm thầm bải hoải. Mọi cuộc dan díu đều không thể làm vui nàng. Mùi da thịt phụ nữ chín rũ chỉ làm anh khao khát một mình nàng. ******** vốn đã ngủ say và những nồng cháy của xác thịt tưởng đã bị dập tắt từ lâu lại như bắt lửa bừng rực lên với hình bóng nàng nhập vào anh hằng đêm giữa những giấc mơ. Tất cả những nhân vật nữ mà anh mê say trong sáng tác của mình rút cuộc vẫn chỉ là những giấc mơ về Phương.
    Trong mơ, trí nhớ khuấy đảo, lật tung lên tất cả lần tìm trong đổ nát niềm đam mê đau buốt, vô hạn độ, vô bờ bến của anh đối với nàng từ tận những thuở hồng hoang xa tít mù tắp thời trai trẻ. Những hồi ức tê mê choáng ngợp nhục cảm ấy làm xiêu đảo hồn phách những giấc mơ của anh. Và mặc dù chỉ là trong mơ thôi, nhưng chính ái lực của lòng đắm say không đổi đối với nàng đã duy trì cho anh ngọn lửa của tình yêu cuộc sống. Ký ức tình yêu và ký ức chiến tranh kết thành sinh lực và thành thi hứng, giúp anh thoát khỏi cái tầm thường bi đát của số phận anh sau chiến tranh. Nhưng, đúng chỉ là hoàn toàn trong mơ, chỉ trong mơ mà thôi. Khi đã một bước rời khỏi cõi chiêm bao thì thế là thôi hết tất cả, là lập tức lại nỗi cô đơn rã rời tan tác, tất cả lại trôi trượt ra xa; và con người anh lại trở về với chính hình hài một gã đàn ông tật nguyền rị mọ, đã luống tuổi và đã hết thời, trống rỗng và đại bại.
    Quả thực là giá mà ngay sau chiến tranh số phận chịu cho trước một lời mách bảo.
    "- Giá mà chúng mình xa được nhau!" - Đấy hầu như là câu cửa miệng của duyên nợ hai người những năm gần đây. Và:" ?" Giá mà chúng mình mãi mãi chỉ là bạn bè".
    Tất nhiên, đã muộn rồi. Mối tình đã trở thành cái gì vô phương cứu vãn trong đời. Cho nên nếu đã ước như thế thì phải nói giá mà không lớn lên ở bên nhau, giá mà không có tình cảm mến thương âu yếm của tuổi học trò, không cùng nhau một thời thơ ấu, một lứa bạn bè. Có biết bao nhiêu cánh cửa như thế mà lẽ ra nếu kịp khép lại thì những bước đi vu vơ của tuổi trẻ đã không thể đưa số phận mối tình trôi xa, cuốn nó tới vực thẳm này. Chẳng hạn nếu mà hồi ấy, khi nhập ngũ rồi anh không gặp lại Phương nữa. Anh cứ một mạch tuốt vào Nam, còn Phương thì đi thẳng vào đại học?

  6. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Cai chuyen tam tinh tren mang nay co luc rat muon nhung luc lai thay ky ky. Tam tu rieng moi nguoi lai lon ca ra day "bat " thien ha phai xem. Neu khong phai la nick ma phai dung true name co le minh khong dam...
    Dot nay con nhieu thu phai quan tam qua. Chi cham soc cai Topic nay bang tai truyen de no khoi tut xuong day thoi...
    Hy vong khi nao minh tim dc nguon sinh luc moi, minh se hao hung tro lai...

    (Tieu thuyet 30)
    Hồi ấy, sau ba tháng luyện quân ở Nhã Nam, tiểu đoàn 36 tân binh nhận lệnh lên đường vào B ngay mà không có thông lệ mười ngày phép cho bộ đội, không có cả thời gian an dưỡng. Để bù lại lính tráng sẽ không ngồi tàu hoả vào tận Vinh. Bấy giờ, Giôn-xơn đã tạm ngừng ném bom để rền dứ, quân ta thừa cơ tiến binh.
    Từ Yên Thế tiểu đoàn hành quân như gió cuốn, khi về tới ga Văn Điển thì hoá ra còn dôi ra ba giờ đồng hồ, để chờ tàu quân sự. Cả D có mỗi chục thằng lính Hà nội, mặt mày đứa nào đứa nấy? Lưỡng lự mãi rồi tiểu đoàn trưởng cũng cho mấy thằng ở nội thành và ở Thanh trì được hưởng hồng phúc. Lúc bấy giờ là bốn giờ chiều, hạn tới sáu rưỡi phải có mặt để lên tàu. Chậm một phút coi như đào ngũ. Có thằng rú lên vì sung sướng quá.
    Kiên chạy lao ra đường cùng mấy đứa bạn bám đuôi ô tô tải. Qua ga, ô tô chưa kịp giảm tốc, nhảy đại xuống ngã trẹo chân. Thế là phải khập khà khập khiễng.
    Thật đúng là chả có bút mực nào tả nổi tâm trạng của Kiên trên đường phi về phố nhà, xong cũng chẳng bút nào tả xiết cảm giác thất vọng, đất sụt dưới chân, khi anh vào tới trong sân. Đi sơ tán cả rồi.
    Với những cửa sổ đóng chặt lại bằng gỗ ván, ngôi nhà mù loà nhìn anh. Khoảnh sân trước nhà chiều nào cũng đầy trẻ con và ở góc sân nơi máy nước thì các bà các chị, giờ đây trống rỗng, vắng ngắt và lạnh lùng biết bao. Trên dây phơi và trên cặp xà lệch lòng thòng những mảnh giẻ rách như cố ý chào đón anh bằng sự thảm thương.
    Chỉ còn vài gia đình có người ở lại Hà nội. Hầu hết các phòng đều khoá trái. Những hàng chữ viết trên cửa. Vợ chồng, con cái, mỗi người mỗi phương dặn dò nhau, nhắn nhe nhau trên hòm thư ngỏ ấy. Ba tháng trời anh không được một lá thư nào của Phương, giờ đây, trên cánh cửa sơn xanh, im ỉm khoá bằng một khoá đồng to tướng anh cũng chẳng thấy một dòng nào để lại. Phòng anh thì Phương giữ chìa. Anh đi lên gác ba. Không một bóng người. Hành lang tối om. Bụi bặm. Mạng nhện. Sự tàn phá âm thầm của cô tịch. Anh muốn viết lại cho Phương mấy dòng. Nhưng không giấy bút. Cầu thang kêu răng rắc. Anh xuống tầng trệt. Ánh hoàng hôn huy hoàng màu hồng nhạt đã tắt rồi.
    - Trông ai về kia! - Một giọng đàn ông đĩnh đạc vang lên ?" Chào người chiến sĩ!
    Đó là Huấn, anh trai của Sinh, thợ điện ở Yên Phụ. Họ bắt tay nhau. Kiên nói thì giờ gấp quá không vào thăm anh chị được. Huấn nói Sinh đã vào đại học. Kiên hỏi thăm các gia đình khác. An toàn cả, nhưng bắt đầu gian truân rồi, các gia đình chia năm xẻ bảy.
    - Không hiểu nó có dám ném bom Hà nội không? Huấn hỏi, Kiên không nghe ra Huấn hỏi gì. Anh im lặng. Anh chợt hiểu, lòng mình đã hoàn toàn thờ ơ với tất cả những gì không thuộc về nàng, không thuộc về tình yêu mênh mang choáng ngợp của cuộc đời anh. Anh chào, chia tay với Huấn một cách lãnh đạm và không nhắn một lời nào với ai. Không nói với Huấn rằng mình đi B. Anh đi, không ngoái nhìn ngôi nhà. Chợt nghe tiếng chân Huấn đằng sau.
    - Này, - Huấn đuổi theo, đặt tay lên vai Kiên, nói ?" Sao lừ đừ thế, chú em? Suýt thì anh quên là mày với cái Phương gắn nhau. Mày buồn vì không gặp nó hả?
    - Vâng cũng buồn thật, thôi thì nhờ anh?
    - Ồ, không phải nhờ, mày ra ngoài ga ấy. Nó nhận giấy gọi vào đại học trước thằng Sinh em tao nhưng vì bà Đức, mẹ nó mất? Ồ, mày không biết gì à? Bà ấy xuất huyết não, - Huấn dài dòng ?" Tao vừa thấy nó ba lô rời khỏi nhà trước với thằng bạn nào nom lạ hoắc?
    - Ra ga à anh?
    - Thì chắc thế. Mày bảo còn đi đâu với cái ba lô. Nó chỉ bảo: anh nom nhà hộ nhé, em lên trường đi học đây.
    - Trường nào hả anh? Mà đi tàu nào? Ngộ nhỡ đi xe hàng?
    - Ờ tao cũng chả biết, chả hỏi. Hỏi ai bây giờ. Thằng Toàn, thằng Sinh đều lên trường chúng nó rồi. Nếu nó đi ô tô thì chịu. Nhưng mà đi tàu hoả thì? cứ liều ra ga Hàng Cỏ mà tìm Kiên ạ. May ra, để anh đèo mày.
    - Thôi, cảm ơn anh! ?" Kiên kêu to - Tạm biệt! Tạm biệt mọi người hộ em?!

  7. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Cai chuyen tam tinh tren mang nay co luc rat muon nhung luc lai thay ky ky. Tam tu rieng moi nguoi lai lon ca ra day "bat " thien ha phai xem. Neu khong phai la nick ma phai dung true name co le minh khong dam...
    Dot nay con nhieu thu phai quan tam qua. Chi cham soc cai Topic nay bang tai truyen de no khoi tut xuong day thoi...
    Hy vong khi nao minh tim dc nguon sinh luc moi, minh se hao hung tro lai...

    (Tieu thuyet 30)
    Hồi ấy, sau ba tháng luyện quân ở Nhã Nam, tiểu đoàn 36 tân binh nhận lệnh lên đường vào B ngay mà không có thông lệ mười ngày phép cho bộ đội, không có cả thời gian an dưỡng. Để bù lại lính tráng sẽ không ngồi tàu hoả vào tận Vinh. Bấy giờ, Giôn-xơn đã tạm ngừng ném bom để rền dứ, quân ta thừa cơ tiến binh.
    Từ Yên Thế tiểu đoàn hành quân như gió cuốn, khi về tới ga Văn Điển thì hoá ra còn dôi ra ba giờ đồng hồ, để chờ tàu quân sự. Cả D có mỗi chục thằng lính Hà nội, mặt mày đứa nào đứa nấy? Lưỡng lự mãi rồi tiểu đoàn trưởng cũng cho mấy thằng ở nội thành và ở Thanh trì được hưởng hồng phúc. Lúc bấy giờ là bốn giờ chiều, hạn tới sáu rưỡi phải có mặt để lên tàu. Chậm một phút coi như đào ngũ. Có thằng rú lên vì sung sướng quá.
    Kiên chạy lao ra đường cùng mấy đứa bạn bám đuôi ô tô tải. Qua ga, ô tô chưa kịp giảm tốc, nhảy đại xuống ngã trẹo chân. Thế là phải khập khà khập khiễng.
    Thật đúng là chả có bút mực nào tả nổi tâm trạng của Kiên trên đường phi về phố nhà, xong cũng chẳng bút nào tả xiết cảm giác thất vọng, đất sụt dưới chân, khi anh vào tới trong sân. Đi sơ tán cả rồi.
    Với những cửa sổ đóng chặt lại bằng gỗ ván, ngôi nhà mù loà nhìn anh. Khoảnh sân trước nhà chiều nào cũng đầy trẻ con và ở góc sân nơi máy nước thì các bà các chị, giờ đây trống rỗng, vắng ngắt và lạnh lùng biết bao. Trên dây phơi và trên cặp xà lệch lòng thòng những mảnh giẻ rách như cố ý chào đón anh bằng sự thảm thương.
    Chỉ còn vài gia đình có người ở lại Hà nội. Hầu hết các phòng đều khoá trái. Những hàng chữ viết trên cửa. Vợ chồng, con cái, mỗi người mỗi phương dặn dò nhau, nhắn nhe nhau trên hòm thư ngỏ ấy. Ba tháng trời anh không được một lá thư nào của Phương, giờ đây, trên cánh cửa sơn xanh, im ỉm khoá bằng một khoá đồng to tướng anh cũng chẳng thấy một dòng nào để lại. Phòng anh thì Phương giữ chìa. Anh đi lên gác ba. Không một bóng người. Hành lang tối om. Bụi bặm. Mạng nhện. Sự tàn phá âm thầm của cô tịch. Anh muốn viết lại cho Phương mấy dòng. Nhưng không giấy bút. Cầu thang kêu răng rắc. Anh xuống tầng trệt. Ánh hoàng hôn huy hoàng màu hồng nhạt đã tắt rồi.
    - Trông ai về kia! - Một giọng đàn ông đĩnh đạc vang lên ?" Chào người chiến sĩ!
    Đó là Huấn, anh trai của Sinh, thợ điện ở Yên Phụ. Họ bắt tay nhau. Kiên nói thì giờ gấp quá không vào thăm anh chị được. Huấn nói Sinh đã vào đại học. Kiên hỏi thăm các gia đình khác. An toàn cả, nhưng bắt đầu gian truân rồi, các gia đình chia năm xẻ bảy.
    - Không hiểu nó có dám ném bom Hà nội không? Huấn hỏi, Kiên không nghe ra Huấn hỏi gì. Anh im lặng. Anh chợt hiểu, lòng mình đã hoàn toàn thờ ơ với tất cả những gì không thuộc về nàng, không thuộc về tình yêu mênh mang choáng ngợp của cuộc đời anh. Anh chào, chia tay với Huấn một cách lãnh đạm và không nhắn một lời nào với ai. Không nói với Huấn rằng mình đi B. Anh đi, không ngoái nhìn ngôi nhà. Chợt nghe tiếng chân Huấn đằng sau.
    - Này, - Huấn đuổi theo, đặt tay lên vai Kiên, nói ?" Sao lừ đừ thế, chú em? Suýt thì anh quên là mày với cái Phương gắn nhau. Mày buồn vì không gặp nó hả?
    - Vâng cũng buồn thật, thôi thì nhờ anh?
    - Ồ, không phải nhờ, mày ra ngoài ga ấy. Nó nhận giấy gọi vào đại học trước thằng Sinh em tao nhưng vì bà Đức, mẹ nó mất? Ồ, mày không biết gì à? Bà ấy xuất huyết não, - Huấn dài dòng ?" Tao vừa thấy nó ba lô rời khỏi nhà trước với thằng bạn nào nom lạ hoắc?
    - Ra ga à anh?
    - Thì chắc thế. Mày bảo còn đi đâu với cái ba lô. Nó chỉ bảo: anh nom nhà hộ nhé, em lên trường đi học đây.
    - Trường nào hả anh? Mà đi tàu nào? Ngộ nhỡ đi xe hàng?
    - Ờ tao cũng chả biết, chả hỏi. Hỏi ai bây giờ. Thằng Toàn, thằng Sinh đều lên trường chúng nó rồi. Nếu nó đi ô tô thì chịu. Nhưng mà đi tàu hoả thì? cứ liều ra ga Hàng Cỏ mà tìm Kiên ạ. May ra, để anh đèo mày.
    - Thôi, cảm ơn anh! ?" Kiên kêu to - Tạm biệt! Tạm biệt mọi người hộ em?!

  8. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    (Tieu thuyet 31)
    Kiên xồng xộc đâm bổ ra ga. Hùng hục lấn chen để vào được trong sân ke. Tàu đến, tàu đi. Mà đã 5 giờ hơn rồi.
    Thật là cả một cuộc rối loạn tơi bời như vỡ chợ, như động đất. Các toa tàu muốn bể vì sức lèn của khối người. Mỗi cửa toa dường như có tới trăm cái mặt người dính sát vào nhau. Người ta bám kín trên nóc toa. Ngồi cả trên tăm pông. Cửa lên xuống thì không thể nào lên xuống được nữa rồi, thiên hạ tranh nhau lao lên và lao xuống ở cửa sổ. Sân ke cũng đầy ặc người, hàng hoá. Nào biết Phương có ra ga không? Mà ra ga thì tàu nào: Thái Nguyên, Lào Cai, hay tàu Đường 5? Và dù biết rõ cả tàu, thậm chí cả toa, liệu có nhìn thấy nổi một ngón tay của Phương không trong sóng trào chen lấn này?
    Tìm tìm, ngó ngó, gọi bừa tên Phương lên. Chẳng ích gì. Kiên cũng chẳng buồn nhìn nữa. Chán nản tột độ, anh cảm thấy như bị bỏ rơi giữa dòng thác lũ này. Đoàn tàu Thái Nguyên đậu ở ray số 1 sắp chuyển bánh, Kiên đi dọc theo nó về phía cuối. Đoàn tàu hệt như con trăn bị đàn kiến rừng chôn vùi. Biển người như muốn níu giữ không cho tàu chuyển bánh. Tiếng ầm ã của khối người át cả tiếng còi. Một người nào đó huých vào Kiên. Một bà chạy vượt qua đòn gánh suýt quệt vào mặt anh. Kiên đi sát vào thành toa.
    - Mau! Mau lên! Tàu chạy rồi, mau lên. Liệng ba lô lên, kìa! - Một gã trai chồm trên thành cửa sổ, hé qua đầu Kiên ?" Dào ôi! mất chỗ tốt bây giờ, Phương! Còn nhìn ai nữa thế, hả Phương!
    Kiên hờ hững đưa mắt nhìn sang trái rồi sang phải và? "Phương", anh bật thốt lên, đau nhói trong ***g ngực. Sân ga điên đảo đột nhiên chỉ còn lại một người đang đứng cách Kiên mấy bước, mắt mở to nhìn anh ?" "Phương" ?" anh thầm lặp lại.
    Đoàn tàu giật mình, bị thúc lùi lại rồi dướn lên, từ từ miễn cưỡng chuyển bánh. Phương vẫn đứng yên, ba lô trễ một bên vai, tay buông thõng, những sợi tóc mai rủ xuống má bay nhè nhẹ. Từ cửa sổ một người bổ nhào xuống, chộp lấy cổ tay Phương ?" "Điên à!", anh ta hét. Phương giằng tay ra, bước lùi lại, lắc nhẹ vai, mặt tái đi, nhưng rồi mỉm cười, nói nhanh:
    - Em ở lại mấy hôm. Anh lên trước đi! Nhớ lấy hộ em cái xe đạp! Thôi?!
    Chàng trẻ tuổi chết sững mấy giây. Thình lình anh ta ngoắt lại, miệng méo xệch, mắt loáng ánh điên khùng. Tưởng rằng sẽ nhảy bổ vào Kiên, song chàng sinh viên vươn tay chụp lấy tay vin ở cửa toa khách cuối cùng, chạy chạy theo rồi du vọt người lên.
    Dường như để chờ cho đoàn tàu chạy khuất rồi Phương mới bước tới, nhè nhẹ đặt tay lên vai Kiên, nói khẽ:
    - Chúng mình ra ngoài đi. May thật. Chỉ chút nữa là không gặp được nhau.
    Lạ lùng là trái tim Kiên trấn tĩnh được rất nhanh. Nỗi xúc động đột ngột như là vội vã lắng ngay xuống. Phương đã mất một chuyến tàu, lỡ một người bạn có lẽ là rất tận tình, còn anh thì sắp sửa bỏ mặc nàng một mình ở sân ga. Kiên hoang mang cười, nụ cười nhợt nhạt. Phương lại hỏi gì đấy nhưng anh không nghe ra. Anh đỡ lấy chiếc ba lô của Phương và hai đứa dắt tay nhau lách qua đám đông.

  9. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    (Tieu thuyet 31)
    Kiên xồng xộc đâm bổ ra ga. Hùng hục lấn chen để vào được trong sân ke. Tàu đến, tàu đi. Mà đã 5 giờ hơn rồi.
    Thật là cả một cuộc rối loạn tơi bời như vỡ chợ, như động đất. Các toa tàu muốn bể vì sức lèn của khối người. Mỗi cửa toa dường như có tới trăm cái mặt người dính sát vào nhau. Người ta bám kín trên nóc toa. Ngồi cả trên tăm pông. Cửa lên xuống thì không thể nào lên xuống được nữa rồi, thiên hạ tranh nhau lao lên và lao xuống ở cửa sổ. Sân ke cũng đầy ặc người, hàng hoá. Nào biết Phương có ra ga không? Mà ra ga thì tàu nào: Thái Nguyên, Lào Cai, hay tàu Đường 5? Và dù biết rõ cả tàu, thậm chí cả toa, liệu có nhìn thấy nổi một ngón tay của Phương không trong sóng trào chen lấn này?
    Tìm tìm, ngó ngó, gọi bừa tên Phương lên. Chẳng ích gì. Kiên cũng chẳng buồn nhìn nữa. Chán nản tột độ, anh cảm thấy như bị bỏ rơi giữa dòng thác lũ này. Đoàn tàu Thái Nguyên đậu ở ray số 1 sắp chuyển bánh, Kiên đi dọc theo nó về phía cuối. Đoàn tàu hệt như con trăn bị đàn kiến rừng chôn vùi. Biển người như muốn níu giữ không cho tàu chuyển bánh. Tiếng ầm ã của khối người át cả tiếng còi. Một người nào đó huých vào Kiên. Một bà chạy vượt qua đòn gánh suýt quệt vào mặt anh. Kiên đi sát vào thành toa.
    - Mau! Mau lên! Tàu chạy rồi, mau lên. Liệng ba lô lên, kìa! - Một gã trai chồm trên thành cửa sổ, hé qua đầu Kiên ?" Dào ôi! mất chỗ tốt bây giờ, Phương! Còn nhìn ai nữa thế, hả Phương!
    Kiên hờ hững đưa mắt nhìn sang trái rồi sang phải và? "Phương", anh bật thốt lên, đau nhói trong ***g ngực. Sân ga điên đảo đột nhiên chỉ còn lại một người đang đứng cách Kiên mấy bước, mắt mở to nhìn anh ?" "Phương" ?" anh thầm lặp lại.
    Đoàn tàu giật mình, bị thúc lùi lại rồi dướn lên, từ từ miễn cưỡng chuyển bánh. Phương vẫn đứng yên, ba lô trễ một bên vai, tay buông thõng, những sợi tóc mai rủ xuống má bay nhè nhẹ. Từ cửa sổ một người bổ nhào xuống, chộp lấy cổ tay Phương ?" "Điên à!", anh ta hét. Phương giằng tay ra, bước lùi lại, lắc nhẹ vai, mặt tái đi, nhưng rồi mỉm cười, nói nhanh:
    - Em ở lại mấy hôm. Anh lên trước đi! Nhớ lấy hộ em cái xe đạp! Thôi?!
    Chàng trẻ tuổi chết sững mấy giây. Thình lình anh ta ngoắt lại, miệng méo xệch, mắt loáng ánh điên khùng. Tưởng rằng sẽ nhảy bổ vào Kiên, song chàng sinh viên vươn tay chụp lấy tay vin ở cửa toa khách cuối cùng, chạy chạy theo rồi du vọt người lên.
    Dường như để chờ cho đoàn tàu chạy khuất rồi Phương mới bước tới, nhè nhẹ đặt tay lên vai Kiên, nói khẽ:
    - Chúng mình ra ngoài đi. May thật. Chỉ chút nữa là không gặp được nhau.
    Lạ lùng là trái tim Kiên trấn tĩnh được rất nhanh. Nỗi xúc động đột ngột như là vội vã lắng ngay xuống. Phương đã mất một chuyến tàu, lỡ một người bạn có lẽ là rất tận tình, còn anh thì sắp sửa bỏ mặc nàng một mình ở sân ga. Kiên hoang mang cười, nụ cười nhợt nhạt. Phương lại hỏi gì đấy nhưng anh không nghe ra. Anh đỡ lấy chiếc ba lô của Phương và hai đứa dắt tay nhau lách qua đám đông.

  10. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    (Tieu thuyet 32)
    - Về nhà mau. Ăn cơm mau. Đi chơi nhá. Tối nay không mất điện với không báo động đâu, - Phương liến thoắng ?" Nom anh mặc đồ bộ đội hay thật. Hiền hẳn, nhưng hơi quê? Cơ mà sao thế?
    - Số là? nghĩa là, Phương ạ? - Kiên giải thích một hồi. Lúng túng muốn tìm lời nhưng lưỡi va vấp. Và giọng anh lạc đi.
    Cho đến lúc này ý nghĩa thật sự của sự chia lìa, của cả việc vượt hàng trăm cây số, có lẽ hàng ngàn nữa, để vào Nam mới thật sự cắt cho anh một nhát vào lòng. Sự bất lực và nhỏ bé của thân phận, của nỗi niềm riêng tư của một hai con người giữa biển đời này, có lẽ cũng là lần đầu tiên anh nhận thấu được vào tận tim. Kiên nói đứt đoạn. Nói không ra hơi. Song, Phương cũng hiểu.
    - Đành vậy. Giá mà về thắp được nén hương trước bàn thờ cha. Và bàn thờ mẹ em nữa... Mà đừng lo, Kiên. Kệ. Sáu rưỡi thì chả kịp rồi nhưng bảy giờ tàu mới chạy. Ta đi xích lô.
    - Thôi. Mình chạy ma ra tông còn hơn. Ai lại đi ngồi xích lô.
    - Thế còn em? Anh cũng bắt em chạy à?
    - Không... Nhưng...
    Phương gọi xích lô. Mặc cả rất nhanh.
    - Hai mươi phút. Sớm được phút nào thêm hai hào cho phút ấy. Lên anh! Ngượng gì! Sĩ quan em thấy họ còn ngồi nóc toa nữa là.
    Nhưng qua Vọng thì báo động. Kiên nóng ruột như cào. Anh có thể chạy bộ. Nhưng không đời nào. Nóng ruột và lo sợ vô cùng, song một phút bên Phương lúc này đáng để đổi cả thế giới. Trong khi người đạp xích lô hớt hải chạy biến đi tìm hầm, anh giữ Phương ngồi lại trên xe. Phố xá tối câm. Thời gian nhích từng phút, quá chậm nhưng cũng quá nhanh.
    - Hay tối nay về nhà đã, Kiên... ?" Phương thì thầm - đằng nào cũng lỡ rồi. Kiểu này còn chán mới báo yên. Về đi! Nhá!
    Kiên im lặng lắc đầu. Thở dài, Phương ngồi thẳng lên, gỡ mình khỏi vòng tay Kiên, nói khẽ:
    - Nếu anh quyết thế thì chẳng chờ được đâu. Phải mượn tạm cái xe này mà đi ngay thôi.
    - Nhưng...
    - Anh cứ đạp biến đi cho em, sá gì! Mà cũng nên cho cái anh chàng xích lô nhát như cáy này một bài học quân sự. Với lại như các áp phích vẫn viết: Tất cả cho tiền tuyến kia mà!
    Kiên bật cười. Ừ, phải. Len lén, anh nhảy lên yên, lẳng lặng đạp đi. Qua khỏi Đuôi cá thì trong thành phố báo yên. Chắc là hình dung ra vẻ mặt lúc này của tay chủ xe, Phương cười rũ. Bây giờ, nhớ lại cái cuốc xích lô ấy kể cũng vui vui, mặc dù kỳ thực nó cũng buồn như mọi kỷ niệm khác giữa hai đứa thôi.
    Tối ấy, rốt cuộc, đến Văn Điển trễ mất mấy phút. Đoàn tàu đã chuyển bánh. Tiểu đoàn đã xuất phát. Sân ga tối om, vắng ngắt. Bàng hoàng, Kiên sững người, đứng lặng. Nhân viên nhà ga bảo rằng: chuyến tàu có thể sẽ dừng chốc lát ở Đồng Văn hoặc Phủ Lý gì đó. Hành trình thì không biết, có biết cũng không được tiết lộ. Tàu quân sự. Họ bảo thế.
    - Một đều! ?" Phương đùa, nhưng thấy vẻ thất thần của Kiên, nàng khẽ khàng an ủi:
    - Đừng vội thất vọng, anh.Ta vẫy xe đi nhờ các ga sau, đón đầu đoàn tàu vậy. Thời chiến mà, thiếu gì cách xử trí mà lo. Kiên. Bây giờ đi kiếm cái gì lót dạ đã. Em đói lắm, mà anh nom cũng mệt lả ra rồi...

Chia sẻ trang này