1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SON 'S BUCXUC

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sonsbucxuc, 27/02/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Nào các bạn có năng khiếu vẽ vào đây:
    http://fcmx.net/vec/
    Bước 1:
    Bước 2:
    Bước 3:
    Bước 4:
    OK ! Chuc vui ve!

  2. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    May hom 8 hom Trang di, nha minh da kip mang ve 1 con so sinh, keu cu e e nhu dai van cot va keu rat to moi luc moi viec
    Minh goi la "vặn cót"
    Sang nay Trắng ve, the la passer vặn cót cho bac A.
    Trang gia qua. minh nho van cot hon

    Được sonsbucxuc sửa chữa / chuyển vào 08:21 ngày 27/05/2005
  3. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    May hom 8 hom Trang di, nha minh da kip mang ve 1 con so sinh, keu cu e e nhu dai van cot va keu rat to moi luc moi viec
    Minh goi la "vặn cót"
    Sang nay Trắng ve, the la passer vặn cót cho bac A.
    Trang gia qua. minh nho van cot hon

    Được sonsbucxuc sửa chữa / chuyển vào 08:21 ngày 27/05/2005
  4. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Hôm nay 27/5/2005. Vậy là tròn 3 tháng minh tham gia vào TTVNOL với cái SONSBUCXUC này. Nói về ngày thì hôm nay là sn Quỳnh Trang đây - 1 bạn học GĐ1 ĐH. Cũng chẳng có điều gì đặc biệt với cô bạn này cả. Tết năm nào đó, mấy người bạn rủ nhau đi chơi, rồi mừng tuổi, rồi cô ấy ghi ngày sn lên tờ bạc mừng tuổi ấy. Thế đâm ra nhớ ngày. Giờ thì cô nàng lấy chồng rồi, con không biết mấy tuổi rồi chứ?
    Hôm qua đèo cụ nhà mình đến nhà ông bạn của cụ; thế là 1 câu chuyện đương nhiên với câu hỏi đương nhiên lại được nói với mình: "bao giờ mày lấy vợ đấy?" Và mình vẫn như mọi khi, bẽn lẽn 1 chút trả lời thật lòng: "cháu cũng chưa biết...". Bác ấy bảo: "Cũng chẳng sao nhưng muộn quá rồi mày khổ. Bố mẹ già rồi không giúp được mày, rồi sau này mày già mà vẫn phải lo cho con thơ..." . Đúng quá rồi. Mình biết. Và còn bao điều tuyệt vời của tuổi trẻ khi sống có đôi mình không được hưởng! Cái thời son trẻ lãng mạn yêu nhau mà chưa lập gia đình ấy mà. Ai mà không có thời ấy hoặc ngắn ngủn quá như mình thì khổ. Một trong những lý do chính khiến mình mở topic này là vậy đấy. SON ''S BUCXUC - những điều bức xúc của cậu con trai. Những điều khiến một thằng con trai đã lớn, đã thấy trách nhiệm với gia đình và xã hội phải suy nghĩ nghiêm túc....
    Cuộc sống mình liệu có nước chảy bèo trôi quá không? Không làm được gì nghiêm túc dến đầu đến đũa thì rồi cũng có ngày nhiệt tình trong mình giảm bớt, thằng thanh niên trong mình già dần và thật uổng.

  5. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Hôm nay 27/5/2005. Vậy là tròn 3 tháng minh tham gia vào TTVNOL với cái SONSBUCXUC này. Nói về ngày thì hôm nay là sn Quỳnh Trang đây - 1 bạn học GĐ1 ĐH. Cũng chẳng có điều gì đặc biệt với cô bạn này cả. Tết năm nào đó, mấy người bạn rủ nhau đi chơi, rồi mừng tuổi, rồi cô ấy ghi ngày sn lên tờ bạc mừng tuổi ấy. Thế đâm ra nhớ ngày. Giờ thì cô nàng lấy chồng rồi, con không biết mấy tuổi rồi chứ?
    Hôm qua đèo cụ nhà mình đến nhà ông bạn của cụ; thế là 1 câu chuyện đương nhiên với câu hỏi đương nhiên lại được nói với mình: "bao giờ mày lấy vợ đấy?" Và mình vẫn như mọi khi, bẽn lẽn 1 chút trả lời thật lòng: "cháu cũng chưa biết...". Bác ấy bảo: "Cũng chẳng sao nhưng muộn quá rồi mày khổ. Bố mẹ già rồi không giúp được mày, rồi sau này mày già mà vẫn phải lo cho con thơ..." . Đúng quá rồi. Mình biết. Và còn bao điều tuyệt vời của tuổi trẻ khi sống có đôi mình không được hưởng! Cái thời son trẻ lãng mạn yêu nhau mà chưa lập gia đình ấy mà. Ai mà không có thời ấy hoặc ngắn ngủn quá như mình thì khổ. Một trong những lý do chính khiến mình mở topic này là vậy đấy. SON ''S BUCXUC - những điều bức xúc của cậu con trai. Những điều khiến một thằng con trai đã lớn, đã thấy trách nhiệm với gia đình và xã hội phải suy nghĩ nghiêm túc....
    Cuộc sống mình liệu có nước chảy bèo trôi quá không? Không làm được gì nghiêm túc dến đầu đến đũa thì rồi cũng có ngày nhiệt tình trong mình giảm bớt, thằng thanh niên trong mình già dần và thật uổng.

  6. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Trắng béo nghỉ ngơi mấy ngày lại đi tiếp rồi. Khỉ thật.
    Hôm qua chủ nhật, mưa suốt, nhưng với mình thật là vui. Cả ngày gặp bạn bè: trên điện thoại, tới nhà chơi, trên mạng... Một ngày vui sướng vì được chia sẻ, dù chẳng gì đi đến đâu. Sáng nay bắt đầu một tuần bận bịu. Sáng công việc không "chạy" lắm nhưng gặp H. trên mạng, chắc cũng chả hy vọng gì, nhưng chỉ được nói chuyện như vậy cũng tốt lắm rồi. Rồi sao nữa đây?..
    Còn chuyện về những người gặp hôm qua thì dần dần sẽ kể...

  7. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Trắng béo nghỉ ngơi mấy ngày lại đi tiếp rồi. Khỉ thật.
    Hôm qua chủ nhật, mưa suốt, nhưng với mình thật là vui. Cả ngày gặp bạn bè: trên điện thoại, tới nhà chơi, trên mạng... Một ngày vui sướng vì được chia sẻ, dù chẳng gì đi đến đâu. Sáng nay bắt đầu một tuần bận bịu. Sáng công việc không "chạy" lắm nhưng gặp H. trên mạng, chắc cũng chả hy vọng gì, nhưng chỉ được nói chuyện như vậy cũng tốt lắm rồi. Rồi sao nữa đây?..
    Còn chuyện về những người gặp hôm qua thì dần dần sẽ kể...

  8. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Lại buồn. Mình chẳng sống thật được với chính mình nữa. Có lẽ để cuộc đời cuốn đi là điều đáng buồn nhất. Topic này cũng như văn chương vậy, nó giúp mình chạy trốn thực tại trong giây lát.
    Nào ta lại tải vào đây một tiểu thuyết mới. Ai thích ai không?
    Mời xem này:
    Nguyễn Huy Thiệp
    Tuổi hai mươi yêu dấu
    CHƯƠNG 1
    Chẳng ai hiểu cóc khô gì




    Hỏi tên? Rằng biển xanh dâu
    Hỏi quê? Rằng mộng ban đầu rất xa
    Gọi tên là một hai ba
    Đếm là diệu tưởng, đo là nghi tâm?
    Bùi Giáng 1

    - Xin lỗi, anh không có tâm trạng tốt lắm.
    - Thì anh có bao giờ có tâm trạng tốt đâu!
    Trao đổi bạn bè


    Tôi là Khuê. Năm nay tôi 20 tuổi. Tôi muốn nói với các người rằng chẳng ai hiểu cóc khô gì.

    Ví dụ như gia đình tôi. Tôi có bố mẹ và một thằng anh trai ngu hết chỗ nói. Bố mẹ tôi không ngu, họ chỉ là những ông bố bà mẹ bình thường, thậm chí thành đạt trong xã hội. Hãy nghe mẹ tôi nói với bố tôi: ?oAnh ăn đi, anh phải ăn khỏe vào mới được. Anh ăn quả trứng vịt lộn này nhé! Uống cả sữa nữa?. Bố tôi nằm trên đivăng, lim dim mắt. Tôi rất ghét cung cách ấy của ông. Nếu mẹ tôi đi vắng, có khách đến (nhất là khách nữ) ông ta trở nên nhanh nhẹn như một con báo. Có lẽ bố tôi là một người rất thạo đàn bà. Tôi đã thấy nhiều cô thút thít khóc khi nói chuyện với ông. Lúc ấy ông lại vỗ về họ với vẻ từng trải: ?oKhông sao? không sao! Đời ấy mà? cuộc sống là thế??. Sau đó ông lấy ví ra cho họ tiền, ông giúi vào tay họ và vị khách trứ danh kia nín bặt. Giời ạ, thế mà với tôi ông rất bủn xỉn. Tôi không có một đôi giày nào tử tế, còn áo với quần thì toàn là thứ tầm tầm! Từ bản năng, tôi ngấm ngầm căm ghét gia đình tôi thậm tệ. Sự từng trải, hiểu biết của bố tôi? sự chu đáo tận tụy của mẹ tôi? sự lên mặt đạo đức khôn ngoan của thằng anh tôi? Tất cả những điều như thế khiến tôi lộn mửa. Tôi là cái gì ở cái nhà này? Tôi mãi mãi không bao giờ được như họ. Tôi là con gián, là con kiến, là con số không. Chẳng ai hiểu cóc khô gì về tôi.

    Chẳng ai hiểu cóc khô gì! Ví dụ như ở trường học. Tôi ngạc nhiên vì tại sao người ta lại đi nhồi nhét hàng mớ kiến thức chữ nghĩa như thế vào đầu bọn trẻ bao nhiêu năm trời? Tôi công nhận những kiến thức tiểu học là có lý. Những thày cô giáo thật ra thày cô giáo! Họ đúng là những bậc thánh, mặc dầu các thày cô giáo tiểu học ở đâu cũng vậy, họ đều có vẻ nghèo nàn, nhếch nhác và bẩn thỉu. Lên bậc trung học và đại học thì toàn bộ nền giáo dục đều đáng vứt đi cả. Kiến thức thì rối rắm, rỗng tuếch, vô bổ, chẳng ai hiểu cóc khô gì. Bọn giáo sư đại học ăn diện và vô đạo đức nói nhăng nói cuội ở trên bục giảng. Chính họ cũng chẳng hiểu họ nói cái gì. Nền giáo dục trung học và đại học theo tôi là một nền giáo dục ngục tù, khủng bố. Nó làm cho toàn bộ thanh niên chúng tôi trở nên kiệt sức, ấm ớ, dở hơi hoặc đểu cáng theo một cách nào đấy. Nó là một nền giáo dục đào tạo lưu manh. Tất cả những thanh niên thành đạt của nền giáo dục đó đểu là những tên lưu manh một trăm phần trăm, tôi xin thề như vậy!

    Ký ức đẹp đẽ nhất của tôi về nhà trường (và của tất cả những ai lương thiện thực sự) ?" tôi xin thề như vậy, chỉ là ở việc dạy đọc, dạy viết, dạy cộng trừ nhân chia? thấp thoáng với mấy bóng hình thày cô thảm hại. Tôi đã đọc ở đâu đấy một bài thơ viết về họ, câu chữ ở trong bài thơ thì không ra gì nhưng tình cảm của người viết khiến tôi xúc động:

    Người ta phải cám ơn anh, người thày giáo nông thôn
    Anh là người khai hóa vĩ đại của nhân dân tôi
    Đây mới là kiến thức tinh khiết
    Cho dù nó vừa thô sơ, vừa sai lầm, lại ấu trĩ nữa
    Nó là a, b, c
    Ơi anh giáo làng!
    Anh phải làm việc với lũ ranh con thò lò mũi
    Chúng không biết thế nào là tay phải, tay trái
    Anh sẽ dạy chúng, phải không, sẽ dạy chúng:
    Tay phải thì giương cao, còn tay trái đặt lên trái tim
    Anh sẽ dạy chúng, phải không, sẽ dạy chúng:
    Mẹ thì không bao giờ được quên
    Phía trước là chân lý
    Rất có thể có nạn hồng thủy
    Mà ngoài trái đất là thiên hà
    Chữ đầu tiên là chữ a?2

    Tôi căm ghét ?onền giáo dục cao cấp?, mặc dầu tôi đang là sinh viên năm thứ hai đại học. Trừ một số đứa ở thành thị (trong đó có tôi) còn hầu hết đều ở nông thôn ra. Chúng đều như những cô chiêu, cậu ấm. Bọn này ăn diện, cố học đòi cung cách thành phố bằng những đồng tiền còm cõi mà bố mẹ chúng tằn tiện gửi ra. Tôi thấy chúng lố bịch không tưởng được. Tất cả sự chăm chỉ đèn sách của chúng đều giả tạo, không đứa nào dám nhận rằng những thứ kiến thức được học đều đáng vứt đi, không vứt đi trước thì rồi sau này cũng vứt. Tóm lại, chẳng ra *** chó gì!

    Chẳng ai hiểu cóc khô gì! Ví dụ như khi ta mở tivi. Người ta đang truyền hình trực tiếp phiên họp Quốc hội. Các nghị sĩ ngủ gật. Người ta cãi nhau về mấy chữ trong điều luật. Lúng túng kinh khủng. Tôi thấy rõ người ta lúng túng trong việc điều hành đất nước. Nhân dân đang lầm lẫn thảm hại, họ đặt niềm tin của họ vào một lũ người thối tha, dốt đặc. Đáng lẽ ra phải kín nhẹm đi (cái lũ phường tuồng ấy) thì họ lại chường mặt ra ở trên tivi chơi trò ?odân chủ?. Nhân dân không cần dân chủ, họ cũng chẳng ưa gì độc tài, ai cai trị cũng thế thôi nhưng điều cơ bản là họ được sống yên ổn, no ấm.

    Chẳng ai hiểu cóc khô gì! Tôi muốn gào toáng lên như vậy. Thời của tôi đang sống là thời chó má. Tin tôi đi, một trăm phần trăm là như thế đấy!

    Được sonsbucxuc sửa chữa / chuyển vào 09:34 ngày 01/06/2005
  9. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Lại buồn. Mình chẳng sống thật được với chính mình nữa. Có lẽ để cuộc đời cuốn đi là điều đáng buồn nhất. Topic này cũng như văn chương vậy, nó giúp mình chạy trốn thực tại trong giây lát.
    Nào ta lại tải vào đây một tiểu thuyết mới. Ai thích ai không?
    Mời xem này:
    Nguyễn Huy Thiệp
    Tuổi hai mươi yêu dấu
    CHƯƠNG 1
    Chẳng ai hiểu cóc khô gì




    Hỏi tên? Rằng biển xanh dâu
    Hỏi quê? Rằng mộng ban đầu rất xa
    Gọi tên là một hai ba
    Đếm là diệu tưởng, đo là nghi tâm?
    Bùi Giáng 1

    - Xin lỗi, anh không có tâm trạng tốt lắm.
    - Thì anh có bao giờ có tâm trạng tốt đâu!
    Trao đổi bạn bè


    Tôi là Khuê. Năm nay tôi 20 tuổi. Tôi muốn nói với các người rằng chẳng ai hiểu cóc khô gì.

    Ví dụ như gia đình tôi. Tôi có bố mẹ và một thằng anh trai ngu hết chỗ nói. Bố mẹ tôi không ngu, họ chỉ là những ông bố bà mẹ bình thường, thậm chí thành đạt trong xã hội. Hãy nghe mẹ tôi nói với bố tôi: ?oAnh ăn đi, anh phải ăn khỏe vào mới được. Anh ăn quả trứng vịt lộn này nhé! Uống cả sữa nữa?. Bố tôi nằm trên đivăng, lim dim mắt. Tôi rất ghét cung cách ấy của ông. Nếu mẹ tôi đi vắng, có khách đến (nhất là khách nữ) ông ta trở nên nhanh nhẹn như một con báo. Có lẽ bố tôi là một người rất thạo đàn bà. Tôi đã thấy nhiều cô thút thít khóc khi nói chuyện với ông. Lúc ấy ông lại vỗ về họ với vẻ từng trải: ?oKhông sao? không sao! Đời ấy mà? cuộc sống là thế??. Sau đó ông lấy ví ra cho họ tiền, ông giúi vào tay họ và vị khách trứ danh kia nín bặt. Giời ạ, thế mà với tôi ông rất bủn xỉn. Tôi không có một đôi giày nào tử tế, còn áo với quần thì toàn là thứ tầm tầm! Từ bản năng, tôi ngấm ngầm căm ghét gia đình tôi thậm tệ. Sự từng trải, hiểu biết của bố tôi? sự chu đáo tận tụy của mẹ tôi? sự lên mặt đạo đức khôn ngoan của thằng anh tôi? Tất cả những điều như thế khiến tôi lộn mửa. Tôi là cái gì ở cái nhà này? Tôi mãi mãi không bao giờ được như họ. Tôi là con gián, là con kiến, là con số không. Chẳng ai hiểu cóc khô gì về tôi.

    Chẳng ai hiểu cóc khô gì! Ví dụ như ở trường học. Tôi ngạc nhiên vì tại sao người ta lại đi nhồi nhét hàng mớ kiến thức chữ nghĩa như thế vào đầu bọn trẻ bao nhiêu năm trời? Tôi công nhận những kiến thức tiểu học là có lý. Những thày cô giáo thật ra thày cô giáo! Họ đúng là những bậc thánh, mặc dầu các thày cô giáo tiểu học ở đâu cũng vậy, họ đều có vẻ nghèo nàn, nhếch nhác và bẩn thỉu. Lên bậc trung học và đại học thì toàn bộ nền giáo dục đều đáng vứt đi cả. Kiến thức thì rối rắm, rỗng tuếch, vô bổ, chẳng ai hiểu cóc khô gì. Bọn giáo sư đại học ăn diện và vô đạo đức nói nhăng nói cuội ở trên bục giảng. Chính họ cũng chẳng hiểu họ nói cái gì. Nền giáo dục trung học và đại học theo tôi là một nền giáo dục ngục tù, khủng bố. Nó làm cho toàn bộ thanh niên chúng tôi trở nên kiệt sức, ấm ớ, dở hơi hoặc đểu cáng theo một cách nào đấy. Nó là một nền giáo dục đào tạo lưu manh. Tất cả những thanh niên thành đạt của nền giáo dục đó đểu là những tên lưu manh một trăm phần trăm, tôi xin thề như vậy!

    Ký ức đẹp đẽ nhất của tôi về nhà trường (và của tất cả những ai lương thiện thực sự) ?" tôi xin thề như vậy, chỉ là ở việc dạy đọc, dạy viết, dạy cộng trừ nhân chia? thấp thoáng với mấy bóng hình thày cô thảm hại. Tôi đã đọc ở đâu đấy một bài thơ viết về họ, câu chữ ở trong bài thơ thì không ra gì nhưng tình cảm của người viết khiến tôi xúc động:

    Người ta phải cám ơn anh, người thày giáo nông thôn
    Anh là người khai hóa vĩ đại của nhân dân tôi
    Đây mới là kiến thức tinh khiết
    Cho dù nó vừa thô sơ, vừa sai lầm, lại ấu trĩ nữa
    Nó là a, b, c
    Ơi anh giáo làng!
    Anh phải làm việc với lũ ranh con thò lò mũi
    Chúng không biết thế nào là tay phải, tay trái
    Anh sẽ dạy chúng, phải không, sẽ dạy chúng:
    Tay phải thì giương cao, còn tay trái đặt lên trái tim
    Anh sẽ dạy chúng, phải không, sẽ dạy chúng:
    Mẹ thì không bao giờ được quên
    Phía trước là chân lý
    Rất có thể có nạn hồng thủy
    Mà ngoài trái đất là thiên hà
    Chữ đầu tiên là chữ a?2

    Tôi căm ghét ?onền giáo dục cao cấp?, mặc dầu tôi đang là sinh viên năm thứ hai đại học. Trừ một số đứa ở thành thị (trong đó có tôi) còn hầu hết đều ở nông thôn ra. Chúng đều như những cô chiêu, cậu ấm. Bọn này ăn diện, cố học đòi cung cách thành phố bằng những đồng tiền còm cõi mà bố mẹ chúng tằn tiện gửi ra. Tôi thấy chúng lố bịch không tưởng được. Tất cả sự chăm chỉ đèn sách của chúng đều giả tạo, không đứa nào dám nhận rằng những thứ kiến thức được học đều đáng vứt đi, không vứt đi trước thì rồi sau này cũng vứt. Tóm lại, chẳng ra *** chó gì!

    Chẳng ai hiểu cóc khô gì! Ví dụ như khi ta mở tivi. Người ta đang truyền hình trực tiếp phiên họp Quốc hội. Các nghị sĩ ngủ gật. Người ta cãi nhau về mấy chữ trong điều luật. Lúng túng kinh khủng. Tôi thấy rõ người ta lúng túng trong việc điều hành đất nước. Nhân dân đang lầm lẫn thảm hại, họ đặt niềm tin của họ vào một lũ người thối tha, dốt đặc. Đáng lẽ ra phải kín nhẹm đi (cái lũ phường tuồng ấy) thì họ lại chường mặt ra ở trên tivi chơi trò ?odân chủ?. Nhân dân không cần dân chủ, họ cũng chẳng ưa gì độc tài, ai cai trị cũng thế thôi nhưng điều cơ bản là họ được sống yên ổn, no ấm.

    Chẳng ai hiểu cóc khô gì! Tôi muốn gào toáng lên như vậy. Thời của tôi đang sống là thời chó má. Tin tôi đi, một trăm phần trăm là như thế đấy!

    Được sonsbucxuc sửa chữa / chuyển vào 09:34 ngày 01/06/2005
  10. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Truyện này lời lẽ có vẻ hơi thô lỗ. Nhưng đây là dụng ý của tác giả.? <Chú thích của người gửi>

    CHƯƠNG 2
    Bạn bè


    ?oKhi bạn tôi chột mắt, tôi ngó họ ngang mặt?
    Joubert3


    Tôi gần như không có bạn bè nào ở đại học. Tôi không ưa gì cái lũ nhà quê học làm sang ấy. Không có đứa nào ra hồn. Tôi thích bọn bạn ở phổ thông hơn. Nói cho cùng, bọn bạn ở phổ thông cũng chẳng ra gì nhưng tất cả chúng đều ở thành phố nên chúng đỡ tẩm hơn. Hồi học phổ thông, tôi học ở một trường tư, tức là một trường dân lập. Hiệu trưởng nhà trường là một tay đại tá pháo binh về hưu, hoàn toàn chẳng hiểu quái gì về giáo dục nhưng khôn ranh kinh khủng. Khi nền kinh tế thị trường mở ra, tay cựu pháo thủ chớp lấy thời cơ đứng ra xin phép mở trường rồi thuê giáo viên đến dạy. Bà vợ ông ta làm thủ quỹ, cô con gái giữ chân giáo vụ điều phối các giờ lên lớp. Trường tôi mang tên một vị danh nhân trong lịch sử mà cả thày lẫn trò đều chẳng hiểu thân thế sự nghiệp vị ấy ra sao. Quan điểm ?obắn cầu vồng? của tay cựu pháo thủ khá giản dị: ?oTrẻ con nhìn chung không có trẻ con hư, nguyên tắc giáo dục tối cao là tha bổng?. Tất cả học sinh cứ đóng đủ tiền học phí là có thể đến lớp. Ở lớp 10, lớp 11 lũ học sinh chúng tôi phải ngồi lèn vào nhau vì đông không thể tả, lớp 11H chúng tôi sĩ số có tới 72 đứa, cô giáo chủ nhiệm không thể biết đứa nào vào đứa nào, sự cai trị của cô hoàn toàn trông cậy vào con bé lớp trưởng, nó phải ?ochấm công? từng buổi lên lớp của chúng tôi để biết đứa nào học, đứa nào không. Với con bé này thì chúng tôi bắt nạt nó dễ ợt. Đến lớp 12, tay đại tá hiệu trưởng độc tài nhưng ranh mãnh thường làm một đợt thanh lọc học sinh rất nghiêm khắc: tất cả những đứa nào không có khả năng thi đỗ tốt nghiệp phổ thông trung học đều phải chuyển sang trường khác không có một hai gì cả. Số lượng học sinh vơi đi một nửa. Những giáo viên dạy lớp 12 đều là những ?ohiệp sĩ thánh chiến? tức là những tay luyện thi chuyên nghiệp không chê vào đâu được. Học sinh bị vần như vần gà chọi. Kết quả kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học ở trường chúng tôi vì thế năm nào cũng vào loại nhất thành phố, gần như năm nào cũng là một trăm phần trăm tốt nghiệp.

    Bọn bạn ở lớp 12 của tôi nhìn chung đều là con nhà khá giả. Tôi công nhận trong bọn chúng có những đứa thật xuất sắc, thí dụ như con Dung cận, thằng Thắng béo hay con Huyền mờ. Con Dung cận là con một ông giám đốc ở dưới Quảng Ninh, ông này mua nhà trên Hà Nội, thuê gia sư dạy riêng cho nó. Nó nói tiếng Anh lau láu, sử dụng máy vi tính thì hết chê. Thằng Thắng béo thực sự là một thiên tài, có lẽ vì nó có gene di truyền: cả bố mẹ nó đều là bác học. Nó làm toán cứ như người ta ăn kẹo. Chỉ số I.Q của nó có lẽ phải cao nhất nước. Con Huyền mờ là con nhà Kitô giáo, nó ngoan đạo kinh khủng, nó học giỏi có lẽ vì Chúa giúp nó.

    Tôi là trường hợp ngoại lệ. Nói trắng phớ ra, tôi chẳng có ?okiến thức? quái gì, tôi không thể phân biệt thế nào là sin với cosin, tôi không biết cách viết một bài văn chính luận ra sao. Tiếng Anh tôi dốt kinh người. Cả địa lý nữa, tôi cứ tưởng Sơn La là một tỉnh ở Nam Bộ. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại học hết được phổ thông trung học, rồi thi tốt nghiệp loại ưu hẳn hoi, sau đó lại vào đại học. Công nhận rằng bố mẹ tôi có ?ophù phép? cho hậu trường việc học của tôi nhưng sự ?ophù phép? ấy nào có ra gì. Bố tôi là người rất nghiêm khắc, ông rất ngại đến nhà các thày cô giáo. Bố tôi là một nhà văn danh tiếng, có thời ông từng là thần tượng của bọn trẻ. Ông luôn biết giữ gìn danh tiếng của mình, tôi luôn tự hào và biết ơn vì ông chưa từng hạ mình trước ai. Nói như thế không có nghĩa là tôi không oán ông, việc nào phải ra việc ấy. Quà của bố tôi cho các thày cô giáo thường chỉ là một cuốn sách do ông viết, khi cho sách bao giờ ông cũng nói rằng: ?oTrong cuốn sách này có truyện đọc được, có truyện không đọc được?. Còn mẹ tôi, với thói bủn xỉn cổ truyền của đàn bà, quà cáp cho các thày cô giáo thường chỉ là một cân táo Trung Quốc hoặc một hộp kẹo chocolate mua ở ngoài chợ. Ấy thế mà mẹ tôi luôn bảo rằng: ?oHộp kẹo chocolate này chồng em mang ở Mỹ về?. Thật chết cười, mẹ tôi thật hài hước từ trong bản chất, mẹ tôi cứ tưởng thiên hạ không ăn chocolate bao giờ, mẹ tôi cứ tưởng người ta không biết đọc chữ nữa. Ôi mẹ ôi! Chocolate với chẳng chocolate, tôi thật ngượng chết đi được. Chocolate bố tôi mang ở Mỹ về thì tôi đã xơi từ hồi tám hoánh. Ở nhà tôi, tất cả những thứ gì ngon lành nhất tôi đều chén ráo, chén sạch. Ấy thế mà có chocolate mang ở Mỹ về để tặng thiên hạ thì có nực cười hay không?

    Trong số bọn bạn học lớp 12 cùng tôi thì số đỗ vào đại học để được hưởng thụ ?onền giáo dục cao cấp? chỉ có vài người. Đa số ở nhà hoặc đi học một nghề vớ vẩn nào đấy. Đa số ở nhà đều là con gái, có đứa lấy chồng và đẻ con ngay. Thôi thế cũng được, những nụ hoa hồng nở sớm ấy, đằng nào thì số phận chúng cũng là sinh nở, duy trì nòi giống, chẳng trước thì sau. Hai mươi tuổi tôi đã phải đi dự tới ba đám cưới. Khi trở thành cô dâu, bọn con gái trở nên già kinh khủng, chúng trở thành ti tiện, chúng luôn có vẻ vớ bở hoặc ?oăn chắc mặc bền?, chúng còn ra vẻ đàn chị với tôi. Tôi rất ghét những đám cưới của chúng. Tôi thích những thiếu nữ mặc quần bò jeans hơn là những bà cụ non mặc váy cưới. Cứ hình dung ra hai cái đùi lõa lồ đằng sau lớp vải voan trắng kia mà tởm lợm. Tôi muốn nhổ toẹt vào thứ hạnh phúc ấy.

    Trong số bạn học phổ thông của tôi có thằng Thanh nhạn là thằng đáng kể. Gọi là Thanh nhạn là lấy tích ?olãng tử Yến Thanh? trong phim Thủy Hử4 của Tàu. Yến và nhạn đều cùng là một loại chim tương tự như nhau. Thú thực, tôi không thể phân biệt được chúng, thậm chi tôi còn chưa nhìn thấy chúng bao giờ. Tôi chỉ biết rằng dãi của con chim yến được chế biến thành một món ăn rất đắt tiền.

    Nhà thằng Thanh nhạn là nhà cầm đồ. Nhà nó cầm đủ thứ, từ xe máy xe đạp cho đến giấy tờ nhà cửa. Có lẽ chỉ trừ quần lót của người ta là nhà nó không cầm. Bố nó là một đại úy công an bị ?otuột xích? tức là bị đuổi khỏi ngành. Bố nó bỏ mẹ nó lấy vợ hai là một má mì chuyên nghề chứa gái. Sống với dì ghẻ, thằng Thanh nhạn không phải là một thằng quý tử gì. Nó hiểu đời rất sớm, đương nhiên chữ ?ohiểu đời? ở đây có nghĩa là nó tự phải lo cho thân xác nó. Ông bố nó cho nó hoàn toàn tự do.

    Thằng Thanh nhạn thi trượt đại học, nó chỉ láng cháng ở nhà chờ một cơ hội tiến thân tốt hơn. Nó nói với tôi rằng bố nó đang có một ?okế hoạch tương lai? cho nó. Tôi cười vào mũi cái ?okế hoạch tương lai? ấy, bố nó thì tương lai gì! Bố nó luôn miệng nói tục, ai cũng gọi là thằng, kể cả thủ tướng chính phủ. Thằng Thanh nhạn rất tự hào vì bố nó quen nhiều tay anh chị trong ?oxã hội đen?. Buổi sáng, bố nó thường ăn sáng và uống cà phê ở ngõ Hàng Hành. Tôi để ý thấy nhiều người tỏ ra kính trọng bố nó, họ thường gọi bố nó là ?ođại ca?.

    Thằng Thanh nhạn quen biết nhiều vô kể. Chỗ nào nó cũng có người quen: nhà hàng, quán xá, công sở, bệnh viện? Chỗ nào nó cũng có thể cắm được, tức là có thể nợ tiền được. Đi với nó thì không sợ gì bị đói? Với nó ngày nào cũng có party!

Chia sẻ trang này