1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SON 'S BUCXUC

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sonsbucxuc, 27/02/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0

    Danh cho truyen:
    Bấy giờ, mặc dù nạn đào ngũ lan rộng khắp trung đoàn, chẳng khác nào những cơn ói mửa làm ruỗng nhiều trung đội, không thể chắn giữ, ngăn bắt nổi, nhưng riêng trường hợp Can trên vẫn truy lùng ráo riết. Người ta sợ rằng Can sẽ trốn sang vùng địch mang theo những bí mật về hướng hành quân của trung đoàn. Sau nhiều ngày lội rừng sục sạo, vệ binh trung đoàn đã tìm thấy kẻ đào tẩu. Chẳng ở đâu xa, họ tìm thấy Can ở hẻm Tò Vò, cách cụm lán của trung đội trinh sát không đầy hai giờ băng rừng. Từ đấy về đường Bình Lục còn xa, xa lắm, vời vợi cách trở...
    Đến cuối tháng Chín, vài ngày trước khi trung đoàn nhổ neo rời Gọi Hồn, lính tráng nhận được thư nhà, đợt thư từ duy nhất của suốt cả mùa mưa. Riêng đội trinh sát chỉ được độc một lá. Lại là gửi cho Can. Thư của bà mẹ.
    "... cả xóm Gò hôm nay chung vui cùng mẹ may mắn bắt được thư con, mẹ liền biên ngay thư này mong các bác quân bưu thương tình chuyển chóng tới con để con hay rằng lẽ ra thì mẹ chết rồi mà nay còn sống là nhờ nhận được thư con đấy con ơi ?" Bà mẹ viết ?" Con ơi, từ ngày phải giấy của đơn vị anh con báo tử về rồi xã làm truy điệu rồi giao bằng Tổ Quốc, con ơi, mẹ ngày đêm sản xuất tăng gia cày cấy, ngày đêm cầu trời khấn phật, cầu ông bà tổ tiên, cầu thầy, anh con phù hộ độ trì cho con ở nơi binh lửa được cùng anh em tất cả bình an..."
    Kiên đọc đi đọc lại. Tờ thư run lật phật, nhoà trong mắt anh. Can chết rồi còn đâu. Bữa đó vệ binh chỉ lượm được xác. Cái xác lở loét, ốm o như xác nhái bị dòng lũ xô tấp lên một bãi lau sậy lầy lụa. Mặt của xác chết quạ rỉa, miệng nhét đầy bùn và lá mục, nom cực kỳ tởm. "Và thối quá thể là thối, cái thằng bê quay chết tiệt ấy", người lính vệ binh đã tự tay chôn Can kể lại với đám trinh sát, "hai cái hố mắt của nó trông như hai cái tăng xê, mà chưa chó gì mà đã mọc rêu xanh lè, rõ ghê !", nói rồi hắn nhổ toẹt.
    Từ đó chẳng ai nhắc tới Can nữa, chẳng ai tìm hiểu vì sao Can chết: bị giết hay bị kiệt sức giữa luồng nước lũ, hay là tự sát, mà cũng không ai buồn kết tội Can làm gì nữa. Tên tuổi, hình hài một con người đã từng vào sinh ra tử không kém cạnh ai và vốn hoàn toàn không phải đồ tồi đã đột ngột chìm nghỉm đi. Chỉ riêng Kiên là không sao gột hẳn được Can ra khỏi tâm trí. Đêm đêm anh nghe thấy Can trở về thì thào ngay bên võng, lặp lại cuộc chuyện trò nhạt nhẽo ở bờ suối chiều hôm nào. Tiếng thì thào chuyển dần thành tiếng nức nở, thành tiếng nấc nghẹn y như là tiếng nước sặc lên trong họng kẻ sắp sửa chết chìm.
    "... hồn bơi ra khỏi xác biến thành con ma cà rồng ..." Kiên rùng mình nhớ lại lời Can.Và cứ mỗi lần quỳ xuống trước bàn thờ các liệt sỹ của trung đội, giấu mọi người Kiên thầm thào khấn gọi linh hồn Can, người anh em khốn khổ, bạc phước ra đi trong nhục nhã chẳng được ai đoái hoài, hiểu đỡ cho chút ít nỗi niềm, kể cả anh...
    Trong suốt nhiều tháng trời vừa qua, cùng anh em ở đội thu nhặt hài cốt tử sĩ Kiên đã đi qua hầu suốt miền Cánh Bắc, lần lượt trở về với vô vàn những trận đánh lớn nhỏ và các anh đã lặng lẽ tìm thấy biết bao thành viên bị quên lãng của đại gia đình những người tử trận. Dưới lòng sâu đất ấm của đại ngàn họ chung nhau một số phận. Không có người vinh kẻ nhục không có người hùng kẻ nhát, không có người đáng sống và kẻ đáng chết. Chỉ người tên tuổi còn đó, người thì thời gian đã xoá mất rồi, và người thì còn chút xương, người chỉ còn đọng chút bùn lỏng.
    Sau những nhát xẻng, đáy huyệt tối tăm lộ ra và làn hơi thở cuối cùng của người đã khuất phủ lên, nhập vào Kiên. Theo dần năm tháng những luồng sinh khí chết ấy đã đậm trong lòng anh, hoà vào tiềm thức trở thành bóng tối của tâm hồn anh. Dằng dặc trôi qua trong hồi ức của anh vô vàn những hồn ma thân thiết, lẳng lặng âm thầm kéo lê mãi trong đời anh nỗi đau buồn chiến tranh.
    Đêm, thật lạ lùng, một đêm có lẽ là kỳ ảo nhất trong hằng hà bao nhiêu đêm tối của đời anh. Gần như toàn bộ cuộc đời chiến đấu với cả một đạo quân những người đã chết mà anh từng gặp gỡ trong chiến trận đã trở về với anh qua những cánh cửa vòm cuốn mờ tối của giấc mơ dài không dứt. Âm vang của ngày tháng đã qua như những chuỗi sấm nguồn xa tắp làm tâm hồn anh từng lúc một hoặc sôi sục, hoặc nhói đau, hoặc ngưng lặng đi. Gần sáng, rùng mình Kiên chợt tỉnh và anh nghe thấy từ đáy giấc chiêm bao vừa tắt một tiếng hú dài, buồn đau, ghê rợn khoan xoáy qua anh, ngân vang lên như tiếng vọng truyền giữa hai bờ núi. Định nhỏm dậy, nhưng lập tức kìm mình, nằm yên trên võng, Kiên nhắm mắt cố đưa tâm trí hút theo tiếng hú ấy?
    Chuyện xảy ra cũng ở Gọi Hồn này, bên suối này cũng vào mùa mưa năm ngoái, mùa mưa cuối cùng của cuộc chiến tranh. Tiếng hú cất lên từ thung lũng bên kia núi nhưng dội sang tận bên này. Tiếng hú của loài ma núi, người ta bảo thế, nhưng Kiên thì Kiên biết ấy là tiếng gọi của tình yêu. Hồi đó, phải, chính là ở đây, trong mưa rơi buồn thảm, trung đội trinh sát "nông trường 3" đã sống một thuở yêu đương say đắm lạ lùng. Mối cuồng si bí ẩn, đầy tội lỗi và có một không hai bắt đầu ra sao, nhen lên từ ai, đã ôm cuốn lấy những ai vào vòng tay của nó, Kiên hầu như không biết. Chẳng may anh đã ở vào số một vài người bị cuộc tình ấy xa lánh.
    Kiên nhớ: đơn vị về dựng lán ở ngã ba suối dưới chân núi được một đêm, hai đêm, đêm thứ ba thì đã linh cảm thấy có sự khác thường lẩn lút diễn ra trong phân đội. Thực ra không phải là linh cảm mà là Kiên đã nghe thấy, và thoáng nhìn thấy.
    Đêm ấy như thường tình, tháng Tám, mưa to, và khác thường là khắp trời nhằng nhằng sấm chớp. Chốc chốc ánh chớp lại phá thinh không tăm tối và dữ dội dựng đứng rừng lên trong khoảnh khắc. Sau ba ngày li bì sốt đến tối hôm ấy Kiên dứt cơn, mệt nhọc, bải hoải và suốt đêm mất ngủ. Bứt rứt trong lòng, gần sáng anh mặc áo tơi, xách súng đi kiểm tra một lượt các lán. Đất rừng lầy lội, phù thủng. Kiên co người lại trong tấm tơi lá, súng đeo thõng, bước dò dẫm.
    Đến gần lán tiểu đội một, Kiên chững lại. Tiếng cười. Rõ ràng là anh vừa nghe thấy ai đó cười, tiếng cười khanh khách. Ai ở trung đội có thể cười kiểu ấy cơ chứ? Không chừng thằng nào động hớn mà bắt chước giọng đàn bà cũng nên, nghe ma quái quá, anh nghĩ và hấp tấp anh bước vội tới cửa lán. Hội cờ bạc đã tan từ lâu. Bên trong tối mò. Nhưng không có tiếng ngáy. Im lặng đáng ngờ. Không nén được Kiên xẵng giọng hỏi chõ vào:
    - Ai trong ấy vừa cười thế ?
    - Gì đấy, Kiên ? - Giọng Thanh tỉnh khô ngay lập tức cất lên ?" Ai cười đâu ? Hay là trời cười ?
    - Rõ ràng mà lại. Đừng ỡm ờ. Con khỉ ! ?" Kiên gắt tao không vì sốt mà ù tai đâu nhé.
    - Thì đấy, trung đội trưởng vào kiểm tra xem đứa nào cười !
    Mẹ kiếp, chẳng lẽ ở Gọi Hồn này lại có ma thật ? Kiên cáu sườn bỏ đi. Tuy nhiên tiếng cười lúc nãy nghe rất thật tiếng, lanh lảnh, trong vắt. Tiếng cười con gái hẳn hoi. Không phải ma, không phải ai mê sảng.
    Thình lình, Kiên cứng người, dừng phắt lại. Trong một giây tim ngừng đập. Dưới làn chớp làm quắc sáng cả đám lau bà ven suối, Kiên nhìn thấy lồ lộ trong nháy mắt một người con gái đang đi chếch qua trước mặt anh. Cô ta ở trần, Kiên nhớ rõ như thế, da dẻ loáng sáng lên như nước sông, mái tóc xoã, quấn vào lưng vào đùi.
    - Ai, đứng lại ! Kiên thét và bước né sang bên, lên súng ?" năm ? Không có tiếng trả lời. Mưa to át tiếng chân bước. Đúng lúc này sấm sét câm tịt và bao nhiêu làn chớp đều chết lịm.
    - Đứng lại không tao bắn ! ?" Kiên điên tiết ?" Năm ?
    - Cộng bốn ! Tôi, Thịnh đây, anh Kiên !
    - Cái gì ? Kiên sững sờ - Sao lại Thịnh ?
    - Phiên tôi gác mà, - Rành rành giọng Thịnh "con" ?" có chuyện gì ?
    - Mày vừa đi với đứa nào ? ?" Kiên sừng sộ.
    - Không... Ai cơ ?
    - Thế vừa nãy không thấy gì à ?
    - Không. Mà sao thế ? Anh làm sao thế ?
    Kiên chửi. Chó thật, anh nghiến răng. Như trêu ngươi vòm trời lại liên tiếp bùng chớp. Chỉ có mưa chăng, chỉ có dòng suối cuồn cuộn, chỉ có cây cối rũ rượi. Rừng lầm lì cau có. Thịnh cởi trần, vận quần đùi, co ro ướt át đứng trước mặt Kiên.
    - Khốn khổ rồi, khốn khổ rồi đây... ! ?" Kiên rên lên - Chẳng biết là cái hoạ gì đây ?
    Kiên lê bước trở về lán, nằm vật lên võng. Linh cảm về một tai hoạ khôn lường đang đến với cuộc đời trung đội nặng nề bóp nghẹt tim anh. Không, anh không nhìn nhầm, nghe nhầm, nhưng đấy là ma hay là người?
    Sáng hôm sau, cả Thịnh cả Thanh chả đả động gì đến chuyện hồi đêm. Những người khác thì càng có vẻ như không hay biết có sự bất thường nào hết. Nhưng Kiên cảm thấy rõ ràng một sự bí ẩn đồng loã giữa họ với nhau. Anh không tức, chỉ buồn. Lần đầu tiên anh bị đồng đội cho ra rìa. Tuy nhiên anh im lặng, tuyệt đối không đả động gì tới điều bí ẩn đó của anh em. Trong mỗi cuộc họp hành kiểm điểm anh chẳng một lần nhắc nhở chuyện đó. Thế nhưng tội lỗi vẫn tái diễn, Kiên biết. Chỉ có điều từ khi bị anh phát hiện, những bóng ma đàn bà không lẻn tới chỗ trung đội nữa mà chính cánh trinh sát mò tới động của họ.
    Về đêm... nửa đêm... lặng lẽ có những cái bóng trườn khỏi võng, nhón bước, luồn ra khỏi lán, kín đáo đánh tiếng thông đồng với người gác, rồi lẹ làng theo nhau mất hút trên con đường mòn không dấu vết chạy men một dòng suối nhánh dẫn sâu vào lòng núi tối tăm đắm dưới mưa mùa như thác đổ. Và đêm nào cũng thế, vào lúc mấy cái bóng nọ nhỏm dậy khỏi võng rục rịch với nhau ở ngoài suối chuẩn bị lên đường là Kiên lại một lần chợt tỉnh giấc. Anh nằm im. Tiếng thì thào... tiếng chân giẫm lụp bụp lên bùn... Giọng nói của người gác... một ai đó trượt chân ngã... tiếng cười cố nén... Có đêm ấy là những cái bóng ở lán bên cạnh, song có đêm là từ lán của anh, từ chiếc võng mắc sát võng anh. Có đêm mưa nặng nề xối dội, có đêm vội vã từng cơn rào rào, ngắt quãng, nhưng không đêm nào là đêm tạnh ráo, mà cũng chẳng đêm nào là đêm chuyện đó chẳng diễn ra. Ướt át, lầy lội khốn khổ... Và nhiều giờ sau khi các gã trai lần về, thở hổn hển, be bét bùn và run rẩy trong cái mát lạnh của trận mưa phùn ban mai thì Kiên cũng đã thức dậy, nhưng vẫn thế anh nằm im lắng nghe ngóng đếm từng bước chân rón rén, để rồi rút cuộc được trút một hơi thở phào mừng rằng may thay cả bọn đã bình yên trở về. Chính vào những lúc đó Kiên nghe thấy tiếng hú mà người ta bảo là của loài ma núi. Nghe thật buồn thê thảm, nhưng Kiên biết đấy là tiếng lòng, người nam người nữ gọi truyền theo vách núi để tạm biệt nhau và để hẹn ước...
    Dĩ nhiên Kiên biết không phải là cả phân đội, cả mười ba người, song anh thừa biết không phải chỉ có ba cái bóng nhất định nào đấy trong bấy nhiêu đêm, đã thường xuyên đi về trên con đường hiểm trở dẫn sang bên kia núi, mặc dù ở bên đó, Kiên biết, dưới cái lũ âm u, hoang vắng nọ, trong khu trại tăng gia của huyện đội 67 đã nhiều năm bị bỏ quên trên bờ thác nước ấy chỉ có mỗi ba cô gái, chỉ ba cô mà thôi, đang sống và đang hàng đêm chờ đợi, mong ngóng bước chân người lai vãng.
    Biết hết, và vì thế, lý ra là chỉ huy, anh cần ngăn chặn hiện tượng vô kỷ luật quá quẩn này, cần phải, như người ta thường nói, uốn nắn, chấn chỉnh, lập lại nề nếp khuôn khổ, đạo đức tác phong, cần phải thẳng tay kéo các đội viên của mình thoát khỏi tình trạng mê mẩn chẳng khác nào bị chài ếm, và cần phải... Song, trái tim, trái tim của anh, trái tim thực thụ của người lính chiến không đời nào cho phép anh ra tay hành động như vậy. Không những nó năn nỉ anh mà trái tim anh nó buộc anh phải im lặng, buộc anh phải hết lòng cảm thông. Chứ còn biết làm thế nào khác được, thực tế trước tiếng gọi man sơ, hoang dã ấy của tuổi thanh xuân ?
    Hồi đó, chỉ trừ anh và Can, còn cả đội trinh sát còn ở dưới tuổi đôi mươi, cho nên thử hỏi rằng... thực thế thử hỏi rằng...
    Vả chăng, chính anh về đêm... khi ngủ... những giấc mơ đậm đặc cảm giác, nóng bỏng và ngọt lịm như mật ứa trào lên lấp đầy cõi mộng mị. Trong những đêm mưa ấy, từ giữa miền không gian xa xanh sâu thẳm khuất chìm sau sương mù ký ức, người con gái của thành phố quê hương lại hiện lên và bước tới với anh trong bóng hình tiên nữ mờ ảo. Cả người gai lên, xương thịt chờn rợn run rẩy, rung động trong nỗi khát khao và thèm muốn được hướng tới tột cùng cảm giác xúc tiếp êm ái, choáng ngợp, đáng kinh hãi với cái hình hài yêu dấu, mong manh mềm mại như cánh hồng ấy.
    "- Hai đứa mình có khi chết đi vẫn còn trong trắng... vậy mà chúng mình yêu nhau biết là dường nào...", những lời ấy của Phương văng vẳng làm tim anh thắt đau. Mới mười bảy tuổi, thuở đó cả hai đứa còn biết chừng nào là vụng dại. Giá như, ... Nhưng hãy nghĩ nhanh đến một cái gì khác đi, hãy nghĩ đến một cái gì khác ! " ?" Tâm tưởng anh thổn thức kêu lên.
    Lúc anh tỉnh giấc và nghe tiếng chân của các bạn mình từ bên kia núi trở về thì ở ngoài vòm rừng trời đã ửng sáng. Trong lán của bọn anh, ngoài mùi thơm của hồng ma còn thoang thoảng, là lạ một làn hương ngây ngất dìu dịu, không có thật và không đàn ông, không lính tráng một chút nào, vương vấn mơ hồ, u uẩn trên tóc, trên áo, trong gió...
    (con nua)

  2. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    - còn tiếp
    Dành cho ca nhạc: Bình luận tình cảm và người hát bài
    Chia tay tình đầu
    Người yêu hỡi xin giấu lệ sầu khi chia tay tình đầu
    Dù xa cách nhưng những ngọt ngào ta quen nhau ngày nào
    Còn đâu đó trên phố hẹn hò
    Còn in dấu phong kín một đời
    Cười lên đi người yêu ơi dù lòng ta nát tan
    Tình yêu đó như phép nhiệm màu cho ta qua từng ngày
    Tình như sóng dâng đến dịu dàng ta yêu nhau nồng nàn
    Tình như gió bay đến tình cờ
    Để muôn kiếp khô héo đợi chờ
    Người yêu ơi tình đôi ta là cơn đau cuối cùng
    Đk:
    Lần cuối xin giấu chua xót
    Để trái tim bớt băng giá
    Rượu nhấp trong phút chia tay sao cay đắng
    Lần cuối không nói xa cách
    Sợ ướt đôi mắt nhung nhớ
    Đường phố trong phút chia tay cúi đầu...
    Ngọc Anh ơi, chị đã thể hiện rất chân thực tình càm của người mới chia tay như trong bài ca này. Một cảm giác bang bạc bay bổng
    - Dành cho tiểu thuyết:
    Giấc mơ lay thức tâm hồn Kiên. Thì ra, anh, Kiên cũng có một thời trẻ trung, cái thời mà giờ đây khó lòng mường tượng lại được nữa, cái thời mà toàn bộ con người anh, nhân tính và nhân dạng, còn chưa bị bạo lực bạo tàn của chiến tranh huỷ hoại, cái thời anh cũng ngập lòng ham muốn, cũng biết say sưa, si mê, cũng trải những cơn bồng bột, và cũng ngốc nghếch ngẩn ngơ, cũng từng tan nát cả cõi lòng vì yêu thương đau khổ, vì ghen tuông, tủi hờn và cũng đáng được ưu ái, như các bạn anh bây giờ. Chao ôi ! Chiến tranh là cõi không nhà, không cửa, lang thang khốn khổ và phiêu bạt vĩ đại, là cõi không đàn ông không đàn bà, là thế giới thảm sầu vô cảm và tuyệt tự khủng khiếp nhất của dòng giống con người ! Anh đã hoàn toàn không có cơ may thoát khỏi sự huỷ hoại của tâm hồn thì đồng đội trẻ tuổi của anh phải thoát, phải vượt ra khỏi sự ràng buộc và câu thúc của thói thường mà hưởng lấy những giọt cuối cùng còn sót lại của tình người. Để đến ngày mai thì chẳng còn gì.
    Song le, tính phi lý và tội lỗi quá đậm trong mối duyên tình chung đụng, dan díu san sẻ của những người con gái con trai mà nay tất cả đều đã khuất rồi ấy, hồi đó thực ra vẫn làm Kiên đau đớn, xót xa thương, vừa giận, tủi, ngờ vực và lo sợ. Một nỗi kinh hãi thường trực và ngấm ngầm nung lửa trong ruột gan anh. Có lẽ bởi vì bấy giờ là thời buổi chiến tranh, thời buổi ngược đời, cho nên những chuyện được coi như là lớn lao, những mối nguy to tát đều là sự thường nhật, còn những gì nhỏ nhoi, cỏn con những niềm vui nỗi buồn hàng ngày của kiếp người thì lại rất trái lẽ và hoạ hoằn lắm, hãn hữu lắm mới có nổi. Hãn hữu tới độ chúng trở nên gần như điềm gở. Mà quả thực thế...
    Giờ đây, nhắm mắt dõi nhìn vào hồi ức, Kiên lại lặng lẽ thấy lại mình, dường như vừa mới buổi trưa ngày hôm qua đó thôi, đang đứng đấy, dưới làn mưa trên mảnh sân loang nước giữa khu trại nhỏ bé, ướt át mọc lên cô lẻ ở rìa thung lũng bên kia núi... áo quần sũng nước, tóc, mặt ướt đầm, khẩu tiểu liên đeo bên vai như trực rớt. Mưa rơi rào rào. Bụi nước tan thành những vồng hơi dập dềnh trên mái nhà, mái kho. Mặc dù mưa to bầu trời giữa trưa vẫn sáng hẳn lên, vòm mây trên lũng có phần thưa loãng ra và trong thinh không như chập chờn một chút nắng.
    - Hơ Bia...ia... ! ?" Kiên không kịp ngăn, đằng sau anh, Thịnh "con" đã cất tiếng hú gọi. Và ngay lập tức, bàng hoàng, cả tốp trinh sát đi cùng Kiên tới đây, đang đứng tản mát khắp khu trại đã đồng thanh kêu, hú vang lên tên ba cô gái:
    - Hơ Bia...Mây ... Thơm ... ơi ơi ơi... !
    Không có cả tiếng vọng dội đáp lại. Từ cái thác cao lừng lững trên vách núi trước mặt khối nước khổng lồ trắng xoá ầm ầm lao thẳng đứng xuống đường đáy khe của thung lũng tạo thành làn gió vĩnh cửu từng đợt, từng đợt phả vào khu trại với tiếng rền động trầm trầm không dứt.
    Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng thác rền ào lấp lên một bầu không khí lặng lờ gần giống như sự bình yên... Trong nhà, căn nhà nhỏ ba gian xinh xắn, mái lồ ô, thơm ngát hương huệ rừng, đồ đạc vẫn nguyên vẹn, ngăn nắp... Bộ bàn ghế mây. Lọ hoa. Ấm tách. Một cuốn sách đang đọc dở... Giường chiếu. Gối chăn. Gương lược... Ngoài chái, quần áo giăng trên dây phơi cái đã gần khô, cái vẫn ướt nguyên... Trong dãy sạp kho chạy dài bên kia sân, thóc, gạo, ngô, sắn ăm ắp. Và mùi măng sấy, mùi mộc nhĩ, nấm hương, mùi mật ong nữa vấn vít vào nhau hăng hăng ngấy ngậy... Dưới bếp mâm cơm bày trên chõng như vừa được bưng lên, còn đậy ***g bàn. Ba cái bát. Ba đôi đũa. Đĩa rau dền luộc. Muối riềng. Cá khô. Niêu cơm ghế trên bếp chưa dỡ. Tro bếp còn ấm... Sau bếp là sào vườn trồng lạc, trồng cà và rau dền. Rồi đám rong riềng. Khóm chuối. Hàng dâm bụt. Bên ngoài cánh cửa khép hờ là dốc bờ suối. Một lối đi nhỏ xẻ bậc. Một cây cầu tre lắt lẻo nối khu trại với rừng giang bên kia suối. Đằng xa, phía sau rừng lờ mờ hai mỏm cao của quả đồi độc lập đánh dấu chính tâm thung lũng...
    Mặc dù mưa ngày mưa đêm, các nữ chủ nhân của khu trại vẫn ưa dùng nước suối. Nước trong giếng lọc trong vắt. Miệng giếng có đậy nắp và quanh giếng có đào rãnh để ngăn nước suối chưa được lọc dềnh vào. Nhà tắm mái tôn ẩn trong lùm tre đằng ngà kề bên mép suối. Đường từ giếng lọc tới nhà tắm được rẫy sạch cỏ và trải sỏi.
    Lúc đầu chỉ mình Kiên lần xuống suối. Anh đứng ở bờ giếng lọc và đưa mắt nhìn ra phía lùm tre. Cửa buồng tắm mở toang, và... trong một phản ứng tức thời Kiên ngồi thụp xuống, giật súng ra khỏi vai. Có người ! ?" Anh nghĩ nhanh nhưng...
    Giờ đây tất cả còn cận cảnh rõ mồn một trong tâm trí Kiên. Cửa buồng tắm không phải đang mở mà là bị giật tung khỏi bản lề, nằm vật úp dưới đất. Bên trong, ở góc có hai xô nhựa còn lưng nước, cái gáo dừa để trong thau nhôm, đôi dép đúc, hộp xà phòng. Một bộ quân phục nữ bằng vải phin cùng một tấm khăn tắm thêu hoa vắt trên dây. Một bộ khác ẩm ướt, lấm bùn quàng lên tấm vách cạnh một áo mưa vải bạt màu lá cây.
    Trên nền sỏi ướt, Kiên thấy, nằm rớt đấy từ bao giờ một manh áo lót phụ nữ trắng muốt rợn lên trong vũng sáng lờ mờ... như một bông hoa lạ, to, hai cánh mỏng tang duỗi ra mềm mại, nõn nà y như một lượt da người. Trên một cánh của bông hoa ấy in nguyên một vết bùn màu máu hằn rõ những khấc răng khế của gót giày cao su giẫm đi lên.
    Kiên rùng mình, choáng rợn như bất thần bị một làn roi vút thẳng vào tim. Và trong giây lát trước mắt anh hiện hình những bóng ma màu lục, lướt đi không tiếng động, di chuyển êm ru dưới tán rừng, lẳng lặng vượt qua suối, xuất kỳ bất ý nhập vào khu trại... Cả ba cô gái, người trên nhà, người dưới bếp, người đang tắm, chẳng ai kịp trở tay. Không một tiếng kêu, có lẽ thế, và không một phát súng.
    - Bọn thám báo... Bọn thám báo..., đúng chúng rồi, anh Kiên ơi... - Thịnh bước tới bên Kiên thì thầm nói, giọng run và khản đi.
    Trên đầu họ mái tôn rền rĩ, bần bật rung, những cánh tre đàng ngà cào vào vách liếp. Kiên nặng nề thở dốc, môi mím chặt.
    - Sáng nay các cậu nghe thấy gì không ?
    - Không, có nghe thấy gì đâu !
    Thế nhưng chuyện gì đã xảy ra ? Và bằng cách nào mà hồi sáng các bạn anh lại cảm thấu được tín hiệu của một tai hoạ xảy ra âm thầm ở tận bên này núi ? Hoàn toàn không có triệu chứng nguy hiểm, tuyệt nhiên không một điềm gở. Đêm qua các bạn anh đã vui thú ở đây. Vả chăng làm thế nào mà lường nổi. Bởi vì dù sao cũng là giữa vùng hậu cứ xa cách tiền duyên hàng ngày đường, dù sao cũng là nhà các cô gái, và dù sao cũng là năm 1974, chứ phải đâu còn là thời xa xưa tăm tối của chiến trường, thời sau Mậu Thân, những năm 68,69 ấy nữa ?
    - Sao biết là thám báo ?
    - Có dấu giày ở sau khu nhà kho. Và đầu mẩu Rubi.
    - Hồi sáng các cậu bị điều gì đánh động ?
    - Chả có gì. Nhưng vì tự dưng tất cả đều nóng ruột không chịu được.
    - Mãi đến giờ các cậu mới hở chuyện cho tớ. Thật là các chiến hữu quý hoá. Thế đã ai sục tìm ngoài rẫy chưa ?
    - Rồi. Chả thấy tăm dạng gì.
    - Tăm dạng đây này ! ?" Kiên nói, chỉ xuống nền nhà tắm.
    Thịnh bước nhích lên phía trước Kiên và nặng nề chậm chạp sụp gối, quỳ xuống. Khẩu AK rơi thịch trên nền sỏi.
    - Của Hơ Bia? áo của Hơ Bia đây mà? - Thịnh lí nhí trong họng, và hai tay run rẩy anh nâng cái áo lót lụa rơi dính dưới đất lên, áp vào mặt.
    - Em? Em ơi, Hơ Bia ơi? Chúng nó bắt đưa em đi đâu rồi ? Em ? Sao thế này, sao bỗng dưng lại thế này? làm thế nào bây giờ? Em, Em, Em ơi ? - Thịnh nấc lên một cách kỳ quặc, rền rĩ, van vỉ, cầu khẩn vô nghĩa bằng một giọng thều thào nghẹt thở.
    Về sau, rất nhiều năm về sau, khi đã là một người cầm bút đứng tuổi, dấn thân đã khá sâu vào văn nghiệp, viết đã nhiều truyện ngắn, truyện vừa về chiến tranh, đã lục lọi, đảo xới hầu như toàn bộ cuộc đời lính của mình lên để nạp cho từng trang bản thảo, một ngày nọ rất bất ngờ, nhờ vào phép liên tưởng nhiệm màu của hồi ức, khi đang xem một nghệ sĩ kịch câm uốn lượn thân mình một cách quằn quại, gào thét một cách âm thầm thống thiết nỗi đời tuyệt vọng, Kiên như choàng tỉnh, chợt nhớ lại một cách rành rọt và không đúng lúc nhưng sáng rõ như có đèn rọi câu chuyện tình bi thảm và mông muội giữa các đội viên trinh sát của anh với ba cô gái bị chiến tranh cầm tù giữa rừng sâu núi thẳm năm xưa. Ngồi lặng đi mà lòng rung lên bởi quá mừng vui và quá đau buồn, Kiên như muốn áp chặt vào tim kỷ niệm vừa đột ngột sống lại ấy, một kỷ niệm sâu sắc đến thế mà chẳng hiểu làm sao đã bị trí nhớ điêu luyện của anh lược đi mất trong suốt bao năm trời. Một cốt truyện tình tuyệt vời, Kiên nghĩ và anh hiểu đây sẽ là truyện ngắn dành cho cả đời văn của anh? Anh nhớ lại rằng, hôm ấy mãi chiều tối bọn anh mới lùng trúng ổ của toán thám báo, chúng không hạ sát ba cô gái ngay trong khu trại mà điệu xa vào rừng sâu giữa lũng. Mưa đã tẩy hết dấu vết. Hoàn toàn do tình cờ mà bọn anh đã chạm trán với chúng ở dưới chân quả đồi độc lập. Bảy tên lính viễn thám. Ba tên bị hạ khi đọ súng. Bốn tên bị bắt sống. Thịnh "con" hy sinh trong trận chiến, đạn trúng tim, không kịp một tiếng kêu, ngã sấp...
    - Đâu rồi ? Họ đâu, ba cô gái ấy ? ?" Kiên hỏi, giọng cực kỳ ôn tồn. Bốn tên tù binh không phải trói, bị đánh nhừ tử, áo quần rách bươm, be bét bùn và máu, đứng lặng, làm thinh. Chúng uể oải đổi chân.
    - Nào, họ đâu rồi ? Họ còn thì chúng mày còn. Tên nom to con nhất bọn, mắt trái bị báng súng dộng lòi ra, máu hoà nước mưa nhuộm đỏ nửa mặt, đưa con mắt lành nhìn Kiên, cười khẩy, và khàn khàn nói, nhe hàm răng trắng ởn.
    - Ba nhỏ đó trình quý anh, tụi này làm thịt cúng hà bá rồi... mấy nhỏ la khóc quá trời...
    Cả tốp trinh sát soạt soạt rút dao găm. Kiên vội ngăn:
    - Dừng ! Ấy chớ... Bọn này chắc cũng muốn được khóc đã rồi mới chết. Chết ngay thì chúng không thích đâu.
    - Đ., má ! Giết thì giết đi - Một thằng rống lên ?" Ăn thịt tụi tao đi. Giết liền đi ! Tay tao nè, đỏ lòm máu ba con nhỏ của tụi mày đó !
    - Câm đi, - Kiên nhẹ nhàng - Sẽ chiều mày thôi. Nhưng tao hỏi mày: Tụi mày tới vùng này là để theo gót chúng tao, quân chủ lực cơ mà, hả ? Vậy vì sao lại tấn công họ ? Cớ gì mà tụi mày giết hại người ta tàn bạo thế ? Vì sao mà tụi mày lại căm thù chúng tao hả ? ?" Chính Kiên cũng chẳng hiểu vì lẽ gì mà mình lại chịu mất thì giờ và lại giữ một giọng trò chuyện nhẹ nhàng như thế với chúng, một giọng tuồng như là trách móc chúng vậy.
    Bốn thằng đào chung một hố. Chúng đào tất bật, hăm hở hì hục như thể thợ đấu làm khoán.
    /
  3. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    - còn tiếp
    Dành cho ca nhạc: Bình luận tình cảm và người hát bài
    Chia tay tình đầu
    Người yêu hỡi xin giấu lệ sầu khi chia tay tình đầu
    Dù xa cách nhưng những ngọt ngào ta quen nhau ngày nào
    Còn đâu đó trên phố hẹn hò
    Còn in dấu phong kín một đời
    Cười lên đi người yêu ơi dù lòng ta nát tan
    Tình yêu đó như phép nhiệm màu cho ta qua từng ngày
    Tình như sóng dâng đến dịu dàng ta yêu nhau nồng nàn
    Tình như gió bay đến tình cờ
    Để muôn kiếp khô héo đợi chờ
    Người yêu ơi tình đôi ta là cơn đau cuối cùng
    Đk:
    Lần cuối xin giấu chua xót
    Để trái tim bớt băng giá
    Rượu nhấp trong phút chia tay sao cay đắng
    Lần cuối không nói xa cách
    Sợ ướt đôi mắt nhung nhớ
    Đường phố trong phút chia tay cúi đầu...
    Ngọc Anh ơi, chị đã thể hiện rất chân thực tình càm của người mới chia tay như trong bài ca này. Một cảm giác bang bạc bay bổng
    - Dành cho tiểu thuyết:
    Giấc mơ lay thức tâm hồn Kiên. Thì ra, anh, Kiên cũng có một thời trẻ trung, cái thời mà giờ đây khó lòng mường tượng lại được nữa, cái thời mà toàn bộ con người anh, nhân tính và nhân dạng, còn chưa bị bạo lực bạo tàn của chiến tranh huỷ hoại, cái thời anh cũng ngập lòng ham muốn, cũng biết say sưa, si mê, cũng trải những cơn bồng bột, và cũng ngốc nghếch ngẩn ngơ, cũng từng tan nát cả cõi lòng vì yêu thương đau khổ, vì ghen tuông, tủi hờn và cũng đáng được ưu ái, như các bạn anh bây giờ. Chao ôi ! Chiến tranh là cõi không nhà, không cửa, lang thang khốn khổ và phiêu bạt vĩ đại, là cõi không đàn ông không đàn bà, là thế giới thảm sầu vô cảm và tuyệt tự khủng khiếp nhất của dòng giống con người ! Anh đã hoàn toàn không có cơ may thoát khỏi sự huỷ hoại của tâm hồn thì đồng đội trẻ tuổi của anh phải thoát, phải vượt ra khỏi sự ràng buộc và câu thúc của thói thường mà hưởng lấy những giọt cuối cùng còn sót lại của tình người. Để đến ngày mai thì chẳng còn gì.
    Song le, tính phi lý và tội lỗi quá đậm trong mối duyên tình chung đụng, dan díu san sẻ của những người con gái con trai mà nay tất cả đều đã khuất rồi ấy, hồi đó thực ra vẫn làm Kiên đau đớn, xót xa thương, vừa giận, tủi, ngờ vực và lo sợ. Một nỗi kinh hãi thường trực và ngấm ngầm nung lửa trong ruột gan anh. Có lẽ bởi vì bấy giờ là thời buổi chiến tranh, thời buổi ngược đời, cho nên những chuyện được coi như là lớn lao, những mối nguy to tát đều là sự thường nhật, còn những gì nhỏ nhoi, cỏn con những niềm vui nỗi buồn hàng ngày của kiếp người thì lại rất trái lẽ và hoạ hoằn lắm, hãn hữu lắm mới có nổi. Hãn hữu tới độ chúng trở nên gần như điềm gở. Mà quả thực thế...
    Giờ đây, nhắm mắt dõi nhìn vào hồi ức, Kiên lại lặng lẽ thấy lại mình, dường như vừa mới buổi trưa ngày hôm qua đó thôi, đang đứng đấy, dưới làn mưa trên mảnh sân loang nước giữa khu trại nhỏ bé, ướt át mọc lên cô lẻ ở rìa thung lũng bên kia núi... áo quần sũng nước, tóc, mặt ướt đầm, khẩu tiểu liên đeo bên vai như trực rớt. Mưa rơi rào rào. Bụi nước tan thành những vồng hơi dập dềnh trên mái nhà, mái kho. Mặc dù mưa to bầu trời giữa trưa vẫn sáng hẳn lên, vòm mây trên lũng có phần thưa loãng ra và trong thinh không như chập chờn một chút nắng.
    - Hơ Bia...ia... ! ?" Kiên không kịp ngăn, đằng sau anh, Thịnh "con" đã cất tiếng hú gọi. Và ngay lập tức, bàng hoàng, cả tốp trinh sát đi cùng Kiên tới đây, đang đứng tản mát khắp khu trại đã đồng thanh kêu, hú vang lên tên ba cô gái:
    - Hơ Bia...Mây ... Thơm ... ơi ơi ơi... !
    Không có cả tiếng vọng dội đáp lại. Từ cái thác cao lừng lững trên vách núi trước mặt khối nước khổng lồ trắng xoá ầm ầm lao thẳng đứng xuống đường đáy khe của thung lũng tạo thành làn gió vĩnh cửu từng đợt, từng đợt phả vào khu trại với tiếng rền động trầm trầm không dứt.
    Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng thác rền ào lấp lên một bầu không khí lặng lờ gần giống như sự bình yên... Trong nhà, căn nhà nhỏ ba gian xinh xắn, mái lồ ô, thơm ngát hương huệ rừng, đồ đạc vẫn nguyên vẹn, ngăn nắp... Bộ bàn ghế mây. Lọ hoa. Ấm tách. Một cuốn sách đang đọc dở... Giường chiếu. Gối chăn. Gương lược... Ngoài chái, quần áo giăng trên dây phơi cái đã gần khô, cái vẫn ướt nguyên... Trong dãy sạp kho chạy dài bên kia sân, thóc, gạo, ngô, sắn ăm ắp. Và mùi măng sấy, mùi mộc nhĩ, nấm hương, mùi mật ong nữa vấn vít vào nhau hăng hăng ngấy ngậy... Dưới bếp mâm cơm bày trên chõng như vừa được bưng lên, còn đậy ***g bàn. Ba cái bát. Ba đôi đũa. Đĩa rau dền luộc. Muối riềng. Cá khô. Niêu cơm ghế trên bếp chưa dỡ. Tro bếp còn ấm... Sau bếp là sào vườn trồng lạc, trồng cà và rau dền. Rồi đám rong riềng. Khóm chuối. Hàng dâm bụt. Bên ngoài cánh cửa khép hờ là dốc bờ suối. Một lối đi nhỏ xẻ bậc. Một cây cầu tre lắt lẻo nối khu trại với rừng giang bên kia suối. Đằng xa, phía sau rừng lờ mờ hai mỏm cao của quả đồi độc lập đánh dấu chính tâm thung lũng...
    Mặc dù mưa ngày mưa đêm, các nữ chủ nhân của khu trại vẫn ưa dùng nước suối. Nước trong giếng lọc trong vắt. Miệng giếng có đậy nắp và quanh giếng có đào rãnh để ngăn nước suối chưa được lọc dềnh vào. Nhà tắm mái tôn ẩn trong lùm tre đằng ngà kề bên mép suối. Đường từ giếng lọc tới nhà tắm được rẫy sạch cỏ và trải sỏi.
    Lúc đầu chỉ mình Kiên lần xuống suối. Anh đứng ở bờ giếng lọc và đưa mắt nhìn ra phía lùm tre. Cửa buồng tắm mở toang, và... trong một phản ứng tức thời Kiên ngồi thụp xuống, giật súng ra khỏi vai. Có người ! ?" Anh nghĩ nhanh nhưng...
    Giờ đây tất cả còn cận cảnh rõ mồn một trong tâm trí Kiên. Cửa buồng tắm không phải đang mở mà là bị giật tung khỏi bản lề, nằm vật úp dưới đất. Bên trong, ở góc có hai xô nhựa còn lưng nước, cái gáo dừa để trong thau nhôm, đôi dép đúc, hộp xà phòng. Một bộ quân phục nữ bằng vải phin cùng một tấm khăn tắm thêu hoa vắt trên dây. Một bộ khác ẩm ướt, lấm bùn quàng lên tấm vách cạnh một áo mưa vải bạt màu lá cây.
    Trên nền sỏi ướt, Kiên thấy, nằm rớt đấy từ bao giờ một manh áo lót phụ nữ trắng muốt rợn lên trong vũng sáng lờ mờ... như một bông hoa lạ, to, hai cánh mỏng tang duỗi ra mềm mại, nõn nà y như một lượt da người. Trên một cánh của bông hoa ấy in nguyên một vết bùn màu máu hằn rõ những khấc răng khế của gót giày cao su giẫm đi lên.
    Kiên rùng mình, choáng rợn như bất thần bị một làn roi vút thẳng vào tim. Và trong giây lát trước mắt anh hiện hình những bóng ma màu lục, lướt đi không tiếng động, di chuyển êm ru dưới tán rừng, lẳng lặng vượt qua suối, xuất kỳ bất ý nhập vào khu trại... Cả ba cô gái, người trên nhà, người dưới bếp, người đang tắm, chẳng ai kịp trở tay. Không một tiếng kêu, có lẽ thế, và không một phát súng.
    - Bọn thám báo... Bọn thám báo..., đúng chúng rồi, anh Kiên ơi... - Thịnh bước tới bên Kiên thì thầm nói, giọng run và khản đi.
    Trên đầu họ mái tôn rền rĩ, bần bật rung, những cánh tre đàng ngà cào vào vách liếp. Kiên nặng nề thở dốc, môi mím chặt.
    - Sáng nay các cậu nghe thấy gì không ?
    - Không, có nghe thấy gì đâu !
    Thế nhưng chuyện gì đã xảy ra ? Và bằng cách nào mà hồi sáng các bạn anh lại cảm thấu được tín hiệu của một tai hoạ xảy ra âm thầm ở tận bên này núi ? Hoàn toàn không có triệu chứng nguy hiểm, tuyệt nhiên không một điềm gở. Đêm qua các bạn anh đã vui thú ở đây. Vả chăng làm thế nào mà lường nổi. Bởi vì dù sao cũng là giữa vùng hậu cứ xa cách tiền duyên hàng ngày đường, dù sao cũng là nhà các cô gái, và dù sao cũng là năm 1974, chứ phải đâu còn là thời xa xưa tăm tối của chiến trường, thời sau Mậu Thân, những năm 68,69 ấy nữa ?
    - Sao biết là thám báo ?
    - Có dấu giày ở sau khu nhà kho. Và đầu mẩu Rubi.
    - Hồi sáng các cậu bị điều gì đánh động ?
    - Chả có gì. Nhưng vì tự dưng tất cả đều nóng ruột không chịu được.
    - Mãi đến giờ các cậu mới hở chuyện cho tớ. Thật là các chiến hữu quý hoá. Thế đã ai sục tìm ngoài rẫy chưa ?
    - Rồi. Chả thấy tăm dạng gì.
    - Tăm dạng đây này ! ?" Kiên nói, chỉ xuống nền nhà tắm.
    Thịnh bước nhích lên phía trước Kiên và nặng nề chậm chạp sụp gối, quỳ xuống. Khẩu AK rơi thịch trên nền sỏi.
    - Của Hơ Bia? áo của Hơ Bia đây mà? - Thịnh lí nhí trong họng, và hai tay run rẩy anh nâng cái áo lót lụa rơi dính dưới đất lên, áp vào mặt.
    - Em? Em ơi, Hơ Bia ơi? Chúng nó bắt đưa em đi đâu rồi ? Em ? Sao thế này, sao bỗng dưng lại thế này? làm thế nào bây giờ? Em, Em, Em ơi ? - Thịnh nấc lên một cách kỳ quặc, rền rĩ, van vỉ, cầu khẩn vô nghĩa bằng một giọng thều thào nghẹt thở.
    Về sau, rất nhiều năm về sau, khi đã là một người cầm bút đứng tuổi, dấn thân đã khá sâu vào văn nghiệp, viết đã nhiều truyện ngắn, truyện vừa về chiến tranh, đã lục lọi, đảo xới hầu như toàn bộ cuộc đời lính của mình lên để nạp cho từng trang bản thảo, một ngày nọ rất bất ngờ, nhờ vào phép liên tưởng nhiệm màu của hồi ức, khi đang xem một nghệ sĩ kịch câm uốn lượn thân mình một cách quằn quại, gào thét một cách âm thầm thống thiết nỗi đời tuyệt vọng, Kiên như choàng tỉnh, chợt nhớ lại một cách rành rọt và không đúng lúc nhưng sáng rõ như có đèn rọi câu chuyện tình bi thảm và mông muội giữa các đội viên trinh sát của anh với ba cô gái bị chiến tranh cầm tù giữa rừng sâu núi thẳm năm xưa. Ngồi lặng đi mà lòng rung lên bởi quá mừng vui và quá đau buồn, Kiên như muốn áp chặt vào tim kỷ niệm vừa đột ngột sống lại ấy, một kỷ niệm sâu sắc đến thế mà chẳng hiểu làm sao đã bị trí nhớ điêu luyện của anh lược đi mất trong suốt bao năm trời. Một cốt truyện tình tuyệt vời, Kiên nghĩ và anh hiểu đây sẽ là truyện ngắn dành cho cả đời văn của anh? Anh nhớ lại rằng, hôm ấy mãi chiều tối bọn anh mới lùng trúng ổ của toán thám báo, chúng không hạ sát ba cô gái ngay trong khu trại mà điệu xa vào rừng sâu giữa lũng. Mưa đã tẩy hết dấu vết. Hoàn toàn do tình cờ mà bọn anh đã chạm trán với chúng ở dưới chân quả đồi độc lập. Bảy tên lính viễn thám. Ba tên bị hạ khi đọ súng. Bốn tên bị bắt sống. Thịnh "con" hy sinh trong trận chiến, đạn trúng tim, không kịp một tiếng kêu, ngã sấp...
    - Đâu rồi ? Họ đâu, ba cô gái ấy ? ?" Kiên hỏi, giọng cực kỳ ôn tồn. Bốn tên tù binh không phải trói, bị đánh nhừ tử, áo quần rách bươm, be bét bùn và máu, đứng lặng, làm thinh. Chúng uể oải đổi chân.
    - Nào, họ đâu rồi ? Họ còn thì chúng mày còn. Tên nom to con nhất bọn, mắt trái bị báng súng dộng lòi ra, máu hoà nước mưa nhuộm đỏ nửa mặt, đưa con mắt lành nhìn Kiên, cười khẩy, và khàn khàn nói, nhe hàm răng trắng ởn.
    - Ba nhỏ đó trình quý anh, tụi này làm thịt cúng hà bá rồi... mấy nhỏ la khóc quá trời...
    Cả tốp trinh sát soạt soạt rút dao găm. Kiên vội ngăn:
    - Dừng ! Ấy chớ... Bọn này chắc cũng muốn được khóc đã rồi mới chết. Chết ngay thì chúng không thích đâu.
    - Đ., má ! Giết thì giết đi - Một thằng rống lên ?" Ăn thịt tụi tao đi. Giết liền đi ! Tay tao nè, đỏ lòm máu ba con nhỏ của tụi mày đó !
    - Câm đi, - Kiên nhẹ nhàng - Sẽ chiều mày thôi. Nhưng tao hỏi mày: Tụi mày tới vùng này là để theo gót chúng tao, quân chủ lực cơ mà, hả ? Vậy vì sao lại tấn công họ ? Cớ gì mà tụi mày giết hại người ta tàn bạo thế ? Vì sao mà tụi mày lại căm thù chúng tao hả ? ?" Chính Kiên cũng chẳng hiểu vì lẽ gì mà mình lại chịu mất thì giờ và lại giữ một giọng trò chuyện nhẹ nhàng như thế với chúng, một giọng tuồng như là trách móc chúng vậy.
    Bốn thằng đào chung một hố. Chúng đào tất bật, hăm hở hì hục như thể thợ đấu làm khoán.
    /
  4. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Tiep tieu thuyet
    - Không cần sâu lắm đâu. Nằm chứ có đứng đâu mà lo, Kiên khuyên - Cốt rộng cho đủ chỗ không lại thòi tay thòi chân ra. Và khẩn trương, tối rồi !
    Mỗi thằng một xẻng. Những chiếc xẻng biệt kích nhiều tác dụng, gấp lại được, sắc lẻm. Thằng nào nom cũng vâm, thân xác rắn chắc, cuộn thịt và thằng nào trông cũng lì. Chúng hùng hục đào, bới, xúc, hắt. Hố rộng hoác ra và đã khá sâu, đỏ lòm, õng nước.
    - Đẹp rồi, lên? ! ?" Kiên ra lệnh và giải thích thêm ?" Chúng mày phải lên để lẳng xác ba thằng kia xuống trước đã chứ ai dọn hộ chúng mày, để đó cho thối rừng ra à ? Bọn chúng xin phép được rửa ráy và hút thuốc. Kiên gật.
    - Hoặc giải chúng về, hoặc tặng mỗi thằng một kẹo, dây dưa làm gì thế anh Kiên ơi ?
    - Giải đi đâu ? ?" Kiên phẩy tay ?" Nhưng tớ không chịu nổi bốn thằng khốn nạn này. Chúng nó phải thành loài chó khi chết.
    Bốn thằng ra mép suối, kỹ lưỡng rửa sạch tay chân, và cẩn thận gột hết những mảng bùn trộn rây trên quân phục.
    - Dạ, Kính quý anh xơi thuốc ! ?" Tên trông trẻ nhất bọn, mặt tròn, trắng trẻo, giọng Bắc ngọt xớt, lễ phép nâng bao Rubi lên bằng cả hai tay mời Kiên.
    - Giữ lấy ! ?" Kiên xua tay ?" lát nữa xuống đó mà mời nhau.
    Tên nguỵ thở dài. Hắn uốn éo cặp vai, nhìn Kiên thiết tha, rồi thấp giọng xuống:
    - Thưa anh, cái thằng vừa nói hỗn khi rồi là chỉ huy. Dạ, trung uý ạ.
    - Thế à ? Ôi dào, trung uý hay trung tướng xuống đó cũng ngang cấp với binh nhì thôi, không chỉ huy được mày nữa đâu mà mày lo.
    - Xin anh tha cho em - thằng nguỵ lầm rầm ?" Em không hề dự vào hiếp các cô đó, em không đụng tới người, không đâm một dao nào. Em là người có đạo. Em xin thề !
    - Mày không phải thề với tao ! Lui về chỗ !
    Thằng lính nguỵ cao lớn quỳ sụp dưới chân Kiên nước mắt tuôn dòng:
    - Anh thương tình em, anh ! Em còn trẻ quá mà anh ! em còn mẹ già? em sắp cưới vợ? chúng em thương nhau... xin anh !
    Hắn lặp cặp moi trong ngực áo ra một cái bóp da cá và run rẩy, mở ví móc ra một tấm ảnh màu, nâng lên, dúi vào tay Kiên. Kiên cầm ảnh, nhìn. Một thiếu nữ vận đồ đen, mái tóc uốn ôm lấy bờ vai, đứng xây lưng lại với biển xanh, cười rất tươi, một tay cầm que kem, một tay đưa lên yểu điệu vẫy. Thân hình cô cân đối mỹ miều có thể nhìn không chán. Kiên phủi những hạt mưa rây lên ảnh và đưa trả.
    - Đẹp. Chụp khá đấy, - Anh khen - Cất đi không có ướt.
    Thằng ngụy thở dốc, mồm há hốc, mắt sáng trưng:
    - Nghĩa là? Anh cho em sống ? Anh cho chứ ạ, ôi thiên thần?
    - Về bên hố - Kiên quát - Đồ con đĩ ! Châm thuốc mà hút đi, không hết giờ. Bọn kia nữa, hút chóng lên !
    Bọn thám báo ngồi xệp trên thành hố mới đào, chân thõng xuống đu đưa trên mặt ba cái xác đồng bọn đang quắp nhau nằm dưới đáy bùn. Khói thuốc xanh nhạt, nồng ngậy, chầm chậm tan vào bụi mưa. Bốn bề thung lũng bọc kín núi non. Bóng tối chầm chậm trườn trên các sườn dốc. Dòng suối trầm trầm rên rỉ.
    - Nào ! ?" Kiên giật AK khỏi vai, hất hàm - Một hàng ngang !
    Bốn bộ mặt tái ngoét vụt ngẩng lên. Bốn cái nhìn trân trân ngây cứng.
    - Đứng dậy, xếp hàng ngang ?" Kiên uể oải nhắc lại, và dùng ngón tay cái ấn chốt hãm vào nấc liên thanh ?" Nào !
    - Anh ơi, làm ơn cho hút xong điếu thuốc đã nào anh ! Tên giọng Bắc kêu.
    - Đứng dậy ! Kiên nạt
    - Thì cứ để cho chúng hút đã đi đã, anh Kiên ! - Một trinh sát viên hoang mang thều thào vào tai Kiên.
    Bốn tên sắp bị hành quyết đứng lên, tựa vào nhau, lảo đảo, xiêu đổ hầu như không còn trọng lượng. Nhưng cái chết xua đi nỗi sợ hãi. Mặt chúng rắn lại. Lòng căm thù bóp méo nhân dạng. Câm nín, chúng nghiến răng. Kiên điên tiết. Một ý chí phũ phàng, mạnh hơn bản thân anh không cho anh tỉnh lại.
    - Chúng mày muốn chết, tao chiều. Tao sẽ lần lượt gọi thần chết cho từng thằng chúng mày ! Chúng mày sẽ được nhìn máu lần cuối cho đã thèm ! ?" Anh nói rít lên, cười gằn lùi chốt hãm về nấc phát một.
    Đột nhiên tên giọng Bắc rống to và vùng dứt khỏi đồng bọn, nhào xô tới quỳ sụp, ghé mặt xuống chân Kiên. Ư ử rên lên, và nằng nặc nấc lên, hắn quằn quại không thốt ra một lời.
    - Mày tình nguyện đi tiên phong à ? ?" Kiên chọc mũi súng vào trán hắn.
    - Ối giời ơi ! Con van ông, con van các ông? cho con sống ! cắn rơm cắn cỏ con lạy các ông? Ông ơi?!
    Tiếng tru tréo như xóc vào óc Kiên. Anh thúc một báng súng tống ngược tên nguỵ ngã ngửa ra. Cú đánh như làm hắn bừng tỉnh, ngừng bặt kêu la. Hắn nhổm dậy, vẫn quỳ, lờ đờ nhìn Kiên, tay hướng tới anh. Từ vết thương ở trán một dòng máu nhóng nhánh chạy dọc xuống sống mũi.
    - Em xin tình nguyện lấp huyệt. Các anh khỏi nhọc sức. Và em xin được tình nguyện được khai nhiều tin với cấp chỉ huy của các anh. Chính sách của Đảng ta đánh kẻ chạy đi, tha người chạy lại. Các anh không có quyền giết em? Không có quyền ! Ối giời ơi, em lạy các anh rồi mà !
    Lại có ai đó phía sau, kéo kéo khuỷu tay Kiên, nói lào thào giọng run rẩy:
    - Kiên ơi, hay là tạm tha cho chúng? đưa về cho trên xử trí?
    Kiên ngoắt lại. Một nỗi điên giận hung tàn nóng như thiêu đốt dậy trong lòng, đốt cháy anh, xé anh ra.
    - Câm ! Anh gầm lên, và thô bạo gí họng tiểu liên vào sát miệng Cừ - Muốn tỏ tình với chúng thì đứng vào một hàng với chúng. Tao sẽ hạ luôn cả mày. Cả mày? ày? !
    - Kiên ! Kiên ơi ! Đếch gì mà la kinh thế ? ?" Bàn tay nặng trịch của người lái xe thò vào bọc võng đập đập lên vai Kiên - Dậy, dậy mau rồi còn phới, mau !
    Kiên mở mắt. Nỗi mệt nhọc buông hết sức nặng dằn lên anh và cảm giác đau đớn của giấc mơ vẫn đang đều đều nện trên thái dương. Mãi anh mới vực người dậy nổi. Chậm chạp rời khỏi võng, anh nặng nề leo qua thành xe xuống đất.
    Nhìn Kiên trệu trạo ăn, Người lái xe thở dài bảo:
    - Tai anh ngủ trên thùng xe đấy. Nằm chung chỗ với non năm chục bộ xương chứ ít à. Mơ mộng kinh hãi lắm hả ?
    - Ừ. Mê mệt. Quái gở. Mụ cả đầu. Từ dạo về đội Hài cốt này đêm nào cũng loạn hoảng vì mộng nhưng chưa bao giờ như đêm rồi.
    - Truông Gọi Hồn mà lỵ. Trông hoang vu thế thôi chứ dưới đất kia người nằm đã đông chật cả rồi. Mà nói chung ở cả cái B3 này đâu chả nhiều ma quỷ. Tôi lái cho đoàn gom xương nhặt cốt này từ hồi đầu 73 tới giờ mà đã quen nổi với đám hành khách từ trong mồ hiện ra kia đâu. Chẳng đêm nào mà họ không lay mình dậy để chuyện gẫu. Phát khiếp lên được. Đủ loại. Lính cũ. Lính mới. Lính sư 10, sư 2, quân tỉnh đội, quân cơ động 320, đoàn 559. Thỉnh thoảng có các mộng "tóc dài"... Đôi khi chen vào vài anh nguỵ.
    - Có bao giờ gặp người quen không ?
    - Sao không. Bạn cùng đơn vị. Những người đồng hương. Có đận còn gặp cả ông anh họ hi sinh tít hồi cuối 65 kia.
    - Thế trò chuyện gì được không ?
    - Thì phải trò chuyện chứ, con chú con bác kia mà. Cơ mà nói theo kiểu dưới âm. Vô thanh. Không lời. Khó tả lắm, rồi bao giờ mơ thấy anh sẽ hiểu.
    - Hay nhỉ !
    - Hay đếch gì !Buồn lắm. Thương lắm. Ai oán. Dưới mồ sâu người ta đâu còn là người. Nhìn nhau. Hiểu nhau mà không làm gì được cho nhau.
    - Giá có cách gì thông tin cho họ biết là đã thắng lợi rồi cho họ yên lòng nhỉ ?
    - Ối giời ! Có nói được thì cũng nói làm gì cơ. Dưới âm ti người ta chẳng nhớ chiến tranh là cái trò gì nữa đâu. Chém giết là sự nghiệp của những thằng đang sống.
    - Nhưng dù sao thì cũng đã hoà bình. Giá mà giờ phút hoà bình là giờ phút phục sinh tất cả những người chết trận nhỉ.
    - Hừ, hoà bình ! Mẹ kiếp, hoà bình chẳng qua là thứ cây mọc lên từ máu thịt bao anh em mình, để chừa lại có chút xương. Mà những người được phân công nằm lại gác rừng le là những người đáng sống nhất.
    - Nói ghê thế. Người tốt còn khối. Và người tốt còn được sinh ra ở các thế hệ sau. Còn những thằng sống sót thì phải gắng sống tử tế, sống cho ra sống. Chứ không thì chiến đấu làm gì ?
    - Thế à ! Ờ, thì cũng phải hi vọng thôi, tất nhiên. Nhưng chả biết tới khi mô con cháu ta mới đủ lớn khôn. Với lại chúng sẽ lớn khôn theo kiểu gì, ai mà biết. Chỉ biết bao nhiêu cái tốt đẹp đã bị giết. Còn sót chút nào thì bọn chúng mang đổi chác nốt rồi. Đấy, cứ nhìn cái cảnh chợ giời xô bồ "miền Nam nhận họ miền Bắc nhận hàng" ở các thành phố thằng nào chẳng nản. Rồi lại nhìn xương cốt mồ mả anh em mình đây, tủi hận lắm ông ạ.
    - Nhưng hoà bình không là điều tốt hơn à ?
    - Nền hoà bình này... Hừ tôi thấy hình như các mặt nạ người ta đeo trong những năm trước rơi hết. Mặt thật bày ra gớm chết. Bao nhiêu xương máu đã đổ ra...
    - Mẹ khỉ. Ăn nói gì lạ thế Sơn ?
    - Lạ chó gì mà lạ. Cái loại lính như ông ấy mà, còn là vỡ mộng đau đớn với đời.
    - Anh triết lý kinh thật. Và đến là bi !
    - Tôi là Trần Sơn, người lính, và vì thế tôi là triết nhân.Chẳng lẽ ông không thế ? Chẳng lẽ ông thấy lòng phơi phới lắm sao ? Đêm rồi những người chết tiên đoán điều gì với ông ?
    Chiếc ZIN chuyển bánh gần như phải nhích dần từ nửa vòng bánh. Đường sá lầy sụt, tồi tệ. Xe toàn phải cài số một, gầm gào muốn vỡ máy, Kiên nhìn ra cửa xe, cố xua đi những ý nghĩ nặng nề.
    Trời tạnh mưa. Không khí vẫn ủ dột, ám mầu chì. Truông Gọi Hồn chầm chậm lùi xa. Khu rừng, dãy núi, triền suối đã khuất rồi. Thế nhưng từ phía đó vẫn có một cái gì đấy dường như cố rướn lên nhìn theo anh. Phải chăng đó là đoạn kết của giấc mơ đẫm máu mà sáng sớm này anh đã để sót ?
    - Kiên này, - Để át tiếng máy, Sơn nói như quát - Chở xong chuyến xương này là anh vù luôn hả ?
    - Cũng chưa biết. Còn phải làm khối thủ tục.
    - Về sẽ làm nghề gì ?
    - Định sẽ học nốt phổ thông. Tức là bổ túc rồi thi vào đại học. Chứ chả có nghề gì ngoài nghề nã tiểu liên. Còn anh sẽ vẫn cầm lái chứ ?
    Xe đã bám vào được đoạn núi tương đối khô ráo. Sơn tăng được tốc độ lên. Anh ta nói:
    - Giải ngũ tôi sẽ thôi lái. Tôi sẽ vác đàn đi hát rong. Hát rong và kể chuyện. Các ông, các bà, các anh, các chị xin hãy nghe tôi kể câu chuyện đau thương này, và sau đó tôi sẽ hát để mọi người nghe bài ca kinh hoàng về thời đại của chúng tôi.
    - Cải lương lắm ! ?" Kiên nói ?" Theo tôi, lẽ ra phải kêu gọi mọi người hãy quên đi.
    - Nhưng làm thế nào mà quên nổi ? Sẽ chẳng quên nổi một cái gì !
    Dĩ nhiên, Kiên nghĩ, quên thật là khó. Nói chung chẳng biết đến bao giờ thì lòng mình mới có thể nguôi nổi, trái tim mình mới thoát khỏi gọng bàn tay siết chặt của những kỷ niệm chiến tranh. Những kỷ niệm có thể là êm đềm, có thể là ác hại nhưng đều để lại những vết thương mà tới bây giờ, một năm đã qua, hay mười năm hay hai mươi năm nữa về sau vẫn còn đau, đau mãi.
    Có thể là từ rày cuộc đời anh sẽ luôn luôn như thế này chăng: tối tăm, đau khổ nhưng rạng ngời hạnh phúc ? Và có thể giữa mơ với tỉnh, như cheo leo trên bờ vực mà anh sẽ vượt nốt chặng đời còn lại. Dù sao thì mới chỉ có hai mươi tám năm sống ở trên đời. Và dù cho đấy là khoảng thời gian bị mất, nhưng chẳng phải lỗi của anh, chẳng phải lỗi của ai cả. Hẵng cứ biết rằng không chỉ là một cuộc đời mới mà còn là cả một thời đại mới đang đến cùng anh phía trước.
    ... Nhưng mà tâm hồn tôi thì đã ngưng bước lại ở những ngày tháng ấy chứ không tài nào mà đổi đời nổi như là bản thân đời sống của tôi. Một cách trực giác tôi luôn nhận thấy quanh tôi quá khứ vẫn đang lẩn khuất. Đêm đêm giữa chừng giấc ngủ tôi nghe thấy tiếng chân tôi từ những thuở nào đó rất xa xôi rồi vang lên trên hè phố lát đá.
    Đôi khi chỉ cần nhắm mắt lại là trong tôi lập tức ký ức tự nó xoay mình lui về theo lối cũ, gạt toàn bộ cõi đời thực hôm nay ra rìa cỏ. Biết bao kỷ niệm bi thảm, bao nhiêu là nỗi đau mà từ lâu lòng đã nhủ lòng là phải gắng cho qua đi, rốt cuộc đều bị dễ dàng lay thức bởi những mối liên tưởng tuồng như là không đâu, nảy sinh một cách khôn lường từ muôn vàn những chi tiết tầm thường, rời rạc và vô vị nhất có thể có trong chuỗi bất tận ngày qua ngày nhạt thếch, buồn tẻ và êm đềm đến phát ốm này.
    Cách đây không lâu trong thơ tôi đã trở lại với truông Gọi Hồn. Dòng suối, con đường mòn, những trảng trống và những bìa rừng xưa lấp loáng nắng pha mưa. Và xa xa ở trời Tây Nam bốn mỏm cao màu rêu đá của Ngọc Bơ Rẫy sừng sững. Từ bức sơn thuỷ tĩnh lặng ấy, giấc mơ lần mở từng trang. Suốt đêm tôi sống lại với cuộc đời của trung đội trinh sát, từng ngày một, từng kỷ niệm một, từng người một, lần lượt từ từ rành rọt như những thước phim quay chậm. Và cảnh chót là cảnh ven suối, toàn trung đội tập họp trước nấm mồ của Thịnh "con", vào buổi chiều trước lúc nhổ neo rời Cánh Bắc.
    (con nua)
  5. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Tiep tieu thuyet
    - Không cần sâu lắm đâu. Nằm chứ có đứng đâu mà lo, Kiên khuyên - Cốt rộng cho đủ chỗ không lại thòi tay thòi chân ra. Và khẩn trương, tối rồi !
    Mỗi thằng một xẻng. Những chiếc xẻng biệt kích nhiều tác dụng, gấp lại được, sắc lẻm. Thằng nào nom cũng vâm, thân xác rắn chắc, cuộn thịt và thằng nào trông cũng lì. Chúng hùng hục đào, bới, xúc, hắt. Hố rộng hoác ra và đã khá sâu, đỏ lòm, õng nước.
    - Đẹp rồi, lên? ! ?" Kiên ra lệnh và giải thích thêm ?" Chúng mày phải lên để lẳng xác ba thằng kia xuống trước đã chứ ai dọn hộ chúng mày, để đó cho thối rừng ra à ? Bọn chúng xin phép được rửa ráy và hút thuốc. Kiên gật.
    - Hoặc giải chúng về, hoặc tặng mỗi thằng một kẹo, dây dưa làm gì thế anh Kiên ơi ?
    - Giải đi đâu ? ?" Kiên phẩy tay ?" Nhưng tớ không chịu nổi bốn thằng khốn nạn này. Chúng nó phải thành loài chó khi chết.
    Bốn thằng ra mép suối, kỹ lưỡng rửa sạch tay chân, và cẩn thận gột hết những mảng bùn trộn rây trên quân phục.
    - Dạ, Kính quý anh xơi thuốc ! ?" Tên trông trẻ nhất bọn, mặt tròn, trắng trẻo, giọng Bắc ngọt xớt, lễ phép nâng bao Rubi lên bằng cả hai tay mời Kiên.
    - Giữ lấy ! ?" Kiên xua tay ?" lát nữa xuống đó mà mời nhau.
    Tên nguỵ thở dài. Hắn uốn éo cặp vai, nhìn Kiên thiết tha, rồi thấp giọng xuống:
    - Thưa anh, cái thằng vừa nói hỗn khi rồi là chỉ huy. Dạ, trung uý ạ.
    - Thế à ? Ôi dào, trung uý hay trung tướng xuống đó cũng ngang cấp với binh nhì thôi, không chỉ huy được mày nữa đâu mà mày lo.
    - Xin anh tha cho em - thằng nguỵ lầm rầm ?" Em không hề dự vào hiếp các cô đó, em không đụng tới người, không đâm một dao nào. Em là người có đạo. Em xin thề !
    - Mày không phải thề với tao ! Lui về chỗ !
    Thằng lính nguỵ cao lớn quỳ sụp dưới chân Kiên nước mắt tuôn dòng:
    - Anh thương tình em, anh ! Em còn trẻ quá mà anh ! em còn mẹ già? em sắp cưới vợ? chúng em thương nhau... xin anh !
    Hắn lặp cặp moi trong ngực áo ra một cái bóp da cá và run rẩy, mở ví móc ra một tấm ảnh màu, nâng lên, dúi vào tay Kiên. Kiên cầm ảnh, nhìn. Một thiếu nữ vận đồ đen, mái tóc uốn ôm lấy bờ vai, đứng xây lưng lại với biển xanh, cười rất tươi, một tay cầm que kem, một tay đưa lên yểu điệu vẫy. Thân hình cô cân đối mỹ miều có thể nhìn không chán. Kiên phủi những hạt mưa rây lên ảnh và đưa trả.
    - Đẹp. Chụp khá đấy, - Anh khen - Cất đi không có ướt.
    Thằng ngụy thở dốc, mồm há hốc, mắt sáng trưng:
    - Nghĩa là? Anh cho em sống ? Anh cho chứ ạ, ôi thiên thần?
    - Về bên hố - Kiên quát - Đồ con đĩ ! Châm thuốc mà hút đi, không hết giờ. Bọn kia nữa, hút chóng lên !
    Bọn thám báo ngồi xệp trên thành hố mới đào, chân thõng xuống đu đưa trên mặt ba cái xác đồng bọn đang quắp nhau nằm dưới đáy bùn. Khói thuốc xanh nhạt, nồng ngậy, chầm chậm tan vào bụi mưa. Bốn bề thung lũng bọc kín núi non. Bóng tối chầm chậm trườn trên các sườn dốc. Dòng suối trầm trầm rên rỉ.
    - Nào ! ?" Kiên giật AK khỏi vai, hất hàm - Một hàng ngang !
    Bốn bộ mặt tái ngoét vụt ngẩng lên. Bốn cái nhìn trân trân ngây cứng.
    - Đứng dậy, xếp hàng ngang ?" Kiên uể oải nhắc lại, và dùng ngón tay cái ấn chốt hãm vào nấc liên thanh ?" Nào !
    - Anh ơi, làm ơn cho hút xong điếu thuốc đã nào anh ! Tên giọng Bắc kêu.
    - Đứng dậy ! Kiên nạt
    - Thì cứ để cho chúng hút đã đi đã, anh Kiên ! - Một trinh sát viên hoang mang thều thào vào tai Kiên.
    Bốn tên sắp bị hành quyết đứng lên, tựa vào nhau, lảo đảo, xiêu đổ hầu như không còn trọng lượng. Nhưng cái chết xua đi nỗi sợ hãi. Mặt chúng rắn lại. Lòng căm thù bóp méo nhân dạng. Câm nín, chúng nghiến răng. Kiên điên tiết. Một ý chí phũ phàng, mạnh hơn bản thân anh không cho anh tỉnh lại.
    - Chúng mày muốn chết, tao chiều. Tao sẽ lần lượt gọi thần chết cho từng thằng chúng mày ! Chúng mày sẽ được nhìn máu lần cuối cho đã thèm ! ?" Anh nói rít lên, cười gằn lùi chốt hãm về nấc phát một.
    Đột nhiên tên giọng Bắc rống to và vùng dứt khỏi đồng bọn, nhào xô tới quỳ sụp, ghé mặt xuống chân Kiên. Ư ử rên lên, và nằng nặc nấc lên, hắn quằn quại không thốt ra một lời.
    - Mày tình nguyện đi tiên phong à ? ?" Kiên chọc mũi súng vào trán hắn.
    - Ối giời ơi ! Con van ông, con van các ông? cho con sống ! cắn rơm cắn cỏ con lạy các ông? Ông ơi?!
    Tiếng tru tréo như xóc vào óc Kiên. Anh thúc một báng súng tống ngược tên nguỵ ngã ngửa ra. Cú đánh như làm hắn bừng tỉnh, ngừng bặt kêu la. Hắn nhổm dậy, vẫn quỳ, lờ đờ nhìn Kiên, tay hướng tới anh. Từ vết thương ở trán một dòng máu nhóng nhánh chạy dọc xuống sống mũi.
    - Em xin tình nguyện lấp huyệt. Các anh khỏi nhọc sức. Và em xin được tình nguyện được khai nhiều tin với cấp chỉ huy của các anh. Chính sách của Đảng ta đánh kẻ chạy đi, tha người chạy lại. Các anh không có quyền giết em? Không có quyền ! Ối giời ơi, em lạy các anh rồi mà !
    Lại có ai đó phía sau, kéo kéo khuỷu tay Kiên, nói lào thào giọng run rẩy:
    - Kiên ơi, hay là tạm tha cho chúng? đưa về cho trên xử trí?
    Kiên ngoắt lại. Một nỗi điên giận hung tàn nóng như thiêu đốt dậy trong lòng, đốt cháy anh, xé anh ra.
    - Câm ! Anh gầm lên, và thô bạo gí họng tiểu liên vào sát miệng Cừ - Muốn tỏ tình với chúng thì đứng vào một hàng với chúng. Tao sẽ hạ luôn cả mày. Cả mày? ày? !
    - Kiên ! Kiên ơi ! Đếch gì mà la kinh thế ? ?" Bàn tay nặng trịch của người lái xe thò vào bọc võng đập đập lên vai Kiên - Dậy, dậy mau rồi còn phới, mau !
    Kiên mở mắt. Nỗi mệt nhọc buông hết sức nặng dằn lên anh và cảm giác đau đớn của giấc mơ vẫn đang đều đều nện trên thái dương. Mãi anh mới vực người dậy nổi. Chậm chạp rời khỏi võng, anh nặng nề leo qua thành xe xuống đất.
    Nhìn Kiên trệu trạo ăn, Người lái xe thở dài bảo:
    - Tai anh ngủ trên thùng xe đấy. Nằm chung chỗ với non năm chục bộ xương chứ ít à. Mơ mộng kinh hãi lắm hả ?
    - Ừ. Mê mệt. Quái gở. Mụ cả đầu. Từ dạo về đội Hài cốt này đêm nào cũng loạn hoảng vì mộng nhưng chưa bao giờ như đêm rồi.
    - Truông Gọi Hồn mà lỵ. Trông hoang vu thế thôi chứ dưới đất kia người nằm đã đông chật cả rồi. Mà nói chung ở cả cái B3 này đâu chả nhiều ma quỷ. Tôi lái cho đoàn gom xương nhặt cốt này từ hồi đầu 73 tới giờ mà đã quen nổi với đám hành khách từ trong mồ hiện ra kia đâu. Chẳng đêm nào mà họ không lay mình dậy để chuyện gẫu. Phát khiếp lên được. Đủ loại. Lính cũ. Lính mới. Lính sư 10, sư 2, quân tỉnh đội, quân cơ động 320, đoàn 559. Thỉnh thoảng có các mộng "tóc dài"... Đôi khi chen vào vài anh nguỵ.
    - Có bao giờ gặp người quen không ?
    - Sao không. Bạn cùng đơn vị. Những người đồng hương. Có đận còn gặp cả ông anh họ hi sinh tít hồi cuối 65 kia.
    - Thế trò chuyện gì được không ?
    - Thì phải trò chuyện chứ, con chú con bác kia mà. Cơ mà nói theo kiểu dưới âm. Vô thanh. Không lời. Khó tả lắm, rồi bao giờ mơ thấy anh sẽ hiểu.
    - Hay nhỉ !
    - Hay đếch gì !Buồn lắm. Thương lắm. Ai oán. Dưới mồ sâu người ta đâu còn là người. Nhìn nhau. Hiểu nhau mà không làm gì được cho nhau.
    - Giá có cách gì thông tin cho họ biết là đã thắng lợi rồi cho họ yên lòng nhỉ ?
    - Ối giời ! Có nói được thì cũng nói làm gì cơ. Dưới âm ti người ta chẳng nhớ chiến tranh là cái trò gì nữa đâu. Chém giết là sự nghiệp của những thằng đang sống.
    - Nhưng dù sao thì cũng đã hoà bình. Giá mà giờ phút hoà bình là giờ phút phục sinh tất cả những người chết trận nhỉ.
    - Hừ, hoà bình ! Mẹ kiếp, hoà bình chẳng qua là thứ cây mọc lên từ máu thịt bao anh em mình, để chừa lại có chút xương. Mà những người được phân công nằm lại gác rừng le là những người đáng sống nhất.
    - Nói ghê thế. Người tốt còn khối. Và người tốt còn được sinh ra ở các thế hệ sau. Còn những thằng sống sót thì phải gắng sống tử tế, sống cho ra sống. Chứ không thì chiến đấu làm gì ?
    - Thế à ! Ờ, thì cũng phải hi vọng thôi, tất nhiên. Nhưng chả biết tới khi mô con cháu ta mới đủ lớn khôn. Với lại chúng sẽ lớn khôn theo kiểu gì, ai mà biết. Chỉ biết bao nhiêu cái tốt đẹp đã bị giết. Còn sót chút nào thì bọn chúng mang đổi chác nốt rồi. Đấy, cứ nhìn cái cảnh chợ giời xô bồ "miền Nam nhận họ miền Bắc nhận hàng" ở các thành phố thằng nào chẳng nản. Rồi lại nhìn xương cốt mồ mả anh em mình đây, tủi hận lắm ông ạ.
    - Nhưng hoà bình không là điều tốt hơn à ?
    - Nền hoà bình này... Hừ tôi thấy hình như các mặt nạ người ta đeo trong những năm trước rơi hết. Mặt thật bày ra gớm chết. Bao nhiêu xương máu đã đổ ra...
    - Mẹ khỉ. Ăn nói gì lạ thế Sơn ?
    - Lạ chó gì mà lạ. Cái loại lính như ông ấy mà, còn là vỡ mộng đau đớn với đời.
    - Anh triết lý kinh thật. Và đến là bi !
    - Tôi là Trần Sơn, người lính, và vì thế tôi là triết nhân.Chẳng lẽ ông không thế ? Chẳng lẽ ông thấy lòng phơi phới lắm sao ? Đêm rồi những người chết tiên đoán điều gì với ông ?
    Chiếc ZIN chuyển bánh gần như phải nhích dần từ nửa vòng bánh. Đường sá lầy sụt, tồi tệ. Xe toàn phải cài số một, gầm gào muốn vỡ máy, Kiên nhìn ra cửa xe, cố xua đi những ý nghĩ nặng nề.
    Trời tạnh mưa. Không khí vẫn ủ dột, ám mầu chì. Truông Gọi Hồn chầm chậm lùi xa. Khu rừng, dãy núi, triền suối đã khuất rồi. Thế nhưng từ phía đó vẫn có một cái gì đấy dường như cố rướn lên nhìn theo anh. Phải chăng đó là đoạn kết của giấc mơ đẫm máu mà sáng sớm này anh đã để sót ?
    - Kiên này, - Để át tiếng máy, Sơn nói như quát - Chở xong chuyến xương này là anh vù luôn hả ?
    - Cũng chưa biết. Còn phải làm khối thủ tục.
    - Về sẽ làm nghề gì ?
    - Định sẽ học nốt phổ thông. Tức là bổ túc rồi thi vào đại học. Chứ chả có nghề gì ngoài nghề nã tiểu liên. Còn anh sẽ vẫn cầm lái chứ ?
    Xe đã bám vào được đoạn núi tương đối khô ráo. Sơn tăng được tốc độ lên. Anh ta nói:
    - Giải ngũ tôi sẽ thôi lái. Tôi sẽ vác đàn đi hát rong. Hát rong và kể chuyện. Các ông, các bà, các anh, các chị xin hãy nghe tôi kể câu chuyện đau thương này, và sau đó tôi sẽ hát để mọi người nghe bài ca kinh hoàng về thời đại của chúng tôi.
    - Cải lương lắm ! ?" Kiên nói ?" Theo tôi, lẽ ra phải kêu gọi mọi người hãy quên đi.
    - Nhưng làm thế nào mà quên nổi ? Sẽ chẳng quên nổi một cái gì !
    Dĩ nhiên, Kiên nghĩ, quên thật là khó. Nói chung chẳng biết đến bao giờ thì lòng mình mới có thể nguôi nổi, trái tim mình mới thoát khỏi gọng bàn tay siết chặt của những kỷ niệm chiến tranh. Những kỷ niệm có thể là êm đềm, có thể là ác hại nhưng đều để lại những vết thương mà tới bây giờ, một năm đã qua, hay mười năm hay hai mươi năm nữa về sau vẫn còn đau, đau mãi.
    Có thể là từ rày cuộc đời anh sẽ luôn luôn như thế này chăng: tối tăm, đau khổ nhưng rạng ngời hạnh phúc ? Và có thể giữa mơ với tỉnh, như cheo leo trên bờ vực mà anh sẽ vượt nốt chặng đời còn lại. Dù sao thì mới chỉ có hai mươi tám năm sống ở trên đời. Và dù cho đấy là khoảng thời gian bị mất, nhưng chẳng phải lỗi của anh, chẳng phải lỗi của ai cả. Hẵng cứ biết rằng không chỉ là một cuộc đời mới mà còn là cả một thời đại mới đang đến cùng anh phía trước.
    ... Nhưng mà tâm hồn tôi thì đã ngưng bước lại ở những ngày tháng ấy chứ không tài nào mà đổi đời nổi như là bản thân đời sống của tôi. Một cách trực giác tôi luôn nhận thấy quanh tôi quá khứ vẫn đang lẩn khuất. Đêm đêm giữa chừng giấc ngủ tôi nghe thấy tiếng chân tôi từ những thuở nào đó rất xa xôi rồi vang lên trên hè phố lát đá.
    Đôi khi chỉ cần nhắm mắt lại là trong tôi lập tức ký ức tự nó xoay mình lui về theo lối cũ, gạt toàn bộ cõi đời thực hôm nay ra rìa cỏ. Biết bao kỷ niệm bi thảm, bao nhiêu là nỗi đau mà từ lâu lòng đã nhủ lòng là phải gắng cho qua đi, rốt cuộc đều bị dễ dàng lay thức bởi những mối liên tưởng tuồng như là không đâu, nảy sinh một cách khôn lường từ muôn vàn những chi tiết tầm thường, rời rạc và vô vị nhất có thể có trong chuỗi bất tận ngày qua ngày nhạt thếch, buồn tẻ và êm đềm đến phát ốm này.
    Cách đây không lâu trong thơ tôi đã trở lại với truông Gọi Hồn. Dòng suối, con đường mòn, những trảng trống và những bìa rừng xưa lấp loáng nắng pha mưa. Và xa xa ở trời Tây Nam bốn mỏm cao màu rêu đá của Ngọc Bơ Rẫy sừng sững. Từ bức sơn thuỷ tĩnh lặng ấy, giấc mơ lần mở từng trang. Suốt đêm tôi sống lại với cuộc đời của trung đội trinh sát, từng ngày một, từng kỷ niệm một, từng người một, lần lượt từ từ rành rọt như những thước phim quay chậm. Và cảnh chót là cảnh ven suối, toàn trung đội tập họp trước nấm mồ của Thịnh "con", vào buổi chiều trước lúc nhổ neo rời Cánh Bắc.
    (con nua)
  6. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    - (còn tiếp)
    - /
    - Bí quyết nghề nghiệp: Mục này có lẽ tôi nên gwỉ các bạn t[í địa chỉ sau:
    http://tintuc.vnn.vn/forum/viewtopics.cfm?f=D2&n=39938

    PC World mời bạn đến với góc Hà nội:
    http://hanoicorner.com/phpBB/index.php?sid=086116de82b7766e251337957031efaf
  7. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    - (còn tiếp)
    - /
    - Bí quyết nghề nghiệp: Mục này có lẽ tôi nên gwỉ các bạn t[í địa chỉ sau:
    http://tintuc.vnn.vn/forum/viewtopics.cfm?f=D2&n=39938

    PC World mời bạn đến với góc Hà nội:
    http://hanoicorner.com/phpBB/index.php?sid=086116de82b7766e251337957031efaf
  8. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Cai "anh dao" nay co giong Do Son cua ta khong?
  9. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Cai "anh dao" nay co giong Do Son cua ta khong?
  10. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Dao anh:
    http://hanoicorner.com/phpBB/viewtopic.php?t=4098&postdays=0&postorder=asc&start=16

Chia sẻ trang này