1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SON 'S BUCXUC

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi sonsbucxuc, 27/02/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Xem anh nhe:
  2. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Danh cho ca nhac
    Lời mẹ ru
    Lời mẹ ru con đến những khu vườn
    Ru con trưa nắng ( i...i... a)
    Trong mộng cười ngon
    Ru mộng con thơm
    lời mẹ ru con
    nghe ra nỗi niềm
    Ru con nghiêng nghiêng nằm
    con ngủ giấc tròn
    cho mẹ ngồi trông
    Thủa mẹ ru
    mẹ ru con ngủ
    Con ngủ trên mây
    con ngủ trên mây
    Tiếng khóc ban đầu
    ban đầu
    còn đau
    còn đau
    còn đau
    Lời mẹ ru đêm vang ngón tay hồng
    Ru con khôn lớn ( ....u ... a) con Rồng
    Rồng Tiên con ngủ cho yên
    Một đời ru con
    nên mắt ưu phiền
    đôi khi cũng ưu phiền
    con ngủ giấc hiền
    Mưa nhỏ ngoài đêm
    lá đổ ngoài sân
    Lá đổ ngoài sân
    để ru mẹ ngủ
    Lời mẹ ru như tiếng hát trên trời
    ru con ru mai (i...i... a...)
    Nên người mẹ vui
    Ru bạc tóc thôi
    Đời mẹ ru con mây kia cũng buồn
    Nên mây xa đường trần
    con ngủ giấc hồng
    cho mẹ tròn lưng
    Thủa mẹ ru
    mẹ ru con ngủ
    Con ngủ trên mây
    con ngủ trên mây
    Tiếng khóc ban đầu
    ban đầu
    còn đau
    còn đau
    còn đau
    Rồi một mai con đã lớn khôn
    rồi con thôi thơ ấu (... u...a)
    Mẹ rời thật mau
    Mẹ rời chiêm bao
    Lời mẹ ru con bao lâu mỏi mòn
    Nên lâu cũng mỏi mòn
    Bây giờ mẹ nằm
    lá đổ ngoài sân
    lá đổ ngoài sân
    lá đổ ngoài sân
    Để ru mẹ ngủ​
    Rất tiếc là không thể tải file nhạc lên đây cùng nghe được. Một bài hát về mẹ thật tuyệt vời của Trịnh Công Sơn, với giọng ca mượt mà của Khánh Ly... Đây là một trong những bài nghe lần đầu tôi đã rất thích. Có thể nó hơi "mềm yếu quá" nhưng thực sự là ca khúc hay cả phần nhạc và phần lời...
  3. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Danh cho ca nhac
    Lời mẹ ru
    Lời mẹ ru con đến những khu vườn
    Ru con trưa nắng ( i...i... a)
    Trong mộng cười ngon
    Ru mộng con thơm
    lời mẹ ru con
    nghe ra nỗi niềm
    Ru con nghiêng nghiêng nằm
    con ngủ giấc tròn
    cho mẹ ngồi trông
    Thủa mẹ ru
    mẹ ru con ngủ
    Con ngủ trên mây
    con ngủ trên mây
    Tiếng khóc ban đầu
    ban đầu
    còn đau
    còn đau
    còn đau
    Lời mẹ ru đêm vang ngón tay hồng
    Ru con khôn lớn ( ....u ... a) con Rồng
    Rồng Tiên con ngủ cho yên
    Một đời ru con
    nên mắt ưu phiền
    đôi khi cũng ưu phiền
    con ngủ giấc hiền
    Mưa nhỏ ngoài đêm
    lá đổ ngoài sân
    Lá đổ ngoài sân
    để ru mẹ ngủ
    Lời mẹ ru như tiếng hát trên trời
    ru con ru mai (i...i... a...)
    Nên người mẹ vui
    Ru bạc tóc thôi
    Đời mẹ ru con mây kia cũng buồn
    Nên mây xa đường trần
    con ngủ giấc hồng
    cho mẹ tròn lưng
    Thủa mẹ ru
    mẹ ru con ngủ
    Con ngủ trên mây
    con ngủ trên mây
    Tiếng khóc ban đầu
    ban đầu
    còn đau
    còn đau
    còn đau
    Rồi một mai con đã lớn khôn
    rồi con thôi thơ ấu (... u...a)
    Mẹ rời thật mau
    Mẹ rời chiêm bao
    Lời mẹ ru con bao lâu mỏi mòn
    Nên lâu cũng mỏi mòn
    Bây giờ mẹ nằm
    lá đổ ngoài sân
    lá đổ ngoài sân
    lá đổ ngoài sân
    Để ru mẹ ngủ​
    Rất tiếc là không thể tải file nhạc lên đây cùng nghe được. Một bài hát về mẹ thật tuyệt vời của Trịnh Công Sơn, với giọng ca mượt mà của Khánh Ly... Đây là một trong những bài nghe lần đầu tôi đã rất thích. Có thể nó hơi "mềm yếu quá" nhưng thực sự là ca khúc hay cả phần nhạc và phần lời...
  4. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    (tiep tieu thuyet)
    Một con người như thế đấy và một câu chuyện như thế đấy và còn bao nhiêu chuyện khác, bao nhiêu người khác nữa trong đó có anh. Những người thân quen và những người xa lạ, đã chết hoặc còn sống, những câu chuyện cầm rõ là có thật lẫn những chuyện chẳng rõ thực hư. Có lần, một người đàn ông lạ mặt và không chịu xưng tên đã đến tìm Kiên ở toà soạn đề nghị được thông qua anh hiến cho văn học nước nhà mối tình của hai vợ chồng ông ta. "Chỉ cần đồng chí hư cấu một cái tên cho tôi và một cái tên cho bà nó nhà tôi, còn xin là cứ giữ nguyên tất cả. "Vâng, xúc động và bi thảm lắm ạ", ông ta bảo thế. Nhạt nhẽo, vớ vẩn và mất thì giờ, có lẽ thế thật, song bản thân lòng tự tin của ông ta, nhất là cái ước muốn có món quà phi thường để tặng bà vợ đau yếu nhân kỷ niệm ba mươi năm lễ thành hôn chẳng phải một chuyện tuyệt vời hay sao ? Nói chung bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào cũng có thể cảm nhận một điều gì đấy về bất kỳ ai đấy. Chẳng phải là như thế hay sao ? Bởi vì, từ cuộc sống phức tạp ẩn đằng sau vẻ bình thường dung dị, định hình cho được một nét dù là cực nhỏ nhưng thực sự đáng ghi lại, đấy quả là một trời những khả năng sáng tạo mở về muôn hướng.
    Chẳng hạn, Kiên nghĩ tại sao lại không viết tiểu thuyết về cái cộng đồng kỳ thú những người hàng xóm ở tầng trên, tầng dưới và chung tầng với anh trong ngôi nhà này ? Có thể nói rằng, thật là một bản hoà tấu của những khuôn mặt và của những cuộc đời. Những chuyện - tuyệt nực cười cũng có mà cũng có những nỗi buồn đau xé lòng diễn ra hàng ngày, hằng ngày chung đụng, sống tụ quần trong ngôi nhà nhiều hộ này. Nhất là vào những buổi tối mùa hè mất điện nóng như hầm phải ra sân ngồi hóng gió tới khuya hoặc những khi cùng bà con chầu chực trước cái vòi máy nước độc nhất cho cả ba tầng tứ mùa khốn khổ khốn nạn tóc tách từng giọt, còn thiếu chuyện gì nữa về đời sống trong nhà ngoài phường mà Kiên chưa được nghe. Người ta kể chuyện rằng bà giáo Thuỷ ở tầng một goá chồng từ ngoài đôi mươi ở vậy nuôi con suốt bấy nhiêu năm giời, nay sắp sửa về hưu và cũng sắp sửa có cháu ngoại rồi, bỗng nhiên phải lòng ông Tư bán sách ở đầu phố, cả hai ông bà đều cố giấu nhưng giấu nổi ai bởi giữa họ rõ ràng là tình yêu chứ có phải là tình gì mà che giấu nổi, hẳn hoi là sẽ chuốc lấy khổ. Hay như là chuyện nhà Cường ở tầng ba, bữa nọ anh chồng rượu vào lên cơn hùng hổ toan dạy vợ, không ngờ trông gà hoá cuốc nhè ngay đầu bà mẹ đẻ ra mình mà hạ đo ván. Mới đây nhất là chuyện ông Tánh tầng hai, đại uý quân nhu về vườn do quá nghèo khổ, gia đình lại lục đục, băm bổ đay nghiến nhau từng bát cơm, sinh quẫn ông toan tự tử một lần bằng thừng, một lần bằng thuốc trừ sâu nhưng đều bị người ta phát giác cứu sống. Ấy vậy mà tình cảnh của ông đại uý vẫn còn là khá so với nông nỗi của bà cụ Sen mù loà goá bụa, mẹ của hai liệt sĩ bị vợ chồng anh cháu họ lập mưu cướp mất nhà và đẩy cụ vào nằm chết trong sở điên Trâu Quỳ. Mà anh cháu họ của cụ không chỉ giàu có anh còn thông minh tài cán, tính tình xởi lởi, tốt nghiệp đại học kinh tài, hay đi nước ngoài, biết hai ngoại ngữ. Mỗi khi đi làm về anh thường ăn thật no, nghỉ ngơi thoải mái hơn người rồi sau đó trên mình bận Pi-gia-ma anh ngồi trước cửa sổ ợ lên liên hồi và ngáp to để vơi sầu. Chị vợ anh làm gì đó ở toà án, một con người trang trọng, đuồn đuỗn, môi luôn mím chặt, chưa hề ban cho ai một lời chào hỏi gọi là... Trong khi đó thì Bảo, con của ông bà Bình bác sĩ ở tầng ba, vốn là một "trự" có thâm niên cao ở Hoả Lò, mới vừa được ân xá hồi đầu năm, lại nhanh chóng được bà con trong căn nhà cảm thông, thương mến. Phạm tội giết người lãnh án tử hình, hạ xuống chung thân, ngồi đã được ngót hai chục năm rồi nhưng nom Bảo không có vẻ gì là một phần tử như vậy, trái lại con đường zê-rô dằng dặc suốt thời trai trẻ tạo ra cho Bảo một dáng dấp chay tịnh như thể vẻ chay tịnh của một đời chân tu. Chỉ một thời gian ngắn sau khi ra tù, con người nguy hiểm này đã làm cho bà con dân phố phải ngạc nhiên trước tâm tính dịu hiền, tấm lòng chân thật trong sáng, ngây thơ và khắc khổ thể hiện ở từng cử chỉ, từng lời ăn tiếng nói của anh. Chỉ có điều nom Bảo quá buồn. Đôi mắt buồn, nụ cười hiền hậu cũng buồn khôn xiết, buồn đến nỗi mỗi khi bắt gặp nụ cười ấy ai nấy không khỏi thấy lòng mình se lại...
    Nghĩa là, chỉ riêng một khúc cực ngắn chảy qua một ngôi nhà này mà dòng sông cuộc sống đã thác ghềnh, đã ngoắt nghéo và đã là muôn vẻ như vậy rồi. Bao nhiêu chuyện đời. Bao nhiêu cuộc đời. Lũ trẻ sinh sôi ra như nấm sau trận mưa, lớn lên và trưởng thành, người lớn thì già đi, từng năm hao dần từng tuổi. Cuộc đời của các thế hệ tựa hồ những đợt sóng.
    Cuối mùa hạ vừa rồi, "cố" Dụ - người thợ cạo vĩ đại của Hà Thành đã qua đời, thọ chín mươi bảy tuổi. Cố là cụ già cuối cùng của thời trước chiến tranh, khi Kiên còn bé, đã sống được tới ngày nay.
    - Cả Ngọc hoàng lẫn Diêm vương nhất định không cho ta rốn nốt ba năm cho tròn một thế kỷ của riêng ta - Giọng đã mất âm sắc, hơi thở phều phào mà Cố vẫn gượng nói vui khi Kiên vào thăm - Những chuyện đời hay nhất ta còn chưa kể... nhưng anh cháu nhà văn hãy gắng dựng lên vì ta một vở "Người thợ cạo thành Hà Nội" nhé... Từ dưới đó ta sẽ lần lên xem công diễn.
    Cố hành nghề tóc tai từ thuở người đàn ông Hà nội còn trĩu sau ót cái búi tó cổ lỗ của tổ tiên và cố tự hào nói: dưới bàn tay của ta một vạn ba lượt mái đầu và bộ mặt đã được mỹ hoá, từ xù xì, thô lậu thành đẹp đẽ, thơm tho như tảng đá được điêu khắc thành con người.
    Trước chiến tranh, con cháu và các chắt của cố đều quây quần chật ních xung quanh cố, và dù không ai theo nghề tông đơ dao kéo song tất cả đều nhiễm bệnh thợ cạo, đều giống cố ở nét xởi lởi hay chuyện, hay tán dóc pha trò, hay lam hay làm, lập thành một đại gia đình hiền lành, vui vẻ và hơi buồn cười. Trong hồi ức tuổi thơ của Kiên có lẽ không thể thiếu âm điệu giòn tan của chiếc kéo diệu kỳ trong tay cố, không thể thiếu các giai thoại cố kể và giai điệu ngang phè của La Mác xây e cố hát bằng tiếng Tây bồi.
    Đối với Kiên vang vọng lâu bền nhất của cuộc sống đã qua là tiếng rì rầm của cuộc đời thường chứ tuyệt nhiên không phải những rền động của các biến cố thời chiến, mặc dù cái đời thường xa xưa ấy đã bị bão tố lật trời của chiến tranh quét sạch. Như là gia đình cố Dụ xưa đông vui thế mà sau chiến tranh cố như là người đàn ông duy nhất. Như gia đình ông Huynh lái xe điện, cả ba người con trai đều tử trận. Như là Sinh, thương binh cột sống, bán thân bất toại... Nhưng tất cả những gì bị chiến tranh nghiền nát thì dư âm lại bền lâu, bền lâu hơn tất cả các tàn tích của chiến tranh và chính biến. Bao bạn bè đồng lứa với Kiên trong chung cư đã ra đi mà không trở về song ngôi nhà vẫn đây, hình bóng của họ vẫn đấy. Đời sống của những người hi sinh còn vương hình bóng trên gương mặt của các thế hệ sau.
    Kiên nhớ tới Hạnh, người phụ nữ độc thân từng sống trong căn phòng nhỏ sát chân cầu thang mà bây giờ thuộc gia đình ông Sự. Chẳng hiểu vì sao mà giờ đây ở nhà này ít người còn nhớ tới Hạnh, càng không mấy ai nhớ nổi rằng Hạnh đã rời khỏi nhà này từ năm nào và đi đâu, vì sao mà đi.
    Hạnh hơn tuổi Kiên, hơn chừng nào chẳng biết, chỉ biết khi anh còn oắt con thì đám đàn ông trong phố đã nhiều tay bê bết cuộc đời vì Hạnh. Người ta ẩu đả nhau vì cô. Bọn trai bên số chẵn đánh nhau chí chết với bên số lẻ để có thể tiếp cận cửa phòng Hạnh. Mỗi lần thấy cô đi qua với dáng mềm mại trẻ trung đung đưa toàn thân, õng ẹo uể oải thì các bậc nam nhi trong phố đều nhất loạt đứng sững sờ, dán mắt nhìn theo, người thì với vẻ si ngốc, người thì cặp mắt rực loé lên như sắp văng ra những tàn lửa thèm khát. Các bà các chị vừa ghét vừa sợ. "Đồ đĩ!"Họ chửi sau lưng Hạnh - Đồ giăng há! Con ma chài! Song cả sự thù ghét lẫn lòng say mê của mọi người đối với Hạnh Kiên thấy đều phi lý. Cậu thấy Hạnh là một người hàng xóm như những người khác "Chào chị ạ", gặp Hạnh, Kiên lễ phép chào. "Chào chú em, ngoan quá!", Hạnh đáp, chỉ thiếu điều xoa đầu cậu. Ngày tết chị mừng tuổi Kiên như lì xì bất cứ đứa trẻ nào trong khu chung cư. Những đồng năm hào loạt soạt mới tinh với lời chúc học giỏi. " Chúc cậu em học hành tấn tới... Năm nay ra dáng lắm rồi. Nhưng coi chừng chỉ giỏi giang cơ bắp thôi là thành đồ ngốc đấy nhé, cậu em!".
    Nhưng rồi cũng đến lúc Hạnh phải đổi cách xưng hô, khi ấy Kiên đang học lớp mười, mười bảy tuổi. Thời gian đó chiến tranh đã ngấp nghé. Thăng Long vẫn phi chiến địa song đã có sơ tán, có đào hầm, nghe còi báo động và phải mặc áo sẫm màu. Hôm ấy, buổi trưa, đi học về, đang ngồi ăn cơm, Kiên thấy Hạnh hé cửa ló đầu vào nói:
    - Này chú em. Chiều nay xuống giúp chị một cái tăng xê nhé. Chị muốn có sẵn một cái trong giường để đêm có còi khỏi phải chạy ra đường. Có được không ?
    - Vâng, rồi em xuống.
    Đấy là lần đầu tiên Kiên vào buồng của người đàn bà trẻ tuổi độc thân ấy. Phòng nhỏ, bài trí giản dị nhưng đẹp và gợi cảm. Kiên muốn khuyên chị không nên phá mất vẻ hài hoà trong phòng nhưng cậu tặc lưỡi. Ở góc buồng phía chân chiếc giường đơn của Hạnh, cậu nạy lên chừng chục viên gạch hoa rồi dùng xà beng chọc thủng móng nhà. Sau đó dùng cuốc chim và xẻng. Từng tí đá, tí gạch một, được moi dần lên.
    Hạnh dọn một bữa tối thật ngon có cả bia chai để thết Kiên. Cơm xong, chẳng nói gì, cảm thấy lúng túng lạ, Kiên hì hụi đào tiếp ngay. Mất điện phải thắp đèn dầu. Kiên đào, còn Hạnh thì xách các xô đất đá ra đổ ở góc vườn sau. Hai chị em làm, im lặng, lầm lũi.
    - Có lẽ được rồi chị ạ, - Kiên nói, thở dốc ?" Lút ngực em, thì cũng có lẽ là chị quá cằm rồi. Có khi là sâu quá cũng nên.
    - Ừ, thôi thôi. Nhưng để chị xuống xem thử đã. Có khi còn phải nhờ em xẻ cho mấy bậc để lên xuống cho nhanh.
    Bình thường nhìn Hạnh không thấp hơn Kiên nhưng khi cùng đứng dưới hố cá nhân trong căn phòng mập mờ sáng tối để thử độ sâu thì chị chỉ cao đến cằm cậu bé. Vóc người mảnh mai của chị như lọt thỏm vào thân hình chẳng ngờ lại cao lớn, vạm vỡ và đàn ông đến thế của cậu. Cảm nhận được điều đó, vừa chạm chân xuống đáy hố, Hạnh như bất giác rùng mình và hớt hải toan co mình chạy vọt trở lên miệng hố. Nhưng hố quá sâu, và hơn nữa do lòng hố quá hẹp nên cái rùng mình của Hạnh như luồng điện truyền vụt sang Kiên. Toàn thân đột ngột sững sờ như thể bị giật, cứng lại trong một nỗi tê dại mà trong đời cậu cho đến khi đó chưa từng cảm thấy bao giờ, Kiên thở hực lên. Lần đầu tiên cậu cảm thấy không phải bằng mắt mà bằng cả thính giác sự kề sát bên mình một tấm thân, mùi thơm khác thường của mái tóc phụ nữ, mùi da thịt ngây ngây của đôi vai, của cặp vú mát rượi mồ hôi dưới lần áo mỏng.
    Ngờ nghệch và rối loạn, run lên vì choáng xốc, Kiên chụp lấy Hạnh, choàng ôm, hung dại hôn lên cổ, lên vai. Hạnh âm thầm vùng quậy, chống tay vào ngực Kiên cố ẩy ra. Vụng về, Kiên ấn hai vai Hạnh, ép vào bờ đất.
    Cúc áo đứt phựt, và vải bị rách xoạc ra như thể một làn roi quất dọc lưng Kiên. Kinh hoàng, cậu sực tỉnh, lập tức nhả Hạnh ra và du vọt người lên miệng hố, toan chạy. Chiếc đèn dầu đổ nghiêng vụt tắt.
    - Kiên ! ?" Hanh gọi khẽ, hớt hải - Chạy đi đâu... Sao lại thế ? Cho mình lên với.
    Run rẩy, Kiên cúi xuống xốc hai vai Hạnh kéo nhấc lên. Cái áo mỏng vừa bị rách toạc lại rách thêm. Hạnh quàng tay lên cổ Kiên, thì thầm hổn hển:
    - Hẵng lên trên nhà một lát... rồi trở xuống đây. Mình sẽ... Mình cần nói với Kiên điều này...
    Kiên trở lên phòng. Tắm táp, thay quần áo, nhưng không dám xuống. Song không ngủ được, trằn trọc. Tảng sáng bất ngờ cậu ra khỏi phòng, đi chân không, rón rén bước xuống cầu thang, rón rén bước tới bên cửa buồng Hạnh. Áp mặt vào cánh cửa gỗ, cậu đứng lặng, trống ngực nện thùm thụp, không dám gõ. Nhưng... chợt cậu nghe thấy rất nhẹ tiếng chân bước trong phòng, rồi dường như cái móc cài cửa được nhấc lên thật khẽ. Nín thở, Kiên cảm nhận thân hình Hạnh đang áp nhẹ vào bên kia lần cửa gỗ. Run run, cậu để tay lên nắm đấm bằng sứ.
    Nhưng nhiều giây, rồi có lẽ nhiều phút đã qua, vẫn tịnh không một động tĩnh cả ở bên trong lẫn bên ngoài một cánh cửa. Đột ngột Kiên buông tay khỏi nắm cửa, bước lùi một bước rồi ngoắt người vụt lên cầu thang xô về phòng, vật xuống giường.
    Nhưng, thế là từ đấy Kiên tránh giáp mặt Hạnh. Khi chạm nhau không thể nào lánh được thì cúi gầm xuống cậu lí nhí: "Chị..." Hạnh nhìn, khẽ đáp: "Chào em", và luôn luôn như thể muốn nói thêm một điều gì mà rồi không bao giờ nói.
    (Con nua)
  5. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    (tiep tieu thuyet)
    Một con người như thế đấy và một câu chuyện như thế đấy và còn bao nhiêu chuyện khác, bao nhiêu người khác nữa trong đó có anh. Những người thân quen và những người xa lạ, đã chết hoặc còn sống, những câu chuyện cầm rõ là có thật lẫn những chuyện chẳng rõ thực hư. Có lần, một người đàn ông lạ mặt và không chịu xưng tên đã đến tìm Kiên ở toà soạn đề nghị được thông qua anh hiến cho văn học nước nhà mối tình của hai vợ chồng ông ta. "Chỉ cần đồng chí hư cấu một cái tên cho tôi và một cái tên cho bà nó nhà tôi, còn xin là cứ giữ nguyên tất cả. "Vâng, xúc động và bi thảm lắm ạ", ông ta bảo thế. Nhạt nhẽo, vớ vẩn và mất thì giờ, có lẽ thế thật, song bản thân lòng tự tin của ông ta, nhất là cái ước muốn có món quà phi thường để tặng bà vợ đau yếu nhân kỷ niệm ba mươi năm lễ thành hôn chẳng phải một chuyện tuyệt vời hay sao ? Nói chung bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào cũng có thể cảm nhận một điều gì đấy về bất kỳ ai đấy. Chẳng phải là như thế hay sao ? Bởi vì, từ cuộc sống phức tạp ẩn đằng sau vẻ bình thường dung dị, định hình cho được một nét dù là cực nhỏ nhưng thực sự đáng ghi lại, đấy quả là một trời những khả năng sáng tạo mở về muôn hướng.
    Chẳng hạn, Kiên nghĩ tại sao lại không viết tiểu thuyết về cái cộng đồng kỳ thú những người hàng xóm ở tầng trên, tầng dưới và chung tầng với anh trong ngôi nhà này ? Có thể nói rằng, thật là một bản hoà tấu của những khuôn mặt và của những cuộc đời. Những chuyện - tuyệt nực cười cũng có mà cũng có những nỗi buồn đau xé lòng diễn ra hàng ngày, hằng ngày chung đụng, sống tụ quần trong ngôi nhà nhiều hộ này. Nhất là vào những buổi tối mùa hè mất điện nóng như hầm phải ra sân ngồi hóng gió tới khuya hoặc những khi cùng bà con chầu chực trước cái vòi máy nước độc nhất cho cả ba tầng tứ mùa khốn khổ khốn nạn tóc tách từng giọt, còn thiếu chuyện gì nữa về đời sống trong nhà ngoài phường mà Kiên chưa được nghe. Người ta kể chuyện rằng bà giáo Thuỷ ở tầng một goá chồng từ ngoài đôi mươi ở vậy nuôi con suốt bấy nhiêu năm giời, nay sắp sửa về hưu và cũng sắp sửa có cháu ngoại rồi, bỗng nhiên phải lòng ông Tư bán sách ở đầu phố, cả hai ông bà đều cố giấu nhưng giấu nổi ai bởi giữa họ rõ ràng là tình yêu chứ có phải là tình gì mà che giấu nổi, hẳn hoi là sẽ chuốc lấy khổ. Hay như là chuyện nhà Cường ở tầng ba, bữa nọ anh chồng rượu vào lên cơn hùng hổ toan dạy vợ, không ngờ trông gà hoá cuốc nhè ngay đầu bà mẹ đẻ ra mình mà hạ đo ván. Mới đây nhất là chuyện ông Tánh tầng hai, đại uý quân nhu về vườn do quá nghèo khổ, gia đình lại lục đục, băm bổ đay nghiến nhau từng bát cơm, sinh quẫn ông toan tự tử một lần bằng thừng, một lần bằng thuốc trừ sâu nhưng đều bị người ta phát giác cứu sống. Ấy vậy mà tình cảnh của ông đại uý vẫn còn là khá so với nông nỗi của bà cụ Sen mù loà goá bụa, mẹ của hai liệt sĩ bị vợ chồng anh cháu họ lập mưu cướp mất nhà và đẩy cụ vào nằm chết trong sở điên Trâu Quỳ. Mà anh cháu họ của cụ không chỉ giàu có anh còn thông minh tài cán, tính tình xởi lởi, tốt nghiệp đại học kinh tài, hay đi nước ngoài, biết hai ngoại ngữ. Mỗi khi đi làm về anh thường ăn thật no, nghỉ ngơi thoải mái hơn người rồi sau đó trên mình bận Pi-gia-ma anh ngồi trước cửa sổ ợ lên liên hồi và ngáp to để vơi sầu. Chị vợ anh làm gì đó ở toà án, một con người trang trọng, đuồn đuỗn, môi luôn mím chặt, chưa hề ban cho ai một lời chào hỏi gọi là... Trong khi đó thì Bảo, con của ông bà Bình bác sĩ ở tầng ba, vốn là một "trự" có thâm niên cao ở Hoả Lò, mới vừa được ân xá hồi đầu năm, lại nhanh chóng được bà con trong căn nhà cảm thông, thương mến. Phạm tội giết người lãnh án tử hình, hạ xuống chung thân, ngồi đã được ngót hai chục năm rồi nhưng nom Bảo không có vẻ gì là một phần tử như vậy, trái lại con đường zê-rô dằng dặc suốt thời trai trẻ tạo ra cho Bảo một dáng dấp chay tịnh như thể vẻ chay tịnh của một đời chân tu. Chỉ một thời gian ngắn sau khi ra tù, con người nguy hiểm này đã làm cho bà con dân phố phải ngạc nhiên trước tâm tính dịu hiền, tấm lòng chân thật trong sáng, ngây thơ và khắc khổ thể hiện ở từng cử chỉ, từng lời ăn tiếng nói của anh. Chỉ có điều nom Bảo quá buồn. Đôi mắt buồn, nụ cười hiền hậu cũng buồn khôn xiết, buồn đến nỗi mỗi khi bắt gặp nụ cười ấy ai nấy không khỏi thấy lòng mình se lại...
    Nghĩa là, chỉ riêng một khúc cực ngắn chảy qua một ngôi nhà này mà dòng sông cuộc sống đã thác ghềnh, đã ngoắt nghéo và đã là muôn vẻ như vậy rồi. Bao nhiêu chuyện đời. Bao nhiêu cuộc đời. Lũ trẻ sinh sôi ra như nấm sau trận mưa, lớn lên và trưởng thành, người lớn thì già đi, từng năm hao dần từng tuổi. Cuộc đời của các thế hệ tựa hồ những đợt sóng.
    Cuối mùa hạ vừa rồi, "cố" Dụ - người thợ cạo vĩ đại của Hà Thành đã qua đời, thọ chín mươi bảy tuổi. Cố là cụ già cuối cùng của thời trước chiến tranh, khi Kiên còn bé, đã sống được tới ngày nay.
    - Cả Ngọc hoàng lẫn Diêm vương nhất định không cho ta rốn nốt ba năm cho tròn một thế kỷ của riêng ta - Giọng đã mất âm sắc, hơi thở phều phào mà Cố vẫn gượng nói vui khi Kiên vào thăm - Những chuyện đời hay nhất ta còn chưa kể... nhưng anh cháu nhà văn hãy gắng dựng lên vì ta một vở "Người thợ cạo thành Hà Nội" nhé... Từ dưới đó ta sẽ lần lên xem công diễn.
    Cố hành nghề tóc tai từ thuở người đàn ông Hà nội còn trĩu sau ót cái búi tó cổ lỗ của tổ tiên và cố tự hào nói: dưới bàn tay của ta một vạn ba lượt mái đầu và bộ mặt đã được mỹ hoá, từ xù xì, thô lậu thành đẹp đẽ, thơm tho như tảng đá được điêu khắc thành con người.
    Trước chiến tranh, con cháu và các chắt của cố đều quây quần chật ních xung quanh cố, và dù không ai theo nghề tông đơ dao kéo song tất cả đều nhiễm bệnh thợ cạo, đều giống cố ở nét xởi lởi hay chuyện, hay tán dóc pha trò, hay lam hay làm, lập thành một đại gia đình hiền lành, vui vẻ và hơi buồn cười. Trong hồi ức tuổi thơ của Kiên có lẽ không thể thiếu âm điệu giòn tan của chiếc kéo diệu kỳ trong tay cố, không thể thiếu các giai thoại cố kể và giai điệu ngang phè của La Mác xây e cố hát bằng tiếng Tây bồi.
    Đối với Kiên vang vọng lâu bền nhất của cuộc sống đã qua là tiếng rì rầm của cuộc đời thường chứ tuyệt nhiên không phải những rền động của các biến cố thời chiến, mặc dù cái đời thường xa xưa ấy đã bị bão tố lật trời của chiến tranh quét sạch. Như là gia đình cố Dụ xưa đông vui thế mà sau chiến tranh cố như là người đàn ông duy nhất. Như gia đình ông Huynh lái xe điện, cả ba người con trai đều tử trận. Như là Sinh, thương binh cột sống, bán thân bất toại... Nhưng tất cả những gì bị chiến tranh nghiền nát thì dư âm lại bền lâu, bền lâu hơn tất cả các tàn tích của chiến tranh và chính biến. Bao bạn bè đồng lứa với Kiên trong chung cư đã ra đi mà không trở về song ngôi nhà vẫn đây, hình bóng của họ vẫn đấy. Đời sống của những người hi sinh còn vương hình bóng trên gương mặt của các thế hệ sau.
    Kiên nhớ tới Hạnh, người phụ nữ độc thân từng sống trong căn phòng nhỏ sát chân cầu thang mà bây giờ thuộc gia đình ông Sự. Chẳng hiểu vì sao mà giờ đây ở nhà này ít người còn nhớ tới Hạnh, càng không mấy ai nhớ nổi rằng Hạnh đã rời khỏi nhà này từ năm nào và đi đâu, vì sao mà đi.
    Hạnh hơn tuổi Kiên, hơn chừng nào chẳng biết, chỉ biết khi anh còn oắt con thì đám đàn ông trong phố đã nhiều tay bê bết cuộc đời vì Hạnh. Người ta ẩu đả nhau vì cô. Bọn trai bên số chẵn đánh nhau chí chết với bên số lẻ để có thể tiếp cận cửa phòng Hạnh. Mỗi lần thấy cô đi qua với dáng mềm mại trẻ trung đung đưa toàn thân, õng ẹo uể oải thì các bậc nam nhi trong phố đều nhất loạt đứng sững sờ, dán mắt nhìn theo, người thì với vẻ si ngốc, người thì cặp mắt rực loé lên như sắp văng ra những tàn lửa thèm khát. Các bà các chị vừa ghét vừa sợ. "Đồ đĩ!"Họ chửi sau lưng Hạnh - Đồ giăng há! Con ma chài! Song cả sự thù ghét lẫn lòng say mê của mọi người đối với Hạnh Kiên thấy đều phi lý. Cậu thấy Hạnh là một người hàng xóm như những người khác "Chào chị ạ", gặp Hạnh, Kiên lễ phép chào. "Chào chú em, ngoan quá!", Hạnh đáp, chỉ thiếu điều xoa đầu cậu. Ngày tết chị mừng tuổi Kiên như lì xì bất cứ đứa trẻ nào trong khu chung cư. Những đồng năm hào loạt soạt mới tinh với lời chúc học giỏi. " Chúc cậu em học hành tấn tới... Năm nay ra dáng lắm rồi. Nhưng coi chừng chỉ giỏi giang cơ bắp thôi là thành đồ ngốc đấy nhé, cậu em!".
    Nhưng rồi cũng đến lúc Hạnh phải đổi cách xưng hô, khi ấy Kiên đang học lớp mười, mười bảy tuổi. Thời gian đó chiến tranh đã ngấp nghé. Thăng Long vẫn phi chiến địa song đã có sơ tán, có đào hầm, nghe còi báo động và phải mặc áo sẫm màu. Hôm ấy, buổi trưa, đi học về, đang ngồi ăn cơm, Kiên thấy Hạnh hé cửa ló đầu vào nói:
    - Này chú em. Chiều nay xuống giúp chị một cái tăng xê nhé. Chị muốn có sẵn một cái trong giường để đêm có còi khỏi phải chạy ra đường. Có được không ?
    - Vâng, rồi em xuống.
    Đấy là lần đầu tiên Kiên vào buồng của người đàn bà trẻ tuổi độc thân ấy. Phòng nhỏ, bài trí giản dị nhưng đẹp và gợi cảm. Kiên muốn khuyên chị không nên phá mất vẻ hài hoà trong phòng nhưng cậu tặc lưỡi. Ở góc buồng phía chân chiếc giường đơn của Hạnh, cậu nạy lên chừng chục viên gạch hoa rồi dùng xà beng chọc thủng móng nhà. Sau đó dùng cuốc chim và xẻng. Từng tí đá, tí gạch một, được moi dần lên.
    Hạnh dọn một bữa tối thật ngon có cả bia chai để thết Kiên. Cơm xong, chẳng nói gì, cảm thấy lúng túng lạ, Kiên hì hụi đào tiếp ngay. Mất điện phải thắp đèn dầu. Kiên đào, còn Hạnh thì xách các xô đất đá ra đổ ở góc vườn sau. Hai chị em làm, im lặng, lầm lũi.
    - Có lẽ được rồi chị ạ, - Kiên nói, thở dốc ?" Lút ngực em, thì cũng có lẽ là chị quá cằm rồi. Có khi là sâu quá cũng nên.
    - Ừ, thôi thôi. Nhưng để chị xuống xem thử đã. Có khi còn phải nhờ em xẻ cho mấy bậc để lên xuống cho nhanh.
    Bình thường nhìn Hạnh không thấp hơn Kiên nhưng khi cùng đứng dưới hố cá nhân trong căn phòng mập mờ sáng tối để thử độ sâu thì chị chỉ cao đến cằm cậu bé. Vóc người mảnh mai của chị như lọt thỏm vào thân hình chẳng ngờ lại cao lớn, vạm vỡ và đàn ông đến thế của cậu. Cảm nhận được điều đó, vừa chạm chân xuống đáy hố, Hạnh như bất giác rùng mình và hớt hải toan co mình chạy vọt trở lên miệng hố. Nhưng hố quá sâu, và hơn nữa do lòng hố quá hẹp nên cái rùng mình của Hạnh như luồng điện truyền vụt sang Kiên. Toàn thân đột ngột sững sờ như thể bị giật, cứng lại trong một nỗi tê dại mà trong đời cậu cho đến khi đó chưa từng cảm thấy bao giờ, Kiên thở hực lên. Lần đầu tiên cậu cảm thấy không phải bằng mắt mà bằng cả thính giác sự kề sát bên mình một tấm thân, mùi thơm khác thường của mái tóc phụ nữ, mùi da thịt ngây ngây của đôi vai, của cặp vú mát rượi mồ hôi dưới lần áo mỏng.
    Ngờ nghệch và rối loạn, run lên vì choáng xốc, Kiên chụp lấy Hạnh, choàng ôm, hung dại hôn lên cổ, lên vai. Hạnh âm thầm vùng quậy, chống tay vào ngực Kiên cố ẩy ra. Vụng về, Kiên ấn hai vai Hạnh, ép vào bờ đất.
    Cúc áo đứt phựt, và vải bị rách xoạc ra như thể một làn roi quất dọc lưng Kiên. Kinh hoàng, cậu sực tỉnh, lập tức nhả Hạnh ra và du vọt người lên miệng hố, toan chạy. Chiếc đèn dầu đổ nghiêng vụt tắt.
    - Kiên ! ?" Hanh gọi khẽ, hớt hải - Chạy đi đâu... Sao lại thế ? Cho mình lên với.
    Run rẩy, Kiên cúi xuống xốc hai vai Hạnh kéo nhấc lên. Cái áo mỏng vừa bị rách toạc lại rách thêm. Hạnh quàng tay lên cổ Kiên, thì thầm hổn hển:
    - Hẵng lên trên nhà một lát... rồi trở xuống đây. Mình sẽ... Mình cần nói với Kiên điều này...
    Kiên trở lên phòng. Tắm táp, thay quần áo, nhưng không dám xuống. Song không ngủ được, trằn trọc. Tảng sáng bất ngờ cậu ra khỏi phòng, đi chân không, rón rén bước xuống cầu thang, rón rén bước tới bên cửa buồng Hạnh. Áp mặt vào cánh cửa gỗ, cậu đứng lặng, trống ngực nện thùm thụp, không dám gõ. Nhưng... chợt cậu nghe thấy rất nhẹ tiếng chân bước trong phòng, rồi dường như cái móc cài cửa được nhấc lên thật khẽ. Nín thở, Kiên cảm nhận thân hình Hạnh đang áp nhẹ vào bên kia lần cửa gỗ. Run run, cậu để tay lên nắm đấm bằng sứ.
    Nhưng nhiều giây, rồi có lẽ nhiều phút đã qua, vẫn tịnh không một động tĩnh cả ở bên trong lẫn bên ngoài một cánh cửa. Đột ngột Kiên buông tay khỏi nắm cửa, bước lùi một bước rồi ngoắt người vụt lên cầu thang xô về phòng, vật xuống giường.
    Nhưng, thế là từ đấy Kiên tránh giáp mặt Hạnh. Khi chạm nhau không thể nào lánh được thì cúi gầm xuống cậu lí nhí: "Chị..." Hạnh nhìn, khẽ đáp: "Chào em", và luôn luôn như thể muốn nói thêm một điều gì mà rồi không bao giờ nói.
    (Con nua)
  6. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    (tiep tieu thuyet)
    Một thời gian sau, khi Kiên nhập ngũ thì Hạnh đã vào Thanh niên xung phong và đi sâu vào Khu Bốn từ nhiều tuần trước. Ngày Kiên trở về buồng chị đã người khác ở. Chiếc hố sâu đào ngày nọ tất nhiên chẳng còn mảy may dấu vết trên nền gạch hoa. Bỗng dưng một nỗi buồn làm Kiên ngập vào trong thời thơ ấu.
    "... rồi trở xuống đây. Mình sẽ... Mình cần nói với Kiên điều này..."
    Mãi mãi trong lòng Kiên lưu giữ thầm lặng một tình cảm biết ơn đầy tha thiết và ngậm ngùi đối với chị. Mãi mãi ấy là niềm nuối tiếc và là một nỗi đau mất mát lớn. Vậy mà tuyệt nhiên chưa bao giờ Kiên định rằng sẽ viết một cái gì đấy về kỷ niệm này.
    Và còn bao nhiêu kỷ niệm khác nữa, Bao nhiêu con người, bao nhiêu số phận suốt đời anh không thể quên song cũng sẽ là suốt đời anh không thể viết được lên thành truyện. Không bao giờ có thể, thực thế, dù là trong kiếp này hay là kiếp sau...
    Thở dài, Kiên áp mặt vào tấm kính cửa lạnh ngắt, nặng nề đưa mắt nhìn sâu vào ngoài đêm. Chẳng nhìn thấy gì nhiều lắm. Cây bằng lăng trước nhà ngọn dâng cao lên quá cửa sổ buồng anh, cành lá ướt nhóng nhánh xoà che các ô kính.
    Dưới đường, những ngọn đèn khuya sáng rải ra thành một nẻo rời rạc nhoà mờ luồn trong lưới mưa đan, chạy xa hút về khoảng trống của hồ nước cuối phố. Bên kia lòng đường bóng đêm lay động theo những vòm cây tối đen làm hiện lên dập dờn những mái nhà nhọn và tù. Suốt dọc phố hầu như không còn một khuôn cửa sáng đèn, không một bóng xe cộ cũng tịnh không một bóng bộ hành.
    Vào lúc không giờ này thành phố yên ắng đến độ tưởng chừng như có thể nghe thấy cả tiếng mây trôi và tưởng chừng như cõi thực đã lui khỏi thế giới nhường lại cõi trống không cho hằng hà mê man những ảo giác.
    Hà Nội của anh mỗi giờ mỗi vẻ khác nhau nhưng Hà Nội nhất vẫn là Hà Nội giờ khuya, Hà Nội mưa rơi, Hà Nội như chính lúc này đây khi mà các đường phố đã trở nên gần như hoang vu, ướt át và cô quạnh, lạnh lẽo, da diết buồn.
    Hồi xưa, ngủ rừng với tiếng mưa sa trên vòm lá nhiều tầng không hiểu sao Kiên đặc biệt hay nằm mơ thấy Hà Nội mùa đông những đêm tối trời, suốt đêm gió thổi, mưa rơi, lá rụng. Bây giờ như để đáp lời những giấc mơ thuở ấy, khi đêm xuống đứng bên cửa sổ lặng nhìn màn mưa giăng mờ mặt phố anh thường bất giác mường tượng ra trước mắt cảnh rừng mưa. Âm vang mênh mang buồn của những đại ngàn năm xưa vươn qua biển mái nhà nhấp nhô, tràn lên tiếng rì rầm của phố xá canh khuya, dội tới triền miên như sóng vỗ, như ký ức xô bờ...
    ... Năm ấy, Kiên nhớ, ở Hà Nội xuất hiện một mùa xuân giả. Ban ngày nắng hửng trời quang, không gian thoáng đãng êm ả tựa như đã là trời của tháng tư, tháng năm rồi vậy. Các hàng cây trụi lá mùa đông đã xanh rì lá mới, không còn chút nào vẻ tiêu điều. Trong công viên bừng rộ hoa nở và các loài chim di trú lại trở về gây tổ dưới những mái nhà. Thế nhưng thời tiết kỳ thực là còn lâu mới vượt qua nổi khúc tăm tối nhất trên con đường hầm. Và cứ khoảng xế chiều là da trời lại xám ngăn ngắt. Gió lạnh lùa dọc phố, mưa phùn lại bắt đầu rơi, lại nỗi nao buồn.
    Phương đã bỏ đi từ đầu mùa đông. Không có tin tức gì cả, chẳng thư từ gì hết như thể là nàng đã quyết một đi không trở lại. Cửa giả bên buồng nàng im lìm khoá trái, có vẻ như sẽ không bao giờ còn mở ra nữa. Ấy là lần đầu tiên kể từ ngày gặp lại nhau sau chiến tranh Phương đã lìa đứt khỏi anh mà đi theo kiểu như thế, đột ngột, đau đớn và độc địa như thế.
    Kiên rộc đi. Nhìn vào gương mà giật mình: tóc tai, râu ria, hốc mắt, gò má, những nếp nhăn, vẻ suy tàn ... Ngay cả giọng nói cũng như lạc khác đi, như thể lại một lần nữa vỡ giọng, nằng nặng buồn phiền. Cái nhìn của anh làm nản lòng người. Một cái nhìn chằm chằm mà chẳng nhìn gì cả, trống rỗng, vô cảm... mà vì sao cơ chứ. Điều gì đã xảy ra, duyên do nào ?
    Bấy giờ, tuồng như chán ngấy nền học vấn, Kiên thôi không đến lớp nghe giảng nữa, lặng lẽ và vô cớ kết liễu mất của mình cuộc đời sinh viên suôn sẻ. Sách vở chẳng buồn đụng tới. Báo chí không đọc, mọi nhẽ đời đều để buông xuôi, sống hoàn toàn là được chăng hay chớ. Dửng dưng, ơ hờ, thu mình trong vỏ, chẳng chơi bời giao du, chẳng thiết tha tâm tình trò chuyện cùng ai. Và mặc kệ rằng luôn luôn cạn tiền liên miên anh cần rượu. Thuốc lá đốt không ngừng. Và dù hết sức kém chịu rét, dạo đấy anh bắt đầu ham đi lang thang trong khuya, rất ít ngủ. Những giấc nặng trịch như bị đổ chì.
    Trong mơ thi thoảng mới chợt thoáng thấy Phương còn thường thì anh chỉ rặt nằm mộng thấy những chuyện điên rồ, những điều dễ sợ biến tướng của niềm cô đơn và nỗi đa sầu. Đôi khi là những ác mộng rợn người, kinh khủng như những liều thuốc độc. Vô vàn những ám ảnh tự những đời nảo đời nào trong chiến tranh tưởng rằng đã phải yên ngủ từ lâu giờ như thể được truyền phép ma mà hùa theo nhau thức cả dậy. Tâm hồn mỗi ngày một thêm hoang phế, tranh tối tranh sáng, vật vờ toàn những hồn ma bóng quỷ. Vào những đêm xuân giá rét ấy, những cô hồn thân thuộc lên tiếng thì thầm trò chuyện với anh lên tiếng rên rỉ và thở dài. Các tử thần xanh tái lỗ chỗ vết đạn cúi xuống như muốn soi bóng vào giấc ngủ của anh.
    Đã bao đêm như thế, Kiên choàng tỉnh bắt gặp mình không phải đang ở trên giường mà vật vã, dụi dọ dưới sàn, nước mắt ướt mặt, run lên vì lạnh, vì khiếp đảm, vì tê dại trong lòng một niềm thương thân não nùng và vô duyên cớ. Ở ngoài cửa sổ gió bấc rít dài. Mưa vỗ ràn rạt trên mái hiên. Hơi ẩm trong phòng quánh lại. Kiên quờ tay tìm công tắc điện nhưng những đêm ấy thường là cả đến ngọn đèn cũng không còn sinh lực mà sáng lên nổi. Anh đã gắng quên Phương, đã cố hết sức. Chỉ dở là không tài nào quên nổi và dở nhất là vẫn cứ âm thầm mong ngóng. Tất nhiên, anh biết, tất cả rồi sẽ trôi qua, không có gì có thể là vĩnh cửu trong thế giới ngày nay, kể cả tình yêu và kể cả nỗi buồn trong một người đã đứng tuổi rồi như anh. Và anh cũng biết những dằn vặt, những khổ sở của mình là nhỏ bé xiết bao, vô nghĩa nữa, chẳng khác nào tà khói mong manh trong bầu trời cuộc sống. Song le ...
    Người ta kể rằng, trong mùa xuân năm ấy, một đêm nọ, từ quán rượu ra Kiên đã dắt theo về phòng một ả "cà phê xanh" một trong những hồ ly tinh nổi tiếng nhất của suốt rẻo ven bờ Thuyền Quang và Bẩy Mẫu. Nhưng suốt đêm anh ả chẳng ngủ nghê, họ bảo thế, không ********, chỉ cùng nhau uống rượu, cùng nhau trong sự hoà hợp đến mê mụ... Đêm ấy lạnh ngang đêm đại hàn. Kiên đi bộ qua hồ Thuyền Quang. Trong bóng tối dưới vòm cây gạo ở góc hồ, một cặp đang giằng co nhau. Gã đàn ông thình lình rút từ lưng quần ra một con dao găm lưỡi mỏng, sáng lạnh người. Không đâu hấp tấp nhảy xổ vào can thiệp, Kiên đấm gã nọ lộn úp mặt xuống rãnh cống, rồi chặn một chiếc xích lô lại, kéo đại cô gái nhào lên xe với mình và thúc ông xế già phóng tạt đi trước khi cảnh sát ập tới.
    - Anh giai biết em gái là đứa thế nào không mà dám mời vào vòm?
    Khi anh bật đèn trong phòng lên, cô bé nhoẻn cười doạ. Mười chín tuổi là cùng, nhỏ nhắn, ngang tàng nhưng xanh xao phờ phạc, cô ăn mặc phong phanh và rõ ràng là bị đói.
    - Anh giai ra đòn siêu thật. Chưởng ấy phải mấy ngàn tuy rằng đánh trộm. Đêm nay coi như anh khỏi phải chi gì thêm...
    Cô không nói nổi hết câu. Dù sao thì cũng không thể không nhận ra nhau. Cô tái người đi, vai so lại run rẩy. Cũng cả vì đói và rét quá nữa. Kiên lục chạn. Chỉ còn nửa nồi cơm nguội với chút mỡ. Anh châm bếp dầu lên, rang cơm.
    Ăn xong, cô bé uống trà, hút tàn một điếu thuốc rồi lẳng lặng tới bên giường từ từ cởi quần áo, vừa cởi vừa xo ro, cười gượng gạo, nửa hoang mang nửa thẹn thùng. Khi cô cúi xuống để lột manh áo lót qua đầu, mảnh lưng ốm yếu trắng xanh của cô sởn gai ốc và nổi trồi lên từng đốt sống, nom rõ mồn một, có thể đếm được. Liếc Kiên một cách e lệ, cười cười một cách nhợt nhạt và nhút nhát, cô bé truồi mình vào chăn bông, miệng thốt rên lên trong khoái cảm ấm ápđê mê thư giãn. Đoạn cô thiếp đi. Khi chợt mở mắt cô lạ lùng thấy Kiên vẫn ngồi bên bàn hút thuốc.
    - Em hút mấy, anh...!
    Kiên châm một điếu đưa cô và ngồi xuống ở bên giường. Thời gian tích tắc im lặng trôi, cả hai cùng im lặng, im lặng chịu đựng nỗi oái oăm bất hạnh. Kiên chẳng nhớ nổi tên cô, và cô hẳn rằng cũng vậy. Mà cũng chẳng biết nói gì, nói gì cũng chạm đau, cũng khía vào lòng cái nhục nhã, cái ê chề và báng bổ của tình cảnh này. Nhưng ký ức đã dần dần xích họ lại. Ký ức chung về Vĩnh, người anh trai của cô bé và là người bạn cùng trung đội trinh sát với anh thuở nào, đã nằm lại ở chân đèo Ma Đơ Rắc. Ký ức về một buổi chiều mùa hè sau chiến tranh khi Kiên mang một số di vật của Vĩnh đến thăm gia đình cô. Cái xóm nhỏ ven thành phố nhưng mà đói nghèo thảm hại nổi lên giữa một vùng dở đầm lầy dở bãi rác. Lũ trẻ ốm o rách rưới. Đàn chó bẩn thỉu chạy rong. Ruồi muỗi chuột bọ, mùi hôi thối kinh hồn và những ngọn gió cực kỳ tanh tưởi. Dân xóm nửa phần đi ăn mày, nửa phần chuyên nghiệp bới rác, nhặt giấy vụn và chạy đồ ăn cắp. Nhà của gia đình Vĩnh cũng như mọi nhà khác trong xóm, nhếch nhác, tối tăm, chằng đụp, vá víu, nhớt nhát. Cô bé này khi đó mới chừng mười lăm tuổi nước mắt lưng tròng, thút thít, sụt sịt dỡ các thứ trong chiếc ba lô con cóc bẹp dúm của Vĩnh ra cho bà mẹ mù loà rờ rẫm vuốt ve. Một bộ quần áo lính tàng nát. Chiếc mũ tai bèo. Con dao xếp. Cái bát sắt. Cây sáo trúc đã nứt toác. Cuốn sổ tay. Khi Kiên cáo từ, bà cụ đưa bàn tay khô gầy rờ rờ lên má anh và nói như để an ủi anh:
    - Biết làm sao được hả con... Mọi sự đều có "duy vật" cả... Em nó không về nhưng các con về...!
    - Mẹ mất ngay trong năm ấy. Mà bây giờ cũng chẳng còn Xóm Rác, chỉ còn bãi rác...Cô bé bắt đầu kể và Kiên cũng bắt đầu kể. Những kỷ niệm buồn ngắt. Mãi đến tảng sáng thì như giật mình sực nhớ, cô nàng giở hé chăn ra và kéo kéo tay Kiên miệng cười yếu ớt. Đời ơi là đời!
    - Không, - Kiên nói - Đừng...
    - Nhưng... Anh đã đánh nhau vì em.
    Kiên lắc đầu.
    Hôm ấy có sẵn bao nhiêu tiền, Kiên dốc hết cho cô. Anh cộng thêm vào món tiền một bộ năm vé xổ số mới mua. Cô bé bật cười, hì hì.
    Anh tiễn cô đi một đoạn phố. Đến bên hồ Thuyền Quang dừng lại, cô bảo:
    - Thôi. Anh lặn đi. Em cũng lặn đây. Không đời nó thấy nó lại chửi anh. Em sẽ nhớ anh mãi. Anh thật buồn cười.
    - Ừ, Kiên bảo, nắm nhẹ tay cô ?" Em đi nhé.
    Anh định nói thêm nữa nhưng chẳng biết nói gì. Chẳng cần phải nhắc đến Vĩnh. Cô bé rút tay ra và quay đi. Kiên nhìn theo. Khô cằn, già nua, bất lực và tầm thường biết bao cuộc đời anh những năm tháng này.
    Anh chẳng biết dùng đời mình vào chuyện gì nữa. Việc học hành. Sự thành đạt, đường tiến thân, tất tật những gì mà khi từ chiến tranh trở về anh coi là trọng bỗng trở thành bèo bọt cả. Nhưng một kế sinh nhai tàm tạm anh cũng chẳng màng. Vẫn sống dấy, tồn tại, có mặt nhưng sâu xa về mặt tinh thần thì Kiên đã đầu hàng rồi trước cái không gì cả của cuộc đời và số phận.
    Ấy vậy mà chính lúc bấy giờ, trong mùa xuân đấy, đâu đâu cũng sôi sục bầu không khí hừng hực chủ nghĩa anh hùng và nhiệt tình ái quốc. Chiến tranh đến nơi rồi, sắp có những bước ngoặt và những đột biến cho mọi cuộc đời. Những người tưởng rằng biết rõ Kiên đều khuyên anh nên tái ngũ. Binh nghiệp ở Việt nam mình là muôn năm, người lính luôn luôn là có giá, họ bảo thế.
    Ở ngoài phố, trên tàu điện, trên xe buýt, trước các quầy hàng, trong công sở, trong tiệm cắt tóc và cả những nơi bán trà, quán nhậu thiên hạ mê mải với rặt những tin thời sự súng đạn. Có cảm giác là ngay cả những cặp ôm nhau bên Hồ Tây trong gió mưa rét mướt cũng không khỏi thủ thỉ sự tình hai biên giới.
    Đêm đêm, trên tàu tốc hành quân lính không ngừng trẩy qua thành phố. Xe tăng, đại bác nhiều cơ man xếp dọc các toa sàn, còn các toa đen thì đầy nghẹt bộ đội. Từ các cửa toa mùi mồ hôi lính quen thuộc phả xuống. Mùi của gian khổ, của tuổi trẻ trĩu nặng lửa đạn, đói rét, sương gió.
    "Cảnh tượng y hệt mười lăm năm về trước, thuở 64, 65 đầu thời đánh Mỹ - Những ông thị dân sang trọng tấm tắc ?" Dĩ nhiên là so với thời đó bây giờ ta mạnh hơn, hùng tráng và chắc thắng hơn gấp bội lần".
    Có lẽ là như thế thật. Kiên cũng chẳng biết nữa. Anh do dự. Đã đành là đánh nhau thì phải đánh nhau thôi một khi không còn cách nào khác, nhưng dù sao thì... Trai đất Việt thực ra không ham chiến trận lắm đâu như người ta hay đồn, hăng chiến phải nói là mấy ông trí thức tuổi sồn sồn bụng to chân ngắn. Còn với dân chúng, cơn binh lửa vừa rồi đã đủ đau thấu tới ngàn năm. Tuy nhiên nói vậy chứ chẳng biết là thế nào. Có thể là bởi vì đối với Kiên muôn thuở chỉ có duy nhất một cuộc chiến tranh kia, một cuộc chiến tranh chẳng những mãi mãi đè nặng mãi mãi ám ảnh mà về thực chất nó còn là nguyên nhân của mọi khúc đoạn và nông nỗi của đời anh, kể cả hạnh phúc, kể cả đau khổ, niềm vui và nỗi buồn, tình yêu và oán hờn. Với anh ấy là cuộc chiến tranh cuối cùng. Và dù sao mặc lòng sự nghiệp thiêng liêng đau khổ của người lính chống Mỹ sống mãi trong tâm hồn Kiên trước tiên là như một lời trăn trối. Kiên hiểu rất rõ rằng sứ mệnh của cuộc đời anh là đến một ngày nào đấy phải nói lên được nội dung của lời trăn trối ấy, cho dù bản thân việc nhận thức ra được lời trăn trối đó chẳng mang lại gì nhiều nhặn cho đời sống hiện tại.
    (con nua)
  7. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    (tiep tieu thuyet)
    Một thời gian sau, khi Kiên nhập ngũ thì Hạnh đã vào Thanh niên xung phong và đi sâu vào Khu Bốn từ nhiều tuần trước. Ngày Kiên trở về buồng chị đã người khác ở. Chiếc hố sâu đào ngày nọ tất nhiên chẳng còn mảy may dấu vết trên nền gạch hoa. Bỗng dưng một nỗi buồn làm Kiên ngập vào trong thời thơ ấu.
    "... rồi trở xuống đây. Mình sẽ... Mình cần nói với Kiên điều này..."
    Mãi mãi trong lòng Kiên lưu giữ thầm lặng một tình cảm biết ơn đầy tha thiết và ngậm ngùi đối với chị. Mãi mãi ấy là niềm nuối tiếc và là một nỗi đau mất mát lớn. Vậy mà tuyệt nhiên chưa bao giờ Kiên định rằng sẽ viết một cái gì đấy về kỷ niệm này.
    Và còn bao nhiêu kỷ niệm khác nữa, Bao nhiêu con người, bao nhiêu số phận suốt đời anh không thể quên song cũng sẽ là suốt đời anh không thể viết được lên thành truyện. Không bao giờ có thể, thực thế, dù là trong kiếp này hay là kiếp sau...
    Thở dài, Kiên áp mặt vào tấm kính cửa lạnh ngắt, nặng nề đưa mắt nhìn sâu vào ngoài đêm. Chẳng nhìn thấy gì nhiều lắm. Cây bằng lăng trước nhà ngọn dâng cao lên quá cửa sổ buồng anh, cành lá ướt nhóng nhánh xoà che các ô kính.
    Dưới đường, những ngọn đèn khuya sáng rải ra thành một nẻo rời rạc nhoà mờ luồn trong lưới mưa đan, chạy xa hút về khoảng trống của hồ nước cuối phố. Bên kia lòng đường bóng đêm lay động theo những vòm cây tối đen làm hiện lên dập dờn những mái nhà nhọn và tù. Suốt dọc phố hầu như không còn một khuôn cửa sáng đèn, không một bóng xe cộ cũng tịnh không một bóng bộ hành.
    Vào lúc không giờ này thành phố yên ắng đến độ tưởng chừng như có thể nghe thấy cả tiếng mây trôi và tưởng chừng như cõi thực đã lui khỏi thế giới nhường lại cõi trống không cho hằng hà mê man những ảo giác.
    Hà Nội của anh mỗi giờ mỗi vẻ khác nhau nhưng Hà Nội nhất vẫn là Hà Nội giờ khuya, Hà Nội mưa rơi, Hà Nội như chính lúc này đây khi mà các đường phố đã trở nên gần như hoang vu, ướt át và cô quạnh, lạnh lẽo, da diết buồn.
    Hồi xưa, ngủ rừng với tiếng mưa sa trên vòm lá nhiều tầng không hiểu sao Kiên đặc biệt hay nằm mơ thấy Hà Nội mùa đông những đêm tối trời, suốt đêm gió thổi, mưa rơi, lá rụng. Bây giờ như để đáp lời những giấc mơ thuở ấy, khi đêm xuống đứng bên cửa sổ lặng nhìn màn mưa giăng mờ mặt phố anh thường bất giác mường tượng ra trước mắt cảnh rừng mưa. Âm vang mênh mang buồn của những đại ngàn năm xưa vươn qua biển mái nhà nhấp nhô, tràn lên tiếng rì rầm của phố xá canh khuya, dội tới triền miên như sóng vỗ, như ký ức xô bờ...
    ... Năm ấy, Kiên nhớ, ở Hà Nội xuất hiện một mùa xuân giả. Ban ngày nắng hửng trời quang, không gian thoáng đãng êm ả tựa như đã là trời của tháng tư, tháng năm rồi vậy. Các hàng cây trụi lá mùa đông đã xanh rì lá mới, không còn chút nào vẻ tiêu điều. Trong công viên bừng rộ hoa nở và các loài chim di trú lại trở về gây tổ dưới những mái nhà. Thế nhưng thời tiết kỳ thực là còn lâu mới vượt qua nổi khúc tăm tối nhất trên con đường hầm. Và cứ khoảng xế chiều là da trời lại xám ngăn ngắt. Gió lạnh lùa dọc phố, mưa phùn lại bắt đầu rơi, lại nỗi nao buồn.
    Phương đã bỏ đi từ đầu mùa đông. Không có tin tức gì cả, chẳng thư từ gì hết như thể là nàng đã quyết một đi không trở lại. Cửa giả bên buồng nàng im lìm khoá trái, có vẻ như sẽ không bao giờ còn mở ra nữa. Ấy là lần đầu tiên kể từ ngày gặp lại nhau sau chiến tranh Phương đã lìa đứt khỏi anh mà đi theo kiểu như thế, đột ngột, đau đớn và độc địa như thế.
    Kiên rộc đi. Nhìn vào gương mà giật mình: tóc tai, râu ria, hốc mắt, gò má, những nếp nhăn, vẻ suy tàn ... Ngay cả giọng nói cũng như lạc khác đi, như thể lại một lần nữa vỡ giọng, nằng nặng buồn phiền. Cái nhìn của anh làm nản lòng người. Một cái nhìn chằm chằm mà chẳng nhìn gì cả, trống rỗng, vô cảm... mà vì sao cơ chứ. Điều gì đã xảy ra, duyên do nào ?
    Bấy giờ, tuồng như chán ngấy nền học vấn, Kiên thôi không đến lớp nghe giảng nữa, lặng lẽ và vô cớ kết liễu mất của mình cuộc đời sinh viên suôn sẻ. Sách vở chẳng buồn đụng tới. Báo chí không đọc, mọi nhẽ đời đều để buông xuôi, sống hoàn toàn là được chăng hay chớ. Dửng dưng, ơ hờ, thu mình trong vỏ, chẳng chơi bời giao du, chẳng thiết tha tâm tình trò chuyện cùng ai. Và mặc kệ rằng luôn luôn cạn tiền liên miên anh cần rượu. Thuốc lá đốt không ngừng. Và dù hết sức kém chịu rét, dạo đấy anh bắt đầu ham đi lang thang trong khuya, rất ít ngủ. Những giấc nặng trịch như bị đổ chì.
    Trong mơ thi thoảng mới chợt thoáng thấy Phương còn thường thì anh chỉ rặt nằm mộng thấy những chuyện điên rồ, những điều dễ sợ biến tướng của niềm cô đơn và nỗi đa sầu. Đôi khi là những ác mộng rợn người, kinh khủng như những liều thuốc độc. Vô vàn những ám ảnh tự những đời nảo đời nào trong chiến tranh tưởng rằng đã phải yên ngủ từ lâu giờ như thể được truyền phép ma mà hùa theo nhau thức cả dậy. Tâm hồn mỗi ngày một thêm hoang phế, tranh tối tranh sáng, vật vờ toàn những hồn ma bóng quỷ. Vào những đêm xuân giá rét ấy, những cô hồn thân thuộc lên tiếng thì thầm trò chuyện với anh lên tiếng rên rỉ và thở dài. Các tử thần xanh tái lỗ chỗ vết đạn cúi xuống như muốn soi bóng vào giấc ngủ của anh.
    Đã bao đêm như thế, Kiên choàng tỉnh bắt gặp mình không phải đang ở trên giường mà vật vã, dụi dọ dưới sàn, nước mắt ướt mặt, run lên vì lạnh, vì khiếp đảm, vì tê dại trong lòng một niềm thương thân não nùng và vô duyên cớ. Ở ngoài cửa sổ gió bấc rít dài. Mưa vỗ ràn rạt trên mái hiên. Hơi ẩm trong phòng quánh lại. Kiên quờ tay tìm công tắc điện nhưng những đêm ấy thường là cả đến ngọn đèn cũng không còn sinh lực mà sáng lên nổi. Anh đã gắng quên Phương, đã cố hết sức. Chỉ dở là không tài nào quên nổi và dở nhất là vẫn cứ âm thầm mong ngóng. Tất nhiên, anh biết, tất cả rồi sẽ trôi qua, không có gì có thể là vĩnh cửu trong thế giới ngày nay, kể cả tình yêu và kể cả nỗi buồn trong một người đã đứng tuổi rồi như anh. Và anh cũng biết những dằn vặt, những khổ sở của mình là nhỏ bé xiết bao, vô nghĩa nữa, chẳng khác nào tà khói mong manh trong bầu trời cuộc sống. Song le ...
    Người ta kể rằng, trong mùa xuân năm ấy, một đêm nọ, từ quán rượu ra Kiên đã dắt theo về phòng một ả "cà phê xanh" một trong những hồ ly tinh nổi tiếng nhất của suốt rẻo ven bờ Thuyền Quang và Bẩy Mẫu. Nhưng suốt đêm anh ả chẳng ngủ nghê, họ bảo thế, không ********, chỉ cùng nhau uống rượu, cùng nhau trong sự hoà hợp đến mê mụ... Đêm ấy lạnh ngang đêm đại hàn. Kiên đi bộ qua hồ Thuyền Quang. Trong bóng tối dưới vòm cây gạo ở góc hồ, một cặp đang giằng co nhau. Gã đàn ông thình lình rút từ lưng quần ra một con dao găm lưỡi mỏng, sáng lạnh người. Không đâu hấp tấp nhảy xổ vào can thiệp, Kiên đấm gã nọ lộn úp mặt xuống rãnh cống, rồi chặn một chiếc xích lô lại, kéo đại cô gái nhào lên xe với mình và thúc ông xế già phóng tạt đi trước khi cảnh sát ập tới.
    - Anh giai biết em gái là đứa thế nào không mà dám mời vào vòm?
    Khi anh bật đèn trong phòng lên, cô bé nhoẻn cười doạ. Mười chín tuổi là cùng, nhỏ nhắn, ngang tàng nhưng xanh xao phờ phạc, cô ăn mặc phong phanh và rõ ràng là bị đói.
    - Anh giai ra đòn siêu thật. Chưởng ấy phải mấy ngàn tuy rằng đánh trộm. Đêm nay coi như anh khỏi phải chi gì thêm...
    Cô không nói nổi hết câu. Dù sao thì cũng không thể không nhận ra nhau. Cô tái người đi, vai so lại run rẩy. Cũng cả vì đói và rét quá nữa. Kiên lục chạn. Chỉ còn nửa nồi cơm nguội với chút mỡ. Anh châm bếp dầu lên, rang cơm.
    Ăn xong, cô bé uống trà, hút tàn một điếu thuốc rồi lẳng lặng tới bên giường từ từ cởi quần áo, vừa cởi vừa xo ro, cười gượng gạo, nửa hoang mang nửa thẹn thùng. Khi cô cúi xuống để lột manh áo lót qua đầu, mảnh lưng ốm yếu trắng xanh của cô sởn gai ốc và nổi trồi lên từng đốt sống, nom rõ mồn một, có thể đếm được. Liếc Kiên một cách e lệ, cười cười một cách nhợt nhạt và nhút nhát, cô bé truồi mình vào chăn bông, miệng thốt rên lên trong khoái cảm ấm ápđê mê thư giãn. Đoạn cô thiếp đi. Khi chợt mở mắt cô lạ lùng thấy Kiên vẫn ngồi bên bàn hút thuốc.
    - Em hút mấy, anh...!
    Kiên châm một điếu đưa cô và ngồi xuống ở bên giường. Thời gian tích tắc im lặng trôi, cả hai cùng im lặng, im lặng chịu đựng nỗi oái oăm bất hạnh. Kiên chẳng nhớ nổi tên cô, và cô hẳn rằng cũng vậy. Mà cũng chẳng biết nói gì, nói gì cũng chạm đau, cũng khía vào lòng cái nhục nhã, cái ê chề và báng bổ của tình cảnh này. Nhưng ký ức đã dần dần xích họ lại. Ký ức chung về Vĩnh, người anh trai của cô bé và là người bạn cùng trung đội trinh sát với anh thuở nào, đã nằm lại ở chân đèo Ma Đơ Rắc. Ký ức về một buổi chiều mùa hè sau chiến tranh khi Kiên mang một số di vật của Vĩnh đến thăm gia đình cô. Cái xóm nhỏ ven thành phố nhưng mà đói nghèo thảm hại nổi lên giữa một vùng dở đầm lầy dở bãi rác. Lũ trẻ ốm o rách rưới. Đàn chó bẩn thỉu chạy rong. Ruồi muỗi chuột bọ, mùi hôi thối kinh hồn và những ngọn gió cực kỳ tanh tưởi. Dân xóm nửa phần đi ăn mày, nửa phần chuyên nghiệp bới rác, nhặt giấy vụn và chạy đồ ăn cắp. Nhà của gia đình Vĩnh cũng như mọi nhà khác trong xóm, nhếch nhác, tối tăm, chằng đụp, vá víu, nhớt nhát. Cô bé này khi đó mới chừng mười lăm tuổi nước mắt lưng tròng, thút thít, sụt sịt dỡ các thứ trong chiếc ba lô con cóc bẹp dúm của Vĩnh ra cho bà mẹ mù loà rờ rẫm vuốt ve. Một bộ quần áo lính tàng nát. Chiếc mũ tai bèo. Con dao xếp. Cái bát sắt. Cây sáo trúc đã nứt toác. Cuốn sổ tay. Khi Kiên cáo từ, bà cụ đưa bàn tay khô gầy rờ rờ lên má anh và nói như để an ủi anh:
    - Biết làm sao được hả con... Mọi sự đều có "duy vật" cả... Em nó không về nhưng các con về...!
    - Mẹ mất ngay trong năm ấy. Mà bây giờ cũng chẳng còn Xóm Rác, chỉ còn bãi rác...Cô bé bắt đầu kể và Kiên cũng bắt đầu kể. Những kỷ niệm buồn ngắt. Mãi đến tảng sáng thì như giật mình sực nhớ, cô nàng giở hé chăn ra và kéo kéo tay Kiên miệng cười yếu ớt. Đời ơi là đời!
    - Không, - Kiên nói - Đừng...
    - Nhưng... Anh đã đánh nhau vì em.
    Kiên lắc đầu.
    Hôm ấy có sẵn bao nhiêu tiền, Kiên dốc hết cho cô. Anh cộng thêm vào món tiền một bộ năm vé xổ số mới mua. Cô bé bật cười, hì hì.
    Anh tiễn cô đi một đoạn phố. Đến bên hồ Thuyền Quang dừng lại, cô bảo:
    - Thôi. Anh lặn đi. Em cũng lặn đây. Không đời nó thấy nó lại chửi anh. Em sẽ nhớ anh mãi. Anh thật buồn cười.
    - Ừ, Kiên bảo, nắm nhẹ tay cô ?" Em đi nhé.
    Anh định nói thêm nữa nhưng chẳng biết nói gì. Chẳng cần phải nhắc đến Vĩnh. Cô bé rút tay ra và quay đi. Kiên nhìn theo. Khô cằn, già nua, bất lực và tầm thường biết bao cuộc đời anh những năm tháng này.
    Anh chẳng biết dùng đời mình vào chuyện gì nữa. Việc học hành. Sự thành đạt, đường tiến thân, tất tật những gì mà khi từ chiến tranh trở về anh coi là trọng bỗng trở thành bèo bọt cả. Nhưng một kế sinh nhai tàm tạm anh cũng chẳng màng. Vẫn sống dấy, tồn tại, có mặt nhưng sâu xa về mặt tinh thần thì Kiên đã đầu hàng rồi trước cái không gì cả của cuộc đời và số phận.
    Ấy vậy mà chính lúc bấy giờ, trong mùa xuân đấy, đâu đâu cũng sôi sục bầu không khí hừng hực chủ nghĩa anh hùng và nhiệt tình ái quốc. Chiến tranh đến nơi rồi, sắp có những bước ngoặt và những đột biến cho mọi cuộc đời. Những người tưởng rằng biết rõ Kiên đều khuyên anh nên tái ngũ. Binh nghiệp ở Việt nam mình là muôn năm, người lính luôn luôn là có giá, họ bảo thế.
    Ở ngoài phố, trên tàu điện, trên xe buýt, trước các quầy hàng, trong công sở, trong tiệm cắt tóc và cả những nơi bán trà, quán nhậu thiên hạ mê mải với rặt những tin thời sự súng đạn. Có cảm giác là ngay cả những cặp ôm nhau bên Hồ Tây trong gió mưa rét mướt cũng không khỏi thủ thỉ sự tình hai biên giới.
    Đêm đêm, trên tàu tốc hành quân lính không ngừng trẩy qua thành phố. Xe tăng, đại bác nhiều cơ man xếp dọc các toa sàn, còn các toa đen thì đầy nghẹt bộ đội. Từ các cửa toa mùi mồ hôi lính quen thuộc phả xuống. Mùi của gian khổ, của tuổi trẻ trĩu nặng lửa đạn, đói rét, sương gió.
    "Cảnh tượng y hệt mười lăm năm về trước, thuở 64, 65 đầu thời đánh Mỹ - Những ông thị dân sang trọng tấm tắc ?" Dĩ nhiên là so với thời đó bây giờ ta mạnh hơn, hùng tráng và chắc thắng hơn gấp bội lần".
    Có lẽ là như thế thật. Kiên cũng chẳng biết nữa. Anh do dự. Đã đành là đánh nhau thì phải đánh nhau thôi một khi không còn cách nào khác, nhưng dù sao thì... Trai đất Việt thực ra không ham chiến trận lắm đâu như người ta hay đồn, hăng chiến phải nói là mấy ông trí thức tuổi sồn sồn bụng to chân ngắn. Còn với dân chúng, cơn binh lửa vừa rồi đã đủ đau thấu tới ngàn năm. Tuy nhiên nói vậy chứ chẳng biết là thế nào. Có thể là bởi vì đối với Kiên muôn thuở chỉ có duy nhất một cuộc chiến tranh kia, một cuộc chiến tranh chẳng những mãi mãi đè nặng mãi mãi ám ảnh mà về thực chất nó còn là nguyên nhân của mọi khúc đoạn và nông nỗi của đời anh, kể cả hạnh phúc, kể cả đau khổ, niềm vui và nỗi buồn, tình yêu và oán hờn. Với anh ấy là cuộc chiến tranh cuối cùng. Và dù sao mặc lòng sự nghiệp thiêng liêng đau khổ của người lính chống Mỹ sống mãi trong tâm hồn Kiên trước tiên là như một lời trăn trối. Kiên hiểu rất rõ rằng sứ mệnh của cuộc đời anh là đến một ngày nào đấy phải nói lên được nội dung của lời trăn trối ấy, cho dù bản thân việc nhận thức ra được lời trăn trối đó chẳng mang lại gì nhiều nhặn cho đời sống hiện tại.
    (con nua)
  8. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    - Dành cho tâm lý tình cảm: Không muốn Topic này chỉ là những trang nhật ký tâm sự thông thường, nhưng tình cảm của mình hiện nay cũng đòi hỏi một ?ophần đất? cho nó; trong khi những mục khác không kịp phát triển vì đợt này mình cũng còn bận công việc, hết cả thời gian mà lãng mạn?
    - ?oĐã có gì đâu mà sao cả chiều nay mình cứ bị ám ảnh bởi cái ý nghĩ V. đã có người yêu, thật buồn. (Đương nhiên khi mà mình cố quên H. thì dễ nhất là tìm một hình bóng thay thế. Mà thay thế làm sao?) Một bức thư điện tử đọc từ sáng chẳng gây xúc động tức thời nhưng hình ảnh nó cứ trở đi trở lại làm mình thêm buồn. Buồn vì nỗi cô đơn của chính mình. Một nỗi buồn tầm thường. Em chăm sóc người yêu ốm 3 hôm nay; ?oANH ẤY SẼ LÀ MỘT NGƯỜI CHỒNG TỐT? (viết hoa),? Ừ, toàn là sự thật đó. Mình đã kịp có tình cảm gì với V. đâu? Mới gặp vài lần mà. Anh chàng kia là một người tốt và thật là may mắn Có thể lại là một phần tử ?ogiỏi giang nhiều hoài bão? nữa. Mình lại tự ti rồi. Trời ơi, duyên số là cái gì chứ, để các cô giơ nó ra vẫy vẫy chào cánh con trai chúng tôi trước khi đi theo chồng, và để lại cho chúng tôi một ?orổ những lời khuyên?. Ôi những cô gái tử tế. Duyên số là cái gì chứ? ; các điều kiện chín muồi và khoảnh khắc cho chúng ta gặp nhau? Phải đi, phải tìm, phải lăn lộn mới có được hạnh phúc. Mình ghen ư? Xưa nay mình có biết yêu, biết ghen là gì đâu! Chả biết trong tay mình có ?ocái gì? không, và có ai ghen với mình không nhỉ? Tình cảm thật là kỳ lạ. Cứ ghen hoài với những thứ không phải của mình. 17h30?T (4/4/05) ngồi một mình tại trường BK. Không thể chịu nổi, mình phải viết ngay những dòng này. Cái lúc có điều kiện với đối tượng này thì tâm trí lại hướng tới đối tượng khác, điều khác. Cứ mãi như thế và chỉ có thể bảo là ?ochưa đúng duyên, chưa hợp số?.
    - Tình yêu ơi, ngươi có quyền lực mà không gì trên thế gian này đánh đổi được và ngươi cũng có con đường thật khó hiểu. Tự thấy mình quá tỉnh táo để có thể đón nhận tình cảm và lại quá mù quáng để có thể thấy được hành động khôn ngoan để đón nhận được ?onhững mối quan hệ yêu đương?. Chẳng ai là không có ?omột thời hâm hâm? và cũng chẳng ai ?ohâm hâm? giống ai cả.Có điều là thời điểm và thời gian kéo dài ?ocái thời hâm hâm? ấy của mình mà không phù hợp với độ tuổi thường thấy của xã hội thì nhiều người người ta dị nghị và mình không được cộng đồng ?ocấp cho cái bằng? : ?omột thằng người bình thường?. Mình muốn viết một chút về cái tạm gọi là ?rèn luyện tính cách nam nhi?. Kể ra thì hơi kỳ quái, nhưng một khi đã tự nhận là hâm hâm thì làm tuốt, sợ gì chứ! Phải thế không những người bạn ảo của tôi? Vì các bạn chưa kịp cho ý kiến gì nên tôi là kẻ độc diễn , tôi làm vậy đây?.?
    Được sonsbucxuc sửa chữa / chuyển vào 08:19 ngày 05/04/2005
  9. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    - Dành cho tâm lý tình cảm: Không muốn Topic này chỉ là những trang nhật ký tâm sự thông thường, nhưng tình cảm của mình hiện nay cũng đòi hỏi một ?ophần đất? cho nó; trong khi những mục khác không kịp phát triển vì đợt này mình cũng còn bận công việc, hết cả thời gian mà lãng mạn?
    - ?oĐã có gì đâu mà sao cả chiều nay mình cứ bị ám ảnh bởi cái ý nghĩ V. đã có người yêu, thật buồn. (Đương nhiên khi mà mình cố quên H. thì dễ nhất là tìm một hình bóng thay thế. Mà thay thế làm sao?) Một bức thư điện tử đọc từ sáng chẳng gây xúc động tức thời nhưng hình ảnh nó cứ trở đi trở lại làm mình thêm buồn. Buồn vì nỗi cô đơn của chính mình. Một nỗi buồn tầm thường. Em chăm sóc người yêu ốm 3 hôm nay; ?oANH ẤY SẼ LÀ MỘT NGƯỜI CHỒNG TỐT? (viết hoa),? Ừ, toàn là sự thật đó. Mình đã kịp có tình cảm gì với V. đâu? Mới gặp vài lần mà. Anh chàng kia là một người tốt và thật là may mắn Có thể lại là một phần tử ?ogiỏi giang nhiều hoài bão? nữa. Mình lại tự ti rồi. Trời ơi, duyên số là cái gì chứ, để các cô giơ nó ra vẫy vẫy chào cánh con trai chúng tôi trước khi đi theo chồng, và để lại cho chúng tôi một ?orổ những lời khuyên?. Ôi những cô gái tử tế. Duyên số là cái gì chứ? ; các điều kiện chín muồi và khoảnh khắc cho chúng ta gặp nhau? Phải đi, phải tìm, phải lăn lộn mới có được hạnh phúc. Mình ghen ư? Xưa nay mình có biết yêu, biết ghen là gì đâu! Chả biết trong tay mình có ?ocái gì? không, và có ai ghen với mình không nhỉ? Tình cảm thật là kỳ lạ. Cứ ghen hoài với những thứ không phải của mình. 17h30?T (4/4/05) ngồi một mình tại trường BK. Không thể chịu nổi, mình phải viết ngay những dòng này. Cái lúc có điều kiện với đối tượng này thì tâm trí lại hướng tới đối tượng khác, điều khác. Cứ mãi như thế và chỉ có thể bảo là ?ochưa đúng duyên, chưa hợp số?.
    - Tình yêu ơi, ngươi có quyền lực mà không gì trên thế gian này đánh đổi được và ngươi cũng có con đường thật khó hiểu. Tự thấy mình quá tỉnh táo để có thể đón nhận tình cảm và lại quá mù quáng để có thể thấy được hành động khôn ngoan để đón nhận được ?onhững mối quan hệ yêu đương?. Chẳng ai là không có ?omột thời hâm hâm? và cũng chẳng ai ?ohâm hâm? giống ai cả.Có điều là thời điểm và thời gian kéo dài ?ocái thời hâm hâm? ấy của mình mà không phù hợp với độ tuổi thường thấy của xã hội thì nhiều người người ta dị nghị và mình không được cộng đồng ?ocấp cho cái bằng? : ?omột thằng người bình thường?. Mình muốn viết một chút về cái tạm gọi là ?rèn luyện tính cách nam nhi?. Kể ra thì hơi kỳ quái, nhưng một khi đã tự nhận là hâm hâm thì làm tuốt, sợ gì chứ! Phải thế không những người bạn ảo của tôi? Vì các bạn chưa kịp cho ý kiến gì nên tôi là kẻ độc diễn , tôi làm vậy đây?.?
    Được sonsbucxuc sửa chữa / chuyển vào 08:19 ngày 05/04/2005
  10. sonsbucxuc

    sonsbucxuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2005
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    1 bức ảnh cho đỡ mỏi mắt:

Chia sẻ trang này