1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sống chậm lại...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emgaibuon, 29/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Một mình, ta đứng giữa đất trời đang nổi cơn vần vũ. Gió xoáy điên cuồng trên những tàng cây, sấm sét xé toạc không gian bằng những tiếng thết rung trời ?Một mình ta ở giữa cô đơn, nghe con tim run run khẽ thốt một tiếng gọi buồn, và nghe kỷ niệm chợt ùa về...
    Rôi mưa...mưa rất to...
    Nhớ hồi bé,những ngày mưa như thế...
    Cái sân tập thể chỗ ta ngày trước hay bị ngập nước mỗi khi mưa to như thế.Người lớn rất khó chịu về việc này nhưng với lũ trẻ chúng ta thi chúng ta đón nhận nó với niềm thích thú...Chỗ đó gần sông và cánh đồng nên những lúc mưa to như thế chỗ ta thường bị ngập và có rất nhiêu cá bơi vào.Bọ trẻ con thường ra ngoài sân để bắt cá.Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng lần nào cũng bất được khá nhiều cá và đứa nào cũng bị ướt nhưng thật là vui.Bây giờ thì tất cả đã khác rôi,ta không còn ở nơi đó nữa,cái sân cũng không còn bị ngập nữa,nhưng khi ta trở về thăm,ta vẫn nhớ mãi những ngày mưa...
    Vui nhất là những đêm trung thu...lũ chúng ta đùa vui,chơi trốn tìm,rồi nhận bánh trung thu,rồi hát.Ta thích nhất là lúc ta cùng lũ bạn cùng đốt những sâu hạt bưởi..trông nó cháy sáng mà thích thú,mà vui vẻ,thơ ngây làm sao.Ta nhớ có một đêm trung thu,do nghịch ngơm,bọn ta đã trèo lên trần của một cơ quan gần nhà để chơi...trồn tìm,kết quả là bị mấy chú bảo vệ bắt..buồn cười thật,khi chú bảo vệ về khu tập thể để gọi bố mẹ đến đưa về thì bọn ta tháo song của sổ rồi chui ra ngoài và..trốn mất...nhưng rồi về nhà vẫn bị mắng..nhưng vui,rất vui...
    Ta vẫn thường tắm mưa mỗi khi mưa to như thế,nó cho ta cái cảm giác mình như được gột rửa bằng một thứ nước tinh khiết nhất của trời đất,nó giúp cho tâm hồn ta thấy thư thái hơn,trong sáng hơn...tuổi thơ ơi...
    Giờ lớn lên,cái thú tắm mưa cũng vẫn còn,mặc dù bây giờ ta không còn như ngày xưa nữa,nhưng chỉ tiếc là sức khoẻ của ta bây giờ không cho phép...đã 5 năm không được một lần tắm mưa thoả thích rồi...thèm quá...hì hì..
    Mưa ?
    Trời bỗng dừng cơn giông tố, gió thôi rít điên cuồng trên những tàng cây, sấm sét lặng câm đi những tiếng thét rung trời, mây khóc ngất thành cơn mưa xối xả.
    Xa xôi...
    Lời gọi buồn tan loãng trong mưa, mưa tràn xuống phủ kín bầu trời tiếng mưa rơi...
    Mưa rơi ?
  2. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ......Những cánh diều tuổi thơ như chợt hiện về trong tầm thức của ta mỗi khi hè về...Nhớ ngày xa xưa thơ dại,ta thường vô tư như những cánh diều...đâu biết tương lai,cuộc sống nhiều trắc trở và hình như không giống như cách nhìn trẻ thơ của ta...Xa xưa...ta không quên những buổi chiều thả diều trên cánh đồng hoang,cùng chúng bạn nô đùa với những cánh diều no gió...mới vô tư làm sao..?Hồi đó ta mong sao có ngày ta lớn hơn,để được bay cao,bay xa như những cánh diều...thật buồn cười..khi ta lớn lên...ta lại thường mơ ước được trở về về...được tìm lại những cánh diều tuổi thơ trong ta mặc dù điều đó không bao giờ trở thành hiện thực,nhưng ta vẫn mơ ước...Con người sống không có ước mơ thì không phải là sống...mà đơn giản chỉ là tồn tại mà thôi...ước mơ giúp ta sống tốt hơn,cố gắng để sống chân thật hơn...cho dù ước mơ đó có viển vông,xa vời...
    Có đôi lần trở lại chốn xưa...nhưng tất cả đã đổi thay...ta đi trên con đê mà ngày xưa ta cùng đám trẻ trong xóm ngày ngày ra đó,kiếm cho mình một chỗ thật thoải mái để buông câu,để cười đùa...cánh đồng hoang nay cũng đã không còn như xưa nữa,thay vào đó là cả một ruộng lúa tốt tươi...đã khác!tất cả đã thay đổi nhưng ấu thơ và những kỷ niệm trong ta luôn không thay đôi...mãi mãi với thời gian...ta đi trên con đường mà như đi vào kỷ niệm mênh mông...Bọn bạn cũ nay cũng đã không còn nghịch ngợm như xưa nữa..ai cũng lớn rồi mà.Ngồi ôn lại kỷ niệm với thời gian...ta vui hay ta buồn...không! ta thấy trong ta một cảm xúc rất khó tả...nhưng tấ cả có lẽ là....Hoài niệm...
    Tự nhiên ta thấy muốn viết...viết lên một cái gì đó rất thật của riêng ta..viết ra ta không biết có ai đồng cảm với ta không..?Nhưng ta muốn viết,viết lên những kỷ niệm của ta...riêng ta mà thôi...để ta có thể nhìn lại...nhìn lại chính ta..!
    Thời gian ơi sao mi vô tình thế
    Cứ chạy hoài ta có đuổi mi đâu
    Ta vẫn thầm gọi thời gian trở lại
    Không được rồi vì người đã quá xa
  3. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Thời gian trôi đi như một làn gió,thoảng qua rồi chợt mất...Một mùa đông nữa lại qua đi,ta thêm một tuổi hay bớt đi một tuổi?Chỉ biết rằng sự ngây thơ,hồn nhiên của ngày xưa đang dần dần mất đi,thay vào đó là những toan tính,những suy tư những cái mà người ta gọi là "người lớn",kéo theo nó là những nỗi buồn đôi khi khó nói thành câu,những niềm vui đôi khi chỉ là hời hợt...Người ta nói"Lớn thêm một tuổi là bớt đi một phần chân thật..."đúng không..?
    Ngày ngày,ta lớn lên,thời gian gian cứ trôi,cứ trôi...Những suy nghĩ của ta bây giờ cũng đã khác ngày xưa nhiều lắm,cũng đã trưởng thành hơn.Cuộc sống cũng đã cho ta những bài học sau những lần vấp ngã,ta đã biết "sống" không phải là đơn giản "sống" sao cho tâm hồn thanh thản còn khó hơn nhiều.Ta luôn mong ước được có thể một lần,được một ngày sống lại thời thơ ấu,được một lần thả diều trên cánh đồng xưa,được một lần cùng bạn bè bêu nắng,câu cá...nhưng...
    Nhiều lúc ta tự hỏi,là ta ngây thơ,hay ta ngu ngốc đây??
    ?Có một ngày nhớ,ôi sao cồn cào nhớ......
    ...Dòng đời trôi,dần trôi,nắng mưa đã thay mấy mùa...Cuộc đời như cơn gió,thoáng đi qua trong đời....
  4. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ....Hôm nay chợt buồn, nỗi buồn len lỏi và ngấm vào tim, nó cứ ngòn ngọt và sắc sắc. Tự dưng muốn làm thơ gì đó nhưng cái tài năng đó mình không có nên chẳng dám ngồi viết đến một chữ một câu, nếu làm chắc cũng được đấy nhưng để làm gì nhỉ ? ...Mình nhiều khi là mình nhưng mất đi cái vẻ sôi nổi đó. Ngay cả khi viết bài và post bài theo một cách khác cũng luôn cảm thấy như mình cứ chất chứa cái gì đó, không hiểu nổi mình và hình như mình đã lặp lại rất nhiều lần những suy nghĩ này. Ai hiểu được ai trong cuộc đời nhỉ ? Tri kỷ thì khó lắm, có mấy ai có được tri kỷ và thực sự thế nào là tri kỷ, chỉ là người bạn hiểu và mình muốn sẻ chia nhưng chưa chắc đã cảm nhận được tất cả từ mình.
    ..... Suy nghĩ của mình nhiều khi có già lắm không nhỉ ? liệu có quá già so với tuổi ? mình đã tự hỏi bao lần để rồi cũng chẳng tìm nổi câu trả lời. Hạnh phúc và dang dở, cái gì cũng có giá của nó. Đôi khi ước sao lòng mình cứ như trang sách, mở rộng ra để có thể đọc và cảm nhận. Vậy sẽ dễ sống biết bao...........
    ... Trúc phong
  5. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ....
    Chiều nay...ta lại ghé qua chốn cũ..và rồi ghé thăn ngôi trường xưa...một nơi ta găn bó biết bao kỷ niệm,kỷ niệm một thời cắp sách đến trương...vô tư...hồn nhiên...
    ...Ngày đang tàn...Ta đến muộn bởi vì ta không muốn ai nhìn thấy ta,ta không muốn ai bắt gặp ta và ngôi trường giáp mặt nhau...Bởi vì ngày mai,ta phải rời xa...một chuyến đi về một vùng đất xa xôi để tìm cho mình một cuộc sống mới.Có lẽ ta không còn dịp nào hơn để gần gũi với những dì vốn rất thân thương đối với mình...Ở mọi người...lẽ thường,những lần chia tay thường diễn ra trong một khung cảnh ồn ào,nhộn nhịp với bao lời tiễn biệt cùng những cái bắt tay thắm thiết...và những giọt nước mắt chia xa...Nhưng đối với ta,một con người vốn sống nội tâm nhiều hơn là thể hiện thực chất cái tôi cho mọi người nhin thấy...thì ta thích thả mình trong tâm trạng,trong cái thế giới sâu sa của tâm hồn.Ta không thích những cảnh xô bồ,náo nhiệt của đời thường.Ta thường chìm trong những phút giay bình lặng của riêng ta...
    ...Chiều im ắng...Giớ và mây cuộn về u ám cả một khoảng trời.Consố 9.02 trước của phòng học không hề thay đổi.Không biết đây là lân thứ mấy con số ấy in vào mắt ta? Ta không biết và cũng không bao giờ lại đếm tỷ mỷ cả thảy bao nhiêu lần ta nhìn lên con số đó.Ta chỉ cảm nhận được rằng nó rất quyen thuộc đối với ta...Ta khẽ mở cửa phòng học...hai cánh cửa kêu lên ken két tà từ từ mở sang hai bên.Phòng học vắng vẻ,một sự vắng vẻ đến rợn người.Nhưng trong giờ phút này,ta không cảm thấy sợ sự vắng vẻ đó...
    Bất chợt...ta thốt lên khe khẽ không thành tiếng..và rồi ta nhìn khắp phòng học.Trước mắt ta hiện ra những khuôn mặt bạn bè ngày xưa...
    Ta bước từ từ từng bước về phía cuối phòng học.Cái bàn mà ta đã từng ngồi học ngày xưa vẫn còn đó.Nó quen thuộc với ta quá đỗi.Quen đến nỗi nhắm mắt ta có thể hình dung ra những nét rạn nứt của nó.Nhũng rạn nứt mà không biết bao nhiêu lần ta tì tay lên và không biết bao nhiêu lần ta dùng cây bút vẽ chằng chịt rồi ký những chữ ký lằng nhằng lên đó..Ta lặng ngồi xuống ghế và tìm kiếm...giữa hàng ngàn vết mục,hàng ngàn vết bút của biết bao con người đãn từng ngồi học nơi đây,ta vẫn tìm thấy nét viết của ta hôm nào."Mãi không quên"...Nét chữ xỉn màu và xũ như màu thời gian...Tự nhiên ta thấy một nỗi cô đơn dâng trong lòng...lòng ta đầy ưu tư...Rồi ta bước ra khỏi phòng học...Trời chiều bắt đầu ảm đạm.Ta bước về.."Đê cùng cha khác ông nội" của bọn ta ngày xưa...nơi có một vườn bạch đàn...nơi mà chúng ta thường lên chơi những khi tan học.Rồi tắm chung một dòng sông...rồi trốn học lên đê để viết...Lưu bút...Ta lặng người đi...Trên những thân cây bạch đàn ngày nào vẫn còn in dấu vết,dấu vết của những dòng chữ,những vết khắc thời học trò..mờ dần...mờ dần...
    ...
    Gió chiều lại cuộn về ào ạt.Cơn gió của những trận mưa mùa hạ.Không gian tối sầm lại và những giọt nước đầu tiên bắt đầu dội xuống...Cơn mưa phá tan cái thanh tịnh,ảm đạm của ngôi trường.Nó gõ xuống những âm thanh chát chúa vào dĩ vãng xa xưa của ta...của một thời xa xôi...của hình bóng bạn bè...thoắt cái,trôi tuột vào màn mưa tối tăm,lạnh buốt của một chiều mùa hạ.Cơn mưa mỗt lúc một to,một mãnh liệt.Nó phũ phàng như nuốt trọn năm tháng xa xưa của ta...
    ...Ta cảm giác như đó là tiếng đời...như sóng,gió,bão giông của cuộc đời đang bắt đầu,đầy thách thức...Ta lao vào cơn mưa...bóng tối bắt đầu buông xuống...Và ta như đang muốn tìm một cái gì đã mất......
    Cà phê đắng bỏ đường thêm vị ngọt
    Cuộc đời đắng biết bỏ gì đây....
  6. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Nước mưa
    Bạn không bao giờ thấy cô bé đó khóc. Cô bé đó là một món quà quý giá, không chỉ mang niềm vui đến cho họ, mà còn tìm ra niềm vui không ai khác có thể.
    - Bố đừng lo, năm nay con không cần mua cái gì mớI đâu mà ! - Cô bé nói khi bố của cô mất việc.
    - Bà ơi, nếu bà không tìm thấy cái gậy thì bà cứ dựa vào cháu cũng được. Cháu đủ thấp để bà vịn và đủ khoẻ để đỡ bà mà ! - Cô bé nói khi bà không tìm thấy cái gậy chống.
    Katie là cô con gái duy nhất của họ. Họ lấy nhau hơn 10 năm và bác sĩ nói rằng họ không thể có con. Nhưng đến các bác sĩ cũng không sao giải thích được khi cuối cùng thì Katie ra đời. Có thể Katie là món quà mà cuộc sống tạo nên và tặng cho họ.
    Dường như Katie luôn có câu trả lờI cho tất cả mọi thứ.
    - Tại sao bầu trờI màu xanh ?
    - Vì màu sơn xanh nhiều hơn các màu khác và có ai đó làm đổ?
    - TạI sao chim lại hót ?
    - Vì lúc đi dạo trong công viên thì bạn có mang theo radio để nghe nhạc được đâu?
    Đó là những câu trả lời của Katie. Katie luôn cười, luôn vui vẻ và ai nhìn thấy cô bé cũng có cảm giác nhẹ nhõm.
    Chưa ai từng nhìn thấy cô bé buồn. Cho đến sự kiện ?onước mưa?.
    Đó là ngày mà bố mẹ Katie đưa cô đi khám sức khoẻ. Trông cô bé không được khởe lắm.
    - Bác cần nói chuyện riêng với bố mẹ cháu ?" Bác sĩ bảo ?" Cháu sang chỗ cô y tá để cô ấy kiểm tra lại một chút được không ?
    Bố mẹ Katie rất lo lắng, dù họ cũng cố mỉm cười khi Katie đi ra ngoài.
    - Tôi thấy sức khởe của Katie có điều rất đáng lo ngại - Bác sĩ nói - Bây giờ phảI thử máu thêm đã ?
    Ba tuần sau, bác sĩ có kết quả chắc chắn. Katie bị một bênh ung thư hiếm gặp.
    Rất ít khi bác sĩ lại đến tận nhà bệnh nhân để nói chuyện, nhưng Katie là một cô bé đặc biệt. Bác sĩ tớI và nói vớI bố mẹ Katie gọi cả cô bé vào cùng nghe. Bác sĩ tin rằng một cô bé thông minh như Katie có thể hiểu được vấn đề.
    Trong phòng khách, bác sĩ thận trọng giải thích bênh tình của Katie và trong thời gian tói cô bé sẽ phải chiến đấu với bệnh tật thế nào, sẽ phải điều trị ra sao ?
    Katie bình tĩnh ngồi nghe, không nói lời nào. Nhưng bỗng nhiên, nước mắt cứ chảy xuống hai gò má cô bé.
    - Katie, con không sao đấy chứ ?
    - Không sao, mẹ ạ, sao mẹ hỏi thế ?
    - Katie, mẹ thấy con đang khóc ?
    - Không phải con khóc đâu?Đó là nước mưa?Con hơi sợ một chút và nước mưa rơi xuống để cuốn nỗi sợ đi ấy mà?
    Quả thật, tối hôm đó trời mưa rất nhiều. Có thể nhiều người đang lo lắng và nước mưa rơi để cuốn trôi nỗi lo đi.
    Katie, cô bé của những điều ký diệu, nhập viên vào ngày hôm sau và trở về nhà sau 8 tháng, hoàn toàn bình phục.
    Tôi viết bài này vì hôm nay tôi nghĩ đến Katie. Tôi luôn nghĩ đến cô bé khi sợ hãi hay lo lắng. Nhưng rồi nước mưa lại rơi và cuốn những lo lắng của cô bé trôi đi.
  7. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Tình là những lúc khi ta đang gần bên nhau,mà đời thì lắm lúc mang đến nỗi ưu sầu.Vẫn nhớ ngậm ngùi,với những tháng năm dài,bao cô đơn trong lòng đời đâu hiểu thấu,cay đắng cho tình.Đời là những lúc khi ta không còn nhau nữa,mà tình thì lắm lúc mang tiếc nuối ban đầu.nói chẳng lên lời,những ước muốn cho người,ôi cơn đau trong lòng tình sao hiểu thấu,chua sót cho đời..
    Tình đời là thế đó mang rất nhiều thương đau,mà ngày nào thơ ngây chưa biết đến ưu sầu.Hãy nhớ cho rằng,dẫu có những vui buồn,xin ghi sâu trong lòng mình còn nhau mãi,quên hết thương đau.....
    ...Tình là khi mình bên nhau,bao yêu thương dâng trao về người hết.Đớn đau đời mang đến,đâu ai ngờ hay biết,tình đời là chuyện buồn mà mình câm nín với những dĩ vãng qua ngậm ngùi...
  8. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    ...Cũng không hiểu vì sao ta rất thích bầu trời đêm. Màn đêm khiến cho ta cảm thấy tâm hồn luôn được thanh thản. Đêm không ồn ào, không vội vã, chỉ có lất phất những hạt mưa phùn, một cảm giác rất bình yên. Tất cả yên ắng và nó cho ta nhiều thời gian hơn ban ngày rất nhiều, để ngồi viết, để mà suy tư....
    Hôm vừa rồi về quê cũng chẳng có gì thay đổi lắm. Bây giờ ta không còn thấy hào hứng về quê như hồi bé nữa rồi- nghĩ đến thấy mình vô tình quá. Nhưng dù sao ông bà cũng đã mất cả rồi. Ông bà là người yêu quý ta nhất- buồn lắm.Hồi ta còn bé- mỗi lần được về quê là ta thích lắm. Quê ta là một ngôi làng nhỏ ở ven sông Đà. Có những năm mùa nước lên, thì nhà nhà bị ngập nước- nhưng bây giờ thì hết rồi. Quê ta nghèo nhưng ở đó người dân mộc mạc và hiếu khách lắm, ở đó cũng có nhiều cái hay lắm. Nhất là khi chưa có cầu bắc qua sông, muốn sang sông thì phải đi đò hoặc đi phà-thích lắm. Cái cảm giác được lướt trên sóng nước thật tuyệt. Ta Còn nhớ nhất là hồi tôi học lớp 7. Hè năm đó bố mẹ cho về quê chơi. Ta thích nhất là được ra sông tắm mặc dù hồi đó chưa biết bơi đâu. Nhưng bố đã chặt cho một cây chuối, cứ thế mà ôm, mà vùng vẫy, tuyệt lắm. Rồi những buổi chiều đi thả diều cùng ông anh họ, rồi đi chăn trâu cùng lũ trẻ, giờ nghĩ lại như mọi chuyện mới chỉ ngày hôm qua?..
    ...Chán quá, chả hiểu thế nào mà tự nhiên lại ốm.....
    Giật mình
    Nghe gió vu vơ
    Thơm hương bưởi
    Nhớ câu thơ
    Vụng về
    Chiều chiều
    Nắng nhạt bờ đê
    Xiêu xiêu lòng nhẹ
    Đi về
    Nắng sương...
    Ước mơ còn cuối nẻo đường
    Gió mưa
    Mưa gió
    Niềm thương đong đầy
    Sương rơi nước mắt đêm gầy
    Dư âm
    Một tiếng
    Thở dài!
    Đêm khuya!..................................................
  9. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    thật ngạc nhiên khi trở lại topic của mình, lại có thêm những bài viết của 1 ai đó. tự nhiên thấy lòng ấm lại, cám ơn người nhé! sẽ có lúc nào sẽ cám ơn người
    đôi khi cuộc sống là những bất ngờ nho nhỏ, đầy thú vị.
    nó bây giờ lạ lắm nhé!nếu là bạn bè lâu lâu ko gặp nó, chắc ngỡ ngàng lắm đấy. nó thay đổi rồi. thay đổi khá nhiều. nhìn ảnh nó thì thật đúng là 1 cô nhóc tinh nghịch, rồi mới đây hứng trí nó lại nhuộm thêm màu tóc rồi. thế là giờ nó trở thành như thế nào nhỉ? ai đó mà có nhiều trí tưởng tượng chắc sẽ đang mường tượng trong đầu xem nếu màu tóc của nó ko phải là màu đen, nó sẽ trông ra sao. hi hi, trông thật lạ lắm. chính nó sau gần 2 tiếng chịu khó ngồi "làm đẹp" nhìn thấy chính mình còn ngỡ ngàng cơ mà. nhưng nó ko thấy vừa lòng lắm. cái màu nó muốn nhuộm chỉ là 1 màu nâu hạt dẻ bình thường thôi, nhưng giờ nó đã biến thành màu nâu vàng quá mất rùi. híc...thế nhưng nó chưa kịp nhuộm lại vì nó muốn thăm dò ý kiến của bạn bè, thì mọi người lại ko hề có phản ứng gì quá, lại khen đẹp nữa chứ. nhưng nó cứ thấy là lạ thế nào ấy. có lẽ bố mà nhìn đc chắc sẽ mắng nó te tua.
    giờ nó tung tăng với bộ tóc màu hung hung vàng, khuôn mặt sáng lên nhìn nó càng trẻ con tệ hơn. mấy hôm trước đi trượt cỏ nó còn bị người bán vé hỏi : em học lớp mấy rồi? mới ức. ai cũng đoán trăng đoán sao nhiều lắm thì nó học hết cấp 3. hức...thế mới tức. nhưng đc là trẻ con thì thật là thích quá chứ sao. nó sẽ đc những anh, những chị nhường nhịn, đi đâu cũng đc ưu tiên nhé. nhưng, cứ với cung cách quần ngố, đi giày thể thao, mặc áo thun thì ko biết nó có dám đi kiếm việc làm thêm trong thời gian hè này nữa ko. hi hi, cứ nghĩ đến thế là nó sợ. dù gì cũng chỉ còn mấy tháng nữa nó tốt nghiệp rồi, cũng phải đi làm ngày 8 tiếng chứ. trời ơi, nhưng làm sao để mặc áo sơ mi và đi giày cao gót đây? hu hu, thật là đáng phải lo lắng.
    cuộc sống thời gian này với nó thật ko có gì phải đáng phàn nàn. ngày ngày chỉ dậy ăn gì đó rồi đi học, tối về nhà đắp chăn kín ngủ. ko công việc làm thêm, ko có 1 ai để quan tâm cả, nó trở nên mũm mĩm đáng sợ. nhưng sức khoẻ nó tốt nên cũng thấy thoải mái. cuộc sống trở thành những ngày ko muộn phiền, có nhiều điều tâm sự nhưng ko phải là ca cẩm như trước nữa và tình yêu với nó thật nhẹ nhàng. dường như mọi điều đều nhẹ nhàng đi rất nhiều. tất nhiên, đó là điều thật tích cực và đáng mừng đấy chứ. nó ko buồn, ko quá vui và ngày cứ thế trôi qua. nó thấy hài lòng.
  10. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    thời gian này ta ko còn là bạn với đêm nữa. đôi khi muốn chốn chạy từ những người thân thuộc nhất, những người bạn và cả những thói quen. phá cách và thay đổi, sẽ trở thành là 1 con người mới ư? phải chăng?
    thế mà đêm. vẫn thứ ánh trăng huyễn hoặc ấy, cái không khí dịu nhẹ mát đến tái tê này, ta lại loay hoay với giấc ngủ đến muộn. có chăng vì bài thi ngày mai? có chăng hôm nay, 1 tối thứ 7, luôn 1 mình nơi căn phòng lúc nào cũng rộng. ta ko có ý làm phiền người, cũng chẳng muốn người phân tâm. ta muốn người bình yên như chính ta muốn mình như vậy. thế nhưng cầm chiếc điện thoại là ta lại thấy hình bóng người đang hiện ra. lại những con số quen thuộc và giọng người. sao nghe xa lạ như từ 1 miền xa thẳm. giọng người yếu và buồn. tại sao? cuộc sống gia đình sẽ làm người phải thay đổi, ko thể mệt mỏi và ko thể buồn đc chứ? người lại làm ta chạnh lòng rồi. tại sao ngăn cấm ta ko đc nhắn tin cho người? tại sao cấm ta nhớ đến người? và tại sao ta lại pahỉ quên người? người bên ta, dù gì là nhỏ bé nhất. luôn là người và ta, gần gũi lắm. làm sao để có thể quên? ta đã học đc cách sống với chính nỗi nhớ ấy để mà quên đi vậy sao người bắt ta quên? lúc nào người cũng chỉ nghe ta nói mà thôi. ta trách người, ta cay đắng biết bao. giá ta có thể nói 1 lời tự đáy lòng đó là thương người nhiều hơn là trách người. ta thương người vì người quá khổ rồi. làm sao có thể trách người thêm chứ? như vậy ta mới là kẻ đáng trách. ôi, người, ôi ta, ôi tình yêu, mới đó mà đã quá xa vợi rồi còn đâu.
    đem, trăng vành vạnh nhưng ko sáng tỏ. trăng ẩn mình trong những đám mây còn trĩu nặng, nhưng ko thể nói là trăng ko sáng đc chứ. trăng vẫn sáng, vẫn bên ta mà. người có thấy trăng ko?có thấy trăng như xưa ko? trăng chẳng hề thay đổi, vậy mà người và ta đã có quá nhiều sự đổi thay rồi. rốt cuộc thì chỉ vì khoảng cách gần 1000km mà ta và người trở thành những người chẳng bao giờ đến đc với nhau nữa. khoảng cach lớn đến vậy chăng? người đã rời bỏ ta đến bên 1 người thật ko xứng đang, tại sao? người ko giải thích và im lặng, và nước mắt tràn mi. người thật đáng thương đấy. ta ko muốn đáng thương người. ta ko muốn người bé nhỏ và tầm thường đến nhường ấy. người ơi, ngốc nghếch quá rồi!
    ta chỉ tiếc rằng ngay chính bản thân ta chẳng làm xoay chuyển điều gì. ngay chính ta cũng thụ động và chấp nhận mọi thứ như 1 cỗ máy số phậnt àn nhẫn. rồi sẽ về đâu? ta?
    ta muốn kết thúc lắm chứ, đau lòng làm chi, để người đau lòng làm chi? ta buồn đau, người cũng đâu có vui cười đâu. biết đc vậy sao vẫn cứ trách nhau nhỉ? ta luôn đồng cảm và muốn chia sẻ với người. hãy cố gắng lên gnười nhé! con đường người đã chọn hãy cứ cho là đúng đắn đi và hãy đi hết con đường đó nhé! đừng để ta thương hại người, đừng để ta tự trách mình đã ko giữ người đc ở bên cạnh mình. đã quá muộn cho tất ca. ta phải bắt đầu với cuộc sống của ta ko có người. người tiếp tục với gia đình mới của người. sẽ chẳng còn là gì của nhau nwũa cả. nhưng tại sao khoé mắt vẫn cay đến thế?

Chia sẻ trang này