1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sống chậm lại...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emgaibuon, 29/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay, mình bắt đầu thi, môn đầu tiên 8 điểm tròn trĩnh. tự mỉm cười cái . thấy hài lòng, nhưng chưa hẳn thoả mãn. thôi thế là nhẹ 1 môn rồi, còn những 8 môn nữa cơ, cố ghắng nhé. Hy vọng lắm những kết quả xứng đáng với công sức mình bỏ ra. cố ghắng học, cố ghắng đạt được những điều như bố mẹ cũng như chính mình ước muốn.
    đi thi về, chỉ muốn chạy đến khoe với anh những gì mình đạt được. nhưng o được, thôi tự mình chúc mình 1 cái nào
  2. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    1 ngày lại trôi qua, cô gái hững hờ nhấn chuột vào 1 trang nghe nhạc quen thuộc cho mình 1 chút thanh thản sau 1 ngày khá căng thẳng. thường thì cô thích nghe những bài hát nhạc trẻ, đỡ phải nghĩ ngợi, có âm điệu cũng khá nhộn. nhưng hôm nay, cô mong được tìm thấy giấc ngủ của mình đến thật nhanh. cô muốn nghe Trịnh. cô đã tự hứa rằng o nghe Trịnh nữa, vì anh, nó gợi cô nhớ về anh. anh thích Trịnh mà. có chăng anh thích Trịnh vì người ấy cũng thích Trịnh. cứ sâu chuỗi như thế thì o biết đến bao nhiêu người nữa sẽ phải nghe Trịnh, sẽ thích Trịnh rồi o quên được Trịnh nhỉ. 1 thời gian, o dài quá, nhưng cũng o phải ngắn cô cố nghe Trịnh để xem tại sao anh lại thích nó đến vậy, cô cố ghắng yêu từ những điều nhỏ nhất mà anh yêu. rồi thành thói quen, cứ mở máy ra là cô nghe "Hoa vàng mấy độ", "Có 1 dòng sông qua đời",...những bài hát mà người chị họ của cô, bằng tuổi cô gào lên: tắt dùm cái thứ nhạc đưa ma ấy đi. ồ, hoá ra có nhiều cách cảm nhận về Trịnh ghê.
    từ đầu cô nghĩ đó là loại nhạc dành cho những người thích chiêm nghiệm về cuộc sống, tình yêu, con người, nói chung đó là thứ nhạc kén người nghe. như chữ Hán Nôm vậy, có phải ai thích, rồi đi 1 hội đầu xuân, xin 1 chữ về treo nhà là mọi người nghĩ người đó có gì am tường, sâu sắc đâu. cô e ngại, chập chừng khi bước đến với Trịnh. cô e, tai cô chỉ lọt được những câu từ dễ hiểu, sáo rộng, nhạt nhẽo. còn với Trịnh cô không đủ thời gian, không đủ cái TÂM để hiểu, yêu nó.
    còn với anh, cô đã từng được nghe anh đọc những câu Trịnh viết như những gì đang có trong lỗi lòng anh vậy. anh đọc say mê, phân tích cho cô biết câu đó hay thế nào. rồi những điển, những tích, ôi chao thú vị. anh nghe Trịnh và thấy bình tâm, thanh thản. anh viết về Trịnh cũng hay, cũng có sự uyên thâm, hài hước, trêu ngươi đến như Trịnh vậy. tự nhiên cô thấy cô thật chẳng hiểu gì về cuộc sống, về tình yêu. hoá ra tình yêu đơn giản lắm, sâu sắc lắm. tình cảm của con người cũng là cả 1 vũ trụ mà cô thì chưa hề biết vụ trũ rộng lớn như thế nào. nhìn ảnh những người yêu Trịnh cũng thật lạ. ai ai cũng toát lên chữ NHẪN và hờ hững đến sung sướng khi thoát khỏi được cái trần tục này. anh cũng trong những người ấy có vẻ gì thật hững hờ, có gì thật đủng đỉnh, kệ. anh có nhắc đến thuyết KỆ mà có lẽ đến giờ cô gái cũng chẳng hiểu hết nổi. ờ, cô cũng hay nói KỆ lắm, nhưng sống được theo thuyết KỆ như anh thì cô o làm được. cô chẳng thể KỆ được nếu người cô thương yêu, hoặc đã từng đặt thương yêu hàng ngày ngủ o đúng giấc, ăn bữa được bữa chăng. cô chẳng KỆ được nếu 1 ngày anh nói anh đang buồn vì chuyện gì đó, cố sẽ chẳng còn lòng tự ái của 1 người con gái để dắt xe ra đến bằng được nhà anh chỉ để muốn xẻ chia với anh 1 chút nỗi phiền muộn ấy. cô không KỆ nếu có thể làm được cho người ấy nhưng rồi ngồi 1 chỗ rồi chấp nhận tất cả. nhưng cô đã kệ để 1 người ra đi, ra đi mãi mãi trong cô. cô kệ để 1 người mà cô có thể giúp đỡ được nhưng rồi cuối cùng cô đã chẳng dù 1 lần gặp mặt khi người ấy đau ốm, bệnh tật. cô cũng kệ người ấy ra đi 1 ngày mưa cho dù người ấy có mong được cô giúp đỡ mang hành lý ra ga. cô đã kệ cho cuộc sống mình chảy trôi đến những bến bờ vô định..........cô kệ mình...cô đơn.
    cô chẳng dám yêu để 1 lần nữa phải tổn thương. cô trở nên khó gần và cô độc. mọi mối quan hệ với cô dừng lại ở xã giao. những cậu bạn, những người còn ấp ủ bao điều muốn nói thì cô dừng chơi đỡ phải suy nghĩ. cô sợ những gần gũi, sợ những yêu thương. giá như cô có thể tàn nhẫn thì cô sẽ tàn nhẫn lắm.
    nhưng đang nói về Trịnh cơ mà, uh, 1 cách cảm nhận khác về Trịnh nữa. người chị của cô đó. người chị cô bằng tuổi cô, sống với cô từ nhỏ, cùng học 1 lớp lên vậy mà sao càng lớn thì sự giống nhau lại càng được rút ngắn đi. 22 năm rồi cô gái nhận ra 22 năm đó cô và người chị ấy chỉ đi song song bên nhau như 2 đường day tàu mà thôi, o hề có 1 điểm chung. người chị nói về Trịnh làm cô tự ái quá. cái gì mà như nhạc đưa ma, nghe như than khóc. cô nghe được sao chị ta o nghe được nhỉ? cô thì cái gì người khác nghe được cô cũng cố nghe, tìm hiểu nó, thế nào cô cũng nhận ra có điều gì ở đó cô cũng sẽ cảm nhận được 1 phần như họ. nếu o thấy thích hợp, o thấy yêu mến thì cô cũng chẳng gay gắt, cũng chẳng tỏ thái độ o trân trọng. nhưng chị cô luôn nói thẳng như vậy làm cô chạnh lòng. ơ, hoá ra mình bi luỵ nghe mấy thể loại nhạc chán chường đến vậy sao? o phải chứ. hơi 1 chút tự ái thay cho Trịnh, thay cho anh. vậy thì cô nghe trong Phone vậy. hức...
    Nhạc Trịnh hay thật, có nhiều cách cảm nhận, nhiều cách đánh giá. ai cũng cho mình đúng. ai cũng có thể chứng minh mình đúng như thế nào. nhưng cô thấy Trịnh nặng lòng quá, cô cũng nặng lòng quá. o biết Trịnh có thấy thanh thản, có thấy vui không, có thấy hạnh phúc trong cả quãng đời yêu của mình o. còn cô dự cảm về những ngày khó khăn đang và sẽ tới thật gần vì cô đã nặng lòng quá với 1 người.
  3. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    [​IMG]
  4. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    lãng đãng cùng Trịnh..........


    Phôi pha


    Nhạc sĩ:
    Ns. Trịnh Công Sơn

    Thể hiện:
    Khánh Ly

    Album:
    Trịnh Công Sơn tuyển chọn

    Thể loại nhạc:
    Nhạc Trịnh







     

    Ôm lòng đêm Nhìn vầng trăng mới về Nhớ chân giang hồ Ôi phù du Từng tuổi xuân đã già Một ngày kia đến bờ Đời người như gió qua Không còn ai Đường về ôi quá dài Những đêm xa người Chén rượu cay Một đời tôi uống hoài Trả lại từng tin vui Cho nhân gian chờ đợi Về ngồi trong những ngày Nhìn từng hôm nắng ngời Nhìn từng khi mưa bay Có những ai xa đời quay về lại Về lại nơi cuối trời Làm mây trôi Thôi về đi Đường trần đâu có gì Tóc xanh mấy mùa Có nhiều khi Từ vườn khuya bước về Bàn chân ai rất nhẹ Tựa hồn những năm xưa.
  5. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    Schảnes wochenende!
  6. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    topic này và nick emgaibuon tạm thời sẽ khoá vào lúc 22h22p ngày hôm nay 23/07/2006 đến 22h22p ngày 02/08/2006.
    xin bình yên...
  7. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    đúng hôm nay 27/7, nick được mở trở lại. cảm thấy gì nhỉ? đc là chính mình và vẫn chưa thực sự dứt được những gì cần dứt. có chăng thêm thời gian tự hoặc bản thân?
    uh, có lẽ...
    nhưng thôi, cần đi ngủ nhé!
    ngủ ngon yêu thương!
  8. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1

    tưởng chừng như ta có thể bay lên theo tiếng sáo vi vu.....

    ...
  9. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    đã trở về sau cuộc hành trình muốn trốn chạy bản thân. không hề thấy bình yên nhưng lòng đã nhẹ. sẽ hết những ưu tư về đêm, cần cố ghắng vì tương lai chính mình.
    cố lên nhé tôi! sẽ làm tốt mà.
  10. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    Muốn viết đôi lời tặng Thu từ những ngày đầu mới se se heo may, giờ thì Thu về thật rồi. Nắng đã nhạt những oi nồng, mưa cũng thôi xối xả những ức oi, giờ Thu nhẹ nhàng, lặng lẽ lắm.
    Thu vương vàng góc lạnh
    Theo gió hắt hiu xanh
    Uh, Thu thật rồi. Thu đến ngỡ nhẹ nhàng biết bao.
    Thu nép áo yên lành
    Chiều xõa dài bước phố
    Nghe xưa hát mong manh
    Mùa Thu Hà Nội, mùa của những câu thơ chứa chan, những cung đàn say mướt, của những dấu yêu, của miền kỉ niệm, của hoa sữa nồng nàn toả hương, của em thơ hăm hở đến trường, của ta thêm chạnh lòng khi mùa là tên của ta.
    Tên ta sao lại là mùa nhỉ? vì bà thích thế, vì bà thương và cưng chiều Thu nhất, vì Thu cũng buồn và u sầu lắm, vì ta nhờ nhờ như Thu.
    Thu có đẹp không? Thu buồn lắm, chẳng gợi gì khi ta đang cố đứng lên sau những lần vấp ngã. Thu có đến ta cũng như mơ hồ, tựa như mùa cũng giống ta thôi. chẳng đợi, chẳng chờ, chẳng quá ngóng trông, chẳng cuồng nhiệt và chẳng cay đắng quá. Thu và ta nhờ nhờ.
    Thôi thì, hãy cứ thiết tha với Thu, thiết tha với mùa, thiết tha với cả ánh mắt ấy, thiết tha, thiết tha...
    Rồi Thu sẽ sớm qua để ta ngỡ ngàng tự hỏi:
    Thu chợt tới rô?i đi nhanh thế nhi? ?
    Đậm thơm hương... gió lan to?a đâu đây...
    Hương hoa sưfa như vâfn co?n thoang thoa?ng
    Đê? thu đi, mai thu sef vê? thăm...

Chia sẻ trang này