1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sống chậm lại...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi emgaibuon, 29/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. 29L3

    29L3 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/10/2005
    Bài viết:
    731
    Đã được thích:
    0
    Ko muốn sống chậm lại dù chỉ 1giây phút .Ko phải mình là người năng động chỉ đơn giản mình chưa đủ dũng cảm để sống chậm lại ,mình sợ phải suy nghĩ ,sợ phải chấp nhận 1 ngưòi sẽ mãi mãi chẳng thuộc về mình .Có thể là guợng gạo nhưng mình muốn cứ như ngày hôm qua ,hôm nay đc bận rộn với công việc và hạnh phúc bên ngưòi yêu mình .
  2. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    chị là người xuất hiện với em thật nhiều niềm yêu thương. con bé năm thứ nhất lọc cọc vào phòng internet trường ngại ngùng chưa biết thế nào, chẳng biết từ đâu có tiếng gọi: em ơi, ra đây chị cho cái kẹo nè! chị dễ thương và dụ em bằng chiếc kẹo ngọt ngào đến giờ vẫn chưa hết hương vị ấy. chị luôn là người em ngưỡng mộ và mong đc học tập. 1 người nhiều lý trí và đầy nghị lực. chỉ có 1 khuyết điểm là chị chẳng bao giờ lo cho hạnh phúc riêng của mình, thế nên chờ mỏi mắt em vẫn chưa đc ăn cỗ hỷ của chị. em mong chờ ngày đó: khi bên cạnh chị là 1 người đàn ông tuyệt vời và em ko thấy chị 1 mình nữa. em gái của chị thương chị mỗi lần sương gió mà chị vẫn phải đi sớm về khuya 1 mình. có lẽ những người tuổi thân thường khổ. em mong sao số phận thương yêu chị như em vậy và đáp đủ những gì chị đáng đc nhận. em đã bên chị như 1 đứa em gái nhỏ lẽo đẽo và hầu như là chỉ biết dõi theo. chị thành đạt và có 1 vị trí trong xã hội, đối với em chị rất lý tưởng cho 1 hình ảnh người con gái hiện đại. chị mạnh mẽ và mỗi lần em muốn ai đó có 1 lời khuyên thật sáng suốt em luôn tìm thấy điều đó ở chị. đôi khi, em rất muốn đc chứng tỏ là mình xứng đáng với những gì chị nghĩ về em, kỳ vọng về em, nhưng thực tế hiện tại em chưa làm đc, em thấy rất đáng xấu hổ. em sẽ cố gắng hết mình để thực sự là em gái của chị, chị ạ!
    thời gian trôi đi, chị em mình ko đc gặp nhau nhiều nữa. ko còn những bữa ăn vui vẻ, ko còn nhiều thời gian rảnh la cà cafe nhưng rảnh 1 cái là em luôn nghỉ đến việc rủ chị hay Giang đi chơi. chị em mình sẽ luôn là chị em của nhau chị nhé! và chị luôn là người chị mẫu mực mà em phải hướng đến. em chúc chị sớm tìm đc hạnh phúc của mình. đôi khi em nghĩ, chị là hình ảnh tương lai của em về chuyện tình duyên ý. nhưng em rất mong điều đó ko nên trở thành sự thật. chị em mình đã có rất nhiều thời gian bên nhau và hiểu nhau chị nhỉ? chị có biết là em luôn yêu chị và kính trọng chị ko? cầu mong tất cả may mắn sẽ luôn bên chị của em.
  3. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    xuân gì mà lá rụng đầy đường. trời thì cứ chập mưa, chập u ám, đến là chán ý chứ đâu có như mùa xuân trong thơ. mùa xuân phải là mùa của tình yêu, mùa của đôi lứa, mùa của cây cối đâm chồi nảy lộc, mùa của mộng mơ ấy cơ mà. thế mà...xám xịt...ôi, mùa xuân ơi là mùa xuân. con người thì mệt mỏi, xương cốt thì ẻo lả, ngủ mê mệt, nói chung là mệt. thế này thì ko thích mùa xuân tẹo nào cả.
    ah, còn cái vụ 100 tin nhắn miễn phí trong có đúng 3 ngày nên cũng cố mà nhắn, thế nên cái tay đau mỏi chỉ vì nhắn tin. nhân tiện, bạn nào dùng mobi cứ nhắn bét nhè cho tớ, đảm bảo tớ nhắn lại rất nhiệt tình, kể cả ko ngủ để nhắn tin. he he. ai bảo mình lại có nhiều sim mobi thế chứ.
    đấy, còn phải 2 entry nữa kìa, thế nhưng mà cứ để đó vì chưa có thời gian ngồi viết.
    mấy hôm nữa đc nghỉ tận 2 ngày liền mà chưa có kế hoạch gì cả. định đi chơi xa xa mà ko rủ đc em Giang, ngoài ra ko có hứng thú đi với ai hết nên chắc lại về nhà với mẹ thôi. mẹ đang giục về ăn thịt vịt. híc, mẹ có biết con gái mẹ giờ bao nhiêu kí lô rồi ko? híc, cái miệng tội cái thân là thế đấy.
    ngày mai, sáng mình phải đi đón chàng. lâu ko gặp, chẳng bít thế nào? có lẽ ko đc tự nhiên. sao mình cứ hay phỏng đoán thế nhỉ? cứ nghĩ đến chuyện mình sắp sửa lấy chồng là mình là hâm ko chịu đc. sẽ suy nghĩ kỹ thật là kỹ, hạnh phúc của 1 đời người cơ đấy. mình có yêu chàng ko thì đến giờ mình cũng chẳng khẳng định đc. vui tính thế. nhưng mình sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc. các bạn cứ chuẩn bị cuối năm ăn cưới tớ nhé! tớ lấy chồng hơi xa đấy, phải đi bằng xe ôtô cơ. tớ quyết rồi, ko thể nào mang tiếng ế đc. hè hè
    thôi phải ăn cái gì đã, hôm nay trời cứ gọi là đẹp quá nên tớ ko tránh khỏi chuyện hâm hâm thế này.thế nhá!
  4. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    tớ thất nghiệp roa?i.
    thơ? pha?o...cufng có thê? hơi hụt hâfng vi? du? gi? mi?nh cufng gắn bó với công việc ấy đc 8 tháng rô?i. tất ca? trơ? tha?nh quen thuộc quá. mi?nh yêu công việc ấy cho du? đứng trước mọi ngươ?i mi?nh luôn tự ti vê? nó. có ngươ?i ho?i vi? sao, mi?nh cufng chă?ng dám nói lên ý nghif cu?a mi?nh. có thê? nó chi? đơn gia?n la? 1 công việc phục vụ ngươ?i khác, ko câ?n đâ?u óc ma? chi? câ?n quen tay, la?m lâu cufng có thê? la?m đc. uh, đơn gia?n nó chi? la? như thế thôi nên chă?ng có gi? đáng tự ha?o. ai đó nói: nghê? na?o cufng rất quý, lao động la? lao động ma?, nhưng có dám khoe ai đâu. vi? thế ma? mi?nh cufng sống cứ tự ti dâ?n, chă?ng quan hệ với ai, chă?ng có thơ?i gian gặp gơf ai, thế la? tự nhiên mang tiếng la? gia?, ế. híc, ế la? ế thế na?o chứ. thôi, ko than thơ? nưfa, du? gi? cufng qua. ai ba?o mô?ng 1 đâ?u tháng ru? em Lộc đi cắt tóc la?m chi? đến giơ? đen pha?i chịu. nhưng mi?nh cufng thấy vui vui vi? thế coi như mi?nh có cơ hội ti?m kiếm công việc khác, thích nghi, tốt hơn thi? sao, nhi?? đấy, hô?i na?y mi?nh học đc tính tích cực thế, yêu thật! mi?nh cứ thế rất tốt.
    mai mi?nh sef vê? nha? với bố mẹ, bao giơ? bố mẹ đuô?i mi?nh đi thi? thôi. mẹ nói có nhiê?u nem chơ? mi?nh vê? ăn lắm, ôi, cứ thế la? vui roa?i. thôi thi?, con gái bố mẹ kém duyên, chưa ai rước bố mẹ lại khô? thôi. vi? thế ma? quyết tâm cuối năm lấy chô?ng. đâ?u tháng 5 sef quyết định chuyện na?y. đến hnay mi?nh mới biết đúng la? ca?ng nhiê?u tuô?i ca?ng kén cá chọn canh, khó tính. cha?ng tuyệt vơ?i như thế ma? mi?nh cufng thấy sơ sơ 3 khuyết điê?m rô?i. thôi, mi?nh pha?i nghif mi?nh la? ai chứ nhi?? rô?i rô?i, tối nay pha?i đi uống rượu (nói nho? la? tớ chi? to mô?m thế thôi nhá) cho đaf mới đc. du? gi? nga?y đâ?u tiên sau quafng thơ?i gian da?i mi?nh chi?m đắm trong công việc giơ? mi?nh đaf đc thoa?i mái rô?i. vui...he he
  5. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    Lâu nay mi?nh chă?ng biết ca?m giác nha?n rôfi la? như thế na?o. cứ mơ? mắt ra đc 1 cái la? chạy cong mông, rô?i cho đến khi chân mo?i như?, đôi tay ko muốn cứ động nưfa, mắt thi? cụp xuống lúc đó mới đc vê? nha? va? luôn la? lăn ra ngu? luôn. cuộc sống thật đơn gia?n, đơn điệu va? ...đơn chiếc. he he. thế rô?i 1 nga?y mi?nh dậy cufng chi? bơ?i pha?i ngu? quá nhiê?u rô?i va? câ?n dậy chứ ko pha?i vi? 2 chập báo thức liên hô?i. uê? oa?i nghif xem hnay sef la?m gi? cho hết 1 nga?y: đọc sách, online, bạn be?....thê? na?o chă?ng hết 1 nga?y ý ma?. uh thi? cufng sef hết 1 nga?y, cái nga?y cứ u ám ko buô?n than nưfa. xuân gi? ma? cứ như nga?y tận cu?ng thế na?y. rô?i lại ngu?. có lef ca?m giác thấy đc tự an u?i nhất trong nhưfng nga?y thất nghiệp la? có thêm thơ?i gian cho gia đi?nh, thêm có thơ?i gian cho mấy quyê?n sách. cháu Gấu dâ?n dâ?n cufng quen với cô va? bám cô đáo đê?. thậm chí 8h la? bắt đâ?u dậy la hét â?m if chă?ng đê? cô ngu? đc nưfa, ăn uống no nê la? lên cư?a pho?ng gọi cô với nhưfng tiếng chưa ra tiếng. rô?i bế Gấu tung tăng khắp 4 tâ?ng. chi? cho cháu con chim 1 mi?nh buô?n ko the?m hót. nâng cho cháu tập đi lên các bậc thang môfi bước 1 bậc. chi? cho cháu cách bật tivi đê? có tiếng hát . cháu Gấu vui lắm. nhưng cufng chi? đc 1 lúc la? pha?i tra? ba? vi? cô đaf mệt lắm rô?i ko thê? chơi với cháu nưfa. đống truyện lâu nay bo? bụi bặm trên giá sách câ?n đc gia?i quyết. ma? cái cuốn Ngươ?i đua diê?u la?m mi?nh mất quá nhiê?u thơ?i gian rô?i. co?n cuốn anh yêu tặng na?y, bạn tặng na?y, em yêu tặng na?y ôi, sao ma? nhiê?u thế, biết đọc cuốn na?o bây giơ?? thôi cứ tư? tư? đọc vậy.
    hôm qua đang nă?m i? trên chiếc giươ?ng lươ?i biếng định đọc nốt cuốn truyện rô?i ngu? khi?, tự dưng bị Hoa?nh dê kéo đi. chính xác la? setup 1 quán cafe "gia đi?nh". quy mô nho?, ko có gi? đáng kê?, mục đích chi? la? mơ? ra cho vui. thế ma? cufng tốn hết ca? 1 nga?y cu?a mi?nh, tẹo lại chạy qua giúp anh chị ấy nốt nga?y nay. nhưng nói gi?, giơ? vê? lifnh vực cafe mi?nh tự tin đến 80% có thê? setup 1 quán có quy mô 1 chút đc. thực sự la? cafe ăn va?o máu mi?nh rô?i nhưng...........ko đc. mi?nh câ?n có sự chuyê?n hướng, thay đô?i thôi. điê?u đó la? câ?n thiết vi? chô?ng tương lai cu?a mi?nh ba?o thế...hi hi.
    nói vê? anh chô?ng tương lai 1 chút, ko lại ba?o la? quên anh, anh ý ma? rôfi thi? vui lắm. he he. ai học đại học cu?ng thi? chắc biết cha?ng ngay. cha?ng học cu?ng Đại học với mi?nh, tốt nghiệp loại gio?i, đo? chót, giơ? đang la?m ơ? Sacombank. gio?i, hiê?n la?nh, chăm chi?, nhưng cái quan trọng nhất la? hâm đến mức độ vâfn giưf 1 ti?nh yêu tư? năm thứ 2 đại học cho đến giơ? với mi?nh. thơ?i đó thi? mi?nh ko thê? na?o yêu ai khác vi? mi?nh có ti?nh yêu rô?i. du? ti?nh yêu cu?a mi?nh lúc đó đaf đi xa mi?nh nhưng ko ai bă?ng anh ca?. mới đây gặp lại cha?ng, chă?ng hiê?u duyên cớ sao lại đưa đâ?y tới chuyện vợ chô?ng. mi?nh sef tra? lơ?i cha?ng va?o tháng 5 khi ma? bên kia xong xuôi hết mọi chuyện. 1 la? mi?nh sef đi, 2 la? mi?nh sef ơ? lại. trươ?ng hợp mi?nh ơ? lại, cuối năm mi?nh lấy chô?ng. mi?nh cufng câ?n tham kha?o ý kiến cu?a bố mẹ, anh chị em va? ca? bạn be? nưfa vi? quyết định cu?a mi?nh la?m mọi ngươ?i hơi sock. nhưfng giơ? mới la? đâ?u tháng 3 ma?. cufng co?n nhiê?u thơ?i gian cho tất ca? mọi việc. mi?nh nghif mi?nh câ?n ô?n định đê? có 1 tương lai bê?n vưfng. ko thê? sau 30 tuô?i mi?nh tay bế tay bô?ng con đc, sức kho?e cu?a mi?nh câ?n pha?i ô?n định sớm. mi?nh cufng hoa?i ước đc tho?a sức la?m nhưfng gi? mi?nh muốn nhưng định hướng nghiêm túc thi? mi?nh ko thê?. mi?nh câ?n có 1 gia đi?nh, mi?nh câ?n có 1 ngươ?i thương yêu mi?nh cho du? ngươ?i ấy chứ la?m mi?nh yêu 1 ti?nh yêu đam mê, nhiê?u ca?m xúc nhưng sef cho mi?nh 1 sự ô?n định va? êm ấm. mi?nh vâfn nghe câu nói: ngươ?i phụ nưf thông minh la? chọn cho mi?nh ngươ?i yêu mi?nh. mi?nh muốn la? ngươ?i phụ nưf thông minh. cho du? mi?nh sef pha?i rơ?i xa Hn phô?n hoa, cho du? mi?nh pha?i rơ?i bo? tất ca? bạn be? thân thiết, ca? 1 cuộc sống đâ?y náo nhiệt, hấp dâfn. mi?nh sef dâ?n quen với mọi việc ma? thôi. chi? câ?n ngươ?i đó ko hiê?n la?nh quá đê? mi?nh bắt nạt suốt thế.
    hô?i na?y thấy mi?nh lớn lắm rô?i nhé! hi hi, cấm cươ?i tớ đấy!
  6. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    Gió về phố.
    Gió về phố xôn xao đến lạ. con phố hàng ngày vốn chẳng vắng cũng chẳng đông, nói là phố sang trọng thì ko phải, nhưng phố cũng là nội thành nên ko thể nói phố nghèo đc, phố ko rộn ràng, cũng chẳng bình yên, phồ...đơn giản là phố thôi. cũng như bao phố khác, sáng sớm ra phố đầy những hàng rong, nào bán cá, nào bán thịt, bán cả những loại rau rất lạ, bán cả đến những thứ mà lâu lắm rồi mình ko đc nhìn thấy như là kẹo kéo, rồi cứ gần đến 7h là lóc cóc chạy loạn vì tiếng còi công an phường. kể ra nhìn thật tội, nhưng xét về văn minh đô thị, rất cần sự trật tự. thế mà chiều nay gió về, những cây cổ thụ bên con đường cứ nghiêng ngả. lá lộc đang đâm trồi cũng bay vãy vẫy hứng thú lắm, nhưng những cành khô cong thì đc thể rụng xuống mặt đất làm ối người đi đường ko khỏi đứng tim tưởng lộc giời. may mà những cành ấy cũng ko quá lớn để làm ai ngã nhưng mặt đường thì đúng là 1 cảnh tượng thảm thương. nào lá, nào cành, nào hổ lốn bao nhiêu là thứ. tự nhiên mình thấy yêu phố đến thế.
    phố chẳng quen, rất lạ là khác, vậy mà giờ đây ngày ngày mình gắn bó với phố 16 tiếng 1 ngày, cũng chạy lon ton, cũng cứ rảnh cái là đi ddc 1 tẹo nhưng cũng nhanh nhanh chóng chóng về với phố. ở phố có chốn mình yêu thương. lần đầu tiên mình đến nơi làm, mình đi lạc vào nhà bên cạnh vì 2 nhà đều có chung 1 số nhà. cũng vô duyên, nhưng ko sao, mình dắt xe đi ngay. hi hi. cảm giác đầu tiên về nơi này, đó là 1 quán cafe lịch sự, sang trọng và rất đẹp. ngay từ khi bước vào cửa nhà, nhìn phía trái bạn sẽ thấy 1 góc nhỏ dành cho tâm linh, rất nhỏ, nhưng rất ấn tượng. bên phải sẽ là 1 chiếc gương để khách có thể chỉnh lại quần áo, tóc trước khi bước vào nhà hàng. bước vào, bạn sẽ thấy 1 không gian rất ấm cúng, lịch sự, đầy nghệ thuật. riêng cái khoản sàn nhà bằng gỗ ốp hoàn toàn ko thể chê đc rồi. rồi những mô hình chiếc thuyền cổ, ánh sáng, âm thanh. mọi thứ thực sự hoàn hảo. trên hết là mình cảm giác rất thân thiện. mình đã ngồi chờ anh chủ trên chiếc ghế có thể nhìn ra bể cá vàng bơi lượn ở ngoài. ôi, thật sự cảm thấy thoải mái. những chú cá vàng giờ với mình đã quá thân quen rồi. như vậy thì mình cũng đoán đc 1 chút về người chủ rồi. có lẽ khá lịch lãm, giỏi giang, đa tài và hoàn hảo. hi hi, cứ tưởng tượng thế đấy. cuối cùng khi gặp anh, mình thấy những nét cũng thật quen thuộc, gần gũi và đặc biệt anh bằng tuổi anh chồng mình. mà 76 kết hợp với 84 thì tuyệt vời lắm nhé! he he. đấy là mình nói về chồng mình và mình, he he, 1 sự kết hợp quá tuyệt vời, cứ thế này thì trăm năm hạnh phúc là chuẩn vì có gặp nhau bao giờ đâu mà sợ cãi nhau, he he. anh hỏi: thế em bao tuổi rồi. dạ em 26 tuổi ạ. há, 26, 26 gì mà như học sinh cấp 3 thế. hi hi. anh rất vui tính và tin tưởng vào mình, như vậy là quá đủ. mình biết mình có đc 1 công việc như hiện tại đúng là may mắn nhưng mình cũng cần ý thức đc muốn phát triển đc hơn nữa cũng cần phải có ý thức cố gắng rất nhiều. mình cần trau dồi thêm kiến thức để thực sự là trợ lý của anh và làm đc những việc khác tốt hơn. thích nhất là việc đc anh tặng cho 1 cuốn sách về quản lý nhà hàng, mình sẽ đọc sách nhiều hơn nữa. hnay anh còn tặng mình 1 chiếc( cũng ko biết gọi nó là gì cho phù hợp) vì nó thực chất là cái giá đựng nến, nhưng có thể cắm hoa, để trang sức đc. bên ngoài nó như 1 bó hoa hồng rất đẹp. mình nghĩ đó là 1 tác phẩm nghệ thuật. mình quý lắm, tối sẽ mang về nhà tìm chỗ nào thật xứng đáng mới đc. mình nghĩ mình sẽ đặt nó ở phòng ngủ của 2 vợ chồng mình. he he.
    người iu của mình ý hay rỗi hờn lắm. nhiều lúc mình trêu 1 tẹo là giận, rỗi đến cả ngày mới chịu gọi điện cho mình. thật ra mình sợ làm tổn thương nhiều đến cậu ấy, có thể cả cuộc đời này mình sẽ chẳng thể thực hiện 1 lời hứa với cậu ấy nhưng thực sự mình muốn cậu ấy hạnh phúc. mình thì ko nghĩ mình với cậu ấy hạnh phúc đc. khổ thể đấy. ai bảo cậu ấy thì tha thiết quá làm mình cứ hờ hững, kiêu kỳ chứ. thôi thì cứ kệ xem mọi chuyện sẽ thế nào vậy.
    tất cả dường như đang rất tốt. mình ăn tốt, tâm trạng thoải mái tội mỗi ko đc ngủ nhiều nên khá mệt, công việc mới cũng nhiều việc bận rộn. nhưng với mình như thế này là rất tuyệt vời rồi. mong sao mọi chuyện cứ như thế này mãi. hi hi, mình đúng là hâm.
    mình yêu công việc của mình. mình yêu 2gether cafe. mình yêu người iu của mình. mình yêu cả CT nữa. ôi, sao mình tham thế!
    cuộc sống thật nhiều điều bất ngờ và thú vị, hãy tận hưởng bạn yêu nhé!
  7. snowstormly

    snowstormly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2007
    Bài viết:
    475
    Đã được thích:
    2
    "Không phải phép thử nào cũng là một kết quả đúng. Nhưng trong tình yêu nên có những phép thử để biết rằng ta có thể đã sai?"

    Hoàng thích cái cách Nguyên phập phồng cánh mũi nghiêng nghiêng nhìn mình như thế. Lúc đó, trông Nguyên nhóc tì vô cùng. Hoàng cứ chăm chăm nhìn vào hai cánh mũi ấy mà không ngưng lại nổi cái cảm giác vui đến tức ngực của mình. Buổi chiều Chủ Nhật là như thế. Cứ khi Nguyên bước vào căn phòng của Hoàng là những thực tại cuộc sống lại mờ nhoà và biến mất khỏi tâm trí của Hoàng. Có những Chủ Nhật mưa và có cả những Chủ Nhật nắng. Nắng hay mưa không phải là một vấn đề cần phải nghĩ khi có Nguyên ở bên. Nhưng nó lại là chất xúc tác để mỗi ngày chủ nhật trôi qua lại càng thêm ý nghĩa gấp nhiều lần hơn.
    Ngày nắng, Nguyên nằm co khoanh tròn trong những ô vuông nắng chiếu qua ô cửa sổ. Ngày mưa, Nguyên lại đứng chìa tay ra ngoài song cửa để hứng những giọt ranh. Nguyên có một sở thích là đặt tên cho tất cả những gì đang diễn ra xung quanh mình. Đó cũng là lý do mà cuộc sống của Hoàng có thêm nhiều người bạn đến thế. Từ chiếc tất Ui Chao đến cái áo Va Mũi, từ con cá mang tên Móm đến con sâu róm mang tên Cút Đi. Mỗi con vật, sự vật và cả những buổi chiều chủ nhật như thế này đều có những cái tên. Để chẳng lúc nào quên được Nguyên. Ngay cả khi Hoàng ở bên Zin - bạn gái và là vợ sẽ cưới của Hoàng. "Tụi mình chỉ thế này thôi, nhé Hoàng". Không biết bao nhiêu lần Nguyên nói vậy sau mỗi câu chuyện về chị ý ?" Zin Mũi Đỏ. Đến cả bạn gái của Hoàng, Nguyên cũng không tha, Nguyên đặt tên, Zin Mũi Đỏ. Cứ thế, cứ thế cả hai đi qua những buổi chiều chủ nhật.

    Căn phòng trên tầng tư của một khu tập thể cũ kỹ mà Nguyên hay hát: "Anh! Em đã yêu anh từ lâu. Anh! Em đã yêu anh lầu tư" tràn trề nữ tính trong những buổi chiều như thế. Cũng có lúc Cá Ươn ?" anh ý của Nguyên ?" cũng ngáp ngắn ngáp dài trong câu chuyện của Nguyên với Hoàng. Bạn trai và cũng là chồng muốn cưới của Nguyên được Nguyên đặt nickname là Cá Ươn. "Bởi anh ý lười kinh khủng. Lười yêu em." Và chốt hạ bằng một câu: "Nếu anh Hoàng không yêu được một người như Nguyên thì anh Hoàng cũng y hệt anh ý." Cái lối tự trào vốn có của Nguyên. Và quả thật, rất rõ ràng, qua cái nhìn của Nguyên, khi ấy mọi sự vật hiện tượng mới căng nhựa sống được. Cứ thế, cứ thế cả hai đi qua những buổi chiều Chủ Nhật. Không một Chủ Nhật nào lặp lại của chủ nhật nào. Miên man. Và khác hẳn.

    Zin bao giờ cũng thế. Bao giờ cũng muốn mọi sự phải thật rõ ràng, phải thật minh bạch. Trong khi có nhiều điều không thể rõ ràng ra được. Luôn luôn Hoàng có cảm giác như là Zin chất vấn, hỏi cung mình vậy. Cảm giác đó khiến Hoàng khó chịu vô cùng. Nhưng với Nguyên thì không. Nguyên không bao giờ hỏi Hoàng đi đâu, làm gì. Nguyên luôn để Hoàng tự nói ra. Đó phải chăng cũng là lý do khiến Hoàng muốn ở bên Nguyên nhiều hơn là một buổi chiều chủ nhật? Và với Zin thì ít dần đi. Những nụ hôn lười biếng và mang tính chất hội nghị. Có nghĩa là gặp: Hôn chào nhau. Về: Hôn tạm biệt. Đôi lúc: Hôn như lời cảm ơn khách khí, xã giao. Tần số lần gặp nhau cũng ít dần. Hoàng nghĩ về Nguyên nhiều hơn khi ở bên Zin. Nhiều hơn.

    Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ một vài tin nhắn qua lại giữa Nguyên và Hoàng. Về một thứ tình yêu ngoài tình yêu. Bắt đầu bằng một ngày cho một đời. Một ngày yêu nhau. Người yêu một ngày. Hai đứa bồng bềnh đi suốt đêm. Nhắm hờ mắt là thấy Nguyên co ro ngồi sau xe Hoàng. Những con đường mùa đông và những ngọn đèn vàng ấm áp. Từ một ngày cho một đời thành một ngày cho mỗi tuần. Ngày Chủ Nhật. Cả hai đều không lý giải nổi tại sao mình yêu nhau nhiều đến thế và nhanh đến thế. Bên Nguyên, Hoàng cảm thấy thật dễ chịu và thoải mái. Không như bên Zin. Bên Nguyên, Hoàng thấy tràn ngập tình yêu. Trong khi bên Zin thì ngoài tình yêu còn trách nhiệm với gia đình Zin, còn trăm thứ bà dằn có tên và không có tên. Bên Nguyên thì tất cả chỉ là Hoàng và Nguyên. Là Chủ Nhật. Như thế một tuần chỉ có mỗi ngày Chủ Nhật là đáng nói vậy. Như thể mỗi đời chỉ có mỗi Nguyên là con gái vậy. Sòng phẳng mà nói: Hoàng thấy mình yêu Nguyên nhiều hơn yêu Zin. Nhưng vẫn thương Zin. "Mình cứ xô vào nhau như Chí Phèo Thị Nở vậy, Hoàng nhỉ? Em thấy có lỗi với chị ý và cả với Cá Ươn." Hoàng trầm ngâm. Thương Zin. Chủ Nhật ấy bị sứt đi một chút. Nguyên về sớm với Cá Ươn để Hoàng qua gặp Zin. Mẻ một chút ngày Chủ Nhật ấy.

    Hoàng đèo Zin đi qua một tấm gương. Thấy soi bóng hai người trong đó. Chẳng giống những người đang yêu nhau tẹo nào. Rời rạc. Trong gương, Nguyên ngồi sau xe Cá Ươn. Hai bên nhìn nhau. Im lặng. Zin khẽ thở dài. Hoàng khẽ kéo tay Zin ôm lấy eo mình. Bên trong tấm gương, Nguyên cũng chủ động ôm eo Cá Ươn. Như thầm nhắc nhau rằng tuần không chỉ có ngày Chủ Nhật.

    "Không phải phép thử nào cũng cho ta một kết quả đúng. Nhưng trong tình yêu nên có những phép thử để biết rằng ta đã sai". Đó là câu chốt hạ của Nguyên. Hoàng chỉ im lặng. Nguyên bảo "Hoàng phải yêu chị ý nhiều hơn để em yêu Cá Ươn nhà em nhiều bằng như thế". Rồi Nguyên liệt kê ra 10 điều mà Zin mong muốn. Hoàng cũng liệt kê lại 10 điều mà Cá Ươn cần. Trao đổi. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hai người làm vậy nhưng dường như thời gian và công việc luôn không công bằng với Zin. Hoàng chưa bao giờ làm hết 10 điều Zin mong muốn mà Nguyên đưa ra. Nhưng Cá Ươn thì nhận được hết 10 điều. Hoàng nghĩ mãi. Có lẽ bởi Hoàng lười biếng thật? Hay vì Hoàng ích kỉ và vô tâm? Nguyên bảo: "Cứ dần dần thôi, từng bước từng bước?" Và Hoàng bắt đầu để ý nhiều hơn đến Zin theo hướng dẫn của Nguyên. Như một cuộc chiến đấu để giành giật ý nghĩa cần và đủ cho một tình yêu thực sự. Công bằng mà nói, mọi thứ cũng đã có thể cứu vãn được nếu như Hoàng không yêu Nguyên nhiều hơn yêu Zin, không ham muốn Zin giống như Nguyên. Là chỉ cho chứ không nhận, là chỉ yêu chứ không đòi hỏi trách nhiệm cũng như trăm thứ bà dằn khác trong một tình yêu có những dự định tiến tới hôn nhân.

    Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ khi tình yêu của Hoàng và Zin đi vào ngõ cụt với những cuộc cãi vã triền miên. Đó là một thời kỳ khủng hoảng thường thấy của tình yêu. Zin trở nên nhiều chuyện và khiến Hoàng thấy mất tự do ghê gớm. Bức bối. Sự nhàm chán luôn khiên người ta bức bối. Nhất là với những người trẻ. Và với Hoàng thì điều ấy đặc biệt đáng sợ hơn. Nếu là bồng bột mà nói thì câu cửa miệng sẽ là: "Mình chia tay". Nhưng cả Zin và Hoàng đều không muốn như thế. Cho tình yêu một cơ hội nữa. Nguyên xuất hiện như thế. Khác hẳn Zin. Không ồn ào, không riết róng, không quá phức tạp để hiểu được. Nguyên là hiện thân của sự không đầu không cuối, tràn đầy nữ tính. Nguyên ghé vào cuộc đời của hoàng và từ từ nhen lửa cho Hoàng. Để yêu Nguyên và yêu Zin gấp nhiều lần hơn. Để hiểu Cá Ươn của Nguyên và để Nguyên có thể yêu Hoàng và yêu Cá Ươn gấp nhiều lần hơn. Nguyên và Hoàng bắt đầu tâm sự về những gì mình nghĩ trong từng hiện tượng, sự việc một. Thời gian ấy đi qua một cách ngọng nghịu vì cả hai còn lạ nhau. Cho đến khi thuộc nhau dần dần rồi thì những câu chuyện có Zin và Cá Ươn cũng ít đi dần. Nguyên cũng hỏi Hoàng nhiều hơn câu "Anh đã yêu chị ý nhiều hơn chưa?" Như thể sợ mất đi mối quan hệ này, Hoàng cũng chần chừ. Nguyên mỗi lúc một nhiều lên trong cuộc sống của Hoàng. Và dần trở nên quan trọng. Zin thì ít dần đi. Hoàng bỗng lo sợ nếu Hoàng yêu Zin nhiều hơn thì sẽ vĩnh viễn mất đi Nguyên. Và Hoàng chỉ im lặng mỗi khi Nguyên hỏi. Trong mắt Nguyên những lúc đó, lại ánh lên những tia buồn. Mong manh đến bật khóc.

    Zin bật khóc: "Em mệt mỏi quá rồi! Sẽ không thể tiếp tục tình trạng này được nữa. Anh yêu vai diễn Nguyên của em nhiều hơn yêu con người thật của em rồi phải không?" Hoàng thở dài gật đầu xác định. "Anh muốn em luôn là Nguyên. Còn em?" Zin lắc đầu: "Với em thì anh lúc làm Hoàng hay lúc làm Cá Ươn luôn là một. Em đều yêu trọn vẹn và hết mình. Có điều, với mỗi thời điểm, em đều có những cách hành xử khác nhau. Với Cá Ươn, em đối xử như một người mình sẽ lấy làm chồng, còn đối với Hoàng, đó chỉ là một tình yêu không xác định". Hoàng lặng người đi. Liệu có phải Hoàng cũng chưa sẵn sàng để tình yêu đi đến hôn nhân nên Hoàng yêu Nguyên hơn là yêu Zin? Trong Hoàng như vừa đổ vỡ một điều gì đó.

    Bắt đầu từ tin nhắn của Zin khi tình yêu của cả hai đi vào ngõ cụt: "Em muốn ngày mai mình yêu nhau như hai người mới toanh để cho tình yêu của mình có một cơ hội". Tình yêu một ngày xảy ra như thế. Và đẹp thật. Mới toanh. Hôm ấy, Hoàng tới đón Zin. Cố gắn để tạo ra cảm giác như thể lần đầu tiên hò hẹn vậy. Con đường tới nhà Zin vẫn như mọi khi. Hoàng quen từng cái ổ gà một. Gặp Zin, anh cũng không nhận ra. Zin mặc một bộ váy mới toanh. Một bộ váy mà Hoàng chưa từng thấy bao giờ. Zin xuất hiện. Cái cách xuất hiện cũng khác với Zin thường ngày. Không xưng hô là Zin- tên ở nhà nữa. Mà là tên thật: Hoàng Gia Nguyên. "Nguyên chào anh Hoàng ạ!". Đã từ lâu, Hoàng quen gọi Nguyên bằng cái tên yêu là Zin. Nghe lại tên thật bỗng thấy là lạ. Lạ thật. Phải chăng tình yêu của hai người suốt mấy năm qua cũng thế. Đã quá quen thuộc đến nhàm chán. Và hôm nay, vào vai Nguyên, Zin đang khác mình đi để thử yêu lần nữa. Hôm ấy, không vào lại những quán quen, không đi lại những đường cũ, không nói lại những câu chuyện nhàm tai. Tất cả đều mới toanh. Rất mới. Zin trong vai Nguyên thật lạ. Cuối buổi đi chơi, hai người hôn nhau dưới hiên nhà Nguyên (và cũng là Zin), nụ hôn cũng thật lạ. Đó là Hoàng cảm thấy vậy. Đêm ấy, Hoàng nhắn cho Zin: "Anh Hoàng yêu em Nguyên". Và sau tình yêu một ngày đó là Chủ Nhật mỗi tuần. Nguyên của Zin là một người khác hẳn. Nói như Nguyên đó là: "Một lối chơi khác hẳn khiến cho trận đấu trở nên kịch tính hơn." Mỗi chiều Chủ Nhật, Zin trong cái tên Nguyên lại tới căn phòng của Hoàng. Khác hẳn với Zin ngày thường, Nguyên của ngày Chủ Nhật tràn trề cuốn hút. Lại nhen lửa cho Hoàng. Để thứ Hai, gặp lại nhau, Zin lại trở về là Zin. Thật đến nhàm chán và mệt mỏi. vẫn là Zin với sự rõ ràng và minh bạch. Vẫn là Zin của "anh phải thế này, anh không được thế kia". Cần mẫn đến mức bối rối. Và Hoàng thấy mình là một Cá Ươn suốt một tuần trời. Chỉ có thể là Hoàng vào mỗi ngày Chủ Nhật. Zin cố gắng, cố gắng để Cá Ươn trở thành Hoàng. Còn ngược lại, Hoàng yêu Nguyên nhiều hơn. Với Zin thì ít dần đi. Hoàng chờ đợi ngày Chủ Nhật để được gặp Nguyên.

    Hoàng ôm vai Zin: "Sao em không giống như Nguyên? Sao em không cứ luôn là em của mỗi ngày Chủ Nhật? Tại sao em cứ phải là Zin một cách khó chịu đến như thế? Anh muốn em hãy là Nguyên, hãy là em của mỗi ngày Chủ Nhật". Zin lắc đầu: "Nguyên có thể rất tuyệt vời nhưng Nguyên là khoảnh khắc em tạo dựng chứ không phải là con người thật của em".

    Và bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ cửa sổ tầng tư của khu tập thể cũ kỹ, Zin đi về. Hoàng nhìn theo và bỗng thấy không còn Nguyên nữa từ trong Zin?
    (copy&paste)
    Mong cậu lun thoải mái và vui vẻ !
  8. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    Thấy bạn Thuỳ của mình ốm, chợt chột dạ, nếu mình lăn quay ra ốm như bạn Thuỳ nhỉ? từ hôm đi làm đến giờ ko phải là mình cứ hùng hục như trâu đâu, cũng bị đau răng lăn lóc mấy ngày, 3h sáng còn dậy uống thuốc giảm đau chán chê mới đỡ ddc, cũng sốt 1 buổi rét run nhưng thaays hiện tượng 1 cái là phải tống ngay thuốc chặn ngay. chộm vía thế nào chẳng thấy ho he nữa. chỉ mỗi tội mắt cứ thâm quầng, thèm ngủ vì thời gian làm việc dài quá. sáng nào cũng 6h kém 10 đã thấy chuống điện thoại kêu réo rồi. đấu tranh mãi thì đến lần thứ 2 mới lò rò dậy nổi. dậy thì còn phải đánh răng, rửa mặt, tắm gội, nếu có quần áo giặt thì phải dậy sớm hơn nữa để bật máy giặt lên, sau đó mới đi làm ddc. buổi sáng của mình là đúng kiểu cấp dưỡng, chị nuôi. ai cũng hỏi: thế em làm cấp dưỡng ở cơ quan à? eo ôi, mua còn phải theo danh sách à? vâng, em làm cấp dưỡng, nhìn em là biết mà, khỏi cần hỏi. he he. cứ tong tả hết mua cái này đến cái kia, rồi về vào sổ sách, báo cáo hàng ngày, kiểm tra mọi vị trí, bổ xung những thứ cần thiết,...thiên lủng thứ cần làm. sau đó là ăn trưa. hồi này mình ăn rất ngon miệng, có lẽ đầu bếp ưu ái nên toàn cho mình ăn những món rất ngon rồi mình tròn quay và sếp luôn miệng gọi mình là Ỉn. chết thật! may mắn là trưa mình còn ddc ngủ khoảng 2 tiếng, nhưng thường thì cứ đặt nửa lưng nằm thì đã bị sếp gọi: em ơi, xuống anh nhờ...anh cần lấy cái này, cái kia...rồi 2 tiếng thành chẳng ddc ra cái tiếng nào nữa. ca chiều mình còn chưa thuê ddc nhân viên nên cũng cứ làm. chiều thì ko thể chạy đi đâu cho ddc. tối sớm thì 10h ddc về, hôm có khách thì gần 11h, về đến nhà là cứ chưa kịp tắm rửa nổi thì đã ngủ rồi. chỉ tranh thủ thời gian chiều đọc ddc sách, tham khảo thêm kiến thức qua internet. ở nhà hàng cũng có những khách nước ngoài nên thỉnh thoảng cũng ddc bập bẹ mấy câu tiếng Anh cơ bản.
    tạm thời, cả tháng mình cứ tiếp diễn 1 cái lịch như thế mà ko có 1 ngày nghỉ nào. mình nghỉ ai làm. ko phải tham công tiếc việc nhưng công việc cuốn đi đành phải theo thôi. chủ nhật này muốn về với bố mẹ mà cũng ko ddc. Bình thì rủ đi chơi cũng chịu. vả chăng chạy đi xem phim rồi ăn uống khoảng 3tiếng thì ok chứ dài hơn thì e rằng ko thể. vì thế mà mình cần có sức khoẻ ko thì...ẹ ẹ.
    mình phải làm việc cố gắng, chăm chỉ để bố mẹ ko phải lo cho em trai nữa. sẽ mua cho em trai 1 cái điện thoại mới vào tháng sau. đến hết tháng 7 phải mua ddc 1 chiếc xe máy mà ko cần xin bố mẹ tiền vì em trai cũng cần xe để đi học rồi. mỗi tháng sẽ nhờ mẹ cầm hộ 1 khoản nhất định để cuối năm hay sang năm còn lấy chồng nữa chứ. hí hí. ah quên, tháng này còn phải mua biếu mẹ 1 đôi giầy, biếu bố 1 cái kính dâm và 1 đôi giầy nữa. ko làm ddc nhiều nhưng mình cảm thấy rất vui. nhưng phải nhớ là cấm có ốm đấy, ko ddc hư như bạn Thuỳ đâu. he he (bạn Thuỳ hư )
  9. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    có người hỏi mình còn có ý định đi Đức nữa ko? mình nói là còn. rồi họ rất ngạc nhiên hỏi lại: chẳng nhẽ đến giờ mình vẫn còn giữ ý định đó sao?
    đôi khi mình cũng rất buồn cười, có nhiều điều mình muốn níu giữ, dù cho nó có làm mình mệt mỏi, đau khổ, thậm chí mình còn biết sớm muộn nó cũng dời xa mình. mình là người rất lạ. mình biết chuyện đi Đức, giờ thì đúng là cần nhiều yếu tố mà trong đó may mắn là điều quan trọng nhất nhưng mình vẫn cứ hy vọng. hy vọng 1 ngày sẽ ddc bước chân đến thiên đường của những người đã mất quá nhiều thứ vì nó như mình. đó quả là thiên đường. thiên đường là vì cũng chẳng thể tưởng tượng nó như thế nào. trong suuy nghĩ thì nó luôn là đẹp, đẹp hơn hiện tại. rõ ràng là khi tâm lý con người có 1 ước muốn thì họ luôn coi điều đó là đẹp hơn những gì hiện tại. nếu đến ddc thiên đường đó cuộc đời mình sẽ có nhiều sự thay đổi.
    nhưng hơn hết, hiện tại mình lại có gia đình yêu thương mình, 1 công việc mình yêu thích, 1 người luôn bên cạnh mình, ...còn cần gì hơn thế nhỉ? đấy, mình lại phân vân rồi. nói thật là mình hài lòng với những gì mình đang có và nếu (nói quở miệng) mình có ko đến ddc thiên đường cần đến thì với mình cuộc sống vẫn cứ là thiên đường. he he. mình đã học ddc chữ Chấp nhận và đã biết cần thay đổi, và chỉ sau 1 thời gian chênh vênh, mình lại thấy thật tự tin. có lẽ nhiều người vui cho mình, mình thì thấy làm ddc như vậy mình đã phải cố gắng rất nhiều.
    thôi, dù ngày mai có thể nào mình cũng rất sẵn sàng đón nhận 1 cách đầy hào hứng. giờ mình rất hay nói cái câu: cái gì cũng có giá của nó, và mình chấp nhận cái giá ấy để có thể tốt hơn.
    hnay nhận ddc tin của chị Lý mai lên đại sứ quán nhận kết quả, chị rất tự tin mai sẽ cầm trên tay ddc cuốn hộ chiếu có cộp dấu visa. chúc chị nhiều may mắn và sớm sang bên đó với chồng mình! chị Xuân thì giống mình bị từ chối nên cũng đang xúc tiến làm thủ tục kiện. chị Hậu thì đợi phỏng vấn lần 2. mai chồng mình sẽ ra toà bên kia và tuần sau có lẽ có kết quả, mình lại nộp hồ sơ lại đại sứ quán. có biết bao nhiêu người vẫn ngày ngày mỏi mòn mơ ddc 1 ngày đặt chân đến thiên đường xa xôi. chúc tất cả may mắn! chúc mình may mắn!
  10. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    mình bị ốm. mình hư. hnay là ngày thứ 2 rồi mà tình hình còn nặng nề hơn. nếu tiếp diễn mình sẽ chẳng làm đc gì mà còn làm nhiều người lo lắng cho mình hơn. đúng là mình hư thật. mai mình sẽ phải đi truyền nước để dứt ốm và khỏe thêm. híc híc, cứ nói linh tinh rồi thành ra ốm lăn, quở miệng, giờ mình sẽ ko đc nói như thế nữa. mong rằng mình sớm khỏe! mình giỏi lắm cơ mà, nhỉ?
    chị Lý nhận đc visa rồi, thick. mình cũng vui cho chị ấy nhiều lắm. chúc chị sớm sang với chồng hạnh phúc! biết bao giờ mình có đc ngày như chị ấy nhỉ? nhưng như thế thì Bình bờm sẽ để cho ai nhỉ? Bình bờm sẽ có 1 cô gái khác, sẽ yêu Bình nhiều hơn mình đúng ko? và Bình Bờm chẳng bao giờ buồn vì mình đâu. sẽ phải như thế
    hồi này mình lẩm cẩm, quên trước, quên sau, hnay ra ngân hàng gửi cho em trai tiền mà còn quên pass của cái thẻ ATM. có mấy con số mà mình ko nhớ nổi. suýt nữa bị cái bốt ấy gặm luôn cái thẻ, may mà mình khôn ra, sau 2 lần sai mật khẩu mình về luôn. hị hị, kể ra mình cũng còn 1 chút khôn. he he. tẹo về thử gửi lại cho em vậy.
    còn cái điện thoại của mình lại đòi mua mới rồi. chắc sắp đứt cap màn hình. định bán luôn nhưng thôi để cho Bình bờm dùng, còn mình sẽ mua 1 cái mới, mua cái nào bây giờ nhỉ?
    thôi, minh ốm tiếp đây...he he. cả nhà vui, nhớ đừng hư như tớ nhá!

Chia sẻ trang này