1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sống trọn vẹn từng ngày.....

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi BANH_MI_CHAY, 30/06/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. toichiyeutoi

    toichiyeutoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    HAI VIÊN GẠCH XẤU XÍ
    Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.
    Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kỹ luỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
    Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.
    Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
    Một hôm, có hai nhà sư đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng.Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: ?oÔi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!?.
    ?oHai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư ??- chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
    ?oCó chứ,nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao.?- vị sư già từ tốn.
    Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
    Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm cuả người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.

    Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.
  2. toichiyeutoi

    toichiyeutoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG VẾT ĐINH
    Một cậu bé nọ có tính rất xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu: "Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ".
    Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào.Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kềm chế dần cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào ngày một ít đi. cậu nhận thấy rằng kềm chế cơn giận của mình dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.
    Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào trong suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: "Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ cây đinh ra khỏi hàng rào".
    Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn một cây đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu:
    "Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn nóng giận, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương khó lành trong lòng người khác.Cho dù sau đó con có nói lời xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi. Con hãy nhớ: vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác.Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gắp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lấy lời cha...".
  3. Cobalt

    Cobalt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/12/2002
    Bài viết:
    630
    Đã được thích:
    0
    Bạn hãy tưởng tượng cuộc đờ như một trò chơi tung hứng . Trong tay bạn có 5 quả bóng mang tên là : công việc , gia đình , sức khoẻ , bạn bè và tinh thần . Bạn đang tung chúng lên không trung . Bạn sẽ hiểu ngay rằng công việc là quả bóng cao su . Vì bạn làm nó rơi xuống đất , nó sẽ nảy lên lại . Nhưng bốn quả bóng còn lại _ gia đình , sức khoẻ , bạn bè và tinh thần _ đều là những quả bóng bằng thuỷ tinh . Nếu bạn lỡ tay đánh rơi 1 quả , nó sẽ bị trầy suớt , có tỳ vết , bị hư hỏng thậm chí bị vỡ nát mà không thể sửa chữa được . chúng không bao giờ trở lại như cũ . Bạn phải hiểu điều đó và cố gắng giữ cho được sự quân bình trong cuộc sống của bạn .
    Bạn làm thế nào đây ?
    Bạn đừng hạ thấp giá trị của mìng bằng cách so sánh bản thân với những người khác . Đó là vì mỗi chúng ta là những con nguời hoàn toàn khác nhau , chúng ta là những cá nhân đặc biệt . Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những điều mà người khác cho là quan trọng . Chỉ có bạn mới biết rõ là điều gì là tốt cho chính mình .
    Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn . Bạn hãy nắm chắc như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn . Bởi vì nếu không có chúng , cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa .
    Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai . Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảnh khắc của nó , bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của cuộc đời mình .
    Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi . Không có gì là hoàn toàn bế tắc mà nó chỉ thật sự bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa .
    Bạn chớ ngại nhận ra rằng mình vẫn chưa hoàn thiện . Đó chính là sợi chỉ mỏng manh ràng buộc mỗi cúng ta lại với nhau .
    Bạn chớ ngại mạo hiểm . Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà bạn học biết cách sóng dũng cảm .
    Bạn chớ khoá kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn bạn không có thời gian yêu ai . Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi . Cách nhanh chóng nhất để đánh mất tình yêu là núi giữ thật chặt . Còn cách tốt nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy thắp cho nó đôi cách .
    Bạn chcớ băng qua cuộc đời nhanh đến nỗi không những bạn quên mất nơi mình đang sống mà có khi quên cả bạn định đi về đâu ?
    Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình được đánh giá đúng .
    Bạn chớ ngại học . Kiến thức không có trọng lượng . Nó là kho báu mà bạn có thể luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng .
    Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói vô trách nhiệm . Cả 2 điều đó một khi mất đi sẽ không lấy lại được . Cuộc đời không phải là một dường chạy mà là một lộ trình mà bạn có thể hãy thưởng thức từng chặng đường mình đi qua .
    Quá khứ đã là lịch sử . Tương lai là một màu nhiệm . Còn hiện tại là một món quà của cuộc sống , chính vì thế mà cúng ta gọi đó là tặng phẩm .
    St .
    * Nới đầu đọc cũng không thấy ấn tượng như những bài viết khác nhưng khi ngẫm lại thấy nó lại có ích nhiều , thấy gần với mình ở chút gì đó ..............
    Một đêm nhớ, nhớ ra ta...vô hình
  4. toichiyeutoi

    toichiyeutoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Tình bạn

    Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch. Trong một lần tranh luận, họ cãi nhau, một người đã tát người kia. Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm, không nói gì mà chỉ viết lên cát: "Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi".
    Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu, người bị tát suýt bị cát vùi, may mắn dược bạn cứu. Tỉnh lại, người đó lại khắc lên đá: "Hôm nay người bạn tốt của tôi đã cứu tôi". Đứng bên cạnh, người bạn hiếu kỳ hỏi: "Tại sao lúc mình tát cậu, cậu lại viết lên cát, bây giờ lại khắc lên đá?" Người này trả lời: "Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ quên, gió sẽ thổi lấp đi. Ngược lại, nếu được giúp đỡ hãy nên khắc sâu trong đáy lòng. Ơ' nơi đó, bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp được."
    Bạn bè nếu xảy ra va chạm là nhất thời vô tâm, giúp đỡ mới là thật lòng. Hãy quên đi những gì bạn bè đã gây ra, ghi nhớ sự giúp đỡ của họ, chúng ta sẽ thấy trên thế gíơ này toàn là bạn tốt.
  5. toichiyeutoi

    toichiyeutoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Duyên may và sự lựa chọn
    Khi ta ở đúng vào một thời điểm nào đó và ta gặp được đúng người ta yêu. Đó là duyên may.
    Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến, đó không phải là một sự lựa chọn, đó là duyên may.
    Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là sự lựa chọn rồi. Đó là duyên may. Vấn đề là những gì xảy ra liên tiếp sau đó. Khi nào thì bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức mới? Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.
    Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người ấy. Đó không còn là duyên may nữa. Đó là sự lựa chọn.
    Khi bạn quyết định sánh vai cùng một ai, bất kể những ngọt bùi của cuộc đời. Đó là sự lựa chọn.
    Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng hơn, thông minh hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không đổi thay. Đó là sự lựa chọn.
    Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may. Nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim. Sự lựa chọn của chính chúng ta.
  6. toichiyeutoi

    toichiyeutoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    HẤT NÓ XUỐNG VÀ BƯỚC LÊN TRÊN
    Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tính hình, vì thương cho con lừa , người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp. Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thần tự nhủ và tự cổ vũ: ?o Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên...? Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm ?ohất nó xuống và bước lên trên?. Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình.
    Cuộc sống là như vậy đó. Nếu Ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải.
    (ST)
  7. toichiyeutoi

    toichiyeutoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Mất dê
    Người láng giềng nhà Dương Chu mất một con dê, đã sai hết cả người nhà đi tìm, lại sang nói với Dương Chu cho mượn một người đầy tớ đi tìm hộ. Dương Chu nói: "Ôi! Sao mất có một con dê mà cho những bao nhiêu người đi tìm?
    Người láng giềng đáp: "Vì đường có nhiều ngã ba"
    Khi những người tìm dê đã về, Dương Chu hỏi: "Có tìm thấy dê không?"
    Người láng giềng nói: "Không."
    - Sao lại không tìm thấy?
    - Tại đường lắm ngã ba, theo các ngã ba đi một chốc lại có nhiều ngã ba khác. Thành ra không biết đi vào đường nào để tìm thấy dê, phải chịu về không cả.
    Â''y là vì đường cái có nhiều ngã ba mà dê mất không tìm thấy.
    Sống ở trên đời cũng vậy, cứ cái gì cũng muốn đạt được thì không có cái gì đạt cho đến nơi đến chốn được!
    ST
  8. Chipy_hi

    Chipy_hi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    512
    Đã được thích:
    0
    Lòng người ta nham hiểm hơn núi sông, khó biết hơi là biết trời.
    Trời thì hàng năm có xuân, hạ, thu, đông, hàng ngày còn có buổi sáng, buổi tối, ta do thấy mà biết được.
    Đến như người ta thì có kẻ ngoài rõ như cẩn hậu mà trong thật kiêu căng, có kẻ trong rõ thật tài giỏi mà ngoài coi như ngu độn, có kẻ ngoài rõ như vững vàng, thư thả mà trong rối rít nóng nẩy. tâm tính bên trong, diện mạo bên ngoài trái nhau khó lường như thế.
    Cho nên quân tủ dùng người cho ở xa để xem lòng trung, cho ở gần để xem lòng kính, sai làm nhiều việc để xem cái tài, hỏi lúc vội vàng để xem cái trí, hẹn cho ngặt ngày để xem có tín, uỷ cho tiền của để xem có nhân, bảo cho việc nguy biên để xem có tiết, cho đánh chén say sưa để xem cử chỉ, cho ở chỗ phiền tạp để xem thần sắc. Xem người đại khái như vậy, thì hoạ mới có thể biết được người./.
    Lời bàn: Vậy mới có câu: "Chi nhân, chi diện bất chi tâm "
    Bang Nhi
    TO BE OR NOT TO BE
  9. toichiyeutoi

    toichiyeutoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu!!!
    Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.
    Đã một nZm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ trở nên mù loà. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận giữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quí của mình.
    Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập.
    Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không phải là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Điều này đã khiến Susan giận giữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh và vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Điều đó càng làm cho Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.
    Mọi việc ban đầu rất khó khZn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và có lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy". Susan không chắc người tài xế đang nói mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống, không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị?".
    Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chZm sóc nhiều đến như thế." Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông."
    "Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôi thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và bZng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi vZn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".
    Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Đôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.
    ST
  10. Chipy_hi

    Chipy_hi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/01/2002
    Bài viết:
    512
    Đã được thích:
    0
    ĐỜI NGƯỜI
    Sống bảy mươi năm đã mấy người !
    Trước thì tuổi , sau, già, lão
    Thì giờ quãng giữa được bao lâu ?
    Lại còn nực rét cùng phiền não

    Hoa quá mùa xuân, hoa kém tươi;
    Trăng quá mùa thu,. trăng kém sáng.
    Hoa tươi, trăng sáng, ta ngâm nga,
    Rượu năm, ba chén say chuyếnh choáng.
    Tiền của càng nhiều, càng oán to.
    Quan chức càng cao, càng nhọc xác,
    Quan to, tiền nhiều, lòng những lo,
    Chỉ tỏ làm cho đầu chóng bạc.
    Xuân đi, hạ lại, thu sang đông
    Chóng như thoi đưa, như nước chảy.
    Vừa tiễn buổi chiều, chuông chùa kêu,
    Đã báo rạng ddông, gà trống gáy.
    Ta thử tính xem người nhỡn tiền,
    Một năm đã thấy khuất vô số.
    Lô nhô nấm đất cánh đồng hoang,
    Quá nửa không ai người tảo mộ.
    ĐƯỜNG BÁ HỔ
    Bang Nhi
    TO BE OR NOT TO BE

Chia sẻ trang này