1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sống và chết ở Thượng Hải , một bức tranh toàn cảnh về Trung Quốc thời kỳ Cách mạng Văn hoá

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi alphandt, 24/05/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    Lão Triệu dọn bàn cho hai chúng tôi. Bàn trải khăn trắng, thêu. Có bình hoa cẩm chướng trắng muốt.
    - Anh bếp nói là bữa nay có món cá quít hấp và rau xà lách tươi, thì dọn bàn ăn như vậy được không, thưa bà? ?" lão gia bộc hỏi tôi vậy. Vì tôi thường được dọn bàn ăn theo kiểu truyền thống Trung Hoa hay kiểu Âu, tùy theo món ăn mua được hôm đó ở ngoài chợ.
    Tôi nhìn Winnie như hỏi ý kiến và Winnie trả lời ?oThế thì hay quá! Tôi vẫn thích món cá quít?.
    Khi ngồi xuống bàn ăn, Winnie đưa mắt nhìn tấm tranh vẽ khuôn mặt một phụ nữ màu xanh nhạt. Tác giả bức tranh đó là Lâm Phong Miên một họa sĩ nổi tiếng đã có thời đứng đầu Viện Nghệ thuật Hàng Châu. Bức tranh này là tác phẩm trang trí trọng tâm cho phòng ăn sơn màu trắng và xanh nhạt của tôi. Và nó cũng hòa hợp với chiếc đĩa Xuande màu xanh - trắng và chiếc bình Khang Hy bày trên kệ đặt kế bên.
    - Chị biết không ?" Winnie nói với tôi ?" Lâm Phong Miên đang gặp khốn đốn nghiêm trọng.
    Tôi ngạc nhiên. Tôi biết họa sĩ này bán tranh và đã kiếm được những món ngoại tệ lớn cho chính quyền nhân dân. Thật ra chính quyền đã ?omua? những bức tranh này với giá rẻ mạt, rồi đem sang Hồng Kông bán lại với cái giá gấp hơn bốn năm chục lần, và lại bằng ngoại tệ. Winnie nói:
    - Ông ta bị tố cáo là đề xướng hình thức nghệ thuật đồi trụy của phương Tây. Nhưng cái tội nặng hơn là tội có liên lạc với người ở nước ngoài và cung cấp tin tức tình báo cho thuyền trưởng các tàu ngoại quốc ở Thượng Hải. Những người ?ohoạt động? hàng xóm đã dò xét những người ngoại quốc thường đến nhà ông ta.
    - Phải, vợ và con gái ông ta hiện đang ở Brazil ?" tôi nói - tôi biết việc các thuyền trưởng người nước ngoài thường đến nhà ông ta. Nhưng là chỉ để mua tranh.
    - Nhiều họa sĩ khác cũng bị rắc rối vì vậy nữa. Giáo sư cũ của chị ?" bà Lung Tiểu Muội đó - cũng bị phê bình. Người ta nói là có lần bà đã vẽ một cành mai chúc xuống thay vì nhỏng lên, để ám chỉ ĐCS Trung Hoa.
    Tôi đặt nĩa xuống và nói với Winnie:
    - Chúng nó điên rồi. Trong các bức họa của các danh sư cổ điển thì cành mai thường được vẽ chênh vênh bên sườn núi. Như vậy thì Lung có tự bịa đặt ra cái gì khác đâu.
    - Đúng vậy, nhưng chị thì chị biết tại sao, còn các đấng đảng viên trong cơ quan có lẽ chưa bao giờ được nhìn thấy các tác phẩm của các bậc danh sư. Các đấng Đ.viên phụ trách về nghệ thuật nhưng không phân biệt nổi màu nước với in thạch bản ra sao kia mà! Hầu hết số đảng viên trông coi về nghệ thuật lại chẳng biết nghệ thuật là cái quái gì. Cuộc trò chuyện của chúng tôi về vần đề đáng buồn ấy đã làm bữa ăn của chúng tôi kém ngon đi. Chúng tôi chẳng còn cảm nhận được mùi vị thơm ngon của các thức ăn nữa.
    Trong lúc uống trà, tôi đã kể lại cho Winnie cuộc mít tinh đấu tranh mà tôi vừa dự. Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, chị nói:
    - Dường như chị cũng sắp sửa bị đối xử như vợ chồng tôi, văn phòng chi nhánh hãng Shell bị đóng cửa rồi mà. Bởi vậy, họ khỏi sợ người nước ngoài nào biết chị bị đối xử ra sao.
    - Chị nghĩ sao về cái mục đích của họ khi bắt tôi phải tham dự một cuộc mít tinh đấu tranh như vậy?
    - Dĩ nhiên là để hù dọa, trấn áp tinh thần, khủng bố tinh thần, làm cho chị sợ.
    - Tôi đâu có dễ bị hù dọa.
    - Ấy, theo ý tôi, đó là điều họ không biết. Họ chỉ biết là chị giàu có, sống một đời sung sướng và trước đó chưa hề bị vướng vào một chiến dịch chính trị nào. Có lẽ họ nghĩ là dễ hù dọa chị. Nói chung họ đánh giá thấp sự can đảm của hạng người như chị em mình.
    - Tại sao chị lại nghĩ là họ muốn hù dọa tôi? Để làm gì?
    - Cũng khó mà nói được trong tình hình này. Dù sao chăng nữa, chị cũng cứ phải chuẩn bị để đón chịu những khó khăn sắp tới. Cứ cảnh giác và giữ mồm giữ miệng. Đừng nói cái gì hồ đồ thiếu cân nhắc kỹ lưỡng, dù có bị khiêu khích, chọc tức hay gì gì đi nữa.
    - Thế còn anh chị, lúc này làm ăn xoay xở sao?
    - Tụi này tả tơi, kiệt quệ rồi chị ơi. Suốt ngày, cứ hết mít tinh, họp rồi lại đến viết bích báo đại tự. Lớp học thì bị bỏ bê. Nhiều giáo sư và chuyên viên y tế bị tố. Tình hình xem chừng còn nghiêm trọng hơn cả hồi năm 1957 lúc khởi đầu chiến dịch chống phái hữu.
    - Liệu anh chị có lại bị đem ra làm mục tiêu phê bình nữa không?
    - Dĩ nhiên là chẳng có ai dám chắc mình có khỏi bị không. Nhưng tôi nghĩ mình đâu có gì quan trọng để đáng bị. Trong suốt 16 năm ròng rã, mình chỉ là giảng viên lèng xèng, không tăng lương, cũng chẳng thăng cấp. Tôi luôn luôn thỉnh thị sự chỉ đạo của bí thư chi bộ và chẳng dám bao giờ dám chơi sang là đưa ra sáng kiến gì ráo. Tôi cứ thi hành đúng chỉ thị, dù biết nó là sai. Trong các buổi học tập chính trị, không bao giờ tôi phát biểu. Nếu vì lý do nào đó thì tôi phát biểu y boong sách vở kinh điển hoặc lập lại ý kiến ?ochính thống? nghĩa là của nhóm lãnh đạo hay là của chính vị bí thư Đ. Tôi nghĩ là cái phong cách cư xử của mình có thể được coi như là vô hại. Dù sao, nói cho cùng ?ocàng cao danh vọng càng dày gian nan?. Chị viết: ?osét đánh gãy cây cao? vậy mà đúng.
    - Thế còn Henry thì sao?
    - Tôi lo cho anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy thế nào cũng sẽ bị tố là ?obò? như nhiều giáo sư khác. Và có thể sẽ bị lôi ra tố lần nữa ?" Winnie nói buông xuôi và chị nhắm mắt lại. Thở dài.
    - Tôi nghĩ anh ấy đâu có bao giờ làm cái gì khác ngoài dạy học và cũng chẳng nói gì ngoài những chuyện dạy dỗ. Thì thế đấy, anh ấy đã học được bài học rút ra từ những bè bạn bị gán là ?ohữu phái? của anh ấy. Nhưng anh ấy là giáo sư chính thức. Có vậy thôi. Ngoài ra, gia đình anh ấy đã rất giàu có. Và một người chị thì đang ở Đài Loan.
    - Nhưng anh chị có liên lạc gì với người chị ấy bao giờ đâu. Anh chị không thư từ gì cho chị ấy mà.
    - Cái đó ăn nhằm gì. Vấn đề là chị ấy đang ở đó. Và là chị của Henry. Nếu Đảng muốn đặt vấn đề ấy ra thì tụi này đành... Mà đặt ra hay không, đâu có phải mình muốn mà được.
    Người lão bộc bước vào phòng châm thêm trà, và lão nói:
    - Anh bếp muốn thưa với bà chuyện gì đó trước khi về nhà.
    - Được, - tôi nói - bảo anh ấy cứ vào.
    Cả lão bộc và anh bếp cùng bước vào.
    - Phó chủ tịch ?oHiệp hội công nhân hãng Shell? ?" ông Quí - đã đến đây lúc bà chưa về có nhắn tôi thưa lại với bà...
    - Ông ấy nói gì?, tôi hỏi:
  2. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    - Ông ấy dặn chúng tôi thưa lại với bà là phải rất cẩn thận khi nói năng với các viên chức của Đ. Ông ấy nói là sau khi bà ra về, họ đã rất bực bội vì bà đã nói cứng quá đối với họ. Quí muốn bà biết là các viên chức của Đ bực bà lắm đó.
    - Quí là người tốt ?" lão gia bộc chép miệng, nói chen vào.
    - Người tốt? Giá lão được thấy ông ta tố Đào Phương trong cuộc mít tinh đấu tranh thì chắc lão sẽ không nói vậy nữa.
    - Ông ta không thể làm sao khác hơn được, ông ta bị bắt buộc phải nói ra những điều người ta muốn ông ta nói. Nếu không phải người tốt thì tội vạ gì ông ta cất công đến đây để báo trước cho bà biết vậy - Lão gia bộc ra sức để bênh vực Quí.
    - Lão có lý. Tôi sẽ nhớ, để cẩn thận hơn. Đúng, ông Quí là người tốt, đã mất công đến báo cho tôi biết vậy. Cám ơn cả anh bếp và lão bộc vì đã nói lại cho tôi hay.
    Khi họ ra khỏi phòng ăn, Winnie nói:
    - Họ nói đúng đấy. Chị phải cẩn thận. Chống lại những người trực tiếp phụ trách về mình trong cuộc vận động chính trị thì chỉ có thiệt thôi. Họ có quyền tuyệt đối để quyết định số phận của mình. Nếu họ tống chị vào trại cải tạo là chị phải vào.
    - Làm sao họ lại có thể tống tôi vô trại cải tạo được kia, Winnie? ?" tôi nói - tôi đâu có làm việc cho nhà nước? Hơn thế nữa, tôi đâu có phạm luật?
    - Đừng ngây thơ! Nếu họ muốn thì họ có thể tống chị vào trại lao động cải tạo. Dễ dàng, chị làm gì được họ. Đi kiện? Toà nào xử? Chị sống ở đây, và chị không thể rời khỏi nước này! Có khác gì cá chậu chim ***g? Chị chỉ có một lợi điểm khi không làm việc cho chính quyền là họ không thể cắt lương của chị. Thế thôi.
    Winnie đứng lên, ra về. Tôi đưa chị ra đến tận cổng.
    - Sao năm qua, lúc văn phòng Shell đóng cửa, chị không đi Hồng Kông cho rồi? Winnie hỏi tôi.
    - Làm sao tôi có thể làm như vậy được ?" tôi đáp ?" ông Tổng quản lý rất cần tôi trong thời gian thương lượng. Khi mọi sự đều được nói bằng tiếng Hoa mà ông ta lại không biết. Tôi không thể bỏ đi để ông ta ở lại một mình như thế được. Hãng Shell đã đối đãi với tôi quá tốt, quá hậu. Tôi không thể bỏ rơi họ trong lúc họ cần đến tôi như vậy?
    - Mong rằng họ đánh giá đúng được cái ý thức trách nhiệm của chị. Nhưng bây giờ dù có muốn, họ cũng chẳng giúp đỡ gì cho chị được nữa. Lẽ ra chị phải ra đi mới phải.
    - Tôi mong là chị và Henry cũng tai qua nạn khỏi sau chiến dịch này như anh chị đã qua khỏi sau các chiến dịch trước đây, chiến dịch chống phe hữu đó.
    - Đôi lúc tôi linh cảm thật sự về một tai họa ?" Winnie buồn bã nói - Cứ nghĩ đến tất cả những năm tháng đã qua mình phải vật lộn để sống còn, tôi thấy kinh sợ.
    Chúng tôi đứng ở phía ngoài cổng để từ biệt nhau. Đi được vài bước Winnie quay lại và nói với tôi:
    - Có thể tôi sẽ không trở lại thăm chị cho đến khi tình hình sáng sủa hơn. Cứ gọi điện thoại cho tôi, nếu chị cần tôi.
    - Tôi hiểu, chị cũng nên cẩn thận giữ mình đấy.
    - Chị cũng vậy! và Winnie khoát tay chào từ biệt.
    Sau khi đóng cửa, tôi quay vào trong nhà. Trời không có mây. Hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên nền trời. Một đêm mùa hạ đẹp. Cảm thấy mệt mỏi và chán nản, tôi vào phòng, sửa soạn đi ngủ. Con gái tôi về trong lúc tôi đang nằm trên giường, thao thức và có cảm tưởng những hình ảnh trong ngày đang lần lượt hiện ra trước mắt tôi.
    - Má ơi, má à! Con gái tôi vừa nhảy hai bậc thang một vừa la gọi tôi. Nó đã đến tuổi cập kê rồi chứ đâu ít? Tôi lên tiếng để nó biết tôi đang ở trong phòng ngủ. Vú già đi theo nó vào phòng, tay bưng ly sữa và bánh săn uých.
    - Hay quá! Con đang đói rã ruột ra nè! Từ sáng đến giờ con đã được ăn gì đâu. Nó cầm ly sữa, uống. Tôi nhìn mấy ngón tay nó, thấy dính mực.
    - Coi, mấy ngón tay con kìa! Con ăn uống mà tay vẫn còn dính mực thế kia kìa. Con đã hai mươi ba tuổi đầu rồi chứ còn nhỏ bé gì nữa. Ngày xưa con gái bằng con ấy hả? Đã chồng con cả rồi ?" Bà vú cằn nhằn nó. Bà đã ở với chúng tôi từ lúc nó còn nhỏ xíu. Bà chiều nó hết sức.
    - Dạ, mà bây giờ đâu phải ngày xưa nữa đâu, vú? Mấy bà già xưa, eo ôi! Mai Bình - tên con gái tôi ?" vui vẻ phản đối bà vú nhưng vẫn đứng lên vào phòng tắm rửa tay.
    Bà vú đặt khay bánh lên bàn và ra khỏi phòng. Bà nói với tôi:
    - Bà chủ đừng lo, lão bộc, anh bếp và tôi. Lúc nào chúng tôi cũng ủng hộ bà chủ.
    - Cám ơn vú! Cám ơn sự quan tâm của vú, lão bộc và của anh bếp, vú cũng nói lại với mấy người kia đừng lo gì hết. Tôi trả lời bà vú và trong lòng hết sức cảm động vì tấm lòng của họ.
    - Chúng tôi lo lắng cho bà là vì thấy bà trơ trọi có một mình. Tôi mong giá ông chủ vẫn còn sống đến giờ thì có phải là....
    Bà vú thì thầm nói với tôi và khép cửa đi ra.
    Bà vú đúng là vẫn sống theo lối xưa, trong thời kỳ có khó khăn lộn xộn, bà cứ tin vào khả năng ưu thế của đàn ông. Thật ra, nằm trên giường trong căn phòng mờ tối này, tôi cũng đang nghĩ đến nhà tôi trước khi con gái tôi về. Lần đầu tiên kể từ ngày nhà tôi mất, tôi không thấy tiếc vì anh ấy đã mất, trái lại xem đó là may cho anh ấy. Nhờ vậy, anh ấy không bị sỉ nhục, bị ngược đãi, chứ nếu anh ấy còn sống thì chắc chắn không thể nào thoát khỏi.
    Cửa phòng tắm đóng và nước chảy ào ào nên con gái tôi không nghe thấy câu chuyện trao đổi giữa tôi và bà vú.
    Mai Bình ?" con gái tôi - là một thanh nữ đẹp, hấp dẫn, thông minh. Lớn lên trong một nước Trung Hoa CS , tất nhiên nó phải hiểu là cái xã hội trong đó con cái những nhà giàu có được hưởng nhiều lợi điểm đã không còn nữa. Thay vào cái xã hội ấy chẳng phải là một xã hội bình đẳng, trong đó mọi người đều có cơ may và quy chế như nhau, mà là một hệ thống kỳ thị mới nhằm chống lại những đứa trẻ như nó và gia đình nó. Trong mỗi giai đoạn cuộc đời trẻ trung của mình, nó đều bị cái nguồn gốc gia đình gây trở ngại khó khăn. Chẳng hạn, để được đậu vào trường trung học tốt tốt một chút thì nó phải đạt điểm 80 trong khi những con cái công nhân chỉ cần 60 thì cũng đủ.
    ?oĐừng lo, má à. Con sẽ đạt điểm 80. Có gì khó!? ?" Đó, con gái tôi, năm nó 12 tuổi ?" đã trả lời tôi như vậy khi tôi bực bội vì sự kỳ thị mà nó phải chịu. Và tôi vẫn còn bực bội, nên đã nói: ?oSự bất công dù thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là sự bất công!?
    ?oNhưng má ơi, các thầy nói là mấy đứa con nhà công nhân, nông dân sau khi đi học về còn phải làm việc nhà, nấu cơm. Rồi ba má nó lại không thể chỉ, dạy thêm cho nó. Cho nên, nếu má nhìn sự việc theo quan điểm đó thì má sẽ thấy cái quy định mà con phải chịu không còn bất công nữa?. A, thế là con gái tôi đã được triết lý ngay từ lúc nó còn bé kia đấy!
    Sự kỳ thị bất công này theo đuổi con gái tôi trong mọi lãnh vực mà nó phải thi thố. Mỗi khi đụng chạm đến vấn đề thi thố, nó đều được người ta làm cho phải có mặc cảm tội lỗi và phải lấy làm hổ thẹn vì cái nguồn gốc gia đình của mình. Con gái tôi - cũng như những đứa trẻ khác cùng hoàn cảnh ?" đều phải phấn đấu nhiều hơn gấp bội so với những đứa trẻ của gia đình công nhân hoặc nông dân. Ngay từ lúc còn nhỏ xíu nó đã được dạy cho biết rằng xã hội ?ovô giai cấp? của chế độ CS thật ra lại phân chia thành ?otầng lớp? hay ?ođẳng cấp? một cách khắc nghiệt hơn hệ thống tư bản mà họ đã khinh miệt. Ở xã hội Tư bản, bằng những nỗ lực cá nhân, một người ở đẳng cấp thấp vẫn có thể vươn lên tới đẳng cấp cấp cao. Con gái tôi sở dĩ thi đậu vào được trường đó vì nó đã phải phấn đấu gấp bội. Ở trường nữ Trung học số 2 khá nổi tiếng của thành phố, con gái tôi là một học sinh xuất sắc và đoạt được nhiều giải thưởng. Dường như nó đã may mắn thích ứng được. Nó có nhiều bè bạn, trong số đó có nhiều đứa là con gia đình lao động. Mặc dù bản tính nó hòa ái và rộng rãi, hào phóng, nhưng tôi vẫn nghĩ là chính vì cái mặc cảm tội lỗi ?" do sự tuyên truyền CS bằng lối lập luận cho rằng người giàu, sở dĩ giàu là do áp bức bóc lột người nghèo ?" đã khiến con gái tôi thấy muốn giúp đỡ các bạn nghèo của nó. Nó thường rủ những bạn này về nhà để chia sẻ phần ăn của mình giúp đỡ bạn học tập, và thậm chí đến tận nhà bạn để giúp bạn làm việc vặt. Trong khi tôi thấy những việc làm ấy của nó là đáng khen ngợi, đáng khuyến khích thì bà vú Trần của nó lại phản đối kịch liệt, nhất là khi nó lấy quần áo của nó cho bạn mượn, đến khi mặc dơ thì đem về cho bà vú giặt.
    ?oLàm như vậy là bất công?, bực bội vì thấy con mình bị kỳ thị như vậy, tôi đã phải kêu lên thế. ?ovì lý do gì mà lại có sự phân biệt đối xử bất công như vậy??
  3. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    _?oĐừng lo má àh.Con sẽ đạt điểm 80.Có gì khó đâu.?- Đó là con gái tôi , năm nó 12 tuổi - đả trả lời tôi như vậy khi tôi bực bội vì sự kỳ thị mà nó phải chịu chỉ vì nó là con gái của tơi.Và tôi vẫn còn bực bội nên đã nói :?Sự bất công dù thế nào đi chăng nữa vẫn là 1 sự bất công?.
    _?oNhưng má ơi , các thầy nói mấy đứa con nhà công nhân và nông dân sau khi đi làm về con phải làm việc nhà còn phải nấu cơm .Rồi ba nó ko thể chỉ dạy thêm cho nó .Cho nên , nếu mà nhìn nhận sự việc theo quan điểm đó thì má sẽ thấy cái quy định mà con phải chịu ko còn bất công nữa ?o.A , thế là con gái tôi đã được triết lý ngay khi còn bé cơ đấy.
    _Sự kì thị bất công này đeo đuổi con gái tôi trong mọi lĩnh vực mà nó đeo đuổi mà nó phải thi thố , đối với những đứa cùng trang lứa.Mỗi khi đụng chạm đến vân đề thi thố nó sẽ bị người ta làm mọi cách khiến cho nó phải thấy mạc cảm tội lỗi và phải lấy làm hổ thẹn hay xấu hổ về cái nguồn gốc về gia đình .Con gái tôi cũng như bao đứa trẻ khác cùng hoàn cảnh đều phải phấn đấu nhiều hơn gấp bội so với những dứa trẻ con nhà nông dân hoặc công nhân .Ngay từ lúc nhỏ xíu nó đã được dạy cho biết rằng xã hội ?oVô giai cấp? Của chế độ CS thật ra phân chia thành ?otầng lớp? hay ?ođẳng cấp? một cách cực kì khắc nghiệt hơn hệ thống TB mà họ khinh miệt . Ở XHTB , bằng những nổ lực cá nhân , một con người ở đẳng cấp thấp vẫn có thể vươn lên đẳng cấp cao .Con gái tôi sở dĩ được thi đậu vào trường vì nó phải phấn dấu gấp bội . Ở trường nữ Trung Học số 2 khá nổi tiếng của thành phố , con gái tôi là 1 hs xuất sắc và đoạt được nhiều giải thưởng .Dường như nó may mắn thích ứng được .Nó có nhiều bạn bè , trong số đó có nhiều đứa là con gia đình lao động.Mặc dù bản tánh nó hoà ái và rộng rãi, hào phóg , nhưng tôi nghĩ vì chính cái mặc cảm tội lỗi ?" do sự tuyên truyền của CS bất chấp lập luận cho rằng người giàu , sở dĩ họ giàu là do áp bức bốc lột mà giàu , đã khiến cho con gái tôi thấy muốn giúp đỡ những đứa bạn nghèo của nó.Nó thường rũ các bạn về chia phần ăn của mình và giúp đỡ các bạn học tập và thậm chí đến tận nhà bạn giúp bạn việc vặt.Trong khi tôi thấy những việc ấy của nó là đáng khen ngợi , đáng khuyến khích thì bà vú Trần lại phản đối kịch liệt , nhất là khi nó lấy quần áo của nó cho bạn mượn , đến khi mặc dơ thì đem về cho bà vú giặt.
    Có sai lỗi chính tả mong anh em bỏ qua , hic
    Được alphandt sửa chữa / chuyển vào 02:09 ngày 08/06/2010
  4. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    -Từ lúc nhỏ xíu nó đã tỏ ra thích thú môn âm nhạc , .CHúng tôi mua cho nó 1 chiếc piano và thu xếp để nó có giở học đàn sau buổi học văn hoá ở trường.Năm lên 10 tuổi nó đã là thành viên của cung văn hoá Thượng Hải , một CLB đặc biệt , tuyển chọn dành cho các học sinh đạt điểm tốt trong học tập và có phẩm hạnh tốt . Ở đó , nó được vui chơi và tham gia các hoạt động âm nhạc.Biết 2 thứ tiếng nên nó đã là thông dịch viên mỗi khi có khách ngoại quốc nói tiếng Anh đến thăm cung thiếu nhi .Trong thời gian tôi ở Úc nó đã được tập bơi từ khi mới chập chững biết đi nên nó đã là huấn luyện viên nghiệp dư vế bơi lội trong lớp nó .Năm 15 t nó đã được hội VĐV tuyển chọn cho tập luyện trong CLB bơi thuyền Thượng Hải .Và nó được chọn cầm lái trong đội bơi thuyền nữ đầu tiên của Thượng Hải.
    -Mặc dù sống trong thời buổi đầy xáo trộn và náo loạn chính trị và phải buồn khổ vì số phận bi thảm của 1 số bạn bè than quen , nhưng chưa bao giờ tôi phải lo lắng cho số phận của con gái tôi .Tôi coi là chuyện đương nhiên khi con gái tôi học tại 1 trường đại học tốt , và sau khi tốt nghiệp sẽ có công ăn việc làm tốt , bởi vì no đã đạt điểm cao , và nó sẽ có 1 người chồng xứng đáng .Có thể là đồng lương của nó chẳng đủ sống , nhất là khi có gia đình , nhưng tôi sẽ trợ cấp cho nó như thói quen rất tốt lành của các gia đình Trung Hoa
    -Tôi hi vọng sau khi tốt nghiệp nó sẽ có việc làm ngay tại Thượng hải để được sống gần nhà.Nhưng , tôi không chắc chắn được điều này .Tôi biết , 1 đứa con gái có gốc gác già đìnnh như nó sẽ bị đẩy đi làm việc tại 1 nơi xa xôi hẻo lánh náo đó, điều kiện sinh sống cực kỳ nghèo nàn cùng cực và lạc hậu , dù cho nó có học giỏi đến đâu cũng vậy. Điều này đã xảy ra cho vài đứa con của bạn tôi.Nhìn con gái tôi , từ 1 đứa bé dàn dần lớn lên thành 1 thiếu nữ mơn mởn xinh đẹp, tôi tự hỏi tương lai sẽ dành cho nó cái gì ? .Dù sao trong những lúc lạc quan , tôi vẫn ước mơ được biến cái lầu 2 căn nhà tôi thành 1 ?o hộ? cho vợ chồng con cái nó.Cái viễn cản được ôm ắp , nuôi dưỡng cháu ngoại đã làm cho tôi tràn ngập nỗi sảng khoái .Tôi nhìn vào tương lai màu hồng trong mơ và cảm thấy được ấm áp của 1 tạo vật nhỏ bé - đứa cháu ngoại mà tôi ẩm bồng trên tay .
    -Tôi lấy làm ngạc nhiên khi con gái tôi cho biết 2 diễn viên điệnm ảnh nổi tiếng và là giảng viên của trường điện ảnh Thuợng Hải đã gợi ý cho nó phấn đấu dự thi đạt danh hiệu ?o tài năng ?o.Tôi cảm thấy nó đã hảnh diện vì được chọn.Nhưng tôi lại muốn khác cho nó .Tôi muốn cho nó có 1 sự nghiệp quá đó năng lực tinh thần của nó được triển khai hơn là những đóng góp về mặt vật chất
    Có sai lỗi chính tả mong các bác bỏ qua
  5. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    -Trường điện ảnh ở đường Hồng Kiều , gần CLB và sân golf củ.Con hy vọng cuối tuần được về nhà dễ dàng .Hai giảng viên đã nói tất cả những học viên tốt nghiệp sẽ được phân công tác tại xưởng phim Thượng Hải.HIện thời nhà trường là 1 chi nhánh của xưởng phim.Xưởng sẽ phái những chuyên viên có tài phát hiện tài năng mầm non đi khắp nước tuyển sinh.Nó sẽ rất gay go vì con số thi vào sẽ rất lớn mà con số học viên cần tuyển thì rất hạn chế. Và vì ai cũng muốn có sự nghiệp tại Thương Hải cả.
    -Nhưng bộ con muốn làm 1 nữ tài tử điện ảnh thật sao?.
    -Con ko có ý nói vậy .Nhưng nếu con thi thì con có thể đậu , ko khó lắm. Đó là cách phản ứng của con gái tôi thương thấy ở nó khi nó gặp bất cứ vấn đề gì.
    -À mà chắn chắn rằng con thi thì sẽ đậu thôi .Nhưng thực sự thì con muốn làm gì đây?.Tôi tin rằng đó mới là đều quan trọng.Vì theo tôi , để được hạnh phúc ta phải được làm và làm cái cái công việc mà thực sự muốn làm và đam mê nó thực sự.
    -À , con chưa bao giở thực sự nghĩ rằng con muốn làm gì . Đã từ lâu con đã quen nghĩ như vậy khi con biết dù gì đi chăng nữa thì chánh quyên sẽ chỉ định công tác cho con . Nên con có nghĩ đến cái đều thật sự con muốn làm và đam mê làm đến đâu đi chăng nữa cững chỉ khiến them buồn nản và thất vọng them thôi.Bàn bè của con chẳng ai nghĩ như vậy cả . Con sẽ cố tìm cái niềm vui trong cái công việc mà chánh quyền sẽ phân cho con.Nếu cố gắng đủ để làm cái công tác ấy cho tốt thì có lẽ cuối cùng con hi vọng mình sẽ thấy thích công việc ấy.
    -Tôi cho rằng tháy độ của con gái tôi có lẽ là do hoàn cảnh hiện nay.Nhưng liệu 1 người được phân công tác suốt đời là đem vác đất đá thì có thể nào con người ta lại yêu cái nghề vác đất bằng cách dồn hết sức lực đề làm công vioệc ấy ko nhỉ .
    -Thế con đã quyết định thi vào tường ấy chưa ?
    -Dạ , nếu má chấp nhận.Cá thầy cô cũng chính thức nói với con.Khó mà nói ko mà lại chẳng tỏ ra ko thích .Ngoài ra con cũng ưa thích cái ý tưởng được làm việc tại Thương Hải .Con ko thích xa rời má, để má sống 1 mình ở đây để rồi cả năm mới có 1 vài ngày về với má vào tết Nguyên Đán .
    -Đúng vậy đó con . Đó nhất định phải là điểm quan trọng mà ta phải xét tới .Mà má cũng ko muốn con phải đi xa tít tận phương trời nào đó để làm cái việc mà con ko thích .
    -Và cuối cùng nó đã theo học tại trường điện ảnh.Ba năm sau tốt nghiệp , và được phân công và làm việc tại xưởng phim Thượng Hải do văn phòng đện ảnh của bộ VH điều hành .
    -Diễn viên điện ảnh là 1 nghề cực kì hấp dẫn , ngay cả với ở nước Trung Hoa CS .Nhưng những con người làm việc ở đó chẳng nhận được đồng lương cao hoạc điều kiện tốt hơn 1 công nhân xí nghiệp hay 1 giáo viên cùng chạc tuổi.Chúc năng của 1 diễn viên thời kỳ nay là giúp cho quàn chúng giải trí bở vậy ngoài việc đóng phim , người diễn viên ấy chủ yếu đến cơ quan xí nghiệp- dù là xí nghiệp , co quan đó là 1 hầm mỏ ở 1 nơ xa xôi heo hút tận cùng nào đó trên cái đất nước Trung Hoa - để trình diễn cho công nhân xem.
    Có sai chính tả mong mấy bác bỏ qua
  6. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    -Đó là 1 đời sống cực kỳ cực khổ .Nhưng nó lại nghĩ nhờ vậy kinh nghiệm sẽ cho nó hiểu biết của nó them phong phú, cũng nmhư kiến thức về ?o dân tôi , nước tôi ? them sâu sắc .Và nó tin như thế là phục vụ , vì góp phần giải trí cho người dân.Theo con gái tôi đó là 1 lối sống có ý nghĩ cao đẹp.
    -Đang tóp tép nhai bánh san uých , nó kể lại cho tôi biến cố tại xưởng phim của nó.
    -Suốt ngày con viết báo cáo đại tự cho cuộc CMVHVS vĩ đại .Người ta nói rằng viết báo cáo đại tư càng nhiều chừng nào thì càng tỏ ra nhiệt tình với CM bấy nhiêu .Bởi vậy ai nấy đều cắm cúi viết , viết , viết nữa , viết mãi , cho đến khi chỗ nào dán được tì cũng đã dán kín mít những báo cáo đại tự.
    -Có phải vì vậy mà trưa nay con ko về nhà ăn cơm phải ko?.
    -Chúng con nhịn cơm trưa và nhịn luôn cơm tối , để chỉ viết và bày tỏ nhiệt tình cách mạng.Hiện thời ai cũng đói meo , nhưng chẳng ai dám là người đầu tiên bỏ về.
    -Thế con viết cái gì ?
    -Khẩm hiệu và tố cáo những người bị cho là ?o bò? và tất cả kẻ thù của Trung Hoa như Đài Loan , Nhật Bản , Anh , Mỹ và cả Liên Xô nữa .
    -Làm thế nào để conb biết viết về cái gì .Hay là con cứ thế phịa ra ?
    -THì cũng có người phịa ra .Nhưng con nghĩ làm vậy cực kỳ nguy hiểm .Hầu hết tụi con đều lấy tài liệu từ van lãnh đạo.Con tập trung vào kẻ thù nước ngoài .Ban lãnh đạo cho phép con làm vậy , vì ban lãnh đạo nghĩ con ra đời ở nước ngoài , nên chắc con sẽ biết nhiều về nước ngoài.Con chẳng biết gì về đời sống của những ngừơi bị tố cáo .Mà con cũng ko muốn nói láo hay nói bong , nói gió , nói xiên , nói xéo .Những diễn viên lớn tuổi hơn như giám đốc , thư kí ?..đều phải viết bản tự phê bình chính mình .Một số lớn những người này từng bị tố.Thỉnh thoảng họ lại bị những người làm ?o hoạt động ?o lôi ra đấu trong các cuộc mít tinh đấu tranh hoặc bị để đều trần , bắt đứng hay quì gối ngoài trời nắng gắt .
    -Ôi ,thật khủng khiếp.
    -Dạ , khủng khiếp thật .Con cung tội nghiệp cho họ.Con nghe nói hầu hết trong đám ấy đều là kẻ thù của Giang Thanh (nghệ danh là Lam Bình; 1914?"1991 là người vợ thứ tư của Mao Trạch Đông , là 1 người thuộc Tứ Nhân Bang( Bè lũ 4 tên :Giang Thanh, Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn) ) ngày xưa .Con nghe nói Mao chủ tịch đã trao cho bà vợ toàn quyền để hoành hành trong số tất cả các người làm nghệ thuật .
    -Hình như mụ đang trình diễn 1 vở nhạc kịch theo kiểu tân thức ở sân khấu Bắc Kinh phải ko.
    -Dạ , hình như bả bất đồng gì đó với Ban lãnh đạo bộ VH .Tuy nhiên con nghe nói tất cả những diễn viên nào có tài năng và nổi tiếng hơn bả ngày xưa , lúc bà còn là diễn viên ở thượng Hải , đều đang chuẩn bị khăn gói vô trại cải tạo lao động .Người ta nói bả rất độc ác và hay ganh tài .Tốt nhất là đừn nói đến bả.
    -Tất nhiên phải dè dặt vậy đó.Bây giờ mụ ấy là đệ nhất phu nhân Trung Hoa.tại sao mụ ấy lại chĩa vào 1 số ít các nữ diễn viên lớn tuổi vậy.
    Có sai chính tả mong mấy bác bỏ qua
  7. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    -Có lẽ người ta biết rõ cái quá khứ của bà ta.Người ta nói trước khi đi Diên An và lấy Mao chủ tịch , bà ta có cả đống nhân tình và mấy đời chồng nữa.
    -Thì mao chủ tịch cũng có cả đống vợ chứ kém gì.Làm sao mụ ta lại ko nhiều chồng được kia chớ.Con được giáo dục theo truyền thống Trung Hoa nên con có quan niệm thanh khiết chủ nghĩa về những vấn đề như vậy .Riêng con , con nghĩ sao?Con có thể phê bình như vậy ko?
    -Má kì quá àh , cá nhân con chẳng có gì quan trọng.Con chỉ là 1 phần tử bé nhỏ trong quần chúng.Dĩ nhiên cái gốc gác của con và cái việc con ra đời ở nước ngoài đều có thề bị lôi ra phê bình.Cũng may con ra đời ở Úc chứa ở Anh hay ở Mỹ thì ko biết sẽ ra sao nữa.
    -Tất nhiên ko ai có thể nói Úc là 1 đế quốc
    -Dạ, trong xưởng phim hầu hết mọi người đều nghĩ Úc là 1 thuộc địa của Anh và dân ở đó vẫn còn bị áp bức.Họ đâu biết dân Úc cũng là dân Anh thứ thiệt, chỉ có những con kangaroo mới là dân bản xứ.
    -Con gái tôi cười vui vẻ.
    -Nó ăn bánh xong đứng dậy đi vào phòng riêng.Thình lình nó quay sang hỏi:
    -Cả ngày hôm nay má làm gì ?
    -Má được mời đi dự 1 buổi mít tính để tố 1 cụ trưởng ban kế toán văn phòng hang ngày trước .Hình như chính má cũng phải tham gia CMVH .Mà má có thể trở thành mục tiêu tấn công nữa là khác.
    -Trời đất ! Như thế thì cực kì nguy hiểm , sao má ko nói cho con biết trước.
    -Mai Bình rõ rang bị xúc động về điều tôi nói cho nó biết .Nó lại yêu cầu tôi kể lại hầu hết đầu đuôi cho nó nghe.Sau khi tôi kể những gì tôi trãi qua trong ngày , nó tỏ ra hết sức lo lắng .Nó hỏi:
    -Từ trước tới giờ văn phòng má làm ăn đàng hoàng chứ?Có làm gì lươn lẹo hay sai quấy ko?
    -Ko ,dĩ nhiên là ko bao giờ !
    -Tại sao họ lại lựa ông kế toán trưởng ?Hay ông ta vị phạm cái gì về qui định về ngoại tệ.Hay hang của má ko trả thuế?
    -Hãng trả thuế đàng hoàng đúng , đầy đủ , đúng luật.tất nhiên hang cực kì cẩn thận tuân thủ các qui định về ngoại tệ.
    -Hai mẹ con hoàn toàn bối rối, nhưng đều đồng ý là lo lắng cũng vô ích.Tôi thúc nó đi ngủ.Nó cú im lặng , im lặng 1 lúc rời mới chào tôi và đi ngủ.Dường như chỉ trong 1 chốc lát đó thôi mà nó thay đổi hẳn, già dặn so với những lúc bứơc chân vào phòng này, nó chỉ là 1 cô gái nhí nhảnh vô tư.
    -Tôi tắt đèn nhưng nó vẫn tỉnh như sáo.Tôi nghĩ cuỗc CMVHVS cũng là 1 kinh nghiệm đầu tiên của con gái tôi về 1 cuộc vận động chính trị.Tôi ko hiểu về sau này cuộc vận động sẽ tác động vào nó ra sao.lát sau cửa phòng ngủ của tôi nhè nhẹ mở.tôi bật đèn lên.
    -Má à , con ko tài nào ngủ được .Con xuống dưới nhà dạo và bản đờn nhe ?Mai Bình mặc quần áo ngủ đứng giửa cửa hỏi tôi như vậy.
    -Để má đi xuống với con.
    -Đó là 1 gia đình an vui đầm ấm.Nhưng trong ko khí đã thấp thoáng bong dáng của sự đe doạ.
    Có sai lỗi chính tả mong các bác bỏ qua
  8. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    -Những tuần lễ sau buổi mít tinh đầu tiên, tôi bị mấy người đến bửa trước thẩm vấn nhiều lần.Nội dung cũng chẳng khác với lần thứ nhất là mấy.Khi thì họ bảo tôi cung cấp danh sách những người khác Mỹ và người Âu mà tôi quen biết cùng với chức vụ của họ .Khi thì họ yêu cầu tôi cho biết những hoạt động của văn phòng chúng tôi.Nhưng khi trao cho họ những trang giấy mà tôi viết , thì họ chỉ liếc sơ qua .Trong khi mục đích chính là thúc đẩy tôi tố chủ cũ của tôi, họ chẳng hỏi tôi 1 vấn đề cụ thể về công ty.Ko khi nào họ vượt quá những lời nói bóng gió là hãng Shell đã làm 1 cái gì đó sai quấy và tất cả những cái gọi là tội ác ấy đều có tôi tham gia..Thệt ra , tôi có cảm tưởng là họ đang cố tình trì hoãn để có thêm thời gian, xin chỉ thị cấp trên, trước khi có dụ định tiến xa hơn, sự trì trệ các hoạt động của chiến dịch là do các cuộc đấu tranh gay gắt của các nhà lãnh đạo DCSTH , một bí ẩn nằm quá tầm hiểu biết của tôi cũng như của dân tộc Trung Hoa.Điểm tranh luận là ai sẽ lãnh đạo cuộc CMVH :guồng máy của DCS hay nhóm người đặc biệt theo Mao, được Mao chỉ định làm chủ tịch uỷ ban.
    -về sau này mới được tiết lộ là vào khoảng tháng 8 tại cuộc họp uỷ ban TU , Mao đã viết bích báo đại tự nhan đề là "Năm phát đạn thần công bắn vào bộ tư lệnh".Qua đó ông ta kịch liệt tố cáo guồng máy chính quyền (Đứng đầu là Lưu Thiếu Kỳ *************), và bí thư TUD (Đặng Tiểu Bình tổng bí thư).Nội dung của các cáo giác ấy cho biết đó là những bộ tư lệnh của GCTS Trung Hoa bởi vì - theo ông ta -các bộ phận này đã thực thi những chính sách bảo vệ và phục vụ lợi ích của GCTS.Đó là tố cáo nặng nề và gây xúc động nhằm chống lại guồng máy Đ và tổ chức chính quyền TU Trung Hoa CS.Sở dĩ Mao có thể tố cáo chống lại Lưu Và Đặng vì ông đã kiểm xoát được quân lực thông qua người được ông ta bảo trợ là Lâm Bưu(Bộ trưởng quốc phòng).Trong hoàn cảnh đó nhằm vớt vát lại địa vị cả mình , Lưu Thiếu Kỳ đã đưa ra bản tự phê có tính cách hình thức trong đó có nói rằng chính sách kinh tế của ông cho phép nông dân có 1 mảnh ruộng tư và 1 hình thức thị trường tự do là để đáp ứng nhuu cầu của dân thành thị.Chánh quyền đã khuyến khích sự phục hồi của CNTB là bước thụt lui trên con đường xây dựng XHCN.Có lẽ Lưu Thiếu Kỳ chấp nhận như vậy là giữ thể diện cho Mao .Sự thật thì chính sách kinh tế của Lưu Thiếu Kỳ đã cưu Trung Hoa sau sự xụp đổ về kinh tế sau thất bại thảm hại của Buớc nhày vọt vĩ đại của Mao 1958-1960.Tuy nhiên sự chấp nhận ấy của Lưu đã mao lẹ tỏ ra là 1 chiến thuật sai lầm đã khiến ông ta rơi vào thế bất ơơ5i và mở đường cho những người theo Mao đẩy mạnh cuộc tấn công nhằm vào chính ông ta và những người theo ông ta trong guồng máy chính quyền.
    -Thắng lợi của Mao tại cuộc họp của UBTUD là quyền lãnh dạo của cuộc CMVH đã được trao cho 1 uỷ ban đạc biệt gồm những người cánh tả theo Mao .Lần lần cả guồng máy chính quyền lẫn guồng máy Đ bị tê liệt vì cuộc tần công của các Vệ Binh Đỏ (Khét tiếng nhất trong cuộc CMVH) và các người CM
    Có sai chính tả mong mấy bác bỏ qua
    Được alphandt sửa chữa / chuyển vào 04:15 ngày 25/06/2010
  9. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    Và uỷ ban này đả trở thành cơ quan chánh quyền cao nhất .các thành viên của uỷ ban này trong đó có bà vợ của Mao là Giang Thanh có quyền hành xử với những quyền hạn cực kỳ đặc biệt.Và tất cả đều được bầu vào bộ CT.Trong suốt những năm diễn ra CMVH .Giang Thanh đã dùng địa vị với tư cách là vợ của Mao để trở thành người phát ngôn và đại diện cho Mao để truyền đạt các linh kiện và ý kiến được coi là của Mao nhưng thật ra trong nhiều trường hợp là xuất phát từ chính bà ta.Là 1 trong những ngừơi đàn bà đầy tham vọng và cực kỳ tàn nhẫn mà bị đứng chầu rìa bên ngoài đời sống chánh trị cua TRung Hoa cả mấy thập niền , nay nắm được quyền Giang Thanh Ko tha cho bất kì những ai chống đối dù có thật hay chỉ là trong tưởng tượng .hang trăm ngàn các viên chức Đ , văn nhân , nghệ sĩ , bác sĩ , các nhà khoa học và ngay cả thường dân rơi vào cái bóng của sự nghi ngờ của bà ta đều bị bà ta hành hạ tàn nhẫn.Một số lớn trong đó đã bỏ mạng bởi tay chân thân tín của bà ta.Trong cuộc họp UBTUĐ vào tháng 8 năm đó , Lâm Bưu đã nổi lên như 1 người tích cực nhiệt tình ủng hộ Mao.Qua lời tán tụng Mao qua bản báo cáo kết thúc hội nghị đăng tải báo chí, Lâm Bưu đã gọi Mao là " người mác xít vĩ đại nhất đang sống trong thời đại chúng ta " và hàm ý đặt Mao lên trên các nhà lãnh đạo Liên Xô-kể cả Stalin và là người kế tục chân chính của Lênin.Trong suốt 10 năm diễn ra CMVH , kể cả khi Lâm Bưu bị thất sủng danh hiệu ghê gớm và nịnh bợ ấy vẫn được những người theo Mao duy trì để ca tụng nịnh bợ Y.
    -Một Hôm , chỉ ít lâu sau khi bản thông báo kết thúc hội nghị của UBTUĐCS Trung Hoa được phổ biến Ông Hồ 1 người bạn của nhà tôi đã đến tham tôi.Theo truyền thống của người dân trung hoa , tình bạn của người chồng ko bao giờ gồm người vợ trong đó .Bởi khi người chồng chết thì bạn của người chồng ko bao giờ đến nhà đó nữa.Cho nên khi chồng tôi mất thì bạn bè của ảnh ko lui tới nhà tôi như khi ảnh còn sanh tiền .Chỉ riêng có ông Hồ thì năm nào vào Tết Nguyên Đán vẫn luôn đến thăm xã giaogia đình tôi.Và ông ta cũng chỉ dám lưu lại giây lát để hỏi thăm con tôi và tôi , đồi thời chúc sức khoẻ hạnh phúc trong năm mới.Ông ta thường nói đến chồng tôi , nói rằng rất qúy và rất lấy làm vinh ạhnh được làm bạn với chồng tôi.Rồi ông ta về để lại phong bì nhỏ đựng tiền lì xì cho đám gia nhân trong nhà.Đó là tục lệ cổ mà chỉ những người theo xưa mới còn giữ sau khi CS nắm ch1inh quyềnở Trung Hoa .Tôi cũng thích thú về sự viến thăm của ông ta và ông ta tuy nệ cổ 1 cách nghộ nghĩnh nhưng là người có tính cảm dễ thương.
  10. alphandt

    alphandt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/08/2008
    Bài viết:
    1.818
    Đã được thích:
    0
    Những tuần lễ sau buổi mít tinh lần đầu tiên, tôi bị mấy người bữa trước đến thẩm vấn nhiều lần. Nội dung cũng chẳng khác với lần thứ nhất là mấy. Khi thì họ bảo tôi cung cấp danh sách tên những người Mỹ và người Âu mà tôi quen biết cùng với chức vụ của họ. Khi thì họ yêu cầu tôi cho biết những hoạt động của văn phòng chúng tôi. Nhưng khi trao cho họ những trang giấy tôi đã viết, họ chỉ liếc sơ qua. Trong khi thúc đẩy tôi phải tố chủ nhân cũ của tôi, họ lại chẳng hỏi tôi một vấn đề cụ thể nào về công ty. Không khi nào họ vượt quá những lời nói bóng gió là hãng Shell đã làm một cái gì đó sai trái và rằng trong tất cả những tội ác ấy tôi đều có dự phần. Thật ra, tôi có cảm tưởng là họ trì hoãn để có thêm thời gian, xin chỉ thị của cấp trên, trước khi tiến xa hơn, sự trì trệ các hoạt động của chiến dịch là do cuộc đấu tranh gay gắt giữa các nhà lãnh đạo của Đ, một bí ẩn vượt quá tầm hiểu biết của tôi cũng như của dân tộc TH. Điểm tranh luận là ai sẽ lãnh đạo cuộc CMVH guồng máy của Đ hay nhóm người đặc biệt theo Mao, được Mao chỉ định làm CTUB.
    Về sau này mới được tiết lộ là vào đầu khoảng tháng 8, tại cuộc họp của ban UBTU, Mao đã viết bích báo đại tự nhan đề là “Năm phát đạn thần công bắn vào Bộ tư lệnh”. Qua đó ông ta kịch liệt tố cáo guồng máy chính quyền (đứng đầu là Lưu Thiếu Kỳ, *************) và Ban BTTUĐ (đứng đầu là Đặng Tiểu Bình, TBT). Nội dung của các cáo giác ấy cho biết đó là những Bộ tư lệnh của giai cấp tư sản Trung Hoa bởi vì – theo lời ông ta – các bộ phận này đã thực thi những chính sách bảo vệ và phục vụ lợi ích của giai cấp tư sản. Đó là lời tố cáo nặng nề và gây xúc động nhằm chống lại guồng máy Đảng và tổ chức chính quyền của Trung Hoa . Sở dĩ Mao có thể tố cáo chống lại Lưu và Đặng vì ông đã kiểm soát được quân lực thông qua người được ông ta bảo trợ là Lâm Bưu, Bộ trưởng Quốc phòng. Trong hoàn cảnh đó, nhằm cố gắng vớt vát lại địa vị của mình, Lưu Thiếu Kỳ đã đưa ra một bản tự phê có tính cách hình thức trong đó nói rằng chính sách kinh tế của ông ta cho phép người nông dân có một mảnh ruộng tư và một hình thức thị trường tự do là để đáp ứng nhu cầu của người dân thành thị. Chính sách đã khuyến khích sự phục hồi Chủ nghĩa Tư bản ở Trung Hoa và là bước thụt lùi trên đường xây dựng XHCN. Có lẽ Lưu Thiếu Kỳ tin rằng khi chấp nhận như vậy, ông ta đã giữ thể diện cho Mao. Sự thật thì chính sách kinh tế của Lưu đã cứu nước Trung Hoa khỏi sự sụp đổ về kinh tế sau sự thất bại thảm hại của Bước Nhảy Vọt vĩ đại của Mao năm 1958-60. Tuy nhiên, sự chấp nhận ấy của Lưu đã mau chóng tỏ ra là một chiến thuật sai lầm đã khiến ông ta ở vào thế rất bất lợi và mở đường cho những người theo Mao đẩy mạnh cuộc tấn công nhằm vào chính ông ta và những người theo ông ta trong guồng máy chính quyền.

    Thắng lợi của Mao tại cuộc họp UBTUD là quyền lãnh đạo của CMVH được trao cho một ủy ban đặc biệt gồm những người cánh tả theo Mao. Lần lần, cả guồng máy chính quyền lẫn guồng máy Đảng bị tê liệt vì sự tấn công của các Vệ binh đỏ và các người CM. Và UB này đã trở thành cơ quan chính quyền cao nhất. Các thành viên của UB này – trong đó có bà vợ của Mao là Giang Thanh – hành xử những quyền đặc biệt. Và tất cả được bầu vào Bộ Chính Trị. Trong suốt những năm diễn ra cuộc CMVH. Giang Thanh đã dùng cái địa vị là vợ của Mao để trở thành người phát ngôn và đại diện cho Mao để truyền đạt các lệnh và ý kiến được coi là của Mao nhưng thật ra trong nhiều trường hợp chỉ là xuất phát từ chính bà ta. Là một người đàn bà đầy tham vọng và tàn nhẫn mà bị đứng chầu rìa bên ngoài đời sống chính trị của Trung Hoa cả mấy thập niên, nay nắm được quyền nên Giang Thanh không tha cho bất cứ sự chống đối nào dù là có thật hay tưởng tượng. Hàng trăm hàng ngàn các viên chức Đ, văn nhân, nghệ sĩ, các nhà khoa học và ngay cả thường dân rơi vào trong cái bóng sự nghi ngờ của bà ta thì đều bị bà ta hành hạ tàn nhẫn. Một số rất lớn những người đó đã bỏ mạng bởi những tay chân thân tín của bà ta. Trong cuộc họp của UBTUD vào tháng 8 năm đó, Lâm Bưu đã nổi bật lên như một người tích cực nhiệt tình ủng hộ Mao. Lời tán tụng Mao qua bản thông báo kết thúc hội nghị đăng tải báo chí, Lâm Bưu đã gọi Mao là “người Mác-xít vĩ đại nhất đang sống trong thời đại chúng ta” và hàm cái ý đặt Mao lên trên các nhà lãnh đạo Liên Xô – kể cả Stalin – và là người kế tục chân chính của Lênin. Trong suốt mười năm diễn ra cuộc CMVH – kể cả khi Lâm Bưu bị thất sủng danh hiệu ghê gớm ấy vẫn được những người theo Mao duy trì.
    Một hôm, chỉ ít lâu sau khi bản thông báo kết thúc hội nghị của UBTBTUDCS được phổ biến, ông Hồ một người bạn của nhà tôi – đã đến thăm tôi. Theo truyền thống TH, tình bạn của người chồng không bao gồm người vợ trong đó. Bởi vậy khi người chồng chết thì bạn của chồng sẽ không đến nhà nữa. Cho nên kể từ khi nhà tôi mất thì bạn bè của anh ấy không lui tới nhà tôi như khi anh ấy còn sanh tiền. Chỉ riêng có ông Hồ thì hàng năm vào tết Nguyên Đán vẫn đến thăm xã giao gia đình tôi. Và ông ta cũng chỉ lưu lại giây lát, hỏi thăm con tôi và tôi, đồng thời chúc sức khỏe và hạnh phúc trong năm mới. Ông thường nhắc đến ông nhà tôi, nói rằng rất quý mến và lấy làm vinh hạnh được làm bạn với ông nhà tôi. Rồi ông ra về, để lại phong bì nhỏ đựng tiền “lì xì” cho đám gia nhân trong nhà. Đó là tục lệ cổ mà chỉ những người theo lối xưa mới còn giữ sau khi CS nắm chính quyền ở TH. Tôi cũng lấy làm thích thú về sự viếng thăm của ông và nghĩ ông tuy nệ cổ một cách ngộ nghĩnh nhưng là người có tình cảm dễ thương.

Chia sẻ trang này