1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sống!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi anamow, 16/05/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    Lovely_pig1987: cảm ơn ý tốt của bạn! Nếu có duyên, chúng ta sẽ là bạn :)

    Ngày mai sẽ đi mua 1 đôi giầy khiêu vũ, hôm nay tập bằng giầy bệt hay bị nhấc gót khiến mình ko thoải mái lắm. Nếu ko phải là đang ở lớp học, mình chỉ muốn đi chân đất, nhắm mắt lại và lướt đi....lướt đi....mềm mại, nhẹ nhàng như cánh **** trong giai điệu butterfly waltz. Mình học belly dance để rồi nhận ra mình ko muốn rời xa khiêu vũ. Mình học latin cuối cùng chỉ để quay trở về với standard.

    Một ngày bão về, ngồi co ro ôm cún con trong lòng, chuông đt báo có tin nhắn - là của Mím Môi! Hơi bất ngờ 1 chút! Ở lớp học nhảy cũ, sau khi mình nghỉ đc vài buổi, Mím Môi đi học lại, gọi điện hỏi, mình nhớ cả 2 chỉ vội vã vài câu thông báo kèm lời hẹn vu vơ của những người yêu thích khiêu vũ rồi cúp máy. Tự nhủ, cũng chỉ là tình cờ lướt qua nhau. Mím Môi nhắn tin sau gần 1 tháng, nhắc lại lời hẹn của mình. Hôm đó ko hiểu sao có người cứ cười tủm tỉm. Nhắn lại cũng chẳng nhiều, chỉ đưa cho Mím Môi lịch và địa điểm lớp học mới của mình. Rồi sau đó.... có những hôm lười biếng, mệt mỏi muốn nghỉ, nghĩ đến lời hẹn với 1 người, nhớ ánh mắt người ấy với những tia sáng lấp lánh khi nói về khiêu vũ, nhớ hình ảnh nụ cười của người ấy trên gương mặt đầy mồ hôi vì phải làm partner 1 đứa hậu đậu như mình, nhớ thế nên lại lết đến lớp và chăm chỉ luyện tập.

    Từ đó đến giờ, mình và Mím Môi chưa hề gặp lại nhau. Mình ko biết khi nào sẽ gặp lại hay có thể gặp lại không. Một lời hẹn đôi khi chỉ là 1 lời hẹn, vu vơ và ko xảy ra nhưng ta vẫn cảm thấy ý nghĩa vì biết rằng, nhờ nó ta đã nỗ lực như thế nào. Mím Môi thích latin, mình lại theo standarb, partner của mình có thể sẽ là 1 người khác, nhưng Mím Môi đã là partner đặc biệt đối với mình rồi - chỉ là.... chưa thể nói với 1 người như vậy thôi.
  2. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    Tôi thích đi tàu. Cảnh vật lướt qua tầm mắt, trôi vùn vụt ngoài ô cửa kính rất rộng, như thể bạn đang bỏ lại bộn bề sau lưng, đứng bên lề cuộc sống, thư thái và tĩnh tại. Đeo tai nghe và bản nhạc yêu thích vang lên trong sự tận hưởng bí mật, dù có bao nhiêu cặp mắt xung quanh, thế giới chỉ là của riêng bạn mà thôi. Tôi thích đi tàu mùa đông, co ro và ấm áp trong lớp quần áo mềm mại. Gọi 1 ly cafe nóng và dùng nó như lò sưởi để ủ ấm đôi tay, hay như thứ hương thơm gây hưng phấn. Lôi tập giấy trắng ra và hí hoáy viết bằng bút chì đã được gọt. Tôi thích cảm giác gọt bút chì. Gọt bút chì của tôi có hình con ếch màu đỏ với miệng rộng cười ngoác để nhét bút vào, xoay xoay và như 1 phép màu, bút chì đã thay hình đổi dạng. Mấy giây ngắn ngủi của những vòng xoay trong miệng con ếch đủ để tôi thích thú suốt chuyến tàu hôm đó. Tôi thường nghĩ mình là bút chì, trải qua đau đớn nhất định sẽ trở nên đẹp đẽ và thanh cao hơn. Thực tế, tôi ko chắc mình có giống bút chì hay ko nhưng cuộc đời và con người đã có lúc sắc nhọn như lưỡi dao gọt trong miệng con ếch màu đỏ của tôi.

    Trái đất ko vì ai mà quay chệch khỏi quỹ đạo của nó, nhưng tôi đã vì 1 người mà cuộc đời rẽ sang hướng khác. Một hướng đi bỏ lại tất cả: gia đình, bạn bè, sự nghiệp và ngay cả bản thân. 20 tuổi - vì tình yêu tôi đã vượt qua mọi giới hạn. 25 tuổi, bạn nhận ra rằng, cuộc đời đã giới hạn bạn lại rồi. Liệu lần này, tôi có nên vượt qua những giới hạn lần nữa, ko phải vì tình yêu mà vì chính bản thân. Tuy nhiên, tôi luôn băn khoăn. Cuộc đời thường có 2 loại giới hạn. 1 loại bạn nhất định phải vượt qua nếu muốn vươn tới thành công và hạnh phúc, loại còn lại, bạn tuyệt đối ko nên bước qua, vì đó là những bậc thang dẫn xuống sai lầm và thất bại. Tôi lẫn lộn giữa chúng trong suốt những năm qua. Tôi rơi xuống rồi lại bò lên, bò lên rồi lại rơi xuống. Rốt cuộc, đến giờ này tôi vẫn là kẻ loay hoay đứng giữa ngã 4. Ngoài kia, cuộc sống đang trôi đi.... .
  3. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    Một đầu tuần mà tôi cho rằng, đất trời đang nóng dối già trước khi những đợt se lạnh ùa về. Oi nồng thế này quả thực rất khó chịu! Như một giai đoạn khó khăn, khủng hoảng - ko thanh thản, ko bình yên, chưa bao giờ ngừng cô độc, chưa bao giờ ngừng trống rỗng, chưa bao giờ ngừng kiếm tìm mà ko biết mình cần gì, muốn gì, tìm cái gì. Tôi đã tự cho rằng những gì mình trải qua là tồi tệ, là bi kịch mà quên mất rằng trong cuộc khủng hoảng bao giờ cũng tiềm tàng cả mối nguy lẫn cơ hội. Tôi đã cứng đầu ôm lấy quá khứ , bảo thủ gặm nhấm nó mà quên mất rằng ta có thể quay lại khoảng không gian đó nhưng thời gian thì ko. Tôi đã tự khép mình vào 1 vỏ bọc chật hẹp và nghĩ ta không giống tất cả mọi người mà quên mất rằng cuộc đời này ai cũng đặc biệt theo cách của riêng họ. Tôi đã khổ sở tìm cách trốn tránh và loại trừ những phức tạp của cuộc sống mà quên học cách tồn tại cùng với chúng để biết rằng chính điều đó sẽ chỉ hướng cho tôi đi. Trí nhớ của tôi đang lão hóa ko phải theo tuổi tác thời gian mà bởi sự chật hẹp của suy nghĩ. Nắng chói chang cách tôi 1 cánh cửa, và mưa mát rượi cũng chỉ cách tôi 1 buổi chiều....
  4. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    Một buổi chiều đầy nắng. Mở topic ra viết hơn 1 lần rồi delete và đóng lại. Những dòng chữ nhạt thếch, nhìn thấy, đọc được nhưng chẳng chạm vào góc ngách nào, chẳng gợi lên cảm giác gì. Nếu sự đần độn là giấc mơ thì có mấy ai đánh đổi giấc mơ để tình giấc, để nhìn thấy những bất trắc của cuộc đời? Và ta sẽ chọn lựa điều gì: hạnh phúc của 1 thằng đần hay nỗi đau của người khôn ngoan? Điều tồi tệ nhất là ta ko có lấy nổi, dù 1/2 của sự lựa chọn. Ta đã cố đần độn mà sao mãi ko thấy hạnh phúc như kiểu "ngu si hưởng thái bình". Khôn ngoan nửa vời chưa đủ thắng nổi chính bản thân mình chứ đừng nói người đời. Ta đang cố sức để trở thành cái ta ko phải là trong khi ta chưa bao giờ tự ý thức được cái ta thật sự là.
  5. thitnackho

    thitnackho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2005
    Bài viết:
    270
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống còn rất nhiều thứ có ý nghĩa
  6. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    thitnackho: mình ko có ý gì với bạn cả đâu! Nhưng với câu bạn type thì mình thấy nhàm lắm rồi. Cuộc sống hiện tại, mình chưa tìm ra cái quái gì là có ý nghĩa cả. Nhìn con cún nhà mình còn thấy cuộc sống của nó bận rộn và thú vị hơn! Điều đơn giản là sống đúng với con người thật của mình cũng ko thể, ko dễ và có lẽ là ko được nữa rồi. Mất hết cảm giác yêu thương và gắn bó với mọi thứ, mọi người. Nếu có thể, đi đến 1 nơi ko ai quen biết và làm lại tất cả mọi thứ từ đầu thì thật hay. Nếu phải bán thân để được như thế thì cũng dám làm. Khốn kiếp! Cuối cùng lại thành ra thế này. Như c ứ t !

    Vớ vẩn quá, lải nhải chuyện lung tung giải tỏa chút vậy.

    Một bạn mang vẻ trầm tĩnh, điềm đạm, sẵn sàng cho lời khuyên bất cứ khi nào tôi muốn. Bạn thể hiện biết điều, luôn để tôi bắt bẻ, bắt nạt, bắt đủ mọi thứ. Trong mắt bạn, tôi là con bé khá dịu dàng, hơi ương bướng, 1 chút trẻ con và đôi khi ghê gớm. Cũng vài năm quen nhau, thế là bạn cho rằng giữa tôi và bạn ko có gì phải lo lắng, ko có gì để giấu diếm nhau. Bạn thấy tôi là người để bạn dễ dàng nói ra tất cả mọi chuyện và bạn đòi hỏi từ tôi điều ngược lại. Khi tôi ko làm thế, bạn che giấu sự ko vừa ý của mình bằng thái độ tôn trọng nửa vời thiếu lịch sự. Tôi vẫn thấy trong bạn là 1 cậu bé dù bạn luôn cố gắng tỏ ra 1 người đàn ông. Suy cho cùng, cả tôi và bạn đều là những đứa trẻ to xác mà thôi. Thế nên, đừng cố gắng đóng 1 vai diễn nửa vời nữa bạn nhé!

    Một anh lãng tử phong trần, bất cần, phớt đời. Ừ thì cứ cho anh là thế! Lịch sự, nhẹ nhàng, dịu dàng, kiên nhẫn, rút cuộc đích đến mà a muốn cũng chỉ là cái giường. Trong mắt anh, tôi luôn là cô gái lễ phép, ngoan ngoãn và đã từng hoang dã, đã từng quyến rũ. Bốn năm quen nhau mà sao suy nghĩ của anh ko đi xa hơn được 4 cái chân giường nhỉ. A tự tin và ngạo mạn với cái mà anh gọi là mọi thứ đều có giai đoạn của nó. Và tôi đã thành công trong việc ru ngủ anh cùng cái ý nghĩ hãm ko thể tả nổi đó. Anh sẽ mãi mãi chỉ biết một tôi lễ phép, ngoan ngoãn và đầy e ngại, rụt rè như cô bé anh vẫn xoa đầu nói, ngủ ngoan nhé! Ko phủ nhận, có những lần tôi đã phải đấu tranh quyết liệt, phun nước lạnh vào người để thức tỉnh bản thân trước 1 cái gật đầu đồng ý. Tôi ko phải gỗ đá để ko bị ám ảnh trước vẻ lãng tử và dịu dàng, xa cách và ân cần của anh khi ko chỉ trên giường. Nhưng cũng chính cái vẻ ngạo mạn đó của anh đã khiêu khích sự kiêu hãnh trong tôi. Suy cho cùng, cả tôi và anh đều là những kẻ ích kỷ mà thôi. Thế nên, ngủ ngoan (trong sự ảo tưởng) anh nhé!
  7. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    Tôi nhìn thấy mùi nỗi nhớ quyện trong làn khói trắng mờ của ly cafe. Khi nỗi nhớ bay lên để lại 1 vệt dài trong ký ức, tựa đầu vào cửa sổ, tôi vẽ hình trái tim cùng dấu hỏi. Đoàn tàu đang lao đi, đưa tôi đến 1 sân ga có tên trên bản đồ. Tôi đang lao đi, đưa bản thân mình đến 1 nơi trống rỗng và mơ hồ. Tôi ko thích cảm giác này, nhưng để tìm cách giải quyết, tôi biết mình phải chấp nhận cùng nó. Điên rồ và tung hê tất cả chẳng giúp đc gì. Tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng xung quanh chẳng ai trả lời được, tôi tìm đáp án trong những quyển sách xếp thành chồng, nhưng mọi thứ sao vẫn mông lung. Mỗi đêm nằm xuống, trong những giấc mơ tôi thấy cuộc sống rất thực, và khi tỉnh giấc tôi lại có cảm giác mình đang bắt đầu mơ.

    Quyết định bán 1 đồ vật có giá trị để lấy tiền chi phí cho việc theo đuổi lâu dài ngôn ngữ đã chọn. Vẫn luôn vậy, với cuộc sống và những chọn lựa, tôi hành xử hệt như dân cờ bạc đỏ đen ko chuyên. Thời buổi này biết 2 ngoại ngữ chẳng còn là gì ghê gớm, nhất là với kẻ đã dại dột từ bỏ con đường học vấn chính quy. Ôi! tôi ơi là tôi! Đẩy cái lap sang 1 bên, đập đầu xuống bàn cho tỉnh rồi lấy sách vở ra đi! Già rồi! Tiền và thời gian thì lại có hạn đấy!

  8. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    Chưa đầy 2 tiếng nữa là đến giờ tập. Người hướng dẫn vẫn nhẹ nhàng "giữ nhịp thở bình thường và đều đặn" nhưng có mình mới biết, cắn răng, nín thở vì đau, tim đập thình thịch, mặt cúi gắm để giấu vẻ đau đớn lộ rõ. Mấy giây cho mỗi động tác, trong đầu ko ngừng tự nhủ "tuyệt đối ko bỏ cuộc, tuyệt đối - tuyệt đối ko bỏ cuộc, tuyệt đối - tuyệt đối - tuyệt đối ko bỏ cuộc." Ko còn nhiều thời gian, ko thể cứ hời hợt rồi lại dở dang và chẳng đi đến đâu. Khi đặt bản thân vào tâm thế ko còn gì để mất, tâm thế của kẻ bị bỏ lại, thất bại và cô độc, ta chỉ có 1 con đường duy nhất: TUYỆT ĐỐI KO BỎ CUỘC, TUYỆT ĐỐI - TUYỆT ĐỐI KO BỎ CUỘC, TUYỆT ĐỐI - TUYỆT ĐỐI - TUYỆT ĐỐI KO BỎ CUỘC.
  9. anamow

    anamow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2010
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    1
    Chúng ta đang sống trong một thế giới ko có gì là ko thể lãng quên. Những ký ức đau buồn giấu trong ngăn chôn vùi, những kỷ niệm tươi đẹp phủ mờ bụi thời gian. Năm tháng qua đi, người ta học cách trưởng thành bằng sự lãng quên nhưng muốn yêu thương, người ta lại phải luôn ghi nhớ. Ta đã ko còn yêu thương, vậy tại sao vẫn ghi nhớ những hình ảnh đó, ký ức đó, khoảng thời gian và không gian đó. Điều duy nhất ta đã lãng quên, là những cảm xúc nồng nàn từ trái tim mình. Có phải vì sự lãng quên duy nhất này mà ta vẫn luôn ghi nhớ tất cả. Ký ức sống động như 1 bộ phim. Ta có 1 vai trong quá khứ của mình, là linh hồn lơ lửng trong không gian, dõi theo mỗi bước chân non nớt, dại dột của chính ta ngày xưa ấy. Ta muốn lau giọt nước mắt tủi thân của mình trong buổi chiều mưa lạnh lẽo và cô đơn năm ấy. Ta muốn ôm vào lòng cơ thể run rẩy cắn chặt môi vì sự tổn thương trước lời nói bội bạc sâu hơn mọi vết thương từng có. Ta muốn xoa nhẹ những vết bầm tím đau đớn mà cơ thể nhận được từ thứ giả dối nhân danh tình yêu. Nhưng ta chỉ có thể đứng nhìn.....đứng nhìn ta gạt nước mắt đi tiếp trong cơn mưa chiều hôm ấy, đứng nhìn ta dần trở thành 1 con người rất khác sau khi vết thương cứ mãi ko lành, đứng nhìn ta vất bỏ mọi cảm xúc chỉ để nuôi lớn hận thù. Đứng nhìn và bất lực.....Nỗi đau có thể diễn tả được đã ko còn là nỗi đau thực sự.....

    Ai đó nói chưa từng đau đớn, nếu ko phải là rất may mắn, sẽ là chưa bao giờ dám yêu thương sâu sắc.
  10. anhsang_cuoi_duongham

    anhsang_cuoi_duongham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2010
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    1
    sống là mâu thuẫn , sống là đấu tranh ???!!

Chia sẻ trang này