1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sống

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Hoa_moc_lan_new, 15/09/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Ko hiểu sao tuy nó có nhiều bạn,nhưng với nhỏ thì dường như rất khác so với mọi người...Bởi vì nhỏ trong lòng nó rát khác so với mọi người ư?,nhưng 2 đứa,theo năm tháng,dần dần lờ mờ cảm nhận được tri kỉ là ntn...Nhỏ trong lòng nó à,trước hết là 1 cái phanh luôn phanh nó lại rất kịp thời.Bởi nó là đứa hay nghĩ ngợi,việc vui,việc tốt thì ko sao,và việc của mọi người thì nó luôn tỉnh táo,và nhỏ nghĩ cũng ko được bằng nó,nhưng,với chuyện riêng của nó thì luôn luôn giống như cái mê cung,nó càng nghĩ,càng tiến sâu thì lối vào càng lùi dần,đến cái mức có bao nhiêu ngã ở quanh nó,thì nhỏ xuất hiện và lôi được nó ra.Bao giờ cũng là như thế...Nó lại còn hay bốc đồng nữa,và bao giờ đến lúc bốc nhất,là lúc nó hâm hấp,để rồi thể nào cũng làm 1 việc gì đó cũng hâm hấp,để rồi đang bay thì rới oạch 1 cái,đau,buồn,thất vọng...thì lúc ấy nhỏ hiện ra,"vớt" nó lên khỏi cái hố đen đáng ghét trong nó,mà nó đang lún vào...Nhỏ rất hay tỉ tê,như là 1 ai đó cứ mê mẩn cái người nào mà họ ngưỡng mộ...Nhỏ thực sự ngưỡng mộ nó,và bao giờ,nó cũng lôi ra đủ hết những cái tệ của nó,vì thực sự nó luôn luôn ko hiểu được nó đã làm gì,khiến nhỏ đối với nó như thế,cũng như là tình cảm của mọi người dành cho nó,hơn nữa,nó cũng rất bình thường như bao người thôi...Nếu bị ghét,bị hiểu lầm,thì nó sẵn sàng hỏi thẳng tại sao,nhưng,sao có thể hỏi tại sao lại quý mến nó được?...và bao giờ,trước cái vẻ mặt vì ko hiểu,lại ngỡ ngàng mà nhìn cứ ngô ngố của nó,nhỏ ngắm nghía nó,và cười...mãi sau này mới biết lí do tại sao,mà dú nhỏ vẫn thỉnh thoảng nhắc lại,nhưng mặt nó vẫn cứ ngô ngố..."Thế này này,ng.Y P đi học Anh,cô giáo có nói" trong tiếng Anh có rất nhiều từ đồng nghĩa,trong đó lại có rất nhiều từ chỉ khác nhau 1 xíu thôi...nhưng cái khác nhỏ xíu đó,chính là ý nghĩa mà chúng tồn tại,là chính chúng,chứ ko phải là 1 từ đồng nghĩa nào khác..." ng.Y T cũng như thế đấy,ng.Y có thứ mà ko ai có được,chính thế mà ng.Y iu ng.Y..."
    Nói đến cái cách mà 2 đứa gọi nhau: ng.Y,mà bao lần 2 đứa đau cả bụng vì...cười.Bọn lớp cứ 1 lúc nghe 2 đứa nói chuyện với nhau thôi,là bao giờ cũng lắc đầu chào thua vì ko thể hiểu được ng.Y là đứa nào,là nó hay là nhỏ...Đúng là cái bí mật đó,chỉ có 2 đứa hiểu mà thôi.Và có 1 lần,lớp đi thăm quan,lúc về cả bọn vây chặt lấy mấy hàng bán đồ lưu niệm,đông nghẹt vì cả những khách tham quan khác nữa.Nó mua đồ xong trước,chen đến toát mồ hôi ra được chỗ thoáng,thì ngó xem nhỏ ở đâu,và khi thấy thoáng bóng nhỏ,nó gào lên" ng.Y ơi!",và thay vì những cặp mắt tròn xoe ngó nhỏ,thì người bị soi là cậu bạn đang đứng rất gần nhỏ.và khi mà ánh mắt của mọi người đến được điểm dừng ấy,thì còn tròn xoe mắt hơn,rồi bắt đầu khúc khích cười,cậu bạn thì mặt mũi đỏ lừ,chết chân tại chỗ.Còn nó và nhỏ,sau khi định thần được cái gì vừa mới diễn ra,thì bò lăn ra mà cười...Trên đường về,cậu bạn mon men lại gần 2 đứa,tuyên bố " Lần sau ko bao giờ đi gần2 bà nữa đâu,cứ tránh xa là...an toàn",rồi vọt lẹ.2 đứa lại ôm bụng cười...

    Chuyện tình tôi vốn không lời giờ xa tít những mù khơi mà xanh thắm những cơn mưa lòng tôi...

  2. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Bầu trời và trẻ con.
    Nhỏ vẫn ko thích mấy "trò" như là vẩn vơ đi vòng quanh sân trường nhặt lá,rồi đi ngoài đường thì cứ ngước mắt lên nhìn trời...của nó...Có 1 lần,2 đứa bùng tiết,lang thang qua ko biết bao nhiêu là con phố,lần ấy,dường như là ko kìm được,nhỏ hỏi nó: "sao thích nhìn trời thế?",nó cười xa xăm," ko hiểu sao những lúc ngước nhìn trời,rồi như đắm trong cái màu xanh nhạt nhạt nhưng vô tận,cảm giác thấy người cứ lâng lâng,và bao muộn phiền như tan biến hết,thấy lòng mình cũng nhẹ bẫng như những đám mây đang chằm chậm trôi ý,và,ko hiểu sao,cứ ngước nhìn trời thì dù là ở quê,cũng như là mình đang ở nhà với bố mẹ,cũng như là khi nào nhớ ông bà quá,nhìn lên bầu trời sẽ có được cảm giác mình đang ở quê,và,dù mình có đi đâu xa bao nhiêu,thì ngước nhìn bầu trời cũng thấy được hết những con người mà mình yêu thương,mình nhớ nhung.Bầu trời là nơi mà mình có thể gặp những con người mà mình vốn ko thể gặp được..." Nhỏ đã ngỡ ngàng lắm...và sau lần đó,thì ko chỉ có nó đi ngoài đường cứ ngửa cổ lên trời...vì vốn nhỏ rât thực tế,nhỏ vốn cũng nghĩ như bao người khác,thỉnh thoảng "phán" nó 1 câu "lãng mạn" như thế!...
    Cho nên,nó vẫn thầm mong ước cáo áo cưới mà sau này nó sẽ mặc,1 lần duy nhất trong đời,sẽ có cái màu mang bao nhớ thương đó,nhỏ lắc lắc đầu,cười cười trêu: "ko có ai mặc áo cưới màu xanh đâu ng.Y ơi!",nhưng nó biết nhỏ thầm ủng hộ cái mong ước bé con đó của nó...
    Thế là bầu trời thân yêu của nó đã có người cùng nó nắm tay mà...bay...cái nắm tay chặt hơn mọi ngày,và sẽ chặt mãi,chặt mãi....

    Chuyện tình tôi vốn không lời giờ xa tít những mù khơi mà xanh thắm những cơn mưa lòng tôi...

    Được Hoa moc lan sửa chữa / chuyển vào 12:35 ngày 16/11/2002
  3. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Đôi khi trong đầu nó vẫn hiện lên 1 câu : "Làm sao có thể tin tưởng ai hết lòng được,người trong nhà còn ko thể tin được 100%"...nó chả nhớ được nó nghe câu ấy ở đâu,nhưng vói nó thì câu đó ko tồn tại trong đầu nó,trong lòng nó.Đôi lúc,nó biết nhỏ cứ ừ ầm,động viên nó,nhưng trong lòng nhỏ còn đôi chút ngờ vực,thậm chí là "ko được đâu"...Nó vẫn luôn biết trong bụng nhỏ ntn,còn nhỏ thì ko thấy được như thế,nhưng nó ko buồn,vì nó vẫn thấy tình cảm mà nhỏ dành cho nó còn nguyên vẹn ntn,hơn nữa,có ko tin tưởng nó,cũng là từ nó...Giống như là bố mẹ nó vậy,luôn ko thấy được nó đã làm được gì,mà chỉ luôn nhìn vào những thứ nó chưa làm được để cứ ấn nó chìm mãi xuống trong những dằn vặt,dằn vặt bởi bố mẹ đáng lẽ ra phải là người hiểu nhất,thông cảm nhất,dù,nó đã sai,sai nhiều,nhưng bố mẹ là bố mẹ kia mà...
    Lần đó nó hục hoặc với bố mẹ 1 trận lớn,đến nỗi mà nó chỉ muốn lao ra khỏi nhà,để ko phải nghe thêm những lời bố mẹ nói mà như là những mũi kim chọc vào tim nó,nó đau đớn,nó thất vọng,nước mắt nó đầm đìa,nó nư muốn điên lên,cũng chỉ bởi vì những lời đó lại được thốt ra từ bố mẹ,phải,từ chính bố mẹ nó.Nhưng mà chẳng bao giờ bố mẹ có thể hiểu được nó đau ntn,và nhỏ cũng thế.Nhỏ nói chuyện với mẹ nó,rồi nói chuyện với nó,mà chỉ cần nghe câu đầu tiên nhỏ thốt ra,thái độ của nhỏ,nó nói luôn mẹ đã nói vói nhỏ những gì về nó.Nhỏ cũng hơi ngỡ ngàng,nhưng trong nhỏ lúc đó,dành cho nó vẫn chỉ là 1 phần mấy niềm tin...Nó biết hết,nhưng mà lúc đó nó chẳng khóc được,cũng chẳng cười được.Chỉ có 1 cách,nói,nói hết tại sao mọi người nhìn,chỉ thấy việc bố mẹ và con cái như thế,thật bình thường,nhưng nếu bình thường như vậy thì nước mắt nó đã chẳng tuôn ra nhiều ấm ức như thế...Lúc đầu để an ủi nó,nhỏ có kể hồi lớp 9,khi mà nhỏ bị cô lập trong lớp,nhỏ đã rất buồn,khủng hoảng,thì bố của nhỏ,lúc ấy đã rất kịp thời nói chuyện với nhỏ,vực nhỏ dậy,và rồi nhỏ có nói chuyện của nó rròi cũng se qua như thế...Nó cười buồn "Ng.Y có thấy 2 chuyện này quá khập khiễng khi đem ra so sánh ntn ko?...Ng.Y ko thấy gia đình luôn là nơi mà mình có thể trở về ngả lưng sau bao khó khăn,mệt nhọc ko?,luôn là thứ cho ta ấm áp nhất,nhất là khi ta thất thểu quay về...Giá mà ng.Y với bố cũng được 1 lần như ng.Y P với bố như thế,nhưng mà đã bao giờ?,tại sao mà ng.Y chỉ muốn về quê thôi,vì mọi người ở quê có "thứ" đó dành cho ng.Y,ít nhất là trong lúc này ng.Y có thể thấy,có thể ôm "thứ" đó vào lòng thật chặt!!!Trong lúc này ng.Y chỉ cần "thứ" đó,chỉ cần thứ đó để ng.Y có thể tiếp tục đi tiếp được...Ng.Y P có nói lúc trước nhà ng.Y P cũng khổ sở lắm phải ko,bố mẹ cũng rất vất vả,và bị người ta khinh....nhưng,nhà ng.Y mọi người hoà thuận,yêu thương nhau như thế...nhà ng.Y T mà có đi ăn mày nhưng đùm bọc nhau được như thế,thì ng.Y có thể sống ngon lành,nhăn nhở...Ng.Y với bố,luôn luôn mong chờ ngày mà bố sửa sai,và ng.Y có thể "bỏ qua" hết vì cái sai của bố mà mẹ con khổ nhiều,ng.Y có thể ko lôi "tội" của bố ra mà nói như mẹ,vì thấy thương bố nhiều lắm khi mẹ chẳng cho bố 1 lối thoát...và ng.Y đã tin,đã mong,đã hi vọng...nhưng mà tại sao bố mẹ ko thể như thế với ng.Y?,sao ko thể bỏ qua để mở cho ng.Y 1 con đường?...Tại sao mà mọi người vẫn nói bọn trẻ con như là cái gương mà khi ai soi vào đó,có thể thấy được là tốt hay là ko tốt,và tại sao bọn trẻ lại rất nhạy cảm: yêu nguời tốt với chúng và ngược lại?...Bởi vì,tình yêu và lòng tin của chúng luôn đầy,giống như 1 tờ giấy trắng mà ko gì có thể vấy bẩn,thời gian ko làm giấy hoen ố được".Ng.Y T cũng đối với mọi người như thế đấy,những con người mà ng.Y T yêu quí,có thể,và ng.Y cũng đã bị lợi dụng,và ng.Y đã rất buồn,nhưng,ko thể nào thôi yêu thương như thế,chỉ để lòng mình ko bao giờ phải nuối tiếc,vì đã đắn đo,vì đã thận trọng...Cũng đừng nói ng.Y T nên thế này thế kia,ng.Y là người biết rõ nhất trong nhà ng.Y sau này,khi bố mẹ già rồi,ng.Y sẽ phải ntn,và ng.Y phải làm gì...nhưng mà lúc này,ng.Y thực sự muốn về quê để quên đi tất cả,để khi trở về có thể bình thản mà thay đổi mình,thay đổi tất cả theo lời bố mẹ..."
    Nhỏ nghe xong im lặng rất lâu,thỉnh thoảng cười cười và "ừ,ừ"...Đã rất muộn,nó giục nhỏ về,vì hôm đó ko về quê được,nó bắt xe ôm chạy lên nhà 1 nhỏ bạn khác,khóc cho đã đời rồi ngủ vùi,rồi khi nó có thể bình thản mà về nhà,nó gọi nhỏ đến đưa nó về...Thì nhỏ cũng chịu về,sau khi chìa tay ra,siết thạt chặt tay nó,cười,nói : "Ừ,giờ thì ng.Y hoàn toàn ủng hộ những gì mà ng.Y định làm,và ng.Y tin là ng.Y sẽ làm được!"...
    Nhỏ nói nhỏ tin nó sẽ làm được,vì nhỏ cũng đã như bao nhiêu ngươì khác,như bố mẹ nó,thấy nó cứ viển vông thế nào,nhất là thực tế những gì mà nó đã và đang làm,lại ko tốt nhiều hơn...Nhưng giờ thì nhỏ hiểu tại sao nó bảo nhỏ rằng" ko nhất thiết phải biến những lo lắng của mình thành những giọt lo âu.Mình có bay bổng là để vực lên chính mình,để mình có dũng khí bước tiếp,bước qua chứ ko phải là để làm giảm đi những cái gọi là thực tế vốn tàn nhẫn."...vì nhỏ luôn lo lắng đến toát mồ hôi khi gặp phải 1 vấn đề khúc mắc,1 khó khăn nào đó.Còn nó thì ko như vậy,nó ko buông 1 câu" Ôi giời,chuyện vặt",nhưng nó vẫn có thể bình tĩnh đối diện,dù trong bụng nó nỗi lo cũng ko nhỏ... Thế nên tại sao lại ko cho mình bay bổng,ko cho mình quyền được lãng mạn?!!!!

    Chuyện tình tôi vốn không lời giờ xa tít giữa ngàn khơi mà xanh thắm những cơn mưa lòng tôi...

  4. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    .....ngày...tháng...

    Chưa mưa thì sấm đã ầm ầm,và chỉ 1 lúc sau,mưa ào xuống...Đã lâu rồi chưa được khóc hay sao mà hôm nay ông trời đổ nước mắt dữ dội quá...Cứ mưa to là nó nhớ,nhớ như in trận mưa năm ngoái,cả Hà Nội mênh mông...
    Nhà nó ở tầng 1 của khu,thầu được cái gầm cầu thang để nhận trông xe.Nhà thì bé tẹo nhưng cái hầm thì rộng mênh mông,rộng thì đựng được nhiều xe,nhưng cũng gánh thêm khổ cho bố mẹ...Trận mưa năm đó,nó đang thiu thiu ngủ thì bị dựng dậy,nhà xe ngập,mà nghe như cả nhà lụt đến nơi,nó ào ra,nước như ở thác cứ tuôn ào ào vào,cái giường bố vẫn nằm nổi lềnh bềnh,và nhiều thứ đồ nữa cũng lềnh bềnh,lúc đó,nước đã quá đầu gối.Bố mẹ gọi mọi người ở khi có xe gửi dậy cho xe lên nhà,nó thì được phân công đi bấm chuông,gõ cửa khi nhà riêng còn đang say ngủ,trong khi nước đã mấp mé tràn vào...Nhìn ra ngoài con mương vốn nhỏ nhỏ hàng ngày,giờ đây mênh mông là nước,nước ngập tràn cả đường,đâu đâu cũng chỉ thấy đường nước loang loáng,lúc đó khoảng 3h sáng.Chẳng mấy chốc mọi người dậy hết,thiếu chút là thành những tiếng hò la,chưa bao giờ mọi người "tụ họp" rôm rả như thế này,trừ đêm 30...Hồi đó cậu út may sao xuống đi làm,vì cậu khỏe kinh khủng,bằng sức mấy người.Bố nó cũng khoẻ,nhưng bố đã 50...Giải tán được chỉ gần hết xe,số còn lại phải dong lên chỗ cao ko ngập nước,nó nhận nhiệm vụ trông mấy cái xe đó.Tảng sáng,nước đã cao lắm,ngập cả vào nhà,có cô bán bánh khúc đi qua mà thành cháy hàng,mọi người ai cũng đem hẳn 1 cái tô to ra để mua thật nhiều,nào là sợ mất điện,nào là ngoài chợ làm gì có gì....Cả khu như gần nhau hơn,thân thiện hơn rất nhiều...Chỉ khổ bố mẹ cậu út nó,vất vả hơn thường ngày bao nhiêu,mưa lạnh mà mồ hôi vẫn rịn đầy...
    Năm đó nước đổ xuống HN hết hay sao mà ở những nơi khác hoặc là ko mưa,hoặc mưa rất ít...Thành phố yêu quý của nó được 1 phen hoảng hồn...Nó đã mong mưa hãy đổ hết xuống HN thôi,vì HN là thành phố mà,rồi nước sẽ thoát đi hết thôi,và như lời cầu nguyện,thì lại thấy mưa lũ ở đâu cũng khổ cả...Ko khổ nhiều thì cũng khổ ít...Tốt nhất là ông trời ơi,hãy mưa bão ít thôi!!!

    Trong mắt anh gói ghém những ước mơ
    Gói ghém cả những yêu thương trìu mến...
    Anh dành cho em.

  5. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    ....ngày....tháng...
    Lâu lắm rồi,nếu cứ tính theo lúc còn đi học cứ thứ 2 hàng tuần Chào cờ 1 lần,thì đến giờ ko biết đã trôi qua bao nhiêu lần Thứ 2...Hôm nay lang thang cùng 1 người,sau khi đã lòng vòng có lẽ đến mỏi chân(nhưng mà nó ko có cảm giác,chỉ cảm giác được những hạt mưa li ti lất phất trên má...),thì gặp buổi hạ cờ thường ngày ở trước Lăng Bác.Lần đầu tiên,nó đứng chào trước lá cờ Tổ quốc vĩ đại như thế,nó đứng nghiêm,mắt cứ dõi theo lá cờ phấp phới cùng tiếng nhạc được hạ thấp dần,tai nó cũng chỉ nghe được bản nhạc lệnh hùng tráng...Lâu lắm nó mới thấy lại được cái cảm giác quen thuộc đó,nhưng ở trường thì ko 1 tiếng động ngoài tiếng nhạc,tiếng hô...còn ở 1 nơi mọi người chào cờ giữa đường thế này,còn vang cả tiếng xe ì ầm...
    Xong,nó bất chợt quay sang hỏi người đứng bên cạnh: "Ở Đại học có Chào cờ ko anh?".Người đó cười và lắc đầu...Nó ko hiểu được,tại sao lại ko?!!!
    Chào cờ,ko chỉ là những khoảng thời gian ngắn ngủi,trong cuộc sống xô bồ,tất bật hàng ngày để mỗi con người chúng ta nhìn lại trái tim mình,thức lại cái mà ta vẫn gọi là công dân của 1 nước...Mà,còn là lúc trái tim,ý nghĩ của mọi người trùng nhau,được nối lại với nhau...Như là khi còn đi học,sân trường đang nhốn nháo,huyên náo là thế,nhưng Chào cờ,tất cả như lắng lại,êm đềm...trong nghiêm trang...và thiêng liêng...

    Trong mắt anh gói ghém những ước mơ
    Gói ghém cả những yêu thương trìu mến...
    Anh dành cho em.

  6. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    ....ngày...tháng...
    Cũng đã lâu lâu nó bỏ ko xem Thời Sự,cái chương trình mà dù đang bận học,bận ăn,bận giặt quần áo v.v.....nó cũng đều bỏ tuốt để chạy ra xem.Nhưng mà nó ở ngoài đường vào giờ đó thì...Về nhà ngoài thời gian có chương trình đó,thì nó thu mình ở trong phòng,và dường như quên hết mọi thứ đang diễn ra xung quanh.Thế nên nó đã ko theo dõi được ngay từ đầu vụ cháy trong tp HCM,những thước hình ảnh mà nó thấy được chỉ còn lại là...trong làm khói nghi ngút là 1 màu đen xám ở những nơi ngọn lửa đã đi qua...,là những giọt nước mắt tuôn dài trên má của những người còn sống,ko chỉ là thân nhân của những người bị nạn...,là nhà tang lễ...Tự dưng nước mắt nó cũng lăn dài...giống như mọi khi theo dõi những hình ảnh về đồng bào bị bão lụt...Nó biết,cùng với nó,như nó,bao con người trên đất nước này cũng đang thắt ruột....người trẻ,người già,người nghèo,người giàu,người ở gần,người ở xa,người bị nạn và người ko bị nạn...
    Và nó sẽ lại quỳ xuống cầu nguyện,ngày hôm qua...ngày hôm nay...ngày mai... "Chúa ơi!,xin Người hãy mang đi những nỗi đau..."

    Trong mắt anh gói ghém những ước mơ
    Gói ghém cả những yêu thương trìu mến...
    Anh dành cho em.

    Được Hoa moc lan sửa chữa / chuyển vào 19:53 ngày 01/11/2002
  7. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    "Cho nắng ấm ban mai là nhưng sớm bình minh.
    Cho những đêm trăng đẹp là chị Hằng tươi xinh.
    Cây cho lá và cho hoa,sông cho tôm và cho cá,đồng ruộng cho bông lúa chín vàng lời reo ca.
    Chú bộ đội đến nhà cho em lòng dũng cảm.
    Cô giáo cho bài giảng yêu xóm làng thiết tha.
    Cùng em vượt đường xa xôi là chiếc khăn quàng thắm tuơi.
    Cho em tất cả Người cho em cuộc đời mới tươi thắm đầy ước mơ.Người cho em tất cả là Bác Hồ Chí Minh."
    "Trên trời cao có muôn ngàn ánh sao,
    dưới đồng xanh có muôn ngàn cây lúa
    chim trên trời có muôn ngàn tiếng ca
    cây trong rừng có muôn ngàn đoá hoa
    a á à a à a á a...
    Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
    và mẹ em chỉ có một trên đời."
    "Hạt nắng,hạt nắng theo mẹ ra đồng
    hạt mưa,hạt mưa cho cây lúa trổ bông
    Hạt nắng,hạt nắng trên vai em tới trường
    hạt mưa,hạt mưa cho cây rừng thêm xanh
    Khi trời đổ nắng có mưa về dịu lại
    khi trời đổ mưa có nắng về sưởi ấm
    Bốn mùa có nắng và có mưa
    bốn mùa cây xanh và cây lớn
    Bốn mùa có nắng và có mưa
    bốn mùa nhịp đời mãi sinh sôi"

    Trong mắt anh gói ghém những ước mơ
    Gói ghém cả những yêu thương trìu mến...
    Anh dành cho em.

    Được Hoa moc lan sửa chữa / chuyển vào 20:56 ngày 02/11/2002
  8. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    Sống là có cả những tiếc nuối.
    "Mối tình đầu" thầm lặng của nó đã qua đi lâu lắc rồi,mà sao khi anh hiện diện trong trái tim bé bỏng của nó,nó thấy lòng nhói lên một cái,dù trong tim nó bây giờ đang tràn đầy một người,ko phải là anh...
    Từ khi nó chuyển nhà,cũng là từ lúc mẹ anh mới mất,anh đổ đốn đi nhiều,hút thuốc,bỏ học đi chơi,đua xe...Có những lần trong vô thức,nó về khu,thỉnh thoảng gặp anh,thấy mặt anh xây xước...và nụ cười của anh ko còn như xưa nữa,nó vội vàng quay xe,để nghe lòng cay cay khoé mắt...Đâu còn anh của ngày xưa,đâu còn lần anh lén hút thuốc mà thấy nó từ xa đi chợ về,anh vội vàng quẳng đi điếu thuốc mới châm...đã ko còn,ko còn...Suốt 3 năm,nó cứ đi đi về về như thế,để nghe mọi người kể về anh mà nặng trĩu lòng...nặng trĩu vì nó mãi mãi ko thể chìa tay ra để giữ anh lại,trên cái dốc mà anh đang trược dài...vì,cứ mỗi khi định làm gì đó cho anh,vì anh...đơn giản chỉ là nói chuyện...thế mà nó đã ko sao thực hiện được,nó sợ,sợ anh hay trái tim mong manh,yếu đuối của nó đang run rẩy,và anh sẽ cười,cười cái vụng về khi nó đối diện anh...dù nó biết,anh sẽ ko bao giờ như thế,nhưng nó vẫn ko đủ can đảm vượt qua chính mình,để tiến lại gần bên anh,để bầu bạn...Nó thầm cầu mong dù nghe tim thổn thức,anh hãy kiếm cho anh một cô bạn gái đi,người có thể vừa làm bạn,vừa làm chị,vừa có thể cho anh những dịu dàng của một người mẹ nữa...Nó thấy anh cười dù lòng anh trống rỗng,nó biết anh trong những cơn say để quên mình...nó biết,và chính vì nó biết,mà nó lại càng thấy đớn đau khi ko thể làm gì cho anh...để níu anh lại,và,nó cũng hiểu nó ko thể níu anh lại được...
    Nỗi đau,nỗi mất mát trong trái tim anh,giờ đây cũng đã nguôi ngoai đi nhiều,nhưng anh mãi mãi chẳng thể là anh khi xưa nữa...và,anh mãi mãi là điều nó nuối tiếc nhất...vì,nó đã ko thể làm gì khi anh đánh mất chính mình...Giá mà,giá như ko có trong nó tình cảm dành cho anh,cái thứ tình cảm khiến nó ko thể bình thản trước anh...thì chắc nó sẽ là người bạn tốt,người em tốt...như nó đang là bạn,là em của bao người...
    Nhưng,cũng chính vì anh,vì nó với anh như thế,mà nó luôn cố gắng với khát khao có thể làm được thật tốt vai trò của 1 người ban,một người em..với những con người đang yêu quý nó,ít nhất là,trước nó,mọi người mãi mãi là mình của những ngày đầu,là chính mình với những gì mà nó yêu quý...
    Giờ đây,gặp lại anh,sao nó thấy mình có thể bình tĩnh đến thế...ko luống cuống vụng về trước anh nữa,bây giờ đây nó đã có đủ cam đảm đối diện anh,nhưng tất cả đã qua,đã qua mất rồi,nó mãi mãi chỉ có thể đứng từ xa dõi theo anh,và nó ko thấy tiếc nuối.Nhưng,những gì đã qua thì ko bao giờ nó có thể hết nuối tiếc,dù bây giờ,trái tim nó chỉ còn mờ mờ anh,nhưng là vệt mờ ko bao giờ tan biến...

    Trong mắt anh gói ghém ước mơ
    Gói ghém cả yêu thương trìu mến...
    Anh dành cho em.

  9. ThinhAQ

    ThinhAQ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Hi`nh như HoaMộcLan có họ hàng với bác TruongDu thì phải.
    Viết hay ghê....
  10. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    a ha ha,có phải thế ko anh truongdu ui!!!

    Trong mắt anh gói ghém ước mơ
    Gói ghém cả yêu thương trìu mến...
    Anh dành cho em.

Chia sẻ trang này