1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sorry seems to be the hardest word...

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi Em_xau_xi, 13/08/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. despair

    despair Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/05/2005
    Bài viết:
    6.956
    Đã được thích:
    1.641
    Bạn có phiền nếu despair cứ quấy rầy bạn không?
    Despair có 1 ý kiến với em_xau_xi thế này, thay vì thụ động chờ đợi, bạn thử chủ động tìm hiểu để biết ai hay ai dở,.. bây giờ bình đẳng lắm rồi, phụ nữ vẫn thường bày tỏ tình cảm và chinh phục người mình thích / sẽ thích đấy thôi..
    Đi mua giày dép bạn có chọn lựa hết cửa hàng này sang cửa hàng khác không? Để chọn được 1 đôi vừa với đôi chân của mình..không thể đặt hàng qua mạng, không thể đợi phục vụ tại nhà hoặc cơ quan được..
    Ví người với giày dép quả là thô thiển, nhưng mình chỉ muốn nói đến sự lựa chọn, và tính chủ động..
    Hơn nữa, đừng lý tưởng hoá đến mức nghĩ sẽ có người hợp tính với mình ngay khi quen, đôi khi chỉ là lầm tưởng... Sự gắn bó hình thành từ thái độ chấp nhận tự điều chỉnh để hoà hợp 2 tính cách có những điểm sai khác,.. bạn có bao giờ nghĩ người ấy của bạn sẽ luôn nói những điều bạn muốn nghe mà ko bao giờ làm phật ý không? Nonsense !!
  2. Em_xau_xi

    Em_xau_xi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2004
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    06/09/2006
    Em loay hoay đến tận 7 rưỡi mà không thể nào xong được hết việc. Hôm nào trước khi về cũng phải viết lại những việc cần làm cho ngày hôm sau, nếu không em sẽ chẳng thể nào làm hết được những việc cần làm. Ngày xưa anh hay bảo công ty em bóc lột. Bây giờ em cảm ơn sự bóc lột ấy. Nó làm em xoay như chong chóng cả ngày, em sẽ không có thời gian để mà buồn, mà nhớ anh. Cuộc sống của em xoay quanh những deadlines. Em đang làm sao thế nhỉ. Em không còn nhớ anh nhiều nữa, nhưng vẫn cảm thấy đau nhói mỗi khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tối, thỉnh thoảng em vào phòng họp một mình, đứng nhìn xuống ngã tư. Từng dòng người tạo thành hai dòng sông sáng rực rỡ, một màu đỏ và một màu vàng. Ngày xưa em nói với anh là em đang có cà phê, em đang có âm nhạc, em đang có một khung cảnh lãng mạn lắm, chỉ còn thiếu anh thôi... Anh bảo em chờ bao giờ anh về. Em chờ. Đến bây giờ mới có 2 tháng mà em nghĩ là lâu lắm rồi. Không phải là em muốn nhìn lại phía sau đâu, nhưng em không thể không ngoái lại được. Em vẫn là bé con của các chị ở phòng, nhưng sao em thấy em già và mệt mỏi thế này. Cuộc sống đối với em sao thế nhỉ. Vẫn là nụ cười diễu cợt. Em vẫn nhỏ bé thế mà thôi...
    Tuần sau em sẽ phải đi cả tuần. Nhưng em sợ những chuyến đi chỉ làm em nhớ anh hơn. Em lại yếu đuối rồi. Tại sao lại phải thế, em tự hỏi mình rồi lại tự trả lời. Bằng một nụ cười diễu cợt chính bản thân em. Sự chân thành và nồng nhiệt đến ngu ngốc. Em đang ngồi nghe nhạc. Chẳng thể nào xoá được kỷ niệm. Nhưng em sẽ cất đi. Để không phải nhìn thấy nữa. Không nhìn thấy lâu thì em sẽ quên thôi...
    Anh, ngày mai em sẽ lại tiếp tục cố gắng. Giống như em đã từng cố gắng, đã từng vượt qua. Kể cả khi em bước đi chông chênh, kể cả khi em ngã, em biết rằng em vẫn có đủ sức mạnh để đứng dậy... Một mình em....
    Sorry seems to be the hardest word...
  3. 137

    137 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2005
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Chào em_xau_xi,
    Ấn tượng với tên topic, càng bị cuốn hút với nick của tác giả, tôi vào theo dõi dòng tâm sự của bạn mà như nghe một ai đó đang viết thành lời những cảm xúc trong tôi. Thực sự cảm ơn vì được chia sẻ những xúc cảm rất riêng của bạn, để có dịp thấy lại mình trong đó. Cảm ơn bạn rất nhiều (cho cả bài thơ tiết tấu rất lạ mà tôi đã từng được đọc và lưu giữ đến nay)!!!
    Chỉ góp ý với bạn, hãy suy nghĩ như thể bây giờ là thời gian cần tập trung cho công việc. Bạn hãy cứ say sưa chăm chỉ thế, để mong thời gian sẽ cuốn trôi bớt những xúc cảm da diết nhưng đau đớn đang dâng trào trong bạn, để rồi mong một ngày không xa, trái tim bạn sẽ lại trở về nhịp thở đều đặn, thư thái, để rồi lại có thể nghe rõ tiếng con tim bồi hồi trở lại khi gặp hình bóng mới.
    Và đừng quên, ngoài tình yêu cho người ấy, bạn còn fải chia sẻ và đón nhận tình yêu thương ngọt ngào với bạn bè, người thân của mình nữa đấy!!!
    Chúc bạn ko bỏ lỡ những (người ) yêu thương!
    Xin lỗi bạn nếu đã làm fiền khuấy động những suy tư riêng!
    Chào một ngày vui mới, với những tia nắng xinh xắn đang nhảy múa bên của sổ!
  4. Em_xau_xi

    Em_xau_xi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2004
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    MùA thu... Em cũng được sinh ra vào mùa thu. Tất cả đều buồn mà nhỉ. Cái cảm giác se se lạnh, hanh hanh và hương hoa sữa khi thoang thoảng khi nồng nàn dọc phố Bà Triệu. Sao em già rồi mà vẫn không bỏ được cái thói lãng mạn vớ vẩn của học sinh cấp 3 nhỉ. Dạo này em bị stress quá nhiều. Vì công việc. Vì đồng nghiệp. Vì em nhớ anh. Em có cảm giác em sắp sửa không thể chịu đựng thêm được nữa. Những ganh đua, lên mặt, nịnh nọt và cả luồn lách. Biết làm sao được. Đó là một phần không thể thiếu được của cuộc sống. Cả anh nữa. Có lẽ nếu em hiểu anh hơn, thì có thể anh cũng giống một trong số các đồng nghiệp của em. Trên bước đường họ đi, không có chỗ để ngoái lại nhìn xem họ đã làm gì sai, làm gì đúng. Chỉ đơn thuần là bằng bất cứ giá nào để đạt được thành công. Em ngốc nghếch thật. Em không thể nào mà giống họ được, không đủ tàn nhẫn và giả dối. Em cũng không giống anh được....
    Lại vẫn khóc 1 mình trong toilette. Em nhận lời mời đi ăn tối của một người. Và cả buổi tối em chỉ nghĩ đến anh. Anh là gì mà em lại bị ám ảnh đến như vậy. Em đã định khép lại cánh cửa cũ và cố gắng mở ra một cánh cửa mới, nhưng em thất bại rồi thì phải. Em ngồi nghe lại những bản nhạc cũ. Giống như cô bé con ngồi nâng niu những món đồ chơi yêu thích nhất. Hay giống như một cô gái ngồi đọc lại những bài thơ cũ. Hay giống người phụ nữ nhớ lại kỷ niệm ngày xưa... Em không biết. Chỉ biết rằng nỗi đau là hiện hữu. Và em cảm nhận được nó thấm dần vào bên trong. Nhưng em vẫn muốn nghe. Những giai điệu giống như những cơn gió quất thổi qua mặt, vừa vuốt ve, vừa cào xé...
    Em không ước mơ điều gì, vì em biết ước mơ không bao giờ trở thành hiện thực nếu em không cố gắng. Em sẽ không thể quên được anh nếu em không khép lại được cánh cửa của căn phòng mà dù muốn hay không em vẫn phải rời xa. Và chỉ một mình em có thể đóng nó lại. Một mình em.... Em quen rồi...Em vô cảm... Em sống giữa những bon chen và giả dối. Một mình em. ..Có lẽ một ngày nào đấy em cũng sẽ trở thành một trong số những người đó, và sẽ thấy những cảm xúc thật là vớ vẩn. Như thế có lẽ tốt. Ít ra là em không phải quá đau đớn như bây giờ.
    Nhưng có lẽ em vẫn phải tiếp tục sống mà nhỉ. Cuộc sống của em. Em chỉ được sống một lần. Em phải yêu quý và trân trọng nó...
    Sorry seems to be the hardest word...
  5. despair

    despair Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/05/2005
    Bài viết:
    6.956
    Đã được thích:
    1.641
    Bao giờ cho đến tháng 10 ?
    Bao nhiêu tháng 10 đã qua, cuối cùng mình đã sống 1 cuộc sống có ý nghĩa không? Cuộc sống vẫn đẹp, tâm hồn ta vẫn cảm nhận được hương vị cuộc sống, nó chưa hề chai sạn với những biến cố của cuộc đời, cho dù ta muốn giấu mình vào cái vỏ bọc của bề ngoài thờ ơ.
    Biết cảm nhận sự đau đớn, nghĩa là ta vẫn còn sống. Người lên tiên rồi thì làm gì còn biết đau đớn.. Đau là để nhắc rằng ta vẫn tồn tại, vẫn phải sống, em nhỉ? Ai không 1 lần đau?
    Gửi bạn bài hát của nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu
    Em ra đi mùa thu
    mùa thu không trở lại
    em ra đi mùa thu
    sương mờ giăng âm u
    em ra đi mùa thu
    mùa thu không còn nữa
    đếm lá úa mùa thu
    đo sầu ngập tim tôi
    Ngày em đi
    nghe chơi vơi não nề
    qua vườn Luxembourg
    sương rơi che phố mờ
    buồn này ai có mua?
    từ chia ly
    nghe rơi bao lá vàng
    ngập giòng nước sông Seine
    mưa rơi trên phím đàn
    chừng nào cho tôi quên
    Hôm em ra đi mùa thu
    mùa thu không trở lại
    lá úa khóc người đi
    sương mờ dâng lên mi
    em ra đi mùa thu
    mùa lá rơi ngập ngừng
    đếm lá úa sầu lên
    bao giờ cho tôi quên
  6. Em_xau_xi

    Em_xau_xi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2004
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Em không học bài được. Những dòng chữ nhảy múa. Em mệt quá. Nhớ anh. Không phải là nhớ anh mà là nhớ cảm giác có anh. Em cầm điện thoại mà không thể nào nhắn tin trả lời được một người. Sao em lại cứ làm khổ mình thế. Nếu em không có tình cảm thì em thậm chí không thể trả lời được tin nhắn người ta một cách tử tế. Còn anh. Em đã làm gì nhỉ. Nếu như em cũng kiêu căng với anh như với những người con trai khác đến với em thì liệu anh có bỏ em không . Nếu em đừng thật lòng thế, đừng nồng nhiệt thế... Chẳng thể nào mà nếu được.
    Hôm trước em đi ăn với công ty, và em uống cũng nhiều. Em càng uống lại càng tỉnh, càng uống lại càng buồn. Em vẫn trẻ con mà. Nếu một người chín chắn thì sẽ chẳng uống, vì người ta biết là uống xong sẽ còn tệ hơn khi chưa uống nhiều. Nhưng lúc ấy em chẳng nghĩ gì cả, cứ uống thôi. Rồi hát karaoke. Và em lại chọn lại bài "Crying in the rain". Em hát bài đấy hay đến nỗi cả công ty em bảo là em là tài năng mới được khai quật. Em chỉ cười thôi. Em vẫn là em ngốc nghếch và xấu xí mà... Em hát hay không phải vì em có giọng hay, mà là em đang hát về những gì bên trong của em, những gì em phải gồng mình lên chịu đựng, để không nhắn tin cho anh mặc dù em nhớ anh lắm...
    Em đang cố gắng để vượt qua. Nhưng trong những lúc em vui nhất, em chỉ nhớ anh. Trong những lúc em buồn nhất, em cũng chỉ nhớ anh. Em biết mới được 3 tháng thôi, thời gian chưa thể xoá nhoà đi tất cả. Em vẫn đau đớn. Từng chi tiết nhỏ đều làm em đau đớn. Hôm trước em đi tỉnh về muộn. Trời tối lắm, và em cứ ngồi trên ô tô khóc. Em ngồi một mình ở hàng ghế sau và mọi người đều quá mệt mỏi nên không ai nói chuyện gì nữa. Em cũng mệt. Nhưng em nhớ lại cách đây vài tháng, em cũng hay đi tỉnh và về muộn vào ban đêm, nhưng lúc đó, chỉ cần một tin nhắn của anh thôi, em cũng cảm thấy không còn mệt mỏi gì nữa. Còn bây giờ, giường như cái mệt về thể xác em không còn cảm nhận được. Em chỉ còn cảm thấy em cô độc và bé nhỏ giữa không gian hun hút tối đen xung quanh. Chiếc xe đơn độc. Em cũng đơn độc... Sẽ còn như thế này bao lâu nữa. Em hỏi và em cố gắng tự trả lời. Nhưng sao mọi cố gắng của em đều vô ích vậy. Em không muốn viết, vì mỗi lần em ngồi trước màn hình để gõ những dòng này là mỗi lần em khóc. Nước mặt nhoè trên bàn phím. Em lại không làm chủ được bản thân mình rồi. Sáng ngày mai, em lại xinh đẹp và tự tin. Như chưa bao giờ em phải viết ra những dòng này...
    Sorry seems to be the hardest word...
  7. traixamminh

    traixamminh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/02/2006
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Rất tiếc!Xin lỗi!Anh còn xấu xí hơn em!
  8. Em_xau_xi

    Em_xau_xi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2004
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Dấu phố em qua một chiều Thu nắng vàng
    Nhẹ nhàng đón lá Thu bay vờn bay trong gió xưa
    Dấu phố em qua một chiều mưa cuối mùa
    Từng hạt mưa bay nước mắt đam mê một tình yêu
    Ngày yêu dấu đã qua chưa?
    Tình yêu mong manh nắng chiều
    Ngày xa vắng thoáng mênh mang
    Tình yêu chơi vơi gió trời
    Theo mây êm đềm trôi đi mãi
    Ôi chưa bao giờ em quên được anh
    Dấu phố em qua hàng cây xưa hé nụ
    Một loài hoa thơm dấu vết ngây thơ
    Một tình yêu anh nhớ chăng
    Dấu phố thênh thang từng đêm quên lối về
    Đợi mùa trăng lên đón ánh trăng rơi ngoài song
    Em đã cố gắng không quay trở lại, nhưng mà không được. Em không khép được cánh cửa ấy lại. Trời hanh và lạnh. Đi ngoài phố buổi tối người ta thấm thía cái cảm giác cô đơn. Cô đơn từ trong ý nghĩ. Tại sao giữa những ngón tay lại có khoảng trống? Là để một ngày nào đó có những ngón tay khác lấp đầy khoảng trống đó. Cái cảm giác ngón tay đan lùa vào nhau, vừa ấm áp, vừa say mê, vừa che chở, vừa dựa dẫm...
    Em lúc nào cũng buộc ngược tóc lên thật cao. Không bao giờ để xoã nữa. Anh bảo thích tóc em dài. Tóc em vẫn dài và đẹp thế, nhưng mà không còn ai nhìn đắm đuối nữa. Có chăng là những ánh nhìn mà em không cần. Có ý nghĩa gì đâu nhỉ. Em khóc hay buồn cũng không có ý nghĩa gì với anh. Em biết. Chỉ một mình em. Nỗi cô đơn không đan được thành áo. Nỗi buồn không dệt được thành chăn. Và nước mắt không thể là người bạn tốt. Em có ba thứ đó cùng một lúc. Em mạnh mẽ và thông minh thế cơ mà. Tại sao lại có những lúc chẳng thể điều khiển được cảm xúc của mình. Em chưa một lần gọi cho anh, nhắn tin cho anh, viết cho anh. Chỉ có ý nghĩ về anh là em không thể nắm giữ. Và nỗi nhớ anh... Giống như hơi thở... Bài hát cũ, lại là bài hát cũ. Em vẫn nghe. Em cắm phone vào tai và làm việc mải miết. Em muốn thử cái cảm giác tận cùng của nỗi đau. Khi tất cả những lời anh nói, tất cả những cảm xúc của em dâng lên, và bàn tay em vẫn mải miết gõ trên bàn phím.
    Giá mà em có thể xoá được anh ra khỏi ý nghĩ của em. Giá mà lúc em cười không có hình ảnh của anh trước mắt. Giá mà lúc em khóc không có giọng nói của anh bên tai. Giá mà khi em lạnh có một bàn tay khác nắm lấy tay em che chở. Giá mà khi em xinh đẹp có một ai đó ngắm... Em chẳng nghĩ nữa. Sao em trẻ con thế... Chỉ vô ích mà thôi...
  9. Em_xau_xi

    Em_xau_xi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2004
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Giọt cà phê chầm chậm chảy xuống ly. Ánh mắt nhìn như đọng lại. Em lại về muộn. Nhìn mẹ cắm cúi rửa bát còn ba ngồi chờ ở cửa mà thấy xót xa quá. Em đã làm được gì cho gia đình nhỉ. Mặc dù em đi làm chứ không phải đi chơi, nhưng sao em vẫn thấy như vậy. Cái cảm giác thắt lại khi thấy ba ngồi ở cửa chờ. Hôm nay em đi với khách hàng. Một cảm giác thoải mái lạ lùng mà em hiếm khi có được khi làm việc. Ông say sưa kể về đất nước của ông, đất nước có những cánh đồng hoa tulips rộng mênh mông lung linh màu sắc. Kể về mùa thu lạnh lẽo chứ không đẹp như mùa thu Hà Nôi. Hà Nội của em nhỏ bé. Ông nói Hà Nội giống em lắm, nhỏ xinh. Em ngồi gọn như một con mèo trên ghế, nhấm nháp những nốt nhạc thánh thót trên piano. Nhấm nháp cả cái hương vị thanh bình đọng lại sau một ngày dài. Em vốn lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy mà. Em trân trọng từng giây phút hạnh phúc của em. Vì em biết nó hiếm hoi lắm. Em không biết tự tạo ra hạnh phúc cho mình, nên bất cứ khi nào hạnh phúc, em không dám thở mạnh. Em sợ nó bay đi mất... Ông gửi vào mail cho em những bức ảnh về đất nước ông. Ảnh gia đình hạnh phúc của ông. Ảnh con trai ông mà ông kiên quyết gả cho em mặc dù em cố giải thích là em già hơn con trai ông 12 tuổi. Em thấy ngạc nhiên vì những con người thú vị. Không đơn thuần chỉ là kinh doanh. Nó có một cái gì đó gần như tình bạn...
    .........................................
    Người làm vị trí của em đi làm sau một thời gian nghỉ... Chị ấy nhìn em hằn học lắm. Em biết là chị ấy không thích em. Em có chiếm vị trí của chị ấy không. Em có lỗi không khi mà em bị đặt vào vị trí đó một cách ép buộc , đầu tiên chỉ với mục đích lấp chỗ trống và em đã phải cố gắng lắm để làm tốt được. Em biết em không có nhiều kinh nghiệm. Nhưng em cũng biết rằng dù em ở vị trí nào em cũng sẽ luôn làm tốt. Bởi vì em còn gì để say mê nữa đâu ngoài công việc. Khi chị ấy nói những điều khó nghe về em, em đã tự nhủ rằng em phải thông cảm. Nếu là em em cũng sẽ thế mà thôi. Nhưng em chợt thấy xót xa quá. Nếu để mất một vị trí trong công ty mà bù lại em có một gia đình hạnh phúc với 2 bé đẹp như thiên thần thì không chỉ là vị trí trong công ty mà là bất cứ cái gì em cũng đánh đổi. Hay lòng ham muốn của con người là vô giới hạn. Và khi người ta đạt được điều này rồi thì sẽ mong muốn điều khác ngay. Không. Em chưa bao giờ có tham vọng gì lớn hơn là một gia đình hạnh phúc. Nhưng tại sao lại khó thế này hả anh...
  10. you_meant_my_broken_heart

    you_meant_my_broken_heart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2006
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0

    bạn viết hay lắm ... và bạn rất giống mình .. công việc bạn đang làm và chuyện tình yêu cuả bạn... rất giống mình ...hãy viết tiếp đi bạn ...

Chia sẻ trang này