1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Stalingrad - Anthony Beevor

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi danngoc, 01/07/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Trong suốt sáu ngày kể từ ngày 14 tháng Mười, không quân Đức duy trì tấn công vào việc vượt sông và các đơn vị. Thật khó có lúc nào mà không có máy bay Đức trên đầu. ?oSự giúp đỡ của lực lượng tiêm kích là cần thiết? ban chính trị của phương diện quân Stalingrad ghi chú trên bảng mật hàm than phiền về không quân Nga gửi cho Moscow. Nhưng sự thật là lúc đó tập đoàn không quân 8 còn không quá hơn 200 máy bay các loại, mà trong đó chỉ có chừng hai tá máy bay tiêm kích. Và rồi đến cả phi công Đức cũng chia sẽ mối hoài nghi đang lớn dần với các lực lượng mặt đất về những thể hiện không thể tin nổi của quân Nga phòng thủ Stalingrad. Một người viết về nhà ?Anh không thể hiểu nổi, làm sao con người có thể sống sót trong cái địa ngục này, thế mà đến giờ quân Nga vẫn bám chắc và các đống đổ nát, các hầm, hố và bộ khung thép hỗn độn vốn là nhà xưởng đó?. Những phi công đó cũng hiểu rằng hiệu lực của họ sẽ giảm nhanh chóng khi ngày ngắn lại và thời tiết xấu đi.
    Việc quân Đức tiến thành công về sông Volga ngay ở phía dưới xí nghiệp máy kéo Stalingrad đã cắt rời những lực lượng còn lại của sư đoàn bộ binh 112 và các lữ đoàn dân quân vốn đang đối mặt với quân đoàn xe tăng XIV (Đức) về phía tây và phía bắc. Đồng thời hợp vây những đơn vị rời rạc của sư đoàn bộ binh cận vệ 37 vẫn đang tiếp tục chiến đấu trong khu vực xí nghiệp máy kéo. Những gì còn lại của các đơn vị khác bị ép về phía Nam. Mối đe dọa lớn nhất với những ai còn sống thuộc tập đoàn quân 62 là mũi tiến của quân Đức xuống bờ sông đã cắt rời sư đoàn của Gorishny khỏi hậu phương.
    Sở chỉ huy mới của tướng Chuikov luôn trong mối nguy hiểm thường trực. Đội cận vệ của nó phải thường xuyên tham gia chiến đấu. Khi việc liên lạc của tập đoàn quân 62 thường xuyên bị mất, tướng Chuikov đã xin phép được chuyển một nhóm hậu cần của sở chỉ huy sang bờ trái, trong khi nhóm tiền phương gồm cả hội đồng quân sự, vẫn tiếp tục ở lại bên bờ tây. Nhưng Yeremenko và Khrushchev, quá biết về phản ứng của Stalin nên đã từ chối thẳng cánh.
    Cũng trong ngày 16 tháng Mười, quân Đức định tiến công từ xí nghiệp máy kéo sang nhà máy Barrikady, nhưng hỏa lực của những chiếc xe tăng Nga chôn lưng chừng trong các đổng đổ nát và những loạt Katyusha từ bờ sông đã bẻ gãy nó.Trong đêm, phần còn lại sư đoàn bộ binh 138 của tướng Lyudnikov được mang qua sông. Ngay khi họ vừa hành quân lên bờ, họ phải đạp lên ?ohàng trăm thương binh đang bò về phía bãi đổ bộ?. Những binh sỹ mới tinh này được ném ngay vào tuyến phòng ngự chéo trên phía bắc nhà máy Barrikady.
    Tướng Yeremenko cũng qua sông trong đêm đó để tự nhận định tình hình. Nặng nề tựa vào cây gậy, hậu quả của vết thương từ năm ngoái, ông leo lên bờ sông đến cái hầm vênh váo của sở chỉ huy tập đoàn quân 62. Những hố bom, những thanh xà của hầm hố bị chém vụn khi nhận phải những phát đạn trực tiếp, còn vương vãi gây ra chút ý niệm. Vật và người còn sống phủ đầy bụi và tro. Tướng Zholudev nghẹn ngào trong nước mắt, tính toán lại thiệt hại của sư đoàn mình trong khu xí nghiệp máy kéo. Nhưng qua ngày hôm sau, khi tướng Yeremenko quay về, sở chỉ huy Phương diện quân cảnh báo Chuikov rằng, ngay cả đạn dược cũng có thể được cung cấp ít bớt đi.
    Sau khi quân Đức cắt rời lực lượng Sô viết ở cánh bắc xí nghiệp máy kéo Stalingrad từ đêm 15 tháng Mười, tướng Chuikov nhận được rất ít tin tức khích lệ từ họ, mà thay vào đó là ?ovô số yêu cầu? từ sở chỉ huy sư đoàn bộ binh 112 và lữ đoàn đặc biệt 115 xin được phép rút qua bên kia sông Volga. Cả hai đơn vị dường như cung cấp ?othông tin sai sự thật? và thông báo rằng các trung đoàn của họ đã hầu như kiệt quệ. Yêu cầu rút quân này, tương đương với hành động phản quốc theo lệnh của Stalin, đã bị từ chối. Vài hôm sau, trong khoảng thời gian tạm yên, tướng Chuikov đã gửi đại tá Kamynin đến để kiểm tra tình hình các trung đoàn trên. Ông ta nhận thấy sư đoàn bộ binh 112 vẫn còn 598 quân trong khi lữ đoàn đặc biệt 115 còn 890 người. Viên chính ủy, theo như báo cáo, ?othay vì tập trung tổ chức hành động phòng ngự?. lại không có mặt ở vị trí và cố thuyết phục viên tư lệnh rút lui qua bên kia sông Volga?. Vì ?ohành vi bội phản với công cuộc phòng thủ Stalingrad? và vì ?osự hèn nhát hiếm có?, viên tư lệnh và chính ủy bị kết tội và ra tòa án binh của hội đồng quân sự tập đoàn quân 62 sau đó. Số phận của họ ra sao không được ghi lại, nhưng sẽ khó có chút khoan dung nào từ tướng Chuikov.
  2. 272chip272

    272chip272 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2007
    Bài viết:
    1.717
    Đã được thích:
    3
    Em chỉ muốn nhắc 2 bác là cả 2 bác đều có ý đúng. Nhưng sự thật lịch sử mà anh em mình bàn như thế này thì không đúng lắm.
    - Mỹ đã nhìn rõ cán cân của chiến tranh nên nó mới quyết định ngả theo phía nào. Giả sử lúc ấy mà Đức thắng thế rõ ràng thì em chưa chắc đã có mặt trận thứ hai ở phía Tây mà sợ lại là ở phía Đông đấy.
    - Nói Đồng minh là chưa chuẩn, Anh và Pháp chắc chắn là oánh Đức rồi còn Mỹ thì chưa chắc.
    - Trân Châu Cảng (Pearl Habour) là cái cớ để Mỹ tham chiến, nhưng đến bây giờ vẫn còn nhiều điều để nghi ngờ. Rằng tại sao người Mỹ lại ngu ngơ đến mức, cả đoàn tàu sân bay lớn đùng của Nhật Bản, di chuyển một quãng đường xa như thế đến đánh TCC mà không bị phát hiện??? Mỹ có cần thiết đến mức phải hi sinh cả một lực lượng lớn cỡ hạm đội như vậy không? Câu trả lời là trước đó, Mỹ đã chơi nước đôi, khi chiến tranh ngả về phía nào thì nó dùng hệ thống PR của mình để hướng dân chúng về phía đó. TCC chỉ là cái cớ, là tiêu điểm, chiêu bài PR của Mỹ để làm hợp lòng dân Mỹ mà thôi. Một hạm đội cũng là một cái giá quá rẻ.
    - Có bác sẽ nói là em phát biểu không chính xác. Nhưng điểm lại ý nghĩa của WWII, đó chính là cuộc chiến phân chia lại thị trường, phân chia lại thuộc địa của đế quốc. Đức tấn công Anh và Pháp là chính vì 2 nước này là 2 nước có nhiều thuộc địa nhất. Thậm chí, có thời điểm người Anh còn tuyên bố "Mặt trời không bao giờ lặn trên vương quốc Anh". Để diệt trừ hậu họa, cũng như muốn chiếm lấy vựa lúa mì, vựa dầu của LX mà Đức sau khi đánh xong Pháp đã quay sang đánh LX. Lúc này Đức chưa đánh nước Anh ngay cũng có thể coi là một sai lầm của Hittle. Đức không vô cớ mà đánh Châu Phi, cụ thể là Bắc Phi nhằm chiếm mỏ dầu vô tận của vùng này đang nằm trong tay Anh và Pháp. Điều này buộc Anh và Pháp phải tham chiến để bao vệ quyền lợi của mình. 2 nước này có thể giả vờ đàm phán để kéo dài thời gian chứ chắc chắn không thể buông cuộc chiến do nếu thua thì họ sẽ mất tất cả những thứ mà bao nhiêu thế kỉ nay họ tích cóp được.
    - Mỹ thì đứng giữa cung cấp hàng hóa, vũ khí cho cả hai bên. Đến bây giờ người ta vẫn nghi vấn là một số hãng oto lớn của Mỹ có gia công, thiết kế một số sản phẩm cho Đức. Ví dụ: đã có lúc người ta điều tra rằng Ford gia công, cung cấp động cơ cho người Đức sản xuất ra các chiếc xe tải hiệu VW. Hay như sau khi chiến tranh kết thúc, một số lớn sĩ quan SS của Đức đã đào tẩu sang Nam Mỹ, sân sau của Mỹ. Thậm chí ở Nam Mỹ còn có chi nhánh lớn của nhà máy sản xuất xe VW. Đồng thời Mỹ cũng bán cho Anh, Pháp và cả LX rất nhiều vũ khí. Dòng xe Stude Baker của Mỹ trang bị và thậm chí có thể đã chuyển giao công nghệ cho LX đã giúp LX đặt viên gạch cho việc hình thành nên dòng xe Zil, GAZ nổi tiếng sau này. Nếu chiến tranh cứ giằng co thì Mỹ còn đứng giữa mãi. Nhưng khi tin tức tình báo cho thấy, kết cục của cuộc chiến sắp ngả về phe ** thì lúc này người Mỹ mới quyết định mở mặt trận thứ hai ở phía Tây. Người Mỹ là những người thực dụng, luôn sống 2 mặt.
  3. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Những cuộc tấn công nghi binh bắt đầu diễn ra từ ngày 19 tháng Mười bởi phương diện quân sông Đôn ở phía tây-bắc và của tập đoàn quân 64 từ phía nam. Những nổ lực của họ nhằm giảm bớt áp lực lên tập đoàn quân 62, dù chỉ vài ngày, những thời khắc xả hơi đó cho phép các trung đoàn bị bầm dập được tải qua bên kia sông Volga và tái lập với lực lượng tăng viện. Việc hỗ trợ về mặt tinh thần lại là một hình thức lạ thường. Có một lời đồn đãi lan rộng khắp nơi rằng đồng chí Stalin đã đích thân đến thành phố. Ngay cả một người Bôn sê vích già chiến đấu trong vòng vây ở Tsaritsyn cũng tuyên bố rằng lãnh tụ vĩ đại đã xuất hiện ngay tại sở chỉ huy cũ. Việc này làm gợi nhớ đến sự xuất hiện thần kỳ của thánh St Jame trong quân đội Tây Ban Nha khi chiến đấu với quân Moor, và rõ ràng là không có chút cơ sở sự thật nào cả.
    Nhưng một quan chức dân sự, tuy vậy, lại nhiệt tình muốn thăm bờ tây vào lúc ấy. Đó chính là Dmitry Manuisky, một người kỳ cựu của quốc tế cộng sản 3, người đã cùng triển khai một cố gắng bất thành với Karl Radek nhằm nổ ra cuộc cách mạng Đức lần thứ hai vào tháng Mười năm 1923, ngay trước khi Lê Nin qua đời. Sau đó ông là người Ukraina có trách nhiệm lớn cho cuộc tàn phá của Stalin dành cho Ukraina trong năm 1933. Manuisky có sự nhiệt tình đặc biệt cho việc kể trên, nhưng tướng Chuikov đã kiên quyết từ chối yêu cầu sang thăm bờ tây.
    Trở lại Berlin, tâm trạng của Goebbel chao đảo giữa việc thuyết phục rằng sự sụp đổ của Stalingrad là sắp xảy ra ?" ông ta đã ra lệnh vào ngày 19 tháng Mười rằng tất cả những người nhận huân chương chữ thập hiệp sỹ phải được đưa về để báo chí phỏng vấn ?" và sự cẩn trọng. Lo rằng người dân Đức có thể thất vọng với diễn tiến chậm chạm này, ông ta cảm thấy họ cần phải được nhắc nhở rằng quân đội Đức đã tiến bao xa trong 6 tháng qua. Ông cũng ra lệnh rằng hình ảnh đó phải được công bố tại các thành phố Đức để cho thấy khoản cách đến Stalingrad. Ba ngày sau, ông lại ra lệnh rằng những cái tên như Tháng Mười Đỏ, Barricade phải được bỏ ra với bất kỳ giá nào trong các bài báo về trận chiến ác liệt, nếu nó cổ vũ cho ?ovòng vây bệnh dịch cộng sản?.
    Trong khi những trận đánh lớn ở khu công nghiệp phía bắc thành phố nổ ra, thì cuộc chiến dành dật từng căn nhà với những lần xung phong, phản xung phong vẫn tiếp diễn ở những quận trung tâm. Một trong những hồi nổi tiếng nhất của trận Stalingrad chính là công cuộc phòng thủ ?ocăn nhà Paplov?, kéo dài tới 58 ngày.
    Vào cuối tháng Chín, một trung đội thuộc trung đoàn cận vệ số 42 đang giữ một khối nhà bốn tầng nhìn ra quảng trường, cách bờ sông chừng 300 thước Anh. Trung đội trưởng, trung úy Afanaev, sớm bị mù trong chiến đấu, nên trung sỹ Jakob Paplov nắm quyền chỉ huy. Họ tìm thấy vài thường dân ở dưới tầng hầm, và những người này đã ở lại trong suốt cuộc chiến. Một trong số đó là Mariya Ulyanova, cũng góp phần trong công cuộc phòng thủ. Quân của Paplov đục vách để dễ liên lạc hơn, và khoét những lỗ trên tường để tạo các vị trí bắn tốt hơn cho đại liên và súng trường chống tăng nòng dài. Mỗi khi xe tăng địch tiến đến, quân Paplov tản ra, từ hầm cho đến tầng nhà cao nhất, từ đó họ có thể giao chiến ở tầm gần. Tăng Đức không thể nâng góc của pháo chính để bắn lại hữu hiệu. Sau này, tướng Chuikov thường thích chỉ ra rằng quân của Paplov tiêu diệt được nhiều hơn cả số quân Đức thiệt mạng khi chiếm Paris (Jakov Paplov được tặng danh hiệu Anh hùng Liên Xô, sau này ông làm tu viện trưởng Chính thống giáo tại một nhà thờ ở Sergievo ?" trước tên là Zagorsk ?" nơi ông thu hút được vô số người sùng đạo rằng không có gì để làm với danh tiếng của ông có từ Stalingrad. Giờ ông trông rất yếu đuối).
  4. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Oạch, quote lại bài người ta đã bàn luận xong từ cả năm trước để trả lời, mà trả lời thì rặt tua lại luận điệu SGK lịch sử bậc phổ thông! Có lẽ bác nên tìm đọc lại cả n topic tại box này và box LSVH về WW2, tìm hiểu thêm chí ít là các chiến dịch đổ bộ vào Marốc và Sicily, đây là 2 điểm thiếu sót rõ ràng nhất của SGK VN, bản copy của SGK lịch sử Liên Xô (cũ, may quá ).
    Đức nó tuyên chiến với Mỹ từ năm 41 lận, có hoạ rồ Mỹ mới đứng giữa để làm ăn với cả 2 phe chờ xem chiều gió thổi về bên nào. Anh Pháp còn tuyên chiến với Đức từ tận năm 39, mà đến năm 40 thì làm khỉ gì còn nước Pháp nữa để mà tham chiến với chả ko tham chiến? Hitle ko đánh Anh ngay cũng sai toét, ờ mà bác nghĩ thế cũng dễ hiểu, SGK VN tức LX (cũ) quả thật cũng quên luôn Trận chiến nước Anh
    Híc, cứ mỗi năm lại có 01 bác vào đây tua lại SGK thế này nhưng đáng tiếc, ở đây đâu còn mấy người ở độ tuổi đọc thứ sách đó nữa! Bác làm ơn ... dù sao đây cũng là topic truyện dịch, ko phải lớp bổ túc văn hóa
    Chào thân ái và quyết thắng!
  5. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Một câu chuyện khác, với nhiều đoạn ngắn trích ra từ các bức thư, liên quan đến trung úy Charnosov, một trinh sát pháo thuộc trung đoàn pháo binh 384. Vị trí quan sát của ông nằm ở đỉnh một tòa nhà bị đại bác làm hư hại, từ đó ông gọi cho pháo bắn. Lá thư cuối cùng của ông cho vợ viết ?oChào em, Shura! Anh gửi đến hai con chim bé bỏng của chúng ta, Slavik và Lydusia  những chiếc hôn. Anh vẫn khỏe. Anh bị thương hai lần nhưng chỉ là xước qua và thế nên anh vẫn xoay sở để dẫn hướng cho pháo quân ta bắn trúng đích. Lúc này, cuộc chiến ở thành phố mang tên lãnh tụ kính yêu của chúng ta, thành phố Stalin, đang vào hồi ác liệt. Trong những ngày chiến đấu gian khổ này anh đang báo thù cho quê hương thân yêu của anh, Smolensk, rồi khi đêm xuống, anh trở về dưới tầng hầm cùng hai đứa trẻ tóc vàng hoe ngồi trong lòng. Chúng làm anh nhớ đến Slavik và Lyda?. Trên xác ông, còn tìm thấy lá thư trước đó của vợ ông ?oEm rất mừng là anh đã chiến đấu tốt? bà ấy viết ?ovà rằng anh đã được thưởng huy chương. Anh hãy chiến đấu cho đến giọt máu cuối cùng anh nhé, đừng để chúng bắt được anh, vì trại tù binh còn tệ hơn cả cái chết?.
    Những lá thư qua lại này dường như quá mẫu mực, nhưng lại rất thông thường ở thời điểm đó. Họ có thể rất chân thật, nhưng như nhiều người khác, họ cho thấy chỉ một phần sự thật. Khi người lính ngồi ở góc chiến hào hoặc một căn hầm thiếu ánh sáng để viết thư về nhà, họ thường gặp vấn đề về việc bày bỏ chính mình. Chỉ một tờ giấy, sau đó được gấp thành hình tam giác, như một chiếc thuyền giấy, bởi không có bao thư, dường như quá to và cũng quá nhỏ cho mục đích của họ. Và như thế, kết quả của lá thư là gồm ba phần chính: tìm hiểu tình hình gia đình, thuyết phục an tâm (anh vẫn ổn ?" vẫn còn sống), và mối ưu tư về trận chiến (bọn anh liên tục tiêu diệt quân và thiết bị của chúng. Ngày lẫn đêm, bọn anh không để chúng yên thân). Những người lính Hồng quân ở Stalingrad biết rằng cả nước đang quan tâm tới họ, nhưng đa số phải tự biến đổi một phần của lá thư bởi họ hiểu các Đơn vị đặc biệt sẽ kiểm duyệt thư cẩn thận.
    Ngay cả khi họ muốn thoát ra để viết thư cho vợ hay người yêu thì cuộc chiến vẫn luôn tồn tại bên cạnh, trong chừng mực nào đó bởi giá trị của một người được xác định do ý kiến của đồng đội và chỉ huy. Một người tên Kolya viết ?oMariya em, anh nghĩ em vẫn nhớ đêm cuối cùng ta bên nhau. Bởi bây giờ, giây phút này đây, là chính xác một năm ngày ta xa nhau. Thật khó để anh nói lời tạm biệt với em. Rất buồn, nhưng chúng ta phải tạm xa vì mệnh lệnh của Đất mẹ. Chúng ta sẽ chấp hành mệnh lệnh tốt nhất có thể. Tổ quốc yêu cầu tất cả bọn anh đang bảo vệ thành phố này đứng vững cho đến cùng. Và bọn anh sẽ làm đúng mệnh lệnh đó?.
    Phần lớn lính Nga dường như đã dẹp những cảm xúc cá nhân trong hoàn cảnh của cuộc chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Có thể họ e sợ bộ phận kiểm duyệt hơn so với phía Đức, họ cũng có thể đã bị tẩy não bởi chế độ Stalinist và rồi ý niệm về sự quên mình ập đến lớn hơn bất kỳ câu chữ kêu gọi ý thức hệ nào. Nó gần như là một phản ứng tự nhiên, một kiểu ép buộc về mặt lương tâm khi đối mặt với quân xâm lược. ?oMọi người có thể chỉ trích anh?, một trung úy Hồng quân viết từ Stalingrad cho người vợ mới cưới chỉ vài tuần trước ?onếu họ đọc lá thư này về cái lý do tại sao anh đang chiến đấu đó là vì em. Nhưng anh không thể phân biệt em ở đâu và tổ quốc ở đâu. Em và tổ quốc đều bằng nhau trong anh?.
    Một nghiên cứu so sánh thư từ gửi về nhà viết bởi sĩ quan và binh lính ở cả hai phía cung cấp rất nhiều vấn đề. Với đa số thư của phía Đức ở Stalingrad tại thời điểm đó, thường nói về niềm đau thương, sự tỉnh ngộ và ngay cả việc không tin tưởng vào những gì đang diễn ra, như thể nó không còn là cuộc chiến mà họ đang dấng thân vào. ?oAnh thường tự hỏi mình? một trung úy Đức viết cho vợ ?otất cả việc này là vì cái gì. Loài người điên dại cả rồi sao? Giai đoạn kinh khủng này sẽ ảnh hưởng lên phần lớn bọn anh cả đời?.
  6. 272chip272

    272chip272 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2007
    Bài viết:
    1.717
    Đã được thích:
    3
    Em mới biết bài này nên giờ mới có thể quote lại được, thông cảm. Trong lịch sử thì 2 năm chỉ như là một tích tắc.
    Cái này thì phải phản đối bác Má sẹo. Trước hết, em nêu vấn đề trên quan điểm là cuộc chiến nào cũng phải có nguyên nhân, một nguyên nhân rất lớn, lớn đến mức người ta có thể hi sinh mọi thứ vì nguyên nhân đó. Và có thể thấy, chỉ có vật chất, quyền lợi to lớn của các thuộc địa mới đủ hấp dẫn, thu hút hơn so với những mất mát do chiến tranh đem lại. Bên nào tham gia chiến tranh cũng phải toan tính hết, không bao giờ có chuyện vô tư ở đây. Bác nói em viết cứ như sách thì em xin trả lời, trước tiên SKG lịch sử của VN không hề sai (đừng nói cứ sách cũng pro Nga là sai- nó chỉ tạo cho các bác cảm giác là nó không vô tư thôi chứ không thể phủ định hoàn toàn như bác được). Thứ hai em không hoàn toàn dựa theo sách giáo khoa lịch sử mà còn bằng kiến thức của cá nhân em, phân tích của cá nhân em cộng thêm các dẫn chứng lịch sử mà em thu thập được ngoài SGK lịch sử VN.
    Để rộng đường nói về trận Stalingrad em xin phân tích sơ qua thái độ của các phe tham chiến. Trước tiên, em xin chia cuộc chiến ra thành 4 phe tham chiến ở 2 phía.
    - Phe Đồng minh 1: dẫn đầu là Anh, Pháp.
    - Phe Đồng minh 2 - Cộng sản: dẫn đầu là LX.
    - Phe Đồng minh 3: dẫn đầu là Mỹ.
    - Phe Trục: dẫn đầu là Đức.
    4 phe này mỗi phe tham gia cuộc chiến với cách khác nhau, tư thế khác nhau nhưng tựu trung đều là vì một mục đích là phân chia lại miếng bánh đang nằm phần lớn trong tay 2 ông Anh và Pháp.
    1- Phe Đồng minh 1: Rất muốn trì hoãn cuộc chiến. Từ sau WWI các nước thắng trận mà trong đó dẫn đầu là Anh và Pháp đã tìm mọi cách để ngăn không cho nước Đức phát xít phát triển nền công nghiệp vũ khí phục vụ cho một cuộc chiến tranh mới. Nguyên nhân thì quá rõ rồi, đang nắm trong tay khối tài sản khổng lồ như thế, giờ đánh nhau thì được hay thua cũng đều thiệt hại vào tiền của mình cả, dại gì mà để xảy ra chiến tranh. Nhưng người chiến thắng thì luôn ngủ quên, chỉ có người thua cuộc mới hậm hực nằm gai nếm mật để chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo thôi. Nước Đức phát xít lúc ấy buộc phải chuẩn bị cho cuộc chiến bằng những hình thức giấu diếm che đậy, y như Iran bây giờ, thậm chí phải làm ở bên ngoài lãnh thổ của mình. Chả thế mà bác Huy Phúc trong bài về súng bộ binh của mình đã phân tích rõ là vì sao mà một số nhà máy nổi tiếng về sản xuất súng lại nằm ở Bỉ, Áo là thế. Chúng chính là những nhà máy được Đức Quốc xã lập ra ở nước ngoài, nghiên cứu, chế tạo ra loại súng mới, mạnh hơn, nguy hiểm hơn, dễ chế tạo hơn và rẻ hơn so với bất cứ thứ vũ khí nào từng có trước đó. Sự tham chiến của Anh và Pháp là hoàn toàn miễn cưỡng nhằm bảo vệ thành quả hàng trăm năm của mình. Điều này lí giải tính lưỡng lự của nước Pháp và nước Anh trong cuộc chiến. Như trong sách của Anthony đã nói, nhiều khi quân Đồng minh chiến đấu cùng chiến hào nhưng bắn không cùng hướng
    2 - Đồng mình 2 - Cộng sản: LX cũng chẳng hào hứng gì tham gia cuộc chiến cả. Trong cuốn sách của Anthony Beeavoir mà bác danngoc và bác Tiêu đang dịch thì phần mở đầu cũng nói rõ điều đó. Stalin thậm chí còn không muốn tin là Đức Quốc xã sẽ đánh LX mặc dù có các tin tức tình báo rõ ràng đến như thế. LX chả lợi lộc gì khi đánh nhau với Đức. Nước Đức không có gì để đánh. Ý em nói là có đánh được Đức thì LX cũng chả thu được gì nhiều, chưa kể thời điểm ấy nó mạnh đến thế. LX tham chiến trong trạng thái bị động và lúng túng rõ ràng. Thái độ trung dung, muốn lựa thời thế của Stalin ở thời điểm đầu cuộc chiến thực ra không phải là do ông ta có tính cách do dự đâu, mà là ông ta muốn có cơ hội đàm phán ngừng chiến với người Đức mà thôi. Nhưng đến khi thấy là không thể đàm phán, lúc này Hồng quân đã thiệt hại khá nhiều rồi, thì Stalin mới quyết định tham chiến. Từ tham chiến ở đây có nghĩa là đánh trả đúng nghĩa nhé, chứ thực ra thì Hồng quân đã đánh nhau với Đức từ ngay hôm 22-6 rồi, dù không thắng được trận nào. Nói thế không phải là do LX sợ đâu, mà là chẳng dại gì dây vào cái thiệt hại đau thương, tránh được thì tránh. Mỏ dầu và vựa lúa mà LX có được thừa sức để nuôi sống và phát triển Liên bang rồi. Rút kinh nghiệm từ WWII về sau này LX tham gia các cuộc chiến khác ngay từ khi nó mới manh nha, thậm chí tham gia nhưng không để lộ tên, nhằm mục đích đẩy các cuộc chiến tranh ra xa lãnh thổ Liên bang XV. Ví dụ: chiến tranh VN, chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Iran-Iraq, cuộc chiến ở Trung Đông và gần đây là chiến tranh ở Chesnya .. Khi biết không thể tránh được cuộc chiến cũng như không thể làm chậm lại cuộc chiến, LX mới thực sự tham chiến. Trong chuyện của Anthony, xuất hiện quá nhiều Hồng quân, thậm chí dân thường đào ngũ. Chuyện ấy là quá thường, khi chiến tranh ác liệt như thế, căng thẳng thần kinh cho cả 2 phía là bình thường, và ai không chịu được sẽ đầu hàng sớm. Bên phía LX có tới 3 loại gọi là gì nhỉ, Hiwiq thì phải, phục vụ cho phe phát xít.
    + Các cựu Bạch vệ Nga, dân Caucasse vốn thâm thù chế độ Cộng sản đến tận xương tủy. Loại này thì miễn bàn. Theo Đức để đánh LX cho bõ ghét chứ chả có lý tưởng gì. Giả sử nếu chiến tranh kết thúc và phe Đức phát xít thắng lợi thì chưa chắc đã dùng được mấy ông bạn Bạch vệ này.
    + Các cựu HQ ra hàng, dân thường Nga bỏ chạy khỏi vùng quân Đỏ: thực ra lúc ấy làm gì có dân thường, không là lính thì cũng là dân quân tự vệ, bài này là bài toàn quốc kháng chiến đấy mà. Tóm lại, chủ lực trong nhóm này là HQ đầu hàng. Phe Trục lúc ấy chiến thắng ở gần như mọi mặt trận, nếu nhìn một cách khách quan thì rõ ràng là phe Trục mạnh hơn. Chiến tranh ác liệt như thế, người ta chắc chắn sẽ chạy về phía nào ít nguy hiểm hơn, tạo ra cảm giác an toàn hơn mặc dù chưa chắc thực tế đã là vậy. Nhất là khi không thể quay lui, do có các NKVD luôn trực sẵn nhằm trừng trị những kẻ hèn nhát thì chỉ còn một con đường đó là chạy lên phía trước mà đầu hàng. Loại này thì cũng nên sử dụng cho cẩn thận, bởi vì theo thuyết tiến hóa, rõ ràng đây là nhóm đã sàng lọc qua và thể hiện là rất hèn nhát hoặc là rất vụ lợi.
    + Hồng quân bị bắt làm tù binh nhưng không phải là cộng sản, không phải là sĩ quan và không có cá tính mạnh liệt: CS hay sĩ quan thì bắt được cái là Đức nó "phơ" ngay rồi còn đâu. Số có cá tính mạnh mẽ, thì bị bắt là bật nó ngay kiểu như nhổ thẳng nước bọt vào mặt nó khi bị hỏi cung. Số này thì cũng bị thịt ngay tại trận. Số còn lại có phản kháng nhưng không mạnh mẽ, người Đức sẽ dùng làm "nô lệ", từ chính xác là như vậy, nô lệ. Như trong sách mà bác Tiêu đang dịch chả có đoạn gái Nga làm **** trong các động đổ nát đó sao, đó cũng là một kiểu nô lệ ******** tự nguyên. Khổ quá thì phải lụy, rắn quá buộc phải cong, đó là tâm lý bình thường. Không cần phải đánh giá! Có bác nào ở trong trường hợp đấy thì mới có quyền phát biểu, còn lại, anh em ta cứ khiêm tốn khi nói về những người "nô lệ" này thôi, mà tốt nhất là không nói gì, không nhận xét gì.
    Tóm lại, cả LX cũng không muốn tham chiến nhưng bị buộc phải chiến đấu để bảo vệ chính mình. Dù LX bị đưa vào thế nước đến chân mới nhảy, nhưng trong cuộc chiến, tính cách Nga đã khẳng định. Thực ra đây không phải lần đầu tiên nước Nga bị xâm lược, trước đó đã có Napoleon, Thành Cát Tư Hãn, thậm chí cả đế quốc Phổ... Nhưng chưa đội quân nào chiến thắng ở đây. Ngoài lợi thế về thời tiết khắc nghiệt, địa hình rộng lớn, người đông (như các bác tổng kết ở trên, dân số LX lúc ấy vào khoảng 190 triệu) nhưng không thể không nói đến Tính cách Nga. Cutuzov hay Zhucov chỉ là những con người có tên tuổi rõ ràng còn bao nhiêu người Nga khác với cá tính mạnh mẽ, không chịu khuất phục mà xuyên suốt trong cuốn sách của bác Tieu đang dịch, bóng dáng của họ ở khắp mọi nơi. Dù cho có một bộ phận hèn nhát, ham sống sợ chết, thích an nhàn hưởng lạc, bộ phân "Nga-gian", nhưng đó vẫn chỉ là số nhỏ nếu so với những người còn lại. Èo, đừng nói em pro Nga nhé, thực sự là vậy đấy. Ví dụ như lính của lữ đoàn bảo vệ HN, lữ đoàn 144 chỉ thích lấy quân của Nghệ An cũng là vì lí do đó. Dũng cảm, có cá tính mãnh liệt mà chỉ khi tham gia chiến đấu, cái cá tính ấy mới bộc lộ rõ nét, còn trong đời thường có khi bị đánh giá là hâm.
    3- Phe Trục: Tham vọng thì quá rõ ràng. Một số ý kiến nói Hittle một tay quyết định tất cả, hay là sự ngông cuồng của Hittle đã gây nên cuộc chiến. Xin thưa là, đó chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Hittle làm được gì khi không có sự ủng hộ của đa phần giới tư bản Đức. Không làm được gì cả. Hittle tất nhiên là một người tài, một nhà quân sự lỗi lạc, một nhà chính trị lỗi lạc, chính vì thế mới được giới tư bản đưa lên làm thủ lĩnh Đảng Quốc xã. Không phải Hittle là người quyết định, ông ta chỉ đóng vai trò quan trọng thôi. Đằng sau ông ta là cả một tập đoàn tư bản Đức, quý tộc Đức, một tập đoàn hiếu chiến đang khát dầu mỏ, tài nguyên, khoáng sản và cả lòng tự tôn dân tộc. Lấy lí do bài Do Thái hay thuyết chủng tộc thượng đẳng chẳng qua là để mị dân, là để PR thôi. Người Mỹ cũng học được bài này rất nhanh. Hittle thì làm sao mà có thể gọi được là chủng Aryan, người nhỏ bé, tóc đen, mắt trũng sâu, da hơi tai tái, hắn giống người Châu Á, người Do thái hơn là người phương Tây, người Aryan.
    Hướng tấn công ban đầu tất yếu là Anh và Pháp, vì 2 nước này là 2 mục tiêu chủ yếu. Đánh rắn phải đánh dập đầu. Đánh cho Anh và Pháp kiệt quệ rồi tiếp theo là thuộc địa của nó, Bắc Phi nơi có nguồn dầu mỏ dồi dào phục vụ cho cuộc chiến lâu dài. Khởi đầu là Ba Lan, nơi làm bàn đạp để đánh rộng ra toàn Châu Âu. Đánh thắng Pháp. Đến eo biển Manche, sai lầm của Đức là không nhảy qua biển mà tẩn nước Anh, sau này được dùng làm bàn đạp cho quân Mỹ tiến đánh ở mặt trận phía Tây. Cũng không phải tình cờ mà Đức chưa đánh nước Anh. Có 2 lí do, thứ nhất là đánh qua một eo biển, một hàng rào tự nhiên ngăn cách Anh với phần còn lại của Châu Âu là một khó khăn lớn cho Đức, có thể sẽ tiêu hao nhiều sinh lực khi chưa thực hiện được hết tham vọng bá chủ toàn cầu. Thứ hai, theo những nguồn tin không chính thức, nước Anh cũng phải tốn khá nhiều vàng cho việc xin hoãn này. Vàng này được giao ở Mỹ và được quân Đức quy đổi thành hàng hóa với Mỹ và đưa về Châu Âu. Nước Đức có sức mạnh công nghiệp thần kỳ nhưng không thể nào địch nổi với phần còn lại của thế giới, nó cũng cần sự hỗ trợ từ bên ngoài. Điều này lí giải tại sao hải quân Đức, đặc biệt là lực lượng tầu ngầm lại mạnh đến thế. Phải mạnh mới bảo vệ được luồng tầu vận tải từ Châu Mỹ về Châu Âu chứ. Nước Đức đang nuôi con gà béo là nước Anh để đó sau rồi thịt. Một phép tính lưỡng cử nhất tiện của người Đức. Sau cùng, nếu đánh được LX thì đảm bảo, nước Anh sẽ ra tro.
    4- Phe Đồng minh, dẫn đầu là Mỹ: Cũng như ở bài trên, em vẫn khẳng định là Mỹ đứng giữa, luôn đứng giữa nhằm xui nguyên giục bị. Như thế sẽ có lợi hơn là đứng về một phe nào đó. Vừa tránh được tổn thất, vừa bán được hàng. Mỹ bán hàng cho cả người Anh lẫn người Đức, cả Hồng quân Liên Xô cũng là khách hàng của Mỹ. Cứ có tiền vác đến là bán hàng. Đừng nói đến chữ lí tưởng, bán được hàng, với giá hời mới là quan trọng. Người Mỹ thực hiện chủ trương ấy một cách hoàn hảo. Thế mới là cao mưu đấy các bác ạ. Gần đến lúc kết thúc chiến tranh, mặc cho các bên đều thúc giục nhưng Mỹ vẫn chưa động tĩnh gì, phải đợi xem thằng nào thắng đã. Gió chiều nào, ngả chiều ấy. Cứng tất dễ gãy, mềm mới tồn tại. Còn Đức tất nhiên chả dại gì khiêu chiến với Mỹ vội, ngoài mồm thì chửi nhưng có dám đánh đâu. Để đó từ từ, nuốt LX chưa xong thì chưa thể đánh Mỹ được. Nó ở cách qua một đại dương thế, đánh khó đấy, nước xa sao cứu được lửa gần. Đánh xong LX, mục tiêu tiếp theo là thịt con gà béo Anh, song song đó xây dựng cơ sở vật chất ở Nam Mỹ, lấy Nam Mỹ làm bàn đạp đánh Mỹ. Chả thế mà sau WWII ở Arghentina đầy quân Đức, người Đức, phát xít Đức trốn chạy. Thậm chí có không ít cơ sở kinh tế nằm trong quyền kiểm soát của phe phát xít. Ai cũng hiểu nhưng không ai nói ra. Mỹ cũng không phải đứng yên, đến lúc gần tàn cuộc chiến, nó cũng phải tham chiến để sau này còn được chia phần chứ. Mà thực tế là nó được chia phần rất lớn và sau đó trở thành bá chủ toàn cầu. Bài tính của Mỹ mới là cao tay, đơn giản nhưng hiệu quả hơn nhiều so với bài tính của Đức phát xít. Hàng hóa nó bán cho Anh, Pháp thì dán đầy nhãn Made in USA còn hàng bán cho Đức thì sản xuất dưới bản quyền của Đức, thậm chí sáng tạo mới cho Đức nhưng gắn bản quyền Đức. Khôn như thế, ai địch cho lại.
    Nín nhịn thằng Đức để bán hàng cho nó, nó chửi mình cứ để nó chửi, không đánh là được. Còn Đức thì cứ chửi cái đã, thỏa mãn lòng tự tôn một chút nhưng vẫn phải mua hàng của Mỹ. Sức đâu mà sản xuất cho kịp. Nhất là tiền mua hàng lại vơ vét được từ Anh, Pháp và các nước nó chiếm đóng. Thậm chí, nó còn xách tranh ảnh nghệ thuật, tượng, các đồ tạo tác có giá trị khác sang Mỹ bán, đổi lấy nhu yếu phẩm, vũ khí. Chả thế mà sau WWII, nước Mỹ có một nền SX mạnh toàn diện. Không bị mất một căn nhà nào, không bị thiệt hại gì, kèm theo có cầu để kích thích, phát triển sản xuất. Mỹ là có lợi nhất sau WWII.
  7. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Hic, xin lỗi bác Lang cho em trả lời nốt với ông Chip này post cuối, dù sao ông í cũng đã chịu khó viết 1 bài dài ngoẵng với tinh thần thực sự cầu thị, đáng tiếc là có 3 thiếu sót lớn mà nhà em đã bảo ông í bổ túc gấp nhưng ông í vẫn ko buồn quan tâm. 3 thiếu sót này liên quan mật thiết đến việc đánh giá vai trò của Anh và Mỹ trong WW2 (Pháp đã bị tiêu diệt quá nhanh chóng, phần lớn thời gian WW2 đóng vai trò đồng minh của ... Đức trong phe Trục). Chính vì SGK lịch sử VN bậc phổ thông cố tình ỉm đi 3 chiến dịch lớn đó cũng như hầu hết hoạt động quân sự của Anh Mỹ nói chung nên quá nhiều bạn trẻ đã có sự đánh giá hết sức méo mó theo hướng bơm phình công lao của Liên Xô và coi Anh Mỹ chỉ như những kẻ trục lợi bẩn thỉu.
    1. Trận chiến nước Anh: bắt đầu từ 10/7/40 và chỉ thực sự chấm dứt vào tháng 5/41, ngay trước khi Đức chuyển hướng đánh vào LX. 1 ông sử ra bàn rấy hạng bét cũng nghĩ được là cần Anh trước thì ko lý gì 1 người lãnh đạo đất nước như Hitler ko nghĩ ra. Nhưng 1 ông sử ra bàn rấy hạng bét cũng có quyền ngồi bàn phím phán ko vượt biển Manche là sai lầm, còn 1 chỉ huy quân đội như Hitler thì còn phải tính xem muốn vượt biển Manche thì phải làm thế nào. Hạm đội Đức quá thua kém so với hạm đội Anh, điều này đã được chứng tỏ trong chiến dịch xâm chiếm Na Uy ngay trước đó với thiệt hại của Đức là gần phân nửa hạm đội, ngay cả khi còn đầy đủ thì hạm đội Đức cũng chỉ bằng 1/3 so với riêng hạm đội bảo vệ chính quốc Anh (British Home Fleet) -> muốn liều mạng vượt biển thì chí ít cũng phải khống chế được bầu trời -> Battle of England diễn ra với ưu thế 2/1 nghiêng về ko quân Đức và đã có những lúc nước Anh đối mặt với nguy cơ bị đánh bại, phải đầu hàng như Pháp. May mắn cho người Anh là trận ko chiến này chủ yếu diễn ra trên đất Anh -> máy bay Đức rơi chiếc nào thì cũng đồng nghĩa với mất phi công -> đến khi Đức có nguy cơ hết sạch phi công giỏi thì Hitler đành bỏ cuộc -> Anh đứng vững và trở thành tiền đồn chống Đức ở phía Tây. Từng bị Đức đánh cho gần chết và thương vong dân thường trong những vụ ko kích rất lớn, người Anh căm Đức tận xương và thế quyết đánh cho Đức gục hẳn thì thôi, đừng có úp sọt họ dùng vàng mua chuộc Đức để đảm bảo an toàn cho mình như 1 số tưởng tượng gia xấu bụng!
    2. Chiến dịch Torch: năm 42, đáp lại yêu cầu mở mặt trận thứ 2 của LX, Mỹ lập kế hoạch Sledgehammer đổ bộ vào Pháp nhưng bị Anh phản đối vì ở ngay cạnh nên họ quá rõ phòng tuyến Đại Tây Dương của Đức mạnh tới mức nào trong khi phe đồng minh chưa có đủ phương tiện đổ bộ cần thiết -> Anh Mỹ quyết định đổ bộ vào Bắc Phi để làm bàn đạp đánh vào châu Âu, lúc này cơ bản đã nằm hết trong tay phe Trục, từ phía Nam. 8/11/42 quân Anh Mỹ đồng loạt đổ bộ vào Maroc và Angieri lúc này đang do quân Pháp Vichy kiểm soát, phần lớn quân Pháp quay súng theo Đồng Minh và quân Anh Mỹ ko gặp trở ngại đáng kể nào đã tiến thẳng đến Tunis. Tới đây thì tướng Rommel đã kịp rút quân từ Libya về đánh cho Đồng Minh thua chạy re kèn, may nhờ có hải quân cắt đường tiếp tế qua Địa Trung Hải khiến quân phe Trục tại Bắc Phi bị cô lập ko thể tăng cường trong khi Anh Mỹ tiếp tục đổ quân ùn ùn vào -> phải đến 13/5/43 quân phe Trục tại Tuynisia mới đầu hàng.
    3. Chiến dịch Husky đổ bộ vào Sicily và Avalanche đổ bộ vào Ý: Ngay sau khi thiết lập bàn đạp Bắc Phi, quân Anh Mỹ mở chiến dịch Husky đổ bộ vào Sicily, tiền đồn phía Nam nước Ý của phe Trục vào ngày 9/7/43. Cũng như quân Pháp Vichy, phần lớn quân Ý ko chịu đánh -> quân Anh Mỹ đổ bộ chỉ gặp khó khăn do ... thời tiết -> quân Đức vào cuộc đánh bật quân Đồng Minh ra bờ biển -> hải quân Anh Mỹ lại đóng vai trò quyết định bắn cháy sạch xe tăng Đức ngay trên bãi biển -> quân Đồng Minh thiết lập được đầu cầu, đưa quân ùn ùn kéo sang nhưng cũng phải đến ngày 17/8/43 mới chiếm trọn hòn đảo, quân phe Trục rút về Ý. Chiếm xong Sicily, ngày 3/9/43 quân Đồng Minh tiếp tục mở chiến dịch Avalanche đổ bộ vào chính quốc Ý. Kịch bản cũ lập lại, quân Ý tự đầu hàng ngay khi Đồng Minh đổ bộ, quân Đức vào cuộc phản công đập tan cánh bắc đầu cầu Salerno và 1 lần nữa nhờ có hải pháo Anh quân Đồng Minh mới giữ được đầu cầu. Cuộc chiến chống nước Ý, 1 đỉnh của tam giác phát xít tiếp tục cho đến tận ngày 8/5/45, ngày cuối cùng của WW2 tại châu Âu mới đi tới thắng lợi với thương vong về phe Đồng Minh là 320K mạng, lớn hơn bất kỳ chiến dịch nào khác trên mặt trận phía Tây.
    Đấy, tóm tắt 3 đoạn thiếu sót trong SGK lịch sử phổ thông là như thế, tất nhiên còn nhiều đoạn nữa cũng bị ỉm đi hoặc viết rất bôi bác theo hướng pro Nga. Nếu căn cứ vào đó thì chỉ có nước mẹ Đại Nga là nhất, bọn khác là dây máu ăn phần hết, vậy sao LX ko làm minh chủ thế giới quách cho rồi? Việc gì LHQ phải có tận ngũ cường thay vì 1? Hừ, đã là Đại chiến Thế giới thì phe Trục hay phe Đồng Minh cũng phải mình vì mọi người, mọi người vì mình hết, ko hết sức vì đồng bọn thì chỉ có chết chùm cả đám! Giờ mấy tay sử ra bàn rấy việc chính xong rồi mới ngồi to mồm luận công to với nhỏ, chính với phụ, nguyên nhân với hậu quả chứ mấy nước tham chiến khi đó thì chỉ nghĩ xem làm sao thịt được phe kia để phe mình được sống, đơn giản thế thôi!
    Chào thân ái và quyết thắng!
  8. macay3

    macay3 LSVH - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    26/10/2007
    Bài viết:
    2.959
    Đã được thích:
    1.590
    bổ sung 1 ý là trục Anh-Mỹ là quan hệ huyết thống hết sức chặt chẽ , từ WWI đến nội chiến TBN mặc dù ko liên quan 1 tí ti nào đến Mỹ nhưng cũng có khối thanh niên gốc Ang lê tình nguyện sang Châu Âu chiến đấu rồi.
    Ngẫm lại thằng Anh có chính sách ngoại giao khôn khéo cực kì , già nắn rắn buôn ,giữ dc Mỹ làm đồng minh, giữ dc Trung Đông, Ấn , Úc qua bao nhiêu sóng gió .Kinh dị thật !
  9. dem_den

    dem_den Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/12/2006
    Bài viết:
    258
    Đã được thích:
    0
    Nhà em nói chuyện với nhiều người Anh, có một điểm hay hay là phần lớn họ cho rằng Anh giúp Mỹ ở Irac và Apganistan hiện nay là bởi vì Mỹ đã giúp người Anh trong cơn khốn khó chống lại người Đức trong WW II.
    Vivre monsieur Lang. Chờ bài bác hàng ngày.
  10. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Ông chip làm cháu hắt xì liên tục, dưng mà nhà cháu không pro Nga đâu, Các ông làm nhà cháu hứng bữa nào cháu dịch cuốn History of GULAG của Anne Appelbaum cho các ông ói mật xanh mật vàng chơi hén.
    Mà cuốn của ông Alexander Werth cũng phân tích rất kỹ, hồi đầu ông Stalin chơi khôn quá, ký được cái hiệp ước xong rồi đối xử với đại sứ Anh chẳng còn ra cái gì, đến hồi 22-6 trơ mắt éch ra, lúc ấy ông Mỹ còn họp bàn tứ phía, chỉ còn mỗi Churchill chìa tay ra, xấu hổ không còn đâu cho hết.

Chia sẻ trang này