1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sự giàu có trong tâm hồn

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi luuchivi, 13/02/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Sự giàu có trong tâm hồn

    Trước khi post bài này tôi xin phép được xin lỗi tác giả do không thể hỏi trước khi đăng bài mong tác giả của bài viết này thứ lỗi .Tôi postt bài này để mọi người cùng đọc và suy ngẫm
    Bài hơi dài một chút nhưng các bạn hãy cố gắng đọc tôi tin chắc một điều rằng các bạn sẽ hiểu ra nhiều điều khi đọc bài viết này
    nhân tiện đây xin cảm ơn tác giả đã mang lại cho tôi cho những đọc giả những kinh nghiệm sống
    nguồn :www.vnthuquan.infor






    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh







    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 14:43 ngày 14/02/2007
  2. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Có người nói rằng kể từ khi lọt lòng, còn là một đứa bé nằm ngửa cố đưa chân lên miệng cắn thì cuộc sống con người đã là những chuổi ngày chiến đấu cực nhọc. Những người đang phải ngày đêm làm việc vất vả để kiếm miếng ăn có thể cảm thông điều này. Nhưng tôi cũng biết rằng việc theo đuổi tiền bạc, xem nó như mục đích cuối cùng, là một việc hoàn toàn vô nghĩa.
    Tronh cuộc sống chúng ta có thể bỏ qua rất nhiều niềm vui, nhiều cơ hội khi cứ mong chờ vào những điều không bao giờ xảy đến. Có quá nhiều người trên đời này đã sống một cuộc đời vô nghĩa. Họ dường như bị mê hoặc bởi ánh hào quang của tiền tài, danh vọng. Họ lao vào tiềm kiếm những giá trị không có thực như những con thiêu thân để rồi bị chính ngọn lửa của những đam mê u tối này thiêu cháy.
    Nhà văn Rudyard Kipling đã rất đúng khi khuyên các sinh viên ở đại học McGill rằng khi ra đời, đừng nên phí thời gian chiến đấu để kiếm tiền vì một ngày nào đó họ có thể sẽ gặp được những con người giàu có thật sự - những người không bao giờ màng đến cuộc sống tiền tài vật chất hay truy đuổi theo những phù hoa, giả tạo của lợi lộc, công danh - đến lúc đó họ mới biết rằng mình "nghèo" đến mức nào.
    Hạnh phúc chính là sự giàu có trong tâm hồn, là niềm vui của sự ban cho và trao tặng, những thứ không thể đo đếm được bằng tài khoản ngân hàng hay của cải vật chất. Những người hạnh phúc và giàu có thật sự luôn biết làm cho trái tim mình tràn đầy, và khi san sẻ tình yêu thương cho người khác họ lại càng làm cho nó trở nên lai láng, ấm nồng hơn, họ không bao giờ biết đến "sự nghèo nàn" dù sống một cuộc đời thanh đạm.
    Sự giàu có của trái tim mới chính là nguồn tài sản qíy giá mà mỗi chúng ta nên trang bị cho mình - và đó cũng là con đường dẫn ta đến bến cảng an lành của sự bình yên và hạnh phúc.
    Steve Goodier ( "Riches of the heart")
    Đừng bước đi hối hà trong cuộc đời để rồi quên mình đã từng đến và định đi đâu. Cuộc đời không phải là đường đua , mà là một chuyến hành trình kỳ thú - mỗi bước chân trên đường đều là một niềm vui.
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly... ​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:32 ngày 13/02/2007
  3. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Hãy nhìn cuộc đời qua lăng kính của đôi mắt trẻ thơ để luôn cảm nhận được những điều diệu kỳ của cuộc sống xung quanh.
    Hai đứa bé, một trai một gái, nắm tay nhau cùng đi qua nhà hàng xóm. Đứng nhón trên đầu mấy ngón chân, đứa bé bấm chuông cửa. Một người phụ nữ bước ra và hỏi chúng cần gì. "Chúng cháu đang chơi trò gia đình", cô bé gái trả lời. "Bạn ấy là chồng còn cháu là vợ". Sau đó cô bé đổi giọng : "chúng tôi vào nhà bà được không ?".
    Cảm thấy thích thú với hai đứa bé này, người phụ nữ trả lời : "Hân hạnh quá, mời ông bà vào".
    Vào trong nhà, người phụ nữ vui vẻ mời " hai vợ chồng " tí hon này ăn bánh ngọt và uống nước chanh. Chúng vui vẻ nhận lời. Khi bà mời thêm một ly nửa, cô bé gái lịch sự từ chối:
    " Không, cảm ơn bà ! Chung tối phải về thôi, chồng tôi tè ra quần rồi".
    Rất nhiều người lớn đã quên mất ( hay tự đánh mất đi ) những niềm vui thơ ngây của trẻ con. Họ quên rằng trước đây, khi còn thơ bé họ cũng đã từng tin vào một thế giới thần tiên, lấp lánh sắc màu cổ tích huyền ảo. Họ để trái tim chai sạn và quên nuôi dưỡng, chấp cánh cho trí tưởng tượng của mình bay cao. Đối với họ, những sự việc diễn ra xung quanh đã trở nên quá đỗi bình thường và những điều phi thường không còn làm họ chú ý được nửa. Tâm hồn họ đã trở nên già cỗi đến nỗi không điều gì làm họ ngạc nhiên, thảng thốt hay sững sờ, không gì làm rung động được tâm hồn họ nửa.
    Cuộc sống ngày hôm nay, dưới mắt bạn có còn chứa đựng những điều huyền bí nửa hay không ?
    Có khi nào bạn lắng hồn mình, thả cho trí tưởng tượng bay cao để lại được nhìn cuộc sống rực rỡ sắc màu qua ánh mắt trẻ thơ. Đó cũng là một cách để bồi đắp và làm phong phú cho cuộc sống tâm hồn bạn đấy !
    Riches of the heart
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly...​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:33 ngày 13/02/2007
  4. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Tên trộm bánh quy
    Một phụ nữ ngồi trong phòng đợi,
    Trong nhiều giờ đằng đẵng trước chuyến bay.
    Cô cố tìm một quyển sách ưng ý nơi quầy sách,
    Mua một hộp bánh và tìm nơi ngồi nghỉ.
    Khi đắm mình trong từng trang sách thì tình cờ cô thấy,
    Người đàn ông bên cạnh, trơ tráo biết mấy,
    Lấy bánh từ chiếc hộp đặt giữa hai người.
    Để tránh cãi vã, cô đã cố làm ngơ.
    Cô đọc sách, nhai bánh và sốt ruột xem đồng hồ.
    Trong khi hắn trơ tráo chén gần hết hộp bánh của cô.
    Từng phút trôi qua, cô càng giận tím mặt,
    "Nếu ta không tốt bụng, hắn đã bầm mặt."
    Mỗi cái bánh cô lấy, hắn cũng lấy một cái,
    Khi chỉ còn một cái, cô tự hỏi hắn sẽ làm gì.
    Với nụ cười trên môi, và cử chỉ gượng gạo,
    Hắn lấy chiếc cuối cùng và bẻ đôi nó ra.
    Đưa cho cô một nửa và ăn tiếp nửa kia,
    Cô giật miếng bánh từ trên tay hắn và thầm nghĩ...
    ?oThật trơ tráo và vô cùng khiếm nhã.
    Sao hắn chẳng hề tỏ chút hàm ơn!?
    Chẳng muốn tìm hiểu khi cơn nóng giận lên cao,
    Cô thở phào khi chuyến bay được thông báo.
    Cô thu dọn đồ đạc và đi tới cửa vào,
    Chẳng thèm ngoái nhìn tên trộm vô ơn.
    Cô lên máy bay, và ngồi phịch xuống ghế,
    Rồi tìm cuốn sách cô đọc đã gần xong.
    Cô lục túi xách của mình, và ồ lên kinh ngạc,
    Hộp bánh quy của cô, nằm ngay trước mắt.
    "Nếu hộp bánh mình đây", cô kêu lên tuyệt vọng,
    ?oThì ra những cái bánh kia là của ông ta và ông đã cố chia sẻ."
    Quá trễ để nói lời xin lỗi, cô nhận ra trong hối hận
    Rằng cô mới là người khiếm nhã, là tên ăn trộm vô ơn!
    - Valerie Cox
    Hãy đối xử với người khác theo cách mà bạn muốn họ đối xử với bạn.
    - Matt.
    chicken soup for the soul
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly... ​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:34 ngày 13/02/2007
  5. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Tìm kiếm niềm vui trong công việc
    Có người đã nói đùa rằng: "phần lớn thực tế của tôi là thực tế ảo". Bạn có nghĩ như thế không, tôi thì thấy rằng phần lớn thực tế của mình là do tôi nhìn nhận mà thôi. Các bạn hãy thử đọc câu chuyện này nhé !
    Trong "Tạp chí Hiệp Hội Y Khoa Hoa Kỳ" tiến sĩ Paul Ruskin có chứng minh rằng cách nhận biết thực tế của chúng ta sẽ quyết định cảm giác của chúng ta về sự việc đó. Khi giảng về khía cạnh tâm lý của việc chăm sóc người cao tuổi, ông đọc cho lớp nghe trường hợp của một người như sau:
    "Bệnh nhân không nói được và cũng không hiểu được tiếng nói. Có khi bệnh nhân nói bi bô hàng giờ liền những từ không ai hiểu được. Bệnh nhân không định hướng được về người, nơi chốn và thời gian. Tuy nhiên bệnh nhân có khả năng phản ứng lại khi nghe gọi tên. Tôi đã làm việc với người này trong sáu tháng qua, nhưng người này dường như không quan tâm đến sự tồn tại của mình và không tỏ ý hổ trợ việc chăm sóc cho chính mình. Người này phải được người khác cho ăn, tắm tửa và mặc quần áo. Vì không có răng nên thức ăn phải được xay nhuyễn. Phải thay quần áo thường xuyên vì bị bẩn do tiêu tiểu không tự chủ. Người này cũng không đi được. Giấc ngủ không ổn định nên thường thức giấc lúc nửa đêm và la khóc quấy rầy người khác. Phần lớn thời gian trong ngày người này tỏ ra thân thiện và vui vẻ với mọi người nhưng đôi lúc trở nên cáu bẳn, bực bội không rõ nuyên nhân và cần phải có người an ủi vỗ về".
    Sau khi trình bày trường hợp này, tiến sĩ Ruskin hỏi sinh viên liệu họ có muốn nhận chăm sóc một người như thế không. Phần lớn sinh viên trả lời là không.
    Ông nói với họ rằng ông rất thích chăm sóc cho người này và ông nghĩ rằng họ cũng sẽ thích. Trước sự ngạc nhiên của sinh viên, ông giơ cho họ xem bức hình của "bệnh nhân"- đó chình là đứa con gái sáu tháng tuổi của ông.
    Các học trò của tiến sĩ Ruskin tỏ ý không thích chăm sóc cho một bệnh nhân như thế. Nhưng chính độ tuổi của bệnh nhân, không phải những công việc thực tế họ phải làm, đã biến công việc thành niềm vui. Khi họ nghĩ rằng công việc là niềm vui, họ sẽ có cảm giác tích cực về nó, mặc dù phản ứng ban đầu của họ hoàn toàn tiêu cực.
    Bạn và tôi cũng có vô số công việc phải làm. Vậy ngày hôm nay bạn sẽ nhìn nhận những công việc của mình như thế nào? Có phải là một niềm vui hay chỉ là những công việc đơn điệu hàng ngày? Khi bạn nghĩ rằng mình có thể thích những công việc này thì bạn sẽ cảm thấy vui hơn khi làm việc.
    Riches of the heart
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly... ​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:35 ngày 13/02/2007
  6. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Khởi đầu từ chính mình
    Khi tôi còn trẻ và tự do, trí tưởng tượng của tôi không có giới hạn. Tôi mơ ước mình có thể thay đổi cả thế giới. Khi trưởng thành và già dặn hơn một chút, tôi nhận thấy thế giới sẽ không thay đổi được. Vì vậy, tôi thu hẹp ước mơ của mình lại và quyết định sẽ chỉ làm thay đổi đất nước tôi....
    Nhưng dường như cũng chẳng có gì dịch chuyển.
    Khi cuộc đời tôi bước vào những năm xế chiều, bằng những nỗ lực cuối cùng, tôi quyết định sẽ chỉ thay đổi gia đình mình, những người thân thiết nhất của mình. Nhưng, họ chẳng mảy may thay đổi.
    Và giờ đây, khi đang ở những giờ phút cuối cùng của cuộc đời, tôi chợt nhận ra: Chỉ khi nào thay đổi được bản thân mình thì tôi mới thay đổi được gia đình tôi.
    Từ sự cổ vũ, khích lệ của họ, tôi có thể làm cho đất nước mình trở nên tốt đẹp hơn - và biết đâu, tôi đã làm thay đổi được thế giới này!
    Những dòng chữ trên đây được viết trên ngôi mộ của một mục sư người Anh trong hầm mộ của tu viện Westminster.
    Cụm từ chán nhất và buồn nhất trong cả văn nói lẫn văn viết chính là "Giá như..."
    - John Greenleaf Whittier
    chicken soup for the soul
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly...​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:37 ngày 13/02/2007
  7. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    The praying hands
    Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ gần Nuremberg có một gia đình rất đông con. 18 đứa! Để kiếm đủ thức ăn đem về hằng ngày cho lũ trẻ, ông bố - một người thợ kim hoàn ?" đã phải làm việc vất vả gần 18 tiếng mỗi ngày và chẳng từ một bất kỳ công việc gì mà người trong làng thuê ông.
    Mặc dù sống trong cảnh cùng quẫn, hai người con lớn Albrecht và Albert vẫn ấp ủ một ước mơ đẹp đẽ: cả hai đều muốn theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật, nhưng thật đáng buồn vì người cha sẽ chẳng bao giờ kiếm đủ tiền để gửi họ đến học viện ở Nuremberg. Sau nhiều đêm dài cùng bàn bạc trên chiếc giường chật chội, hai anh em nghĩ ra được một cách: họ sẽ gieo đồng xu, người thua sẽ xuống làm việc trong hầm mỏ gần nhà kiếm tiền nuôi người kia suốt thời gian ở học viện, và sau 4 năm người được học trước sẽ phải lo tiền học cho người còn lại, cho dù đó là tiền lời bán tranh, hay nếu cần là tiền lương của công nhân hầm mỏ.
    Họ cùng nhau gieo đồng xu. Albrecht thắng và lên đường đến Nuremberg. Albert bắt đầu chuỗi ngày làm việc vất vả nhọc nhằn trong hầm mỏ và suốt bốn năm đều đặn gửi cho anh khoản tiền lương ít ỏi. Tại học viện, tranh của Albrecht được đánh giá như một bước đột phá. Những bức khắc, gỗ chạm, sơn dầu của anh vượt xa các giáo sư lâu năm. Đến lúc tốt nghiệp, Albrecht đã có thể kiếm được những món tiền lớn nhờ bán tranh.
    Khi Albrecht trở về làng, gia đình Durer tổ chức một bữa tiệc lớn ăn mừng sự thành công của chàng họa sĩ trẻ. Sau bữa ăn dài thịnh soạn đầy tiếng cười và tiếng nhạc, Albrecht đứng lên nâng cốc về phía người em trai ở cuối bàn bày tỏ lòng biết ơn những năm tháng hy sinh thầm lặng để anh vun đắp cho hoài bão nghệ thuật: ?oVà bây giờ, Albert, em trai yêu quý của anh ?" Albrecht trìu mến nói ?" đã đến lúc em biến ước mơ của mình thành hiện thực. Hãy đến Nuremberg, anh sẽ lo tiền học cho em?.
    Tất cả mọi người đều quay về phía cuối bàn nơi góc phòng. Albert ngồi đó, nước mắt ràn rụa trên gương mặt gầy gò xanh xao, chỉ có thể nghẹn ngào: ?oKhông? không? không??.
    Cuối cùng Albert lau nước mắt đứng dậy, nhìn khắp lượt những người anh yêu thương rồi đưa tay ôm mặt khẽ nói:
    - Ôi không anh ơi, đã muộn mất rồi. Em không thể đến Nuremberg được nữa. Hãy nhìn xem, những tháng năm dưới hầm mỏ đã tàn phá đôi tay em. Mỗi ngón tay đều đã dập nát không dưới một lần, và gần đây tay phải em lại bị chứng thấp khớp hành hạ, đến nỗi không thể cầm ly chúc mừng anh thì làm sao có thể cầm cọ vẽ những đường nét tinh tế trên khung vải trắng. Anh ơi, đã quá muộn rồi?
    Lịch sử đã lùi vào quá khứ hơn 450 năm. Giờ đây, hàng trăm tác phẩm của Albrecht Durer được trưng bày trong nhiều viện bảo tàng lớn trên thế giới, nhưng điều lạ lùng là phần lớn người ta biết đến tranh ông, thậm chí treo trong nhà bản sao của chỉ một tác phẩm duy nhất.
    Người ta kể lại rằng vào một ngày nọ, để tỏ lòng biết ơn đức hy sinh cao cả của người em trai, Albrecht đã kiên trì tái hiện từng đường nét của đôi bàn tay không còn lành lặn áp vào nhau, với những ngón tay xương gầy hướng lên trời. Ông gọi bức tranh của mình đơn giản chỉ là ?oHands?, nhưng cả thế giới ngay lập tức đón nhận kiệt tác nghệ thuật này và đặt tên cho món quà tình yêu ấy là ?oThe praying hands?. Nếu có dịp bạn được thấy bản sao của tác phẩm xúc động này, hãy dành ít phút lắng hồn mình để tự nhủ rằng: tác phẩm nghệ thuật ấy được kết tinh từ bàn tay không phải chỉ của một người họa sĩ.
    st
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly...​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:49 ngày 13/02/2007
  8. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Cổ tích người cha
    Khi ông Trời bắt đầu tạo ra người cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: ?oThưa ngài, tại sao người cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời.
    Thật bất tiện!? Ông Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: ?oNgươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho người cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới??.
    Thấy Trời nặn đôi bàn tay người cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: ?oNgài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, người cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ.? Ông Trời mỉm cuời đáp: ?oNhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành.?
    Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn người cha với một đôi vai rộng, lực lưỡng. ?oTại sao ngài phí thế??, nữ thần thắc mắc. ?oThế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya?? ?oQuan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình,? ông Trời đáp.
    Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong người cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời thốt ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của người cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt người cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của người cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc.
    Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: ?oNgươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như người mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra?.
    TIỂU NGƯ VÀ PHƯƠNG CHI
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly...​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:52 ngày 13/02/2007
  9. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Những con đường không lót đá
    Chúng ta còn yêu thì chúng ta còn tha thứ. (Francois Rochefoucauld)
    Bố là một người đàn ông đồ sộ, cao một mét tám và nặng một trăm năm mươi ký. Giọng bố to, trầm và luôn luôn gây ấn tượng rằng tốt hơn là bạn đừng ngồi chung bàn ăn với bố.
    Khi bố đứng đó với đôi mắt nảy lửa rừng rực và phóng hỏa đốt bạn với tính khí nóng nảy của ông, thì bạn sẽ hiểu thế nào là sợ? ông Trời - một nỗi sợ tôi đã biết từ hồi còn rất bé.
    Bất cứ khi nào tôi làm gì sai, không có chuyện bàn về những gì tôi đã làm hay không có bất cứ lý lẽ nào được đưa ra để giúp tôi thay đổi hành vi của mình ?" chỉ là chiếc dây thắt lưng, một dây lưng bằng da cứng. Từ lần đầu tiên bố quất tôi, tôi hiểu rằng ông Trời luôn mang theo một dây thắt lưng trên người.
    Khi bố và bạn bè ông tụ họp ở nhà chúng tôi, họ bắt đầu náo loạn nhà cửa trong lúc bố hồi tưởng về những ngày khi ông là Chiếc Găng Vàng vô địch quyền Anh. Bất cứ khi nào bố vào trận với một gã nào, họ đều lùi bước. Họ biết họ không phải đối thủ của ông, bởi không ai thô bạo và dai sức hơn bố tôi.
    Tôi cảm thấy rất may khi bố vắng nhà hầu hết thời gian. Bố làm việc vận hành các thiết bị nặng nhọc cho đội xây dựng cầu đường, và công việc của bố khiến ông phải có mặt trên đường cả tuần lễ một lần. Nhưng cứ tối thứ Sáu đến, khi nhìn thấy xe của bố hiện ra trên lối vào nhà, là tôi chạy tìm chỗ trốn. Rồi mẹ sẽ cho ông một tràng báo cáo về việc suốt tuần qua tôi đã hư đốn thế nào. Chẳng bao lâu ông sẽ réo tên tôi và triệu tôi đến nhà bếp. Khi bố hét vào mặt tôi, mùi hôi của rượu và thuốc lá xộc vào mũi tôi vào tận cổ họng, khiến cho tôi muốn nôn ọe.
    ?oTao không có tâm trạng cho việc này đâu!?, ông hét lên. ?oTao làm việc cực khổ cả tuần trời, và bây giờ tao trở về nhà với chuyện như vầy đây hả!? Rồi thắt lưng được tháo ra.
    Điều bố không nhận ra là phương pháp trừng phạt này càng khuyến khích cho loại hành vi mà ông đang cố ngăn chặn. Và bất cứ lúc nào tôi nói với ông về việc đó, ông càng điên tiết hơn và hét lớn, ?oĐừng làm như tao làm. Làm như tao nói ấy!?
    Hình thức trừng phạt sai lầm này dẫn đến nhiều vấn đề hơn khi tôi lớn lên. Và điều khiến nó tồi tệ hơn là tôi không có một con đường để quay lại. Tôi khiếp sợ bố và không biết phải trông đợi những gì từ những cơn thịnh nộ của ông. Tôi nguyện rằng khi đủ lớn, tôi sẽ bỏ nhà ra đi và ở càng xa bố càng tốt.
    Sau cùng bố mẹ tôi ly hôn, và tôi đã không gặp bố những năm sau đó. Mẹ vẫn giữ liên lạc với tôi, và một ngày mẹ gọi cho tôi để báo rằng bố đã đi khám bác sĩ, ông rất yếu. Tôi tự hỏi mình nên làm gì bây giờ hay mình có nên làm bất cứ điều gì hay không. Chúng tôi không thân thiết nhau. Làm thế nào chúng tôi có thể gần gũi sau tất cả những việc bố đã nói và làm khi tôi còn nhỏ? Tôi thậm chí đã không thấy thích đàn ông nữa! Nhưng thật kỳ quặc, tôi cảm thấy trong tim mình luôn có một sự lôi kéo kỳ lạ, và tôi quyết định gọi cho bố.
    ?oBố, con, Lindy đây.?
    ?oLindy ư??, ông nói, nghe như thể ông đang lướt qua trí nhớ của mình về tất cả những gì dính dáng đến cái tên Lindy mà ông từng biết.
    Một khoảng yên lặng. Tôi ngập ngừng, cố gắng cẩn thận chọn lọc từng từ. ?oCon nghe nói bố không được khỏe và quyết định gọi điện thăm bố.?
    ?oBác sĩ nói bố không sống được bao lâu nữa.?
    ?oBố bị gì ạ??
    Ông bắt đầu khóc và lầm bầm một vài từ tôi không thể hiểu được, và rồi ông gác máy.
    Một vài tuần trôi qua, tôi suy nghĩ về tình trạng của bố và về việc tôi nên gánh lấy vai trò gì đây. Trong khi cứ loay hoay suy nghĩ, tôi nhận được cú điện thoại khác từ mẹ báo rằng bố đã được đưa vào nhà tế bần. Sự do dự chuyển thành nỗi tuyệt vọng. Tôi hiểu nhà tế bần nghĩa là gì. Tôi không muốn tin rằng bệnh của bố đã vào giai đoạn cuối. Bố còn bao nhiêu thời gian nữa? Tôi phải biết điều đó.
    Tôi nhảy vào xe và hối hả lái đến khu điều trị của nhà tế bần. Khi tôi đến nơi, hai y tá và một bác sỹ có mặt ở đó liền an ủi tôi. Sau khi xem hồ sơ của bố, tôi đã có mọi thông tin mình cần. Tất cả những năm tháng rượu chè be bét cuối cùng đã lãnh hậu quả của nó. Bố bị xơ gan mãn tính, điều đó dẫn đến căn bệnh ung thư đang lan ra toàn bộ cơ thể ông.
    Tôi khiếp sợ những gì sẽ đến. Tôi cảm thấy như mình không thuộc về nơi đó. Tôi sẽ nói gì với người đàn ông mà tôi không gặp bao nhiêu năm qua? Tôi cảm thấy như đây là cảnh tượng cuộc đời của người nào đó chứ không phải của tôi. Mơ hồ về việc mình đang làm, tôi bước về hướng phòng của bố, đẩy cửa bằng một sức mạnh mà tôi không hiểu ở đâu ra. Và mặc dù bước rất chậm, nhưng tôi lại đến phòng bố quá nhanh. Khi tôi nhìn quanh quất ở cửa ra vào, bố đã thấy tôi và bảo tôi vào trong.
    ?oHãy nhìn bố đi, Lindy,? ông nói và khóc. Rồi ông giơ cánh tay lên và chỉ cho tôi xem làn da bủng beo của ông. ?oBố đang kiệt dần, và bố không thể làm gì được.?
    ?oCon biết, bố à,? tôi nói, cố gắng không cảm nhận nỗi đau của ông.
    Rồi tôi lắng nghe ông nói. Ông nói về mẹ tôi và làm thế nào mà mọi việc đã không suôn sẻ. Ông bảo tôi là ông đã cố gắng làm điều tốt nhất mà ông có thể làm cho tôi, nhưng mọi thứ hoá ra lúc nào cũng sai cả.
    ?oBố yêu con, Lindy,? ông nức nở. ?oBố có lỗi với con, bố xin lỗi con.?
    Tôi ôm ông trong tay khi ông thú nhận những hối tiếc của mình. Và dù cho tôi không nói gì cả, nhưng cử chỉ an ủi của tôi cho thấy tôi đã tha thứ cho ông.
    Rời khỏi nhà tề bần, đầu tôi quay như chong chóng. Tất cả diễn ra chỉ trong một đêm. Chỉ trong một đêm mà tôi cảm thấy choáng váng, sợ hãi, tha thứ và đau khổ. Bố tôi là một người đàn ông suy kiệt, không phải là người đàn ông tôi biết khi tôi đang ở tuổi trưởng thành. Không gì chạm được vào ông khi đó. Ông là nhà vô địch Găng Tay Vàng.
    Chỗ yếu của tôi lỏng ra, và tôi bắt đầu khóc thét như một đứa trẻ. Tôi không chỉ khóc cho những gì bố và tôi đã không có được trong mối quan hệ cha con của mình, mà tôi khóc cho những gì chúng tôi có thể vẫn có được nếu bố không sắp chết. Giờ đây, bố dường như đã thay đổi và như một người cha tôi có thể cùng chung sống. Nhưng ông lại sắp ra đi, và cả ông lẫn tôi đều không thể làm bất cứ điều gì nữa.
    Nhưng thời gian thì vẫn còn.
    Trong vài tuần kế đó, tôi ghé thăm bố mỗi tối sau giờ làm việc. Chúng tôi ngồi trò chuyện. Thậm chí tôi còn chạy việc lặt vặt cho ông và mua cho ông một vài thứ ông cần. Tôi bắt đầu nhìn thấy những điều về bố mà tôi chưa từng biết trước đây. Tôi đã chỉ biết về những mặt xấu của bố, giờ thì tôi bắt đầu nhìn thấy các mặt tốt, và chúng tôi đang trở thành bạn của nhau. Nhưng ngay khi tình bạn của chúng tôi chớm nở, thì đến lượt ông rơi vào tình trạng tồi tệ nhất.
    Một tối, khi tôi đến thăm ông, y tá nói rằng họ không nghĩ ông có thể qua khỏi đêm nay. Bác sỹ đã tăng liều thuốc móc phin, nhưng nó vẫn chưa điều hòa, và bố đang rất đau. Người ta bảo với tôi là cứ mỗi mười lăm phút máy nhắn sẽ kêu lên, và tại thời điểm đó tôi có thể nhấn một nút để gửi liều móc phin không liên tục vào cơ thể bố. Tôi quyết định ở lại với ông suốt đêm. Bố nói chuyện rất nhỏ. Và mỗi lần máy nhắn kêu lên, tôi lại nhấn nút, nhận ra rằng mỗi lần tôi làm như thế, hai cha con lại khó có thể nói chuyện dài hơn.
    Bố cầm cự thêm được hai ngày, tôi đã ở bên bố khi ông qua đời. Tôi nắm tay ông, hôn lên trán ông và nói, ?oKhông sao đâu bố. Bây giờ bố có thể đi rồi. Ông bà Nội đang chờ bố, và giờ thì bố có thể làm những con đường trên thiên đàng rồi.?
    Bố đã là một người làm đường rất giỏi. Bố đã lát con đường lấp đi hố ngăn cách giữa bố và tôi.
    LINDA POEHNELT
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly...​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:53 ngày 13/02/2007
  10. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Một chỗ trống để điền yêu thương
    Cha tôi thường nói đùa với tôi rằng:
    - Sau khi cha qua đời nhớ giữ cho cha một chỗ ở bàn nhé!
    Và tôi trả lời:
    - Chỉ những người tốt mới thường chết sớm! Con sẽ đi trước cả cha cho xem! Có khi cha phải giữ chỗ cho con ấy chứ!
    Và cuối cùng cha tôi mất. Tôi đã giữ lời hứa qua rất nhiều năm. Mỗi ngày tôi vẫn giữ một ghế trống, chỗ mà cha tôi trước đây thường ngồi bên bàn. Nhiều người lấy làm lạ:
    - Một chỗ trống như thế sẽ làm mọi người trong nhà nhớ ông cụ và buồn hơn đấy!
    Trong thời gian đầu, đúng là như vậy. Nhưng thời gian luôn có cách làm cho những nỗi đau cũng có ích. Tôi đọc trong một cuốn sách rằng theo tục lệ cổ xưa, vào ngày lễ Giáng Sinh, hãy để một chỗ trống ở bàn ăn để gia đình có thể mời một người khách nghèo không có gì để ăn. Việc giữ một chỗ trống ở bàn sẽ làm cho người khách lạ cảm thấy thân mật và tự nhiên hơn.
    Chỗ trống bên bàn ăn không phải là để tưởng nhớ. Chỗ đó để trống để được làm đầy. Nếu bạn không có người khách nào vào ngày lễ Giáng Sinh, hãy cảm ơn vì kỷ niệm vẫn còn đang ở chỗ trống đó. Và tuyệt làm sao nếu có ai đó đến để điền vào chỗ trống. Khi ấy nó được lấp đầy bằng sự cởi mở và thân tình của bạn.
    Hãy ước rằng bạn luôn có một chỗ trống như thế trong cuộc sống và trong trái tim, để dành cho những kỷ niệm và sau đó là những yêu thương sẽ có chỗ để hạ cánh và vĩnh viễn ngự trị.
    st
    _____________________________
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẽ
    Một mình làm cả cuộc phân ly...​
    Em xa dần hờ hững bỏ lại anh
    Thu xao xác điểm duyên tà áo trắng
    Anh hút hơi chạy trong sân trường vắng
    Thu rụng đầy vung vãi dưới chân anh
    Được luuchivi sửa chữa / chuyển vào 20:54 ngày 13/02/2007

Chia sẻ trang này