1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Súng bộ binh!!!

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi 272chip272, 04/08/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. steppy

    steppy Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    20/03/2005
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    1.327
    Tớ còn nhầm bác RF thành bác Huyphuc. Tớ rất kính phục kiến thức cũng như khả năng làm việc của HP. Chúc HP một cốc .
  2. taisaolainhuvay

    taisaolainhuvay Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    641
    Đã được thích:
    17
    hè hè, ai ngờ Mr. P có nhiều fan đến vậy đâu, giới thiệu thêm về mấy ních minh_mai, thandautuat hay anhvinhkoi nữa đi cho mấy em mấy cháu ngưỡng mô. Yêu cầu mấy Mr mõ móc lạ mấy tô bích hoành tráng ngày xưa cho mấy em nó thoả lòng mong ước đê
  3. dream_kgb

    dream_kgb Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/09/2006
    Bài viết:
    331
    Đã được thích:
    0
    Hi bác Phúc em quay lại viết bài về lịch sử chiến tranh với súng đạn đi. Việc mod làm thì mod vẫn phải làm thôi, có gì thì bác góp ý. Chứ nhiều lúc trên này, em thấy bác cứ giận dỗi như trẻ con í :P.
    Từ ngày hay đọc các bài trên các diễn đàn đến h em khoái đọc bài của bác Phúc ở ttvnol này với cụ Lãng bên tathy( cụ này em đôi lúc ***g vào những ý rất thâm kêu gọi xxx) .
    Giọng văn rất tếu táo, mặc dù những gì viết về kỹ thuật em chưa đủ thời gian và trình độ để hiểu hết được.
    Ngoài lề tí ạ :">
    Được dream_kgb sửa chữa / chuyển vào 10:11 ngày 21/11/2009
  4. 272chip272

    272chip272 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2007
    Bài viết:
    1.717
    Đã được thích:
    3
    Hai giọng văn khác hẳn nhau mà bác cũng nhầm thì kể cũng lạ.
  5. Colt1911

    Colt1911 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/10/2008
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Bác Chip nguội hơn bác HP nhiều! Gặp phe Gông Xiềng là bác HP chuyễn ngay vào khoa não, không cần đấu lý như bác Chip đâu! Nên bác HP có lần bị Mod đưa lên cột điện! Hình như là năm ngoái!
  6. 272chip272

    272chip272 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2007
    Bài viết:
    1.717
    Đã được thích:
    3
    Cũng như MP19 của Rheinmetal, Thompson của Mỹ không kịp ra đời cho WWI. Nhưng điểm khác là sau đó nó nổi tiếng với thời đại Gangster. Ở lời nói đầu mình cũng đề cập qua, SNLT là súng ngắn, súng gọn, nên ngày nay chỉ dùng cho đặc nhiệm và cảnh sát, chứ không là súng chủ lực của bộ binh như WWII, khi mà súng trường xung phong khó làm quá, các bên lôi súng ngắn ra xung phong. Khi mà cảnh sát thích SNLT thì đương nhiên Gangster cũng khoái, cũng như đặc nhiệm, Gangster cũng đột kích là chính, chứ Gangster mấy khi dàn trận tẩn nhau với bộ đội mà cần súng trường tầm xa.
    John T. Thompson là một vị tướng trong quân Mỹ, ông làm chức trưởng phòng quân nhu, Chief Ordnance Officer tại Cuba. Chính từ đây, ông ngạc nhiên về số lượng đạn tăng vọt do công nghiệp mới, và lần đầu tiên cảm nhận đựoc thời súng tự động. Sau này, ông mệt mỏi vì gây sức ép với quân đội về chuyển sang sử dụng súng tự động, rồi về hưu năm 1914. Sau khi về hưu ông làm cho công ty Remington Arms Corporation, phụ trách xây dựng nhà máy súng trường lớn nhất Eddystone Pennsylvania. Người thiết kế kiểu khóa nòng ma sát Blish lock cũng là một sỹ quan Mỹ về hưu.
    Thompson thiết kế nhiều loại súng, cái chúng ta đang bàn ở đây thường được gọi là Thompson SMG, có biệt danh là Tommy-gun, một trong những sản phẩm đầu tiên của Ordnance, và các phiên bản phát một khác giống như nó. Sản phẩm của Ordnance lừng danh nhất vẫn là Tommy-gun. Vì bán dân sự, nên Thompson cũng linh động quảng cáo kha khá, dùng đạn súng ngắn nhưng lại gọi là "súng trường nhỏ", sau này là SMG. Vì tên đó vô lý nên bàn dân thiên hạ thích dùng biệt danh thay thế, không ai kiện là sai. Dần dần, trong tiếng Mỹ, Tommy-gun có nghĩa là SNLT.
    Đôi chút lịch sử phát triển.
    Thompson bắt đầu phát triển súng trong WWI, khi nhu cầu súng, súng thế hệ mới nở rộ. Thompson thành lập công ty cổ phần Auto-Ordnance Company năm 1916, để sản xuất những loại súng ống do ông thiết kế, sau nâng lên thành Auto Ordnance Corp. Toàn bộ tiền bạc từ ông chủ thuốc lá Thomas Fortune Ryan, chia làm 40 ngàn cổ phiếu, trong đó Ryan chiếm 18 ngàn, một ngàn rưởi cho John Blish, nhà phát minh ra nguyên lý khóa nòng, và gia đình Thompson có 10 ngàn, trong đó có con dâu của Thompson, đồng thời là con gái một người bạn của Ryan.
    Thompson gặp John Bell Blish nhiều lần năm 1915 để trao đổi về khóa nòng. Auto Ordnance Corp bắt đầu hoạt động mùa xuân năm 1916 với hai nhân viên đầu tiên, là Theodore H Eickhoff and George E. Goll. Eickhoff có trách nhiệm giúp Thompson khâu thiết kế và được phong chức "Kỹ sư trưởng", còn Thompson tự phong chức trưởng phòng "Army Ordnance Dept". George E. Goll là người thợ lò đường sắt đang thất nghiệp, được nhận giúp việc cho Eickhoff, nhưng thật ra là "nhân viên đa năng" kiêm chức lái xe (có thể gọi là "đội trưởng đội xe", vì có mỗi 01 xe), Thompson nhận ông này vì vốn hiểu biết về máy móc, cơ khí và rất thông minh, chức năng chính là sẽ thực hiện sản xuất các mẫu thử, ngày đó, chưa có máy tính, đọc hiểu bản vẽ là cả một môn khoa học và thường các kỹ sư vẫn phải làm mô hình gỗ, đất thì công nhân mới hiểu. Sau này Oscar Payne về công ty và đưa ra nhiều thay đổi trước khi súng hoàn thiện, như hệ thống tự bôi trơn và băng trống.
    Warner & Swasey Co là một công ty kinh doanh máy công cụ ở Cleverland, Ohio, với hai ông chủ là W.R. Warner and Ambrose Swasey nhiệt tình giúp đỡ Thompson, bằng những kỹ sư và máy móc tốt nhất, họ cũng cung cấp một địa điểm thử nghiệm lớn ở 5809 Carneige Ave. Đến năm 1919 thì Auto Ordnance Corp mới có văn phòng trên tòa nhà Meriam tại Euclid Ave, và lập một cửa hàng súng lớn trên đất của Sabin Machine Company, cũng ở Carneige Ave.
    Lúc đó, giới quân sự bên Mỹ đã có xu hướng thiên về trường phái SNLT, nhưng các xu hướng này số ít và mờ nhạt, chỉ có thể coi như một sự đồn đại về các súng Đức và Ý sử dụng, tuy nhiên, chuyện đó cũng đến tai Thompson. Nhưng Tommy-gun ra đời bởi chuyện hài hước, thử nghiệm năm 1917 cho thấy máy súng chạy rất khó với các đạn lớn của súng trường, chỉ có thể chạy đạn súng ngắn, điều này làm Thompson rầu rĩ. Eickhoff biến cái rầu đó thành tin vui khi mô tả một súng máy nhỏ, dùng bởi một người, cầm bắn được trên tay, dùng cho cuộc đấu súng trong hầm hào. Từ đó Thompson dồn sức vào Tommy-gun. Thêm một chuyện hài hước nữa khi Tommy-gun ra đời không kịp chiến tranh, và được cải tiến lại trước khi sản xuất thật sự năm 1919 và thành súng bán dân sự của thời đại Gangster.
    Thompson được thiết kế khoảng 1915-1916, hoàn thành vào năm 1918, được gửi sang châu Âu tháng 11/1918. Trong thời gian thiết kế, nhu cầu một súng liên thanh để chiến đấu trong hầm hào được đặt ra từ phía quân đội Mỹ một cách không rõ ràng: "súng liên thanh nhỏ sử dụng bởi một người". Tuy đơn sơ, nhưng người Mỹ cũng tìm đến giải pháp giống như Đức và Ý. Lúc này, súng có tên Annihilator I, và quá muộn để tham chiến.
    Đến 1919, Auto-Ordnance sửa lại một chút và chuyển chiến lược sang bán dân sự. Từ SMG được khai sinh năm 1919, trong một cuộc họp của Auto-Ordnance. Ban đầu, người ta dùng từ Autogun song song với Machine Pistol, sau đó từ Thompson Submachine Gun được dùng chính thức. Trong thương mại, Thompson còn được gọi là "cạc bin", tức súng vừa chứ không phải súng ngắn. Là sản phẩm bán dân sự nên súng không yêu cầu khắt khe trong việc đặt tên, và tránh nói tên cúng cơm "súng ngắn", lạm dụng "súng vừa"... là những hình thức có lợi cho kinh doanh. Các súng này về sau được gọi chung là Model 1919.
    Súng xuất hiện lần đầu trước công chúng trong trình diễn tháng 8/1920 tại National Matches, Camp Perry, Ohio. Khẩu súng dùng để trình diễn có tốc độ bán 1500 phát phút, dùng loại băng thửa 100 viên, bắn trong 4s, được mô tả "rít như xé vải".
    Hợp đồng đầu tiên sản xuất 15 ngàn súng được ký với 3 maker là Colt Firearms Co = $680.705,85 (phần chính của súng và kiêm luôn lắp ráp, kho vận), thêm $9.105 phụ tùng thay thế, Remington Arms $65.456 (báng và phụ kiện), Lyman Gun Site Corp $69.063 (thước ngắm đầu ruồi). Sau khi ký với Colt, Auto Ordnance rời Cleverland về nhà máy của Colt ở Hartford Connecticut. Tính ra, giá chưa đến 60 Mỹ Kim, mà bán cỡ $200, cũng ăn, thật ra, bán súng dân sự Mỹ thuế cao, tiền quảng cáo rất tốn. Tháng 3 năm 1921, súng đầu tiên hoàn thành, được đóng mác M1921 và bán giá $225, súng cũng được gửi đi chào hàng ở Hải Quân, Lục Quân và các nhà buôn súng châu Âu.
    Auto Ordnance chọn Colt làm đối tác vì Colt có quan hệ sâu với giới quân sự Mỹ. Colt đã đề nghị mua lại bản quyền giá 1 triệu, đồng thời gây sức ép, Thompson đã đồng ý. Nhưng Ryan phản đối, ông có ý chí của một nhà kinh doanh lão luyện, ông nói với Thompson là: "nếu sản xuất 1 triệu khẩu, nó sẽ đem lại cho chúng ta nhiều hơn một triệu". Tuy vậy, những năm đầu con số 1 triệu chưa đến ngay, sau chiến tranh, súng ống thừa thãi, mặc dù là khẩu súng mới chưa từng xuất hiện, Thompson cũng không dễ bán. Cho đến năm 1925, mới bán được ba ngàn khẩu. Các cơ quan công cộng thì chậm rãi trong việc đánh giá một súng chưa từng có, dân sự thì mua ít.
    Ngày 16/1/1920, nước Mỹ ban hành lệnh cấm rượu, bắt đầu thời đại Gangster trong thập niên 192x-193x. Súng ống sau chiến tranh còn rất nhiều, nhưng Thompson là súng kiểu mới. Một số cơ quan chính quyền bán dân sự như cảnh sát địa phương... cũng tham gia thị trường dân sự nhưng vẫn ít. Các hợp đồng nhà nước đến muộn hơn thị trường dân sự. Ban đầu, biên phòng mua một ít để dùng trên thuyền tuần tra, trên thuyền tròng trành, súng máy hữu hiệu hơn nhiều súng phát một. Tiếp theo là United States Post Office, bưu chính Mỹ, mua 250 súng để bảo vệ xe thư. Quân đội Mỹ ấn tượng dùng trong cận chiến rừng nhiệt đới Nicaragua năm 1927, mua 200 súng. Năm 1928, Hải Quân Mỹ (ở Mỹ hải quân tương đối độc lập với quân đội) yêu cầu giảm tốc độ bắn và làm to khỏe tay cầm, giải pháp giảm tốc độ bắn là bỏ khóa và tăng khối lượng khối lùi, thành ?oU.S. Navy Model of 1928?, (thay số 8 vào số 1 trong nhãn hiệu các súng trong kho). Các ấn tượng về súng được khẳng định trong khối nhà nước, quân đội dẫn đến việc súng được chấp nhận sau đó.
    [​IMG]
    Model 1921 của Tommy-Gun.
    [​IMG]
    Model 1928 của Tommy-Gun.​
    Thomas Ryan mất 23/8/1928 với tổng nợ ông cho Auto Ordnance vay $1.312.954. Sau đó, cơ cấu tài chính của công ty thay đổi một số lần. Ở Mỹ, khi chuyển sang cung cấp hàng cho quân đội, các nhà thầu lớn phải thỏa mãn một số "dây ngầm" về tài chính, và thêm các "công đoàn phụ trách mặt đời sống" cho các cựu binh cũng như các thế lực chính trị khác. Auto Ordnance cuối cùng trở thành chi nhánh của Maguire Industries.
    Tuy nhiên, cho đến năm 1939 thì vẫn còn 4000 khẩu trong số 15.000 M1921 đầu tiên trong kho. Tình hình chỉ thay đổi khi Chiến tranh Thế giới thứ 2 bùng nổ, ngày 1 tháng 11 năm 1939, Pháp đặt mua 3000 khẩu giá $750.000, sau đó là Anh, vượt con số súng tồn sau gần 20 năm cất kho. Nhưng khi số lượng tiêu thụ tăng lên thì Colt lại từ chối gia công tiếp. Savage Arms Company in Utica, NY nhận làm súng. Trong năm 1940, Anh đặt 107.500 Thompson giá $21.502.758 2/1940, tháng 3 Pháp đặt 3 ngàn. 6 ngàn súng Pháp đặt không kịp lấy trong khi đã... giả xiền. Tháng 12 quân đội Mỹ mua 20.450 súng. Qua cơn bĩ cực, đến hồi thái lại.
    Xưởng Bridgeport Connecticut được xây dựng lại để tham gia sản xuất súng và bắt đầu hoạt động 8-1941, trong thời gian đó quân đội Mỹ lẳng cho Auto Ordnance một hợp đồng 319.000 súng. Auto Ordnance chỉ lắp ráp và sản xuất nắp trên dưới vỏ máy súng, còn đâu đặt làm ở các maker, phần chính là Savage. Tháng 2 năm 1942, Auto Ordnance Corp đã giao hàng tổng cộng 500.000 khẩu và 90.000 khẩu đến mùa hè. Đến cuối năm 1944, 1.750.000 súng và phụ tùng lắp đủ 250.000 súng đã được xuất xưởng. 1.250.000 khẩu làm tại Savage có chữ S cạnh serial bên trái trên, Auto Ordnance có ký hiệu "A.O."
    Sau một số cải tiến cấu tạo và quản lý sản xuất, 1939 Thompsons bán cho chính phủ giá $209 , mùa xuân 1942 $70, tháng 2- 1944 M1A1 $45 bao gồm phụ kiện và phụ tùng thay thế. Cuối năm 1944, hợp đồng cuối cùng mua Thompson được ký. Một súng Mỹ khác được phát triển bằng cách sửa lại Sten cho tin cậy hơn là M2 của George Hyde, Inland Manufacturing Co. of Dayton Ohio, cùng với Thompson và M3 Grease được đánh giá 24/12/1942 sau có mỗi thãng thử nghiệm, kết quả M3 thắng. Mùa hè 1943 M3 bắt đầu được sản xuất tại Guide Lamp Division of General Motors, nhưng do việc sản xuất M3 "gặp vấn đề" nên Thompson vẫn được sản xuất nhiều, đến cuối chiến tranh, chỉ có 600.000 M3 Grease xuất xưởng, không xứng với vị trí mà nó giành được, suốt đời mình, chỉ có khoảng 680 ngàn M3 xuất xưởng. M2 chỉ có giá $20, M3 cũng vậy, trong khi Sten nếu sản xuất ở Mỹ không license chỉ $10.
    [​IMG]
    Tommy-Gun đời M1.
    [​IMG]
    Tommy-Gun đời M1A1.
    Kết luận về lịch sử ra đời của Tommy-gun lại hài, súng quân sự, loại được sản xuất nhiều nhất, bỏ béng cái khóa nòng đi, chạy lại tốt hơn. Trong chiến tranh, Thompson thực hiện nhiều hợp đồng với tổng giá trị giao hàng 130 triệu, lãi ròng $14,845,000. Hợp đồng cuối cùng là 2.091 súng tháng giêng 1944.
    Sau chiến tranh, Auto-Ordnance bé lại và trở thành bộ phận nhỏ trong công ty mẹ Maguire Industries, tất cả những gì liên quan đến sản xuất Tommy gun bị cất kho. Sau này, Auto-Ordnance được mua đi bán lại nhiều lần để tiếp tục sản xuất nhỏ và bán dân sự. Có một lần súyt nữa có hợp đồng lớn cho Ai Cập, nhưng không thành. Đến nay công ty đã qua tay nhiều chủ và vẫn hoạt động. Về sau này, Mỹ xếp súng máy vào hàng tiêu thụ đặc biệt, muốn sản xuất và kinh doanh phải có giấy phép đặc biệt, nên phần lớn trong số rất ít súng được mua bán là phiên bản bắn phát một.
  7. 272chip272

    272chip272 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2007
    Bài viết:
    1.717
    Đã được thích:
    3
    Đôi chút so sánh.
    Thompson là súng có độ bền cao, tin cậy cao, đường đạn tốt hơn các súng cùng loại đạn do nòng dài, súng nặng và có đầu nòng bù nẩy loạt liên thanh. Về tính năng chung thì có nhược điểm là không gọn nhẹ lắm. Sau này, súng cũng được trang bị cho quân đội, cũng đạt mức triệu phú với khoảng 1,7 triệu khẩu sản xuất chính thức. Giá nói chung là đắt, kể cả loại rẻ trong chiến tranh cũng đắt gấp nhiều lần Sten . Như vậy, tổng giá trị xuất xưởng của Thompson cao hơn 3,6 triệu Sten.
    Điểm nổi trội của súng là bịt đáy nòng nhỏ, loại bịt đáy nòng mà nếu ở trong các súng lùi thằng như đa phần các SNLT lúc đó thì khá đắt, vì nó bị cả khối lùi đấm vào nòng, nên muốn dùng hợp kim rẻ thì phải to, mà to thì súng không tin cậy. Thompson ban đầu không cần phải đấm như thế vì nó là súng có khóa nòng, nhưng cái khóa nòng của nó lại yêu cầu hợp kim còn hơn cả đấm, nên Thompson áp dụng khá nhiều kim loại đắt. Chính vì thế, súng không có tính đại gia, thậm chí còn thiếu cả tính đại gia so với Suomi vì Thompson không sở hữu công nghệ đặc sắc nào về mặt sản xuất.
    Trong WWII, một mặt Thompson được cải tiến đơn giản đi, một mặt Mỹ cũng giầu, nên Thompson được sản xuất khá nhiều. Nhưng cuối cùng thì nó cũng thua đồ rẻ tiền M3 Grease về tính đại gia.
    [​IMG]
    M3 Grease, súng ngắn liên thanh của Mỹ.
    [​IMG]
    Suomi, súng ngắn liên thanh của Phần Lan.
    [​IMG]
    PPSh-41, khẩu súng ngắn liên thanh của Liên Xô.
    Nhìn chung, Thompson có giá cao mà tính năng-cả tính chiến đấu lẫn độ bền-không bằng như cỡ Suomi, tính năng thì về đường đạn cao hơn các MP Đức chút, nhưng quá nặng và cồng kềnh. Xét toàn diện thì đó không phải là súng ưu việt, việc Mỹ giảm sản xuất súng này cũng cho thấy điều đó. Cả giá thành, khả năng sản xuất lớn, khả năng chiến đấu đều thua PPSh, nhưng Thompson là súng làm bằng vật liệu tốt, bền, còn PPSh mặt này kém.
    Có phiên bản dân sự nòng rất dài 40cm, nhưng phiên bản SNLT quân sự nòng 256mm, không dài lắm. Thompson lại không thừa kế các tiến bộ như đạn quá áp chỉ dùng cho SNLT Đức và đạn kéo dài thời gian cháy của PPSh, nên phiên bản SNLT quân sự không so sánh được với các súng Nga Đức đó về tầm. Sức công phá của đạn lớn ở tầm gần tốt hơn, nhưng ra ngoài 50 mét yếu hơn. Tầm bắn hiệu quả của phiên bản SNLT quân sự nằm giữa 50-100 mét.
    Chính điều này thể hiện sự lớn lên của Thompson, khi nó ra đời, thì khách hàng chủ yếu là dân sự, nên những tính năng mang tính dân sự như bền được coi trọng. Nhưng trong chiến tranh thì không ai ủ súng vài tháng xem có rỉ không rồi mới đánh nhau làm gì. Trừ Suomi và MP43 của Áo thì tất tần tật các SNLT lừng danh của WWII đều chẳng anh nào chịu bền. Suomi nó bền cũng vì nó còi: người ta tính cứ làm mỗi năm nhẩn nha mấy chục khẩu, độ hai chục năm thì đủ súng đánh nhau, Suomi đã thực hiện chiến lược đó từ 1931-1940. Cũng như vậy, Thompson không chuẩn bị cho sản xuất lớn và tuy tốt, nhưng lại không tham chiến nhiều được. Trong khi đó M3 Grease có chất phổ biến thì lại quá phở, tất nhiên không thể trộn hai khẩu súng đó vào nồi nấu rồi lấy ra một khẩu như cỡ BMP35 hay ZK-383 được . Vả lại, to dài nặng không phải là điều hay khi xung phong, khi là súng trường bé của Gangster thì to dài nặng chỉ thêm hầm hố, còn khi ra tiền duyên xung phong thì tệ.
    Sự lừng danh lớn nhất của Thompson là súng của thời đại Gangster Mỹ.
  8. 272chip272

    272chip272 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2007
    Bài viết:
    1.717
    Đã được thích:
    3
    Thompson ổn định thiết kế và sản xuất đáng kể từ M1921, sau đó là M1923. Trước năm 1928, Thompson chỉ là súng dân sự. Ở bên Mỹ thì các lực lượng vũ trang không phân biệt rõ và khá thoải mái tự chọn vũ khí, nên nhiều tổ chức cảnh sát, bán vũ trang, bưu chính và quân bưu mua súng, như là súng quân sự ở nước khác. Súng có được xuất khẩu và quân đội Mỹ cũng mua dùng một ít trong các chiến tranh thật. Súng rất đắt, khẩu súng trần xì với một băng nhỏ, không đạn không thêm băng, giá $200, bằng một nửa cái xe hơi Ford. Ngoài các phiên bản liên thanh chính, Thompson có một số phiên bản chỉ bắn phát một tự động.
    Thompson được quân Mỹ chấp nhận bằng phiên bản M1928, sau đó trở thành SNLT tiêu chuẩn M1, súng được sản xuất bên Anh và viện trợ Mỹ sang Anh, Liên Xô, quân Pháp và các nước Đồng Minh khác. Các nước này dùng rộng rãi trong WWII. Súng cũng được bán và viện trợ cho Tầu Tưởng trong nội chiến Tầu 1915-1949, khi Tầu Mao thắng, thu được rất nhiều và là một trong những loại vũ khí chính đánh Mỹ ở Triều Tiên. Súng còn lưu lạc trong dân sự nhiều và gần đây vẫn thấy xuất hiện trong các xung đột trên TV.
    Đánh giá Thompson chuẩn xác nhất là ở Liên Xô, súng quá nặng và đường đạn yếu so với PPSh, đạn to tăng khả năng sát thương tầm gần nhưng giảm tầm xa, trong khi đó đạn PPSh ở xa vẫn xuyên được đủ. Việc làm to đường kính đạn là phục vụ cho nòng ngắn của súng cầm một tay-yêu cầu nòng ngắn gọn nhưng giảm tầm, dùng đạn đó cho súng cầm hai tay, nòng dài trên chiến trường là điều vô lý.
    Trong Thế chiến 2, Thompson bắt đầu được thay thế bởi M3 Grease từ cuối năm 1942, sau chiến tranh Thompson rút khỏi trang bị quân Mỹ. Thompson tốt, nhưng đắt và nặng quá, tốn nhiều nguyên liệu quý hiếm, thời gian gia công lâu bằng những máy gia công đắt (phay mặt phẳng sâu vật liệu cứng). M3 Grease được chấp nhận là SNLT tiêu chuẩn của quân Mỹ tháng 12/1942, lúc Mỹ mới tham chiến, điều này minh chứng rằng Thompson không sẵn sàng cho chiến tranh. Mọi mặt chất lượng M3 đều rất tồi, ngoại trừ việc nó nhẹ-cũng không hẳn quan trọng, nên nguyên nhân chính, nhược điểm chính của Thompson khi ra trận là thiếu chất phổ thông, tức khả năng sản xuất lớn.
    Tuy vừa khai chiến Mỹ đã cách chức M1 Thompson, nhưng chưa thể có ngay nhiều M3 Grease, nên Thompson vẫn được dùng rất nhiều trong WWII. Việc Mỹ cách chức M1 Thompson hoàn toàn đối lập với danh tiếng ngôi sao số một của dân sự trong đại chiến Gangster. Mỹ giầu, thì việc nhiều giờ gia công trên máy lớn có thể chấp nhận được, nhưng việc hao tốn nguyên liệu quý là điều đáng sợ, nhập thì đường biển đanh đánh nhau, còn khai thác trong nước thì đồ quý hiếm không thể được nhiều.
    Thompson dùng khá nhiều trong hai cuộc kháng chiến của chúng ta với tên tôm-xông. Ban đầu, quân Anh Pháp quay trở lại Nam Bộ cũng có kha khá tôm-xông, cho đến năm 1949, thì chúng ta thu được khá nhiều tôm-xông trong các trận đánh, cùng với Sten, đây là những vũ khí quý giá cho Xung kích, đặc biệt trong thời gian phá vây Việt Vắc, công kiên nhiều 1949-1950. Nói chính xác thì xi-ten rất nhiều, còn tôm-xông ít, nhưng tôm-xông ngon lành hơn nhiều. Du kích cũng dùng nhiều trong Kháng chiến chống Mỹ, chủ yếu là chiến lợi phẩm, cả quân Mỹ và ngụy đều dùng nhiều. AR-15 (sau năm 1967 là M16A1) quá tệ nên Mỹ vẫn dùng tôm-xông và xi-ten, thêm cạc-bin (M1 carbine), mặc dù tôm-xông quá cổ (nặng) và xi-ten quá dở. Khoảng năm 1971 thì Mỹ dừng cung cấp tôm-xông và xi-ten ra trận, mà chuyển hết sang các bản cạc bin của M16, đặc nhiệm Mỹ chê M16 thì dùng AR-18 của Armalite.
    [​IMG]
    AR-18, súng trường xung phong của Armalite.​
    Chúng ta không có khả năng tự sản xuất tôm-xông, càng không thể nhái kiểu du kích, vì vật liệu và phương pháp gia công súng khó kiếm, không như nhiều người bốc phét.
    Trên thế giới sau này cũng có một vài nơi copy Thompson như Brasil, nhưng không nhiều. Một lý do để Thompson được dùng lâu là danh tiếng của nó rất lớn, vì chức năng ban đầu chủ yếu là bán dân sự trong thời đại Gangster, nên Auto-Ordnance đầu tư quảng cáo rất nhiều, thay cho việc thử nghiệm đánh giá kỹ như súng quân sự. Kết quả quảng cáo không nhỏ, súng luôn là thứ hàng sang trọng của thời đại Gangster và cho đến nay giá sưu tập rất cao, nhiều ngàn đô. Chính vì không được đánh giá đúng đắn bởi quân đội nên Thompson khi quảng cáo thương mại dân sự thoải mái tự phong là súng trường dài, cạc bin vừa, trong khi nó là súng ngắn. Từ đó mà sau này dần dần phát triển qua Sten, Sterling cái tên SMG trong tiếng Anh không đúng đắn.
    Thompson là súng có uy lực nhất trong các súng của Gangland trong thời đại Gangster (192x-193x). Từ Tommy-gun xuất hiện lúc này, chắc là từ một đại ca có "mật danh" Tommy. Ngoài ra Thompson còn có những "mật danh" khác như Chopper, Gat, Chicago Typewriter. Giá trong Gangland từ $1000-$2000. Súng gọn nhẹ, dễ dấu, dễ mang vác và dễ ôm chạy. Ngày nay đặc nhiệm và cảnh sát còn thích SNLT nữa là. Một chiêu khá hay dùng của Auto-Ordnance là ngừng bán hàng, để các đại lý thỏa sức tâng giá. Một vài đại lý như Edward Goldberg ở Philadelphia buộc các khách hàng Gangster mài xóa serial trước khi dùng.
    Do ảnh hưởng của thỏa mãn thị trường không đánh giá khắt khe và đúng đắn này, tính năng chiến đấu của Thompson không hoàn hảo dù nó là một sản phẩm bán rất chạy.
    Các công ty sản xuất lớn là: Auto-Ordnance (chủ hàng chính, gia công và lắp ráp một phần súng trong WWII), Colt (gia công đợt đầu M1921 và một số M1921 chuyển thành M1928), Savage Arms (gia công và lắp ráp chính trong WWII, số lượng chủ lực). Birmingham Small Arms BSA sản xuất để bán cho châu Âu, nhưng sản lượng ít. Sau này, các công ty mua đi bán lại Auto-Ordnance nhiều lần, chủ yếu sản xuất phụ tùng thay thế (M1921 bán sưu tập rất đắt), và phiên bản phát một nòng dài 10" đã được cải tiến vỏ máy để không thể lắp được cò và nòng liên thanh.
    Súng có nhiều phiên bản, chủ yếu là các phiên bản dùng đạn ".45ACP" (11.43 - 23 mm Colt), 9x19 mm Luger và có cả Mauser 7,63x25mm.
    Súng có hai kiểu máy, có khóa nòng và không (lùi thẳng blowback). Thompson SMG và các súng cùng tác giả áp dụng khá nhiều loại khóa nòng ma sát Blish lock. M1921 là súng có khóa, nhưng các phiên bản quân sự sau này bỏ khóa đi cho rẻ, cả hai phiên bản đều có ống bịt đáy nòng nhỏ và vì thế gia công bịt đáy nòng rất khó.
    Một đặc điểm mà Thompson đi tiên phong là chụp đầu nòng bù giật, giúp chụm loạt liên thanh.
  9. 272chip272

    272chip272 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/11/2007
    Bài viết:
    1.717
    Đã được thích:
    3
    Sự thăng trầm của của Thompson.
    Đây là câu chuyện đau lòng về những người đã thành lập nên AO. Những người thừa kế của Thomas Ryan đã phá hủy tài sản khổng lồ của họ chỉ một khắc trước bình minh. AO luôn ở trong tình trạng bi đát tài chính cho đến WW2, và bùng phát sau đó. Nhưng trước thời điểm đó, những nhà tài chính sành sỏi đã kịp lợi dụng sự ngu ngốc của những người thừa kế Thomas Ryan để chiếm đoạt AO từ sự kiểm soát của các gia đình Ryan, Thompson và Blish.
    Khi Colt đề nghị mua bản quyền súng với giá 1 triệu, Thompson đã đồng ý, nhưng Thomas Ryan đã nói với ông: "nếu ta sản xuất một triệu súng, sẽ được lãi hơn một triệu". Bằng giá trị tinh thần của một nhà kinh doanh lão luyện, ông đã giữ được AO cho cả nhóm thành lập trong lúc khốn khó. Nhưng ông mất trước khi bĩ cực thái lai, năm 1928, sau một thời gian dài hoạt động cầm chừng, ông phải cho AO vay thêm tổng cộng $1.312.954.
    Khi Thomas Ryan mất, gia đình ông đặt quyền quản lý tài sản vào tay Elihu Root và công ty Guaranty Trust Company. Họ liền muốn thanh lý công ty vì khoản nợ khó đòi này làm giảm giá trị các tài sản mà họ được hưởng. Năm 1929, họ buộc AO thế chấp tài sản còn lại cho khoản nợ và đem khoản nợ ra tái cơ cấu tài chính công ty. Tái cơ cấu tài chính ở Mỹ là một hình thức phá sản khi các chủ nợ xiết nợ, lúc đó các chủ nợ sẽ nắm quyền quản lý công ty và vai trò của các cổ đông giảm đi. Con trai Thompson là Marcellus Thompson phải rời khỏi chức phó chủ tich. Các chủ nợ, tức là gia đình Ryan đặt con trai ông là Walter vào cả ba chức vị, chủ tịch và phó chủ tịch quản trị, giám đốc điều hành.
    Trong 9 năm liền, Walter Ryan mong muốn thanh lý công ty. Marcellus Thompson chống lại bằng mọi cách. Nỗ lực của Walter Ryan là bán khoản nợ cho một công ty bảo lãnh nợ, như thế, số súng còn lại 4700 khẩu sẽ bị người mua bảo lãnh nợ trừ vào thế chấp. Marcellus Thompson và luật sư của ông là Thomas A. Kane đã thành công trong việc chống lại các ý định này.
    Sau đó, là cuộc chiến dữ dội nhất của Walter Ryan để phá hoại tài sản khổng lồ của mình. Đánh hơi thấy chiến tranh đang đến gần, các trùm tài chính lão luyện dàn trận và thành công trong việc giúp Walter Ryan.
    Năm 1838, Ryan liên lạc với một nhà môi giới chứng khoán phố Wall Matthew J. Hall. Hall đưa ra mồi hấp dẫn cho Ryan là một nhà tài chính Russel Maguire, rằng ông này sẽ bảo đảm các khoản tiền mặt cho các cổ phiếu của AO.
    Russel Maguire dễ dàng tiếp cận tình hình AO và nhanh chóng đưa ra cho các cổ đông một tình huống bắt buộc. Chẳng cần mất nhiều công, Russel Maguire biết rằng AO từ lâu không giao dịch, chỉ có một vài nhân viên và có một món nợ khổng lồ. Nhưng Russel Maguire cũng tính được là nhà Thompson và nhà Blish thừa biết chiến tranh đang bùng nổ ở châu Âu. Sau khi đã lừa được kẻ ngu ngốc Walter Ryan để tiếp cận AO từ bên trong, Russel Maguire đặt một ván bài lừa đảo giết chết Thompson. Russel Maguire đưa ra một kế hoạch thanh toán, rằng AO sẽ trả một khoản tiền cho Ryan theo một hợp đồng ràng buộc về thời gian, sau những lần thanh toán đầy đủ, Ryan sẽ từ bỏ những cổ phần của mình. Hạn thanh toán lần cuối là hai đợt 21/7 và 21 tháng 9/1939, gồm đợt trước đó 529.000 đợt sau $264.500.
    Thực chất, đây là việc tái cơ cấu sở hữu công ty mà Thompson đã né tránh từ 1929, nhưng trước sự lọc lõi của Russel Maguire, nhóm này đành phải chấp nhạn, nếu không muốn mất cả.
    Đúng như Russel Maguire và Marcellus Thompson dự đoán, các hợp đồng bán hàng xuất hiện. Nhưng Russel Maguire là một nhà tài chính lọc lõi. Ngày 23 tháng 5 năm 1939 Tom Kane đã đệ đơn đăng ký chứng khoán cho công ty mới thành lập "The Thompson Automatic Arms Company", nhưng 27/6, công ty mới đã tự chứng minh trước SEC rằng nó không đủ điều kiện tài chính. Chỉ một thời gian ngắn sau, ngày 3 tháng 7, AO nhận được đơn hàng $454.000 cho 900 súng.
    Thủ đoạn của Russel Maguire ở chỗ, các thủ tục và thông tin không cho phép "The Thompson Automatic Arms Company" cải thiện uy tín và có được các khoản vay trước hạn phải trả cho Ryan.
    Cuối cùng, Russel Maguire đã dàn xếp được với cả ba gia đình Ryan, Thompson và Blish. Theo đó, ông sẽ đảm bảo để ngân hàng Marine Midland Bank & Trust Co cho vay một khoản $539.000 vào 21/7, cộng thêm một khoản thế chấp cổ phiếu của Russel Maguire được $100.000. Trả lại là cổ phiếu "The Thompson Automatic Arms Company". Theo cơ cấu cổ phiếu, Marcellus Thompson giữ 50,8% và làm chủ tịch, Kate làm phó.
    Có vẻ như bình yên ?
    10 giờ sáng ngày hạn chót 21/7, Thompson bị đột quỵ ?. Kanne ngạc nhiên khi Maguire tuyên rằng không bảo lãnh khoản vay nếu không có thêm 7.500 cổ phiếu từ khoản của Kane và Thompson, nâng phần Maguire lên 50,8% và nắm quyền kiểm soát ?. Ngạc nhiên hơn nữa, Kane được Hall cho biết sẽ có chữ ký đồng ý từ Thmopson đang nằm viện ?.
    10 giờ tối, Kane ký, trước nửa đêm, Ryan hoàn tất các thủ tục chuyển AO cho "The Thompson Automatic Arms Company". 17 tháng 10 năm 1939 ở tuổi 55, Marcellus Thompson mất sau đột quỵ. Chẳng cần bàn nhiều, chúng ta cũng thấy mùi Gangster ở màn cuối bi kịch này.
    Sau năm 1944, xưởng Bridgeport sản xuất toàn "hàng nóng" như radio, máy ghi âm... không liên quan gì đến súng ống. Toàn bộ những gì liên quan đến sản xuất Thompson bị cất kho.
    Năm 1949, Russel Maguire bán toàn bộ AO cho Kilgore Manufacturing Co. of Westerville, giá $385.000, người mua hy vọng bán súng cho Ai Cập, không biết có ai lừa ai vụ này không, Ai Cập không ký. Frederick A. Willis mua lại AO với giá rẻ. năm 1951 bán lại cho Numerich Arms Corporation of Mamaroneck, NY để chế phụ thùng thay thế súng cũ. Ira Trast mua lại AO năm 1970 để sản xuất loại phát một nòng dài 16 inch, vỏ máy súng sửa lại để không thể lắp cò liên thanh cũ vào.
    Ngày nay AO sản xuất Thompson liên thanh, phát một và súng ngắn M1911A1, cung cấp thành phần thay thế...
  10. F2communist

    F2communist Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    23/06/2009
    Bài viết:
    1.006
    Đã được thích:
    42

Chia sẻ trang này