1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Súng hơi và thiết bị hỗ trợ (Phần 12) ngôi nhà của niềm đam mê và tình nghĩa!

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi number11, 20/05/2011.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. maxo_doitinh

    maxo_doitinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2012
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Hiện tại có nhu cầu gả em 631 còn rất ngon cơm để lên đời 634. AE ai có nhu cầu thì lên tiếng nha![r24)]
  2. tungseu83

    tungseu83 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/02/2006
    Bài viết:
    693
    Đã được thích:
    2
    ngày mới anh em vui vẻ nha ....
  3. builamtung8x

    builamtung8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2012
    Bài viết:
    516
    Đã được thích:
    0
  4. MrPhuoc86

    MrPhuoc86 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/02/2011
    Bài viết:
    520
    Đã được thích:
    94
    em cũng ké bác cái thẻ đỏ [r37)][r23)] trong đó có ghi rõ là DNTN THÁI THANH ( Doanh nghiệp tư nhân ...)@-)
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
  5. demtaynguyen

    demtaynguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/12/2010
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    em cũng rút thẻ đỏ với bác này luôn
  6. bombi961

    bombi961 Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    28/01/2010
    Bài viết:
    196
    Đã được thích:
    23
    =))=))=))=))=))
  7. kaodzung

    kaodzung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2009
    Bài viết:
    255
    Đã được thích:
    44
    Kính thưa ACE em có một ý như thế này, đành rằng việc việc rao mua bán là vi phạm nội quy thớt, nhưng với mức độ AE có nhu cầu trao đổi, thì cũng nên cho họ một vài lần( nhưng không quá 3 lần) nhưng tránh lạm dụng như nhiều lần hoặc mượn chữ ký để rao mua bán trao đổi, khi đó hãy rút thẻ đỏ. Chứ nếu có nhu cầu trao đổi bán cũ nâng cấp mới thì làm sao, cũng khó các ACE ạ. Không lẽ cứ PM hết người này sang người khác xem có nhu cầu ko thì khó. Làm vậy thì giống người bán vé số hay đánh giày quá (bác cô chú anh mua dùm con tờ vé số hay đánh giày ko). Còn ACE theo dõi ai lạm dụng thì sẽ rút thẻ đỏ ngay và nhất là thái độ khiêu khích thọc gậy. Còn vấn đề chém gió thì chỗ nào cũng có, chém gió thì sẽ bị ném đá thôi. Vài lời thân gởi đến ACE. Chúc cả nhà sức khỏe và luôn giữ trọn tình thương!
  8. MrPhuoc86

    MrPhuoc86 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/02/2011
    Bài viết:
    520
    Đã được thích:
    94
    Cảm ơn bác Đ nhé!cả rồng mẹ lẫn rồng con khỏe cả bác ah!em hiểu ý bác nhưng cố tình nói vậy cho vui thôi bác ah!
  9. maxo_doitinh

    maxo_doitinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2012
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    :-bd:-bd:-bdCảm ơn sự nhân xét và đưa ra quan điểm của Bác!
    Em là thành viên mới tham gia dien đàn nhưng cũng có chút ít kinh nghiêm bóp cò, hoàn toàn không có ý đinh mua bán gi cả. Chi mong anh ACE trên diên đàn ai co nhu cầu thi share lại cho nhau dùng thôi vậy ma bị các bác rút thẻ Đỏ rùi. hu...hu....
    Rất mong nhận đc chia sẻ và cùng nhau xây dựng diễn đàn ngày một hữu ích cho niềm đam mê bùng...tạch......tạch.....[r32)]
  10. rua120

    rua120 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2011
    Bài viết:
    779
    Đã được thích:
    160
    Mình thấy lúc này anh em hay mất bình tĩnh, thấy bài này hay hay copy cho anh em đọc.

    Nguồn trích *****.com. mục chuyện xưa và nay.


    Những nguyên nhân khiến ta nổi nóng


    Nóng nảy: Là trạng thái mất bình tĩnh do bực bội khó chịu gây nên và thường khiến chúng ta phải đưa ra những phản ứng mạnh.

    Trạng thái mất bình tĩnh thường có nhiều loại. Khi gặp điều gì vui mừng, chúng ta cũng có thể rơi vào trạng thái mất bình tĩnh. Nhưng mất bình tĩnh ở đây không phải do bực bội khó chịu nên không thành vấn đề, không gọi là nóng nảy.

    Ví dụ, chúng ta đang ở học xa nhà và ở nhà trọ. Một hôm, nghe tin cha mẹ đến thăm, ta mừng quá, vội vàng chạy xuống, tay bắt mặt mừng. Đó cũng là trạng thái mất bình tĩnh, nhưng không phải do bực bội khó chịu nên không gọi là nóng nảy.

    Hoặc do cố gắng học hành, rèn luyện, cuối năm ta được đánh giá cao, được khen thưởng. Nghe tin ấy, ta rất mừng và có những cử chỉ lúng túng, vụng về. Đó cũng là trạng thái mất bình tĩnh nhưng không gọi là nóng nảy.

    Vậy, những tâm lý bực bội, khó chịu thường xảy ra khi nào?

    1.Bị xúc phạm danh dự hay thân thể

    a) Xúc phạm thân thể
    Trước hết, tâm lý ấy xuất hiện khi chúng ta bị xúc phạm danh dự hay thân thể. Hay nói cách khác, khi ta bị đánh vào bản ngã. Nếu không đánh vào bản ngã, không xúc phạm tới bản ngã thì chúng ta không nổi sân. Nhưng như thế nào gọi là chạm tới bản ngã? Tùy theo cái mà ta chấp, ta coi trọng. Hễ chúng ta chấp tới mức độ nào đó mà bị người khác chạm tới thì lúc ấy gọi là bị chạm tới bản ngã và tự nhiên ta sẽ nổi sân.

    Chẳng hạn, cái chấp căn bản của con người là chấp cái thân này là ta. Như vậy, ai xúc chạm tới cái thân này thì sẽ có vấn đề, sẽ làm cho mình nổi sân. Có nhiều trường hợp được coi là chạm tới cái thân này .

    Ví dụ, mỗi ngày chúng ta đều soi gương hai ba lần và cảm thấy tự hào vì mình là hoa khôi của trường. Một hôm, bỗng dưng có người nhìn ta và cho rằng mặt ta trông hắc ám quá. Do chấp cái thân mỗi ngày như vậy nên khi nghe lời nhận xét, ta cảm thấy giận. Cái bực bội, khó chịu, cái cảm giác mất bình tĩnh cứ trào lên. Trạng thái ấy gọi là sân khi chúng ta bị lời nói xúc chạm đến thân mình.

    Hoặc trong một lần tranh luận, ta bị người khác tát một cái vào má. Cái cảm giác bị tát đau vào má cũng là cảm giác bị xúc chạm vào bản ngã làm cho ta nổi cơn giận dữ. Trạng thái nổi sân do bị xúc chạm vào thân thể là cái chấp thô thiển nhất, căn bản nhất mà ai cũng gặp phải.

    Nếu mỗi ngày chúng ta không ngồi thiền điều thân để thấy thân này là vô thường, hư ảo thì khi bị người khác xúc chạm, ta sẽ thấy khó chịu ngay. Ngược lại, nếu mỗi ngày chúng ta đều ngồi thiền điều thân, coi thân này là vô thường, hư ảo lâu ngày cho trở thành đạo lực, thì chúng ta sẽ không chấp thân, trong hòan cảnh nào cũng có thể bình thản được.

    Có một cách chữa“nấc cục” theo kiểu dân gian rất hiệu quả. Đó là tìm cách làm cho người ta nổi giận, làm cho họ phản ứng mạnh, tự nhiên “nấc cục” sẽ biến mất. Có người áp dụng “mẹo” này để chữa “nấc cục” cho một Thầy trong chùa nhưng không có hiệu quả. Vì người tu hành không dễ dàng bị kích động. Có lẽ nhờ quá trình điều thân nên họ không mất bình tĩnh, không giận dữ trong bất kỳ tình huống nào.

    Chúng ta phải cố gắng bỏ chấp thân để rơi vào tình huống nào cũng giữ được thái độ bình tĩnh. Chẳng hạn, khi ra đường, nếu ai đó vô tình làm ta ngã xuống, ta vẫn bình thản, coi như không có việc gì xảy ra. Nếu thấy chúng ta đứng dậy, phủi bụi nhẹ nhàng và đi tiếp, người ta sẽ cảm thấy người này đáng tôn trọng, đáng nể( tất nhiên ta ko mong điều đó và ko chấp vào điều đó). Như thế, người khác sẽ học được gương hay và sẽ thêm đc 1 điều tốt cho đời.

    b) Xúc phạm danh dự:

    Đó là về thân thể, còn về danh dự ? Danh dự là giá trị của con người. Thông thường, người ta có thể không chấp thân nhưng vẫn xem trọng giá trị, danh dự của mình. Người ta có thể chấp nhận cái chết nhưng không chấp nhận để cho danh dự bị xúc phạm. Ngày xưa, ở Nhật có một giai cấp gọi là võ sĩ đạo. Họ là những người rất trọng danh dự. Hễ danh dự không còn thì họ tự tử ngay lập tức. Chẳng hạn, trong một trận thách đấu, ai thua, người đó sẽ tự tử ngay vì họ cảm thấy nhục nhã khi danh dự không còn nữa. Có người kể rằng, vào những năm 60, tại Nhật có diễn ra một trận thi đấu bóng bàn trong khu vực Đông Nam Á. Việt Nam cũng đưa vận dộng viên sang tham gia thi đấu. Sau khi thắng các nước khác, cầu thủ Việt Nam bắt đầu thi đấu với một cầu thủ người Nhật, người này vốn là vô địch thế giới về bóng bàn. Trận đấu diễn ra rất quyết liệt. Cuối cùng, đội Việt Nam thắng. Vận động viên người Nhật ấy đã tự mổ bụng chết ngay tại chỗ. Người Nhật trọng danh dự như vậy đó.
    Chúng ta có cần trọng danh dự không?

    Giả sử, chúng ta vốn đang sống rất đàng hoàng, giữ gìn đạo đức, tác phong nghiêm chỉnh. Mỗi khi ra đường, chúng ta đều mặc đứng đắn, cẩn thận, lời ăn tiếng nói cũng rất đúng mực, không bừa bãi. Nghĩa là chúng ta rất trọng danh dự, luôn giữ phong cách đàng hoàng, không để người khác khinh thường. Nhưng nếu bị người ta xúc phạm mà vẫn không giận, không phản ứng có phải là chúng ta không coi trọng danh dự, không có liêm sỉ không? Và như vậy, vấn đề trọng danh dự cần phải xem thế nào cho hợp lý?

    Thật ra, đặt vấn đề trọng danh dự hay không trọng danh dự là chúng ta đã bị cái vị kỷ chi phối, chỉ nghĩ về mình mà thôi. Nếu đứng trên lập trường bình đẳng, tôn trọng tất cả mọi người ta thấy danh dự là một cái gì đó rất hão huyền. Ai cũng như ai, đều đáng được tôn trọng, việc coi trọng mình quá mức( trọng danh dự), sẽ làm ta cố chấp vào nguyên tắc, nặng hơn là sẽ bảo thủ và coi nhẹ những người khác.

    Tuy nhiên, dù không coi trọng danh dự nhưng chúng ta CŨNG cần phải giữ tư cách đạo đức nghiêm túc, chuẩn mực. Đó là vì lòng tôn trọng, yêu quý mọi người. Đó là ý thức cho cộng đồng, ý thức chung cả xã hội, mà chúng ta góp phần và hướng đến xây dựng xã hội ngày càng văn minh, tốt đẹp hơn.

    Cho nên, dù người đời nếu có chửi mắng, có xúc phạm nên cố gắng học được thái độ bình tĩnh, nghiêm chỉnh. Chúng ta phải giữ tư cách, đạo đức, giữ sự đứng đắn của mình ở mọi nơi, mọi lúc. Làm những điều ấy chúng ta không phải chỉ chú trọng cho mình, mà là vì sự tiến bộ chung của xã hội.

    Bởi vậy, một khi không đặt mục tiêu hướng về chính mình mà hướng về những cái chung, hướng về một xã hội tốt đẹp, chúng ta sẽ không bị mâu thuẫn giữa cái gọi là nhẫn nhục trước sự xúc phạm của người khác với lối sống nghiêm túc, giữ gìn nếp sống đứng đắn.

    2. Tâm lý bực bội khó chịu xuất hiện khi tài sản bị xâm phạm.

    Tài sản là cái chấp rất nặng của con người. Tại sao như vậy? Chúng ta biết rằng, mọi người, nhất là người đời làm nên đồng tiền rất vất vả. Họ phải đổi bằng mồ hôi nước mắt, quần quật suốt ngày này qua tháng khác mới kiếm được đồng tiền. Cho nên, họ rất quý tài sản đã gây dựng được. Chỉ có những người làm ra đồng tiền quá dễ mới không coi trọng nó. Bởi vậy, người nào xâm phạm đến tài sản của người khác, nhất là những cái mà họ chăm chút, yêu thương, là chạm đến bản ngã của họ và sẽ khiến họ nổi giận.

    Ví dụ, chúng ta có một cái ly rất đẹp và hằng ngày luôn nâng niu. Một hôm, có người đến chơi, sơ ý làm rơi xuống đất, vỡ toang. Vì đó là cái ta rất quí nên chắc chắn ta không tránh khỏi sự tức giận.

    Chúng ta quý cái gì nghĩa là cái chấp của ta đến mức đó nên dễ dàng nổi giận khi bị người khác xâm phạm cái đó. Bởi vậy, nếu vì một vật gì đó của mình mà bị xâm phạm, là ta hiểu ngay rằng, ta rất coi trọng vật đó. Có những người họ có những vật rất quý, nhưng khi bị xâm phạm, họ không tiếc, không giận ta hiểu rằng, họ rất coi những vật đó rất nhẹ lòng. Những người này tâm hồn rất rộng rãi, khoáng đạt.

    Chẳng hạn, khi nghe cuộc trò chuyện của hai người bạn, chúng ta sẽ đánh giá được mức độ coi trọng tài sản của họ. Trong lúc nói chuyện, một người than phiền:

    -Gà hàng xóm cứ qua bới hàng rào của tôi, thật là phiền toái.

    Cô kia bảo:
    -Nó bới hàng rào chứ nó có bới gì mình đâu mà giận.
    Qua phân tích lời nói của hai người, chúng ta thấy, người thứ nhất chấp rằng tài sản của mình trải rộng từ nhà cửa, sân vườn, cây cỏ đến hàng rào. Cho nên, khi ai chạm đến những tài sản ấy là chạm đến bản ngã của cô. Còn người thứ hai có mức độ xem trọng tài sản không bức thiết như người kia nên cảm thấy việc đụng chạm đến hàng rào không liên quan đến mình. Đó là người có tâm độ lượng, rất tốt.

    Tóm lại, trong ba cái chấp nói trên, chấp thânchấp tài sản là cái chấp thô thiển, ở mức độ thấp. Còn chấp danh dự là chấp ở mức độ cao hơn.

    Người có liêm sỉ, có học thức thường coi trọng danh dự. Thậm chí có người trọng danh dự hơn cả mạng sống, hơn cả tài sản của mình. Họ thà chấp nhận cuộc sống nghèo khổ chứ không bao giờ chịu xu nịnh, cầu cạnh người khác. Trái lại, người tầm thường không coi trọng đời sống tinh thần, nhiều khi không cần danh dự. Với họ, thân thể, tài sản là quí hơn tất cả. Đôi khi, vì tiền bạc vật chất, họ sẵn sàng chấp nhận luồn cúi, bất chấp sự xúc phạm của người khác.

    Có những người hướng về 1 đời sống thánh thiện, vị tha chỉ mong mang lại ích lợi cho cuộc đời thì họ rèn luyện để dần thoát khỏi 3 điều chấp ấy. Mặc dù vẫn xác định rằng thân thể, tài sản không là gì đối với họ nhưng nếu không cẩn thận, không vững vàng, có những tình huống họ vẫn bị sự chấp thân và chấp tài sản ấy chi phối như ví dụ sau:

    Ví dụ, đang đi trên đường bỗng dưng ta bị sụp chân một cái, ngã rất đau. Người này sẽ rất khó chịu và phiền trách những người làm đường không cẩn thận, không lấp những chỗ đã đào làm cho ta ngã đau khi đi trong đêm tối. Chỉ khó chịu, phiền trách như vậy thôi nhưng rõ ràng người đó đã bị chấp thân chi phối.

    3. Khi kẻ dưới không vâng lệnh.

    Khi có chức quyền, chúng ta thường chấp địa vị của mình. Chấp địa vị có nghĩa là chúng ta luôn nghĩ rằng mình có quyền lực nên người dưới nhất thiết phải nghe theo, dù có khi người đó lớn tuổi hơn mình. Nếu họ không vâng lời, chúng ta cảm thấy mình bị xúc phạm vì nghĩ họ không tôn trọng chức vụ mà mình đang có. Trong khi đó, chúng ta đã xem chức vụ ấy là bản ngã của mình. Do vậy, khi người dưới không vâng lời, chúng ta thường nảy sinh tâm lý khó chịu và có khi nổi sân .

    Ví dụ, khi có việc phải ra ngoài, chúng ta dặn một nhân viên làm một việc gì đó. Khi trở về, việc vẫn chưa được tiến hành. Lúc đó, với tư cách là Sếp, chúng ta cảm thấy mình bị xúc phạm và sẽ nổi giận. Đó là sự nổi giận do bị người khác xúc phạm đến địa vị, uy tín của mình.

    Nhưng cần lưu ý một điều, dù giận chúng ta cũng phải bình tĩnh. Nếu nóng nảy, trách mắng nhân viên hết lời thì họ sẽ mất đi lòng kính trọng đối với Sếp của mình. Chúng ta phải nêu gương tốt cho nhân viên. Nếu mình còn nóng quá, làm sao giữ được lòng tôn trọng mình được. Như vậy, khi thấy một nhân viên làm điều sai trái hoặc không vâng lời, chúng ta phải xét lỗi đó từ tâm, phải bình tĩnh xét hỏi nguyên nhân gây nên lầm lỗi, đừng bao giờ chỉ dựa vào hành động mà trách mắng họ.

    Đối với những trường hợp bướng bỉnh, không vâng lời hoặc thờ ơ không chú ý đến lời dặn của Sếp, chúng ta phải coi đó là cái bệnh cần phải được sửa từ trong tâm. Đó là những người có đạo đức kém, sau này họ khó làm được việc lớn. Nghĩ như vậy, chúng ta mới tránh được sự nóng nảy, giận dữ. Người không biết tôn trọng vâng lời đã là sai, chúng ta giận dữ, nóng nảy lại càng sai, càng chứng tỏ là ta chấp chức quyền của mình nặng quá.

    Chẳng hạn, một người nào đó được cất nhắc lên chức Trưởng phòng. Người đó sẽ nghĩ rằng: mình có thể bị chấp bởi cái chức này, và khi đã chấp, nếu ai đó xúc phạm, mình sẽ bị sân. Hiểu như vậy, người ấy phải làm thế nào để đừng chấp?

    Hãy nghĩ rằng, cái chức này là không có thật, cái thân này như cát bụi, cỏ rác. Đó là “câu thần chú” mà chúng ta nên luôn luôn tâm niệm. Khi đưa ra ý kiến, nếu gặp sự phản đối của người khác, chúng ta vẫn bình thản, từ tốn giải thích, thuyết phục họ. Dần dần rồi họ sẽ hiểu và lắng nghe ý kiến của ta. Nếu có gì nghiêm trọng, chúng ta lại thưa lên các Sếp lớn hơn. Đó là thái độ điềm tĩnh, đúng mực thể hiện bản lĩnh của người quản lý.

    4. Bị cướp ngang lời nói hoặc phủ nhận ý kiến.

    Ý nghĩ, tư tưởng là cái ta của mỗi người. Đa số chúng ta đều chấp như vậy. Cho nên, ai cướp ngang lời hoặc phủ nhận ý kiến là chạm đến bản ngã của ta. Lúc ấy, không phải đơn giản là ý kiến bị phủ nhận mà danh dự của ta cũng bị xúc phạm. Chính sự xúc phạm đã đó khiến ta nổi sân. Tục ngữ Việt Nam có câu “cướp lời cũng như cướp của” cũng chứng tỏ quan điểm này.

    Tóm lại, khi nào bản ngã và những cái chấp thuộc về bản ngã (tức ngã sở )bị xâm phạm, bị xúc phạm thì chúng ta sẽ nổi sân.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này