1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SƯU TẦM | Đến với những bài thơ hay (Mục Lục P.1)

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi Sweet_fa, 05/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    Ở chủ đề này tớ đã dùng hai nick
    Một là linhkhue
    Hai là ngaythu_8
    Bây giờ tớ sẽ dùng nick hợp nhất với mình để up thơ
    Em
    Trúc Chi
    Nước mắt
    Lấy hạt bụi ra
    Từ trong mắt
    Khóc
    Lấy nỗi đau ra
    Từ trong tim
    Em
    Lấy từ cay
    đắng ra
    Anh đánh mất
    Tình yêu
    đừng như
    cánh chim...
    Được chua sửa chữa / chuyển vào 13:44 ngày 15/03/2006
  2. luonnoiloiyeu

    luonnoiloiyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    1.138
    Đã được thích:
    0
    Tìm
    Nguyễn Như Mây

    Tặng L.
    Anh đi tìm xe cát
    chỉ gặp dấu chân còng
    biển đang mùa nhớ mong
    chắc gì thôi bão tố !
    anh đi tìm sóng gió
    chỉ gặp thuyền về không
    có một vỏ ốc buồn
    nghiêng tai chờ biển lặng
    anh đi tìm dĩ vãng
    chỉ gặp đường chân trời
    đâm thẳng vào tim anh...
    Chẳng biết có ai thấu cái cảm giác "đâm thẳng vào tim anh" sau bao hoài niệm dĩ vãng? Chắc là có, ít hay nhiều cũng có...
    Nên có đôi khi tự hỏi "chắc gì thôi bão tố".
  3. UF0

    UF0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2003
    Bài viết:
    592
    Đã được thích:
    0

    Yêu đời.
    -Phan thị Thanh Nhàn-
    Có đôi lúc buồn
    Tôi đã định tự tử
    Sống làm chi khi bè bạn bon chen
    Cơ quan quanh năm đấu đá
    Sống làm chi khi người yêu thành người lạ
    ngày như đêm một mình
    Sống làm chi lương ba cọc ba đồng
    viết báo làm thơ kiếm từng xu vẫn loay hoay không đủ
    Sống làm chi khi mọi tượng thần đều sụp đổ
    người ta tin yêu lại hoá tầm thường
    Vậy mà tôi vẫn sống nhơn nhơn
    vẫn cười nói họp hành trưng diện
    vẫn hy vọng kiếm được một ông chồng đáng mến
    (một người đã thông minh lại giàu)
    Và tôi hiểu ra trong thăm thẳm niềm đau
    Tôi vẫn còn yêu đời quá.

    Thông minh
    Giàu
  4. kiepcodai

    kiepcodai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/08/2005
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Vô đề
    ( Vũ quần phương)
    Những que diêm bên chiếc gạt tàn.
    Câu chuyện nói rồi không nói nữa.
    Que diêm lặng yên
    .. tàn thuốc lặng yên.
    Người yên lặng nhìn người yên lặng.
    Lúc ấy ngoài trời mưa bụi bay.
    Người đàn bà đã hết thời con gái.
    Người đàn ông đã hết thời con trai
    Que diêm cháy hết rồi
    Tàn thuốc không còn khói
    Một tiếng khóc bật lên không nói.
  5. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    Viết cho người say
    -Nguyễn Thuý Quỳnh -
    Thỉnh thoảng có ngày
    cơn say dắt anh về khi đêm đã khuya
    dáng mảnh liêu xiêu
    bước chân chao đảo
    và khi ấy nhà mình có bão
    Em đón anh bằng tất cả sự dịu dàng có được
    ly nước mát, bàn tay ấm
    gột rửa những vết nhơ trên quần áo
    trên gương mặt anh vô cảm
    dìu anh vào giấc ngủ bình yên
    Nhưng anh biết không
    trái tim em vốn bé nhỏ và trung thành
    lại một đêm lang thang
    kiếm tìm những gì anh bỏ lại trong cơn say
    con đường mưa còn in vết trượt
    những hàng cây lắc lư đồng loã
    ánh lửa ma trơi trong căn nhà lạ
    bầu trời thẳm sâu
    Điều này anh biết không
    em, vốn yếu ớt và quen phục tùng
    có thể gột rửa những vết nhơ trên quần áo và thân thể anh
    nhưng không thể gột rửa sự trống rỗng trong em
    một quầng đen nhức nhối.
    Em hoảng hốt nghĩ về một ngày chẳng biết ai có lỗi
    khi hạnh phúc ngả nghiêng dưới mái ấm nhà mình.
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 23:09 ngày 03/05/2006
  6. truongyenthanh

    truongyenthanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/08/2003
    Bài viết:
    268
    Đã được thích:
    0
    Thanh Thảo
    ĐÀN GUITAR CỦA LORCA
    Nếu tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn
    (G.G.Lorca)
    Những tiếng đàn bọt nước
    Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt
    lila! lila!lila!
    Đi lang thang về miền đơn độc
    với vầng trăng chếnh choáng
    trên yên ngựa mỏi mòn
    Tây Ban Nha
    hát nghêu ngao
    bỗng kinh hoàng
    áo choàng bê bết đỏ
    Lorca bị điệu về bãi bắn
    chàng đi như người mộng du
    tiếng Guitar nâu
    bầu trời xanh biết mấy
    tiếng guitar tròn bọt nước
    vỡ tan
    tiếng guitar ròng ròng
    máu chảy
    Không ai chôn cất tiếng đàn
    tiếng đàn như cỏ mọc hoang
    giọt nước mắt vầng trăng
    long lanh trong đáy giếng
    đường chỉ tay đã đứt
    dòng sông rộng vô cùng
    Lorca bơi sang ngang
    trên chiếc guitar màu bạc
    Chàng ném lá bùa cô gái di-gan
    vào xoáy nước
    chàng ném trái tim mình
    vào lặng yên bất chợt
    lila! lila! lila!
    (Khối vuông rubich)
    (Chép theo trí nhớ, bà con nào phát hiện chỗ sai chỉnh giúp)
  7. loarererere

    loarererere Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/01/2006
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Núi đôi
    Bảy năm về trước, em mười bảy
    Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng
    Xuân Dục, Ðoài Ðông hai cánh lúa
    Bữa thì em tới, bữa anh sang
    Lối ta đi giữa hai sườn núi
    Ðôi ngọn nên làng gọi núi Ðôi
    Em vẫn đùa anh: sao khéo thế
    Núi chồng núi vợ đứng song đôi!
    Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
    Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
    Mới ngỏ lời thôi, đành lỗi hẹn
    Ðâu ngờ từ đó bặt tin nhau.
    Anh vào bộ đội, lên Ðông Bắc
    Chiến đấu quên mình năm lại năm
    Mấy bận dân công về lại hỏi
    Ai người Xuân Dục, núi Ðôi chăng?
    Anh nghĩ, quê ta giặc chiếm rồi
    Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
    Mỗi tin súng nổ vành đai địch
    Sương trắng người đi lại nhớ người.
    Ðồng đội có nhau thường nhắc nhở
    Trung du làng nước vẫn chờ trông
    Núi Ðôi bốt dựng kề ba xóm
    Em vẫn đi về những bến sông?
    Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
    Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
    Hành quân qua tắt đường sang huyện
    Anh ghé thăm nhà, thăm núi Ðôi.
    Mới tới đầu ao, tin sét đánh
    Giặt giết em rồi, dưới gốc thông
    Giữa đêm bộ đội vây đồn Thửa
    Em sống trung thành, hết thủy chung!
    Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
    Hàng thông bờ có con đường quen.
    Nắng lụi bổng dưng mờ bóng khói
    Núi vẫn đôi mà anh mất em!
    Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo:
    Em còn trẻ lắm, nhất làng trong;
    Mấy năm cô ấy làm du kích
    Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng?
    Từ núi qua thôn, dường nghẽn lối
    Xuân Dục, Ðoài Ðông cỏ ngút đầy
    Sân biến thành ao, nhà đổ chái
    Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay
    Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
    Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
    Nứa gianh nửa mái lều che tạm
    Sương nắng khuây dần chuyện xót đau.
    Anh nghe có tiếng người qua chợ:
    Ta gắng: mùa sau lúa sẽ nhiều
    Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
    Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!
    Nhưng núi còn kia, anh vẫn nhớ.
    Oán thù còn đó, anh còn đây
    ở đâu cô gái làng Xuân Dục
    Ðã chết vì dân giữa đất này!
    Ai viết tên em thành liệt sĩ
    Bên những hàng bia trắng giữa đồng
    Nhớ nhau anh gọi: em đồng chí
    Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
    Anh đi bộ đội sao trên mũ
    Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
    Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
    Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm
    (Vũ Cao)
  8. pbtbiennho

    pbtbiennho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2005
    Bài viết:
    1.805
    Đã được thích:
    0
    Cho mình chép lại bài thơ này cho chính xác được không
    Mình thích bài hát cũng là bài thơ này lâu lắm rùi í, từ thời còn rất bé cơ, nhưng tìm hoài mà không có. Tình cờ vừa rồi được đọc trên Tuổi trẻ, có bài phỏng vấn Tác giả Hữu Loan và Ông đã tặng báo Tuổi trẻ nguyên bản của bài thơ này, mình chép lại đây nhé
    Màu tím hoa sim - Hữu Loan
    Nàng có ba người anh đi bộ đội
    Những em nàng
    Có em chưa biết nói
    Khi tóc nàng xanh xanh
    Tôi người Vệ quốc quân
    xa gia đình
    Yêu nàng như tình yêu em gái
    Ngày hợp hôn
    nàng không đòi may áo mới
    Tôi mặc đồ quân nhân
    đôi giày đinh
    bết bùn đất hành quân
    Nàng cười xinh xinh
    bên anh chồng độc đáo
    Tôi ở đơn vị về
    Cưới nhau xong là đi
    Từ chiến khu xa
    Nhớ về ái ngại
    Lấy chồng đời chiến chinh
    Mấy người đi trở lại
    Nhỡ khi mình không về
    thì thương
    người vợ chờ
    bé bỏng chiều quê...
    Nhưng không chết người trai khói lửa
    Mà chết người gái nhỏ hậu phương
    Tôi về
    không gặp nàng
    Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
    Chiếc bình hoa ngày cưới
    thành bình hương tàn lạnh vây quanh
    Tóc nàng xanh xanh
    ngắn chưa đầy búi
    Em ơi giây phút cuối
    không được nghe nhau nói
    không được trông nhau một lần
    Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
    áo nàng màu tím hoa sim
    Ngày xưa
    đèn khuya
    bóng nhỏ
    Nàng vá cho chồng tấm áo
    ngày xưa...
    Một chiều rừng mưa
    Ba người anh từ chiến trường đông bắc
    Được tin em gái mất
    trước tin em lấy chồng
    Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
    Đứa em nhỏ lớn lên
    Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
    Khi gió sớm thu về
    cỏ vàng chân mộ chí
    Chiều hành quân
    Qua những đồi hoa sim
    Những đồi hoa sim
    những đồi hoa sim dài trong chiều
    không hết
    Màu tím hoa sim
    tím chiều hoang biền biệt
    Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
    ?Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu?
    Ai hát vô tình hay ác ý với nhau
    Chiều hoang tím có chiều hoang biết
    Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
    Nhìn áo rách vai
    Tôi hát trong màu hoa:
    ?Áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...?
    Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
    Tím tình ơi lệ ứa
    Ráng vàng ma

    sừng rúc điệu quân hành
    Vang vọng chập chờn
    theo bóng những binh đoàn
    Biền biệt hành binh vào thăm thẳm
    chiều hoang màu tím
    Tôi ví vọng về đâu
    Tôi với vọng về đâu
    Áo anh nát chỉ dù lâu[/font=Times New Roman][/size=3]
    được deny_me sửa chữa / chuyển vào 09:15 ngày 30/08/2007
  9. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Ở một nơi núi thò chân xuống biển
    Ở một nơi núi thò chân xuống biển
    Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
    Em yêu núi còn anh thì thích biển
    Tự bao giờ núi và biển sinh đôi
    Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi
    Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
    Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại
    Anh dang tay sợ núi lấn ra dần
    Ta đâu biết núi một đời yêu biển
    Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm
    Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi
    Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang
    Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
    Là đại dương của biển đấy em ơi
    Là lưng thấp đèo cao núi không leo nổi
    Biển kế bên mà chẳng thể ôm vào
    Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
    Một găng tay dù vời vợi muôn trùng
    Em xích lại hay chờ anh xích lại
    Biển xô vào sao núi cứ phân vân?
    Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
    óng ra khơi rồi sóng lại quay về
    Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
    Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê
    Anh yêu biển nhưng anh không là biển
    Khi xa nhau dẫu biết lối quay tìm
    Em yêu núi và em không là núi
    Bước chân nào dừng lại với thời gian!
    Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
    Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi
    Em yêu núi còn anh thì thích biển
    Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi
  10. mit_xanh

    mit_xanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2004
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    0
    Ðịnh mệnh
    Ðịnh mệnh an bài cho em gặp anh
    Nơi đoạn cuối đường tình không lối rẽ
    Em vẫn biết có những điều ... "Không thể"
    Nhưng trốn sao được định mệnh của mình?
    Con dế hát lời vô nghĩa giữa cỏ xanh
    Ngọn nến ngu ngơ tự dối mình trong hoang dại
    Em - một nửa vầng trăng khờ khạo
    Ðang khuyết hao trong hạnh phúc đời thường
    Rồi khúc nhạc tình ngân vang, không gian mịn như nhung
    Gió đã dệt ngàn lời yêu em trên tóc
    Ðêm nhận nhìn em, em đối diện cùng đêm day dứt
    Lỡ yêu anh, em thành đoá hồng vàng
    Em sẽ đi ngang đời anh như gió thoảng lá bay
    Có ngọn gió nào cuồng quay trong bão lốc
    Lời yêu đến trễ, người tình ơi có biết
    Lá đã vì ai cuốn theo những dấu giầy...
    Ðịnh mệnh ơi, một ngày thay em là người khác
    Nỗi nhớ lưu đầy em biết gọi tên ai?
    Biết anh có nhớ mùa thu - thu dịu dàng, nông nổi
    Mùa thu đã qua đời anh, chẳng để lại lá vàng...
    Ðoàn Ngọc Thu

Chia sẻ trang này