1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SƯU TẦM | Đến với những bài thơ hay (Mục Lục P.1)

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi Sweet_fa, 05/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0

    Bài thơ này của tác giả có nick là tro hoa hồng trên Diễn đàn nguoihanoi.net, cũng là người có nick hieuham trên ttvnol. Tên thật là Lê Chung Hiếu.
    Không ai lại hâm đến độ đem mình ra khoe thế này. Lại khoe trong mục "Sưu tầm thơ hay" thế mới chết chứ. Hay thì để cho người khác người ta tự tìm hiểu... Đúng là hâm sư.... Đâu ai thèm biết Lê Chung Hiếu từ cái gầm cầu nào chui ra mà khoe thế để làm giề !
    HH post lại cho cả nhà đọc và cho ý kiến nhé.
    Gạt tàn
    Đến một ngày thấy minh như cái gạt tàn
    Để anh gạt nỗi buồn về người con gái khác
    Khờ dại ôm hơi ấm tình yêu chưa tàn hết
    Của những cuộc tình nối tiếp nhau đi qua ngón tay anh.
    Sao anh không một lần để nỗi buồn tàn trên ngón tay?
    Anh sẽ hiểu nỗi đau của gạt tàn thuốc lá
    Em cháy lòng, vẫn cố ru mình - chỉ để
    Gần anh nhiều hơn tất cả những điếu thuốc kia
    Đến một ngày không còn đủ bao dung với đợi chờ
    Em không còn tin những đốm lửa thừa một ngày kia sẽ cháy
    Sao em không là một điếu thuốc thôi?
    Để thấy mình được một lần tan ra
    trên những ngón tay anh
    run rẩy ...
    Gã hâm sư này muốn ý kiến thì tặng cho vài quả ... . Cấm có cái chuyện cãi cọ nghe chưa ! Nói đúng thì phải biết vâng, dạ hiểu không ku? Nghe rõ này....
    Câu này cũng tạm nhưng cần phải để ý hơn:
    "Khờ dại ôm hơi ấm tình yêu chưa tàn hết"
    Hơi thì chỉ có tan chứ không có tàn. Ngoại trừ trường hợp sắp chết, người ta mới dùng từ tàn hiểu chưa? Mà chữ tàn ấy để chỉ cho cái đời bị tàn. Câu này, ku viết về cái gạt tàn nên cũng có thể còn chấp nhận được vì có thể hiểu là hơi tình yêu nhưng bắt đầu từ lửa mà lửa thì có dính líu đến cháy hoặc tàn. Nhưng mà ku này chỉ viết thế thôi, chứ chắc là không nghĩ đến thế
    Câu này cực kỳ ... hâm...
    Em không còn tin những đốm lửa thừa một ngày kia sẽ cháy
    Đã là đốm lửa thì là nó đang cháy chứ đợi gì đến ngày kia. Mà là đốm thì phải bé, mà bè thì mau tàn, mà tàn thì đợi cả đời cũng không cháy được. Thế cái đốm lửa của ku là loại lửa nguyên tử hay bằng pin hay bằng cái nguyên liệu của Hồng Hài Nhi? Nếu mà cái cục lửa yêu của ku nó hay thế thì em cứ phập phà phập phồng liên tục à? Sao bài thơ chỉ vỏn vẹn có vài câu vậy?
  2. hieuham

    hieuham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    Chú này nói oan cho tớ quá. Tớ hâm thật nhưng đâu có hâm đên mức tự khoe mình ra đâu nào, chẳng qua tại có người trót đưa thơ mình lên đây mà lại chả có tý chú thích gì, nên tự ái vào hý hoáy kí tý chút cho oai. Mà cũng phải ký chứ, tam sao thất bản, với lại thiên hạ bi giờ nấu ăn ngon lắm, xào nấu cứ gọi là lên tay. Cẩn tắc vô áy náy , he he
    Phá hoại thế ko phục, ko phục!
    Nhưng cái này thì phục này:
    Câu này cũng tạm nhưng cần phải để ý hơn:
    "Khờ dại ôm hơi ấm tình yêu chưa tàn hết"
    Hơi thì chỉ có tan chứ không có tàn. Ngoại trừ trường hợp sắp chết, người ta mới dùng từ tàn hiểu chưa? Mà chữ tàn ấy để chỉ cho cái đời bị tàn. Câu này, ku viết về cái gạt tàn nên cũng có thể còn chấp nhận được vì có thể hiểu là hơi tình yêu nhưng bắt đầu từ lửa mà lửa thì có dính líu đến cháy hoặc tàn. Nhưng mà ku này chỉ viết thế thôi, chứ chắc là không nghĩ đến thế
    Chú bình như thế chí lý lắm, từ "tan" chuẩn hơn từ "tàn" nhiều!
    Tặng hoa nhé
    Cái này thì còn phục hơn:

    Câu này cực kỳ ... hâm...
    Em không còn tin những đốm lửa thừa một ngày kia sẽ cháy
    Đã là đốm lửa thì là nó đang cháy chứ đợi gì đến ngày kia. Mà là đốm thì phải bé, mà bè thì mau tàn, mà tàn thì đợi cả đời cũng không cháy được. Thế cái đốm lửa của ku là loại lửa nguyên tử hay bằng pin hay bằng cái nguyên liệu của Hồng Hài Nhi? Nếu mà cái cục lửa yêu của ku nó hay thế thì em cứ phập phà phập phồng liên tục à? Sao bài thơ chỉ vỏn vẹn có vài câu vậy?
    Cái con bé trong bài thơ này đúng là bị dở hơi mà, cho nên mới tin vào những điều ko tưởng như thế. Đáng thương lắm!
    Kể ra chú thật tinh ý vì nhận ra nhân vật nữ trong bài thơ này có vấn đề về nhận thức trong tình yêu. Đến tớ còn mãi mới nhận ra đấy.
  3. hieuham

    hieuham Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0
    Chật chội
    Thẩm Hạ
    Muốn phá tung cánh cửa chật chội
    Tôi làm thơ cho nỗi lẻ loi
    Căn gác gỗ những ngày mưa cũ
    Nhạt nhoà dấu trăng soi.
    Chật chội thay là lòng tôi
    Vội vàng chi đã buông lời bắng nhắng
    Lẻ loi thay là lòng tôi
    Những ngày ý tưởng khô hạn
    Người con trai đi không về
    Tôi khóc - bên hè đầy nắng.
    Tôi - Dòng Suối khô hạn
    Tôi - Cánh chim xác xơ
    Tôi - Con hổ tiều tuỵ
    Tôi lại là tôi ngẩn ngơ
    Những ngày hè đỏ lửa
    Tôi lại làm thơ
    Hoa hướng dương vàng rực
    Cùng tôi hát điệu ru hờ.
    Nhớ người con trai cháy cả ruột
    Muốn phá tung cánh cửa trái tim mình
    Nhớ người ta mà không nói được
    Thèm hoá thành đá cuội
    Lăn về phía bình minh.
    Chật chội quá
    Nhân gian sao hẹp quá
    Bao nhiêu hôm chẳng thấy mặt trời
    Xa xôi quá mà thành gần gũi quá
    Ước mình thành ly rượu
    Người ấy uống
    Chơi vơi...
    ........................................................
  4. Nuocmatquy

    Nuocmatquy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    1
    Thấy bài này trên evan.com.vn hay quá copy & paste vào đây cho các bạn đọc.
    ''''Tiếng Nghệ'''' của Nguyễn Bùi Vợi (Nguyễn Quang Tuyên)
    Từ giọng nói, tiếng nói mà suy tưởng đến một nét thuộc tính cách của người Nghệ là tình thương yêu, chung thủy trong quan hệ giữa người với người. Bài thơ "Tiếng Nghệ" của Nguyễn Bùi Vợi tự cất cánh bay lên một tầm cao thẩm mỹ.
    Tiếng Nghệ
    Cái gầu thì bảo cái đài
    Ra sân thì bảo ra ngoài cái cươi
    Chộ tức là thấy mình ơi
    Trụng là nhúng đấy đừng cười nghe em
    Thích chi thì bảo là sèm
    Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào
    Cá quả lại gọi cá tràu
    Vo troốc là bảo gội đầu đấy em?
    Nghe em giọng Bắc êm êm
    Bà con hàng xóm đến xem chật nhà
    Răng chưa sang nhởi nhà choa
    Bà o đã nhốt con ga trong truồng
    Em cười bối rối mà thương
    Thương em một lại trăm đường thương quê
    Gió Lào thổi rạc bờ tre
    Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn
    Chắt từ đã sỏi đất cằn
    Nên yêu thương mới sâu đằm đó em
    Trữ tình mà như tự sự. Chuyện một chàng trai xứ Nghệ lập nghiệp ở xứ Bắc và xe duyên, kết tóc với một cô gái ở đàng ngoài. Lần đầu anh đưa vợ về thăm quê và ra mắt bà con, họ hàng. Anh muốn cho vợ khỏi bỡ ngỡ và hòa nhập được nhanh với gia đình, theo anh, trước hết phải hiểu được tiếng địa phương nơi quê anh. Thế là anh cấp tốc trang bị cho vợ một loạt từ địa phương. Anh chỉ chọn những từ mà anh dự đoán là sẽ gặp trong trò chuyện, trong sinh hoạt. Như một đoạn văn từ điển, anh đọc cho vợ nghe, chẳng khác gì học ngoại ngữ.
    Kể ra anh ta đón đầu cũng khá. Vừa để vợ hiểu được người ta nói gì, vừa chủ động nói với người khác: ?oThích chi thì bảo là sèm/ Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào?. Các tiếng anh trang bị cũng đủ các loại âm: âm ai (đài), ươi (cươi), ô (chộ), ung (trụng), em (sèm), oi (đọi), au (tràu), đến cả âm oôc (troốc) cũng có.
    Thế nhưng khi gặp một tình huống bất ngờ:
    Răng chưa sang nhởi nhà choa
    Bà o đã nhốt con ga trong truồng
    thì vợ anh đành ?obối rối?. Bối rối là phải. Bởi lúc anh bày thì bày từng tiếng một như kiểu tập đặt câu, mỗi câu một tiếng lạ. Nhưng ở đây lại nghe hai câu liên tiếp, mỗi câu có đến những ba tiếng lạ. Chẳng khác gì nghe tiếng nước ngoài. Hơn nữa, sáu tiếng này lại âm khác, không trùng với một âm nào mà anh đã trang bị: Ang (răng), ơi (nhởi), o (bà o), a (ga), uông (truồng).
    Có thể dụng ý hay từ vô thức xuất thần, nhưng cứ qua câu chữ mà phân tích thì thật là lý thú. Tình huống vừa xảy ra chắc ai cũng cười, ngay vợ anh cũng ?ocười bối rối?. Từ ?obối rối? được đặt cạnh từ ?ocười? tạo thành cụm từ ?ocười bối rối? là một sáng tạo. ?oBối rối? là lúng túng, mất bình tĩnh, không biết xử trí thế nào. Nhưng ở đây, nó không hàm nghĩa mất bình tĩnh nữa và cười là một cách xử trí vừa thông minh, vừa phúc hậu, dễ thương.
    Em cười bối rối mà thương
    Thương em một lại trăm đường thương quê
    Thấy em bối rối mà anh thêm thương. Nhưng thương em thì một mà thương quê lại trăm nghìn lần. Mạch thơ tự sự bỗng chuyển sang trữ tình sâu lắng. Đang vui, đang cười bỗng chảy nước mắt. Đang nói về thương em, bỗng chuyển sang thương quê. Thương em vì em bối rối khi nghe người quê anh nói mà không hiểu. Nhưng thương quê vì sao quê anh lại được ông trời ban cho tiếng nói ấy. Một thứ tiếng mà ?ochỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn?. Câu thơ thật hay, cảm nhận đúng và sâu sắc cái giọng nói của quê mình. Giọng nói của vùng đất nhiều núi non sông nước, nhiều đá sỏi đất cằn, nhiều gió Lào mưa bão? Con người ở đây phải gồng mình lên mới sống nổi. Có lần, nhà thơ đã viết về con người xứ Nghệ: ?oĐã thẳng, thẳng như ruột ngựa/Đã nói là nói oang oang/Ông trời nói sai cũng cãi/ Như rứa là dân xứ Nghệ?.
    Từ Gió Lào thổi rạc bờ tre đến Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn là một trường liên tưởng đầy hàm nghĩa. Ngôn từ ở đây mang đầy hồn cốt của dân Nghệ: ?oThổi rạc? và ?oNghe nhọc?. Cứ tiếp xúc với dân lao động ở vùng này thì bắt gặp ngay những từ như rạc người, gầy rạc, nghe nhọc lắm. Rạc là gầy, khô, hốc hác, phờ phạc, xơ xác?
    Nhưng ở đời, cái gì cũng có hai mặt của nó. Thiên nhiên khắc nghiệt nên con người phải yêu thương, đùm bọc nhau mới có thể vượt qua được những cơn bão tố:
    Chắt từ đã sỏi đất cằn
    Nên yêu thương mới sâu đằm đó em
    Từ giọng nói, tiếng nói mà suy tưởng đến một nét thuộc tính cách của người Nghệ là tình thương yêu, chung thủy trong quan hệ giữa người với người. Bài thơ tự cất cánh bay lên một tầm cao của thẩm mỹ.
    (Nguồn: Văn Nghệ số 15/7/2006)
  5. croco

    croco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0

    Nhân đọc lại một bài thơ cũ:
    Mua áo
    Đông Hồ
    Chiếc áo năm xưa đã cũ rồi,
    Em đâu còn áo mặc đi chơi.
    Bán thơ nhân dịp anh ra chợ,
    Đành gởi anh mua chiếc mới thôi !
    -Hàng bông mai biếc màu em thích
    Màu với hàng,em đã dặn rồi.
    Còn thước tấc,quên! Em chửa bảo:
    Kích tùng bao rộng,vạt bao dài?
    -Ô hay! Nghe hỏi mà yêu nhỉ !
    Thước tấc,anh còn lựa hỏi ai.
    Rộng hẹp,tay anh bồng ẵm đó
    Ngắn dài,ai mới tựa bên vai !
  6. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Cũng có vẻ được đấy, hị hị!
    Được kephahoai sửa chữa / chuyển vào 23:24 ngày 19/07/2006
  7. boy_1000kis_cn

    boy_1000kis_cn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2003
    Bài viết:
    1.572
    Đã được thích:
    0
    Tôi yêu em ...
    Tôi yêu em đến nay chừng có thể.
    Ngọn lửa tình chưa dễ đã tàn phai;
    Nhưng không thể để em bận lòng thêm nữa,
    Hay hồn em phải đượm bóng u hoài.
    ***
    Tôi yêu em âm thầm không hy vọng,
    Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
    Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
    Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em
    Puskin
  8. croco

    croco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    "Tởm" mấy dòng trên quá! Mà thiếu câu cuối:
    Cầu em được người tình không như tôi đã yêu em!
    Sư Tử Châu Phi
    Tiếng sư tử gầm
    Được ghi vào đĩa nhạc
    Rồi đem bán rao
    Trên khắp ngả đường.
    Bạn nghe:
    Chỉ thấy tiếng sói tru
    Đuổi theo chân sư tử.
    Sư tử bị thương
    Khát nước
    Còn bị lừa theo tiếng vọng từ xa...
    Chó sói mãi đắc chí tru lên
    Khi lần được vết chân sư tử
    Đĩa nhạc rẻ tiền ré lên ư ử
    Tiếng nhạc thật đáng buồn của thế kỷ chúng ta !
    Chúng nó tưởng sư tử chết rồi
    Chỉ còn lũ sói tru dữ tợn
    Nhưng tiếng sư tử gầm
    Cả khi đang sắp tắt
    Cũng đủ đặt giá cho trò xiếc rong
    Lừa con nít thu tiền.
    Đĩa nhạc quay,cứ quay
    Quay tròn như trái đất...
    Này các ngươi !
    Những thằng say hèn mạt
    Đừng diễu cợt khinh khi
    Hãy liệng mau đĩa nhạc kia đi
    Đĩa rẻ tiền phỉnh phờ ngươi đấy !
    Sư tử Châu Phi
    Nếu còn là sư tử
    Sẽ không thể chết bao giờ.
    Còn đây rừng già
    Cỏ mùa xuân và ánh trăng trong vắt
    Tiếng trống Châu Phi dũng mãnh
    Dọc những triền sông chảy ngang xích đạo
    Từ đại ngàn trở ra biển mênh mông.
    Sư tử chỉ chốc lát lặng im
    Nằm liếm lành vết thương
    Để vùng dậy với tiếng gầm bão táp.
    Khalab(Irak)
    Bằng Việt dịch.
  9. croco

    croco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Viết lúc hoàng hôn
    Ngô Thị Ý Nhi
    Những câu thơ viết lúc hoàng hôn
    Cũng tội nghiệp như tàu rời ga chuyến cuối
    Trước mặt mình là bóng tối,
    Vẫn ra đi...
    Những câu thơ quay quắt điều chi
    Mà vùng vẫy tận đáy lòng quặn thắt
    Dòng chữ trào ra từ ngòi bút
    Khao khát bừng lên nhịp thở riêng mình.
    Những câu thơ cũng muốn mình xanh
    Vậy mà gặp hoàng hôn
    Hoàng hôn lại tím
    Đợi mãi một vần trăng
    Vầng trăng lỗi hẹn...
    Nên buồn chênh chếch sao hôm,
    Buồn chênh chếch sao mai...
    Viết lúc hoàng hôn
    Câu thơ như vệt nắng cuối cùng còn sót lại
    Hóa thân thành ngàn sao thao thức mãi
    Đợi ngày mai thắp sáng lại mặt trời
    Đơn giản như con nước đầy vơi
    Tiếng sóng mải mê vỗ đôi bờ bát ngát
    Bởi dòng sông không tìm ra tiếng hát
    Sẽ kiệt lòng khi chưa tới biển xanh...
    Ps:Tới tháng 10 sẽ post bài "Tháng 10" của Ý Nhi.
  10. Nuocmatquy

    Nuocmatquy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    1
    Sao thế croco? Bài thơ ấy từng làm say đắm bao thế hệ mới lớn, tất nhiên có thể không phù hợp với tâm thức chúng ta nữa nhưng sao lại ăn nói thế?
    Mình sửa lại cho đúng nguyên văn cái nhỉ.
    Tôi yêu em ...
    Tôi yêu em đến nay chừng có thể.
    Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
    Nhưng không để em phải bận lòng thêm nữa,
    Hay tâm hồn em phải đượm bóng u hoài.
    ***
    Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
    Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
    Tôi yêu em,chân thành, đằm thắm
    Cầu mong em được người tình như tôi đã yêu em
    Puskin (Thúy Toàn dịch)

Chia sẻ trang này