1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

SƯU TẦM | Đến với những bài thơ hay (Mục Lục P.1)

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi Sweet_fa, 05/06/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Star_Sun

    Star_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Núi, biển, em và anh
    Phan Thị Thanh Nhàn
    Ở một nơi núi thò chân xuống biển
    Khoảng trắng nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
    Anh yêu núi còn em thì thích biển
    Tự bao giờ núi và biển sánh đôi
    Núi với biển cứ nhoài người ra mãi
    Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
    Anh yêu núi, anh ngồi ngăn sóng lại
    Em dang tay, sợ núi lăn ra dần
    Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
    Là đại dương của biển đấy em ơi
    Là lũng thấp, đèo cao núi không leo nổi
    Biển kề bên mà chẳng thể ôm vào
    Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
    Một gang tay dù vời vợi muôn trùng
    Em xích lại hay chờ anh xích lại
    Biển xô vào sao núi cứ phân vân ?
    Nếu lỡ hẹn biển vẫn nằm nguyên đấy
    Sóng ra khơi, rồi sóng lại quay về
    Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
    Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê
    Em yêu biển nhưng em không là biển
    Khi xa nhau đâu biết lối quay tìm
    Anh yêu núi và anh không là núi
    Bước chân nào đứng lại với thời gian
    Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
    Vẫn chừa ra một khoảng trắng ta ngồi
    Anh yêu núi còn em thì thích biển
    Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi!
    [​IMG]
    Được Star_Sun sửa chữa / chuyển vào 16:46 ngày 16/10/2006
  2. Star_Sun

    Star_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Con đường
    Phan Thị Thanh Nhàn
    Nếu anh đi với người yêu
    Chỉ mong anh nhớ một điều nhỏ thôi
    Con đường ta đã dạo chơi
    Xin đừng đi với người nào khác em
    Hàng cây nay đã lớn lên
    Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau
    Hai ta không biết vì đâu
    Hai con đường rẽ ra xa nhau hoài
    Nếu cùng người mới dạo chơi
    Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu.
  3. Star_Sun

    Star_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    TRỜI VÀ ĐẤT
    Phan Thị Thanh Nhàn
    Chiều nay chắc giận em ghê lắm
    Anh bực mình triết lý lung tung
    Hai đứa ta như trời với đất
    Tính tình sao xung khắc vô cùng
    Vâng, trời đất chẳng hề thân thiết
    Và tính tình có giống nhau đâu
    Trời vui buồn ồn ào lộ liễu
    Đất trầm tư suy nghĩ trước sau
    Anh ơi! Nếu ví được cao xa như thế
    Em cũng chẳng là trời đất gì đâu
    Nhưng anh có có biết không? trời đất
    Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau
    Nhưng trời đất dẫu cao xa ***g lộng
    Tính vẫn thường bồng bột đổi thay
    Khi giận dữ bão nghiêng đất lở
    Bão tan rồi trời xanh ngây thơ
    Đất khiêm nhường màu xanh lay động
    Và thẳm sâu lặng lẽ sinh sôi
    Trên mặt đất chính là cuộc sống
    Có cần chi biện bạch nhiều lời.
    ]
    [​IMG]
    Được Star_Sun sửa chữa / chuyển vào 21:36 ngày 16/10/2006
  4. Star_Sun

    Star_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    HƯƠNG THẦM
    Phan Thị Thanh Nhàn
    Cửa sổ hai nhà cuối phố
    Không hiểu vì sao không khép bao giờ.
    Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
    Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa.
    Giấu một chùm hoa sau chiếc khăn tay,
    Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm,
    Bên ấy có người ngày mai ra trận
    Họ ngồi im không biết nói năng chi
    Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi,
    nào ai đã một lần dám nói ?
    Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
    Anh không dám xin,
    Cô gái chẳng dám trao
    Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
    Không dấu được cứ bay dịu nhẹ.
    Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
    Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu .
    (Anh vô tình anh chẳng biết điều
    Tôi đã đến với anh rồi đấy...)
    Rồi theo từng hơi thở của anh
    Hương thơm ấy thấm sâu vào ***g ngực
    Anh lên đường
    Hương thơm sẽ theo đi khắp
    Họ chia tay
    Vẫn chẳng nói điều gì

    Mà hương thầm thơm mãi bước người đi.
  5. Star_Sun

    Star_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Bất chợt
    Đôi khi
    Con chuồn chuồn bất chợt
    Đậu xuống cành rào
    Những chiếc gai run rẩy

    Đôi khi ngọn gió hoang bất chợt
    Đùa giỡn sau làn áo mỏng
    Thiếu nữ rùng mình

    Đôi khi cơn mưa rào bất chợt
    Giận hờn trút xuống khóm hoa
    Những cánh hồng tươi tan tác

    Đôi khi tình yêu bất chợt
    Ghé qua tim người
    Để lại thẳm sâu
    Vết xước

    Nguyễn Thị Đạo Tĩnh (1/2003)
  6. Star_Sun

    Star_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Biển cạn
    Biển bao nhiêu nước biển đầy
    Bao nhiêu nước chảy đến ngày biển vơi
    Giận hờn chi đất với trời
    Giận hờn chi biển một đời cạn khô
    Đã thương nên bến nên bờ
    Đã thương sao chẳng sóng xô bạc đầu
    Ngàn năm nước cuốn về đâu
    Để ngàn năm núi ôm sầu cô đơn
    Biển đi để lại nỗi buồn
    Vết hằn vách đá vẫn còn trơ trơ
    Biển vơi vơi tự ngày xưa
    Thuyền ai đó mắc cạn chưa trở về
    Dùng dằng như tỉnh như mê
    Ta mắc cạn giữa bốn bề yêu thương
    Chát chao gió núi mờ sương
    Lấy thơ xe sợi tơ vương người người./.
    Đỗ Bạch Mai
    Được Star_Sun sửa chữa / chuyển vào 15:22 ngày 18/10/2006
  7. Star_Sun

    Star_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    CHO MỘT NGƯỜI
    Tiễn người ra cửa rồi
    Tôi quay vào lặng lẽ
    Chợt thấy mình cô đơn
    Giữa ngổn ngang bàn ghế

    Khi người ta không yêu
    Buồn đã thành một nhẽ
    Khi ta không yêu người
    Sao cũng buồn đến thế

    Như đánh mất điều gì
    Lòng bâng khuâng khó tả
    Như thể mắc nợ ai
    Món nợ không thể trả

    Có lẽ ta thương người
    Giờ này đang lủi thủi
    Hay là ta thương ta
    Từng chịu nhiều hắt hủi

    Ngỡ chẳng có gì đâu
    Mà sao thành rắc rối
    Tất cả chỉ một lời
    Nói hay là không nói

    Bởi đơn giản thế thôi
    Biết làm sao cho được
    Khi người thì yêu tôi
    Còn tôi yêu người khác.
    Anh Ngọc

  8. Star_Sun

    Star_Sun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2006
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0

    CỎ XANH
    Cỏ cho tôi dịu lại
    Sau khát vọng nồng nàn
    Sau nắng nỏ không gian
    Và khoảng trời nhức nhối!

    áp môi lên cỏ rối
    Hồn nhiên như trẻ thơ
    Bao năm tháng dại khờ
    Tôi lại về bên cỏ.

    Có gì trong sắc biếc
    Trong mỗi nhánh lá gầy
    Mà bao nỗi đắng cay
    Bỗng tan vào lòng đất!?

    Quá nửa đời được - mất
    Cười - khóc với đất trời
    Cỏ như thể làn môi
    Của người tôi yêu dấu!

    Nguyễn Thị Đạo Tĩnh


  9. croco

    croco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2006
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua em đi Chùa Hương
    Nguyễn Nhược Pháp
    (Thiên Ký Sự Của Một Cô Bé Ngày Xưa)
    Hôm nay đi Chùa Hương,
    Hoa cỏ mờ hơi sương.
    Cùng thầy me em dậy,
    Em vấn đầu soi gương.
    Khăn nhỏ, đuôi gà cao,
    Em đeo giải yếm đào;
    Quần lĩnh, áo the mới,
    Tay cầm nón quai thao.
    Me cười: «Thầy nó trông!
    Chân đi đôi dép cong,
    Con tôi xinh xinh quá!
    Bao giờ cô lấy chồng?»
    Em tuy mới mười lăm
    Mà đã lắm người thăm,
    Nhờ mối mai đưa tiếng,
    Khen tươi như trăng rằm.
    Nhưng em chưa lấy ai,
    Vì thầy bảo người mai
    Rằng em còn bé lắm!
    (Ý đợi người tài trai.)
    Em đi cùng với me.
    Me em ngồi cáng tre,
    Thầy theo sau cưỡi ngựa,
    Thắt lưng dài đỏ hoe.
    Thầy me ra đi đò,
    Thuyền mấp mênh bên bờ.
    Em nhìn sông nước chảy
    Đưa cánh buồm lô nhô.
    Mơ xa lại nghĩ gần,
    Đời mấy kẻ tri âm?
    Thuyền nan vừa lẹ bước,
    Em thấy một văn nhân.
    Người đâu thanh lạ thường!
    Tướng mạo trông phi thường.
    Lưng cao dài, trán rộng.
    Hỏi ai nhìn không thương?
    Chàng ngồi bên me em,
    Me hỏi chuyện làm quen:
    «Thưa thầy đi chùa ạ?
    Thuyền đông, trời ôi, chen!»
    Chàng thưa: «Vâng thuyền đông!»
    Rồi ngắm trời mênh mông,
    Xa xa mờ núi biếc,
    Phơn phớt áng mây hồng.
    Dòng sông nước đục lờ.
    Ngâm nga chàng đọc thơ.
    Thầy khen: «Hay! Hay quá!»
    Em nghe rồi ngẩn ngơ.
    Thuyền đi, Bến Đục qua.
    Mỗi lúc gặp người ra,
    Thẹn thùng em không nói:
    «Nam Mô A Di Đà!»
    Réo rắt suối đưa quanh.
    Ven bờ, ngọn núi xanh,
    Nhịp cầu xa nho nhỏ.
    Cảnh đẹp gần như tranh.
    Sau núi Oản, Gà, Xôi,
    Bao nhiêu là khỉ ngồi.
    Tới núi con Voi phục,
    Có đủ cả đầu đuôi.
    Chùa lấp sau rừng cây.
    (Thuyền ta đi một ngày.)
    Lên cửa chùa em thấy
    Hơn một trăm ăn mày.
    Em đi, chàng theo sau.
    Em không dám đi mau,
    Ngại chàng chê hấp tấp,
    Số gian nan không giàu.
    Thầy me đến điện thờ,
    Trầm hương khói tỏa mờ.
    Hương như là sao lạc,
    Lớp sóng người lô nhô.
    Chen vào thật lắm công.
    Thầy me em lễ xong,
    Quay về nhà ngang bảo:
    «Mai mới vào chùa trong.»
    Chàng hai má đỏ hồng
    Kêu với thằng tiểu đồng
    Mang túi thơ bầu rượu:
    «Mai ta vào chùa trong!»
    Đêm hôm ấy em mừng.
    Mùi trầm hương bay lừng.
    Em nằm nghe tiếng mõ,
    Rồi chim kêu trong rừng.
    Em mơ, em yêu đời!
    Mơ nhiều... Viết thế thôi!
    Kẻo ai mà xem thấy,
    Nhìn em đến nực cười!
    Em chưa tỉnh giấc nồng,
    Mây núi đã pha hồng.
    Thầy me em sắp sửa
    Vàng hương vào chùa trong.
    Đường mây đá cheo veo,
    Hoa đỏ, tím, vàng leo.
    Vì thương me quá mệt,
    Săn sóc chàng đi theo.
    Me bảo: «Đường còn lâu,
    Cứ vừa đi ta cầu
    Quán Thế Âm Bồ Tát
    Là tha hồ đi mau!»
    Em ư? Em không cầu,
    Đường vẫn thấy đi mau.
    Chàng cũng cho như thế.
    (Ra ta hợp tâm đầu.)
    Khi qua chùa Giải Oan,
    Trông thấy bức tường ngang,
    Chàng đưa tay lẹ bút
    Thảo bài thơ liên hoàn.
    Tấm tắc thầy khen: «Hay!
    Chữ đẹp như rồng bay.»
    (Bài thơ này em nhớ,
    Nên chả chép vào đây.)
    Ô! Chùa trong đây rồi!
    Động thắm bóng xanh ngời.
    Gấm thêu trần thạch nhũ,
    Ngọc nhuốm hương trầm rơi.
    Me vui mừng hả hê:
    «Tặc! Con đường mà ghê!»
    Thầy kêu: «Mau lên nhé!
    Chiều hôm nay ta về.»
    Em nghe bỗng rụng rời
    Nhìn ai luống nghẹn lời!
    Giờ vui đời có vậy,
    Thoảng ngày vui qua rồi!
    Làn gió thổi hây hây,
    Em nghe tà áo bay,
    Em tìm hơi chàng thở.
    Chàng ôi, chàng có hay?
    Đường đây kia lên trời,
    Ta bước tựa vai cười.
    Yêu nhau, yêu nhau mãi!
    Đi, ta đi, chàng ôi!
    Ngun ngút khói hương vàng,
    Say trong giấc mơ màng,
    Em cầu xin Trời Phật
    Sao cho em lấy chàng.
    Ps: Trò chơi Âm nhạc 20/10.
    Khách mời: NSND Thanh Hoa & Trung Đức.
    ....
    Vòng 3:
    Câu hỏi phụ như sau: Bài thơ trên được nhà thơ Nguyễn Nhược Pháp sáng tác vào năm nào?
    A: 1932
    B: 1942
    C: 1952
    (Tính theo thời kì Thơ Mới,đoán ngay là A ! )
    Bà Thanh Hoa đoán 1952 (),ổng Trung Đức dựa theo tuổi của nhà thơ đoán 1942().Thằng Mc Anh Tuấn phán 1942 !!!().Tra vội lại thấy ổng nhà thơ mất vào năm 1938.
    Mk!
  10. nguyenh00hi

    nguyenh00hi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    GỪNG VÀ MUÔÍ
    Mường Mán
    Thiếu anh. Ờ thiếu người ta
    Thời gian bỗng thoáng như là biển khơi
    Nhưng rồi sấp ngửa ta bơi
    Bến không sóng vọng rã rời bờ xa
    Thiếu anh. Chợt nhẹ như là...
    Như tay đủ ngón thành ra tay thừa
    Quần áo hóa rộng chẳng vừa
    Cái ngọt đáng ghét cái chua lạnh lùng
    Chợt hay cái thiếu khôn cùng
    Con đường đã rẽ muôn trùng nhánh xa
    Thôi thì gừng cứ cay và
    Muối mặn vẫn mặn ... hơn là thiếu nhau

Chia sẻ trang này