1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâ??m Thươ??ng

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi smiles_future, 07/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    õ?oI always fell so lonely because nobody really love me, noboby let me live like I am, nobody said to me whatõ?Ts right or wrong and why I should or shouldnõ?Tt do when I go into the life. I musted learn it by myself. Sometime, itõ?Ts too hard with me cause I have manything donõ?Tt understand. I love all people, really and I could give them my love but Iõ?Tm not an angel who no mistake, never wrong, absolutely good and they only know to censure. I have good side and bad side. Iõ?Tm sometime tupid, silly, õ?Ư but my heart is very feeble. It bleeds, too because Iõ?Tm a person prone infury and emotional. One sad movie or one sad music make me cry, tooõ?ƯI could love everybody but all people I love want to see like they want. I donõ?Tt know but they make me very tired. Noone stand my bad side, noone give me a change cause they are the same. Noone love me with all things belong to me. They just love what they think who is me, they love their idea on me and they couldnõ?Tt love anything I love because they are very engoistic. I havenõ?Tt real love. Iõ?Tm tired, I need love also, like everybodyõ?ƯI need love and I always want to cry when nobody could understand me. I fell so lonelyõ?ƯWhy do we not love each other?? I want to drifted downstream like the broat drifted with the current, foreverõ?Ưforeverõ?Ưcause I want to live for my life.
    So, Iõ?Tm sick of everything and I need love! Only love, reallyõ?.õ?Ư..
    RỏƠt nhiỏằu lỏĐn Tỏ** Thặỏằng câng muỏằ'n nói, muỏằ'n viỏt nhặ thỏ vỏằ>i ai 'ó sau khi ngỏằ"i 'ỏằc mỏằTt chút và chỏằ? muỏằ'n khóc nhỏằng lúc vỏưy. Nhỏưn tin nhỏn cỏằĐa Bơnh Thặỏằng rỏƠt thÂn hỏằc cạng lỏằ>p, hỏạn gỏãp nhau vào buỏằ.i tỏằ'i khi 'ang trong tÂm trỏĂng nhặ thỏ. õ?oIõ?Tm sad and want to drifted like the boat drifted the currentõ?õ?ƯBơnh Thặỏằng lỏĂi hỏằi: õ?oWhatõ?Ts the problem?õ? nhặng chỏng muỏằ'n trỏÊ lỏằi mà 'ỏằf mỏãc nỏằ-i buỏằ"n rặĂi rỏằ>t theo tỏằông tiỏng tưch tỏc cỏằĐa chiỏc 'ỏằ"ng hỏằ" vơ có nói Bơnh Thặỏằng câng chỏng hiỏằfu hỏt nỏằ.i. Rỏằ"i nó câng qua bỏằYi vỏôn nhặ thỏ! Thỏằi gian trôi nhỏạ nhặ tiỏng thỏằY than cỏằĐa gió, vỏằƠt nhanh nhặ bóng nỏng chỏĂy qua mỏằTt giỏƠc mặĂ và quay 'ỏằu nhặ nhỏằng cĂnh quỏĂt 'ỏằâng trên nhỏằng cĂnh 'ỏằ"ng, nhỏằng thỏÊo nguyên hoang vỏng. Ngặỏằi ta bỏÊo: CỏĐn mỏằTt giÂy cho mỏằTt cĂi chỏằ>p mỏt, mỏằTt phút 'ỏằf nhỏm mỏt, mỏằTt giỏằ cho mỏằTt giỏƠc ngỏằĐ ngày, mỏằTt ngày cho mỏằTt giỏƠc ngỏằĐ sÂu và cỏĐn 'ỏn 365 ngày cho mỏằTt giỏƠc mặĂ thỏưt dài mà 365 ngày câng chỏằ? nhặ mỏằTt cĂi chỏằ>p mỏt.
    &nbsp;Thông Thặỏằng 'ang chuỏân bỏằc cuỏằ'i cạng 'ỏằf rỏằi xa Viỏằ?t Nam. Khi 'Ê 'i thơ chặa biỏt chưnh xĂc bao giỏằ mỏằ>i trỏằY lỏĂi. Hai ngặỏằi ỏằY hai 'ỏĐu Tỏằ. quỏằ'c vỏưy mà nghâ 'ỏn lúc Thông Thặỏằng sỏẵ rỏằi xa Hà NỏằTi, rỏằi xa Viỏằ?t Nam Tỏ** Thặỏằng bỏằ-ng thỏƠy hỏằƠt hỏông, nhặ sỏp mỏƠt 'i mỏằTt cĂi gơ 'ó, câng chỏng biỏt gỏằi tên là gơ mỏãc dạ vỏôn luôn cỏĐu mong cho Thông Thặỏằng sỏằ>m thỏằc hiỏằ?n 'ặỏằÊc mặĂ ặỏằ>c cỏằĐa mơnh! Có lỏẵ bỏằYi vơ ỏằY nhỏằng ngặỏằi bỏĂn trỏĂc tuỏằ.i, chỏằ? có Thông Thặỏằng tin và hiỏằfu tỏƠt cỏÊ nhỏằng 'iỏằu Tỏ** Thặỏằng nói! "i! Thông Thặỏằng sỏẵ 'i và chặa biỏt lúc nào mỏằ>i có dỏằ<p gỏãp lỏĂi sau khi 'i!
    Nhỏằ> tỏằ>i LỏĂ Thặỏằng bỏằYi cÂu nói: õ?oNỏu cuỏằTc sỏằ'ng chỏằ? có niỏằm vui mà không có nỏằ-i buỏằ"n thơ 'Âu có ai cỏĐn ai Hà nhỏằ??õ? bỏằYi LỏĂ Thặỏằng chỏằ? biỏt chỏằâ chặa bao giỏằ thỏưt sỏằ hiỏằfu 'iỏằu gơ Tỏ** Thặỏằng muỏằ'n nói cỏÊ. Vơ LỏĂ Thặỏằng chỏằ? thỏƠy 'ặỏằÊc nhỏằng cĂi xỏÊy trặỏằ>c mỏt mơnh chỏằâ không bao giỏằ biỏt nhơn cĂi gơ bỏng trĂi tim! LỏĂ Thặỏằng chỏằ? biỏt làm tỏằ.n thặặĂng nhỏằng ngặỏằi mơnh yêu thặặĂng nhỏƠt và yêu thặặĂng mơnh nhỏƠt. Biỏt thơ 'ỏn bao giỏằ mỏằ>i biỏt hỏt mỏằTt con ngặỏằi? Có thỏằf biỏt hỏt mỏằi thỏằâ 'ặỏằÊc không? Qúa trỏằ 'ỏằf hỏằc khôn nhặng lỏĂi quĂ già 'ỏằf hỏằc ngu là nhặ thỏ 'ỏƠy LỏĂ Thặỏằng ỏĂ!
    CÂu chuyỏằ?n cỏằ. kỏằf vỏằ mỏằTt vỏằi nhơn thỏƠy tỏƠm Ăo dỏằ'i trĂ bỏằYi lÊo Hoàng Đỏ ngu xuỏân chỏng mỏãc Ăo quỏĐn gơ mà cỏằâ nghâ mơnh có mỏãc 'ỏằ" (vơ ai không nhơn thỏƠy Ăo quỏĐn là kỏằ dỏằ'i trĂ mà) rỏằ"i lỏĂi còn 'i long rong khỏp phỏằ' trong lỏằi tĂn dặặĂng cỏằĐa nhỏằng Cỏưn ThỏĐn câng 'ỏĐn 'ỏằTn bỏằYi 'ỏĐu óc mê muỏằTi vơ quyỏằn lỏằc, mỏằ mỏt vơ tiỏằn bỏĂc, vơ 'ỏằi tỏƠt cỏÊ bỏằYi hỏằ õ?obiỏt suy nghâ và biỏt nhơn nhỏưnõ?.
    [​IMG]
    Chỏằ? có mỏằTt Đỏằâa Trỏằ, nó chỏng có gơ, chỏng hiỏằfu cĂi gơ nên dĂm nói lên sỏằ thỏưt là Hoàng Đỏ chỏng mỏãc gơ. Cày Bỏằôa sỏẵ kỏt hôn vỏằ>i Hàng Hóa còn Tfng Lỏằ sỏẵ xÂy dỏằng gia 'ơnh vỏằ>i Qúy TỏằTc rỏằ"i hỏằ sinh ra nhỏằng õ?oHoàng Tỏằư Vàng!õ? - Giỏằ'ng cÂu chuyỏằ?n trong vỏằY kỏằn lên vỏằ>i nhỏằng gơ vỏằ'n có, nhỏằng gơ hỏằ dỏĂy bỏÊo rỏằ"i lỏĂi sỏẵ trỏằY thành Hoàng Đỏ, Cỏưn ThỏĐn, ThỏĐn DÂn! Hoàng Đỏ - Cỏưn ThỏĐn - ThỏĐn DÂn -&nbsp; Đỏằâa Trỏằ! Mỏằ-i ngặỏằi là ai?
    Khi Thông Thặỏằng 'ạa: õ?oNàng ặĂi! Đi ngỏằĐ 'i, suy nghâ nhiỏằu câng chỏng 'ỏằf làm gơ!õ? làm Tỏ** Thặỏằng thỏƠy nhỏạ nhàng hặĂn mỏằTt chút. ỏằê nhỏằ?? Suy nghâ nhiỏằu câng chỏng 'ỏằf làm gơ! Không suy nghâ nhặng lỏĂi thỏƠy chỏng vui khi biỏt mỏằTt tai nỏĂn ỏằY ngay nhỏằng ngặỏằi xung quanh mơnh. MỏằTt xe chỏằY ba ngặỏằi, trĂi quy 'ỏằi tỏằ'c 'ỏằT quĂ cao 'Âm vào mỏằTt xe khĂc ỏằY 'ặỏằng lỏằ>n. Xe chỏằY ngặỏằi trĂi quy 'ỏằi nhau nhặ vỏưy 'ỏƠy Liitle Prince ặĂi!
    Đôi khi con ngặỏằi ta tỏằ"n tỏĂi 'ặỏằÊc, vui vỏằ hặĂn chỏằ? vơ mỏằTt lỏằi nói 'ạa nhặng thỏưt lòng, vơ có mỏằTt ngặỏằi 'ỏằf thặặĂng yêu, 'ỏằf quan tÂm và 'ặỏằÊc yêu thặặĂng, 'ặỏằÊc quan tÂm bỏằYi thỏ giỏằ>i quanh mơnh 'ỏĐy rỏôy sỏằ dỏằ'i trĂ, dặĂ bỏân, lỏằôa lỏằc, khỏằ. 'au và quyỏằn lỏằc Ăp 'ỏãt lên mỏằi thỏằâ mà mỏằ-i con ngặỏằi - hỏằ mang lỏĂi cho nhau nhiỏằu hặĂn là sỏằ thỏưt, niỏằm vui, tơnh yêu thặặĂng, sỏằ chia sỏằ!
    ĐÊ bao giỏằ có ai tỏằ hỏằi õ?oTôi là ai và 'ang cỏĐn, 'ang có nhỏằng cĂi gơ trên 'ỏằi này?õ? hay cỏằâ 'ỏằf cuỏằTc sỏằ'ng lỏãng lỏẵ trôi 'i theo vòng xoĂy vỏằ'n có cỏằĐa nó. Còn Tỏ** Thặỏằng thơ muỏằ'n 'i tơm chưnh bỏÊn thÂn mơnh, 'i tơm cĂi gơ mà nhỏằng ngặỏằi mơnh yêu thặặĂng nhỏƠt 'Ê 'Ănh mỏƠt bỏằYi hai tỏằô õ?ocuỏằTc sỏằ'ngõ?. Nhặng biỏt tơm ỏằY 'Âu bÂy giỏằ khi mơnh chỏng có gơ, chỏng biỏt gơ và chỏng hiỏằfu gơ!
  2. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Gặp một người bạn Bình Thường vì Tầm Thường có việc và cần sự giúp đỡ! Những câu chuyện xoay quanh công việc và bạn bè.
    Ngồi ngẫm lại mới thấy, con người ta lạ thật! Bình Thường quê ở Đà Nẵng! Trong suốt quá trình xảy ra cơn bão số 6 Tầm Thường không thấy Bình Thường đâu. Điện thoại bị cắt bởi ?oThuê bao quý vị hiện giờ không thể liên lạc được?. Email thì không thấy hồi âm. Tầm Thường đã lo lắng vì lỡ đâu mình đi thương xót cho cả ngàn người, người bên cạnh mình thì chẳng biết gì. Hỏi khắp bạn bè xung quanh nhưng dường như ai cũng chẳng biết gì và chẳng hề quan tâm gì tới cơn bão ấy! Đến khi liên lạc lại được mới biết thời gian đó điện thoại của Bình Thường bị hư. ?oCòn bạn bè xung quanh có mấy ai hỏi han về việc đó đâu? ?" Bình Thường nói thế! Mới! Không mới! Mới! Dù sao sau cơn bão mọi thứ cũng đã trở về bình yên nhưng cũng thấy chạnh lòng buồn một chút vì bạn bè xung quanh mình vô tâm quá, với người khác.&nbsp;
    Lại nhớ về nhà và những người mình yêu thương. Mấy ai hiểu cho một kẻ chỉ nói khi thích, chỉ làm khi muốn, chỉ quan tâm khi thấy sự yêu thương dâng lên trong lòng, chỉ hỏi han khi thấy nhớ. Còn lại chỉ im lặng để mặc mọi thứ trôi qua bởi biết chắc, chẳng có gì mới vì mình chẳng thể làm mọi thứ khác được! Tầm Thường trống trải và buồn sau khi cười nhiều thật nhiều với Bình Thường. Chẳng biết từ lúc nào mà đứng giữa gia đình mình, giữa những người yêu thương nhất Tầm Thường vẫn thấy sự đơn độc và lẻ loi. Adieu Sois Heureuse - một bản nhạc Pháp buồn đang phát huy tác dụng khi đứng xem một tập ?ophóng sự qua ảnh? của một nhà nhiếp ảnh nào đó chụp về vùng biển quê mình trên tạp chí thanh niên vì chỉ thấy một cảm giác buồn xâm chiếm. Những người dân gò lưng trên những tấm lưới khi kéo nó vào bờ cùng với những chiếc thuyền đánh cá. Những bàn chân tái nhợt đi vì nước. Những nước làn da đen nhẻm vì sương nắng, những tà áo phần phật theo gió, những chiếc nón rách chóp, vành chẳng tròn? Cái cảm giác mặn chát của nước biển xộc thẳng vào họng làm Tầm Thường rùng mình bởi khi xưa, ngày còn nhỏ lúc tắm, đùa vui trên bãi biển đã từng uống thứ nước đó. Mặn đến chát lòng bởi những ô ruộng muối thấm đẫm mồ hôi của những buổi trưa hè lúc theo mọi người ra cạo muối. Sự thích thú, tò mò của tuổi thơ giờ đây với Tầm Thường là nỗi ám ảnh vì sự nghèo khó, vất vả mỗi khi nhìn thấy. Về nhà, ngồi nghe mẹ kể chuyện về những người trong xóm làng vẫn còn người cầm cần đi câu cáy để kiếm thêm một chút ít trong những ngày nông nhàn rỗi, lại nghĩ tới những món quà từ quê được mọi người chuyển vô thành phố cho người thân mỗi lúc có ai đó về. Một kg đậu, một bịch bột sắn, một ít gạo thơm? hay đôi khi chỉ là một chai nước cáy giã! Mang vô giữa chốn phồn hoa nhiều khi người ta chẳng dùng tới nó nhưng có biết đâu rằng ở quê nó là mồ hôi, là sự tảo tần của mỗi người sống bên mình? Tiền trả cho họ rồi ư? Ôi, nhưng tiền chẳng bao giờ là đủ cả với tất cả mọi người.
    &nbsp;Gío cứ thổi thốc vào tim cho dù là đứng giữa thành phố hay giữa cao nguyên rộng lớn. Lòng buồn rười rượi, trống trải, hoang vắng đến độ thênh thang. Nhói đau bởi ba mẹ và các em chẳng hiểu rằng mình yêu mọi người tới mức nào! Tầm thường thì làm được gì khi chỉ biết dệt lên những dòng chữ thê lương cho chính mình! Phải chăng để xây lên những gì là đẹp đẽ, là hoàn mĩ luôn là sự đau đớn?
  3. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    ?oGiấc mơ hàm chứa những ý nghĩa của nội tâm sâu sắc?. Tầm Thường không rõ lắm nhưng gần như đêm nào ngủ cũng mơ. Nó dần dần thành thói quen khiến Tầm Thường phải hỏi, đêm nay mình sẽ mơ gì nhỉ? Có những giấc mơ thật đẹp làm lòng phải xao xuyến khi nhớ lại và cười. Có những giấc mơ khiến lúc tỉnh dậy chỉ muốn khóc, chỉ thấy mồ hôi và sự sợ hãi ?" ác mộng. Có những giấc mơ (sẽ là) cả đời không quên được nhưng cũng có những giấc mơ chẳng nhớ một chút gì. Có những giấc mơ đứt đoạn, lộn xộn nhiều cái với nhau. Có những giấc mơ nặng trịch nhưng cũng có những giấc mơ khiến đầu óc nhẹ hều và những giấc mơ đẹp Tầm Thường có thể điều khiển để cho nó quay trở lại vào một lúc nào đó nếu thật sự muốn, cái điều chính bản thân cũng không hiểu nổi!
    Một giấc mơ, bạn mơ mình đang trong vòng tay của một người bạn yêu mến và bạn mỉm cười, đơn giản vì người đó hiểu bạn thôi chứ chẳng có gì. Thậm chí chưa bao giờ bạn nghĩ tới chuyện đó với người ấy nữa chứ đừng nói nó sẽ xảy ra trong mơ?Nhưng rồi thật tình cờ những điều trong mơ lại xảy ra nhưng không phải với người bạn đã thấy trong mơ mà với một người ở gần bên cạnh bạn. Bạn đã khóc! Lần đầu tiên trong đời những giọt nước mắt của bạn đã rơi trên vai của một người nào đấy mà bạn cũng rất yêu mến. Họ ôm chặt bạn vào lòng để bạn thổn thức, để bạn khóc trong khoảng một thời gian dài đến lúc bạn có thể mỉm cười với chính mình. Bạn cứ ngỡ mọi thứ sẽ khác, sẽ tốt hơn, sẽ thấy ấm lòng hơn vì có một người đồng cảm cho những giọt nước mắt của bạn nhưng không phải. Khi qua đi, nghĩ lại chuyện mới xảy ra, bạn chẳng có cảm giác gì với vòng tay đầu đời của một người con trai mà chỉ thấy hoang vắng, xa lạ và chỉ thấy lòng nguội lạnh hơn với tất cả. Bạn vẫn khóc sau khi mỉm cười, bạn vẫn đau cho tất cả mọi thứ bên mình, vẫn thấy lẻ loi. Và bạn phải tự hỏi cái gì mới làm bạn ấm lòng, cái gì mới làm con tim của bạn ?" của cô gái chưa đủ 21 tuổi thổn thức và rung lên một chút được đây? Dù chỉ là rung lên cho sự cảm động chứ chưa nói tới cái gì xa xôi hơn! Tại sao trái tim của bạn lại lạnh lùng, băng giá tới mức vậy? Việc đó làm Tầm Thường lại nhớ tới Thông Thường. Tầm Thường muốn nói với Thông Thường rằng, nếu mai này Tầm Thường cần một bờ vai chỉ để khóc thôi Thông Thường có vui lòng? Có lẽ ở bên Thông Thường Tầm Thường sẽ thấy tốt hơn nên mới muốn điều ấy mặc dù chưa bao giờ Thông Thường đi vào những giấc mơ của Tầm Thường, dù chỉ một lần cũng chưa!
    Nay là ngày Thông Thường sẽ thi môn đầu tiên! Nếu chúc may mắn Thông Thường sẽ nói ?ocám ơn?. Tầm Thường biết thế nên chẳng chúc gì mà chỉ nói: ?oTớ sẽ đợi?!
    ?oAlone for a while I?Tve been searching through the dark. For traces of the love you left inside my lonely heart. To weave by picking up the pieces that remain. Melodies of life - love´s lost refrain? ?" Trong đêm tối, em mò mẫm tìm từng mảnh nhỏ còn sót của tình yêu anh để lại trong trái tim đơn côi, để em dệt chúng thành giai điệu tình yêu của cuộc sống ?" giai điệu về một tình yêu không thể kiềm chế, chẳng thể kiếm tìm?
    ?oSo far and away, see the birds as it flies by, gliding through the shadows of the clouds up in the sky. I`ve laid my memories and dream upon those wings. Leave them now and see what tomorrow brings? ?" Đây, ở nơi xa xôi, nhìn những cánh chim bay lượn qua bóng những đám mây, em trải hồn mình trên những giai điệu và mơ mình có một đôi cánh. Thế rồi em tự nhủ, hãy dừng lại và hướng nhìn về những gì sẽ tới trong ngày mai.
    ?oIf I should leave this lonely world behind, your voice will still remember our melody.Now I know we´ll carry on. Melodies of life, come circle round and grow deep in our hearts,As long as we remember?
    &nbsp;Nhưng, cho dù em đành phải rời bỏ cả thế giới cô độc này, anh vẫn luôn nhớ tới những giai điệu tuyệt vời mà chúng ta đã trải qua. Em tin rằng chúng mình rồi sẽ có thể tiếp tục những âm sắc thân thương bởi chúng không ngừng xoáy sâu, sâu mãi tới tận nơi sâu thẳm của em và anh?.chừng nào chúng ta còn giữ nó nơi trái tim?Xin thời gian đừng làm ta lãng quên nhau?
    Gío cuốn hoa trôi về đâu ta có biết? Tặng cho tất cả những người tôi yêu mến! Một ngày chủ nhật chẳng làm được gì cho ra hồn! Tôi ngồi ghi lại những cảm xúc của mình lên trang giấy trắng trên con đường đi tìm tôi!
  4. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    ?oNhưng về chuyện bạn bè so với con ngày xưa nó hư hơn rồi. Nhớ viết thư về để khuyên nhủ nó? ?" Kết thúc câu chuyện qua điện thoại gần 1h đồng hồ khiến Tầm Thường bật cười về cô em gái của mình và nhớ tới cái thuở cắp sách tới trường ngày xưa mà chưa biết sẽ viết thư cho cô em như thế nào để ?okhuyên nhủ? là đừng yêu như lời mẹ yêu cầu!
    Lúc mới học lớp 7, có một cậu bạn ngồi cạnh thỉnh thoảng lại kể chuyện về Tầm Thường với một cô bạn học cùng lớp gần nhà mình. Thế là cô bạn đến lớp trêu chọc cậu bạn đó rồi ghép đôi hai đứa! Lúc biết được cậu bạn để ý tới mình, một điều gì đó khiến Tầm Thường cũng thấy thích trong lòng nhưng cả hai cứ nhìn thấy nhau là ngại ngùng vì bị bạn bè ghép đôi. Chỉ có như thế thôi mà suốt ba năm học THCS hai người gần như không bao giờ nói với nhau điều gì ngoài những lúc Tầm Thường hứng lên hùa theo bạn bè chọc cậu bạn nhút nhát kia một chút. Không những học cấp hai không nói với nhau một lời nào mà lên cấp ba cũng chẳng nói với nhau nhiều mỗi lần cả nhóm bạn đi chơi. Một điều nữa bạn bè xung quanh của Tầm Thường như thế nào ba mẹ đều biết hết từ bản thân tới gia đình từng người. Cũng chẳng phải là một người con ngoan gì nhưng vì Tầm Thường không bao giờ dấu diếm về các mối quan hệ bạn bè do đã chơi với nhau từ rất lâu và rất thân nên ba mẹ mới biết. Vì biết nên cứ phong thanh nghe thấy ai đó nói đứa nào ?oyêu? hoặc thích đứa nào là tất cả ?ocác cụ? (Cả mẹ của Tầm Thường và ba mẹ những người bạn của mình) đều dỏng lên rằng: ?oRanh con! Mới nứt mắt ra mà yêu với đương. Học không lo học mà lo yêu với đương!? nên chuyện ?oyêu? hoặc thích một ai đó là một chuyện rất gì đó rất to tát, bị lên án rất ghê gớm và cho là bị hưng hỏng!
    ?oNó đã 16 tuổi và đó là chuyện bình thường. Mẹ không thể và cũng không nên cấm đoán nó! Mẹ không nên so sánh với con ngày xưa bởi bây giờ mọi thứ đã khác rồi mà mẹ phải gần gũi để dạy nó cách có thể tự bảo vệ được mình, để nó tin tưởng mà kể chuyện cho mẹ nghe như một người bạn. Mẹ càng lên án, càng khép chặt sự quan tâm nhiều khi thành tò mò quá đáng là mẹ xúc phạm nó. Khi không có sự tin tưởng nó sẽ tách mẹ và mọi người xung quanh ra khỏi cuộc sống riêng tư của mình và mẹ càng không thể ?okiểm soát? được mọi thứ. Còn nó thì sẽ trở nên cô độc vì đang ở độ tuổi có nhiều thay đổi về mặt tâm lý ?" cái tuổi lớn thì chưa lớn nhưng trẻ con thì không phải! Ví dụ như chuyện lá thư mẹ vừa kể cho con nghe là không đúng. Mẹ không nên lục lọi đồ của nó và càng không nên đọc trộm thư của nó. Mẹ là mẹ nhưng nó cũng là một con người và bây giờ nó cũng đòi hỏi được mọi người tôn trọng những quyền riêng tư cũng như những suy nghĩ riêng tư của nó vì nó đang dần trưởng thành. Yêu mà cũng cấm! Mẹ lạ thật! Chẳng qua ngày xưa con ngốc quá nên mới không yêu đấy thôi? - Tầm Thường vừa cười, vừa chọc để mẹ khỏi bực mình vì nói một tràng nhưng lại đứng về và bảo vệ đứa em gái? hư vì nó chơi nhiều hơn mình ngày xưa và đã bắt đầu biết ?oyêu? một một người con trai nào đó ?" cái việc ngày xưa chị nó bằng tuổi mà không có!
    Người lớn thật là lạ! Như Tầm Thường bây giờ, rất muốn yêu ai đó nhưng chẳng thấy rung động chỗ nào nên không thể yêu nổi. Khi không thể yêu nổi thì lại có người nói rằng: Con bé này sao tới từng này tuổi rồi mà không thấy ai yêu và suốt ngày được hỏi có người yêu chưa?! Lúc đang ở độ tuổi thích yêu và yêu (14 -18) thì cho là bị hư hỏng và? cấm yêu! Còn đến khi người ta khoảng 24 ?" 27 mà chưa có ai lấy thì ?oSao không lấy chồng đi rỗi cô, kén cá chọn canh mãi. Bằng này tuổi là cưới được rồi? và sẽ được xếp trong diện ?ođặc biệt quan tâm? của mọi người xung quanh. Tầm Thường đã rất buồn cười khi nghĩ tới chừng đó mà mình cứ như bây giờ, tức là chẳng có ai vì chẳng thấy rung động tý nào thì có lẽ người ta sẽ nói là ?ohỏng rồi?! (Mà thực ra cũng không biết hỏng cái gì).
    Ôi! Chỉ có Sống và Yêu cho chính mình thôi sao mà cũng khó đến vậy!
  5. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Đôi lúc bạn hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình và bạn đổ lên người khác bằng những sự bực tức trong lòng. Tầm Thường thấy có lỗi với một cô bạn Bình Thường khi cả hai đang nói những câu chuyện đơn thuần. Những áp lực nhiều khi cần được giải tỏa và bạn có thể trút nó lên bất cứ ai nếu như họ ?ocố tình? chọc bạn vì họ muốn bạn vui, đơn giản vì họ không hiểu bạn đang muốn được yên tĩnh lúc ấy! Tầm Thường đã cáu gắt vô cớ, đổ sự bực tức lên đầu bạn mình, cái điều lẽ ra không nên xảy ra như thế! Thật tệ!
    ?oTrên đời không có tốt cũng không có xấu. Nó chỉ là hai mặt của vấn đề và là phù hợp hay không phù hợp?! Tầm Thường mỉm cười với câu nói ấy. Phù hợp hay không phù hợp thường làm cho con người ta quên đi ?oSự tôn trọng? mà họ không hề biết!
    Bạn đi học, vui chơi và được nhiều nhiều thứ khác. Người bạn thân của bạn thì không được ?omay mắn? như bạn mà ?ophải? làm một việc nào đấy như uốn tóc, sơn vẽ móng tay chẳng hạn. Mỗi lần nhìn người bạn của mình ngồi cắt từng khóe móng tay, móng chân cho người khác để chuẩn bị cho công việc sơn, sửa móng bạn thấy bạn của mình tội tội thế nào ấy mặc dù người ta làm việc bằng sự lao động chân chính của mình!
    ?oNếu V thấy tội cho bạn mình tức là V đã đặt bản thân cao hơn bạn mình ở một khía cạnh nào đó và đã dành cho bạn mình một sự thương hại bởi đó chỉ là phần công việc trong công việc đang làm. Điều tối kỵ nhất giữa bạn bè là dành cho nhau sự thương hại bởi như thế là mình không tôn trọng bạn. Nếu là bạn bè tốt thì nên dành cho nhau sự quan tâm của sự chia sẻ, bằng tình yêu, bằng sự cảm thông chứ không phải cái cảm giác tội tội đó? - Tầm Thường đã gay gắt, nói như đổ tất cả mọi thứ lên đầu cô bạn của mình như thế khi ngồi nghe cô ấy tâm sự về người bạn thân của mình, sau đó lại quay sang chọc vì thấy Tầm Thường không vui. Mặc dù không sai nhưng cũng thật tệ vì cô ấy cứ mở tròn mắt ra nhìn sự tức giận của người khác mà chẳng hiểu tại sao!
    Tôn trọng suy nghĩ, tôn trọng việc làm, tôn trọng con người?khó quá bởi mỗi người đã quen dùng cái quyền của mình để đi ?otự do ban phát tình yêu? và ?otự do ban phát sự quan tâm? của bản thân với người khác, cái họ luôn cho là đúng! Với một người không biết suy nghĩ gì thì nó là điều hạnh phúc. Nhưng với một người đã có những suy nghĩ về bản thân, bạn có thể giết chết họ bởi sự tổn thương! Tầm Thường lại nhớ tới lần đầu tiên khóc trên vai một người nào đấy! Đôi khi bạn thấy bạn trở nên thật ngốc nghếch nhưng con người đa số họ đã quên đi ba thứ: Sự tôn trọng, Cảm thông và Lòng trắc ẩn. Những thứ đó khiến Tầm Thường trở nên ngốc nghếch bởi mình là người nhạy cảm. Nhạy cảm dẫn đến bạn là một người tỉnh táo quá mức cần thiết bởi bạn luôn nhận thấy tất cả những ý nghĩ, mục đích của sự việc đang nói với mình. Và nó làm bạn thấy đau vì trái tim bạn bị tổn thương do người khác chọc vào (mặc dù không cố ý), thấy áp lực cho dù nó là những lời nói, những chuyện rất nhỏ từ những việc xung quanh. Bạn trở thành những mảnh kính đã bị vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ của một tấm kính nhiều màu. Còn những người làm vỡ kính, họ chẳng biết đôi khi chính những mảnh vỡ ấy làm mình chảy máu nếu không cẩn thận! Đó là việc làm Tầm Thường băn khoăn và nhắc mẹ của mình về vấn đề của cô em gái. Nếu mẹ làm vỡ kính, rất có thể mẹ sẽ bị chảy máu tay nếu như không cẩn thận khi chạm vào nó!
    Sự tôn trọng ?" Cảm thông ?" Lòng trắc ẩn! Những ai có thể hiểu? Có thể hiểu những ai? Học cách để làm người, ôi đâu phải dễ!
  6. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    ?oNếu mình có thể đi giúp đỡ và mang niềm vui cho người khác thì luôn là tốt rồi. Nhưng đôi khi con cũng nên suy nghĩ xem có là tốt thật sự hay không. Ví dụ như việc con đi ******** nguyện viên, đi làm từ thiện. Biết đâu có những người họ mượn tay mình để phục vụ cho mục đích của họ thì sao? Mà cái mục đích đó không hẳn là làm từ thiện, làm việc tốt.?!
    [​IMG]
    Tầm Thường nhớ tới câu nói ấy của ba mà chỉ muốn trào nước mắt bởi ba có biết rằng con chưa thể làm được gì cho gia đình, chưa thể làm được gì cho những người thân yêu mà chỉ có thể làm được những những công việc đó để thấy mình là người còn có ích trên đời này. ?oNếu đã làm thì con không bao giờ tính và mong đến những chuyện mình sẽ nhận được cái gì đó cho riêng bản thân! Nếu tính đến những chuyện đó thì không gọi là tình nguyện viên nữa, không gọi là từ thiện nữa và nó làm mất cái ý nghĩa của cái từ mình đang làm đi? - Tầm Thường đã trả lời ba mình thế khi ba hỏi: ?oThế con đi làm những công việc tình nguyện đó có bao giờ được cái gì đó không??
    ?oTình nguyện viên? - Một cụm từ không xa lạ với rất nhiều người nhưng có lẽ để hiểu nó thật sự thì không có nhiều. Suốt nhiều ngày liền Tầm Thường đọc thông tin trên báo chí và những trang blog của bạn bè về ?ohậu hội nghị cấp cao APEC? của những tình nguyện viên. Những than phiền của những tình nguyện viên rất đáng được quan tâm như không hề được ăn no, bị khách nước ngoài càu nhàu khiển trách nhiều bởi cái gì cũng thiếu thốn và khó khăn. Ôi! Một đất nước nghèo thì lấy đâu ra những cái tiện lợi, những thứ tiện nghi nhất cho những người họ đã sống, đã làm việc ở những nơi có đầy đủ và hơn hẳn Việt Nam về mọi thứ! Mình là người Việt Nam còn đi chê bai những gì chính mình chưa làm tốt sau khi tiếp xúc với khách nước ngoài thì lấy đâu ra cái mà mọi người vẫn gọi là ?oyêu nước? và ?olòng tự trọng cho dân tộc?! Lên tiếng phê phán để lần sau thực hiện tốt hơn nhưng đã bao giờ có ai tự vấn bản thân? Tự vấn cho con người mình? Tự vấn cho những người sống bên mình? Tự vấn cho cả những người xa lạ trên toàn đất nước mình để bản thân thay đổi, để những người sống bên mình thay đổi?
    Nếu để nói với những người bạn trạc tuổi đã có cơ hội tham gia tình nguyện viên tại hội nghị cấp cao APEC thì Tầm Thường sẽ nói thế. Chỉ một chút thôi chứ cũng không dám nói nhiều bởi Tầm Thường không có đủ&nbsp; trình độ cũng như điều kiện, cơ hội để có thể tham gia!
    Tầm Thường lại nhớ về những lần mình đã đi tham gia ******** nguyện viên mà gần đây nhất là chương trình tổ chức vui trung thu cho trẻ em khuyết tật và có hoàn cảnh cơ nhỡ! Tất cả mọi người trong ban tổ chức chương trình đều phải có mặt trước 12h ngày hôm đó và chưa nói họ còn phải làm nhiều nhiều việc từ những ngày trước mà gần như chỉ có thể tranh thủ gặp nhau những lúc ngoài giờ làm việc để bàn bạc! Riêng ngày đó họ phải tất bật từ 12h trưa tới 8h tối sau khi trẻ em đã về hết và gần như không ai được ăn một chút gì trong bữa tối. Qúa nhiều việc dẫn đến việc cử một ai đó lúc chiều tối đi mua bánh bao cho các tình nguyện viên cũng quên và các tình nguyện viên cũng phải nhịn đói để trở về nhà sau một chiều hoạt động đến mệt mỏi! Nhưng việc đó gần như chẳng bao giờ có ai kêu ca, chẳng bao giờ có ai phàn nàn bởi mình là ?otình nguyện viên? cơ mà! Và Tầm Thường chắc chắn một điều những người đó không hề có một chút gì cho riêng mình bởi tất cả đều là những người bình thường, chẳng có một chút địa vị gì trong xã hội và họ tự đứng lên kêu gọi tài trợ, kêu gọi sự ủng hộ của những người sống bên cạnh mình.
    Nếu như cả ngày bạn phải phơi nắng trong nhiệt độ cao hơn 37 độ để dẫn người này qua, dẫn người kia tới trong một dịp khám chữa bệnh miễn phí ở một vùng sâu vùng xa nào đó. Tất cả những người đó vừa chậm chạp, vừa lơ ngơ bởi cái gì cũng không biết thế nào và trông họ rất dơ bẩn bởi họ đã quen sống như thế rồi thì có lẽ cái chữ ?otình nguyện viên? sẽ cao chạy xa bay ở nhiều người mất! Bạn tham gia tình nguyện viên là để làm gì? Vì phong trào với bạn bè? Vì để biết nó thế nào? Để đóng góp một phần công sức dù là rất rất nhỏ cho mọi người xung, cho đất nước, cho tuổi trẻ mà có thể nó chỉ là một phần của một phần tỉ tỉ tỉ của cả phong trào? Để vui hay vì cái gì khác? Có lẽ mục đích để học hỏi những điều trong cuộc sống, để đóng góp một phần công sức tuổi trẻ và trái tim của mình không thực sự có nhiều như bản chất của cụm từ ?otình nguyện viên? đã chứa nó! Thật buồn!
    Thế giới thuộc về những con người biến sống, biết cống hiến, biết chia sẻ và biết mơ ước! Những người đó thuộc những người nào? Người nào nhưng Tầm Thường chắc chắn nó sẽ không bao giờ thuộc về người khi nói: ?oCuộc sống vốn tươi đẹp và chỉ cần thực hiện tốt cái bổn phận làm người của mình với câu ?oNhà tranh vách đất đời thanh thoát/ Việc đúng việc sai tu tại tâm? là đủ?! Ôi, con người ta ích kỷ mà không hề biết mình ích kỷ! Cái tốt cũng không muốn chia sẻ cho ai, kiến thức cũng không muốn chia sẻ cho ai và thói xấu thì bằng lòng vì cuộc sống nó vốn thế! Để nó hiển nhiên diễn ra và bảo ?otu tại tâm?.
    ?oCuộc đời bạn là một cuốn sách. Từ lúc bạn sinh ra tới giờ là những trang đã viết rồi. Bạn có thể xé bỏ, đốt nó đi. Bạn chỉ nên giữ lại những trang mà bạn cho là tốt đẹp nhất và bắt đầu từ ngày hôm nay là những trang giấy mới. Nó có gì là sẽ do bạn viết lên! Bản thân bạn đã là một cuốn sách giữa lòng cuộc sống và chia sẻ một cuốn sách cho những người xung quanh bạn là món quà ý nghĩa nhất mà ta có thể tặng họ? - Tầm Thường đã từng nói như thế!
    Lại nhớ đến ?obà ngoại? Linh Vi. Có lẽ trong nhiều nhiều người bạn gái thân thiết đã biết của Tầm Thường chỉ có ?obà ngoại? thực sự luôn luôn làm tốt tất cả những gì thuộc về ba chữ ?otình nguyện viên? bởi không bao giờ nề hà bất cứ một công việc nào, không bao giờ kêu ca bất cứ cái gì cho bản thân mà luôn luôn chỉ biết nghĩ mình phải thực hiện tốt, phải làm hết mình mặc dù có lúc về tới nhà cũng bị đói mềm người ra vì không được ăn (cái điều lẽ ra đáng được hưởng bởi đó là trách nhiệm của ban tổ chức)! Chỉ cần hiểu đúng và hiểu đủ mỗi một cụm từ thôi sao mà cũng khó đến vậy! Không thật sự hiểu một điều đơn giản như thế thì sẽ làm được gì khi mình muốn?
  7. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Đau đầu làm Tầm Thường lại nhớ Bí Ngô sau khi cô bé ?ohọc trò? mà hơn một năm trước mình dạy kèm cho đang học lớp 11 gọi điện thoại nhờ tư vấn một chút về môn Vật Lý! Không còn dạy kèm nữa nhưng Tầm Thường luôn nói rằng mình sẵn sàng giúp đỡ khi cô bé có thắc mắc, muốn hỏi một điều gì đó qua email, qua điện thoại!
    ?oKhi làm toán bọn em không dám làm theo cách riêng của mình mà toàn phải làm giống thầy giáo nếu không sẽ bị điểm 0 mặc dù có kết quả và cách giải hoàn toàn đúng?! Câu nói cuối cùng lúc Tầm Thường hỏi thăm sau khi đã hướng dẫn cô bé làm một bài tập đã nhờ từ trước!
    ?oTrời ơi! Bọn em phải biết bảo vệ ý kiến và quan điểm của mình chứ. Bọn em đã học lớp 11 và đừng tự biến mình thành một cái máy của giáo viên em hiểu không? Chị nói như thế không có nghĩa là bảo bọn em chống lại thầy cô mình nhưng đừng vì điểm mà tự biến mình thành một cái máy thụ động!? - Một lời nói chẳng mới và Tầm Thường đã từng nói rất nhiều lần khi tiếp xúc với nhiều đứa trẻ tại thành phố nơi mình đang sống, kể cả với cô em gái đang học lớp 10. Thật buồn cười khi Tầm Thường đã từng nói với em gái mình ?oChị không bao thích em trở thành một cô gái ngoan ngoãn quá mức. Ngoan nhưng đừng quá ngoan em hiểu không? Đừng bao giờ ai nói gì cũng ngoan ngoãn nghe và làm theo tất cả! Quan trọng là việc mình làm có đúng, có phù hợp với mình rồi tới nhiều người xung quanh không thôi!?
    Những đứa trẻ được đào tạo thành những cái máy biết nghe lời, những con búp bê chỉ biết ngồi im, tròn xoe mắt lên nghe giảng, ngồi im nghe chửi mắng khi thành tích không đạt cao! Thật tệ khi Tầm Thường nhớ về khoảng thời học sinh của mình hồi còn nhỏ. Suốt ngày đến trường chỉ lo việc mình có thực hiện tốt tất cả các nội quy của trường, của lớp đề ra hay không vì cứ một chút, một chút là thưởng phạt khuyết điểm. Năm học lớp 6, do một lần bị bệnh và phải đi bệnh viện. Tầm Thường trở về lớp học và không biết có đợt kiểm tra nền nếp của nhà trường và đã thiếu một cái hộp đựng bút (mặc dù nó chẳng có tác dụng gì vì cặp của Tầm Thường luôn có ngăn cắm bút riêng). Hôm đó không có ai ở đoàn kiểm tra tới kiểm tra nhưng theo lệnh của thầy giáo, trong kỳ kiểm tra thì các tổ trưởng ngày nào cũng phải có nhiệm vụ phải kiểm tra chéo các tổ viên của mình. Thiếu! Phạt! Tổ của Tầm Thường xếp hạng bét trong ngày hôm ấy và tất cả mọi người trong tổ nhìn Tầm Thường như một kẻ có tội gì đó nghê gớm lắm. Những con mắt và những ngốc nghếch trẻ con làm Tầm Thường bật khóc ngay trước tất cả mọi người trong lớp. Cứ khóc, cứ khóc đến nỗi máu cam trong mũi chảy ra ầm ầm vì cơ thể còn yếu do mới đi bệnh viện về! Thưởng phạt trong ngày do thầy giáo quy định khiến mọi người trong lớp cãi nhau hàng tiếng đồng hồ để đấu tranh trong giờ bình nhật cuối ngày!
    Nhưng càng lớn lên, có lẽ do cái bản chất vốn đã không ngoan lắm nên Tầm Thường bắt đầu phát huy tác dụng và thỉnh thoảng ?obất cần? mọi thứ! Phạt theo quy tắc thì trực nhật, làm vệ sinh cầu thang - Chuyện nhỏ! Chỉ là trực nhật một lớp học hoặc quét cầu thang để được làm điều mình thích thì Tầm Thường làm được và chẳng thấy có gì đáng xẩu hổ hay to tát, ghê gớm như nhiều bạn bè xung quanh mình vẫn nghĩ mà không bao giờ dám làm cái gì trái với những quy định. Thỉnh thoảng lại cúp học đi chơi khi thấy thích, cái điều ai cũng cho là hư hỏng! Những kỷ niệm với bạn bè cũng thành ?ogiai thoại? để các thầy cô giáo gọi thành tên khi cả đám đi thi HSG. Lẽ ra phải về trường học vào chiều nhưng Tầm Thường lại đề nghị bạn bè mình bỏ học đi chơi! Và Tầm Thường cùng những người bạn của mình thà bị điểm 4, điểm 0 còn hơn là những bài toán hình học, đại số, hóa học, vật lý mình làm đúng nhưng cô giáo không chấm vì không giống với cách cô đã dạy! Nhưng thật may mắn, vì cả nhóm bạn đã biết ?obảo vệ? lẫn nhau, bảo vệ cái mình cho là đúng và ?ocãi? với cô giáo của mình để bảo vệ chứng minh cách mình hoặc bạn mình làm hoàn toàn đúng mà chẳng sợ gì đến điểm rả hay quan hệ cô trò bởi vẫn kính trọng cô ở mọi lúc, mọi nơi! Một bài toán có một cách giải, một bài văn có một barem điểm với khuôn mẫu cho sẵn. Bao nhiêu đứa trẻ sẽ trở thành người máy, trở thành búp bê trong tương lai khi cái ?oquyền? và khả năng để lên của mình trong trường học còn quá nhỏ bé, quá yếu ớt vì sợ nhiều thứ! Nhút nhát, thiếu tự tin khi đứng trước bạn bè, trước thầy cô - Những người thân thiết nhất bên cạnh mình thì sẽ làm được gì khi bắt đầu bước vào với cuộc sống, với cộng đồng trong thời hội nhập?
    Phần nhiều trong chúng ta khi bước vào để học với cuộc sống đều bỡ ngỡ, đều gặp nhiều khó khăn bởi không có sự tự tin, không có những hiểu biết cơ bản nhất! Không cần nói chắc Bí Ngô cũng biết. Để đi được trên hành trình ở giảng đường đến ngày hôm nay chúng mình đã phải mất bao nhiêu nước mắt, sự tổn thương trong mọi cái vì sự ngờ nghệch nhiều khi đến ngốc nghếch của bản thân! Bí Ngô có thể thay đổi và làm điều được điều đó cùng với thế hệ bạn bè của mình trong tương lai? Biến một con người bình thường thành một cái máy, một con búp bê thụ động, một cục đất ù lì, phụ thuộc vào mình dưới cái quyền của mình thì quá đơn giản. Nhưng biến một con người bình thường thành một người tự tin, dám nói thẳng, dám phê phán và dám làm theo ý mình vì nó đúng thì không đơn giản một chút nào phải không Bí Ngô?
  8. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    ?oĐi đến đó thì có gì? Có mấy người dân tộc đen thùi lui ấy à! Toàn chỉ thấy có cây cối và chẳng có gì mà cũng rủ đi!? - Tầm Thường bật cười về cô bạn Bình Thường học cùng với mình sau khi rủ cô ấy về Tây Nguyên đi chơi cùng! Thế giới vô cùng tận và có nhiều nhiều để khám phá vậy mà người ta chỉ biết chê bai khi không thực sự hiểu về nó vì mỗi một nơi có một nền văn hóa, một phong tục, một tập quán, một bản sắc, một nét đẹp riêng!
    Nếu ai chưa từng bước chân vào cộng đồng dân cư của dân tộc Êdê ở Dăklăc thuộc Tây Nguyên thì không hề biết giữa thế kỷ 21 này, ngay ở một nơi chỉ cách thành phố lớn nhất của đất nước có vài trăm km mà còn có chế độ Mẫu hệ! Người phụ nữ ở đó họ phải làm việc rất vất vả và khi nhìn đôi bàn tay, bàn chân của họ Tầm Thường không nghĩ họ là phụ nữ nữa bởi nó quá đen, quá to, quá thô ráp và trông còn có vẻ gì đó xấu nữa! Họ làm chủ gia đình và họ có quyền chọn chồng, cưới chồng cho mình. Mỗi một ngôi nhà có từ ba đến bốn thế hệ sống cùng nhau nhưng họ không xây nhà mới mà chỉ làm thêm cho nhà dài ra và họ gọi là ?onhà dài? khi số người ở tăng lên. Nếu Tầm Thường nói ra việc rất nhiều gia đình họ ăn bằng tay và đựng thức ăn trên lá cây chứ không có bát đũa thì có lẽ nhiều người bạn của mình cả đời sẽ không bao giờ bước chân tới bởi thực sự không quen thì trông nó rất dơ! Họ không ăn rau má, rau dền mọc đầy xung quanh mà họ lấy lá café non, lá sắn để nấu canh và ăn thứ đó. Lần đầu tiên được mời ăn cái thứ thức ăn đó Tầm Thường cũng không sao nuốt được nhưng vẫn vui, vẫn háo hức và vẫn thấy yêu nhiều thứ bởi nền văn hóa, bởi phong tục tập quán nó khác hẳn với nơi mình đang sống và thấy mở mang, biết thêm nhiều điều mới! Mà đi rồi mới biết, không phải tự dưng đến đó bạn được đón chào nhé. Nếu là người lạ bạn phải có người đi cùng và người đi cùng ấy phải biết về những con người ở đó rồi nếu không người ta sẽ nhìn bạn như nhìn một vật thể UFO chứ đừng nói tới việc họ sẽ mời bạn ăn thức ăn của họ! Những ngôi nhà mồ âm u lạnh lẽo đến rợn người và những bức tượng điêu khắc làm lên cả một thế giới tâm linh huyền bí. Nhà bê tông hay nhà gạch rất hiện đại vẫn có nhưng không thể xóa được nét đẹp một nền văn hóa lâu đời bởi vẫn có người gìn giữ nó! Ôi, nhưng thật tiếc, Tầm Thường chẳng có nhiều thời gian để ở lại tìm hiểu cho sâu sắc và chẳng có nhiều tiền bạc để có thể tới thường xuyên mà chỉ có thể đi theo, về quê của bạn bè nếu có thể!
    Nếu ai đã từng về Đồng Tháp Mười thì hẳn sẽ không bao giờ quên được món cháo cá lóc ăn với rau đắng hoặc một loại rau gì đó theo tiếng địa phương mà dịch là ?orau sầu khổ? vì nó còn đắng hơn rau đắng nhiều!
    [​IMG]
    Vị thơm, ngọt của cá lóc và vị đắng đến nghẹn lòng của rau khiến cho không phải người nào cũng thưởng thức được món đặc sản đó. Nhất là món chuột đồng, bún mắm thường có mùi vị rất lạ với người không quen chúng! Nhưng đổi lại mỗi người trẻ tuổi sẽ được người dân ở đó gọi là ?ocon?! Caí tiếng nghe thật thân thương mà chỉ ở miền Tây Nam Bộ mới có! Nếu ai đã từng về những vùng sâu, vùng xa, vùng nông thôn của nhiều tỉnh Miền Tây Bam Bộ thì sẽ thấy có rất nhiều nơi quan hệ nam nữ của họ rất lạ. Tầm Thường đã rất tò mò khi cô bạn mình quê ở Đồng Tháp kể chuyện quê ngoại của mình. Mỗi người có đến mấy đời chồng, đời vợ và không có người đàn ông nào một vợ cũng như không có người phụ nữ nào một chồng. Con trai, con gái ở đó khi lớn lên thấy ưng nhau là người con trai sẽ dắt người con gái về sống cùng với gia đình mình. Sau một thời gian nếu thấy không hợp nhau thì mẹ người con trai sẽ dẫn người con dâu về nhà trả cho cha mẹ cô gái. Điều quan trọng hơn là cô gái ấy vấn có thể lấy người khác! Còn nếu đã có con thì cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm. Khi về tới nơi (cách thị xã hơn 100km) Tầm Thường thấy thật bất ngờ. Họ nói với nhau bằng những câu rất tự nhiên như ?oXin lỗi chú Tám, xin lỗi thím Ba cho tui hỏi chút!? và không hề có sự phân biệt giữa vợ lớn, vợ dắt (vợ thứ)? ?oKhi bắt đầu biết học em sẽ thấy, cuộc sống xung quanh mình rộng lớn lắm. Mình chẳng là cái gì mà thế giới xung quanh mình mới là tất cả? - Tầm Thường đã viết thư nói với em gái của mình như thế. Và với Tầm Thường chỉ có những người nào thiếu hiểu biết, không có kiến thức cũng như sự nhìn nhận về mọi thứ mới đi chê những nơi mình tới!
    ?oMình thấy những miền quê ngoài bắc họ nấu cơm bằng rơm rạ. Nấu xong rồi tấp than lên để nó chín. Thế mà cũng ăn được à? Mình nhìn thấy việc phủ tro lên nồi cơm đã thấy nó dơ rồi vì như thế nọ sẽ bị khói xông vô còn cái nồi thì đen thùi lui trông đến dơ! Quê của H có như thế không??
    ?oUh, quê của mình cũng vậy đấy! Mặc dù bây giờ như nhà ông bà mình cũng xài bếp ga và nhà nào cũng xài nồi cơm điện rồi nhưng về quê mình vẫn thích chui vào bếp để nghe mùi khói của rơm rạ ấy! Những nồi cơm như T nói nó đã nuôi mình lớn lên đến ngày hôm nay mà không chỉ có mình mà còn rất rất nhiều người khác nữa và mình chẳng thấy nó có mùi khói hay dơ một chút nào. Kể cả bây giờ khi mình đã đi xa rồi quay trở về ăn thứ cơm ấy ở nhà một người bạn nào đó của mình! Xa quê, mùi rơm rạ cũng là một trong nhiều thứ làm mình nhớ nữa? - Tầm Thường đã trả lời cô bạn sinh ra và lớn lên ở thị xã Cao Lãnh học cùng với mình như vậy!?
    Viết rồi lại mơ ước. Một ngày nào đó sẽ có dịp về phía Tây Bắc của đất nước để xem người H?TMong, người Thái đen, người Thái trắng, người Mèo ?mà Tầm Thường đã được nghe ông ngoại mình kể cho nghe từ khi còn nhỏ xíu. Những cô gái Thái có nước da trắng hồng hoặc là đen nhẻm. Khi nhìn thấy một cô gái đội khăn piêu và búi tóc sau gáy là mình sẽ biết, cô gái đó chưa có chồng, ngược lại. Người búi tóc cao tận đỉnh đầu là những người phụ nữ đã có chồng. Nó thật thú vị khi nghĩ đến mình sẽ được tận mắt chứng kiến những chiếc váy đen dài tới gót chân, chiếc áo với hàng cúc bạc phía trước làm điểm nhấn và không thể có gì duyên dáng hơn thế giữa vùng sơn cước! Còn mùa thảo quả thì sẽ thấy thơm phức cả rừng núi, cả đường đi lối về, hoa ban nở bên suối trắng xóa khi mùa xuân sang..Những cô gái và múi thảo quả, hoa ban trắng trong lời kể của ông ngoại thỉnh thoảng vẫn như vương vấn trước mắt Tầm Thường! Một thế giới rộng lớn cần được khám phá bằng sự hiểu biết!
  9. saobienbluebigbye

    saobienbluebigbye Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    1.423
    Đã được thích:
    0
    Hôm rồi chị cũng đi Tây Nguyên nhưng ngay trong Bảo tàng DTH. Vẫm muốn một lần được đi thực tế...Đến Tây Nguyên thực sự cơ...
    Em được đi nhiều là một may mắn, may mắn hơn là em có một tinh thần khám phá cuộc sống không mỏi mệt, không nản chí...Chấp nhận dấn thân để tìm hiểu những điều mới mẻ... ...chờ những bài viết từ những chuyến đi khác của em, bé yêu của nhà SN
  10. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Gío! Tôi nhờ gió lau khô dòng nước mắtLại cứ rưng rưng gửi nỗi nhớ nhàTìm nắng ấm phương xaTừng đàn én bay quaTôi đứng lại, quanh mình là ngàn gió..
    [​IMG]
    Những dòng chữ tươi đẹp? Phiến diện và cực đoan! Mỉm cười nhẹ mà nghe lòng đau nhói. Nếu có ai biết rằng mỗi lần đặt bút xuống viết những điều không hay là trái tim Tầm Thường lại chảy máu vì biết nó sẽ làm tổn thương ai đó, đôi khi là tổn thương chính bản thân vì đã đặt tình yêu của mình lên họ. Tầm Thường đau bởi sợ sẽ làm người khác tổn thương, sợ không thể yêu được tất cả mọi thứ như mình từng yêu chỉ bởi vì cảm xúc không còn. Họ đang sống mà giống như đã chết! Mong manh, nhạy cảm. Nhạy cảm với cuộc sống, nhạy cảm với tình yêu, nhạy cảm với nỗi nhớ, nhạy cảm với con người? Biết làm sao? Đôi khi nước mắt chỉ trực trào ra bởi thỉnh thoảng mọi thứ như vỡ vụn thành từng mảnh và thấy mình sao lại yếu đuối tới vậy! Gía như đừng biết nhớ thương ai, giá như đừng biết yêu cái gì! Nhưng ngược lại, Tầm Thường luôn chỉ biết đặt tình yêu vào tất cả những con người mình đã gặp, vào tất cả những nơi mình đã tới để cuối cùng nhận được chỉ là sự tổn thương!
    Ngó ra khoảng trời nhỏ vào đêm. Trăng đầu tháng lại mọc trên thành phố. Đi rồi đến! Nhẹ như thuyền lững lờ trôi trên mặt biển phẳng. Thanh thoát và trong sáng như tấm pha lê giữa khoảng không huyền ảo. Nhưng bên dưới nó thì quá ồn ào, xô bồ, bụi bặm. Trăng mọc chỉ làm Tầm Thường thấy nhỏ bé, lạc lõng đến lẻ loi và đơn độc khi bước đi, lang thang rong ruổi trên con đường mình theo đuổi.
    ?oỪ! Nếu như tôi không trở lại, ai sẽ viết tiếp những dòng tươi đẹp sau này? Tôi hy vọng rằng ngày mai những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toàn là những dòng vui vẻ và đông đúc! Đừng bí ẩn như những trang giấy này?! Anh nằm xuống và sống mãi mãi ở tuổi 20 để ngày nay Tầm Thường phải suy nghĩ nhiều thứ, mặc dù bằng tuổi nhưng vẫn gọi là ?oanh?! Đất nước còn nghèo lắm nhưng đã trưởng thành hơn, to đẹp hơn và đang bước lên từng ngày cùng thế giới. Nhưng những gì gắn kết, liên quan giữa con người với con người lại chẳng thấy đi lên với nhau. Nó làm Tầm Thường buồn nhiều và tất cả mọi thứ đôi khi đều lạnh ngắt anh Thạc ạ!
    Tầm Thường đang mong đến ngày trở lại để được gặp bạn bè ở quê. Mong được nhìn thấy con đường ấy, ngôi nhà ấy, hàng cây ấy, cánh đồng ấy, dòng sông ấy... Tất cả thành phố, sự bon chen, bụi bặm để lại đằng sau. Để được chia sẻ tình yêu, niềm vui với những người thân yêu nhất mà không cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều thứ. Không cần phải hỏi xem mình làm thế này có tốt không, có được không! Ôi, tình yêu mà cũng phải đắn đo suy nghĩ mỗi khi muốn thể hiện bởi hầu hết con người chẳng bao giờ biết đến hai chữ ?ocảm nhận?, nhìn và ?olắng nghe? để yêu thương đến trong niềm vui vẻ. Mong trở về để tiếp tục ra đi với hành trình mình đã chọn.
    ?oOn ne voit bien qua?Tavec le couer. L?Tessentiel est invisible pour les yeux - Người ta chỉ nhìn rõ bằng trái tim. Những gì cốt yếu nhất thì không thể nhìn thấy được?! Ngôn ngữ cần được sử dụng khi con người không biết hiểu cái gì và ?oOnly love them!? thì chưa đủ! Antoine de Sant Exupéry đã lãng du về cõi bờ nào của mộng tưởng, để cõi nhân sinh này một cô gái buồn nhiều đến thế - Tầm Thường!
    Nhẹ chuông ai điểm, đời hư ảoĐánh thức vầng trăng, sáng tự tâm!

Chia sẻ trang này