1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâ??m Thươ??ng

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi smiles_future, 07/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoaxuongrong_miencattrang

    hoaxuongrong_miencattrang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Bs à!
    Bs hãy cứ viết, viết như những gì bs thấy cần phải viết. Cuộc sống có lẽ sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều nếu còn nhiều người như bs, và bs hãy tin rằng còn rất nhiều người luôn ủng hộ bs trên con đường mà bs đang đi. Cháu luôn dõi theo và ủng hộ bs!
  2. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Gặp cậu vào buổi tối rồi thấy buồn lạ. Tự dưng Tầm Thường tự hỏi: ?oCon người ta sống để làm gì nhỉ??. Cậu tới, nhìn thấy Tầm Thường đang ngồi bên máy tính thì bảo: ?oSuốt ngày ăn rồi viết?. Một lời nói nhẹ nhàng, không cố tình nhưng cũng có thể gây lên một sự tổn thương không cố tình. Gía như cậu đừng nói để Tầm Thường khỏi một lần nữa phải mở rộng lòng mình với một người lớn vì sự không_cố_tình ấy. Bởi mở rộng thêm phần nào lòng lại thêm một phần hoang vắng.
    Ngày đầu năm, đến nhà một người quen, Tầm Thường nhận được tin một người họ hàng ở quê của mình mới mất lúc sáng. Nó chẳng có gì ghê gớm và bất ngờ lắm bởi người đó đã hơn 80 tuổi. Nhưng khi nghĩ đến người ấy là ông ngoại của một người bạn (nhưng lại như một người anh) rất thân thiết. Nhớ đến bạn, mẹ của bạn ?" con gái của người mới mất đã rất yêu quý và dành rất nhiều những tình cảm cho mình. Tầm Thường nghèn nghẹn ở cổ, một thoáng xa xôi thấy lòng thắt lại. Lúc cậu tới lại nói: ?oÔng T mất rồi. Ông ấy mất lúc 5h sáng hôm qua?. Cậu về, tự dưng Tầm Thường ngậm ngùi muốn khóc khi nghĩ đến cảnh lạnh giá ở miền bắc, nghĩ đến một đám ma được đưa đi trong rét mướt, mưa phùn của mùa đông trên một cánh đồng lộng gió. Quang cảnh thật thê thương với một màu xám nghét của áo quần, của trời vì lạnh, một màu trắng toát của đám tang càng làm lòng người lạnh hơn. Và người bạn của mình cần một bàn tay nắm thật chặt lúc tám tang được đưa đi. Giống như ngày nào anh ấy đã nắm tay Tầm Thường thật chặt trong chiều đông trên cầu Thăng Long đầy gió sông Hồng, bảo: ?oEm đi rồi anh sẽ rất nhớ. Để anh nhìn cô em xem mai kia về có khác gì không??. Học ở Hải Phòng nhưng Tầm Thường đón tàu đi từ ga Hà Nội mà cũng đi cùng để tiễn rồi mới ra Hải Phòng ngay sau khi tàu chạy.
    [​IMG]
    Người nằm xuống lòng đất có bao giờ còn biết lạnh? Có bao giờ biết mùa đông đang tê tái trong lòng người khác? Trong những người ở xa, ở gần? Một cuộc đời dài hơn 80 năm nhưng cũng chỉ như một giấc mơ. Thế hệ này còn có người nhớ tới. Nhưng mọi người sẽ nhớ đến khi nào hay chỉ một năm, hai năm sau sự mất mát, đau thương ấy sẽ dành lại cho những niềm hân hoan của con cháu vào mỗi ngày giỗ? Và Tầm Thường nhớ lại. Đã sống hơn 20 năm. Cũng đã cùng gia đình, họ hàng làm bao nhiêu cái giỗ cho ông bà, tổ tiên nhưng chưa bao giờ thấy mình thật sự hồ hởi, vui vẻ mỗi lần gia đình, họ hàng có giỗ chạp như mọi người. Tất cả đều được Tầm Thường làm với một sự bình yên nhiều khi đến tuyệt đối. Chẳng nói gì đáng kể ngoài những gì cần nói lúc vui mà chỉ cười nhẹ với tất cả mọi người. Coi đó là một niềm vui (trong lòng) vì những người bên cạnh mình đang vui. Còn lại, tất cả chỉ là hư ảo. Một lối sống tự thu khép, co mình vào trong một cái vỏ ốc rồi không sao chui ra được để bày tỏ những yêu thương trước đám đông. Nó dần thành một thói quen và dần dần cứ đẩy Tầm Thường xa cách với chính những người mình yêu thương nhất bởi những vụng về, không khéo léo trong cách ăn nói.
    Nhớ về người đã mất để tìm những sợi dây yêu thương trong những người còn đang sống. Nó có vẻ gì đó hơi lạ lẫm bởi ai cũng hân hoan, cười nói vui vẻ rồi sau đó tất cả lại kết thúc như một người bình thường nằm xuống, chẳng mấy người nhớ nhung nhiều sau một vài năm. Và những sợi dây thương yêu ấy cứ mỏng dần, yếu ớt dần bởi con người ta cứ phải ha hả cười nói khi gặp nhau mới là quý mến, mới là vui vẻ. Sau cái vẻ tươi cười ấy không biết có bao nhiêu người thật_ sự_ vui_ như chính lòng mình có thể vui? Rồi có thể sợi dây sẽ đứt khi nó đã mảnh mai rồi lại bị căng lên - tức là khi mỗi người trong họ xảy ra xích mích, xảy ra xung đột bởi ?ocuộc sống?! Nó đứt giống như một người sáng nay sẽ vĩnh viễn nằm lại dưới lớp một đất dày, tối tăm lạnh giá nhưng chẳng biết gì là lạnh giá kia vậy! Có ai đó đã nói: ?oSự đằm thắm đến từ tâm hồn chỉ có những tâm hồn cao thượng mới cảm nhận sâu sắc được?. Nghĩ đến mà đau lòng, xót xa cho người đã mãi mãi ra đi và những người đang sống.
    Nguyễn Du khóc thương nàng Tiểu Thanh sau hơn 300 năm rồi viết:
    Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa
    Người đời ai khóc Tố Như chăng?
    Còn mình, khi giấc mộng cuộc đời khép lại sẽ có bao nhiêu người thương nhớ? Mình sống để làm gì? ?" Câu hỏi quá khó, quá rộng lớn. Và Tầm Thường biết, mình có đi tìm để trả lời cả đời cũng chưa thể đủ.
    Một đám tang sẽ được đưa đi trong cái lạnh giá của một buổi sáng mùa đông. Tất cả sẽ chấm dứt để mọi người còn sống bước sang một trang mới. Vậy có bao giờ có ai đó muốn lật lại những trang đã cũ để nhớ đến mình khi nằm xuống? ?oSống để làm gì?? - Là muộn hay sớm ở tuổi 20? Ôi, sao cái gì tốt đẹp cũng là mỏng manh, yếu ớt và nó dễ dàng vỡ tan như bọt biển trên sóng?

    @Bí Ngô: Cám ơn Bí Ngô nha. Dù thế nào thì bọn mình chắc chắn cũng xây dựng được một tương lai tốt đẹp hơn đúng không? Huế lạnh không hả? Bữa qua SG lạnh lắm cơ. BS nằm mãi mà không sao ngủ được. .. Hẹn gặp lại ở quê nhe. Cám ơn internet đã đưa những ý nghĩ, những tình cảm của bọn mình đến với nhau nhanh nhất, Bí nhỉ
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 09:36 ngày 08/01/2007
  3. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    ?oBa đã nói rồi. Ba sẽ cho con lựa chọn theo điều con muốn. Con về đây làm việc hay làm việc dưới thành phố cũng được. Nếu con về đây làm việc thì sẽ  được gần gia đình, ăn lương nhà nước. Tiền bạc để lo cho con về làm việc ở thị trấn với ba không thành vấn đề?
     
    ?oCậu có định về không??
    ?oUh! Có lẽ mình sẽ về!?
    ?oVậy còn những thứ khác của cậu? Nếu cậu về đây làm việc tớ chắc chắn chỉ khoảng một năm sau cậu sẽ đi lấy chồng và rất nhiều mong muốn, mơ ước của cậu sẽ bị chấm dứt. Không phải là gì nhưng riêng việc cậu muốn học một cái gì đó khác là rất khó. Mà cậu cũng sắp hết tuổi 23 tuổi rồi. Cậu cần phải suy nghĩ cho những sự lựa chọn của mình để sau này khỏi tiếc nuối. Cậu có thể nhớ những gì về mình lúc nhìn lại tuổi trẻ!?
    ?.
     

    Khi về nhà cô bạn sống cùng chơi một ngày và biết được ý định của ba cô ấy và cô ấy Tầm Thường đã nói như thế! Những điều muôn đời là cũ mà vẫn như là mới. Những chính sách, những ý kiến: Khi sinh viên tốt nghiệp ra trường không muốn về quê để phục vụ. Thế nào nhỉ? ?oBây giờ V học về ngữ văn nên đi dạy là phù hợp nhất. V cũng đã học để có chứng chỉ nghiệp vụ sư phạm và V cũng rất muốn trở về quê mình để làm việc. Nhưng H thử nghĩ mà xem. Bây giờ để hồ sơ của mình được nằm ở tỉnh của mình cũng hết khoảng 20, 30 triệu. Nếu được về công tác tại huyện của mình cũng hết khoảng chừng đó nữa. Mà đấy mới chỉ là dạy hợp đồng chứ chưa được biên chế chính thức. Gia đình hay cả bản thân mình không thể đáp ứng được điều đấy. Đâu phải không muốn về quê đâu?.
     
    ?oCần phải cố gắng để điểm số sau khi tốt nghiệp được cao. Như thằng H-o ấy, vào Cảng 40 triệu cũng chưa xong vì họ chê điểm của nó thấp? - Cậu của Tầm Thường đã từng nói như thế. Nghe xong Tầm Thường chỉ muốn cười ha ha và bảo rằng: ?oNói như thế mà cậu cũng nói. Thầy cô chỉ biết cho điểm bằng những bài kiểm tra gần như ai cũng la lá giống ai. May mắn hơn thì được điểm cao hơn, không may mắn thì được điểm thấp. Nếu biết giao tiếp, qua lại với thầy cô thì được cân nhắc cho điểm số tốt nghiệp. Còn lại nếu là người bình thường thì hãy cứ trung bình khá nhé. Cậu cũng thừa biết quá rõ điều ấy rồi mà cậu còn bảo như thế!?
     
    [​IMG]
     
     Nền tảng cho một đất nước, cho một xã hội là những con người như thế. Họ đánh giá người khác trên một tấm bằng, trên những điểm số bằng những mớ lý thuyết chẳng phục vụ gì nhiều cho những công việc sau khi tốt nghiệp. Vậy ai đánh giá cho những việc làm và khả năng thật sự của họ? Ai cho điểm những giấc mơ của họ để mọi người cùng nhau nhìn thấy và thực hiện giấc mơ ấy, để đưa cuộc sống đi lên? Nếu có thể nữa thì mỗi người sẽ tạo một nền tảng có sẵn cho mỗi đứa con của họ. Và?những người trẻ tuổi ấy lại coi đó là niềm tự hào, sung sướng khi được ba mẹ, những người bên mình lo đầy đủ cho những ?ogiấc mơ? của mình. Vậy mỗi người đang xây dựng cái gì cho bản thân, cho đất nước, cho cuộc sống? Mỗi người đang sống cho cái gì, vì cái gì?
     
    Tầm Thường đã từng bảo với bạn bè của mình: Mai mốt khi nhận bằng tốt nghiệp tớ sẽ nói rằng: ?oChúc mừng đất nước đã có thêm một kỹ sư CNTT chuyên ngành software với mớ kiến thức rởm đời và một cái đầu rỗng tuyếch?
     
     Uh, một cái đầu rỗng tuyếch là do mình không có đủ kiến thức cũng như khả năng để tự học những thứ thực tế từ bên ngoài nhà trường để có thể làm việc được khi bước vào cuộc sống! Vậy còn trường học thì để làm gì?
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 12:04 ngày 09/01/2007
  4. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Thức đến sáng và mơ, bắt gặp một nỗi buồn bật cười trong gió! Bản thân không phải là một người bất cần tương lai nhưng cũng không phải là người xuất sắc để làm được tất cả những việc mình mong muốn. Nhưng lại càng không thể đi vào một khuôn mẫu bất kỳ nào mà những người thương yêu mình mong muốn để trở thành một niềm vui của mọi người. Cả một đêm Tầm Thường ngồi ngoài ban công vì không sao ngủ nổi khi nghĩ đến cậu của mình và tự hỏi: ?oMình không muốn nói, không muốn giải thích bất cứ gì khi không thích khiến cậu không vui có là ích kỷ??. Thế nào là một người con ngoan trong gia đình, trong họ hàng? Tự dưng Tầm Thường lờ mờ về cái điều từ trước đến nay mình vẫn thực hiện là: Sống cho chính mình. Thế nào là sống cho cho chính mình?... Những sự quan tâm, lo lắng của mỗi ngừơi lớn dành cho mình về những điều mình không muốn. Lẽ ra Tầm Thường phải hạnh phúc về điều ấy vậy mà khi biết mình đang rơi vào trường hợp đấy thì lại chẳng thấy gì là vui vẻ vì thấy mình không được tôn trọng. ?oTrời ơi! Hãy để cho nó tự do trong yên tĩnh một chút đi mà. Có ai sống, có ai giúp nó thực hiện tất cả những mơ ước của nó hay không mà cứ bắt nó phải sống thế này thế kia.. Mỗi người chỉ biết rằng: Nếu như nó làm theo đúng những gì mỗi người muốn là vui lòng và không thấy phiền phức bởi những lời nhận xét của những người xung quanh chẳng có gì quan trọng trong cuộc sống của nó. Mỗi người chỉ biết coi đó là những niềm vui và niềm tự hào vì có một người con, cháu đúng theo như mình mong muốn. Còn bản thân nó mong muốn gì, cần gì thì chẳng ai biết. Tất cả còn mải mê cho những việc trọng đại khác như cùng nhau ngồi chơi bài thật vui và bảo: Chỉ là những trò vở vẩn, trẻ con. Bằng tuổi nó có gì đáng để bận tâm đâu mà suy nghĩ nhiều vậy. Lúc dừng lại, thoảng qua, thấy tất cả mọi thứ đều bình thường, không thấy làm phiền lòng mình tức là tất cả đang hạnh phúc, tốt đẹp rồi. Khi xảy ra một điều gì đấy thì lại bảo: ?oÂu cũng là cuộc sống, là số phận nên phải thế??Nhưng nó muốn tạo một nền tảng, muốn phấn đấu một tương lai cho những ước mơ của riêng mình chứ không phải đi trên những con đường có những giấc mơ của một ai khác. Phần nhiều những thứ của những người nó tin tưởng, yêu mến mong muốn ở bản thân nó chỉ làm cho mọi thứ trong cuộc sống của nó dần mục nát, lung lay, dễ đứt, chẳng có gì chắc chắn và làm nó không sao vui được bởi hầu hết chỉ là những ảo ảnh, giả tạo. Nó đã sợ lắm rồi những tổn thương mà mỗi người đem lại cho nó nhiều hơn là những niềm vui. Tại sao nó có thể nhìn thấy người khác lo lắng vì những chuyện không vui, không ngủ được ngay cả khi không ở bên cạnh. Còn nó thì sao khi tất cả chỉ là những thứ trẻ con??. - Nhiều lúc Tầm Thường muốn hét lên như vậy với những người trong gia đình, những người mình đã yêu bằng cả trái tim nhưng tất cả chỉ là không thể. Không thể nên chỉ biết ngồi khóc. Ôi, chỉ sống thôi?sao mà khó đến vậy!


    Một chút điên rồ rồi thấy lòng đau nhói?Thành phố bỗng dưng đổ mưa rào ngay giữa mùa khô!
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 08:49 ngày 11/01/2007
  5. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Lang thang từ quầy sách này tới quầy sách khác, từ nhà sách này tới nhà sách khác giữa phố thênh thang trong ngày chủ nhật. Hết nhà sách lại đến cửa hàng băng hình để nghe những bản giao hưởng dài bất tận của Mozart, Beethoven. ..Rồi khi nhìn lại tự nhận ra mình quá lạc lõng, nhỏ bé giữa chốn đông người. Cũng gia đình, cũng bạn bè, cũng học hành, cũng chơi bời, cũng người yêu mến? Tại sao lại cứ thấy cô độc và có nhiều nỗi buồn, nhiều khoảng trống, cứ thấy lòng hoang vắng lạ? ?" Tầm Thường không thể trả lời hay giải thích được với bất cứ ai, kể cả bản thân về những điều ấy! Không vui vì khi nghĩ đến một vài tuần nữa cô bạn sống cùng sẽ về quê để làm việc, để bước sang một trang khác với những điều mới mẻ trong cuộc sống của mình. Đó là sẽ gia đình vì tất cả mọi người trong gia đình của cô ấy đã nói: ?oBằng tuổi nó ở đây con gái họ đã lấy chồng, sinh con hết rồi. Nếu không lấy chồng thì sẽ già. Như chị dâu nó ấy, mười tám tuổi đã lấy chồng, còn nó năm nay đã 24?! Lẽ ra Tầm Thường phải vui khi bạn có được những điều bình yên trong cuộc sống bởi dường như tất cả tương lai phía trước đều rạng rỡ, đều suôn sẻ?vậy mà lại cứ thấy hụt hẫng, thất vọng trong một thoáng khi nghĩ đến những lời của ba của bạn: ?oỞ dưới đó con phải rời nhà đi làm từ lúc 6h30 và 6h30 tối mới về tới nhà. Làm việc ở đây thì sáng ra 7h30 con mới đi, chiều 5h đã về tới nhà. Mà làm công chức nhà nước ở đây thì chẳng phải bận tâm lắm việc mà tới tháng cứ lãnh lương. Mấy thằng làm việc ở mấy phòng ngoài huyện suốt ngày đến ngồi bàn giấy, pha trà, uống nước rồi xem xét, ký cọt vài loại giấy tờ rồi đến bữa trưa. Ăn xong lại nghỉ trưa, chiều thì 4h đã đóng cửa rồi kéo nhau đi nhậu. Con là con gái về làm việc trong phòng kế toán thì càng nhàn?. ?oH là một người có thật nhiều tâm sự và nhiều ước mơ nữa. Nói thật P đã thân quen H hơn 4 năm nay nhưng càng ngày càng thấy như chưa bao giờ thật sự hiểu một chút gì về con người H ngoài một số thứ đơn giản. Vậy mà chẳng hiểu sao P vẫn coi H là người bạn gái thân thiết nhất? ?" Một người bạn học bên cầu đường đã bảo với Tầm Thường thế lúc cả hai ngồi nói chuyện. Chẳng biết nói sao cho bạn hiểu những nỗi lòng của mình. Chẳng lẽ Tầm Thường lại thốt lên rằng: ?oP ơi! P có nhìn thấy cây cầu tại Quỳnh Lưu ?" ngay chính quê hương có ngôi nhà của P đang sống ấy, hàng ngày có những đứa trẻ đi học bằng cách trườn qua cầu không? Chẳng nói xa xôi gì ở những đâu cả. Nhưng có bao giờ P nghĩ vào năm nay, khi P đã tốt nghiệp, rồi một ngày gần đây nhất chính tay P sẽ thiết kế và tìm kinh phí từ những nguồn khác nhau để xây dựng lại cây cầu đấy? Để H không bao giờ phải chứng kiến cảnh một đứa trẻ học lớp 9 cõng một đứa trẻ học lớp 5 cứ bám vào thành cầu rồi trườn dần, trườn dần từ bên đây sang bên kia.
    http://vietnamnet.vn/xahoi/doisong/2007/01/649509/
    [​IMG]
     
    Chỉ là hình ảnh, sự kiện trên tạp chí tin tức online của vietnamnet thôi nhưng nó cũng khiến H chạnh lòng khi nhớ tới đấy là quê hương của P. Nhớ tới những tình yêu P đã dành cho Quỳnh Lưu lúc kể với H. Vì H vẫn mong một ngày nào đó nhất định sẽ về Quỳnh Lưu - Nghệ An, để P dẫn tới bờ biển nơi P đã đứng rồi kể chuyện cho H nghe sau dịp nghỉ hè rằng: Tuy nó không đẹp như Đồ Sơn hay nhiều bãi biển nổi tiếng khác nhưng P yêu nó bởi nó là nơi P đã lớn lên. Và P muốn dẫn H về thăm khi có dịp. .. Quê P vẫn nghèo nhưng mình tự hào vì nó sinh ra những người con ưu tú, để ai đi xa đi gần cũng đều biết. Nghệ An là đất học, là quê hương của Bác, là ?oĐường Vô xứ Nghệ quanh co/ Non xanh nước biếc như tranh họa đồ?? chứ không phải như H đã từng cười và chọc P rồi sửa lại từ gần 4 năm về trước là ?oĐường vô xứ Nghệ loanh quanh/ Sông nông núi trọc như ni cô vào chùa? H vẫn nhớ lắm cái cảnh trong tưởng tượng khi P kể cả một hàng đèn phía xa của những con thuyền đánh cá, thuyền câu mực vào đêm và bảo: ?oNó giống như bên đấy là bờ của đại dương vậy!?. Và H vẫn còn nhớ lắm cái cảm giác thật bình yên lần đầu tiên chạm được vào từ gần 4 năm về trước, từ một lời nói của một người khác khi P bảo: Trăng mọc trên biển rất đẹp và rất thanh bình?! Uhm, cuộc sống chẳng hề phức tạp nếu như mình không cố tình làm phức tạp nó lên như Tầm Thường. ?oTôi đã đi và tiếp tục sẽ đi. Tôi đã đến, đã yêu và tiếp tục sẽ yêu?! - Tự dưng Tầm Thường thấy lòng vui vui khi nghĩ đến câu nói ấy lúc nhìn cái chuông gió bạn đã tặng vào dịp giáng sinh năm trước
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 08:53 ngày 11/01/2007
  6. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Hơn một tuần liền Tầm Thường không đến để gặp cậu. Đôi khi cũng muốn ghé qua một chút để được nhìn những gương mặt thân yêu nhưng Tầm Thường sợ. Một nỗi sợ mơ hồ giống như một đứa trẻ có làn da non nớt sẽ sợ hãi và khóc thét lên khi có một bàn tay thô ráp, nhiều khi đầy lông lá của những người lớn đụng vào để nựng nó vậy. Rõ ràng người khác yêu mình mà lại khóc vì sợ.
    Một ngày thật đẹp trời với bạn bởi cái không khí se se lạnh. Bạn tắm, ăn sáng rồi bắt đầu một ngày mới với những thứ không mới. Những tình yêu với mọi thứ xung quanh, những ý niệm luôn xuất hiện khi bạn muốn nó được mới. Khi niềm vui, sự yêu thương của bản thân dâng lên thì bạn muốn được chia sẻ những giây phút ngọt ngào ấy cho những người xung quanh. Nhưng tất cả nhanh chóng trở về con số 0 khiến bạn thất vọng. Bạn thấy mình như một viên sỏi bị người ta đứng ở lầu thứ bao nhiêu đó rất cao thả cho rơi tự do. Và bạn biết chắc chắn không có một bàn tay nào nâng đỡ mình ở phía dưới. Bạn lo sợ mình sẽ vỡ vụn, nát bét ra lúc chạm đất. Vì một câu của một người rất gần bên cạnh mà bạn yêu mến, tin tưởng: ?oCuộc sống có quy luật của nó? Em hãy vui nhiều lên nha? làm bạn phải bật cười trong xót xa và tự hỏi: ?oThế nào là quy luật? Quy luật làm lên mọi thứ hay chính con người mới làm nên quy luật? Quy luật là sinh ra, lớn lên, trưởng thành, lập gia đình, sinh con đẻ cái rồi chết đi chăng??
    ?oEm không thích mình là cô bé bán diêm của Andersen chỉ ngồi bất lực trong vô vọng để tưởng tượng ra một căn phòng ấm áp bên trong là cái bàn đầy nến đang cháy. Trên bàn là khăn ăn trắng tinh với con ngỗng quay vàng ruộm, rồi khi que diêm vụt tắt tất cả lại biến mất. Em không thích mình sẽ chết dần trong giá lạnh bởi em có đủ áo ấm để mặc ?" đó là những người cũng đang đấu tranh, cũng mong muốn mình sẽ xây được dựng một cuộc sống cho tương lai của mình tốt đẹp hơn. Chỉ là áo ấm trong mùa đông có lẽ ít hơn các loại áo khác vì một năm chỉ có một mùa đông và chỉ có một mùa để mọi người cần áo ấm. Đủ với em nhưng rất nhiều người khác xung quanh em, xunh quanh anh còn đang thiếu. Nhất là việc anh chưa bao giờ phải sống, (được sống) trong suốt một mùa đông lạnh giá?.
    ?oEm không thích mình hiền (có lẽ là nhu nhược và kém thông minh thì đúng hơn) như cô Tấm rồi sau đó độc ác, dã man đến kinh tởm là đi giết người ?" em gái của mình rồi lại còn đi lấy xác em làm mắm?.
    ?oCứ đi men theo bờ một dòng sông thì sẽ ra tới biển. Nhưng cũng rất nhiều chỗ con người đã thay đổi dòng chảy của nó để phục vụ cho bản thân, cho nhân loại bằng chính sức lực, sự thông minh của mình. Điều cốt yếu ý tưởng đó có giá trị hay không bởi chắc chắn người là một loài thông minh hơn tất cả mọi loài khác?.
    ?oAnh cứ giẫm lên những quy luật của những người đi trước đã bước qua, đã để lại thì mãi mãi anh cũng chẳng bao giờ tự tạo ra cho mình được một con đường mới với những cái mới hơn - một con đường cho riêng mình, cho tương lai của mình với những điều tốt đẹp. Vì chỉ có sự thay đổi là không bao giờ thay đổi?.
    ?oNhững câu chuyện cổ tích, ngụ ngôn bao giờ cũng mang những ý nghĩa, những mơ ước kèm theo nó. Nhưng trong thời đại công nghệ ngày nay thì những ý niệm kèm theo nó cũng có khác hơn một chút. Chỉ có những người hèn kém, nhu nhược mới cam chịu ngồi mà tách từng hạt thóc ra khỏi cái hỗn hợp thóc gạo được người khác cố tình trộn vô. Còn nếu là em, em sẵn sàng hắt ngay cái mớ hỗn hợp thóc gạo ấy đi để biết được mình còn đang được sống, dù chỉ là sống một lần?.
    ?oHa ha! Con người ta sống bằng cách cứ nhắm mắt mà đi, cúi đầu mà sống với một trái tim, một bộ óc được người khác lập trình sẵn từ lúc sinh ra. Khi muốn nâng cấp lên một version hoàn hảo hơn thì chắc chắn lại cần người đã tạo ra chúng. Tất cả chỉ có một ly do: Không đủ tự tin vào bản thân để đấu tranh cho những điều mình mong muốn vì trái tim không có đủ tình yêu với mọi thứ bên mình?.
    Đó là những gì Tầm Thường muốn tặng bản thân, tặng người lần đầu tiên đã lau những giọt nước mắt cho mình, và tất cả bạn bè. Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhất để những bản nhạc như Song from a secret garden chỉ là sâu lắng và bình yên chứ không bao giờ là tê tái vào mỗi đêm đông ở cõi lòng người nào đấy. Để mỗi mùa đông đến Tầm Thường lại thấy tràn đầy tình yêu thương bởi sự nồng ấm của khói hàng quán, bởi mọi người dễ xích lại gần nhau hơn, tình người đằm thắm hơn. Sẽ ít đi cảnh mấy trăm người dân tộc sống trên núi cao ở Kon Tum cùng nhau khoác một tấm chăn mỏng tang, rách rưới đứng trong giá rét để chờ áo ấm cứu trợ của báo Phụ Nữ như Tầm Thường đã chứng kiến. Sẽ không bao giờ phải nghe câu chuyện: ?oKhi N bị tai nạn, người gây tai nạn bỏ chạy. Mấy người bên đường đưa đến bệnh viện Chợ Rẫy. Cái xe thì vẫn để đấy. Nhưng khi đưa vào bệnh viện lại không thân nhân, không có giấy tờ gì nên họ cứ để nằm đó mà không cấp cứu gì hết. Lúc ấy trong đám người đi sau tới nơi có một thằng nhìn cái biển số xe thấy quen quen vì cùng quê. Nó liền hỏi rồi quay xe lao tới bệnh viện. Nhận ra bạn mình và hiểu ra mọi thứ. Trong túi còn mấy trăm ngàn móc hết ra để họ đưa vào phòng cấp cứu rồi đi gọi điện cho người nhà. Nhưng hôm nay bác sĩ lắc đầu bảo: ?oHãy cho về quê đi vì cấp cứu chậm quá? - Câu chuyện từ một người bạn học cùng cấp 2 đang làm việc tại thành phố về một người quen cùng quê mà Tầm Thường cũng biết. Ôi, họ - những con người sống với nhau như vậy đấy! Nó khiến Tầm Thường lại thấy bụng mình cồn cào. Rồi cái cảm giác ấy cứ dồn ứ lên khiến trái tim nhói thắt lại như một mảnh vỡ của một bình pha lê nào đó găm vào vậy! Để lại muốn mình được chìm nghỉm trong giấc ngủ của một cơn say men, quên hết và đừng bao giờ tỉnh dậy nữa vì bất lực, vì kém cỏi. Mỗi người sẽ nói gì khi một người con gái đôi khi lại cứ hay nghĩ nhiều đến cái chết ở độ tuổi 20, khi họ thấy mọi thứ bên nó vẫn bình thường? Ô hô, bố khỉ! Tôi - một kẻ tầm thường, chẳng thể xây dựng cho mình một cái gì, chỉ biết ăn rồi dệt tuổi 20 của mình lên những trang viết vở vẩn này đây. Chính vì thế đôi lúc tôi nghĩ đến cái chết mặc dù tất cả có vẻ vẫn tốt đẹp? Một chút mặt trời trong nước lạnh, chưa đủ làm tan băng lúc giữa đông.
    ?oMọi thứ chỉ có thể nhìn thấy bằng trái tim, cái cốt yếu nhất thì con mắt không thể nhìn thấy được?!
    Tôi... đã qua? những ngày? xót xa. Tôi... đã qua?những chiều? thiết tha. Trong phút giây âm thầm tôi đã quên. Quên những đêm?thật buồn. Ôi! Tháng năm phai tàn theo giấc mơ. Ôi! Trái tim vô tình hay lãng quên. ..Bao dấu yêu gieo sầu trong mắt ai??Ai một thời trót yêu dại khờ? Ai? một lần lãng quên? ?
    ?o?Vết thương nào rồi cũng sẽ lành bởi gió bào mòn được tất cả, trừ thời gian. Miễn sao đừng ai khơi lại, đừng ai chạm vào khi biết thấu hiểu. Vậy cái gì sẽ còn lại trong thiên hạ ngày sau? Mong một ngày mọi nỗi buồn sẽ được gột sạch ở những trái tim trong trẻo và những tâm hồn ngọt ngào như chocolate. Trong một ngày thôi, hãy để mình trở thành tình yêu. Một tình yêu nhân loại thuần khiết như Sint Valentine đã trao??

    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 09:14 ngày 13/01/2007
  7. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    ?oThôi! Em chào chị em phải đi đây?
    ?oSao không ở đây chơi chút đã, chỉ một lát nữa là anh về thôi?
    ?oNhưng giờ em phải đi vì sắp đến giờ làm rồi?.
    ?oPhải tăng ca đêm à??
    ?oVâng! Gần tết nên tất cả đều phải làm tăng ca?
    ?.
    ?oEm lên đây cũng chẳng biết mua gì cả nên ghé vào bên đường mua ít cam Vinh cho bọn trẻ. Ở dưới ấy nó khác trên này. Toàn công nhân sống với nhau làm gì có tiền mà mua những thứ ngon lành. Rau thì toàn rau ở trên này khi nó đã sắp hư rồi, các siêu thị, chợ lớn ở đây họ đã thải ra. Các xe lại đưa về các chợ đầu mối để chở xuống các khu công nhân sống ở Bình Dương để bán. Họ chỉ cần lặt bớt những cái lá đã úa thối ra rồi để lại cái cọng với ít ít lá xanh. Nhưng công nhân đi làm về tối thì vẫn mua hết. Rẻ mà vẫn có rau ăn. Còn nếu ở trên này thì loại đó chỉ có đổ đi chứ làm được gì khi không có ai mua. Trái cây thì chẳng có gì ngoài chuối. Chuối dưới đó thì nhiều nên rẻ lắm?
    ?oLàm tăng ca như thế lương có được tăng nhiều không??
    ?oChẳng đáng bao nhiêu, có khi chỉ vài trăm nhưng bắt buộc phải vậy vì trong hợp đồng đã có rồi mà. Mình xin nghỉ không lương cũng không được. Chỉ có mì tôm để ăn đêm thì được phát nhiều. Như cái S nhà em, làm tăng ca đến 10h đêm, về nếu đói bụng thì nấu gói mì tôm ăn rồi tắm rửa đi ngủ. Sáng ra 6h30 đã phải dậy để đến công ty. Những ngày cuối năm có khi cùng xóm trọ san sát nhau mà cả tháng mọi người cũng chẳng nhìn thấy mặt nhau?.
    ?.
    Có lẽ nào mai này cuộc sống của mình cũng như những người công nhân ấy? Ngồi nghĩ đến câu chuyện giữa một người quen cùng quê với bác tại nhà bác Tầm Thường lại thấy nhớ ba mẹ mình da diết. Mặc dù công việc là tự mình làm, tự mình ăn và chẳng phải phụ thuộc vào ai nhưng khi gần tết đến ba mẹ cũng phải làm việc đêm nếu như có nhiều người cần sản phẩm để đón chào những ngày của đầu năm mới. Một chút nhói trong lòng khi nghĩ mình ở nơi đây vẫn là một kẻ vô dụng, chẳng thể làm được gì để giúp ba mẹ bớt nhọc nhằn hơn. 23h30 Tầm Thường bấm máy gọi về nhà vì chỉ muốn hỏi nói mỗi câu: ?oGần tết rồi ba mẹ có phải làm đêm không?? ?" ?oKhông! Ba mẹ đang ngủ rồi? ?" ?oVậy con cúp máy nha. Con gọi điện chỉ để hỏi ba mẹ có phải làm đêm không thôi. Ba mẹ ngủ đi?!
    ?.
    Trong đêm này, đã 23h50. Ở ngoài kia, tại các vũ trường, các nhà hàng, quán ba có bao nhiêu con thiêu thân đang đốt mình trong hơi men, trong thuốc lắc? Có bao nhiêu người đang mải miết trên những bản vẽ, những đề án, những công việc của đêm? Có bao nhiêu người công nhân đang phải gò người trên những bàn máy may công nghiệp, những dây chuyền gia công giày da?? Có bao nhiêu người còn thức, bao nhiêu người đã được ngủ một cách bình yên? Có bao nhiêu người đang vui, bao nhiêu người đang buồn? Có bao nhiêu người đã bình yên, có bao nhiêu người vẫn còn sóng gió ngay cả khi đêm đã qua quá một nửa? Và có bao nhiêu người còn ngồi viết những dòng dấm dớ này lên trang giấy của mình như Tầm Thường, để kết thúc một ngày để chuẩn bị đón chào ngày mai?
    [​IMG]
    ?oThật đáng xấu hổ khi mình ngồi để than thở về việc mình buồn, than thở lý do khiến mình khóc vì mấy câu hỏi chẳng có gì ghê gớm của bác là: ?oBây giờ mày sống với ai? Một tháng bao nhiêu??. Trong khi bên cạnh mình có cả ngàn người công nhân đang phải làm tăng ca đêm vì sắp tết M nhỉ?? - Một câu để Tầm Thường kết thúc lá thư với Thông Thường. Viết thư để chúc mừng sinh nhật Thông Thường mà Tầm Thường chỉ ngồi để cho những giọt nước mắt rơi nhè nhẹ rồi than thở, kể lể rất tỉ mỉ về những việc rất vớ vẩn làm mình khóc nức nở trên suốt chặng đường sau khi ở nhà bác ra về. Có lẽ bị ức chế quá nhiều điều nên đến lúc chỉ là một việc cỏn con, vở vẩn cũng khiến Tầm Thường bật khóc ngon lành. Nhưng thỉnh thoảng con người ta cũng cần được khóc một cách vô tư nhất với gió, để gió tự lau khô những giọt nước mắt đang rơi, để lòng nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Để không phải thở gấp cho những nhịp tim của mình đập nhẹ trở lại bởi thấy nó là cái gì đấy quá nặng nề đang chuyển động trong ***g ngực. Mà mỗi nhịp đập Tầm Thường lại thấy giống như một nhát búa đập mạnh xuống cả cơ thể mình. Để giống như một đứa trẻ khóc nhiều rồi sẽ ngủ vì mệt? Và Tầm Thường cũng muốn mình được làm một đứa trẻ với người như Thông Thường.
    Tất nhiên, Tầm Thường vẫn biết mình đang cần phải học cách để trở thành người lớn. Để không còn cảm thấy việc mỗi một lời nói của một người lớn như một nhát búa đập vào ***g ngực mình khiến các cơ tim co thắt lại rồi đập nhanh hơn, khó thở hơn. Là một sự quan tâm nhưng Tầm Thường thấy sao mà nó lại rời rạc, lạnh lẽo và sắc nhọn như băng trong khi những điều ấy đã được hỏi không dưới một lần! Nó làm Tầm Thường đau mà? chẳng rõ tại sao. Gía như thay câu hỏi ấy bằng một câu ra lệnh: ?oVề cẩn thận!? thì ấm lòng hơn biết bao nhiêu.
    ?oPhải chăng mình là một kẻ quá tham lam??. Nhưng vốn dĩ Tầm Thường đã là một kẻ quái gở. Quái gở với mọi người xung quanh, quái gở với chính bản thân.

  8. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    ?oCháu cứ bảo là cháu lẻ loi, cô độc rồi không ai tin cháu, thế này thế nọ. Vậy những việc cháu làm, những lời cháu nói có tin được hay không? Nếu cháu muốn người khác tin mình thì cũng phải làm sao đấy để 10 người thì ít cũng có 7, 8 người tin tưởng thật sự chứ?.
    Trời ơi! Đấy! Những người mà nó yêu bằng cả trái tim, cả tấm lòng họ nói với nó như thế đấy. Vì việc nó không muốn thưa gửi tất cả những điều mình không muốn thưa gửi. Nó chỉ mong hãy lắng nghe để nó giải thích con đường nó đã lựa chọn và hãy đặt niềm tin lên nó để nó bước tiếp. Nhưng họ không tin. Họ không thể đặt niềm tin lên người khác được. Nó chưa kịp nói gì thì mỗi người đã lấy cái quyền của mình áp đặt lên mọi thứ lên nó rồi bắt đầu chất vấn, hỏi han và bắt nó phải thành thật nói tất cả mọi điều cho thỏa mãn với họ. Mỗi người có biết rằng, mình đang dùng những con dao bằng những lời nói băm nát rồi giết chết trái tim của nó từng ngày, từng giờ? Mỗi lần gặp những người lớn nói yêu nó chỉ biết khóc bởi không có ai có thể giúp đỡ nó, không ai đặt niềm tin lên nó dù chỉ là một chút. Vì họ không bao giờ có gì khác ngoài quyền lực.
    Nhận điện thoại và nói chuyện với cậu xong. Ôi! Một giọt?hai giọt?ba giọt?cứ thế rơi xuống, lã chã lăn dài mà không biết trôi về đâu. Nó ?" một kẻ tầm thường, chỉ biết ngồi rồi kêu gào, khóc lóc với những trang viết của mình. Nó bất lực, nó mệt mỏi rã rời ra vì những người lớn xung quanh mình. Ba mẹ không tin nó, các cậu không tin nó, gia đình, những người nó yêu thương không tin nó. Bởi chưa bao giờ họ biết lắng nghe người khác nói. Chưa bao giờ biết nhìn cái gì bằng trái tim mình?chưa bao giờ! Người lớn thì đâu có biết thế nào là tổn thương chứ. Họ có quyền ban phát tình yêu, có quyến nói, có quyền bắt người khác phải thế này thế nọ. Và họ có cả quyền đâm phập đến ngập chuôi những nhát dao làm nát trái tim người khác rồi thẳng tay rút ra mà không bao giờ nhìn lại? Vậy nhưng chẳng bao giờ họ nhìn ra, nhận thấy?
    Nó chỉ biết vùi mặt vào gối rồi nức nở gào lên. Nước mắt ướt đẫm, loang lổ một khoảng bông mềm mại trên mặt. Nó lăn lộn một mình, khóc lóc, kêu gào, rên rỉ một mình trong căn phòng nhỏ bé với bốn bức tường câm lặng. Nó muốn gọi cho ai đó bên cạnh nhưng không thể làm được. Đến khi không thể gào lên được nữa nhưng nước mắt vẫn cứ xối xả rơi dài để nghe đầu đau như búa bổ. Lòng nó đau quặn lại, nó biết làm gì ngoài việc lao vào nhà tắm xả nước lạnh. Để nước hòa tan những giọt nước mắt của mình. Để nó chẳng phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước máy. Đứng hơn một giờ dưới vòi nước. Lòng nó tê dại ra?không cảm giác. Nước mắt cũng khô!
    Phải chăng chẳng có gì không phải trả một cái giá đắt trong cuộc đời này? Chỉ là hãy mở rộng tấm lòng, mở rộng trái tim ra để yêu thương, để cảm thông, để bao dung, để san sẻ thôi mà sao suốt ngày này qua ngày khác, suốt đêm này qua đêm khác nó phải trả lại cho bản thân bằng những cay đắng đến xót xa của những giọt nước mắt. Mặt chát đến ghẹn lòng.
    ?Nó, chỉ là một kẻ tầm thường nên bơ vơ, cô độc đến tội nghiệp, lạc lõng, lẻ loi đến xa lạ giữa chốn đông người?
  9. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0

    Cuộc sống đôi khi thật lạ lùng. Ngồi nói chuyện với Thường Thường, Tầm Thường mới vỡ lẽ ra nhiều thứ khi cuối cùng Thường Thường mỉm cười nhẹ để nói một câu: ?oEm thì không được như thế!? lúc Tầm Thường nói rằng: ?oAnh đã trở nên giống người lớn rồi. Vậy nên mọi việc với anh chỉ là bình thường?. Lạ lùng để một ngày nào đó bạn phải thốt lên rằng: ?oThật lạ! Xảy ra bao nhiêu điều như thế mà bầu trời vẫn thật xanh quá?!
     
    [​IMG]
      
    Chương trình ?oấp áp đón xuân? do anh Dũng tổ chức được nhiều người bạn bên anh đóng góp tham gia. Những người bạn của anh lại chủ yếu là những người bắt gặp nhau từ những hội vì cùng những sở thích như: âm nhạc, du lịch, ô tô, xe máy... rồi tổ chức chứ chẳng phải cơ quan, đoàn thể nào lớn lao cả. Tầm Thường quen biết anh sau một chuyến đi tình cờ chứ chưa hề biết anh đã làm công việc ấy cùng những người bạn của mình một cách lặng thầm suốt hơn 5 năm nay. Mà chưa bao giờ có một đài báo, phương tiện thông tin nào nào đưa tên hay hình ảnh về những con người ấy cả. Chỉ thỉnh thoảng báo tuổi trẻ mới đưa một vài dòng tin tức ngắn ngủi với một cụm từ trong phần nội dung: ?oSaigonvechai và những người bạn? và cái tiêu đề đại loại như: ?oMai Hòa ?" Giáng sinh ấp ám, tràn đầy yêu thương?. (Báo chí đôi khi cũng giống như cuộc sống bên ngoài vậy. Đất chật người đông. Càng đơn giản, càng tóm gọn, càng nhanh chóng, càng cắt xén bớt được bao nhiêu càng tốt). Những mái ấm, những trung tâm trẻ mồ côi, khuyết tật, những trẻ em lang thang đường phố mà Tầm Thường cũng đã đến, gặp ở rất nhiều nơi trước đây thì nay mới biết, tất cả những nơi đó anh và những người bạn của anh đều đã đặt chân đến để mang tình yêu, lòng nhân ái, trái tim của mình từ rất lâu rồi.

     
    ?oThật ra nếu chỉ cần quà để tặng thôi thì anh chẳng cần phải vậy. Anh cứ kêu gọi bạn bè rồi cho người chuyển tới là được. Nhưng đôi khi cái họ thiếu không phải là vật chất. Ví dụ ở những trung tâm trẻ mồ côi, trẻ em đường phố thì thiếu cả vật chất lẫn tinh thần. Nhưng những trung tâm như Mai Hòa ?" Thiên Phước vật chất thôi chưa đủ. Cái họ thiếu là sự quan tâm và lòng nhân ái của cộng đồng. Vậy nên mỗi chuyến đi, anh muốn các em đi được càng nhiều càng tốt mặc dù công việc thật sự chẳng có gì là nhiều?

     
    ?oLúc chị vào bệnh viện để thăm bé Lụa. Souer Mai đã nói rằng: ?oKhi mọi người đến đây em mới thấy mọi người thật nhiệt tình. Nhìn vậy nên em mới thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa để làm được một điều gì đó, cho dù chỉ là chăm sóc cho những bệnh nhân bị nhiễm HIV ở giai đoạn cuối?... Và em hãy tin rằng những việc mình làm luôn có sự ảnh nhất định với những người xung quanh, cho dù là tích cực hay tiêu cực?.
     
    Làm sao không thấy ấm lòng, không thấy vui, hạnh phúc khi có người đã nói và động viên mình như thế trong lúc mình thấy mọi thứ dường như cứ trôi tuột ra khỏi tay vì thất vọng, vì chán chường được! Nhất là với một người vốn dĩ đã nhạy cảm như Tầm Thường thì niềm vui ấy lại càng dễ dàng lan tỏa khắp cơ thể, mọi thứ bên trong nóng ấm lên một cách dễ dàng. Mặc dù có lúc chỉ là một nụ cười trong im lặng. Nhưng đôi khi Tầm Thường lại chẳng biết thể hiện niềm vui của mình như thế nào để người khác thật sự biết họ đã làm mình vui. Vì Tầm Thường đã từng nói: Khi quá vui, tự dưng Tầm Thường thấy ngượng nghịu và không biết làm sao để thể hiện nó ra  bên ngoài được.
     
    ?oMọi thứ chỉ có thể nhìn thấy bằng trái tim?. Hãy nhắm mắt lại để thấy một cánh đồng hoa vàng lộng gió, hãy lắng nghe tiếng chồi non đang nảy mầm, trỗi dậy, cựa mình trong lòng đất. Và Tầm Thường thấy một chân trời xanh thăm thẳm, tiếng đại dương thì thầm lẫn trong tiếng sóng đang hát, tiếng suối reo bên rừng, tiếng chim hót vào mỗi sớm mai. Không khí vương vấn đâu đây mùi hương hoa lan thoang thoảng, dịu ngọt, thanh khiết ?" loài hoa Tầm Thường yêu nhất?Cũng có khi chỉ là một vùng để thơ thẩn, thênh thang.
     
    Một ngày, hai ngày? rồi ba trăm sáu lăm ngày?Cuộc sống vẫn vô tình, hồn nhiên trôi đi và mọi thứ rồi cũng sẽ qua?Vậy điều gì là quan trọng nhất trong đời?
     
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 16:21 ngày 16/01/2007
  10. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    õ?oõ?ƯNgày xỏằưa ngày xặa, có mỏằTt cô công chúa nỏằ thỏƠy mỏằTt ngặỏằi suỏằ't ngày bỏưn rỏằTn và buỏằ"n bÊ. Cô liỏằn nỏÊy ra ẵ 'ỏằi nhau nhặng hặĂi chút là bạng nỏằ. chiỏn tranh. Vơ hai ngặỏằi cai quỏÊn hai vặặĂng quỏằ'c này lúc nào câng so xem ai giỏĐu mơnh, ai có nhiỏằu bomb nguyên tỏằư hặĂn, nặỏằ>c nào 'ặỏằÊc thỏ giỏằ>i nhỏc 'ỏn nhiỏằu hặĂn. Hi hi, túm lỏĂi là luôn so xem ai cao hặĂn mơnh. Uh, 'ặặĂng nhiên ai cao hặĂn thơ thỏĐn dÂn hai nặỏằ>c 'ỏằu biỏt. Và khi chiỏn tranh xỏÊy ra ngặỏằi ta thặỏằng nói ruỏằ"i muỏằ-i sỏẵ bỏằc. Bomb liên tỏằƠc công phĂ, nhỏằng vâ khư tÂn tiỏn nhỏƠt 'ặỏằÊc tỏằ'i ặu hóa cạng thỏằi 'ỏĂi rỏằ"i mang ra sỏằư dỏằƠng mà không cỏĐn biỏt thỏ giỏằ>i lên Ăn tỏằ>i mỏằâc nào. Cuỏằ'i cạng thơõ?Ư hơ hơõ?Ưõ? õ?" "i! LỏĂ Thặỏằng! CĂi ngày xặa trong trỏằo ỏƠy cỏằĐa Tỏ** Thặỏằng 'i 'Âu mỏƠt rỏằ"i? Nhỏằng cÂu chuyỏằ?n õ?ocỏằ. tưchõ? mà Tỏ** Thặỏằng vỏôn kỏằf cho LỏĂ Thặỏằng nghe, 'ỏằf bÂy giỏằ thỏằ?nh thoỏÊng lỏằ? lỏĂi trào lên mỏt vơ thỏằ?nh thoỏÊng lỏĂi thỏƠy mơnh 'i vỏằ>i mỏằTt ngặỏằi, yêu mỏn mỏằTt ngặỏằi, lỏĂi còn vỏôn nhỏằ> vỏằ mỏằTt ngặỏằi khĂc nỏằa! Tỏ** Thặỏằng xót xa và khinh bỏằ? cho chưnh mơnh bỏằYi thỏƠy tỏằTi lỏằ-i. "i, nhặng trĂi tim có 'ỏn bỏằ'n ngfn còn bỏằT nÊo có 'ỏn hàng triỏằ?u nỏp nhfn. Tỏ** Thặỏằng làm sao bÂy giỏằ khi nhỏằng ngfn tim khỏằ'n khỏằ. ỏƠy 'ỏằu chỏằâa tỏƠt cỏÊ mỏằi thỏằâ và nhỏằng nỏp nhfn trong nÊo cỏằâ in 'ỏưm, sÂu thêm chỏằâ chỏng bỏằ>t 'i tẵ nào? LỏĂ Thặỏằng hÊy thỏằư 'i tơm xem, có bao giỏằ tơm 'ặỏằÊc mỏằTt thỏằâ tơnh yêu thuỏĐn khiỏt, trong trỏằo 'ỏn vỏưy? Chỏằ? mỏằTt lỏằi nói, mỏằTt cỏằư chỏằ?, mỏằTt hành 'ỏằTng 'ặĂn giỏÊn nhỏƠt, nhỏằ nhoi nhỏƠt 'ỏằf 'ỏãt niỏằm tin vào ngặỏằi mơnh yêu thặặĂng câng không làm 'ặỏằÊc.
    Tỏằ dặng Tỏ** Thặỏằng thỏƠy thặặĂng hỏĂi LỏĂ Thặỏằng mỏằTt cĂch lỏĂ lạng. Vơ 'ôi mỏt trong trĂi tim cỏằĐa LỏĂ Thặỏằng bỏằm quĂ. õ?oTiỏc nuỏằ'iõ? không có trong tỏằô 'iỏằfn cỏằĐa Tỏ** Thặỏằng. Chỏằ? mong rỏằ"i mỏằi thỏằâ rỏằ"i sỏẵ bơnh yên nhặ chưnh cĂi tên õ?oThĂi Hàõ? cỏằĐa LỏĂ Thặỏằng vỏưy. Rỏằ"i hỏĂnh phúc sỏẵ 'ỏn vỏằ>i mỏằ-i ngặỏằi, nhỏằ??
    Nhỏằ> cỏưu. Thỏưt lỏĂ, ỏằY ngay bên cỏĂnh, mỏằ>i gỏãp tỏằ'i nay mà câng nhỏằ>. Nhỏằ> nỏằƠ cặỏằi, nhỏằ> nhỏằng lỏằi trĂch móc, nhỏằ> nhỏằng tiỏng thỏằY dài nân lỏĂi nhỏằng lúc mỏằTt mơnh, nhỏằ> Ănh mỏt thỏƠt vỏằng cỏằĐa cỏưu khi làm cỏưu không vui, nhỏằ> cỏÊ tiỏng hât: õ?oCỏưu ặĂi!õ? khiỏn cỏưu ỏằY bên ngoài phòng chỏằƠp X Quang phỏÊi xô cỏằưa chỏĂy vào. Vơ sỏằÊ 'au, lúc bĂc sâ cỏ** tay kâo thỏng ra 'ỏằf chỏằƠp Tỏ** Thặỏằng 'Ê hât lên rỏằ"i khóc. Nhỏằ> nhỏằng buỏằ.i sĂng nfm trặỏằ>c khi cỏưu 'i công tĂc Nha Trang, bỏằ-ng lúc nào 'ó tỏằ?nh dỏưy, nhỏằ> ra cỏưu không còn ỏằY thành phỏằ' nỏằa, nặỏằ>c mỏt cỏằư chỏÊy dài xuỏằ'ng gỏằ'i. Tỏ** Thặỏằng nhỏằ> cỏÊ nhỏằng chuyỏn tàu mà cỏưu 'Ê cỏưp hỏt bỏn cỏÊng này tỏằ>i bỏn cỏÊng khĂc, tỏằô nặỏằ>c này tỏằ>i nặỏằ>c khĂc. Khi ngày tỏt 'ỏn thơ phỏÊi gỏằi 'iỏằ?n ỏằY tỏưn mỏằTt nặĂi xa xôi nào 'ó, nặĂi mà ỏằY 'ỏƠy hỏằ chỏng có tỏt cỏằ. truyỏằn vỏằ cho gia 'ơnh, 'ỏằf thỏƠy 'ặỏằÊc mạa xuÂn câng 'ang 'ỏn vỏằ>i cài lòng chỏằâ không phỏÊi mơnh 'ang bặĂ vặĂ nặĂi 'ỏƠt khĂch quê ngặỏằi. Có thỏằf 'i hỏt cĂc bỏn cỏÊng trong cuỏằTc cuỏằTc 'ỏằi nhặng riêng bỏn cỏÊng lòng mơnh thơ vỏôn chặa 'i 'ỏn 'ặỏằÊc. Còn 'ỏĂi dặặĂng thơ muôn 'ỏằi vỏôn mênh mông là thỏ.
    Ai sỏẵ thỏưt sỏằ thỏƠu hiỏằfu cho cuỏằTc 'ỏằi ngặỏằi thỏằĐy thỏằĐ luôn phỏÊi xa gia 'ơnh, xa nhỏằng ngặỏằi mơnh yêu thặặĂng nhỏƠt 'ỏằf lênh 'ênh cạng nhỏằng chuyỏn tàu?
    "i, mỏằTt trĂi tim khỏằ dỏĂi! Chỏng có gơ, mỏằi thỏằâ bỏằ-ng trỏằY nên rỏằ-ng rang. Tôi là ai? Tôi 'ang 'i tơm cĂi gơ ỏằY giỏằa chỏằ'n phỏằ"n hoa này? Tuỏằ.i 20 thôi mà sao chỏƠt chỏằâa lỏm 'iỏằu vỏưy chỏằâ? Vơ ai? Vơ cĂi gơ? Vơ 'Âu? Ai mỏằTt lỏĐn trót biỏt yêu thặặĂng 'ỏằf mỏằTt 'ỏằi bÊo nỏằ.i?

Chia sẻ trang này