1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâ??m Thươ??ng

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi smiles_future, 07/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. redskyvtk

    redskyvtk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/08/2003
    Bài viết:
    282
    Đã được thích:
    0
     


     
     
    THE WAY OF LIFE
  2. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Nghe tiếng đàn bầu mà buồn não lòng, Tầm Thường lại muốn khóc cho mình về mọi thứ. ?oDẫu xa muôn trùng tôi vẫn còn thương sao là thương ?o  Nghe câu hát thật buồn!
     
    Những lúc thế này, Tầm Thường rất muốn có Lạ Thường ở bên cạnh mình, Lạ Thường có thể biết rất rõ con người của Tầm Thường. Lạ Thường sống với mọi người, tốt tới mức khó có thể nói rằng có ai tốt hơn thế, nhưng riêng với tầm thường thì khác. Tầm Thường quá tầm thường trong mắt Lạ Thường nên chẳng đáng gì để cho Lạ Thường để ý tới. Khi nghĩ tới Lạ Thường, Tầm Thường bình yên tới mức khó tả. Khi nhìn vào Lạ Thườn, Tầm Thường có một cảm giác thương Lạ Thường vô cùng mặc dù chỉ là tấm hình. Lạ Thường yêu mọi thứ rất nhiều và vẫn chưa tìm được tình yêu và điểm dừng cho riêng mình giữa bề bộn của cuộc sống. Nếu hỏi Tầm Thường muốn cười với người nào nhất, trong một khoảng nào đó Tầm Thường sẽ trả lời, cười với Lạ thường. Chỉ mỉm cười và im lặng thôi, chẳng muốn nói gì nữa, vì đã nói rất nhiều và cũng quá xa xôi để có thể nói được một lời. Uh, cười cũng đủ rồi, với một người tầm thường thì cũng chỉ cần một điều tầm thường vậy thôi! Lạ Thường chẳng bao giờ nói với Tầm Thường một điều gì, thỉnh thoảng châm, chích, chọc ngoáy tầm thường một tý, chỉ thỉnh thoảng. Điều đó làm Tầm Thường tức tối, cảm giác mình đau vô cùng. Như bị ai đó bứt từng cái lông trên da hoặc có ai đó chọc vào chính tim mình vậy. Nhưng lạ thay, Tầm Thường vẫn cứ nghĩ về Lạ Thường, vẫn giành một khoảng trong tim cho Lạ Thường đứng, chỉ đứng chứ chẳng bao giờ tới. Ừ, lại nhớ Lạ Thường, giờ có lẽ Lạ Thường vẫn làm việc, hoặc cũng có thể đang ở nhà. Lạ Thường ít khi ở nhà, lang thang tối ngày khi rảnh rỗi và lạ thường nói? đi bụi cho nó bặm?. Khi Lạ Thường đau, Tầm Thường cảm thấy như chính mình đang đau vậy. Mọi thứ sẽ qua khi thời gian tới Lạ Thường nhỉ?!?!
     
    Đôi khi Tầm Thường chỉ mong, mình đừng được sinh ra. Vẫn có thể hô hào người khác được sinh ra là một điều may mắn. Vẫn biết nói thế là mắc tội với ba mẹ của mình. Nhưng cũng có lúc chỉ ước, giá mình đừng bao giờ có mặt trên đời có lẽ sẽ tốt hơn cho mọi thứ, tốt hơn cho chính Tầm Thường nữa. Mọi thứ chỉ là những triết lý rất rởm đời, mấy ai dám sống thật với con người của mình. Chỉ biết nịnh nọt, vuốt ve những kẻ hơn mình. Chỉ biết dạy bảo những kẻ yếu thế hơn mình, không làm vừa lòng mình bằng sự chì chiết nặng nhẹ. Một phần  trong số đó là thực tốt vì muốn người đó đi lên, một phần chẳng tốt vì chỉ nói cho sướng miệng mình, nói để thấy mình được hơn người.
     
    Anh còn nhớ con đò xưa, nhớ dòng sông mênh mông thủa ấy. Mùi hương, cây trái chín trong vườn?
    [​IMG]


    Giọng Thu Hiền nhẹ như gió thoảng, ngọt ngào như lời mẹ ru những câu ca dao thủơ nào. Nó làm người ta cảm giác mọi thứ nhẹ tênh, trôi theo những câu hát, những làng quê yên bình. Mọi thứ đẹp ở câu hát, bài thơ. Làm sao để thấy nó đẹp trong cuộc sống?! Tầm Thường nhìn rồi lại tự cười với chính mình. Chỉ vì đôi lúc chỉ cố gắng nhìn và thấy những cái đẹp, Tầm Thường mới muốn khóc khi mình thấy những cái không đẹp. Giờ còn mấy ai sống được như lớp người của chị Trâm, của anh Thạc. Họ ngã xuống cho một xã hội đang đi lên bởi những con người như Bình Thường, Lạ Thường, Thường Thường, Khác Thường,Thường Thôi và tất nhiên có tầm thường trong đó.
     
    Chi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh, nhớ núi Hồng Lĩnh nhớ dòng sông La, nhớ biển rộng mà quê ta (a á a) Những cánh đồng muối trắng, tình sâu mà nghĩa nặng, biển ta lại nhớ lại nhớ rừng nên chi giữa đồng bằng mà gió ngàn bay?. về tìm âm vang sóng vỗ. Ai đi xa có đó, biết có nhớ lấy đường về, chứ đường Đồng Lộc, đường Khe Dao, rồi đường Hồng Lam Đèo Ngang ?.cùng bao nhiêu con đường ra mặt  trận, giặc điên cuồng trút hàng bom rơi, đường hiên ngang vựợt qua sông qua suốt, thêm bao nhiêu con đường lứa tuổi 20. Ai hôm nay ra khơi buông lưới, mà nhìn chi mãi con tàu vào bờ, nhìn bến cảng lại nhớ ngày xưa, thương con đò trăm con sào đứng đợi, cả cuộc đời vì ngày hôm nay lên trang sách mới. Trâu ơi theo bầy ta về đồng cỏ mênh mông. Đắc hồ đầy để điện đưa nhanh dòng nước tới, lúa trên đồng lúa lại thêm bông.
    [​IMG]
    Chi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh, nhớ núi Hồng Lĩnh nhớ dòng sông La, nhớ biển rộng mà quê ta (a á a) Những cánh đồng muối trắng, tình sâu mà nghĩa nặng, biển ta lại nhớ lại nhớ rừng nên chi giữa đồng bằng mà gió ngàn bay?. về tìm âm vang sóng vỗ. Ai đi xa có đó, biết có nhớ lấy đường về, chứ đường Đồng Lộc, đường Khe Dao, rồi đường Hồng Lam Đèo Ngang Lĩnh Cảm?.cùng bao nhiêu con đường ra mặt trận, giặc điên cuồng trút hàng bom rơi, đường hiên ngang vựợt qua chuông qua suối, thêm bao nhiêu con đường lứa tuổi 20. Nghe xuân sang chim đâu bay tới, nửa kênh dâu chín chín mâu sườn đồi?chim lấy được quả chín hồng tươi, ta cũng tìm lấy chi vài dăm quả, quả đầu mùa, hạt sương mai lung linh nỗi nhớ, yêu quê hương mình nhớ về từng thủa xa xôi. Đất nào cằn thì còn mưa rơi, còn gió cuốn. Có công ta vun trồng thì màu đất lại lên tươi.)
     
    Hãy nén tiếng thở dài cho tâm hồn dịu lại. Mỉm cười!
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 16:42 ngày 18/04/2006
  3. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Có  nhưfng lúc chỉ vì một bài hát mà gợi lại một  điều thật khó tả. Ngồi một mình và Tầm Thường nghe bài? Hãy về đây bên anh? của Duy Mạnh. Chẳng hiểu sao mỗi khi nghe bài này, dù đang đứng giữa ngoài đường nắng nóng 35 độ mà tầm thường cũng thấy lạnh, lạnh tới nỗi những cái chân lông cứ dựng lên và gai gai rét .Nó gắn liền với mùa đông ra đời bài hát, một kỷ niệm , một mùa đông đáng nhớ. Chẳng cần nói Lạ thường cũng biết nó thế nào. Lạ thường bị tai nạn giao thông trong mùa đông ấy. Những con đường tầm thường lang thang đều nghe thấy bài đó.
    [​IMG]
    Những nơi tầm thường tới đều mở bài đó.  Chênh vênh, xa xôi mỗi khi nghe lại , nước mắt muốn trào ra mà không thể. Từng điệp khúc như những cơn gió mùa đông rít qua tai, từng nốt nhạc như những giọt nước mắt của tầm thường đã rơi suốt trên chuyến tàu bắc nam ngày ấy. Lại thấy ấm lòng khi nghĩ tới Lạ thường lúc đó đã ở nhà rồi, mọi thứ đã qua. Chỉ là nghe, chưa một lần nói.
     
    Tìm về cõi nhớ ta còn nghe tiếng ai vòng về
    Người em yêu hỡi xin đừng quên dù trong phút giây
    Và hãy nhớ xin nhớ một lời
    Rằng em vẫn yêu anh trọn đời
    Nhưng cớ sao đôi mình vẫn mãi xa nhau
    Thời gian trôi mãi vẫn là anh của em thuở nào   Và em cũng thế chẳng đổi thay và yêu anh đắm say Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 19:30 ngày 20/04/2006
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 21:23 ngày 20/04/2006
  4. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Tối qua Tầm Thường về nhà lúc 4h sau khi đã hết giờ. Lúc khoảng 3h trời đổ mưa ào ào, những hạt mưa bay lung tung hắt vào cả chỗ tầm thường ngồi. Nhìn ra trời mưa mù mù trắng xóa trông thật đẹp, Tầm Thường hơi muốn chạy ra trời mưa để nhảy cùng những giọt mưa đang rơi, chỉ thoáng qua và nghĩ vậy thôi vì khi nhìn những người đi trong mưa. Nó đẹp tới mức khó tả làm sao. Mưa thường làm cho người ta có cảm giác buồn buồn và muốn nói gì với ai đó. Tầm Thường chỉ muốn có ai đó để chọc chọe một chút, nhưng rồi lại thôi, chẳng nói gì và bước khỏi cái ghế lúc 4h chiều. Trời lại nắng vàng khi Tầm Thường đi, nơi Tầm Thường sống là thế, mưa ào ào đổ xuống.
    [​IMG]
    Mưa xong lại nắng luôn, ít khi nào trời âm u âm u .Có thể ở đây người ta ít khi nào có thời gian để nghĩ ngợi, để buồn , trời biết thế nên cũng chẳng bao giờ trêu người, chẳng bao giờ thấy trời nặng nề với bất cứ ai.
     
    Thỉnh thoảng có một người bạn bình thường đưa Tầm Thường đi đâu đó khi Tầm Thường cần. Bình Thường giúp Tầm Thường tất cả những thứ Tầm Thường nhờ, xong rồi hai đứa đi ăn khi trời đã trưa hoặc đã tối. Có khi Tầm Thường cười nhiều và nói nhiều với Bình Thường, có khi chẳng nói gì như sáng qua. Khi ngồi ăn trong một quán cơm chay Tầm Thường dẫn tới. Kêu rồi ngồi ăn, Tầm Thường chẳng nói gì, bật chợt Bình Thường hỏi ?o sao vậy?? làm Tầm Thường đang ăn phải ngước lên nhìn và phì lên cười.- ?oChẳng sao cả, chỉ không thích cười thôi?. Chẳng hiểu sao cứ ai hỏi Tầm Thường?o sao vậy? là Tầm Thường bắt đầu cười. Từ đó tầm lại cười, lại nói những thứ linh tinh, chẳng đâu vào đâu. Ra về, cũng thấy hơi tiếc sao thời gian không trôi chậm lại một chút nữa. Tầm Thường đưa cho Bình Thường cuốn Nhật ký Đặng Thùy Trâm và bảo ?ođọc đi hay lắm đấy?
    [​IMG]
    Khi Bình Thường về, có một cảm giác lại mong tới ngày mai để được gặp những người như Tầm Thường, ấm áp, vui vẻ, gần gũi.
     
    Đôi khi Tầm Thường bị người ta nói ?o y như sách? vì Tầm Thường chưa từng trải, chưa từng làm và nghĩ, nói những thứ y như người ta viết trong sách. Ngồi chọc một người bình thường về chuyện hẹn hò của anh. Thực ra ai cũng muốn giữ bí mật cho mình, chọc thì chọc vậy thôi chứ cũng chẳng ai nói ra bao giờ. Anh bảo ?ogiờ tìm một người 1 in 4 cũng thấy khó? lúc đầu Tầm Thường chẳng hiểu 1 in 4 là gì. Sau đó mới biết là ?o công, dung, ngôn, hạnh? của một người con gái. Tầm Thường bảo, tại sao lại khó, khi anh sống vừa đủ để xứng đáng với 4 cái đó anh sẽ tìm thấy. Anh hỏi, trong bốn thứ đó, cái nào quan trọng nhất, theo Tầm Thường thì ?ohạnh? là đáng để nói nhất. Với một người con gái bình thường, có đức hạnh thì sẽ có ba cái còn lại. Anh lại bảo, vậy người ta chia ra làm 4 cái để làm gì. Tầm Thường nói, vì rất nhiều người con gái có đức hạnh nhưng không có ?odung? tức là sắc đẹp trong mắt nhiều người. Còn với anh, khi anh muốn tìm một người vợ, một người bạn đời thì anh nhìn thấy đức hạnh của nàng thì chắc chắn anh sẽ thấy nàng đẹp. Mọi thứ chỉ đẹp khi có người bảo nó đẹp chứ nếu không nói ra nó đẹp thì nó đâu có đẹp.
     Chỉ là vu vơ, suy nghĩ nhất thời, mỗi người đều mong muốn tìm cho mình một hạnh phúc riêng như mình mơ ước khi trưởng thành. Một người con trai mơ một người con gái của mình có đủ ?o công, dung, ngôn, hạnh? còn người con gái lại mong một chàng trai ?o trung, hiếu, tiết, nghĩa, trí , dũng? song toàn. Nhưng sống ở một thế giới không hoàn hảo thì cũng chẳng có cái gì hoàn hảo cả. Tầm Thường lại nói, nếu hoàn hảo , tức là một người con gái có đủ bốn thứ đó, có lẽ trong 10000 người mới có 1 người. Người đó chắc chắn sẽ không giành cho anh vì anh không phải là một người hoàn hảo, nhưng anh vẫn có thể có đủ bốn thứ đó với mỗi thứ anh chỉ cần 7/10
  5. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Cơn mưa đầu mùa mang theo bao cảm xúc, bao điều muốn nói. Lâu lâu Tầm Thường mong chờ một điều, cũng chẳng biết mong chờ điều gì nữa. Một bàn tay cầm lấy tay Tầm Thường trong đêm tối, một bờ vai để Tầm Thường gục vào ngủ những khi buồn ngủ. Không nói gì, để Tầm Thường thấy cảm giác bình yên, không chênh vênh và để thấy bớt tầm thường. Đứng ở ngã bã đợi Bình Thường đến đón như đã hẹn trước. Tầm Thường nhìn những hàng đèn thẳng tắp chạy dài, xa mãi, xa mãi trên đường. Nhìn những người hối hả bước qua nhau, nhìn những tia chớp lóe sáng trong những đám mây mà lòng lạnh buốt, như bản "A time for us" Tầm Thường đang nghe vậy.
    [​IMG]
    Nước mắt Tầm Thường chỉ trực trào ra khỏi mi, chỉ mong được chạy ngay về ngôi nhà nhỏ của Tầm Thường, ở đó có mẹ, có em, nơi đó có những người mà Tầm Thường đã giành tình yêu của mình cho họ. Có ánh đèn hắt ra con đường tối, có nước rơi trên từng kẽ lá mỗi khi trời mưa xuống. Ướt, lạnh mà cảm thấy ấm áp vô cùng. Bình Thường cũng tới, đưa Tầm Thường vào nhà, nói những thứ cần nói, trao đổi những thứ cần trao đổi. Tầm Thường ra về, cơn mưa chiều vẫn còn để lại dư âm. Có chỗ nước vẫn còn ngập, rác rưởi nổi lênh đênh. Cơn mưa làm trời dịu lại, bớt cái nóng, bớt thấy ồn ào trên từng con đường. Đôi khi Tầm Thường cũng tự hỏi? trong vô số người đang hối hả đi qua, ai sẽ là người dừng lại trước Tầm Thường.
     
    Viết tới đây Tầm Thường thấy hơi buồn. Buồn vì thời gian cứ dần trôi, buồn vì mọi thứ chẳng tới đâu, vì chưa làm được gì. Nhưng Tầm Thường luôn tự nói. Bây giờ chưa làm được, sau này sẽ làm tất cả. Có người sẽ hỏi. Sau này là lúc nào?! Lúc Tầm Thường có thể làm được?Lại hỏi! Nếu không thể thì sao?! Với Tầm Thường chắc sẽ không có cái ?okhông thể? đó. Mong muốn những điều giản dị thôi, có gì cao sang to tát đâu chứ mà không thể.
     
    Hãy tin tưởng vào tương lai của mình, nhỉ!
  6. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Thỉnh thoảng Tầm Thường lo lắng cho rất nhiều thứ, những thứ chẳng nói ra ai cũng biết nó là cái gì. Tầm Thường chẳng muốn nói với bất kỳ ai cả, gia đình, họ hàng, nhiều lúc rắc rối những cái không đâu. Vậy nên mới có câu ?o nhập gia tùy tục? hay ?omỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh?, nếu chỉ sống một mình thì thật đơn giản. Những lúc như thế Tầm Thường muốn có một người bên cạnh. Người nào Tầm Thường cũng không rõ, không rõ nên luôn cảm thấy chơi vơi. Ai à, ai có thể làm Tầm Thường cười được. Uh cười mà không cần phải đắn đo hay suy nghĩ, cười thật vui vẻ, Tầm Thường nói ?o ai làm Tầm Thường cười được Tầm Thường sẽ yêu người đó? Họ lại bảo ?oNhưng cuộc sống không thể lúc nào cũng cười được?. Không thể lúc nào cũng cười được nhưng khi khóc cũng được cảm giác bình yên?
     
    Đời là cái gì ? Khi một khoảng nào đó những người như Tầm Thường không dám nhắc tới. Lánh xa hai từ ?otương lai?, chỉ biết bước tiếp, bước tiếp. Vốn dĩ trên đời này làm gì có đường đi, cứ đi rồi thành đường đó thôi. Nói vậy nhưng lúc này Tầm Thường cảm giác như tim mình có ai đó bóp ghẹt lại vậy, muốn có ai đó ôm chặt vào lòng để cho những giọt nước mắt chảy ra để thấy nhẹ nhàng hơn. Nếu biết Tầm Thường thế này, Thường Thường chắc đau lòng và lo lắng nhiều, Thường Thường có thể làm tất cả mọi thứ vì Tầm Thường, cái gì cũng nhường nhịn, cái gì cũng chiều khi Tầm Thường muốn. Bên Thường Thường lúc nào Tầm Thường cũng thấy an toàn, nhưng hình như cái cảm giác an toàn đó nó khác với những thứ tình cảm khác, có lẽ chăng chỉ hơn  cô em gái một chút. Cũng không rõ nữa khi Thường Thường bảo? con gái  coi Thường Thường giống một người anh hơn một người bạn. Chính vì thế nên đôi khi Tầm Thường hay nghĩ tới Thường Thường nhiều. Thỉnh thoảng Tầm Thường hay nghĩ những cái  rất buồn cười. Muốn bên  để chăm sóc khi Thường Thường mệt mỏi, cũng không rõ nữa ... Có tội không khi tình yêu dàn trải vậy nhỉ?! Đôi khi Tầm Thường chỉ sợ mắc tội với ai đó khi dàn trải tình yêu của mình như vậy. Nhưng trái tim Tầm Thường có thuộc về ai đâu mà có tội! Vì chưa ai tìm đúng hoặc có chìa khóa để mở.
     
    Lại nói tới cái này, trước kia Tầm Thường đọc một câu chuyện. Một cô gái, 20 tuổi bước vào mối tình đầu đầy đam mê, trong sáng và ai cũng ủng hộ mối tình đó . Một hôm sau những nụ hôn đắm đuối, người yêu cô gái hỏi :?Em có yêu anh không?!? Cô gái thật bất ngờ vì nghĩ rằng, sau những nụ hôn nồng nàn và những việc cô làm cho anh vậy vẫn còn hỏi ?oCó yêu anh không??. Cô mở to đôi mắt của mình nhìn thẳng vào người yêu sững sờ nói ?oKhông, chưa bao giờ? Khép lại mối tình đầu của mình. Cô sống theo thời gian, nhiều bạn bè nhưng cũng chẳng của riêng ai tới khi 25 tuổi cô bước vào mối tình thứ hai vì trái tim lạ rung lên một lần nữa. Nhưng thật lỳ lạ là hai người hoàn toàn khác nhau, ở hai thời điểm khác nhau lại hỏi cô cùng một câu hỏi. Cô lại nói gần như hét lên trong nước mắt ?oKhông, chưa bao giờ??. Cô chạy về nhà đóng sập cửa lại khóc nức nở mặc cho người yêu cô bên ngòai cửa năn nỉ thế nào cũng không mở cửa. Vì trái tim bướng bỉnh của cô, vì sự kiêu hãnh của chính mình. Có thể ai đó nói như vậy cô là người..?.dùng từ gì giờ nhỉ?! Cũng không biết dùng từ gì cho chính xác. Nhưng nếu yêu một người con gái như vậy mà không hiểu thì thật uổng cho chàng trai nào đó. Trái tim một người chỉ có một cánh cửa và cánh cửa đó chỉ có một chìa khóa để mở. Thật bất hạnh cho ai yêu phải cô gái có cửa mà chẳng bao giờ khóa hoặc có khóa mà chìa nào cũng mở được.
    Hôm qua trời mưa hồi chiều nhưng tối vẫn có trăng.
     [​IMG]
    Bình Thường chở Tầm Thường qua nhà bác Tầm Thường một chút có việc và thấy trăng lơ lửng treo. Thành phố đêm lung linh huyền ảo. Cái gì về đêm trông cũng đẹp hơn ngày. Phải chăng chính vì thế mà khi đêm xuống người ta cũng giành nhiều tình yêu cho nhau hơn . Mỉm cười để bước tiếp
  7. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Có lúc Tầm Thường muốn gửi một lời yêu thương tới một người, mỉm cười để tiếp tục làm những việc chưa xong. Những thứ rất vớ vẩn. Màu đêm đen huyền khi ngó ra ngoài một chút, không khí nóng và khô. Có biết bao nhiêu người còn ngồi lóc cóc gõ máy như Tầm Thường nhỉ?! Một chút không tên?Sâu trong đáy mắt em nói gì đôi mắt huyền. Không là cao xa, không thật gần nhưng chứa chan?
     
    Giờ này chắc Khác Thường ngủ rồi, Khác Thường ngủ sớm khi không phải làm việc đêm. Khác Thường thích chơi cờ và rất thích chụp hình.Nếu rảnh chắc Khác Thường chỉ vác máy đi chụp hình. Khác Thường thương nhiều người xung quanh nhưng lúc nào cũng lặng lẽ, lặng lẽ,  nhìn vào nụ cười hiền khô của Khác Thường , nhìn vào gọng kính trắng trông Khác Thường cứ thấy ngồ ngộ nên Tầm Thường thấy rất vui khi thấy Khác Thường cười. Có khi nào thấy một nụ cười mà ấm lòng, cái đó gọi là gì chính Tầm Thường cũng không biết. Không muốn biết thì đúng hơn. Vậy nên lúc nào Tầm Thường cũng mong Khác Thường cười nhiều lên thấy ấm lòng .Thấy buồn cười khi 1h AM lại đi nhớ tới Khác Thường, khi muốn giải trí một chút. Mong một ngày nào đó được cùng Khác Thường đi chụp mọi thứ xung quanh dưới con mắt và ống kính của Khác Thường. Khác Thường đã nói chỉ cần Tầm Thường đi cùng thôi. Nhưng cũng chẳng biết đến bào giờ. Mọi cái đều đẹp nếu biết nhìn và đẹp hơn khi nhìn dưới ống kính .
     
    Tầm Thường muốn kể một chút cho Khác Thường nghe. Khác Thường chưa tới Đà Lạt .
    [​IMG]
    Kể một chút về nơi đó cho Khác Thường nghe. Đà Lạt được mệnh danh là thành phố trong sương. Đẹp lắm Khác Thường ạ. Lên mà cứ lắc lư ngất ngư vì đẹp. Nếu Khác Thường đến đó mà chụp hình bằng máy cơ hay máy điện có lẽ sẽ đốt hết mấy chục cuộn phim chứ chả hết 6 cuộn khi Khác Thường tới công viên Đầm Sen đâu. Khi nào thì Khác Thường có dịp lên đó?!. Lạnh đủ để thấy ấm lòng khi có người đi cùng . Cũng đừng cười khi Tầm Thường kêu là khác thường. Rõ ràng với tầm thường là khác thường rồi. Đùa chút cho vui thôi, Tầm Thường rất hay đùa để cười. Vậy nên lúc nào không thấy tầm thường cười chắc mặt trời đang khóc. Mà mặt trời có mấy khi khóc đâu. Tầm Thường bảo  Khác Thường nên về nhà mình để hiểu mọi người hơn. Tầm Thường mỉm cười nhẹ và thấy vui khi Khác Thường nói 30-4 sẽ về nhà?Lần Tầm Thường đi Đà Lạt gần đây nhất Khác Thường có biết. Nhưng Tầm Thường chẳng kể gì cho Khác Thường nghe cả, chỉ gửi email?mong Khác Thường sẽ về ăn tết sớm. Tầm Thường đã email nói với một người vầy chứ : Đi vào những nơi nhạy cảm như Thung Lũng tình yêu Tầm Thường không muốn lắm vì lý do tế nhị. Vào đó có rất nhiều hoa đẹp và lạ, rất nhiều cảnh đẹp nhưng thật kỳ cục nếu vào đó một mình . Vào đó toàn thấy người ta yêu nhau đắm đuối như con cá chuối chứ chẳng thấy gì cả. Còn Tầm Thường chỉ thích đi cáp treo thôi vì đứng từ trên cao nhìn xuống rừng bạt ngàn thông. Vì Tầm Thường vốn là kẻ mơ mộng tới mức báo động ( cái đó Khác Thường cũng đã từng nói) nên cứ lên cáp treo là lại mơ hoàng tử bạch mã tới với mình. Đừng có cười Tầm Thường khi đọc những dòng này, vì Tầm Thường muốn thế. Ngày mai là ngày mới . Ngủ ngon !
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 21:56 ngày 22/04/2006
  8. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Khi 'ỏằc 'ặỏằÊc mỏằTt nỏằưa tĂc phỏâm õ?oNgặỏằi Trung Quỏằ'c xỏƠu xư õ?o Tỏ** Thặỏằng&nbsp; thỏƠy mỏằi thỏằâ tỏ** thặỏằng hặĂn trong chưnh mỏt mơnh . Chỏng dĂm nói tỏằ>i mỏằTt 'iỏằu bơnh thặỏằng nhặ õ?o DÂn tỏằTc ta có 4000 nfm vfn hiỏnõ?. CÂu 'ó Tỏ** Thặỏằng 'Ê viỏt tỏằô khi biỏt viỏt vfn nghỏằp 7. Nfm 'ó Tỏ** Thặỏằng 12 tuỏằ.i, 'Ê 8 nfm và giỏằ ngặỏằi ta vỏôn bỏÊo õ?o DÂn TỏằTc ta có 4000 nfm vfn hiỏnõ? Tỏ** Thặỏằng muỏằ'n nói tỏằ>i chưnh nhỏằng thỏằâ xung quanh mơnh. So vỏằ>i khoỏÊng 20 nfm vỏằ trặỏằ>c thơ tỏƠt cỏÊ 'Ê khĂc. 20 nfm trặỏằ>c tỏằâc là khi Tỏ** Thặỏằng mỏằ>i trào 'ỏằi. Lỏằ>n lên nghe ngặỏằi lỏằ>n kỏằf chuyỏằ?n. Nfm 1986 có cặĂn bÊo sỏằ' 6. CặĂn bÊo lỏằ nhỏằng bỏằa cặĂm 'ỏằTn khoai khi Tỏ** Thặỏằng khoỏÊng 5 tuỏằ.i. TỏƠt nhiên Tỏ** Thặỏằng chỏng bao giỏằ phỏÊi fn khoai nhặng mỏạ và nhỏằng ngặỏằi lỏằ>n trong gia 'ơnh Tỏ** Thặỏằng thơ chỏc chỏn có. Sau bao nhiêu nfm , tỏằ>i giỏằ chỏc chỏn trong bỏằa fn mà không có 'ỏằ" fn thơ Tỏ** Thặỏằng có khi không fn cặĂm, không phỏÊi mơnh Tỏ** Thặỏằng mà mỏằi ngặỏằi câng thỏ. Ít nhiỏằu câng có 3 món trong bỏằa fn. Chỏng phỏÊi xÊ hỏằTi 'i lên hay sao?! Nhặng nhơn lỏĂi thơ có 'i lên hay không câng chỏng biỏt 'ặỏằÊc khi có nhỏằng ngặỏằi trỏằ tuỏằ.i nhặ Tỏ** Thặỏằng, thỏưm chư còn ưt hặĂn, sỏằ'ng mỏằTt cuỏằTc sỏằ'ng sung sặỏằ>ng, 'ỏĐy 'ỏằĐ mà tỏằTi phỏĂm, cặỏằ>p giỏưt giỏt ngặỏằi. Điỏằfn hơnh nhặ ỏằY Hà NỏằTi có hỏn mỏằTt bfng tỏằTi phỏĂm trỏằ con mỏằ>i bỏằng, chỏng thiỏu gơ sao? Nhỏằng ngặỏằi làm cha làm mỏạ 'ó cỏằ' gỏng cho nhỏằng 'ỏằâa trỏằ 'ó mỏằTt cuỏằTc sỏằ'ng sung sặỏằ>ng nhỏƠt mà hỏằ có thỏằf cặĂ mà. Còn môi trặỏằng xung quanh, chỏng phỏÊi xÊ hỏằTi 'i lên thơ giĂo dỏằƠc câng phỏÊi 'i lên hay sao?! CĂi thiỏu ỏằY 'Ây là cĂi gơ, 'ôi khi chỏng ai chỏằ<u nhỏưn vỏằ mơnh và chỏng biỏt 'ỏằf nhỏưn.
  9. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Tầm Thường lại nhớ một câu chuyện đã đọc. Tất cả những người trong phiên tòa im lặng, cái không khí im lặng tới nghẹt thở để nghe tòa tuyên án ?o Tử hình ?o Mọi con mắt đổ dồn lên bị cáo rồi lại nhìn về phía một người đàn mặc đồ nhung đen rất đài các đang ngồi ở hàng nghế đầu. Vì bà ta đang chồm đưa hai tay hướng về phía bị cáo miệng không ngớt gào ?oCon ơi?. Người đàn ông bên cạnh cũng mặc một bộ complê đen sang trọng, ghìm nỗi súc động đến biến dạng cả mặt mày, đứng lên theo người đàn bà, nhẹ nhàng kéo bà ta ngồi xuống. Bị cáo là một thanh niên 18 tuổi với gương mặt trắng bóc sáng sủa đi giữa hai người cảnh sát. Gương mặt của y lạnh lùng với vẻ bất cần đời khiến cho những người dự phiên tòa cũng phải ái ngại thương nhiều hơn là trách và ghét. Hắn xoay gót rời khỏi vành móng ngựa , mắt hắn dừng lại ở nơi có hai người mặc đồ đen sang trọng ngồi mà miệng không ngớt làm ràm của người đàn bà ?o con ơi? và cái tay&nbsp; đưa ra giơ , buống nửa chừng. Cũng là cái nhìn đầy đau đớn của người đàn ông ngồi cạnh, mắt hắn nhíu lại rồi bước thẳng chỉ sau một giây.
    &nbsp;
    Vừa lúc đó có một người đàn bà quê mùa, áo quần nhàu nhĩ và có vài vết lấm lem nơi vạt áo. Bà xô hai viên cảnh sát, ôm lấy vai bị cáo run rẩy đưa tay lên sờ khắp mặt bị cáo, Vì thấp nên bà phải vít cổ hắn xuống ôm lấy vai hắn, cố ép cho những giọt nước mắt lăn ra khiến cho khuân mặt của bà méo mó đi mà không có giọt nước mắt nào lăn ra. Y cúi đầu lặng yên để cho bà già sờ khắp khuân mặt mình như sám hối. Đôi mắt đen láy trong veo của hắn lăn ra hai hàng nước mắt, miệng lắp bắp ? ?o Bà, bà,!... Cháu thương bà lắm? Hai viên cảnh sát tới gần và chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình trở nên cáu kỉnh đẩy hắn đi. Hắn khựng lại&nbsp; nhưng liền bị đấy thô bạo hơn. Lúc đó không biết từ đâu có một con chó to lừng lững , rõ ràng là nòi béc giê ,lao tới. Nó hực lên một tiếng nhảy chồm lên vai bị cáo, rối rít xục cái mõm dài đen nhảy lên khắp cổ, lên khắp khuân mặt trắng bóc của hắn. Hắn đứng liêu xiêu để chống đỡ ?okhối thịt? đang sục sôi. Hai tay hắn ôm choàng lấy cổ nó, cái cổ vẫn còn lủng lẳng một đoạn xích. Mặt hắn dãn ra, ngây thơ như một đứa trẻ, miệng nở nụ cười. Con chó lè lưỡi dài, ướt hồng liếm vào hàng răng trắng đều của hắn. Hắn cứ để yên , để yên?.
    -&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp; Lucky! Bất chợt một tiếng quát uy nghiêm vang lên. Con chó xững lại bất ngờ tuột khỏi vai hắn, đầu nghênh về phía tiếng gọi. Nó cứng người khi nhận ra chủ nó - người đàn ông mặc bộ complê đen sang trọng.
    ?????.
    ?????.
    ?????.
    &nbsp;
    Biết nói gì khi họ cũng là một người bình thường như bao người bình thường khác. Mọi thứ xa xôi và chênh vênh hơn. Tầm Thường lại mong có một ai đó bên cạnh lúc này. Tình yêu lúc nào cũng thiếu, cứ tin và cứ yêu Thông Thường nhỉ? Lâu lắm rồi chẳng kể gì cho Thông Thường nghe, Tầm Thường đã nói với Thông Thường?khi Thông Thường đi, nếu không có gì để quay lại thì cứ nhớ rằng, ở Việt Nam này luôn có Tầm Thường mong Thông Thường trở lại. Tương lai đang chào đón tất cả chúng ta?.! Cứ mỉm cười mà sống phải không?J
    &nbsp;Chợt thương con sáo bay xa bầy, sương khói buồn để lại lòng ai. Con sáo sang sông, sáo đã sổ ***g , bay về Bạc Liêu con sáo bay theo phương người, bay về Trà Vinh con sáo bay qua đời tôi. Câu hát ngân nga, tiếng thơ giao hòa ??
  10. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Tóc em từng sợi nhỏ
    Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh
    &nbsp;
    Hai câu đó của Trịnh Công Sơn, chẳng hiểu sao Tầm Thường lại thích nó tới vậy. Làm việc để quên đi mọi thứ, vì cứ cảm giác lo lắng và nặng nề, chẳng cho cái gì . Tầm Thường có một số cuốn sách gọi là hành trang vaò đời. Nay đọc một bài gọi là ?o Qúy nhân?. Họ cũng nói y như mấy bạn đã nói Tầm Thường ở những trang đầu tiên. Nào là?bình thường không phải tầm thường. Mỗi cá nhân đôi khi cũng là một ?oquý nhân? nếu biết tôn trọng bản thân mình. Đọc lắm mà chưa làm được gì thì cũng chỉ là sách vở. Mọi thứ xung quanh&nbsp; là &nbsp;thực chứ không phải sách vở. Nhưng sách vở được sinh ra từ cuộc sống?.thật rởm đời?!
    &nbsp;
    Nếu quay trở lại tuổi thơ của mình thì hay biết chừng nào nhỉ?. Những lúc thế này, Tầm Thường hay nghĩ về quê của mình, những người bạn như Bình Thường, những người ở quê của Tầm Thường. Đi rồi, trở lại Tầm Thường cũng chẳng biết nói sao cả. Một lần, Tầm Thường về quê, gia đình Tầm Thường cũng có nhiều người đi xa về, đi xa về thì mọi người chỉ mang giầy đi vào chân cho tiện. Nhưng khi về quê, không thể cứ bước bước là ngồi xỏ giày, buộc dây giày được nên dép lê là tiện nhất. Mỗi người được một mua một đôi dép lê bình thường, loại không đắt tiền lắm. Một hôm, có một người họ hàng tới chơi, chơi bài vở rồi ông ấy về. Ông ấy xỏ nhầm dép của ai đó. Thật buồn cười. Một buổi sáng cô vợ của ông ấy sai đứa con chừng 7 tuổi mang tới mang lui đôi dép để đổi ít nhất là 5 lần, mang đôi nào mang về cũng bảo là không phải chỉ vì đôi của bố nó mới hơi hay sao đó? trong khi đó chỉ có mình Tầm Thường ở nhà còn mọi người đi chơi hết. Tầm Thường bực mình gắt lên với nó, thấy đôi nào thì mang hết về đi, đôi nào của bố cháu thì cháu lấy ?.Lúc đó phải nói là rất bực mình vì cứ một lúc một lúc nó lại gọi giật đùng đùng?.nghĩ, có gì mà to tát vậy chứ, chỉ là một đôi dép.
    &nbsp;
    Nhưng rồi lại đi. Tầm Thường thấy thương những người như thế hơn?.sự vất vả thể hiện trên từng nếp nhăn của họ,&nbsp; trong đó có cả ba mẹ Tầm Thường. Một cuộc sống quá vất vả làm họ cũng trở nên khắt khe với chính mình chứ không phải họ nhỏ nhen. Chính những con người như họ đang phải oằn lưng xuống làm việc để đóng thuế cho nhà nước, để nhà nước trả nợ vốn vay ODA?để không biết vốn vay ODA nó trôi vào túi ai ở vụ PMU18 trong khi họ chẳng được hưởng một chút nào, còn năm nào cũng báo cáo thành tích??vay được nhiều vốn ODA?. Có lúc nghĩ tới bố mẹ của những người bạn Bình Thường của Tầm Thường mà &nbsp;trào nước mắt. Không phải bố mẹ mình nhưng khi Tầm Thường bị bệnh, họ chạy tới chạy lui hỏi thăm, rồi khi Tầm Thường về, tới chơi, không biết Bình Thường không có nhà, họ cũng lôi vào ăn cơm ?. mặc dù rất ngại nhưng không ăn còn cảm giác ngại hơn vì họ nói khéo, bảo ?ochê??.thì ăn cho gọi là có ăn vậy! Lại thấy thêm tầm thường hơn khi đã cáu gắt và nghĩ họ nhỏ nhen.
    Lại một lần ngồi nghe lại Bonjour Vietnam mặc dù chỉ đọc lời dịch chứ không hiểu tiếng Pháp. Nhớ trước kia Tầm Thường đã kể về quê mình như thế nào?Bonjour Vietnam - Nồng nàn đất Việt!

Chia sẻ trang này