1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâ??m Thươ??ng

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi smiles_future, 07/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. 8310

    8310 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2005
    Bài viết:
    571
    Đã được thích:
    0
    Đúng thật đó nhóc nhưng có mấy ai tự rate minh mấy đâu. Thế mà rồi mọi thứ vẫn ổn cả. Lạ nhỉ
    [nick]

    được songtunu sửa chữa / chuyển vào 00:55 ngày 26/08/2008
  2. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Lần đầu tiên ngồi hỏi Khác Thường về ngày Valentine. Thực ra, lúc đầu Tầm Thường chẳng có ý định tặng bản nhạc "Only love" đó cho Khác Thường nhưng sau đó, 10h về và gọi điện tới 1080 tặng Khác Thường với lời chúc ?oKhông phải chỉ những người yêu nhau mới tặng nhau trong những ngày này.? Chẳng biết Khác Thường thấy sao và Tầm Thường cũng chẳng bao giờ hỏi Khác Thường về những điều đó. Đó là lần đầu tiên trong đời Tầm Thường gửi quà tặng Valentine cho một người ?

    [​IMG]
    Cũng ngẫu hứng một chút, cũng có tình cảm một chút. Tầm Thường nói với Khác Thường.. đôi khi thấy những người xung quanh chẳng quen biết gì vui Tầm Thường cũng vui theo mặc dù mình không có gì. Có lẽ Khác Thường thấy buồn cười vì điều đó. Tầm Thường gửi cái này tới cho Khác Thường đọc. Không biết Khác Thường nghĩ gì?.? ?o Không biết! Mà biết cũng chỉ để xem Khác Thường thấy thế nào thôi, dù sao thì Tầm Thường cũng đã gửi, đã viết. Chẳng có gì thay đổi cả. Những ngày lễ, ngày tết, Tầm Thường mong nó tới với một niềm vui nho nhỏ, nhìn họ hạnh phúc cũng thấy hạnh phúc một chút trong lòng, tự mỉm cười một chút khi lang thang trong những khu siêu thị, gift shop hoặc những con đường có nhiều người  ngồi bên nhau. Nếu những ngày đó có ai đó tặng quà cho Tầm Thường thì tất nhiên là vui rồi nhưng nếu bỏ thời gian ra để nhìn mọi thứ xung quanh cùng Tầm Thường thì hạnh phúc hơn nhiều?Hạnh phúc không nhất thiết phải có nhiều tiền, không nhất thiết phải ai đó mang lại cho mình.  Biết cho đi là một hạnh phúc, biết nhìn và cảm nhận cũng là một hạnh phúc. Không nhất thiết phải có những món quà sang trọng đắt tiền.
    [​IMG]
    Làm người khác hạnh phúc cũng là một hạnh phúc cho riêng mình. Có một người bình thường đã nói với Tầm Thường rằng ?o làm đẹp cho đời là đủ rồi, chẳng muốn so sánh, chẳng muốn tranh đấu  gì ?o?.Điều đó tốt hay không tốt tùy vào từng cá nhân. Chẳng dám nói điều gì! Càng đọc nhiều, càng biết nhiều càng thấy như mình chẳng biết gì. Nhắm mắt lại và mong chẳng nghĩ ngợi gì nữa? 
    Tình yêu như nắng, nắng đưa em về bên dòng suối mơ
    Nhẹ vương trong gió, gió mang câu thề, em về chốn xưa
     
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 07:15 ngày 26/04/2006
  3. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Nhìn lại một chút mình đã viết. Uh tại sao chỉ thấy được bẳng đó thứ trong khi là một công dân với tên gọi  8X. Toàn những thứ thật tầm thường!. Trời nóng quá làm Tầm Thường chẳng muốn nghĩ gì. Hơi mệt mỏi, ngồi đọc lắm cũng chán. Tự dưng muốn biết xem Khác Thường nghĩ thế nào về cái này. Nóng chảy mồ hôi ra mà Tầm Thường cũng không bật quạt vì không thích. Hm, nay Tầm Thường cài lại máy, tất cả các file nhạc của Tầm Thường bị xóa sạch mà không rõ tại sao vì không để ý. Chỉ còn vài bản trong một folder lạc lõng mới seach ra. Thật tệ hại! Muốn sửa bài một tý nhưng lại quên chưa cài chương trình đó. Nhận được tin một người bạn Bình Thường học cùng thời PT sẽ từ Nha Trang vào chơi khoảng 1 tuần. Nói với Tầm Thường đưa đi chơi và đón tại ga. Tầm Thường chưa biết sẽ phải sắp xếp thế nào để đón Bình Thường cả. Vì không có nhiều thời gian vậy! Uh một khoảng nào đó lại muốn quay lại thời ngày xưa. Vui vẻ, vô tư, chẳng phải lo lắng gì nhiều.
     
    Nay Tầm Thường đọc trong blog của một người bạn bình thường, chẳng rõ viết gì vì viết cũng nhiều lắm. Nhưng Bình Thường mở ngoặc ở dưới là đừng comment. Trong một khoảng nào đó Tầm Thường chỉ muốn nhắm mắt lại để mặc mọi thứ trôi đi. ? vì chẳng thể nghĩ được cái gì. Nhớ một đoạn trong blog Bình Thường viết. Có một cô gái rất sợ dán, cô ấy sống trong một căn phòng 15m2 và có rất nhiều gián ( hừm, tại sao lại phải viết là gián mà không phải dán. Tầm Thường lúc nào cũng thích viết dán mặc dù biết sai, mọi người hãy để cho Tầm Thường viết là dán nhá) . Lúc đầu cô ấy rất sợ những con côn trùng đó. Mỗi lần đập con vật đó cô nhắm mắt lại vì sợ hãi, có lúc nước mắt chảy ra vì sợ. Hình như thế, chẳng nhớ rõ lắm nữa. Nhưng sống khoảng 5 năm như thế cô cũng cứng rắn lên một chút, quen dần và mỗi khi đập những con dán đó cũng không thấy sợ nữa. Nhưng cô lại thấy, có khi cô đập con dán đó rơi đầu ra mà nó vẫn còn cử động đựơc những cái chân hay cái râu. Họ giải thích việc đó là vì dán là loại động vật bậc thấp.

     [​IMG]
    Đọc Tầm Thường cũng thấy một cái gì đó. Vì Tầm Thường sợ dán, sợ sâu. Rất sợ!. Một lần đi học về buổi tối. Đi bộ vì gần nhà, có con dán mù nào đó nó bay xiên xẹo làm sao. Nó đâm thẳng vào người Tầm Thường. Khi thấy nó bò bò trên tay, Tầm Thường hét lên vì sợ? chẳng biết có ai thấy không nhưng sau đó thấy buồn cười vì chỉ là con dán thôi mà tại sao lại hét lên giữa đường như vậy! Cũng chẳng muốn comment kể cả khi Bình Thường chẳng bảo ?ovui lòng không comment?. Nơi Tầm Thường sống cũng khoảng 15m2  hoặc hơn một chút. Có lẽ thế !. Vì nó chia ra làm 2 phần riêng biệt. Tầm Thường thích nấu ăn nên đặt một cái bếp ga lọai 2 bếp ở đằng trước nhà tắm và bên một phòng nhỏ .Không lớn nhưng cũng thoáng và sạch sẽ. Còn phòng nhỏ, đặt 2 cái máy , 2 cái tủ đồ của 2 người. Sách vở và những thứ thích treo thích đặt thì có một cái giá xinh xinh. Chẳng treo mắc dán cái gì lên tường vì cả 2 người đều không thích. Đôi khi cũng có nhiều dán bò. Một cuộc sống của những người đi thuê nhà để ở. Nhưng ai lúc đầu chẳng tay trắng. Có lúc Tầm Thường đã nói với Lạ Thường?Tay Tầm Thường không trắng vì Tầm Thường thích mang đồng hồ đeo tay và tự mình sắm, lâu lâu lại thích đổi một cái?không nhiều tiền lắm nhưng thích mang đồng hồ nên thích đổi. Mọi cái mình sẽ làm được ? Cứ sống và cố gắng để thấy mặt trời mọc vào ngày mai. Còn có rất nhiều người khác cũng vậy nhưng họ còn làm được hơn rất nhiều trong mọi thứ ?chính họ làm được, còn Tầm Thường thì có gì để mà nói đâu!.
     
    Nhưng lại cũng nhìn một chút. Một lần Tầm Thường đọc một câu chuyện vui ?.Màu của Tình Yêu là gì?họ nói : Với 2 người sinh viên sống với nhau như ?o vợ chồng?, màu tình yêu như màu của chén mì ăn liền ?. Vàng không phải vàng mà nó nhờ nhờ đục đục như chính tương lai của họ vì họ.. Tầm Thường chưa ở những nơi gọi là xóm trọ . Chỉ một hai người sống cùng chủ nhà trong một căn phòng riêng chứ không phải một khu trọ riêng biệt. Nhưng không thể phủ nhận được điều họ đã nói. Vì thiếu thốn tình cảm, vì muốn nương tựa vào nhau và những người đó đã đến với nhau bằng những tình cảm chân thành nhất. Sau đó là những bữa ăn cùng nhau, sau đó nữa là góp gạo thổi cơm chung, người ta bảo lửa gần rơm lâu ngày cùng bén?cái gì đến phải đến. Chẳng ai có thể đổ lỗi cho ai vì toàn là những người biết nhận thức và có học vấn?họ biết mình đang làm gì ! Cái Tầm Thường muốn nói, những nguyên tắc của bản thân mình tự đặt ra khi có cuộc sống xa gia đình. Ai biết được tương lai của hai người đó sẽ ra sao vì ngày tháng không dài nhưng cũng rất dài ?.. Khi xảy ra chuyện sẽ nói về ai?! Con dán là động vật bậc thấp , khi đập tới rơi đầu nó ra mà nó vẫn chưa chết hẳn. Vậy còn những con người, gọi là một loài động vật  bậc cao thông minh, tại sao lại không vượt qua được chính hoàn cảnh của mình để mỉm cười ?!
    [​IMG]
    Tầm Thường sống vậy!...Nay Tầm Thường nói với Thông Thường, khi nào dời Việt Nam thì bảo Tầm Thường trước vì Tầm Thường muốn giành cho Thông Thường một món quà để Thông Thường đi. Có thể 3 năm, có thể 5 năm. Chưa biết lúc nào Thông Thường mới quay lại và Thông Thường nói, còn lâu lắm mới đi . Lâu nhưng không có nghĩa là không đúng không Thông Thường! Tự dưng thấy nhớ người Bình Thường đã viết bài con dán đó. Tầm Thường bảo người đó hơi hâm. Nhưng Tầm Thường thích những người hơi hâm một tý.
  4. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Nhỏằng bông tuyỏt, 'ôi khi chỏng ai ngỏằ nó lỏĂi 'ỏạp tỏằ>i vỏưy! HÊy nhơn thỏưt kỏằạ hặĂn
    [​IMG]
    Mạa 'ông trôi 'i lỏãng lỏẵ, thỏƠy luyỏn tiỏc nhỏằng bông tuyỏt cô 'ặĂn
    [​IMG]
    Lang thang
    [​IMG]
    MỏằTt bỏÊn Jazz buỏằ"n vang lên trong 'êm tỏằ'iõ?Ư
    [​IMG]
    Vocal, Saxophone, guitar và cĂi gơ 'ó nỏằa...
    [​IMG] 
    Good night!
  5. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Cái rét nàng Bân ở miền Bắc?Đợt rét cuối cùng của mùa Đông ?" Xuân. Hè sắp về!.... Có những câu nói Tầm Thường rất thích. Viết cho tôi khoảng lặng của cuộc sống, Cho ai một dại khờ, một đam mê, một tôi.! ! Khoảng nào đó Tầm Thường thích một mình, rất thích ! Không biết có phải do ảnh hưởng của những thứ xung quanh? nhất là các thứ đã đọc được, đã thấy. Mùa đông đến rồi đi. Nó hơi ảm đạm, lạnh se sắt  nhưng chỉ cần nhìn vào nhau trong cái lạnh cũng hiều được điều muốn nói. Có lúc Tầm Thường mặc áo ngắn tay đứng ngoài trời khi thời tiết xuống tới 10 C chỉ để thấy lạnh và để những cơn gió rét buốt thổi thẳng vào mặt , rồi khi bước vào nhà thấy ấm áp, cái cảm giác hạnh phúc chính mình cảm thấy chứ không phải ai đó mang tới cho mình?Hạnh phúc đôi khi chỉ là một hơi ấm trong lúc thấy lạnh!
    Buồn lòng ai hát câu dân ca xưa thương ai qua cầu?Buồn lòng tôi hát câu dân ca xưa để vơi nỗi sầu ?Chiều nào con sáo thương ai đi tìm ?.sáo kia xa bầy còn mong tìm gặp lại nhau. Cớ sao qua cầu rồi không về người ơi?Còn gì đâu để nhớ thương
       Nay Tầm Thường thấy một ai đó, thậm chí Tầm Thường không thể biết nổi là ai bảo với Tầm Thường ?o Mình sẽ làm những thứ còn đẹp hơn thế , bạn ạ?. Một dòng offine. Người này rất lạ, dường như biết nhiều về Tầm Thường nhưng Tầm Thường cứ mù mờ, chẳng biết ai?!  Không biết nên chẳng quan tâm nhiều?.Cái đáng để Tầm Thường quan tâm nhất đến bây giờ là chính bản thân mình. Một tương lai gần. Đôi khi cũng thấy lo lắng cho nhiều thứ, chẳng biết sẽ tới đâu ?   Những lúc thế này Tầm Thường hay nghĩ tới ba mẹ. Tầm Thường có một sở thích, đứng hoặc ngồi nhìn một ai đó trong một khoảng không gần và không xa?.chỉ nhìn và im lặng !!!! Nói làm sao cho hết ược?cũng chẳng muốn nói gì cả. Hơi đau đầu vì cả ngày nay, tới giờ có lẽ?hơn 9h liên tục ngồi bên máy. Về nhà lại thấy một điều gì đó khi bật máy?chắc vậy!
    Những người bạn bình thường đã ngồi cùng Tầm Thường hôm nay, ăn cùng nhau, làm bài cùng nhau?. Mai mốt xa rồi .....Lúc ngồi cùng những người như vậy, có đôi khi nghĩ xa xôi một chút về ngày mai ?. ?o???..cũng có thể do mệt mà Tầm Thường chẳng muốn nói nhiều?chỉ bị chọc nhiều.?Vui! Nhưng! Vẫn là chữ nhưng ?o??.Tầm Thường  chẳng bao giờ muốn viết những cái xấu, chẳng bao giờ muốn nói những cái không tốt?vì ?cứ nói tới nó. ? Tầm Thường không sao bước tiếp được vì thấy cái gì cũng tối tăm. Đôi khi Tầm Thường lo lắng và buồn những thứ rất vớ vẩn...Trái tim mỗi người không thể lớn dần lên theo năm tháng được. Có lúc Tầm Thường đã nói : Trái tim Tầm Thường chia làm ba phần?Một phần cho gia đình, một phần cho người Tầm Thường yêu, một phần cho bạn bè và cho chính Tầm Thường?Nhưng một ngăn giành cho người nào đó vẫn chưa ai bước vào được! Cũng có một lần Tầm Thường nói với một người cậu  điều tương tự thế từ ngày còn học lớp 11. Mọi thứ sẽ dần nhạt nhòa theo năm tháng, tình yêu không thể lớn lên nhiều được khi nỗi lo và công việc quá nhiều. Tầm Thường cũng sợ điều đó sẽ đến với mình khi thời gian tới?vì những điều của cuộc sống! Bởi vậy nên đôi khi thấy nhạt nhẽo với chình mình mà chẳng hiểu tại sao.
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 22:16 ngày 28/04/2006
  6. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống luôn gắn liền với con người. Trong đó có ba mẹ và những đứa con. Mỗi đứa con có lý lẽ riêng của nó và lúc nào cũng kêu?ba mẹ chẳng hiều gì cả, chẳng biết gì cả. Tầm Thường cũng là một trong số đó?lúc nào ba mẹ nói điều gì đó, Tầm Thường cũng cãi để bảo vệ mình, lúc nào cũng cho là mình đúng và ít khi cảm thấy sai. Thật buồn! Khi xong rồi mới nhận thấy nhưng chưa bao giờ sửa được , không biết theo thời gian có thể sửa được hay không.?! Khoảng 20 hay 25 hay 18 ngày gì đó, không nhớ chính xác ? hôm nay Tầm Thường mới điện về nhà. Người nghe không phải  mẹ mà là bà. ? Bà có vẻ giận Tầm Thường vì không quan tâm tới mẹ trong khi mẹ đang đau. Nhưng lúc nói, Tầm Thường đã cãi lại bảo vệ mình bằng cách nói ?ocon bận?! Tất cả mọi người đều vậy!. Chỉ có những người là cha mẹ phải chịu vì con cái trong khi chúng chẳng đúng chút nào?.
    Lại nhớ một lần Tầm Thường đi chơi trước khi về nhà ăn tết với gia đình. Không báo trước cho ba mẹ biết đi chơi vì được nghỉ sớm. Chỉ nghĩ là đi mấy bữa rồi về luôn cũng có sao đâu!...Nhưng rồi Tầm Thường đã bị một người không phải ba mẹ mình la ?là ? ?ovới Tầm Thường gia đình chẳng là cái gì cả? vì cái chuyện đi chơi đó?có thể là lời nói hơi quá trong lúc bực mình. Thực sự người đó nói đúng  vì ba mẹ mong Tầm Thường về  từng ngày? nhưng rồi! Chính người đó đã một lần nói ? ?oông bà cứ tưởng con cháu rảnh lắm mà ngồi nhớ ông bà như ông bà nhớ con cháu?bận tối mặt tối mũi lại ??Khi ba mẹ của mình nói  ?ochẳng bao giờ biết điện về hỏi thăm, chẳng lẽ lại điện cho chúng mày à?!? ?Uh, ngồi nghe chỉ thấy thêm buồn. Những người như vậy cứ gieo vào Tầm Thường một khoảng cách vô hình, một khoảng cách làm Tầm Thường càng ngày càng cách xa vì không thể mở lòng ra mà nói chuyện được. Nói gì khi họ đã quên chính những lời dạy người khác. Tại sao có thể nói vậy trong khi ?..thời gian vẫn có để buôn với mấy bà hàng xóm ? có khi buôn bằng điện thoại, có khi lại kéo ngồi với nhau và kể lể đủ thứ trên trời dưới đất?.!!!! Đến một ngày, người ta lại sống vì nghĩa vụ, chỉ vì những người đó đã sinh ra mình?chứ không phải vì tình yêu nữa. Tầm Thường đã chứng kiến ?đã thấy cái đó ngay xung quanh mình?nhưng nói ra chỉ thấy buồn thêm! Vậy nên Tầm Thường mới bảo, tình yêu không thể lớn lên theo năm tháng được! Nó chỉ nhỏ lại, gói gọn trong một cái bọc?cái bọc đó đôi khi trông bên ngoài có vẻ to đẹp nhưng bên trong thì chật chội và nhỏ hẹp vô cùng vì theo thời gian mỗi người sẽ biết cách  đánh bóng nó dưới mọi hình thức. ?
    Có lẽ trong số các bạn rất nhiều người đã biết một câu chuyện trên www.tuoitre.com.vn  trong mục từ cửa sổ đến tâm hồn. Một câu chuyện của một người tại Malaysia gửi tới tạp chí online này với tiêu đề ?oMẹ tôi?? Đọc rồi Tầm Thường không biết phải nói sao khi họ bảo ?o một câu chuyện xúc động??xúc động cái gì?! Chưa nhiều tuổi nhưng Tầm Thường đã thấy rất nhiều gương tương tự vậy ở nơi Tầm Thường đã lớn lên. Mẹ già, liệt bán thân, ngay cả việc tự đi vệ sinh cũng không thể làm được. Nhưng có con cũng bằng không có. Ngay cả miếng ăn cũng bị giới hạn ? vì ai sẽ làm công việc đó khi ăn nhiều?! Một sự vô trách nhiệm của những người bình thường ?" người được gọi là con mà những ông bố bà mẹ đã giành cả cuộc đời mình họ?. để khi nhìn vào Tầm Thường phải rơi nước mắt?vì họ già chứ cũng chẳng có tình gì ở đây! Lại nhớ tới câu kinh vu lan bà Tầm Thường hay đọc ?o Con mẹ có thương mẹ đâu, để cho chàng rể nàng dâu thương cùng?!
    Tầm Thường đã đọc một câu chuyện như thế này : Một vị giáo sư rất hâm mộ một người thầy giáo của mình. Trong mắt ông người thầy đáng để khâm phục và ngưỡng mộ vì tinh thần làm việc không biết mệt mỏi? nhưng rồi, khi ông thầy chết đi, trong tập bản thảo đang viết dở của ông ấy, sau này người thư ký công bố trước báo chí?ông ấy lên cơn đau tim và run rẩy viết lên tờ giầy đang viết? ?oTôi sắp chết! Hãy cứu tôi!?...Thần tượng trong giáo sư bị sụp đổ vì tỏ ra yếu đuối trước cái chết?.
    Tất cả đều sẽ già theo thời gian?quy luật giống như đã được lập trình sẵn,  cài vào và chạy. Nó chỉ khác ở chỗ, người lập trình và người sử dụng chương trình luôn luôn cố gắng tìm ra cái không hay, những lỗi để nâng cấp lên các version hoàn hảo hơn. Còn con người với con người thì không hẳn vậy! Người mà ngày xưa công kênh mình trên cổ, người mà ngày nào đó còn cầm bàn tay mình dẫn bước trên con đường tới trường?người mà ngày nào có thể bảo vệ mình trước mọi thứ khác một ngày không xa sẽ như ông thầy  đó?sẽ cần lại bàn tay của những người bên cạnh?! Người mà họ đã thương yêu nhiều nhất?Một câu hỏi đặt ra cho Tầm Thường?liệu Tầm Thường có thể yêu họ nhiều hơn họ đã từng yêu mình hay không?! Thật khó để trả lời?.Nhắm mắt lại và chẳng muốn nói gì nữa?! Nhớ tới Khác Thường, giờ Khác Thường chắc ngủ rồi!
    Dù có lỡ bước đến chốn nơi nào, dù cho mây đen bao kín một trời, con yêu ơi con yêu hãy quay về đây. Dù đời có quá đắng quá xót xa nhiều, tình yêu đam mê khiến hóa điên dại, con yêu ơi con yêu hãy quay về đây. Hãy quay về nhìn lại mình, nhìn lại dòng sông và dòng tóc điểm sương. Hãy quay về một lần được nhìn, một lần được nghe lời ngọt ngào mẹ du thiết tha?

    [​IMG]
    Mẹ là nắng ấm áp tỏa xuống con đường, cho con thơ tiếng nói, tiếng khóc ban đầu, những bước chân đầu tiên. Mẹ là suối tắm mát những đêm hè, cho con
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 17:12 ngày 29/04/2006
  7. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    "Sóng không thể tự sinh ra mà chúng được tạo ra từ những đợt sóng nhồi của đại dương.Con người cũng thế, không ai có thể tồn tại trên đời lẻ loi một mình cả. Ngược lại, chúng ta phải sống hòa đồng trong sự hỗi trợ, giúp đỡ lần nhau về mọi mặt" - Albert Schweitzer
    [​IMG]
    (Tiến syf Albert Schweitzer, (1875 ?" 1965) la? nha? thâ?n học, nhạc syf, nha? triết gia va? nha? vật lý ngươ?i Đức. Ông gia?nh được gia?i Nobel Ho?a Bi?nh năm 1953)
    Câu này Tầm Thường dành cho Khác Thường. Nó có trong một cuốn sách Tầm Thường mua vào ngày 10/9/2004 . Tầm Thường có một thói quen, tất cả các sách mua về ngày nào đều ghi lên trang đầu tiên, ký tên mình vào đó! Khi đọc một cuốn sách, Tầm Thường sẽ dùng bút đỏ và bút hight light tô dòng mình thích, viết câu chú thích khi muốn nói. Nếu ai đó đọc một cuốn sách cũ của Tầm Thường sẽ thấy rất rõ điều đó. Dòng đó Tầm Thường hight light với câu chú thích ? ?oLàm sao để không thấy lẻ loi??_ giờ cũng dành cho Khác Thường mặc dù nó được viết từ gần 2 năm về trước. Nói sao cho đúng ? khi chỉ thấy đầy sự mỉa mai quanh người? mỉa mai cho tất cả. Nào là?mỗi người có quan điểm sống, tính cách, hoàn cảnh riêng?.những cái tương tự thế ! Có bao nhiêu người thấy rằng, con người luôn có xu hướng phát triển nhân cách , cá tính theo khuân mẫu của người khác?và câu ?ohãy đánh bóng vầng hào quang của người khác? được Tầm Thường hight light luôn với một câu chú thích?những người gia trưởng, ích kỷ và độc đoán không bao giờ làm được việc đó. Hai câu đó liên kết với nhau ?.Chỉ là nhìn vào và suy nghĩ thôi! Thấy buồn tênh cho Khác Thường!....! Chẳng tại sao vì không muốn nói nhiều!
    Trò thổi bong bóng đứa trẻ nào cũng thích chơi. Lấy xà phòng hòa với nước, cho một cái ống hút vào thổi. Dưới ánh mặt trời, bong bóng xà phòng giống như một lăng kính ?Lăng kính được ánh sáng chiếu vào thì phân chùm sáng trắng thành những tia sáng đơn với 7 màu cơ bản .. đỏ, cam, vàng , lục, lam, chàm, tím?trông đẹp và nên thơ?nhưng một khoảng vài giây sau, bong bóng xà phòng vỡ vì sự thật_không thể tồn tại lâu hơn do lớp màng mỏng sẽ bị áp lực của không khí làm vỡ?điều đó là quy luật!
    [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
    Tiếc không?! Là một đứa trẻ thì không tiếc vì ai cũng biết nó sẽ thổi tiếp để tạo ra cái bong bóng mới, còn người lớn thì khác?khi bong bóng vỡ đi rồi?nghi ngờ chính bản thân .. liệu có thể tạo ra được một cái bong bóng đẹp như thế nữa không?! Nó gần giống với một câu chuyện : Một đứa trẻ trên bờ biển lấy một cái xô xúc cát vào, đổ ụp xuống, rồi lần lượt xây lên một tòa lâu đài hình trụ trên bãi biển?thời gian nó bỏ ra cũng cả buổi.  Thủy triều lên, cuốn phăng tòa lâu đài của nó..Nó mỉm cười vì đó là điều tất yếu?xách xô về nhà. Bên kia bờ biển. Một ông chủ thầu xây dựng cũng đang say mê làm việc, để được trúng thầu, để xây dựng những ngôi nhà to nhất, đẹp nhất. Nhưng do một đièu gì đó, tòa nhà ông đang xây dang dở bị sụp đổ. Ông mất hợp đồng, công ty có thể bị phá sản. Ông có thể nhảy lầu tự tử và cũng có thể trầm uất một thời gian kéo dài và chẳng thế làm gì. Ai hơn ai ở đây?! Lại là một câu Tầm Thường đã hight light
    ?oNếu chúng ta không thay đổi được hoàn cảnh của bất cứ sự kiện nào đó thì chúng ta phải chủ động thay đổi thái độ của ta sao cho phù hợp với điều kiện thực tế đó?
    Vừa thấy buồn vừa muốn nhếch mép cười nửa miệng cho mọi thứ! Money is honey! Lãng mạn hay ngu ngốc?! Thật giống với câu hát Tầm Thường đang nghe ?oĐời anh là con thuyền thiếu dân ca? vẫn mong thoát khỏi cô liêu? ?. Tầm Thường cũng viết vào cuốn sách đó từ gần 2 năm trước, khi đọc một đoạn khác. Một ngày không bận lắm nhưng lại muốn mỉa mai nhiều điều?cho chính bản thân và cho mọi cái khác.Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 01:26 ngày 30/04/2006
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 01:27 ngày 30/04/2006
  8. neudieudoxayra_girl

    neudieudoxayra_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2005
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Chẳng hiểu lắm .. Mà cũng ko cần phải suy nghĩ nhiều lắm , đến 1 lúc nào đó cái gì dc coi là Tầm Thường giả dối sẽ xuất hiện thôi .
  9. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Sống trong một xã hội đang đi lên từng ngày, đôi khi Tầm Thường cũng thấy lo lắng cho chính mình vì điều đó, vì ai cũng phải phấn đấu đi lên, còn Tầm Thường sẽ đi đến được tới đâu?! Vậy! Nhưng một điều thật khó nói là những giá trị đích thực càng ngày càng bị đánh mất khi mọi người ai cũng hối hả lo đi lên bằng vật chất. Một lần Tầm Thường đã nói với Khác Thường. Tầm Thường có rất nhiều bạn bè xung quanh mình, nhưng đôi khi không thể lấp hết chỗ trống trong lòng Tầm Thường, không thể tìm thấy cái thiếu mà Tầm Thường đang tìm. Không có ai hoàn hảo cả và Tầm Thường cũng không muốn ai hoàn hảo trong một xã hội không hoàn haỏ, chỉ là phù hợp với mình. Nơi Tầm Thường đang sống là một nơi làm việc rất năng động, ai ai cũng ào ạt để sống, không vậy thì sẽ bị văng ngay ra khỏi cái guồng máy đang quay và tụt lùi lại ngay lập tức.
    Nay Tầm Thường gặp một cô ? cô ấy gần 40 tuổi rồi nhưng rất thành công . Tầm Thường rất ngưỡng mộ điều đó. Lúc đầu chỉ nghĩ cô hơn 30 vì trông cô rất trẻ! Cô ấy hỏi Tầm Thường về một số thứ? cũng có lý khi cô ấy nói Tầm Thường là con gái một mình xa nhà, một người như Tầm Thường nếu một mình thì sẽ thấy buồn nhiều. Điều đó không sai, vì đôi khi Tầm Thường hơi nhạy cảm, nhạy cảm với chính bản thân mình chứ không hẳn với những người xung quanh. Ngồi nói chuyện với cô, những thứ của cuộc sống, những nhận xét của Tầm Thường ở một khía cạnh nào đó và cô bảo : đôi khi tìm một nơi  bình yên như Tầm Thường thì hơi khó khi ở đây. Tầm Thường bảo cái đó còn tùy thuộc vào thái độ của mỗi người. Cô cũng bình thường như bao người khác nên thoải mái và thẳng thắn, nếu không đúng cô cũng góp ý, chẳng có gì phải áy náy vì những thứ đã nói ra. Tầm Thường thích những người như vậy.  Tầm Thường ngồi ăn với cô , cô hỏi lý do tại sao đã xa nhà khá lâu, một người như Tầm Thường lại vẫn chưa có một người ?obạn? bên mình, chỉ là một câu hỏi đùa?và Tầm Thường chỉ cười, nói: hơi xa để nghĩ tới chuyện đó!? Không phải chỉ có mình Tầm Thường thế và rất nhiều người cũng thế. Cái thiếu Tầm Thường tìm là những giá trị đích thực chứ không phải là những thứ chỉ làm mình vui vẻ nhất thời rồi sau đó vỗ cánh bay xa rồi ai cũng nói?là một kỳ niệm!... Khi tất cả không còn thì những giá trị của nó vẫn tồn tại.
    Tầm Thường đọc một câu chuyện và thấy nó thật giống mình : Có một người ?ođo thời gian? có mặt trước khi những viên thuốc penicillin xuất hiện, trước khi có ti vi, trước khi có những căn bệnh gọi là bại liệt, ung thư. Không hề biết đến quần jean là gì.
    [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
    Những người con trai chưa hề biết đến thuốc nhuộm tóc hight light, con gái chưa từng thấy quần cạp trễ, áo chẽn hở rốn như bây giờ. Khi nói tới các cụm từ MBA, NATO, UFO, PMS, BMW, SDI, NFL, PSA, VCR, CIA, ATM, WTO,?họ nghĩ đó tên là một loại thức ăn nào đó được viết bằng các chữ latin.  Hardware nghĩa là phần cứng, nó vậy chứ không hơn không kém, software là phần mềm thì chưa hề có trong từ điển. Cửa sổ đơn thuần là nơi nhìn ra một khoảng không gian nào đấy chứ không phải là một chương trình window gì đó. Fast food là thức ăn chay chứ không phải thức ăn nhanh ( fast còn có nghĩa là chay). Một con virus đơn giản chỉ là một con côn trùng gây bệnh cúm mà một người mắc phải. ? Khi trời lạnh họ phải ngồi bên bếp sưởi để sưởi ấm chứ chẳng cầm remote để tăng nhiệt độ lên bởi có một con Chip nào đó. Con Chip thủơ đó là những mẩu gỗ nhỏ được đưa vào lò sưởi?Nếu như mỗi chúng ta bây giờ lọai bỏ ra cuộc sống mình mình trong các thứ  đang sử dụng liên tục thì khó chịu ! Khi muốn gặp mặt một ai đó, họ phải đi nhiều ngày đường mới tới nơi chứ chẳng ngồi bên PC sẽ nhìn thấy người cách xa nửa vòng trái đất đang vẫy gọi mình. Vậy có phải họ là những người đó vô cùng bản lĩnh không?! Những giá trị đích thực của họ nằm ở chỗ chẳng ai biết tới. ?Và Tầm Thường luôn tìm điều đó ở xung quanh mình. ? Trong số người bình thường Tầm Thường cần, có bao nhiêu có thể chấp nhận một người như Tầm Thường?!
    Thật không đơn giản khi Khác Thường nói ?o gia đình mình thiếu thứ gì sẽ làm để cho đủ? ? có những thứ không thể làm ra được ? nó phải được xây dựng bằng chính con tim, bằng tình cảm, sự hy sinh chính bản thân chứ không phải mua bán hay làm ra bằng bàn tay. Những cái đó bao nhiêu người làm được!?Lý do ở chỗ đó!
  10. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    õ?ƯMỏằTt 'iỏằu gơ 'ó. Có lỏẵ vỏưy! Trỏằi nóng tỏằ>i 380 C. Tỏ** Thặỏằng 'ang nghe chặặĂng trơnh tặ vỏƠn tÂm lẵ trỏằc tiỏp . Thỏằ?nh thoỏÊng cặỏằi mỏằTt tẵõ?Ư, câng có thỏằf tỏằô chặặĂng trơnh 'ó, câng có thỏằf vơ cĂi khĂc. Đôi khi Tỏ** Thặỏằng vỏôn vỏưy. Chỏằ? là sỏằ trạng hỏằÊp giỏằa hai ngặỏằi xa lỏĂ vỏằ>i nhỏằng ẵ nghâ ỏằY cạng mỏằTt thỏằi 'iỏằfm  õ?oĐÊ tỏằô lÂu lỏm rỏằ"i gÊ không có nhỏằng cỏÊm giĂc ỏƠy, mỏằTt cỏÊm giĂc khó tỏÊ, nó làm sao nhỏằ?? nó 'ỏạp, nó vui, nó tặặĂi ... và nhiỏằu nhiỏằu nỏằaõ?õ?Ư. õ?oĐÊ lÂu lỏm rỏằ"i khi nghâ tỏằ>i ai 'ó nó mỏằ>i có cỏÊm giĂc ỏƠy. MỏằTt chút nhỏạ nhàng len lỏằi, mỏằTt chút xao xuyỏn 'ỏằf cặỏằiõ?. Giỏằ'ng nhặ có ai 'ó ặỏằ>c, õ?oặỏằ>c gơ quay lỏĂi thuỏằY ngày xặaõ?! MỏằTt ngặỏằi hỏằ hàng cỏằĐa Tỏ** Thặỏằng câng thỏõ?Ư..mỏằTt cuỏằTc sỏằ'ng có 'ỏĐy 'ỏằĐ nhỏằng thỏằâ mơnh muỏằ'n. Vỏưy mà vỏôn muỏằ'n quay lỏĂi thỏằi ngày xặa. CĂi thỏằi fn không 'ỏằĐ no, mỏãc không 'ỏằĐ ỏƠm, nghe kỏằf lỏĂiõ?Ư cỏt và gĂnh gĂnh cỏằ cho trÂu còn cao hặĂn cỏÊ 'ỏĐu mơnh. MỏằTt lỏằ>p ngặỏằi 'i trặỏằ>cõ?Ưrỏằ"i, Tỏ** Thặỏằng ngỏằ"i nói chuyỏằ?n vỏằ>i mỏằTt ngặỏằi quen khĂcõ?Ưngặỏằi ỏƠy bỏÊo õ?o bĂc không hiỏằfu tỏĂi sao 'ôi khi nhỏằng ngặỏằi trong nhà chĂu lỏĂi kỏằ vỏưy! Ngày xặa khỏằ. là thỏ vỏưy mà lỏĂi ặỏằ>c quay vỏằõ?õ?ƯTỏ** Thặỏằng chỏằ? mỏằ?m cặỏằi. Chỏng dĂm nói hiỏằfu ai nhặng Tỏ** Thặỏằng 'Ê sỏằ'ng ỏằY mỏằTt vạng quê nhặ thỏ, giỏằa nhỏằng con ngặỏằi nhặ thỏ 'ôi khi câng muỏằ'n quay lỏĂi mỏãc dạ chỏng có gơ ngoài sỏằ nghăo nàn thiỏu thỏằ'n. Con ngặỏằi luôn vỏưy! Khi ngặỏằi ta thỏƠy nhỏằng thỏằâ xung quanh 'Ê 'ỏằĐ thơ hỏằ lỏĂi muỏằ'n nhỏằng thỏằâ ưt thỏƠy, có nhỏằng thỏằâ chỏằ? quay lỏĂi thỏằi 'ó mỏằ>i có. õ?Ư
    ThỏƠy chĂn !õ?ƯCĂi chặặĂng trơnh tặ vỏƠn trỏằc tiỏp 'óõ?Ư.suỏằ't ngày nào làõ?Ưchỏằ"ng em có ngặỏằi này ngặỏằi khĂcõ?Ưrỏằ"i tranh chỏƠp, rỏằ"i mÂu thuỏôn. Đôi khi nghe câng hay mà 'ôi khi chỏng muỏằ'n vơ thỏưt rỏc rỏằ'i vỏằ>i ngặỏằi nhặ Tỏ** Thặỏằng. Vỏằ>i cĂi slogan õ?ƯxÊ hỏằTi phĂt triỏằfn kâo theo bao mÂu thuỏôn tÂm lẵ. HÊy gỏằi tỏằ>i cho chúng tôi 'ỏằf giỏÊi tỏằa nỏằ-i lòng...etc. Có nhỏằng thỏằâ rỏƠt cỏằĐ chuỏằ'i nhặ Tỏ** Thặỏằng 'Ê thỏƠy. MỏằTt cô tỏằ>i 29 tuỏằ.i mỏằ>i lỏưp gia 'ơnh vỏằ>i mỏằTt anh õ?Ư anh này trong thỏằi gian theo 'uỏằ.i cô suỏằ't 3, 4 nfm thơ lúc nào câng tỏưn tỏằƠy, lúc nào câng giúp 'ỏằĂ, cô không yêu anh.. nhặng anh sỏằư dỏằƠng chiỏn lặỏằÊc gỏằi là õ?ochai mỏãtõ?õ?Ư rỏằ"i mỏằTt chuyỏằ?n xỏÊy ra khi cô lỏằĂ hặĂi choĂng vĂng trong mỏằTt dỏằi chặa 'ặỏằÊc hai thĂng thơ cô muỏằ'n ly hôn vơ õ?oem không còn mỏằTt miỏng tơnh cỏÊm nào vỏằ>i ỏÊnh, ỏÊnh chỏng biỏt giúp 'ỏằĂ em khi em bỏưn viỏằ?c cỏÊ ngàyõ?, trong khi 'ó cô 'i cỏÊ ngày và chỏằ? vỏằ nhà sau 10h 'êm khi anh 'Ê ngỏằĐ õ?Ưcòn anh câng bỏằTc lỏằT rà mỏằTt sỏằ' bỏÊn chỏƠt cỏằĐa mơnh. õ?Ưõ?Ưõ?Ưõ?Ư! Tỏ** Thặỏằng sỏằÊ luôn! Chỏng dĂm nói gơ! Không có liên quan mà tỏằ dặng nhỏằ> tỏằ>i Hỏằ" XuÂn HặặĂng
    Chỏng phỏÊi Ngô, chỏng phỏÊi taĐỏĐu thơ trỏằc lỏằ'c Ăo không tàOỏÊn dÂng trặỏằ>c mỏãt dfm ba phỏâmVỏÊi núp sau lặng sĂu bỏÊy bà.Khi cỏÊnh, khi hiu, khi châm chỏằeGiỏằng hỏằ, giỏằng hỏằã, giỏằng hy haTu lÂu có lỏẵ lên sặ cỏằƠNgỏƠt nghỏằfu tòa sen nỏằ 'ó mà
    Nói tỏằ>i 'Ây Tỏ** Thặỏằng buỏằ"n cặỏằi cho AQõ?Ư! Muỏằ'n ghât AQ câng khó, có mỏƠy ai trên 'ỏằi dĂm sỏằ'ng giỏằ'ng AQõ?Ư à, sỏằ'ng 'ặỏằÊc giỏằ'ng AQ .Ngu hay không ngu câng khó nóiõ?Ư chúc vui vỏằ vơ nay Tỏ** Thặỏằng câng hặĂi vuiõ?Ưcó lỏẵ câng nên vui cho AQ nỏằa, nhỏằ? ! 
     

Chia sẻ trang này