1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâ??m Thươ??ng

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi smiles_future, 07/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Mùa mưa đến. Mỗi lần mưa là nhiều con đường trong thành phố chìm ngập trong nước, rất lâu. Khu Tầm Thường ở nếu mưa lớn cũng bị ngập mặc dù còn là một khu cao. Khu trường học của Tầm Thường, mỗi lần mưa là một lần ngập. Chiều nay mưa rất lớn nên ngập rất cao, nếu ai đang ở trong đó thì chỉ còn cách ở lại luôn chờ nước xuống. Không thể ra ngoài được với các loại xe cộ. Rất khó khăn đi lại khi nước ngập lên tới qua gối . Đó không phải là khu trung tâm thành phố nhưng cũng không xa trung tâm bao nhiêu. Chỉ do hệ thống thoát nước của thành phố rất dở nên vậy! Đường nào khi mùa mưa tới Tầm Thường cũng thấy đào bới, sửa chữa,  thông cống mà chẳng bao giờ thấy thay đổi gì. Những quận khác xa khu trung tâm thành phố còn tệ hại hơn nhiều. Mỗi lần mưa xuống, nhiều nơi nước ngập, mẹ không đi chợ được, ba không đi đón con ở trường nổi!
    [​IMG]
    Những bài báo được đăng, hỏi cơ quan cấp thoát nước thành phố rằng tại sao vẫn còn vậy khi đã có chi phí cho việc xây dựng và sửa lại đường ống thoát nước. Những bài báo đôi khi cũng có tác dụng. Nó gây dư luận xôn xao trong một khoảng thời gian nhưng rồi cũng tự chìm xuống như khi nước rút?.Bao nhiêu năm vẫn chẳng khác là bao. Chỉ có những người dân sống trong những nơi nước ngập mới biết cảnh thế nào là nước ngập. Nó đục ngàu, đen ngòm, rác rưởi từ đâu bơi ra lung tung, có khi còn trào vào nhà nữa, ngoài đường thì chẳng nói làm gì! ?..
    Nước ngập lại nhớ tới mùa lũ ở quê Tầm Thường. Đã rất lâu rồi Tầm Thường chẳng biết thế nào là bão gió, mưa lụt ở quê, nhưng ngày xưa cũng đã thấy. Có những lúc đi học trông đồng ruộng chỉ còn thấy nước. Những cây lúa được những người như bà, mẹ của Tầm Thường, mẹ của Bình Thường?những người hàng xóm cấy xuống đang chìm trong nước. Có lúc nghe mẹ ngồi nói chuyện, một kg giống nguyên chủng mua đã mất gần 100 ngàn?khi cấy xuống, không bỏ đi một cây mạ non nào vì giống quá mắc tiền. Vậy mà một lần nước ngập lụt tất cả đều chết hết. Khi nước rút đi chỉ còn lại đồng không và những cây mạ non trắng úa. Đôi lần nghĩ lại, Tầm Thường thấy một ánh mắt mỏi mệt nhìn ruộng lúa của mỗi người, một tiếng thở dài, một nụ cười gượng trên những khuân mặt nhăn nheo, một cái nhìn xa xăm vì những cây lúa. Ngày còn ở lại Tầm Thường không thể cảm nhận được điều đó mặc dù vẫn nghe tiếng thở dài của mẹ, vẫn nghe nhưng chỉ là nghe. Ngày ấy Tầm Thường còn có những mối quan tâm khác, ví dụ như cãi nhau, đánh nhau với em, ví dụ còn đòi hỏi những thứ khác cho bản thân mà không hề biết mảy may suy nghĩ. Giờ mới thấy, bởi mỗi khi Tầm Thường đứng nhìn những hạt mưa rớt dài bên ô cửa kính, lòng se lại, có lúc nước mắt trào ra chẳng cho cái gì, biết đâu trong cơn mưa ấy vẫn có những người đang lặn lội ngoài đồng giống mẹ, giống bà của Tầm Thường
  2. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Time, it needs time. To win back your love again. I will be there, I will be there. Love, only love. Can bring back your love someday. I will be there, I will be there
    Một bản rock ballad, nghe để đầu óc, chân tay hoạt động theo đúng nghĩa đen của nó?Bởi Tầm Thường thấy hơi lẻ loi. Nếu phải chuẩn bị, nấu nướng cho một bữa liên hoan trên dưới 15 người, làm xong bạn chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa nhưng vẫn còn có thể cười . Ăn xong việc thu dọn cũng bạn là chính. Chỉ được phụ một phần nào từ việc mang chén dĩa đã ăn vào,  xong mọi thứ bạn đơ đơ ra, chẳng còn hứng thú trò chuyện với ai nữa vì mệt. Nay Tầm Thường cũng phải như vậy. Thỉnh thoảng vẫn được làm những việc mình thích?Nhưng lại quá mệt khi đã làm xong. Những khi mệt thế này thì lại cần một ai đó bên cạnh, không phải nói gì hoặc để nói những thứ linh tinh và?. kêu mệt! Chỉ là kêu vậy thôi, bởi con người ai chẳng muốn được nghe những lời an ủi vỗ về khi thật sự mệt mỏi. Thực ra, nay Tầm Thường cũng rất vui vì có thể làm được những việc như vậy. Nhưng lúc quay lại, chẳng muốn nói với ai điều gì nữa, lại cứ thấy trống rỗng lẻ loi giữa bao nhiêu người đang cười với mình bởi với tất cả những người đó, Tầm Thường không cần ai động viên hay cảm thông. Chỉ muốn về nhà với mẹ. Có lẽ là cái cảm giác ấy khi trở lại một mình. Không phải là lần đầu nên rồi cũng thấy bình thường. Hầu hết đều vậy. Ngày giáng sinh, cùng hội bạn bè đi chơi. Mắc mưa, phải đứng trú mưa. Tầm Thường đứng kể chuyện , ai cũng cười và ai cũng chọc Tầm Thường, nhưng sau đó, cứ thấy trống rỗng lạ lùng, cảm giác mọi thứ nhẹ và buồn tênh. Đôi khi Tầm Thường cũng cố gắng đừng để cảm thấy quá vui, vì vui xong, chẳng hiểu sao có những khoảng trống không ai lấp đầy được.
    Nếu lúc này ở nhà, Tầm Thường sẽ lên mái nhà đứng một mình hoặc ngồi ở cái bàn học quen thuộc nhìn ra ô cửa sổ nhỏ bên ngoài, cũng có thể có vài người bạn Bình Thường tới rủ đi chơi, hoặc lại ngồi nhìn mẹ ở một khoảng nào đó. Ngồi bóc một tờ lịch treo tường và xếp thành một thứ nào đó. Một bông hoa hoặc một con vật! Đôi khi cũng dành một chút cho riêng mình ! Thỉnh thoảng như lúc này Tầm Thường lại nhớ tới ai đó một chút. Như thể thỉnh thoảng cũng dẹp bớt mọi thứ xung quanh để nhìn mây bay trên trời.
    [​IMG]
    I?Tll fight, babe, I?Tll fight to win back your love again I will be there, I will be there. Love, only love can break down the wall someday. I will be there, I will be there.
  3. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Nghe lá thu mưa gieo mòn gót nhỏ. Đường dài hun hút cho mắt thêm sầu. Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ. Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua. Trên bước chân em âm thầm lá đổ. Chợt buồn xanh buốt cho mình xót xa??
    Những ca khúc Trịnh Công Sơn? Trong cái tĩnh lặng của chiều Tầm Thường muốn để nó cứ tĩnh lặng. Có người nói, sao Tầm Thường lắm suy nghĩ thế?! Suy nghĩ tạo thói quen, thói quen tạo tính cách, tính cách tạo số phận. Giúp người là giúp mình, suy nghĩ về người là suy nghĩ về mình. Tầm Thường giải thích vậy!
    Tuổi trẻ, chuyện muôn thuở đó là con đường mỗi người đang đi, đích đến sẽ là đâu?! Để kỷ niệm 31 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, trên báo thanh niên có diễn đàn ?oNước Việt Nam mhỏ hay không nhỏ?. Là một người trẻ tuổi nên Tầm Thường cũng theo dõi khá đầy đủ và cũng tham gia diễn đàn cùng các bạn đọc. Rất nhiều câu chuyện đáng để suy nghĩ xem, nước Việt Nam nhỏ hay không nhỏ. Bản thân mình nhỏ hay không nhỏ. Đang còn đi học và cũng chuẩn bị bước vào cuộc sống đầy chông gai trước mặt, Tầm Thường cũng lo lắng nhiều cho mình về công việc sau khi ra trường. Nó sẽ đi tới đâu khi mọi cái chẳng tới đâu. Khi tham gia trên diễn đàn ?oNước Việt Nam nhỏ hay không nhỏ?. Một trong rất nhiều kỳ được đăng là câu chuyện về một nhóm ba thanh niên sắp ra trường, cũng giống như Tầm Thường. Họ ngồi nói chuyện với nhau ngay trước cổng trường đang học. Câu chuyện của họ xoay quanh chủ đề ra trường sẽ làm ở đâu và công việc trong một tương lai không xa. Một người trong đó nói ?oSau khi ra trường tao sẽ ra ngoài kia. Ông già nhà tao bảo ra đó vào làm công ty ổng đang làm vài năm, tuy là công ty của nhà nước nhưng mình sẽ có chỗ đứng trước, rồi ổng sẽ cho vốn mở công ty riêng, lúc đó thích bay nhảy thế nào thì tùy?. Một người khác trong số đó nói : ?oCụ khốt nhà tao bảo, sau khi ra trường sẽ mua cho một cái nhà trong này rồi tự làm lấy mà ăn, ra ngoài đó làm gì, chán bỏ mẹ nên được?. Họ nói xong và quay ra hỏi một người thứ ba , người này có vẻ buồn buồn hơi với khuôn mặt đã từng trải qua những năm kiếm sống. Anh nói ?obố mẹ tao chẳng có gì cả, cố gắng nuôi tao chừng đó năm đại học cũng đã khó khăn lắm rồi? . Hai cậu bạn của anh tròn mắt lên hỏi ?o vậy trong suốt thời gian còn trẻ ông bà mày làm gì mà không lo chon con cái đựơc cái gì?! ?" ?oKhi bố mẹ bọn mày đang đi làm những việc kiếm ra tiền để giành cho bọn mày thì bố tao không còn sức để làm việc vì trước đó đã giành cả đời trai trẻ của mình để giành lại hòa bình cho cuộc sống của những con người như bây giờ?. Một tiếng ?oxì ?" ****** là thương binh hả, vậy có gì đáng để tự hào khi mà chẳng lo cho con cái được vào lúc này?.
    Tầm Thường không muốn bình luận, để cho mọi người tự thấy. Mình nhỏ hay lớn, nước Việt Nam nhỏ hay không nhỏ! Không chỉ vậy mà còn rất nhiều thứ khác. Khi ra trường với một tấm bằng trung bình ?" không mua không bán gì trong tay thì chắc chắn những bước đầu tiên sẽ rất lận đận và khó khăn. Không phải mình Tầm Thường biết điều này mà tất cả ai cũng biết. Nhưng trông lại mới thấy. Bao nhiêu những cái bằng khá, giỏi được mua bởi bao nhiêu cái phong bì. Mỗi kỳ thi là mỗi lần nóng lên trong giới sinh viên và cả giáo viên. Thực tế môi trường Tầm Thường đang sống là thế! Không phủ nhận những người đi lên bằng chính sức lực và công lao của mình nhưng cũng không ít người vẫn lấy lỗ hổng trong cơ chế, chính sách nhà nước để làm con đường tiến thân. Gỉa sử bây giờ muốn đăng ký phỏng vấn vào một cơ quan của nhà nước. Không có một cái bằng trong sáng thì hồ sơ sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên chứ đừng nói tới đựơc mời phỏng vấn. Nước Việt Nam nhỏ hay không nhỏ?!
    [​IMG]
    Tuổi trẻ có tất cả mọi thứ, lòng nhiệt huyết, tinh thần, sức lực, trí tuệ. Chỉ có kiến thức và thực tế còn thiếu nên cần phải học. Nhưng cái sự học là phải học cả đời?Tại sao vẫn phải lo lắng cho một điều khá bình thường đó?! Có những người Tầm Thường biết, người thì quá bất mãn với mọi thứ xung quanh mình. Họ luôn nhìn đời, nhìn người với con mắt đầy khinh bỉ, hằn học, ?osay damn it? với tất cả những thứ họ thấy. Được nhiều người quý mến nhưng cũng nhiều người ghét và họ phải chống chọi với những người không thích họ nhiều hơn bởi họ dám nói lên sự thật, và vì nói thẳng thắn một cách phũ phàng. Còn có những người lại thờ ơ với tất cả vì càng nghĩ tới càng chán, vì nó nhan nhản xung quanh, trông đâu cũng thấy. Họ tìm thú vui riêng cho riêng mình, ít quan tâm, ít để ý. Họ cho việc tiêu cực là chuyện bình thường, không lên tiếng, không đấu tranh, không suy nghĩ. Tất cả đều là thế hệ trẻ và hơn Tầm Thường một vài tuổi .
    Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về, gọi bờ cát trắng đêm khuya, gọi hồn liễu rủ lê thê. Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng. ?Ngồi nhìn qua ô cửa sổ mà thấy buồn tênh. Ngày mai Tầm Thường sẽ là ai trong bao nhiêu người đang hối hả bước qua trên con đường ngoài kia?!
     
    Được smiles_future sửa chữa / chuyển vào 21:56 ngày 11/05/2006
  4. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Tuổi trẻ, ngoài sự nghiệp của mình ra, cái ai cũng quan tâm là tình yêu của mỗi người, ai sẽ cùng mình đi chung trên con đường đang đi. Hai mà lại là một. Những người bạn bình thường của Tầm Thường hay nói : trong một xã hội được kêu là ?oăn gấp, học gấp, sống gấp, làm việc gấp? vậy nên yêu cũng phải gấp?. Rất nhiều người Tầm Thường biết đã thực hiện đúng như điều đã nói. Và một con số không nhỏ những người trẻ như Tầm Thường cũng suy nghĩ như vậy. Tình yêu của nam và nữ không còn là một thứ tình cảm thiêng liêng nữa. Nó được đưa ra đong đếm, so sánh, tính tóan trên mọi phương diện. Nó được lấy để bù lại một thứ mà họ thiếu trong một giây phút nhất thời. Tầm Thường chẳng phản đối vì mỗi người có một suy nghĩ, lối sống riêng nhưng chỉ tiếc rằng những gía trị đích thực của cuộc sống đang dần mất đi trong giới trẻ. Một thế hệ đang xây dựng nền kinh tế, văn hóa của đất nước. Đôi khi Tầm Thường cũng muốn bên mình có một cái mới, một người để cùng ngồi nghe những ca khúc Tầm Thường thích khi rảnh rỗi, để cùng làm những việc ngớ ngẩn nhất mà không bị coi là ngớ ngẩn, để có thể nói những lời thương yêu khi muốn nói?nhưng ? ?o ??! Cái gì đến sẽ đến ! Giống một người đã nói tới Tầm Thường. Mỗi người có một con đường riêng, nêu có duyên thì cắt nhau tại một điểm. Nếu có phận thì gặp nhau tại nhiều điểm, nó có thể trùng nhau.! Uh , thì cũng biết vậy!
    Còn với những người xung quanh, Tầm Thường không thể giải thích nổi những thứ tình cảm của mình giành cho họ. Chỉ biết có những cái nó không phải tình yêu nam nữ đơn thuần. Tầm Thường nói rằng, giống như yêu một bông hoa, không chỉ yêu mỗi phần bông của nó. Nếu biết yêu từng cái lá, từng cái gai và cả cành thì nó mới trở nên đẹp, một vẻ đẹp đầy đủ. Với Tầm Thường, cuộc sống cũng tương tự một bông hoa. Có những người là phần cánh hoa. Nó khoe sắc và tỏa mùi hương . Có những người là phần lá hoa hoặc phần cành hoặc đơn giản chỉ là những cái gai.
    [​IMG]
    Một bông hoa sẽ không đẹp nếu thiếu một trong những thứ ấy. Và tất cả những người trong gia đình Tầm Thường, Bình Thường, Thông Thường, Khác Thường, Lạ Thường, Thường Thường làm nên bông hoa đó. Có lẽ đó là cách giải thích đơn giản nhất Tầm Thường có thể giải thích. Hoa không là của riêng ai trên đời nhưng biết nhìn ra vẻ đẹp của nó thì nó sẽ là của riêng mỗi người.
    Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động. Làm sao em biết bia đá không đau?Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau?
  5. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Em ở chốn nào, cho tôi tìm thấy. Trong từng nỗi buồn mênh mông còn đấy. Tôi ngồi lặng lẽ sầu, riêng tôi trong cõi vắng, trông đợi bao giờ tình ấy vẫn xa xăm?Trăng về đêm này, trăng sao buồn bã, như lòng tôi gọi bao năm lạnh giá?
    Cuộc sống, đôi khi vẫn có những kỷ niệm không vui. Thỉnh thoảng Tầm Thường bắt gặp lại trong một khoảng nào đó. Khi vô tình chạm phải, Tầm Thường cứ trơ ra, không yêu, không ghét, không có một chút cảm xúc nào. Người ta bảo: thời gian sẽ làm lành mọi vết thương, nhưng có những vết thương có lẽ theo thời gian nó cứ ăn sâu vào da thịt và không thể lành được mỗi khi nhớ tới?! Tầm Thường vẫn nói ?otha thứ là một món quà của cuộc sống? và cố gắng thực hiện thật tốt điều đó. Nhưng có những cái? Đôi khi tự hỏi rằng, không biết đã tha thứ hay chưa, bỏ qua không có nghĩa là đã tha thứ được. Một lần bị tổn thương, lần sau, Tầm Thường không còn cảm giác với những thứ liên quan tới nó nữa. Không thể tha thứ được cho một điều gì đó. Nó làm Tầm Thường thấy khổ sở hơn rất nhiều thứ bởi không muốn giữ, nó vẫn ở lại.  Vậy nên mới hỏi?Tha thứ , dễ hay khó?! Không phải không muốn, chỉ vì?chính bản thân không thể làm được. Mỗi lần bắt gặp lại điều không vui đã cũ, Tầm Thường chỉ muốn khóc mà không sao khóc nổi, cười lại càng không thể. Chỉ thấy đau mà chẳng biết rõ, đau ở đâu. Vậy nên, Tầm Thường rất sợ sự tổn thương, kể cả không cố ý!
    Vẫn biết cuộc sống luôn không lành lặn. Khi một cái đổ vỡ sẽ có một cái khác được tạo thành. Khi một cánh cửa khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Nó cũng giống như hai sợi dây xoắn của một sợi dây thừng. Nếu thiếu một trong hai sợi dây xoắn đó thì không thành sợi dây thừng?Nhưng vẫn có những đoạn thừng chỉ còn một bên vì một bên đã bị đứt toạc do cọ xát. Những lúc này Tầm Thường chỉ biết chìm vào âm nhạc để cho mọi thứ tự qua đi?Chỉ vì Tầm Thường vô tình check lại một bức hình chụp Screen cũ còn lưu ! Nếu không làm tổn thương thì làm gì có tha thứ, nếu không có tha thứ thì làm gì có lòng bao dung, làm gì có tình yêu! Biết vậy! Và nếu không có sự tổn thương mà chỉ có tình yêu thì chắc sẽ tốt hơn, nhỉ?!
    Mây che trên đầu và nắng trên vai. Đôi chân ta đi sông còn ở lại, con tim yêu thương vô tình chợt gọi, lại thấy trong ta hiện bóng con người?Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt, trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt. Rọi xuống trăm năm một cõi đi về. Lời nào của cây, lời nào cỏ lạ. Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ, ngày qua. Rồi tàn mùa xuân, rồi tàn mùa hạ?Mây che trên đầu và nắng trên vai. Đôi chân ta đi sông còn ở lại, con tim yêu thương vô tình chợt gọi. Lại thấy trong ta hiện bóng con người?? Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy. Một bờ cỏ non một bờ mộng mỵ??Trong ta về lại nhớ ta đi, đi lên non cao đi về biển rộng. Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng. Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì ?Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt?.trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt. Rọi xuống trăm năm một cõi đi về?
    Đừng làm tổn thương những người bạn yêu, dù là rất nhỏ! Nó sẽ tạo một khoảng trống trong trái tim mỗi người mà bạn đã làm điều đó, chẳng biết tới ngày nào mới có người lấp đầy
  6. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Một ngày với những cái không mới. Lúc chưa bắt đầu, Tầm Thường đã biết đôi khi sẽ thấy chênh vênh với chính mình về tất cả mọi cái, và giờ điều đó có thể cũng đang diễn ra. Mùa hè tới đồng nghĩa với mùa thi cũng tới. Sáng tới lớp Tầm Thường đã nhận đuợc lịch thi. Mùa hè tới cũng đồng nghĩa với việc thời gian đang qua đi và mỗi người trẻ tuổi đang trưởng thành từng ngày. Có trưởng thành được không khi người ta chẳng thể lớn lên được trong mọi cái?! Học chỉ có nửa buổi rồi được nghỉ. Một số về, một số ở lại thêm một chút , trong đó có Tầm Thường. Đột nhiên vài người trong lớp Tầm Thường nói đi?xem bói. Nó không phải một lần và đã rất nhiều lần Tầm Thường thấy việc đó. Những người sắp được coi là cử nhân, kỹ sư của đất nước mà chưa dứt ra được cái suy nghĩ cổ hủ, lạc hậu của chính bản thân. Không chỉ có phụ nữ mà có những tín đồ là cả nam giới ngay cạnh Tầm Thường. Một ngày nghỉ, khi Tầm Thường còn đang ngủ đã nghe người gõ cửa, lúc mở cửa ra thì là một người bạn  tới đưa người bạn sống cùng của Tầm Thường đi xem bói. Tầm Thường bảo còn quá sớm vì ngại bạn là người khác phái? thì nhận được câu trả lời ?o Phải đúng giờ mới được!?.
     Thật buồn cười cho những cái đầu trẻ, những con người của thời đại CNTT! Gỉa dối từ cái nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày, vậy thì những cái lớn hơn sao lại không giả dối được?! Đến khi nào mỗi người mới nhận ra được rằng, mình chẳng lớn, kéo theo bao nhiêu thứ khác chẳng lớn lên được. Biết nói tại cái gì bây giờ?!
    Vu vơ cười với chính mình và nhớ tới một vài người trong những giai điệu jazz Pháp!
  7. power_of_thought

    power_of_thought Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    0
    Bác tâm huyết thật đó ! 5* cho bác
  8. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Khi nói chuyện với Bình Thường đang học ở Huế, Tầm Thường luôn thấy vui . Bình Thường học sư phạm. Nếu nói về tương lai, Tầm Thường chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ trở về quê ?" nơi Tầm Thưỡng đã sinh ra và lớn lên mặc dù với Tầm Thường quê hương là một phần của cuộc sống. Có những cái không phải muốn là được. Bình Thường hỏi về những vùng quê mà Tầm Thường đã đi qua. Cũng như Tầm Thường, việc trở về quê hương của Bình Thường không phải dễ dàng. Nếu muốn ở lại chính nơi Bình Thường đang học thì phải có hộ khẩu trong khi đó Bình Thường chẳng có gì ngoài bản thân và hai bàn tay trắng. Bình Thường nói, sau khi thực tập, nghỉ hè, Bình Thường muốn tới một số nơi, bất cứ nơi đâu cần, Bình Thường sẽ tới đó sau khi ra trường. Bình Thường bảo, còn trẻ, cống hiến được gì cho đời thì cứ làm cho tốt. Ai không thấy hạnh phúc khi được nghe những lời đó?! Vẫn còn rất nhiều người đang từng ngày muốn xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Những bài báo được Tầm Thường tìm và gửi tới cho Bình Thường đọc. Còn rất nhiều vùng quê nghèo cần những con người như Bình Thường, chỉ sợ không có ai dám tới. Tầm Thường bảo với Bình Thường :?oỞ đâu nhưng nếu cống hiến hết mình cũng đều tốt cả. Mình sẽ tìm thấy hạnh phúc khi bắt đầu biết sống.?. Những người như Bình Thường, không phải người cần đất mà là đất cần người.
    Nhắc tới Bình Thừơng, Tầm Thường luôn nhớ nhiều thứ. Nhớ rằng khi mới bước vào năm nhất. Có lúc Tầm Thường tưởng rằng đang nghe thấy Bình Thường cười. Nhớ?sau khi nhập học. Một lần nhận được mười ba lá thư liền một lúc, từ khi Tầm Thường đi cho tới lúc nhận được thư khoảng hơn 2 tháng. Nhớ rằng, có lúc vào mùa đông chỉ vì hứng, Tầm Thường bắt Bình Thường đi trong mưa để tìm mua kem. Ngày tháng dần làm người ta trở nên lười và bình thản hơn với mọi thứ. Giờ cả Tầm Thường và Bình Thường chẳng còn hay viết thư cho nhau nữa nhưng vẫn thấy ấm lòng khi nghĩ tới nhau. Lại mong sẽ được gặp Bình Thường vào một ngày sớm nhất, để hai đứa lại cùng cười, cùng nói, cùng kể cho nhau nghe những niềm vui, những điều mình nghĩ và mình thấy. Trông lại bức hình chụp chung bên cổng trường năm xưa, đắng trước là cồng trường. Đằng sau là một dòng sông và cánh đồng lại thấy bao nhiêu kỷ niệm ùa về.
    Nơi này phố đông nhưng lòng tôi nào có vui. Những đêm gió mưa tôi càng nhớ nghe xốn xang nhiều. Tôi thầm ước ao quay về nơi miền chốn xưa, có cô gái quê áo bà ba mái tóc thề. Tôi rất muốn về ôn kỷ niệm dấu yêu, lòng tôi rất nhớ nhà, nhớ nhà. Nhớ căn nhà xưa thời ấu thơ hay mộng mơ, bao năm cách xa cánh diều cũng bay thật xa?Nay dù cách xa nhưng lòng tôi vẫn thiết tha. Nhớ đôi mắt ai đêm ngày ngóng trông bước tôi về. Tôi thầm ước ao như loài chim bay rất cao. Vút đôi cánh xa bay về nơi chốn quê nhà?
  9. smiles_future

    smiles_future Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/11/2004
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Letõ?Ts keep your mind garden beautiful õ?" Ernest K.S Hunt.õ?ƯMỏằTt cÂu nói rỏƠt hay và Tỏ** Thặỏằng rỏƠt thưchõ?Ư Có lúc Tỏ** Thặỏằng hặĂi sỏằÊ 'iỏằu ỏƠy. MỏằTt mơnh 'i trên mỏằTt con 'ặỏằng, 'ôi khi ai câng thỏƠy mỏằ?t mỏằi, vơ phỏÊi lo lỏng, suy nghâ nhiỏằu thỏằâ. Chỏằ? sỏằÊ rỏng tỏằ>i mỏằTt ngày cuỏằTc sỏằ'ng sỏẵ vại dỏưp tỏƠt cỏÊ nhỏằng thỏằâ Tỏ** Thặỏằng 'Ê thỏƠy nên chỏng dĂm nói õ?o'ỏạpõ? nhiỏằu, nhặng thỏằ?nh thoỏÊng vỏôn muỏằ'n nói õ?o nó thỏưt tuyỏằ?t!õ?.
    Đỏằâng giỏằa trỏằi hoa phặỏằÊng cỏằĐa mạa hă nghe tiỏng hĂt cỏằĐa Enya Tỏ** Thặỏằng thỏƠy lòng nhỏạ bỏông. Có lúc Tỏ** Thặỏằng bỏÊo Thông Thặỏằng, sỏẵ có mỏằTt chiỏằu nào 'ó, ỏằY nặĂi không phỏÊi nặĂi Thông Thặỏằng 'Ê sinh ra và lỏằ>n lên, Thông Thặỏằng sỏẵ 'ỏằâng mỏằTt mơnh nhặ Tỏ** Thặỏằng 'ang 'ỏằâng lúc ỏƠy, thỏƠy chỏng vặặĂng vỏƠn gơ, chỏng nghâ ngỏằÊi gơõ?Ưnhặng nhỏằng lúc thỏ lỏĂi thỏƠy rỏƠt rà vỏằ tỏƠt cỏÊ mỏằi thỏằâ. Nhỏằng cĂi 'ỏằ<nh làm cho Thông Thặỏằng, theo thỏằi gian, Tỏ** Thặỏằng chỏng làm tiỏp 'ặỏằÊc nhiỏằu. Vơ bỏưn, vơ õ?Ư!
    õ?ƯMay it be, an evening star. Shines down upon you. May it be when darkness falls.Your heart will be true.You walk a lonely road. Oh, how far you are from home.
    Muỏằ'n nói mỏằTt chút vỏằ>i Thông Thặỏằng. MỏƠy bỏằa nay, Tỏ** Thặỏằng làm mỏƠy cĂi 'ó 'ặỏằÊc rỏƠt ưt mỏãc dạ 'ôi lúc câng muỏằ'n. Không làm 'ặỏằÊc vơ cỏằâ bỏt 'ỏĐu là chỏng còn hỏằâng thú gơ nỏằa. Không có hỏằâng thú thơ Tỏ** Thặỏằng không muỏằ'n làm vơ nó không xuỏƠt phĂt tỏằô viỏằ?c muỏằ'n làm và làm bỏng chưnh tơnh cỏÊm cỏằĐa Tỏ** Thặỏằng. Vỏưy nên thôi, lỏĂi 'ỏằf 'ỏƠy. CĂi dÂy cỏằTt tóc cỏằĐa Tỏ** Thặỏằng mỏằ>i bỏằ< 'ỏằât ra, lặỏằi không muỏằ'n lỏƠy dÂy khĂc cỏằTt lỏĂi. Nóng quĂ! Bỏằa nay ỏằY trặỏằng cỏằĐa Tỏ** Thặỏằng hoa phặỏằÊng nỏằY nhiỏằu lỏm.
    [​IMG]
    Nhơn thỏƠy hoa phặỏằÊng nỏằY, Tỏ** Thặỏằng luôn thỏƠy mỏằTt cĂi gơ 'ó, có lỏẵ vỏưy! Có nhỏằng lúc nhặ lúc này, khi 'Ê kỏt thúc mỏằTt ngày, câng có thỏằf coi 'Ây nhặ nhỏưt kẵ cỏằĐa Tỏ** Thặỏằng Thông Thặỏằng ỏĂ! Hm, còn nhiỏằu hặĂn thỏ nỏằa õ?Ư rỏằ"i Thông Thặỏằng sỏẵ biỏt 'ó là cĂi gơ! Tỏ** Thặỏằng vỏôn hay nhặ vỏưy! Khi sinh nhỏưt lỏĐn 20 cỏằĐa Tỏ** Thặỏằng, Thông Thặỏằng chúc mỏằTt cÂu, gơ ẵ nhỏằ??! Hơnh nhặ làõ?Ư.bỏằ>t mặĂ mỏằTng 'i và sỏẵ trặỏằYng thành hặĂnõ?ƯGiỏằ Tỏ** Thặỏằng không nhỏằ> rà nỏằa. Câng 'úng mà câng õ?oõ?Ưõ?õ?Ư Vỏằ>i Thông Thặỏằng, Tỏ** Thặỏằng lúc nào mà chỏng nhỏằ vỏưy, nhỏằ?! CĂi này chỏc Tỏ** Thặỏằng nói không sai rỏằ"i. Tỏ** Thặỏằng câng có thỏƠy mơnh lỏằ>n ỏằY chỏằ- nào 'Âuõ?Ưvỏưy nên vỏôn cỏĐn Thông Thặỏằng nhỏc nhỏằY khi quên. Hm, cỏĐn mỏằTt ngặỏằi nhỏc nhỏằY Thông Thặỏằng ỏĂ! Buỏằ"n cặỏằi quĂ, lỏĂi muỏằ'n rỏằĐ Thông Thặỏằng 'i bặĂi. Trỏằi 'ang mặa, khi mặa mà ỏằY dặỏằ>i hỏằ" bặĂi thơ tuyỏằ?t lỏm. Thông Thặỏằng hÊy thỏằư 'i, rỏằ"i sỏẵ thỏƠy. Nghe mặa tỏằ dặng Tỏ** Thặỏằng muỏằ'n 'i dỏ** mặa, chỏằ? muỏằ'n thôi vơ 'ôi khi vỏôn hặĂi hÂm hÂm vỏưy. Muỏằ'n nhặng giỏằ là 'êm, vỏằ>i lỏĂi dỏ** mặa mỏằTt mơnh câng chỏng khoĂi lỏm. Tỏ** Thặỏằng 'ang nghe bỏÊn Believe in you. Châp tỏãng Thông Thặỏằng mỏằTt 'oỏĂnõ?ƯKhi xa rỏằ"i, lúc chỏằ? có mỏằTt mơnh, nỏu Thông Thặỏằng mỏằY nhỏằng bỏÊn này lên nghe, sỏẵ thỏƠy 'iỏằu Tỏ** Thặỏằng muỏằ'n nói.
    Follow your heart . Let your love lead through the darkness . Back to a place you once knew.I believe I believe I believe in you .Follow your dreams .Be yourself an angel of kindness .There''s nothing that you cannot do .I believe I believe I believe in you.
  10. 365ngaysongvuive

    365ngaysongvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2006
    Bài viết:
    540
    Đã được thích:
    0
    Những thứ mà bạn cho rằng là tầm thường thì với tôi nó đều có 1 giá trị nhất định.
    Trong 1 giờ giảng bài, có người coi bài giảng của thầy chỉ là tầm thường, với tôi, đó là học.
    Trong 1 cuộc ẩu đả, có người cho rằng nó vô bổ, với tôi, đó là dạy.

Chia sẻ trang này