1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

...ta rêu rao đời mình...

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi calvados, 03/03/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0

    Quái dị, hôm nào cũng tự nhắc, không được vào mấy chỗ có ma đó, không được vào...!!!( Thằng bạn một lần đi cùng tròn xoe mắt, thành thật kinh ngạc : Cậu ạ, chắc chắn là những chỗ thế này có ma đấy! Rõ ràng là tiền trong túi tớ, tớ cũng không có ý định móc ra, thế mà nó tự chui ra này, sợ quá! Ta đã bò ra cười, khổ thân mấy cái siêu thị ). Ừhm, nhưng quả thật ta đã từng giải trí như thế, lang thang chui vào những phù phiếm đẹp đẽ này, mang về cho mình một niềm vui nho nhỏ tan nhanh như bong bóng xà phòng. Cũng còn may, bệnh vẫn chưa quá nặng. Nhưng cả tháng nay, cứ khi nào chui vào mấy chỗ này, ta lại như kẻ nửa say, bâng khuâng không biết đã uống hay chưa, hay có nên uống nữa không nếu đã uống rồi, tần ngần quanh quẩn bên mấy dãy kệ la liệt lửa đóng chai. Tìm, ừ, biết là không có rồi nhưng vẫn như tìm kiếm( cũng như đêm đêm biết phải đi ngủ mà vẫn chong ngóc đèn sáng rực). Nhìn, ừ, biết là nhìn rồi lại quên béng đi thôi những cái tên loằng ngoằng này, nhưng vẫn nhìn( như vẫn ngày ngày cố thu yêu thương vào mắt, như sợ hiện tại qua đi quá nhanh, như sợ lãng phí). Thèm, ừ, biết là uống không ra gì, vài giọt đã lửng lơ, mà vẫn thèm( thì cũng như bàn tay bé nhỏ như đồng hồ cát, cuộc đời trôi qua kẽ tay như cát).
    Cô bạn nhắn tin không tìm thấy cái ta nhờ mua, chắc về tay không. Ờ, cũng chả sao, cũng buồn cười.
    Một đêm lang thang đúng nghĩa không biết đi đâu, để gió thổi tung hết rác rưởi trong đầu( hehhe, tung lên chút thôi ,hoành tráng chút thôi, gió lặng đâu lại vào đó),để mặt đường nuốt lo sợ, cây cối ngạo che run rẩy, bụi đâm nhàu nát...Mắt cay xè vì khô, ruột gan quằn quại như có cả bầy khủng long màu da cam nhảy múa, chân tay run rẩy không cách nào trấn an như trong cơn cuồng khấu. Từng chiếc xe tải ào qua như tốc lên, như bóc toạc từng lớp vỏ của củ hành, càng đi càng thấy ta nhỏ lại, những ảo giác về tỉ lệ, khoảng cách thường chỉ xuất hiện trong giấc ngủ bỗng hiện ra, choáng ngợp. Những giấc mơ không chồng chéo những giấc mơ nữa, những giấc mơ lẩn khuất trong đời sống ban ngày, những ảo giác chen lẫn cảm giác, không còn biết đâu là đâu nữa.
    Cô em, vào nhà tu kín đi thôi, mụ phù thuỷ đen đã xuất đầu lộ diện rồi, sẽ không ai xua mụ đi được.
    Cây cỏ, hoa lá, chim chóc,bầu trời, biển, đất,..nói với ta lời gì đi chứ?
  2. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Chiều thứ bẩy,quán cafe âm u nín thở chờ cơn mưa. Quãng thời gian lặng lẽ ngả người vào thành ghế thảnh thơi, chợt rơi xuống chuỗi dồn dập, chuỗi ngủ sụp xuống mí mắt ngắn ngủi, chuỗi đi lại, gặp gỡ chồng chéo trên nền nắng chói chang. Quán cafe chiều thứ bẩy,chìm vào màu lơ đãng gà gật trước chờ đợi quá dài một cơn mưa.Mây xám đủng đỉnh đến rồi đứng lại, nhẩn nha chờ gió lạnh. Quán cafe như con sông lưỡng lự trước ngã ba, luẩn quẩn trong lòng, lười biếng phải đưa ra quyết định, rồi chán chường nhắm mắt, trôi.Quán cafe như kẻ nửa say, ngập ngừng không biết có uống tiếp hay không, nửa thèm một cơn say ngây ngất đưa hồn lên đỉnh núi, nửa nuối tiếc một bảng lảng bâng khuâng lơ lửng lưng chừng..
    Có những lúc như lúc này đây, ta thấy hít thở phải được coi là một công việc, một công việc nặng nhọc. ***g ngực phập phồng như chịu sức nặng mấy tầng nước sâu, hơi thở đi vào cơ thể và muốn chết lặng đi, trong dòng máu đang đen dần, không muón thoát ra ngoài. Bởi ra ngoài là ra dưới một tính chất khác, một chất chứa khác.
    Những lúc như lúc này đây, ngắm nhìn trời đất, cây cỏ, hoa lá..ta chỉ muốn thân xác này tan đi, cho ta thành một cọng cỏ, một nhành lá, một sợi mây, hoà vào cái phù du xuyên suốt mọi vĩnh hằng kia, trở thành một mặt nạ ngắn ngủi phủ chụp lên khuôn mặt vô hình của bất tử.
    Những lúc như lúc này đây, ngắm nhìn những con người quanh ta, ta chìm vào nỗi ngạc nhiên lớn lao. Những vui cười, âu yếm, gần gũi,...tất cả rõ ràng, minh xác quá trước mắt ta, nhưng ngăn cách với ta bởi một tấm kính dày và trong suốt. Những con người này, dường như chỉ cách ta một tầm tay với, nhưng lại xa như ảo ảnh của một kẻ kiệt sức lê chân trong sa mạc. Và cả ta nữa, ta cũng đang là ảo ảnh xa vời vợi của một ngắm nhìn nào đây?
    Quán cafe chiều thứ bẩy, ốc đảo thời gian rơi xuống chợt ngủ quên bên thời khoá biểu dày đặc, ngủ quên bên thềm thành phố cuộn trào như con sông trong mùa mưa lũ.
    Quán cafe chiều thử bẩy, cơn triều dâng xoá lấp mọi cố gắng thêu hoa bôi mực lên mặt cát, cơn triều dâng xoá tan mọi cố gắng vui buồn xao động vẽ lên mặt người.
    Nghĩa lý gì không, những gợn lăn tăn của mặt nước đòi duổi theo cơn gió?
    Đáng gì không, những gợn lăn tăn trên khuôn mặt nhăn lại đau đớn trước một ánh nhìn hướng về nơi khác?
    (14052005)
    Được calvados sửa chữa / chuyển vào 18:17 ngày 15/05/2005
  3. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Chiều thứ bẩy,quán cafe âm u nín thở chờ cơn mưa. Quãng thời gian lặng lẽ ngả người vào thành ghế thảnh thơi, chợt rơi xuống chuỗi dồn dập, chuỗi ngủ sụp xuống mí mắt ngắn ngủi, chuỗi đi lại, gặp gỡ chồng chéo trên nền nắng chói chang. Quán cafe chiều thứ bẩy,chìm vào màu lơ đãng gà gật trước chờ đợi quá dài một cơn mưa.Mây xám đủng đỉnh đến rồi đứng lại, nhẩn nha chờ gió lạnh. Quán cafe như con sông lưỡng lự trước ngã ba, luẩn quẩn trong lòng, lười biếng phải đưa ra quyết định, rồi chán chường nhắm mắt, trôi.Quán cafe như kẻ nửa say, ngập ngừng không biết có uống tiếp hay không, nửa thèm một cơn say ngây ngất đưa hồn lên đỉnh núi, nửa nuối tiếc một bảng lảng bâng khuâng lơ lửng lưng chừng..
    Có những lúc như lúc này đây, ta thấy hít thở phải được coi là một công việc, một công việc nặng nhọc. ***g ngực phập phồng như chịu sức nặng mấy tầng nước sâu, hơi thở đi vào cơ thể và muốn chết lặng đi, trong dòng máu đang đen dần, không muón thoát ra ngoài. Bởi ra ngoài là ra dưới một tính chất khác, một chất chứa khác.
    Những lúc như lúc này đây, ngắm nhìn trời đất, cây cỏ, hoa lá..ta chỉ muốn thân xác này tan đi, cho ta thành một cọng cỏ, một nhành lá, một sợi mây, hoà vào cái phù du xuyên suốt mọi vĩnh hằng kia, trở thành một mặt nạ ngắn ngủi phủ chụp lên khuôn mặt vô hình của bất tử.
    Những lúc như lúc này đây, ngắm nhìn những con người quanh ta, ta chìm vào nỗi ngạc nhiên lớn lao. Những vui cười, âu yếm, gần gũi,...tất cả rõ ràng, minh xác quá trước mắt ta, nhưng ngăn cách với ta bởi một tấm kính dày và trong suốt. Những con người này, dường như chỉ cách ta một tầm tay với, nhưng lại xa như ảo ảnh của một kẻ kiệt sức lê chân trong sa mạc. Và cả ta nữa, ta cũng đang là ảo ảnh xa vời vợi của một ngắm nhìn nào đây?
    Quán cafe chiều thứ bẩy, ốc đảo thời gian rơi xuống chợt ngủ quên bên thời khoá biểu dày đặc, ngủ quên bên thềm thành phố cuộn trào như con sông trong mùa mưa lũ.
    Quán cafe chiều thử bẩy, cơn triều dâng xoá lấp mọi cố gắng thêu hoa bôi mực lên mặt cát, cơn triều dâng xoá tan mọi cố gắng vui buồn xao động vẽ lên mặt người.
    Nghĩa lý gì không, những gợn lăn tăn của mặt nước đòi duổi theo cơn gió?
    Đáng gì không, những gợn lăn tăn trên khuôn mặt nhăn lại đau đớn trước một ánh nhìn hướng về nơi khác?
    (14052005)
    Được calvados sửa chữa / chuyển vào 18:17 ngày 15/05/2005
  4. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Mauphis, sáng nay ta ngồi với một cô gái nhắc ta nhớ về ngươi, bạn ạ. Khốn khổ, đã biết những cố gắng gặp gỡ, gần gũi rồi cũng tan như bong bóng xà phòng, nỗi trống rỗng sau vỡ vụn của hào quang còn đáng sợ hơn một kéo dài mù mịt thăm thẳm, nhưng nào ai ngăn được nỗi thèm khát muôn đời được sẻ chia, được an ủi, được yêu quý...Người đến rồi người lại đi, nỗi trống vắng của một lỗ hổng sâu còn gây đau đớn hơn nỗi phẳng lặng của một trống rỗng. Nhưng trái tim của ta, của cô gái đó, của ngươi, và của bao nhiêu người nữa, có khi nào chịu nghe lời răn già cả của con dế lý trí? Trái tim vá víu đến nát bét vẫn cứ háo hức đòi một lần nữa vỡ tan, một lần nữa cạn kiệt.
    Buổi sáng nay ta nói chuyện với cô gái đó thật nhiều, về những thú vui bé nhỏ lười biếng của ta, những cuốn sách ta đọc. Cô gái say mê kể ta nghe những đam mê, những cảm giác choáng ngợp của cô ấy. Sau đó, ta đã như kẻ kiệt sức. Ngươi đã bao giờ thế chưa Mauphis? Cho đi cho đến khi rỗng tuếch? Ai nói rằng nói chuyện là để giải khuây, vui vẻ nhẹ nhàng?

  5. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Mauphis, sáng nay ta ngồi với một cô gái nhắc ta nhớ về ngươi, bạn ạ. Khốn khổ, đã biết những cố gắng gặp gỡ, gần gũi rồi cũng tan như bong bóng xà phòng, nỗi trống rỗng sau vỡ vụn của hào quang còn đáng sợ hơn một kéo dài mù mịt thăm thẳm, nhưng nào ai ngăn được nỗi thèm khát muôn đời được sẻ chia, được an ủi, được yêu quý...Người đến rồi người lại đi, nỗi trống vắng của một lỗ hổng sâu còn gây đau đớn hơn nỗi phẳng lặng của một trống rỗng. Nhưng trái tim của ta, của cô gái đó, của ngươi, và của bao nhiêu người nữa, có khi nào chịu nghe lời răn già cả của con dế lý trí? Trái tim vá víu đến nát bét vẫn cứ háo hức đòi một lần nữa vỡ tan, một lần nữa cạn kiệt.
    Buổi sáng nay ta nói chuyện với cô gái đó thật nhiều, về những thú vui bé nhỏ lười biếng của ta, những cuốn sách ta đọc. Cô gái say mê kể ta nghe những đam mê, những cảm giác choáng ngợp của cô ấy. Sau đó, ta đã như kẻ kiệt sức. Ngươi đã bao giờ thế chưa Mauphis? Cho đi cho đến khi rỗng tuếch? Ai nói rằng nói chuyện là để giải khuây, vui vẻ nhẹ nhàng?

  6. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Cho bé yêu.(Tội lỗi, cảm xúc dành cho người khác thì lúc nào ta cũng tuôn ra ngòi bút- hay bàn phím, tuỳ hoàn cảnh..mà với bé, ta cứ như kẻ lẩn trốn)
    Bé gửi tin nhắn: "Thân xác nặng trịch, tay chân rã rời.Chỉ muốn nhắm mắt lại và không bao giờ tỉnh dậy nữa". Biết trả lời bé làm sao đây?thương em quá, mà bất lực quá, biết nói gì, biết làm gì cho bé đây? Bé yêu ơi, thôi thì chưa tới thời điểm kết thúc, thì hãy tiếp tục vậy, cho dù tiếp tục đó có thế nào. Và, hãy cố gắng, từng chút một, cố gắng trong kiệt quệ, trong cạn kiệt, trong tàn lụi, bởi một chút đó, sẽ là hơi thở cho ta tiếp tục một kéo dài. Bởi biết sau đêm ao ước nằm mãi mãi này, sẽ là một ngày dài lắm bé ơi, bởi phải vượt qua bằng chính đôi chân mình rã rời, bằng chính đôi tay mình lạnh giá, bằng chính trái tim mình rạn vỡ. Sẽ không có ai cận kề bé đời đời, sẽ không có đôi tay nào ủ ấm bé đêm đêm, sẽ không có đôi mắt nào theo bé ngày ngày...dù ai đó có yêu thương bé, như ta đây. Ai trên đời này không cô quạnh hở bé ơi, cố gắng lại gần, cố gắng sưởi ấm, có khác gì cố gắng đem nắng sa mạc thảy vào băng tuyết hai đầu địa cực, bé ơi. Rồi buồn đau, rồi oán trách ...
    Ta có nói ngàn lần, ta yêu bé, liệu có thể nào làm bé thấy đủ không?
  7. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Cho bé yêu.(Tội lỗi, cảm xúc dành cho người khác thì lúc nào ta cũng tuôn ra ngòi bút- hay bàn phím, tuỳ hoàn cảnh..mà với bé, ta cứ như kẻ lẩn trốn)
    Bé gửi tin nhắn: "Thân xác nặng trịch, tay chân rã rời.Chỉ muốn nhắm mắt lại và không bao giờ tỉnh dậy nữa". Biết trả lời bé làm sao đây?thương em quá, mà bất lực quá, biết nói gì, biết làm gì cho bé đây? Bé yêu ơi, thôi thì chưa tới thời điểm kết thúc, thì hãy tiếp tục vậy, cho dù tiếp tục đó có thế nào. Và, hãy cố gắng, từng chút một, cố gắng trong kiệt quệ, trong cạn kiệt, trong tàn lụi, bởi một chút đó, sẽ là hơi thở cho ta tiếp tục một kéo dài. Bởi biết sau đêm ao ước nằm mãi mãi này, sẽ là một ngày dài lắm bé ơi, bởi phải vượt qua bằng chính đôi chân mình rã rời, bằng chính đôi tay mình lạnh giá, bằng chính trái tim mình rạn vỡ. Sẽ không có ai cận kề bé đời đời, sẽ không có đôi tay nào ủ ấm bé đêm đêm, sẽ không có đôi mắt nào theo bé ngày ngày...dù ai đó có yêu thương bé, như ta đây. Ai trên đời này không cô quạnh hở bé ơi, cố gắng lại gần, cố gắng sưởi ấm, có khác gì cố gắng đem nắng sa mạc thảy vào băng tuyết hai đầu địa cực, bé ơi. Rồi buồn đau, rồi oán trách ...
    Ta có nói ngàn lần, ta yêu bé, liệu có thể nào làm bé thấy đủ không?
  8. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Trong HỒNG LÂU MỘNG, có một đoạn đối thoại nhỏ không biết vì sao làm ta nhớ hoài. Em Tần, mồ côi mẹ ,nhà nghèo, mang thân ăn nhờ ở đậu, khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng ủ rũ, lúc nào cũng hờn ghen tị nạnh với những cô gái khác may mắn hơn em - là em nghĩ thế - nhất là Bảo Thoa. Anh chàng Bảo Ngọc khốn khổ giữa hai cô gái một hôm ngạc nhiên thấy hai cô vui vẻ với nhau như chị em. Chờ tới lúc chỉ còn hai người, Bảo Ngọc đọc cho em Tần nghe một câu thơ(mà đương nhiên là ta cóc nhớ), khen rằng thơ hay lắm, nhưng hay hơn cả là ở câu "tự bao giờ " hỏi vậy chứ Tần có biết tự bao giờ...Điều làm ta nhớ, có lẽ vì niềm vui khi ta phát hiện ra ẩn ý của câu hỏi, quá phức tạp với một đứa trẻ chưa tới 15 tuổi, có lẽ vì niềm giao cảm giữa hai con người yêu nhau đó.
    Ừ, thế tự khi nào nhỉ?
    Tự khi nào ta câm lặng?
    Câm lặng mà lải nhải những vô nghĩa, những vay mượn, những biểu hiện chính ta không hiểu hết, không nắm bắt trọn vẹn.Câm lặng vì không đủ lời, đủ ý, đủ tình mà nói, mà nói ra là ngượng ngùng, là chết lặng từ lời chưa thoát.
    Tự khi nào ta chỉ còn biết cười mà hỏi : À thế à?
    Thế à những gì ta có mà ta không biết, hay ta ngộ nhận là ta có mà ta không hề có.
    Trưa đổ nắng, người đổ lệ. Khóc cười không kiểm soát, không nguyên cớ. Đọc như điên, ăn như điên, nhận vào tất cả trong cơn đói cuồng dại mà không lường được sức chứa đựng. Có sao đâu, đâu phải nhận vào là ở lại hết, ở lại là ở lại những gì giống ta, thuộc về ta, chứa chấp nổi ta, thế thì cơn cớ gì mà băn khoăn nhiều ít, đúng sai. Cơn cớ gì mà khóc cười được mất, cơn cớ gì mà khóc than đau khổ. Niềm vui hay nỗi buồn, cũng chỉ là đỉnh cực đại hay cực tiểu của một triều dâng, nhưng chỉ có được khi vắt ngang qua đường thẳng tạo bởi chính định giá của ta, nào có liên quan gì tới chính cơn triều dâng ấy.
    Tự bao giờ ta hoang mang cùng cực khi nhận ra, không phải người khác mang niềm vui, nỗi thống khổ, sự tổn thương cho ta, mà chính là ta. Tự chính ta?
    Tự bao giờ ta kinh hoàng nhìn thấy biết bao nhiêu cô đơn quanh ta, từ hồn ma ngàn năm trước, từ ám ảnh những giấc mơ, từ cuộc sống hiện tại đang vùn vụt trôi...mà không cách nào, không cách nào lại gần nhau, không cách nào chỉ cho nhau thấy cái ma trận tự giăng mắc.
    Tự bao giờ trong những cơn mơ ta lải nhải những lời câm lặng?
  9. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Trong HỒNG LÂU MỘNG, có một đoạn đối thoại nhỏ không biết vì sao làm ta nhớ hoài. Em Tần, mồ côi mẹ ,nhà nghèo, mang thân ăn nhờ ở đậu, khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng ủ rũ, lúc nào cũng hờn ghen tị nạnh với những cô gái khác may mắn hơn em - là em nghĩ thế - nhất là Bảo Thoa. Anh chàng Bảo Ngọc khốn khổ giữa hai cô gái một hôm ngạc nhiên thấy hai cô vui vẻ với nhau như chị em. Chờ tới lúc chỉ còn hai người, Bảo Ngọc đọc cho em Tần nghe một câu thơ(mà đương nhiên là ta cóc nhớ), khen rằng thơ hay lắm, nhưng hay hơn cả là ở câu "tự bao giờ " hỏi vậy chứ Tần có biết tự bao giờ...Điều làm ta nhớ, có lẽ vì niềm vui khi ta phát hiện ra ẩn ý của câu hỏi, quá phức tạp với một đứa trẻ chưa tới 15 tuổi, có lẽ vì niềm giao cảm giữa hai con người yêu nhau đó.
    Ừ, thế tự khi nào nhỉ?
    Tự khi nào ta câm lặng?
    Câm lặng mà lải nhải những vô nghĩa, những vay mượn, những biểu hiện chính ta không hiểu hết, không nắm bắt trọn vẹn.Câm lặng vì không đủ lời, đủ ý, đủ tình mà nói, mà nói ra là ngượng ngùng, là chết lặng từ lời chưa thoát.
    Tự khi nào ta chỉ còn biết cười mà hỏi : À thế à?
    Thế à những gì ta có mà ta không biết, hay ta ngộ nhận là ta có mà ta không hề có.
    Trưa đổ nắng, người đổ lệ. Khóc cười không kiểm soát, không nguyên cớ. Đọc như điên, ăn như điên, nhận vào tất cả trong cơn đói cuồng dại mà không lường được sức chứa đựng. Có sao đâu, đâu phải nhận vào là ở lại hết, ở lại là ở lại những gì giống ta, thuộc về ta, chứa chấp nổi ta, thế thì cơn cớ gì mà băn khoăn nhiều ít, đúng sai. Cơn cớ gì mà khóc cười được mất, cơn cớ gì mà khóc than đau khổ. Niềm vui hay nỗi buồn, cũng chỉ là đỉnh cực đại hay cực tiểu của một triều dâng, nhưng chỉ có được khi vắt ngang qua đường thẳng tạo bởi chính định giá của ta, nào có liên quan gì tới chính cơn triều dâng ấy.
    Tự bao giờ ta hoang mang cùng cực khi nhận ra, không phải người khác mang niềm vui, nỗi thống khổ, sự tổn thương cho ta, mà chính là ta. Tự chính ta?
    Tự bao giờ ta kinh hoàng nhìn thấy biết bao nhiêu cô đơn quanh ta, từ hồn ma ngàn năm trước, từ ám ảnh những giấc mơ, từ cuộc sống hiện tại đang vùn vụt trôi...mà không cách nào, không cách nào lại gần nhau, không cách nào chỉ cho nhau thấy cái ma trận tự giăng mắc.
    Tự bao giờ trong những cơn mơ ta lải nhải những lời câm lặng?
  10. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0

    Được calvados sửa chữa / chuyển vào 20:19 ngày 22/05/2005

Chia sẻ trang này