1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ta viết cho ta?

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi xml_q84, 25/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. oceansua

    oceansua Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/01/2003
    Bài viết:
    1.393
    Đã được thích:
    0
    Đôi khi con người cũng cần phải nghỉ ngơi chứ, hihi, Sau những gì cống hiến không trọn vẹn, có những thiếu xót, có những điều chưa làm được. Có những thứ mà cần phải suy nghĩ thêm, nhiều, nhiều vấn đề quá nhỉ.... Thôi, thời gian của sự nghỉ ngơi, thì cần phải nghỉ ngơi, đâu có thể nghĩ ngợi quá nhiều được cứ. Con người mà, chứ đâu phải máy móc mà lập trình, tính toán hay lưu thứ cần làm sẵn được. HIểu được máy móc đã khó, huống chi hiểu con người.
    Nghỉ ngơi vui vẻ.
  2. chieclatinhyeu

    chieclatinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2006
    Bài viết:
    2.885
    Đã được thích:
    0
    Mệt và rất mệt!
    Đôi khi thấy cuộc sống với bao lo toan và những điều phải nghĩ....Mong luôn được thấy sau mỗi ngày làm việc sẽ gặp và nói hết để tâm hồn lại thanh thản và bình yên.Song...hình như ko fải lúc nào cũng thế....Khó hiểu vậy sao !?!?
    Nhiều lúc thấy uh, vậy đó , biết là thế đó ...mà nhiều lúc lại xa xăm ....chẳng hiểu gì ....buồn lắm.....Đôi khi vui vì có những tin nhắn hỏi thăm , những buổi gặp gỡ bạn bè rất vui...để rồi lâu lâu nỗi buồn vẫn xen kẻ....để làm gì vậy ? Ko mún mà...thật đấy.... Lại mỉm cười với đứa bạn thân :" Mi ơi ta chán "
    Nhiều khi thấy lạ , một chút gì đó cũng vui vui khi mình là chỗ tựa cho bạn bè có thể tâm sự....Một ngày....hai ngày...cho đến chừng ấy năm ....vẫn ko thay đổi.... Phải chẳng thời gian hình như quên lãng mất điều này???
    À ơi....khuya rồi....Cả nhà ngủ ngon nha...
  3. dentai

    dentai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2003
    Bài viết:
    2.166
    Đã được thích:
    0
    Đúng là cha ông ngày xưa nói ko sai: Ghét của nào trời trao của ấy! Giờ chỉ còn biết chấp nhận thôi chớ răng nữa chừ.
  4. remembermuadong

    remembermuadong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/02/2006
    Bài viết:
    274
    Đã được thích:
    0
    Mười chín giờ ngày mồng tám tháng 6. Tôi theo đoàn tàu xuôi về phương Nam. Vậy là thêm một lần tôi rời xa đất Bắc. Hai từ đất Bắc này đã thôi thúc tôi suốt hơn 20 năm qua.
    Tự nhiên thấy mình chênh chao theo nhịp con tàu.
    Thật ra lần trở về này tôi cũng chỉ kịp vội vàng nhìn qua khuôn mặt quê hương khi ngồi trên xe máy với vận tốc 60km/h. Đến trước Ông thưa rằng: Cháu về rồi đây ! và lại vội vàng ra đi 4 tiếng sau đó...
    Lần đầu tiên biết mặt quê hương chỉ có vậy. Ngồi trên tàu lủi thủi quay về Nam chỉ muốn khóc thật to lên. Giờ thì nỗi nhớ quê hương đã thật hơn. Nói đúng hơn Quê Hương đã có hình hài chứ không chỉ là một cái gì đó mơ hồ như bao nhiêu năm qua.
    Sông Hồng gợi cho tôi thật nhiều cảm xúc. Đã đi qua nhiều dòng sông, nhưng khi về đứng trước sông Hồng bỗng thấy mình bất lực, không thể diễn tả nổi. Cái sắc phù sa cứ theo đi day dứt mãi.
    Quê tôi là một vùng thuần nông, còn rất nghèo. Nghèo hơn những gì tôi nhớ. Hơn 20 năm, tôi đã thành người lớn. Ký ức về quê trống tềnh trống toàng. Bạc....
    Ông năm nay đã ngoài 90. Ước mong cuối cùng của ông là được gặp đứa cháu lưu lạc ấy. Và vào một buổi sáng không hẹn trước, Nó đã trở đã trở về đứng trước ông: Cháu đã về đây !
    Hơn 20 năm ông có thể nhận ra đứa cháu này không? Chỉ thấy ông rưng rưng: Ai đưa cháu về đây? rồi bước lại phía hiên gọi chú chim cu gáy... gù gù gù... chào cháu ông đi. Nó đấy cu gáy ạ.
    Đứng trước bàn thờ tổ tiên, chỉ 3 nén nhang mà sao nặng trĩu. Lần đầu tiên kể từ khi biết làm người tôi đã trở về và một mình đứng trước tổ tiên. Trong tâm trí chỉ vang lên được mỗi mấy chữ "con đã về đây" rồi thì oà khóc như trẻ thơ.
    Không biết tự bao giờ hôm nay mình lại khóc ngon lành như thế. Hoá ra trước tổ tông ta bỗng thấy mình như được tự do. Tự do khóc, tự do để cho cảm xúc làm chủ.
    Bởi đã từ lâu khôn lớn. Khôn lớn thì hay nghi ngại và vong bạc.
    Giờ thì ta đã lại rời xa đất Bắc. Ta lại nợ mảnh đất này một lời hứa: Bao giờ sẽ trở lại?
    Đây là câu hỏi ta không thể trả lời nổi.
    Rồi sẽ lại tiếp tục những tháng năm lang thang phương trời khác, quê hương khác. Sẽ lại băn khoăn " Quê hương bây giờ ra sao?"
    Mai con sẽ lại về.... có kịp không năm tháng đời người....
  5. nguoidungthoi

    nguoidungthoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    2.012
    Đã được thích:
    0
    Nữa đời người vẫn còn vật vả với nhưng mông mụi. Vẫn biết đời dạy ta lớn khôn thêm. Nhưng cũng chính nó đã cướp đi từ ta những tuổi xanh với bao kĩ niệm vui buồn đang xen lẫn lộn. Và một ngày những kí ức tường chừng như đã chết đó là đổ xô về để vùng vẫy trong ta. Con người nghĩ có đến lạ, những cái ta đang có đang sở hửu và hiện hửu xung quanh lại thấy sao nói tầm thường và chán vậy. Nhưng một ngày nó mất đi khi ấy ta mới thấy giá trị đích thực của nó. Cảm ơn đời để mổi sớm mai thức dậy ta vẫn có 1 người để yêu thương, một việc để làm và một tương lai phía trước. Những kĩ niệm , niềm vui, nổi đau xin hãy lắng sâu vào và những giọt nước mắt hãy để giành cho những chiến thắng, những hạnh phúc. Phải tiến lên phía trước ... hãy đi về phía trước. Nhưng đích đến thật sự của đời người là gì ? Hay chỉ là cổ quan tài với nhiều hay ít những gitọ nước mắt xót thường ??? Những được, mất, thắng thua, giàu, hèn lúc ấy có còn giá trị chăng ? Thế mà con người vẫn cuốn theo nhưng điều tầm thường ấy. Trong đó có cả Tôi. Sao lạ thế nhỉ ?
  6. ausnaeco

    ausnaeco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2007
    Bài viết:
    239
    Đã được thích:
    0
    Ôi, đầu mình làm sao thế này? Có uống rượu đâu mà cảm giác như búa nặng treo ở 2 bên thái dương! Mắt thì mệt mỏi, như bi h cũng đăng nhắm mắt mà viết! Tinh thần có vẻ như không được thoải mái, cứ thấy bồn chồn trong dạ vậy. Như có 1 cái gì đó nó vẫn tồn tại, 1 thứ mơ hồ làm cho tâm linh của con người như bất an, bất ổn. Đôi mắt đã quá mệt mỏi rồi, thần kinh như muốn căng ra! Ôi, sao chán cho ta thế này, ta cần 1 ai đó bên cạnh lúc này, hi vọng có thể giúp ta!
  7. sunny0505

    sunny0505 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2006
    Bài viết:
    235
    Đã được thích:
    0
    Điên thiệt!nghĩ một đường làm một nẻo!
  8. ausnaeco

    ausnaeco Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2007
    Bài viết:
    239
    Đã được thích:
    0
    Ôi, sao mà buồn ngủ đến thế! Đc phép xả láng roài, hehe, chả biết đi đâu bi h, ra biển chơi thui. Lâu roài không cùng tụi bạn đi, phải phone hẹn ngày mới đc. Trời này ra biển, rồi lên núi thì đã biết mấy.
  9. remembermuadong

    remembermuadong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/02/2006
    Bài viết:
    274
    Đã được thích:
    0
    Ta đang tỉnh ta đang say
    Tháng năm thừa lắng những ngày tịch liêu
  10. khanhvi

    khanhvi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2002
    Bài viết:
    557
    Đã được thích:
    0
    Một màu xanh trải dài bất tận
    Một màu hồng phủ tận chân mây
    Một màu tím thấp thoáng đâu đây
    Một màu đỏ nhuộm tình yêu thắm đỏ.
    Ta hỏi em tình yêu là gì?
    Em không biết và cả ta cũng thế
    Chỉ biết rằng tình yêu có thể
    Cho hai ta những cảm xúc diệu kỳ
    Ta hỏi em tình yêu màu gì?
    Môt cơn gió thoảng qua thật nhẹ
    Tình yêu ơi sao ngọt ngào đến thế
    Dẫu cho rằng chẳng hiểu rõ tình yêu.
    --- Trấn Quốc Hoàn ---
    nhẹ nhàng, đằm thắm...lúc yêu, lúc giận..cảm xúc của những ngày ban đầu thiệt dễ thương.. Giữ mãi những tháng ngày này nhé.... TY, như a nói, là biểu đồ hình sin, có đúng ko anh nhỉ??? Cầu cho a và e đủ kiên nhẫn để vực dậy TY lúc khó khăn nhất...
    1 ngày SG thiếu em, 1 ngày SG thiếu a...thiếu 1 chiếc xe chở em và anh rong ruổi, thiếu những buổi tối chỉ 2 đứa ngồi ngắm xe cộ qua lại trước Bưu điện TP, ngắm nhìn những cặp đôi khác cầm tay nhau bước trên đường... thiếu sự chăm sóc, thiếu tiến suýt xoa của anh lúc a bôi dầu khi e bị đụng xe...thiếu cái lắc lư of em & tiếng hát của a... Thiếu cái gật đầu dễ thương, thiếu cái lắc đầu dễ ghét khi anh nhìn ngắm e trong những bộ đồ mới...
    Cứ nhẹ nhàng, đằm thắm và ấm áp như những ngày đầu như thế này thì hay biết mấy, a nhỉ?? Thiếu những lời khuyên chân thành, thiếu sự động viên & thiếu cả những lời nói có thể làm e suy nghĩ cả những ngày tiếp theo..,
    1 ngày a trở về..e cũng sẽ trở lại... 1 ngày a & e cùng dắt tay trên những con phố quen thuộc & nhìu kỉ niệm...1 ngày ko nắng nhưng lúc nào a cũng bắt e đeo kính râm... 1 ngày dịu dàng,...chỉ em và anh ng đầu tiên làm cho em cảm thấy, ngày Noel vui đến dường nào...

Chia sẻ trang này