1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tác phẩm HCX muốn gửi tới tất cả bạn bè thương mến

Chủ đề trong 'ĐH Thuỷ Lợi HN' bởi HOACUCXANH22, 30/08/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0

    Em đã đọc Miền đêm của chị Hoài rồi, ý nghĩa chị Hoài muốn gửi trong đó, hẳn em cũng hiểu phần nào. Nhưng còn câu thơ thì hẳn Nhà thơ cũng có ý nghĩa riêng của bản thân mình..
    Chị không thể võ đoán, cái điều chị cảm thấy đó là sự mâu thuẫn nội tại, sự đối ngược trong nhiều mặt xã hội, con người, tình cảm, cách đối xử, tất cả hẳn trong lòng tác giả lâu lắm rồi. Có thể tình yêu, anh, em , hoa tất cả chỉ là một cái cớ, một thứ biểu trưng mà vụt cái tác giả tìm ra để nói về một cái gì dàn trong lòng rất rất lâu rồi, một thứ gì ngập lên, canh cánh, nôn nao trong lòng người viết. Thơ là một thứ rút của tâm não những sợi dây mỏng mảnh nhất, mong manh nhất nhưng cũng lại vướng vít nhất. Là ai? trong câu thơ không biết, là cái gì, câu thơ không nói nhưng hình như ai cũng gặp một điều gì đó, cộm lên trong lòng, nói cho tác giả hay nói cho mình...Không biết !!!!!!!!!!Nhưng mà chúng ta người lấy nó làm chữ ký đại diện, người làm danh hiệu, người làm câu thơ để trong lòng...Không biết được phải không em? Chỉ biết rằng, bông hoa vẫn trắng,bông hoa huệ vẫn trắng và một điều gì đó, đang đến, và bóng hoa trên tường đen!!!!!!!!!!!!!!!!!

  2. Bit

    Bit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/10/2002
    Bài viết:
    1.783
    Đã được thích:
    0
    Dạ, lúc đầu em nghĩ: Đồng ý với chị là 2 câu này ko nói về 1 ai cụ thể, 1 điều gì mà đọc là hiểu đc ngay, tự nhiên nó cuốn mình thì mình thích và mình muốn "Tìm thấy" nó! Mà chắc là chỉ riêng mình thấy...
    Hình như còn những câu tiếp sau thì fải, nhưng mà em cũng ko quan tâm lắm, có điều gì đó đúng là fải dùng từ "day dứt"... Em cũng ko hiểu sao lại có hình ảnh ấy, màu sắc ấy... có lẽ là cốt lõi vì nó trong sáng lắm, nhưng cũng mong manh lắm! Không có giới hạn nhưng cũng không biết sẽ đến đâu, đc gì khi đến tận cùng của câu nói ấy... Tương fản "trắng"- "đen" thì có nhiều cách nghĩ quá... Em chỉ nghĩ rất nông rằng: Người- và hình ảnh của người, thậm chí là từ tất cả xung quanh, nếu như cứ vật vờ, nếu như cứ chỉ là Tồn tại, thì sao mà "Huệ trắng" - "bức tường cũng trắng"... đó là cái vô hạn và chẳng thế hiểu hết, hiện hữu sờ sờ nhưng lại không có giá trị đích thực... chỉ đến khi đi đến tận cùng đc cái vô hạn ấy "bóng hoa trên tường lại đen"!
    Sao lại thế nhỉ? Chắc là fải đối diện mới tìm thấy giá trị đích thực! Có điều, hình như là có cảm giác lo sợ, run rẩy, tiếc nuối...
    Em cũng không rõ nữa... Cứ để 2 câu thơ là điều em tâm đắc , chị thân yêu nhỉ!!!
  3. Bit

    Bit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/10/2002
    Bài viết:
    1.783
    Đã được thích:
    0
    Dạ, lúc đầu em nghĩ: Đồng ý với chị là 2 câu này ko nói về 1 ai cụ thể, 1 điều gì mà đọc là hiểu đc ngay, tự nhiên nó cuốn mình thì mình thích và mình muốn "Tìm thấy" nó! Mà chắc là chỉ riêng mình thấy...
    Hình như còn những câu tiếp sau thì fải, nhưng mà em cũng ko quan tâm lắm, có điều gì đó đúng là fải dùng từ "day dứt"... Em cũng ko hiểu sao lại có hình ảnh ấy, màu sắc ấy... có lẽ là cốt lõi vì nó trong sáng lắm, nhưng cũng mong manh lắm! Không có giới hạn nhưng cũng không biết sẽ đến đâu, đc gì khi đến tận cùng của câu nói ấy... Tương fản "trắng"- "đen" thì có nhiều cách nghĩ quá... Em chỉ nghĩ rất nông rằng: Người- và hình ảnh của người, thậm chí là từ tất cả xung quanh, nếu như cứ vật vờ, nếu như cứ chỉ là Tồn tại, thì sao mà "Huệ trắng" - "bức tường cũng trắng"... đó là cái vô hạn và chẳng thế hiểu hết, hiện hữu sờ sờ nhưng lại không có giá trị đích thực... chỉ đến khi đi đến tận cùng đc cái vô hạn ấy "bóng hoa trên tường lại đen"!
    Sao lại thế nhỉ? Chắc là fải đối diện mới tìm thấy giá trị đích thực! Có điều, hình như là có cảm giác lo sợ, run rẩy, tiếc nuối...
    Em cũng không rõ nữa... Cứ để 2 câu thơ là điều em tâm đắc , chị thân yêu nhỉ!!!
  4. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0

    Một truyện ngắn, cực ngắn, viết cho ai nhỉ ?
    "Mắt kính" nhìn. Ánh mắt ngợi lên, chăm chú. Bất giác chớp mắt, đầu mày nhiu nhíu. Thêm một chớp mắt. Mình quay đi. Lần tay trên trang sách tiếp tục tìm thông tin. Con chữ trải dài ngộn lên chợt biến thành những hàng đen thẳng đuột, không ý nghĩa. Nắng trêu ngươi, xiên ngang trên trang giấy, trắng lóa lên. Lóa lên.
    Thở dài. Mình gấp sách, đi đến bàn thủ thư. "Mắt kính" nhìn theo. Chắc vậy. Cảm giác luốn cuốn bước chân không làm mình dừng lại. Chỉ ánh mắt ngời ngợi lên, chăm chú lại hiện ra. Tình cờ gặp lại trong thư viên, ánh mắt "Mắt kính" không dứt khỏi mình nữa?. Còn mình? Chỉ có một nhích động trên sắc diện và một cái gật đầu khi ra về là những gì biết được rằng "Mắt kính" đang tồn tại. Mình cố chấp trong cô độc. "Mắt kính" cố chấp trong nỗi niềm im lặng
    *
    Vân gầy quá, mỏng mảnh. Vẫn vậy. Và cố chấp. Cứng đầu. Nhìn chỗ ngồi của Vân, vẫn nơi cửa sổ, nắng xiên xiên như một đám khói mờ
    " Đa tình tự cổ không dư hận
    Vãng sự như yên bất kham đề"
    (Đa tình từ xưa có bao giờ là không để lại nỗi hận.
    Chuyện cũ như khói không thể nào đè nén xuống được)
    Kiên ngước lên nhìn màu nắng, lóa lên trên mắt kính, ánh sáng trắng tụ lại từ bảy sắc cầu vồng. Không sợ thời gian, chỉ sợ lòng Vân chưa yên.
    Được hoacucxanh22 sửa chữa / chuyển vào 22:13 ngày 30/12/2004
  5. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0

    Một truyện ngắn, cực ngắn, viết cho ai nhỉ ?
    "Mắt kính" nhìn. Ánh mắt ngợi lên, chăm chú. Bất giác chớp mắt, đầu mày nhiu nhíu. Thêm một chớp mắt. Mình quay đi. Lần tay trên trang sách tiếp tục tìm thông tin. Con chữ trải dài ngộn lên chợt biến thành những hàng đen thẳng đuột, không ý nghĩa. Nắng trêu ngươi, xiên ngang trên trang giấy, trắng lóa lên. Lóa lên.
    Thở dài. Mình gấp sách, đi đến bàn thủ thư. "Mắt kính" nhìn theo. Chắc vậy. Cảm giác luốn cuốn bước chân không làm mình dừng lại. Chỉ ánh mắt ngời ngợi lên, chăm chú lại hiện ra. Tình cờ gặp lại trong thư viên, ánh mắt "Mắt kính" không dứt khỏi mình nữa?. Còn mình? Chỉ có một nhích động trên sắc diện và một cái gật đầu khi ra về là những gì biết được rằng "Mắt kính" đang tồn tại. Mình cố chấp trong cô độc. "Mắt kính" cố chấp trong nỗi niềm im lặng
    *
    Vân gầy quá, mỏng mảnh. Vẫn vậy. Và cố chấp. Cứng đầu. Nhìn chỗ ngồi của Vân, vẫn nơi cửa sổ, nắng xiên xiên như một đám khói mờ
    " Đa tình tự cổ không dư hận
    Vãng sự như yên bất kham đề"
    (Đa tình từ xưa có bao giờ là không để lại nỗi hận.
    Chuyện cũ như khói không thể nào đè nén xuống được)
    Kiên ngước lên nhìn màu nắng, lóa lên trên mắt kính, ánh sáng trắng tụ lại từ bảy sắc cầu vồng. Không sợ thời gian, chỉ sợ lòng Vân chưa yên.
    Được hoacucxanh22 sửa chữa / chuyển vào 22:13 ngày 30/12/2004
  6. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0
    Phố dặn tôi dịu dàng hơn khi mùa đông tới
    Co mình ngụp giấu khăn mềm
    Kỉ niệm dặn tôi dệt nước vào trong tóc
    Mờ ánh nụ cười thiên nhiên
    Tôi quên mình từ thuở ẩn nỗi nhớ vào đêm
    Lân tinh nỗi niềm lấp loé
    Tôi quên anh từ khi thất vọng
    Dửng dưng
    Không màng tín hiệu đường dây đan chéo
    Đang reo
    Tôi khấp khểnh nỗi lòng đường khóc thầm ruổi rong
    Rịt vết thương tự cứa
    Hoa cúc rạc mình màu lá
    Xanh mềm không nổi cánh khô
    Tôi viên tròn nụ cười vượt thoát cõi mưa
    Bên kia thành phố có người không đợi
    Bàn tay rút khỏi cơn mơ
    điềm báo tiềm thức khơi gợi
    Mở con đường bí mật rời chân
    Con chữ rơi lả tả từ ban công tầng năm
    Viết lơ ngơ lời tiễn dặn
    Đông đừng khơi không gian lỡ hẹn
    Sương mùa đã mềm như một làn môi
  7. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0
    Phố dặn tôi dịu dàng hơn khi mùa đông tới
    Co mình ngụp giấu khăn mềm
    Kỉ niệm dặn tôi dệt nước vào trong tóc
    Mờ ánh nụ cười thiên nhiên
    Tôi quên mình từ thuở ẩn nỗi nhớ vào đêm
    Lân tinh nỗi niềm lấp loé
    Tôi quên anh từ khi thất vọng
    Dửng dưng
    Không màng tín hiệu đường dây đan chéo
    Đang reo
    Tôi khấp khểnh nỗi lòng đường khóc thầm ruổi rong
    Rịt vết thương tự cứa
    Hoa cúc rạc mình màu lá
    Xanh mềm không nổi cánh khô
    Tôi viên tròn nụ cười vượt thoát cõi mưa
    Bên kia thành phố có người không đợi
    Bàn tay rút khỏi cơn mơ
    điềm báo tiềm thức khơi gợi
    Mở con đường bí mật rời chân
    Con chữ rơi lả tả từ ban công tầng năm
    Viết lơ ngơ lời tiễn dặn
    Đông đừng khơi không gian lỡ hẹn
    Sương mùa đã mềm như một làn môi
  8. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0
    Phố mờ cõi sương
    Mở đường vào cõi nhớ
    Nỗi hờn chiêm bao nức nở
    Vòng tay dâu bể tương tri
    Xa xôi tưởng về
    Ngõ đoàn viên lời hẹn
    Chín mọng một bờ yêu mến
    Ủ men say bến neo thuyền
    Thế mà chỉ em
    Ôm đông nghiền cối nhớ
    Nỗi nỗi ngút lòng như cỏ
    Dằn lời nhủ...người xa

    93,5%
  9. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0
    Phố mờ cõi sương
    Mở đường vào cõi nhớ
    Nỗi hờn chiêm bao nức nở
    Vòng tay dâu bể tương tri
    Xa xôi tưởng về
    Ngõ đoàn viên lời hẹn
    Chín mọng một bờ yêu mến
    Ủ men say bến neo thuyền
    Thế mà chỉ em
    Ôm đông nghiền cối nhớ
    Nỗi nỗi ngút lòng như cỏ
    Dằn lời nhủ...người xa

    93,5%
  10. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0
    Nếp mái phố thao thức sương mùa
    Chiếc vòng tay cũ kỹ
    Cố hữu ngõ đợi
    Trắng ngút tâm linh( chữ này chưa ổn, cần sửa)
    Linh cảm cháy mình
    Hiểu thành nấc thang bước lên tam giác tuổi
    Trọn vẹn những gì em muốn hỏi
    Là bao nhiêu...?
    Bao nhiêu lần gió Tây Hồ uốn quanh đường Phủ
    Thầm thĩ tiếng Lạc Cầm

Chia sẻ trang này