1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tác phẩm văn học

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi chichi_b2, 09/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. phale81

    phale81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    1.967
    Đã được thích:
    0
    Ý kiến của phale đã gửi PM cho chichi_b2 rồi. Vì hiện tại trong box đã có các topic
    Mỗi ngày một bài hát để chia sẻ những bài hát mà mình thích nghe
    Điện ảnh kịch trường để chia sẻ những gì mình thích xem
    Sharing để chia sẻ những sở thích không lý do
    Vì vậy tôi chỉ đề nghị bạn chichi_b2 nên để topic này thành "Tác phẩm văn học" để mọi người cùng chia sẻ các tác phẩm mà mình thích đọc thế thôi chứ không phải là tôi "không cho phép"
    Nếu là chia sẻ thì là nơi để mọi người cùng hưởng ứng đúng không? Mình tách thành từng chuyên mục như thế thì người đọc cũng dễ dàng vào xem hơn. Ví dụ tôi muốn tìm 1 bài hát thì vào mục âm nhạc, còn đọc sách thì vào mục tác phẩm, còn để như thế này thì đang có bài nói về Tiểu thuyết lại chen vào 1 bài về cảm nhận âm nhạc rồi lại 1 bài về phim ảnh thì hơi lung tung cho mọi người khi vào xem bài.
    Đó chỉ là ý kiến chủ quan của tôi thôi
    Thân
  2. chichi_b2

    chichi_b2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2006
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    Chichi đã đọc và tiếp thu tất cả ý kiến đóng góp của các bạn. Chichi nghĩ các bạn nói như vậy là hợp lý thôi, vì chichi mới vô nên còn lóng ngóng 1 tí. Cám ơn các bạn nhiều nhá.
    Chichi đã thay đổi các tên topic lại cho nó phù hợp với hoàn cảnh chung của hội 81SG, và tình hình mong muốn nguyện vọng riêng của chichi.
    Các bạn vô ủng hộ nha, chichi có ý định sẽ giới thiệu tất cả các tác phẩm mà chichi đã từng đọc và thấy tâm đắc. Bạn nào đã đọc rồi thì vô bàn lọan tiếp về tác phẩm đó nhe. Còn trường hợp chưa đọc b ao giờ và muốn đọc thì cho chichi biết, sẽ hỗ trợ các bạn hết mình. (có thể là gổi link để đọc trên mạng, chỉ chỗ để mua hay cho mượm sách đọc...)
    Thanks all.
  3. honghoavi

    honghoavi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2004
    Bài viết:
    1.412
    Đã được thích:
    0
    Cái này giống mục mỗi ngày một cuốn sách nhở....
    honghoavi
  4. hatrichuong

    hatrichuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2005
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Phàm khi ghe một nguời kể về một tác phâm ma minh tưng say mê, thì e rằng người ấy sẽ làm ta chú ý lắm lắm.
    Năm học lớp 9 tôi đã năm lăn cùng cuốn sách mấy ngày liền khi dwợc người chị mwợn từ thư viện về.
    ở đây đất rộng nhwng người đông, mấy lời thêm vào cho diển đàn thêm thi vị
    tặng một bài thơ của thi sĩ Hoà bình mà tôi yêu thích:
    THÊM MỘT
    (Trần Hòa Bình )
    Thêm một chiếc lá rụng
    Thế là thành mùa thu
    Thêm một tiếng chim gù
    Thành ban mai tinh khiết
    Dĩ nhiên là tôi biết
    Thêm một - lắm điều hay
    Nhưng mà tôi cũng biết
    Thêm một - phiền toái thay
    Thêm một lời dại dột
    Tức thì em bỏ đi
    Nhưng thêm một chút lầm lì
    Thế nào em cũng khóc
    Thêm một người thứ ba
    Chuyện tình đâm dang dở
    Cứ thêm một lời hứa
    Lại một lần khả nghi
    Nhận thêm một thiếp cưới
    Thấy mình lẻ loi hơn
    Thêm một đêm trăng tròn
    Lại thấy mình đang khuyết
    Dĩ nhiên là tôi biết
    Thêm một lắm điều hay
  5. chichi_b2

    chichi_b2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2006
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    => cám ơn bạn hatrichuong . Bài thơ này chichi dã biết từ lâu, nhưng mỗi lần đọc lại vẫn thây chút gì bâng khuâng, nuối tiếc. Nhất là đoạn : "Thêm một người thứ ba.Chuyện tình đâm dang dở.Cứ thêm một lời hứa.Lại một lần khả nghi" . Cái gì cũng có thể thêm vào một, chứ trong tình yêu thì không thể. Một chuyện tình chỉ có thể ôm trọn cho 2 người mà thôi. Còn về lời hứa. Người ta bảo con gái yêu bằng tai, cho nên em thường hay bắt anh hứa "hứa yêu em suốt đời, hứa sẽ luôn mãi ở bên em, hứa sẽ không bao giờ rời xa em....." Nhưng liệu lời hứa của anh có làm ta vững tin hơn tình yêu của mình? Hay là cứ mỗi lời hứa lại khắc sâu vào ta nỗi hoài nghi không bao giờ dứt? Ta không tự trả lời câu hỏi này được, thế nhưng suốt cuộc đời yêu đương của mình, ta vẫn mải miết đi tìm một lời hứa, dù biết rằng " Cứ thêm một lời hứa.Lại một lần khả nghi". Buồn!!!!!
  6. chichi_b2

    chichi_b2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2006
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    => không nhất thiết chỉ nói về sách, vì tác phẩm văn học còn bao gồm nhiều thể loại khác nữa như thơ, bút ký, tạp văn, bình luận văn chương ......Mong nhận đc bài giới thiệu của bạn về một tác phẩm mà bạn yêu thích.
  7. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Hồi nhỏ rất thích truyện này, bây giờ cũng vậy. Một chút trong sáng sẽ xua đi cái đen tối trong tâm hồn. Này gã kia: một con thiên nga chơi thân với một con quạ thì bộ lông của nó vẫn trắng tinh nhưng trái tim của nó chắc hẳn đã nhuốm đen. Ta thích cái ngây thơ bởi vì chỉ có nó mới làm ta bâng khuâng.
    :::: Thạch Lam :::: ​
    Dưới Bóng Hoàng Lan

    Thanh lách cánh cửa gỗ để khép, nhẹ nhàng bước vào. Chàng thấy mát hẳn cả người; trên con đường lát gạch bát tràng rêu phủ, những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây xuống nhẩy múa theo chiều gió. Một mùi lá tươi non phảng phất trong không khí. Thanh rút khăn lau mồ hôi trên trán - bên ngoài trời nắng gắt - rồi thong thả đi bên bức tường hoa thấp chạy thẳng đến đầu nhà. Yên tĩnh quá, không một tiếng động nhỏ trong căn vườn, tựa như bao nhiêu sự ồn ào ở ngoài kia đều ngừng lại trên bậc cửa.
    Thanh bước lên thềm, đặt vali trên chiếc trường kỷ, rồi ngó đầu nhìn vào trong nhà: bóng tối dịu và man mát loáng qua những màu sắc rực rỡ chàng đem ở ngoài trời vào; Thanh chưa nhìn rõ thấy gì cả; một lát, quen bóng tối, chàng mới nhận thấy cảnh tượng gian nhà cũ không có gì thay đổi, cũng y nguyên như ngày chàng đi xưa. Sự yên lặng trầm tịch đến nỗi Thanh trở nên nghẹn họng; mãi mãi chàng mới cất được tiếng lên gọi khẽ:
    - Bà ơi!
    Một cái bóng lẹ làng từ trong vụt ra, rơi xuống mặt bàn; Thanh định rõ nhìn: con mèo của bà chàng, con mèo già vẫn chơi đùa với chàng ngày trước. Con vật nép chân vào mình khẽ phe phẩy cái đuôi, rồi hai mắt ngọc thạch xanh dương lên nhìn người. Thanh mỉm cười lại gần vuốt ve con mãn:
    - Bà mày đâu?
    Thanh bước xuống giàn thiên lý. Có tiếng người đi, rồi bà chàng, mái tóc bạc phơ, chống gậy trúc, ở ngoài vườn vào. Thanh cảm động và mững rỡ, chạy lại gần.
    - Cháu đã về đấy ư?
    Bà cụ thôi nhai trầu, đôi mắt hiền từ dưới làn tóc trắng đưa lên nhìn cháu, âu yếm và mến thương.
    - Ði vào trong nhà không nắng cháu.
    Thanh đi bên bà, người thẳng, mạnh, cạnh bà cụ gầy còng. Tuy vậy chàng cảm thấy chính bà che chở cho chàng, cũng như những ngày chàng còn nhỏ.
    - Nhà không có ai ư bà?
    - Vẫn có thằng Nhân, hôm nay nó đi đong thóc bên kia xóm. D- chốc nó về. Con đã ăn cơm chưa?
    - Dạ chưa. Con ở tàu về đây ngay. Nhưng con không thấy đói.
    Bà nhìn cháu, giục:
    - Con rửa mặt đi, rồi đi nghỉ không mệt. Trời nắng thế này mà con không đi xe ư?
    Thanh cười:
    - Có một tý đường đất, cần gì phải xe. Con đi bộ hàng ngày cũng được.
    Nhưng Thanh cũng vẫn theo lời bà. Chàng đến bên bể múc nước vào thau rửa mặt. Nước mát rợi và Thanh cúi nhìn bóng chàng lay động trong lòng bể với những mảnh trời xanh tan tác.
    Tất cả những ngày thuở nhỏ trở lại với chàng. Thanh vắng nhà đã gần hai năm nay, vậy mà chàng có cảm giác như vẫn ở nhà tự bao giờ. Phong cảnh vẫn y nguyên, gian nhà vẫn tịch mịch và bà chàng vẫn tóc bạc phơ và hiền từ.
    Trên trường kỷ, ngọn đèn con và cái điếu cũ kỹ. Con mèo già tròn mình nằm bên cạnh, mắt lim dim trong sự bình yên và nhàn nhã. Thanh trông thấy cảnh ấy đã nhiều lần. Lần nào trở về với bà chàng, Thanh cũng thấy bình yên và thong thả như thế. Căn nhà với thửa vườn này đối với chàng như một nơi mát mẻ và hiền lành, ở đấy bà chàng lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi để mến yêu chàng.
    - ấy, bà làm gì thế? Bà để mặc cháu.
    Bà cụ vẫn không thôi phẩy chiếc phất trần lên đầu giường:
    - Ðã lâu không có ai nằm nên bụi bám đầy khắp cả.
    Thanh phải để mặc cho bà sửa chiếu và xếp lại gối. Chàng thấy mình bé quá.
    - Cháu đi nghỉ chẳng mệt. Ðể bà hái mấy lá rau nấu canh ăn cho mát.
    Bà cụ đi ra. Thanh bỗng thấy mệt mỏi. Chàng lặng nằm xuống giường, ruỗi chân tay, khoan khoái. Ngoài khung cửa sổ, trời xanh ngắt ánh sáng; lá cây rung động dưới làn gió nhẹ. Một thân cây vút cao lên trước mặt. Cùng một lúc, chàng lẩm bẩm: "cây hoàng lan!", mùi hương thơm thoang thoảng đưa vào. Thanh nhắm mắt ngửi hương thơm và nhớ đến cái cây ấy chàng thường hay chơi dưới gốc nhặt hoa. Ðã từ lâu lắm, ngày mới có căn nhà này, ngày cha mẹ chàng hãy còn. Rồi đến ngày một bà một cháu quấn quít nhau. Thanh ra tỉnh làm rồi đi về hàng năm, các ngày nghỉ. Bây giờ cây đã lớn.
    Thanh thấy tâm hồn nhẹ nhõm tươi mát như vừa tắm ở suối. Chàng tắm trong cái không khí tươi mát này. Những ngày bận rộn ở tỉnh giờ xa quá. Khu vườn với các cây quen đã nhận biết chàng rồi.
    Nghe tiếng bà đi vào. Thanh nằm yên giả vờ ngủ. Bà lại gần săn sóc buông màn, nhìn cháu và xua đuổi muỗi. Gió quạt đưa nhẹ trên mái tóc chàng. Thanh vẫn nằm yên, nhắm mắt nhưng biết bà ở bên mình. Chàng không dám động đậy, yên lặng chờ cho bà lại đi ra. Bà xuống bếp làm cơm hẳn. Tiếng dép nhỏ dần.
    Chàng cảm động gần ứa nước mắt. Bà yêu thương cháu quá, giờ chỉ có mình cháu, với mình bà. Mà bà làm bếp có một mình thôi ư? Không, hình như có tiếng người khác nữa, tiếng trong và mau hơn. Thanh lắng nghe: một tiếng cười sẽ đưa lên. Tiếng ai? Nghe quen quá mà Thanh không nhớ được.
    Chàng lẳng lặng ngồi dậy, tỳ trên cửa sổ, cúi mình nhìn ra phía ao. Bóng cây hoàng lan lay động cả một vùng. Chàng chợt nhớ, chạy vùng xuống nhà ngang, gọi vui vẻ:
    - Cô Nga...
    Người thiếu nữ đương nhặt rau nghe tiếng gọi vội ngửng đầu: một nụ cười, đôi mắt trong sáng lên; rồi tiếng nhẹ nhàng:
    - Anh Thanh! Anh đã về đấy à?
    Thanh đứng tựa bên cột, chưa trả lời. Chàng nhìn cô thiếu nữ xinh xắn trong tà áo trắng, mái tóc đen lánh buông trên cổ nhỏ, bên cạnh mái tóc bạc trắng của bà chàng. Cô Nga, cô bé hàng xóm vẫn sang chơi với chàng trong vườn, và mỗi lần về, chàng lại gặp ở nhà như một người thân mật.
    Một lát cô Nga nói:
    - Anh Thanh độ này khác hẳn trước. Anh chóng nhớn quá.
    - Tôi vẫn thế đấy chứ.
    Bà cụ cúi trên rổ rau, không nhìn cháu đáp:
    - Cô trông em có phải gầy đi không. Không bằng độ còn ở nhà.
    Nga ngửng nhìn Thanh, cười:
    - Ðấy em có nói sai đâu. Anh trông lại đen đi nữa.
    Lá rau tươi xanh ngắt bên bàn tay trắng hồng nhỏ nhắn. Thanh cũng ngồi ghé xuống. Thế là lại như lúc còn ở nhà, ngày ngày chàng cũng vẫn với Nga xuống bếp xem bà làm cơm. Câu chuyện vẫn vui vẻ và vẫn đậm, có lúc chàng lầm tưởng Nga chính là em gái ruột của mình.
    <><><><><><><><><><><><><>
    Lúc Nga bưng cơm đặt lên bàn, bà cụ bảo cô thiếu nữ:
    - ở đây ăn cơm một thể, cháu ạ.
    Thanh nhìn lên:
    - Ăn cho vui, cô Nga.
    - Xin phép cụ và anh thôi, em vừa mới ăn cơm xong ở nhà. Em đứng đây cũng được chứ gì.
    Thanh ra vẻ không bằng lòng:
    - Không, cô phải ngồi ăn cơ. Cô làm khách mãi.
    Nga sợ, vén áo ngồi bên cạnh bà cụ, nhưng nàng chỉ ăn nhỏ nhẻ, cầm chừng, và buông đũa luôn để xới cơm cho Thanh. Bữa cơm vui quá. Thanh ăn rất ngon miệng, lòng thư thái và sung sướng. Thỉnh thoảng chàng nhìn đôi môi thắm của Nga, hai má hồng. Và nụ cười tươi nở, nàng nhìn lại Thanh, một chút thôi, nhưng bao nhiêu âu yếm.
    Ngoài vười, trời vẫn nắng. Giàn thiên lý pha xanh một bên tà áo trắng của Nga. Những búp hoa lý non và thơm rủ liền trong giàn, lẫn vào đám lá. Gạch mát và phủ rêu khiến Thanh nhớ lại hai bàn chân xinh xắn của Nga, ngày nào, đi trên đó. Hai bàn chân nhỏ, lấm tấm cát, để dấu tự ngoài ao trở về... Chàng đột nhiên mỉm cười, rồi hỏi:
    - Cô Nga có còn hay đi nhặt hoàng lan rơi nữa không?
    Nga cũng cười hơi thẹn:
    - Vẫn nhặt đấy. Nhưng không có ai tranh nữa.
    Nàng nhìn Thanh, nắng như tụ lại những hình ảnh tự bao giờ, và sẽ vuốt mấy sợi tóc mai ra một bên. Thanh thấy quả tim đập nhẹ nhàng.
    Bà cụ thì mải nhìn cháu. Bác Nhân khoanh tay đứng dựa bên cột nghe; bác cũng vui mừng vì thấy cậu về, vẫn khỏe mạnh và xinh trai như ngày trước. Còn cô Nga vẫn tươi đẹp và vui vẻ như thế. Có cô nhà cũng đỡ vắng, và bà cậu cũng đỡ buồn; hàng ngày cô chạy sang chơi giúp đỡ bà cụ giã cối trầu và nói chuyện đến người đi vắng ở trên tỉnh đã lâu không về thăm nhà.
    Bữa ăn xong. Thanh với Nga đã trở lại thân mật như khi còn nhỏ. Thanh dắt nàng đi thăm vườn; cây hoàng lan cao vút, cành lá rủ xuống như chào đón hai người. Có lúc gần nhau, Thanh thấy mái tóc Nga thoang thoảng thơm như có giắt hoàng lan. Nhưng hoa lan chưa rụng, vẫn còn tươi xanh ở trên cành, Nga bảo Thanh:
    - Những ngày em đến đây hái hoa, em nhớ anh quá.
    Thanh chẳng biết nói gì; chàng vít một cành lan xuống giữ ở trong tay để Nga tìm hoa, rồi nhẹ nhàng buông ra cho cành lại cong lên. Nắng soi vào vai hai người, nhưng dưới chân đất vẫn mát như xưa.
    - Bao giờ anh lên tỉnh?
    - Ngày mai thôi. Kỳ này được nghỉ ít. Nhưng mai kia, tôi sẽ về ở đây lâu hơn.
    Lòng Thanh dịu lại. Nga đến bên bể múc nước rửa hoa, rồi xếp bầy lên trên quả trầu. Bà cụ nhìn cô, âu yếm:
    - Hoa hãy còn non lắm, sao hái sớm thế, con?
    Nga thưa:
    - "Anh con hái đấy ạ" và nàng nhìn Thanh mỉm cười.
    Ðêm ấy, một bà, một cháu với một cô láng giềng chuyện trò dưới bóng đèn mãi tới khuya, khi trăng lên. Qua vườn, Thanh ti-n Nga ra đến cổng, đi qua hai bên bờ lá đã ướt sương. Mùi hoàng lan thoang thoảng bay trong gió ngát. Không lưỡng lự, Thanh cầm lấy tay Nga, để yên trong tay mình, Nga cũng đứng yên lặng. Lâu lâu, Nga rút tay sẽ nói:
    - Thôi em về.
    Thanh đi trở vào rất thong thả. Có cái gì dịu ngọt chăng tơ ở đâu đây, khiến chàng vương phải. Chàng đến trường kỷ ngồi ở bên đèn.
    <><><><><><><><><><><>
    Sáng hôm sau, Thanh đã phải lên tỉnh. Chiếc vali chàng nặng những thức quà bà chàng đã ban cho. Thanh cầm mũ đứng nghe lời khuyên bảo ân cần của bà dưới giàn hoa lý. Chàng vẫn bé quá và lại đi xa.
    Tới cổng, Thanh còn đứng lại nhìn cây hoàng lan và các cây khác trong vườn. Bác Nhân nhanh nhảu cầm đỡ vali cho chàng, Thanh dặn khẽ:
    - Bảo tôi có nhời chào cô Nga nhé.
    Rồi chàng bước ra đi nửa buồn mà lại nửa vui. Thanh nghĩ đến căn nhà như một nơi mát mẻ và sung sướng để chàng thường về nghỉ sau việc làm. Và Thanh biết rằng Nga sẽ vẫn đợi chàng, vẫn nhớ mong chàng như ngày trước. Mỗi mùa cô lại giắt hoàng lan trong mái tóc để tưởng nhớ mùi hương.

  8. chichi_b2

    chichi_b2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2006
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    Gởi bạn Vietgreat: truyện "Dưới bóng hoàng lan" của bạn làm mình nhớ quyển "Tuyển tập Thạch Lam" của mình quá. Dọn nhà mấy lần,nên giờ tìm hòai không thấy...hu...hu....hu....
    Trong đó có nhiều tác phẩm của Thạch Lam lắm, và đặc biệt là có trọn bộ bút ký "Hà Nội ba mươi sáu phố phường". Đọc truyện của Thạch Lam, bạn sẽ thường bắt gặp những tình cảm nhẹ nhàng, trong sáng, với phần kết truyện hay gợi mở cho ta những ý nghĩ tươi tắn và tốt đẹp , như truyện "Dưới Bóng Hoàng Lan". Tuy nhiên, cũng có những tác phẩm của Thạch Lam đọc xong khiến người ta rùng mình vì cái chân thật ác nghiệt của cuộc sống. Như truyện "Nhà mẹ Lê" chẳng hạn, sự cùng cực của cái nghèo cái khổ đã khiến con người bị bế tắc khốn cùng và họ chẳng biết làm gì hơn là cười to cho nước mắt trào ra để mà tiếp tục sống. Hay như truyện "Đói" (chichi không nhớ rõ lắm, nhớ là trong đó có nhân vật tên Sinh), toàn bộ câu chuyện là tâm trạng và suy nghĩ của Sinh trong cơn đói ăn. Sinh nhớ lại cuộc sống tốt đẹp trước kia của mình, và bị đánh gục bởi mùi thức ăn thơm nức bay từ nhà hàng xóm sang. Chàng mừng rỡ khi thấy vợ mang những món ăn ngon mua từ cửa hiệu đắt tiền về. Cái đói làm chàng dễ dàng chấp nhận cái lý do của vợ làm sao có tiền để mua đồ ăn , gơn giản là gặp 1 ngừoi bạn cũ,tốt bụng cho vay tiền. Để rồi, sau đó, Sinh phẫn uất khi biết được sự thật là vợ đã phải đi lại với những gã đàn ông khác để mang cái ăn về nhà. Cao trào câu chuyện được đẩy lên đỉnh điểm vào phần kết, là khi Sinh không thể chống cự lại cái đói và ăn hết tất cả thức ăn vợ đem về, để rồi đau đớn, nhục nhã cho chính bản thân mình. Một miếng ăn có thể đẩy ngơời ta vào chỗ tự giết chết. tâm hồn mình. Kinh khủng!!!!!!!
  9. chichi_b2

    chichi_b2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2006
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    Chichi đã có đề cập đến "Hà Nội ba mươi sáu phố phường " của Thạch Lam, đây là một tác phẩm hay cho những người muốn đọc về Hà Nội. Thạch Lam hẳn đã đi mòn nhẵn cả đôi chân, la cà khắp các hàng quán để thưởng thức món ngon Hà Nội. Chỉ là những thứ quà thông thường, giản dị như : xôi gà, trà đường, chè mè đen, kẹo lạc, cơm nắm.....nhưng qua ngòi bút của Thạch Lam, chúng hiện lên trước mắt bạn đọc như là hiện thân của một Hà Nội xưa cũ, một tuổi thơ hồn nhiên, và cả một quãng thời gian đầy kỷ niệm. Thạch Lam không miêu tả món ăn theo cách các nhà ẩm thực chuyên môn hay làm, mà ông diễn cái sự ngon của chúng qua cách nâng niu, chăm chút cho món ăn của người bán hàng. Hình ảnh cô hàng trà đường tóc vấn gọn ghẽ, ấm trà dù trời nóng hay lạnh luôn reo sôi trên bếp lửa, hay cái khăn trắng tinh che phủ hàng hàng dãy dãy cơm nắm, rồi cái cách bà cụ bán xôi tự thưởng cho mình bữa xôi gà ngon lành khi lúc vắng khách, và cả giọng văn tinh nghịch khi nhắc đến chú người Hoa bán món mì vàn thắng, ngon không chê vào đâu được. Chỉ đọc qua mấy trang sách mà tưởng như của Hà Nội đang hiện lên trước mắt mình, và ta đang cùng tác giả ngồi bệt xuống vỉa hè của một hàng quán nào đó, và......ăn....
    Chichi thấy trong nhà sách Fahasa Nguyễn Huệ có bán bộ này, các bạn có thể tìm đọc.
  10. honghoavi

    honghoavi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2004
    Bài viết:
    1.412
    Đã được thích:
    0
    Có ai đọc Trần Hoài Dương chưa nhỉ? Nhất là tác phẩm "Những ngôi sao trong mưa", "con đường nhỏ"...
    Nhớ hồi nhỏ @vi tập đọc với tập viết chính tả toàn trong mấy quyển này không hà....
    Mà cái ông Trần Hoài Dương này chuyên môn viết truyện cho trẻ con không hà....
    honghoavi

Chia sẻ trang này