1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tác phẩm văn học

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi chichi_b2, 09/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chichi_b2

    chichi_b2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2006
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    (Giải nhất cuộc thi Truyện cực ngắn của Hội Nhà văn 1994. Truyện đã gây xôn xao dư luận trong giới Phật tử thời đó.)
    ĐƯỜNG TĂNG
    Trương Quốc Dũng
    Đêm cuối cuộc trường chinh đầy gian khổ, ngày mai yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật, Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được. Suốt cuộc đời tâm nguyện tới cõi này, giờ đây khi sắp trút bỏ kiếp người, ông bỗng thấy lòng day dứt.
    Nhiều ngày nay, thân thể Đường Tăng đã rã rời, đầu óc đầy mộng mị, tay biếng lần tràng hạt. Tâm linh như muốn níu chân dừng lại. Máu ông nhức nhối thấm lần cuối qua tim, cứa vào quá khứ đau xé. Ông nhớ tới những người sinh thành ra mình. Tình cha, huyết mẹ tạo nên mà bao nhiêu năm nay ông không một lần thắp hương, không một lần nhắc nhở.
    Chặng đường dài tới đất Phật khiến trái tim ông dần chai sạn. Ông đã quá nhiều lần phải lạy lục, cầu khẩn các thần linh thánh lớn bé, đã quá nhiều lần giẫm đạp lên xác máu yêu ma xa gần, chỉ với một mục đích: mau thành chính quả. Ông thương người. Nhưng đêm nay, trước ranh giới cuối cùng của cõi Người và Phật, ông chợt hiểu ra cội rễ của tình thương ấy. Mỗi lần cứu giúp con người, ông chỉ thầm tính toán như xây thêm cho mình một bậc thang tới Phật đài.
    Nhiều lần Đường Tăng đã tự hỏi tại sao nước mắt mình ngày càng lạnh giá. Giờ đây ông thầm biết, trên con đường thỉnh kinh về cứu rỗi người đời, ông đã dần dần xa lạ với con người.
    Ông trở mình, thở dài: không là người, ta sẽ là ai? Yêu quái cản đường, biết bao kẻ chính từ trên đây xuống, pháp thuật vô biên, ác nghiệt vô cùng. Ta nhập vào chốn ấy biết rồi thành Phật hay ma?
    Đường Tăng chợt nhói trong tim. Ông khẽ rên lên, hai tay ôm ngực. Mở mắt thấy các đồ đệ đang đứng bên giường nhìn ông âu lo. Cả ba hình như đều không ngủ.
    Đường Tăng thở hắt: ?oKhông sao đâu. Ta chỉ chợt nhớ tới ngày xưa?. Nói rồi lại nhắm mắt.
    Nghe tiếng Ngộ Không: ?oXin thầy đừng tự dối lòng. Thầy đang nhớ cả kiếp người
    Đường Tăng rùng mình khi giọng Ngộ Không quá u uất ?""Con từ đá sinh ra. Coi thường cả thần thánh, yêu ma, chỉ mong được thành người. Thầy đã là người lại tự bỏ mình đi tìm hồn phách khác. Đêm nay sao khỏi xót xa?.
    Bát Giới cười khẽ: ?oLàm người có gì vui. Chúng ta đã dốc lòng theo đạo, ngày mai được lên chốn thần tiên, sung sướng biết bao nhiêu. Thầy đừng luyến tiếc?.
    Sa Tăng an ủi: ?oThầy trò mình sắp hóa Phật mang đạo xuống khai sáng cho loài người. Công quả vĩ đại lắm?.
    Đường Tăng lắc đầu, nằm im hồi lâu, hai tay vẫn đặt lên tim, mắt vẫn nhắm, nước mắt trào ra ấm nóng lại. Rồi như trăng trối: ?oTa ước gì đêm nay đừng sáng. Ta đau đớn cho mười mấy năm viễn du. Ngộ Không ơi! Một đời con mong được thành người thì bị bắt ép phải theo ta để thành Phật. Bát Giới tự dối mình giác ngộ thật ra chỉ là đi tìm một chốn hoan lạc mới. Sa Tăng rời cõi u mê này sang cõi hoang tưởng khác mà lại hy vọng khai sáng. Còn ta? Không còn là người không phải là người thì làm sao đồng cảm mà đòi khai sáng, cứu vớt con người?.
    Ngộ Không sụp xuống nắm tay thầy nghẹn ngào: ?oThầy đã nhận ra chân lý. Nhưng chậm quá rồi?.
    Đường về. Qua sông. Thiên sứ vừa cười vừa chỉ cho Đường Tăng thấy thân xác ông đang trôi dạt dưới cầu.
    Nhưng Đường Tăng đã không nghe thấy gì nữa. Đôi mắt vô hồn.
  2. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Một truyện không ngắn mà cũng không dài, nhưng đầy đủ ý nghĩa.
    ---------------------------------------------------------------------------------
    Kẻ Bại Trận
    Thạch Lam​

    Tôi với Khanh người bạn duyên nợ trăm năm đang ngồi cùng bàn câu chuyện làm ăn, ấm nước chè giải khát pha đã hầu nhạt. Chuông đồng hồ điểm 11 giơ, ngọn đèn lụt dần dầu hỏa trong bầu do một tay rót có điều độ chỉ chạy được đến thế là hết. cảnh tịch mịch một đêm khuya ở tỉnh nhỏ thật buồn bã, khiến tôi lại nhớ đến những đêm náo nhiệt, đầy ánh sáng ở Hà Nội.
    Khanh sửa soạn sắp aom con đi nghỉ, thì bỗng có tiếng gõ cửa rồi vú già vào.
    - Thưa cậu, có người đàn bà nào hỏi cậu.
    Tôi thất ý bảo:
    - Sao vú không nói tôi đi vắng, bảo người ta lúc khác hãy đến có được không?
    - Thưa, người ấy nói có việc cần, con không dám tự ý.
    Tôi ngạc nhiên ngửng lên nhìn vợ, thì Khanh cũng đang ngạc nhiên nhìn tôi, đôi lông mày lá liễu đã bắt đầu díu lại. Tôi bảo vú già.
    - Vú ra hỏi ai đã.
    Người vú vừa quay đi thì Khanh quay mặt lại, lườm tôi mà nói rằng:
    - Đàn bà, con gái, nửa đêm mà hỏi với han gì? Sao cậu không sai vú già tống khứ đi cho rồi.
    Ngay lúc ấy, người vú trở vào:
    - Thưa, cô Lệ Minh đấy, cậu ạ.
    Tôi ngẩn người ra. Lệ Minh, người bạn đồng chí gặp gỡ ở Hà thành ba năm về trước, sao nay cô lại về đây? Cô đến bí mật thực. Không biết cô đến tìm tôi có việc gì trong lúc đêm khuya khoắt này? Đến nhà tránh nạn chăng? Trong một buổi mà tâm lòng nhiệt huyết còn sôi nổi, tôi đã hứa lúc nào cũng saon lòng giúp cô trong bước khó khăn. Lời hứa đó, và cái kỷ niệm một thời thiếu niên hăng hái thoáng qua trí nhớ, khiến tôi băn khoăn: một mối lo ngại bỗng nhiên đến ám ảnh tâm trí, làm tan nát cái yên tĩnh tôi đã giữ gìn trong mấy năm nay.
    Vú già vẫn đứng đợi. Tôi bảo Khanh:
    -Mợ vào trông em ngủ trước. Tôi phải ra có việc.
    Rồi vội bước để tránh câu bấc chì mà tôi có thể đoán được, tôi ra gian ngoài tiếp khách. Trông khách mà kinh ngạc, không biết có phải là Lệ Minh người cũ không. Áo sa trùm ngoài áo cánh trắng càng làm rõ cảnh nghèo khổ ẩn ở trong: hai túi nhét đầy những thứ lạ gì, há hốc miệng như kêu đói, một giải lưng lụa đã xám màu sơ xác thoáng qua sợi sa thưa. Tôi lại nhớ đến Lệ Minh ngày xưa, óng ả biết bao trong chiếc áo vải rồng, đi đâu cũng cổ động dùng nội hóa mà chính cô hiến cái gương diễm lệ.
    Ngay đến dung nhan cô xét cũng khác xưa, đôi mắt tinh nhanh buổi trước bây giờ lờ đờ như bị ám sau cái màn lo nghĩ; đôi gò má hây hây mà tù tội cũng không làm núng, nay không biết vì tuổi hay vì phiền não ở đời, đôi má kia đã thành ra hóp lại, hai gò má nổi cao, phải chăng như để tiêu biểu cho kẻ số phận vất vả long đong. Tôi ngại ngùng, lâu chưa nói được câu hỏi han, cô cũng ra vẻ sượng sùng, e lệ: một lát, cô khẽ nói:
    - Mạnh Quân chắc thấy em khác trước lắm.
    Nào tôi có trách gì cô! Trong một phút nhìn sự thực, tôi hiểu chính tôi thay đổi nhiều lắm, mà tự thẹn với nữ đồng chí. Cái thân trưởng giả nửa mùa vì qua buổi thanh niên hăng hái thường cùng ai bàn những chuyện ái quần ai quốc tôi nay đã nghiễm nhiên thành một người tòng sự công sở, họa chăng có lo lắng cho vợ con đủ ấm no là mãn nguyện. Cái đời nghĩa hiệp lãng mạn đã thuộc về thời quá khứ, cô đến đây thật là tiếng sét trong quãng bình minh. Rồi không biết tự nhủ mình hay nhủ ai, tôi đáp:
    - Vâng, người đời ta mỗi lúc một khác.
    Lệ Minh như không để ý đến câu triết lý ngớ ngẩn ấy:
    - Em đến đây muốn phiền ông anh một việc, chả biết ông anh có sẳn lòng không?
    Tôi hơi chột dạ. Không hiểu nhà nữ đồng chí này lại muốn bày ra chuyện gì. Song cũng gượng đáp:
    - Việc gì, cô cứ cho biết.
    Lệ Minh bắt đầu thuật lai quãng đời vừa qua.
    - Anh em bây giờ tan tác mỗi người một nơi, người nào lo phận người ấy. Còn em thế cô, một thân lang thang nay đây mai đó, chẳng làm được việc gì, rồi buồn chán nản, yếu hèn, em đã đem thân gửi một nhà lái buôn.
    Nghe thấy cô có chồng, tôi như đỡ được một gánh nặng, dằn lòng nghe nốt câu chuyện. Chuyện cô cũng giống như chuyện trăm nghìn gia đình éo le khác. Gã lái buôn đã dối cô: gã đã có vợ cả. Cả lẽ ghen tuông, cô vốn người học thức, không chịu được phận tôi đòi, một hôm cô aom con lên đường tìm phương tự lập. Cô đến nhờ tôi tìm cho một chỗ dạy tư, nhất được nhà nào chịu nuôi thầy dạy con ở nhà thì càng hay, vì cô chỉ mong được một chỗ "yên thân" là quý.
    Cô nói xong cúi nhìn chỗ khác, như tự lấy làm xấu hổ vì cái điều mình mỏi tầm thường ấy. Yên thân! Bây giờ chúng tôi chỉ cầu có thế thôi ư? Tự nhiên tôi thấy khó chịu trong bộ quần áo lụa, trong căn phòng của tôi bày biện nào đỉnh đồng, tủ chè, sập gụ, những thứ đồ đạc làm nảy vẻ thèm muốn trong con mắt những người đồng sự ở cái tỉnh nhỏ này. Tôi không giấu được cái mối thẹn thùng đưa lên làm nóng mặt. Tôi quay lại phía Lệ Minh vừa gặp lúc nàng cũng đưa mắt nhìn tôi. Hai chúng tôi nhìn nhau ngượng nghịu.
    Cô khẩn khỏan thêm:
    - Thế nào anh cũng cố giúp hộ tôi nhé.
    Tôi nhận lời cho qua chuyện. Song tôi cũng thừa hiểu, trước cái hoạn nạn không xứng đáng kia, một lời hứa xoàng chẳng cũng quá ư nhạt nhẽo. Không tìm được phương cứu giúp cô một cách kiến hiệu hơn, tôi tự thấy mình hèn nhát. Nhưng biết làm thế nào? Mời cô ở lại đây ư? Tôi nghĩ đến cái giận dữ của Khanh mà sợ: nàng chẳng sẽ làm tan hoang nhà cửa ra mất?
    - Hỏi thế này thì không phải, cô sao không đến chơi sớm hơn một chút?
    Lệ Minh như mới hiểu mình đến giờ vô lý. Cô bối rối xin lỗi:
    - Em chỉ còn nhớ chỗ ở ngô huynh biên cho trước. Đến hỏi từ sáu giờ tối, họ chỉ quanh quẩn, và em không thuộc phố tỉnh này thành ra cứ đi vơ vẫn mãi. Và khi còn ở trên Hà Nội anh hay thức khuya lắm cơ mà. Anh vẫn thường nói đêm là ngày của bọn trí thức, em vẫn tưởng thế, nên mới dám đường đột đến đây.
    Tìm công việc hộ cô, giới thiệu một thiếu nữ như cô vào một gia đình nề nếp cũ, tôi cho là khó khăn, mà nghĩ không có can đảm làm, giúp cô cái vốn nhỏ để cô tìm cách tự lập, tôi vẫn cho là phận sự của tôi. Song mợ cháu giữ chìa khóa, mà Khanh đâu có phải là người có thể lấy nghĩa khí mà chuyển được lòng. Muốn tìm câu khuyên giải cô, song tôi thấy chính cần phải khuyên giải cho tôi nhiều hơn, nên tắt cổ không nói được nên lời.
    Đồng hồ đánh mười hai tiếng lanh lảnh trong đêm khuya. Tôi giật mình nhìn Lệ Minh lo sợ. Đã một giờ ở nhà ngoài rồi, chắc Khanh ngờ vực, mà từ nãy giờ tôi chắc đã lẩm bẩm chán.
    Lệ Minh như biết ý, đứng dậy xin cáo từ.
    Tôi mở cửa tiễn cô ra ngoài. Trông cô đi khuất vào bóng tối, tôi lại nhớ đến những ngày nào hồi còn trẻ vẫn cùng nhau hội họp khuya trong một căn phố tối tăm ở ngoại ô Hà Nội.
    Tôi đóng cửa trở vào thấy Khanh vẫn còn giong đèn aom con ngồi đợi trên ghế. Tôi vào, nàng kể lể lôi thôi, trách móc nào là không biết thương vợ thương con, nào là đã ngần ấy tuổi mà còn toan tính những ai. Giọng Khanh tấm tức như bị điều gì khổ sở lắm, rồi nàng cúi mặt tỉ tê khóc. Tôi phải liệu nhời khuyên giải mãi, nàng mới nín.
    Khi nàng đã aom con vào màn đi nghỉ, khi cái yên lặng tịch mịch của đêm khuya đã trở lại trong phòng, ttoi cúi đầu suy nghĩ.
    Từ cái dĩ vãng xa xôi, thăm thẳm, tôi thấy hiện lên một hình ảnh rõ ràng, hình ảnh tôi trong lúc còn niên thiếu, một thanh niên hăng hái, nhiệt thành, bồng bột những điều hay, sự đẹp, lúc nào cũng mơ màng những việc thành công to tát, một thanh niên chưa biết đến cái sự chua chát của cuộc đời.
    Tôi lại nghĩ đến cái thân thế tôi bây giờ: một viên chức ở tỉnh nhỏ, sống cái đời yên lặng, trưởng giả, một đời ăn no mặc ấm, không phải lo lắng cái gì. Tôi hình như cảm thấy mmọt sự hợp hơn.
    Rồi tôi băn khoăn tự hỏi xem trong hai cái hình ảnh ấy, hình ảnh người thiếu niên hăng hái và hình ảnh người trưởng giả an nhàn, cái hình ảnh nào thật là của tôi?
    Tôi không dám trả lời.
  3. chichi_b2

    chichi_b2 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2006
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    Lúc đầu đọc kô để ý tên tác giả. Đọc xong thấy ngờ ngợ vì văn phong, ý tứ và cả cáci không khí man mác của truyện giống của Thạch Lam. Nhìn lại tên tác giả, thấy đúng vậy. Truyện này có cái kết lưng lửng giống "Dưới bóng hoàng lan". Nó kô làm người đọc thở phào nhẹ nhõm mà nó cứ ám ảnh, buộc ngơời ta phải suy nghĩ mãi.
  4. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay thứ ba, ngồi hát ca với mấy em kỹ nữ. Ý tứ của "kỹ nữ" nghĩa là cô gái kiếm sống bằng kỹ, nghệ thuật, chắc chắn là không phải nghĩa như bây giờ. Kỹ nữ có gì xấu...
    Lời Kỹ Nữ

    Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
    Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơị
    Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
    Khách không ở, lòng em cô độc quá.
    Khách ngồi lại cùng em ! Đây gối lả,
    Tay em đây mời khách ngả đầu say;
    Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
    Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
    Chớ đạp hồn em !
    Trăng từ viễn xứ
    Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn.
    Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
    Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
    Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
    Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
    Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
    Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.
    Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
    Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;
    Vì mình em không được quấn chân anh,
    Tóc không phải những dây tình vướng víụ
    Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo;
    Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương dạ
    Người giai nhân: bến đợi dưới cây già,
    Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.
    Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt.
    Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơị
    Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,
    Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.
    Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
    Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôị
    Du khách đị
    Du khách đã đi rồị

    Xuân Diệu
  5. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Người kỹ nữ ấy rồi cũng mơ một ngày mai tốt đẹp

    -------------------------------------------------------------------------------
    Tiếng hát sông Hương
    Trên dòng Hương Giang
    Em buông mái chèo
    Trời trong veo,
    Nước trong veo
    Em buông mái chèo
    Trên dòng Hương Giang
    Trăng lên trăng đứng, trăng tà
    Đời em ôm chiếc thuyền nan xuôi dòng
    Thuyền em rách nát mà em chưa chồng
    Em đi với chiếc thuyền không
    Khi mô vô bến rời dòng dâm ô
    Trời ơi em biết khi mô
    Thân em hết nhục dày vò năm canh
    Tình ôi gian dối là tình
    Thuyền em rách nát còn lành được không
    Răng không cô gái trên sông
    Ngày mai cô sẽ từ trong tới ngoài
    Thơm như hương nhụi hoa lài
    Sạch như nước suối ban mai giữa rừng
    Ngày mai gió mới ngàn phương
    Sẽ đưa cô tới một vườn đầy xuân
    Ngày mai trong giá trắng ngần
    Cô thôi sống kiếp đày thân gian hồ
    Ngày mai bao lớp đời dơ
    Sẽ tan như đám mây mờ đêm nay
    Cô ơi tháng rộng ngày dài
    Mở lòng ra đón ngày mai huy hoàng.
    Tố Hữu
    (Huế tháng 8-1938)
  6. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Kết thúc chùm 3 bài thơ liên quan đến Kỹ nữ
    -----------------------------------------------------------
    Tỳ Bà Hành
    Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách
    Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu
    Người xuống ngựa, khách dừng chèo
    Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ty
    Say những luống ngại khi chia rẽ
    Nước mênh mông đượm vẻ gương trong
    Đàn ai nghe vẳng bên sông
    Chủ khuây khỏa lại, khách dùng dằng xuôi
    Tìm tiếng sẽ hỏi ai đàn tá ?
    Dừng dây tơ nấn nà làm thinh
    Đời thuyền ghé lại thăm tình
    Chong đèn, thêm rượu, còn dành tiệc vui
    Mời mọc mãi, thấy người bỡ ngỡ
    Tay ôm đàn che nửa mặt hoa
    Vặn đàn mấy tiếng dạo qua
    Dẫu chưa nên khúc tình đà thoảng hay
    Nghe não ruột mấy dây buồn bực
    Dường than niềm tấm tức bấy lâu
    Mày chau tay gẩy khúc sầu
    Giải bày hết nỗi trước sau muôn vàn
    Ngón buông, bắt khoan khoan dìu dặt
    Trước Nghê Thường, sau thoắt Lục Yêu
    Dây to nhường đổ mưa rào
    Nỉ non dây nhỏ khác nào chuyện riêng
    Tiếng cao thấp lựa chen lần gẩy
    Mâm ngọc đâu bỗng nẩy hạt châu
    Trong hoa oanh ríu rít nhau
    Nước tuôn róc rách chảy mau xuống ghềnh
    Nước suối lạnh, dây mành ngừng đứt
    Ngừng đứt nên phút bật tiếng tơ
    Ôm sầu, mang giận ngẩn ngơ
    Tiếng tơ lặng ngắt bây giờ càng hay
    Bình bạc vỡ tuôn đầy dòng nước
    Ngựa sắt giong, xô xát tiếng đao
    Cung đàn trọn khúc thanh tao
    Tiếng buông xé lụa, lựa vào bốn dây
    Thuyền mấy lá đông tây lặng ngắt
    Một vầng trăng trong vắt lòng sông
    Ngậm ngùi đàn bát xếp xong
    Áo xiêm khép nép hầu mong giãi lời
    Rằng "xưa vốn là người kẻ chợ
    Cồn Hà Mô trú ở lân la
    Học đàn từ thuở mười ba
    Giáo phường đệ nhất sổ đà chép tên
    Gã Thiện tài sợ phen dừng khúc
    Ả Thu nương ghen lúc điểm tô
    Ngũ Lăng chàng trẻ ganh đua
    Biết bao the thắm chuốc mua tiếng đàn
    Vành lược bạc gãy tan nhịp gõ
    Bức quần hồng hoen ố rượu oi
    Năm năm lần lữa vui cười
    Mải trăng hoa chẳng đoái hoài xuân thu
    Buồn em trảy lại lo dì thác
    Sầu hôm mai đổi khác hình dung
    Cửa ngoài xe ngựa vắng không
    Thân già mới kết duyên cùng khách thương
    Khách trọng lợi, khinh đường ly cách
    Mải buôn chè sớm tếch nguồn khơi
    Thuyền không, đậu bến mặc ai
    Quanh thuyền trăng dãi, nước trôi lạnh lùng
    Đêm khua, sực nhớ vòng tuổi trẻ
    Chợt mơ màng dòng lệ đỏ hoen
    Nghe đàn ta đã chạnh buồn
    Lại rầu nghe nỗi nỉ non mấy lời
    Cùng một lứa bên trời lận đận
    Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau
    Từ xa Kinh khuyết bấy lâu
    Tầm dương đất trích gối sầu hôm mai
    Chốn cùng tịch lấy ai vui thích
    Tai chẳng nghe đàn địch cả năm
    Sông Bồn gần chốn cát lầm
    Lau vàng, trúc võ, âm thầm quanh hiên
    Tiếng chi đó nghe liền sớm tối
    Cuốc kêu sầu, vượn hót véo von
    Hoa xuân nở, nguyệt thu tròn
    Lần lần tay chuốc chén son ngập ngừng
    Há chẳng có ca rừng, địch nội ?
    Giọng líu lo, buồn nỗi khó nghe
    Tỳ bà nghe dạo canh khuya
    Dường như tiên nhạc gần kề bên tai
    Hãy ngồi lại gẩy chơi khúc nữa
    Sẽ vì nàng soạn sửa bài ca "
    Đứng lâu dường cảm lời ta
    Lại ngồi lựa phím đàn đà kíp dây
    Nghe não ruột khác tay đàn trước
    Khắp tiệc hoa sướt mướt lệ rơi
    Lệ ai chan chứa hơn người ?
    Giang Châu tư mã đượm mùi áo xanh
    Bạch Cư Dị
    Bản Dịch: Phan Huy Vinh
  7. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Một sớm cuối thu, có người tới mộ người yêu mà than khóc,
    Nam nhân si tình thì có gì không tốt...
    ------------------------------------------------------------------------------------


    GỞI NGƯỜI DƯỚI MỘ

    Trời cuối thu rồi - Em ở đâu ?
    Nằm bên đất lạnh chắc em sầu ?
    Thu ơi ! Đánh thức hồn ma dậy,
    Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu .
    Em mộng về đâu ?
    Em mất về đâu ?
    Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu,
    Đấy màu hương khói là màu mắt xưa .
    Em đã về chưa ?
    Em sắp về chưa ?
    Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ
    Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn.
    Em hãy cười lên vang cõi âm,
    Khi trăng thu lạnh bước đi thầm.
    Những hồn phiêu bạt bao năm trước,
    Nay đã vào chung một chỗ nằm.
    Cười lên em !
    Khóc lên em !
    Đâu trăng tình sử,
    Nép áo trần duyên ?
    Gót sen tố nữ
    Xôn xao đêm huyền.
    Ta đi, lạc xứ thần tiên ,
    Hồn trùng dương hiện bóng thuyền U Minh.
    Ta gởi bài thơ anh linh,
    Hỏi người trong mộ có rùng mình ?
    Nắm xương khô lạnh còn ân ái ?
    Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình ?
    Hỡi hồn tuyết trinh !
    Hỡi người tuyết trinh !
    Mê em, ta thoát thân hình,
    Nhập hồn cây cỏ, đa tình mỗi đêm.
    Em có vui thêm ?
    Em co'' buồn thêm ?
    Ngồi bên cửa mộ ,
    Kể cho ta biết nỗi niềm.
    Thần chết cười trong bộ ngực điên,
    Ta nghe em thở tiếng ưu phiền.
    Nỗi lòng xưa dậy tan Thanh Vắng.
    Hơi đất mê người -- Trăng hiện lên.
    Đinh Hùng


  8. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0
    Quán Dương Liễu
    Đôi cành quỳnh ngọc, đôi cành liễu,
    Chất ngọc quỳnh xinh, lá liễu tươi
    Ngan ngát gió thơm trầm kết quạt
    Bốn bề xuân khóa áng hương trời.
    Vườn thơ đôi cánh hồng mơn mởn,
    Đôi hóa đào non nhúng nhính cười
    Giếng ngọc nước ngâm lòng mát rợi
    Lời vàng nhạc nổi khúc chơi vơi.
    Quanh đây khói lửa nghìn phương dậy
    Lặng lẽ lòng mây ý biển khơi
    Mưa sớm gọi về chiều nắng ấm
    Mành mành hoa lọt bóng trăng soi.
    1949
    Đông Hồ
    -----------------------------------------------------------------
    Đông Hồ - Lâm Tấn Phát - một người gốc Hoa nhưng rất yêu mến và trân trọng tiếng Việt.
  9. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0

    Lũy Tre Xanh

    Làng tôi thắt đáy lưng... tre
    Sông dài, cỏ mượt đường đê tư mùa. (1)
    Nhịp đời định sẵn từ xưa:
    Ươm tơ tháng sáu, lên chùa tháng giêng.
    Chợ làng mỗi quý mươi phiên,
    Đong ngô đổi gạo, trang tiền bằng khoai.
    Trong làng lắm gái, thưa trai,
    Nên thường có luật, chồng hai vợ liền !
    Làng gần đô thị, tuy nhiên
    Mắt trong vẫn giữ được niềm sắt son
    Lâu rồi, truyền tử, lưu tôn
    Mầu duyên ân ái mây còn thoảng bay.
    Tôi yêu, nhưng chính là say
    Tình quê Nam Việt, bàn tay dịu dàng.
    Thơ tôi: đê thắm, **** vàng,
    Con sông be bé, cái làng xa xa...
    Hồ Dzếnh
    ------------------------------------------------------------
    (1) Trong Hồ Dzếnh. Tác Phẩm Chọn Lọc câu này được sửa thành:
    Sông dài, cỏ mượt đường đê bốn mùa

  10. vietgreat

    vietgreat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/09/2005
    Bài viết:
    1.440
    Đã được thích:
    0

    Nhớ Bắc
    (Huỳnh Văn Nghệ'')
    Ai về Bắc ta đi với
    Thăm lại non sông giống Lạc Hồng
    Từ độ mang gươm đi mở cõi
    Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long.
    Ai nhớ người chăng? Ôi Nguyễn Hoàng!
    Mà ta con cháu mấy đời hoang
    Vẫn nghe trong máu buồn xa xứ
    Non nước Rồng Tiên nặng nhớ thương
    Vẫn nghe tiếng hát thời quan họ
    Xem nhịp từng câu vọng cổ buồn
    Vẫn thương vẫn nhớ mùa vải đỏ
    Mỗi lần phảng phất hương sầu riêng.
    Sứ mạng ngàn thu dễ dám quên
    Chinh Nam say bước quá xa miền
    Kinh đô nhớ lại xa muôn dặm
    Muốn trở về quê, mơ cảnh tiên.
    Chiến khu Đ 1946
    Trong một ghi chép khác, tác giả ghi bài thơ là ?oTiễn bạn về Bắc?, viết ở Sài Gòn năm 1940, có thêm một đoạn:
    Ai đi về Bắc xin thăm hỏi
    Hồn cũ anh hùng đất Cổ Loa
    Hoàn Kiếm từ xưa linh quy hỡi
    Bao giờ mang trả kiếm dân ta.

Chia sẻ trang này