1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tại sao ko?

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi kephahoai, 26/07/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. A.Q

    A.Q Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/12/2002
    Bài viết:
    1.890
    Đã được thích:
    0
    Gặp phải "người quen" đúng không? Biết ngay mà hí hí
  2. vuhon

    vuhon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    A.Q iu! Khổng phải đâu, mà là chán chả buồn nói nữa rồi. Cứ phải Cúng biết chửa?
  3. A.Q

    A.Q Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/12/2002
    Bài viết:
    1.890
    Đã được thích:
    0
    Tưởng là cái ông gì hâm hâm phổ thơ của anh...
  4. vuhon

    vuhon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Thôi yên để anh xả tí em iu nhá,
  5. vuhon

    vuhon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Những đêm thành phố I
    [​IMG]
    Tôi tự cho phép mình được thoải mái về thời gian trong đêm, không hắn là hiện tại chỉ còn một mình ở giữa ngôi nhà tập thể vừa bức bối, vừa luộm thuộm. Tôi cũng tự cho phép mình tối không phải ăn cơm, và xách túi máy đi hết góc này đến góc khác của thành phố. Nơi mà tôi nhận ra tôi từ những ngày xưa yêu dấu. Nơi mà tôi có thể thoả thê ngồi khóc, nơi mà tôi có thể tự cho phép mình cười lớn bằng những tiếng cười đầy phóng khoáng, tiếng cười mà bạn bè phổ thông của tôi đã gán cho tôi cái câu: Anh điên & tiếng cười hoang dại.
    Vâng! Tôi tự nhận cả trong bản thân mình là hoang dã, cả cách mà tôi sống với tôi, cả cách mà tôi đối xử với cuộc đời, và một lúc nào đấy cả việc tôi chiêm ngẫm, nhìn nhận và đánh giá. Đôi khi có chủ quan phán xét, nhưng tất cả mọi thứ ấy là của tôi. Và tôi đã nhìn thấy...
    Tôi không muốn với thời gian trôi qua của tôi, tôi không muốn lấy nó mà mơn hiện tại, nhưng tôi đã nhìn thấy, ngày ấy của mình, trên những góc khuất nào đấy của cuộc sống.
    Hẳn là tôi không muốn bày tỏ để làm jì đấy có vẻ to tát, mà kỳ thực tôi rất muốn xả, chủ yếu để trải lòng mình.
    Những mảnh đời chưa hẳn đã bất hạnh, chưa hẳn đã bế tắc, nhưng rõ ràng là những cá thể sống đấy đang muốn tự mình bảo tồn hay nói một cách khác là khả năng tồn tại trong bản thân là có. Những mảnh đời được sống, được tự do kiếm sống, tự do nghĩ, tự do yêu quý và tự do dửng dưng hay căm ghét... Ấy là họ. Những cuộc đời mà đâu đó trong mắt người đời nó là một thứ nếp tầng bần tiện và cơ cực, nhưng không hẳn trong cái thứ nghĩ chủ quan ấy nó đúng. Tôi được lớn lên và trưởng thành trên chiếc xe hàng ba chân ấy. Được làm mọi thứ mình thích từ những giọt mồ hôi đổ nhớp nháp trên thành cốp chiếc xe ba chân ấy, và được thấy một lúc nào đó tự hào rằng mình không phải ngửa tay xin cuộc đời này một cái jì không phải của mình. Trong đêm thành phố. Tôi nhận ra mình với những giá trị rất có lý của cuộc sống. Một thứ logic khó thể khác trước một tinh thần luôn muốn tung bay và vùng vẫy. Tôi nhận ra mình thật con người. Đời những thằng phu phen chỉ ước mình có một giấc ngủ ngon lành, một bình yên và chút mỉm cười vui với những thứ bé nhỏ. Tư cách con người tôi nhận ra không phải ở công việc họ làm, không phải ở trang phục họ mạc và không phải ở những đồng tiền đêm đêm đốt trên những nơi sang trọng đắt tiền. Tư cách con người từ vốn bản thân nó đã nguyên sơ mong điều tốt lành, nguyên bản mong mọi sự sòng phẳng và được cho và được nhận. Tôi nhận ra mình bé nhỏ để thấy được những điều to lớn hơn đã đang và sẽ đến trong cuộc đời này.
    Trong đêm thành phố, tôi đã thương người và tự thương mình.

  6. vuhon

    vuhon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Những đêm thành phố II
    [​IMG]
    Tôi tự cho mình cái quyền được ngồi trên thảm cỏ trong công viên An Biên như những người khác. Những người mà tối tối qua đây, những người mà chân dẫm qua đây không chỉ trong đêm, mà còn cả những buổi ban ngày.
    Vâng! Những đêm thành phố khuất mặt người. Người ta có thể cho rằng mình có quyền chống đối những thứ cấm đoán, ấy cũng là khả năng tự quyết định và thích nghi trong một môi trường quá gò bó. Vâng! Người ta đang tự làm khác mình vì những thứ lệ quy thường tình. Vâng! Tôi trong những thứ ấy và được nhìn thấy...
    Những bà già mặc áo nâu, quần lĩnh, đêm đem giơ nón trước những đứa bằng tuổi con mình để làm cái công việc thường ngày là kiếm tiền. Những đứa trẻ có thể ở bên kia bờ sông Cấm, xóm Lò Vôi, nơi mà tất cả những mảnh đời lang thang cơ nhỡ tìm về nương náu. Những mảnh đời chỉ có thể nói là hết mọi cơ hội trong cuộc sống. Và các em hồn nhiên nhìn thấy một người quen mà nói rằng: Em đói! Từ tối đến giờ chưa ăn cái jì!
    Nơi cấm con người và thường là đông nhất. Người Việt ta thường có thói quen phản kháng một cách đáng yêu như thế. Cấm đỗ cứ đỗ, cấm họp cứ họp, cấm đổ cứ đổ và cấm...
    Nhớ 5 năm về trước, mẹ cấm con trai của mẹ yêu người con gái ấy. Thôi thì cũng thương, nhưng càng cấm càng dấm dúi, đi lại còn nhiều hơn. Mẹ bảo, tính nó lẳng thế, mày về lại khổ. Mẹ bảo con gái mới hai mươi tuổi đầu mà gân guốc như gái mấy con. Mẹ bảo mắt nó điêu thế mày tha về để nhà này thành cái chợ Hàng nhà mày à? Mẹ bảo, có nó thì không có tao. Nhưng kỳ thực trong suy nghĩ vốn đơn giản của thằng tôi thì ai biết làm vừa lòng mình thì mình yêu, ai biết chiều chuộng mình thì mình thương. Và biết thoả mãn cả những việc tế nhị và thầm kín của mình thì chẳng có lý do jì mà nói câu không thích được. Ấy thế mà cuối cùng cũng chẳng ra đâu vào đâu. Người ta bảo treo biển cấm để khuất mắt trông coi. Nhưng sờ sờ ra đấy, thằng bảo vệ nó đi qua nó ngứa mắt là nó phạt hành chính, ít thì 50k nhẹ thì 20k chẳng cần biên lai hay chứng từ thu jì. Và thằng tôi cũng thế, chẳng bao giờ chấp nhận được những jì mình nhìn thấy. Dù rằng trong quan điểm sống rất rõ ràng: Không bao giờ truy xét ngày hôm qua. Những thứ đã qua sẽ qua và tất cả sống hết lòng hết mình vì hiện tại. Tất cả mọi thứ hà khắc của lệ, luật mà tự trong mỗi con người có sự giáo dục của gia đình và giòng họ đôi lúc muốn cưỡng cãi nhưng nó vẫn thuộc về nếp tầng sống ấy, bay đi như con chim buộc sợi dây vào chân, bay mãi chán nghỉ lại phải về đúng chỗ của mình.
    Tôi tự cho quyền cấm mình cờ bạc, nhưng thi thoảng vui cũng làm một vài con đề. Tôi cho mình cái quyền cấm mình không nghĩ về gia đình. Và đôi lúc cuộc đời xô đẩy đưa đi quá trớn nhưng cuối cùng vẫn về với gia đình và nguyên gốc của mình, tôi cho quyền mình cấm đoán bản thân nhiều thứ cuối cùng vẫn làm trái đi để một lúc nào đấy tự cảm thấy ăn năn và hối hận.
    Cạnh cái biển cấm ấy, người hát rong hát cho tôi nghe bài hát của người hát rong, thằng ngồi chiếu bên cạnh với sang đuổi:
    - Hát buồn bỏ mẹ, hát xong thì đi đi, nó cho tiền rồi thì đi đi.
    Đáng nhẽ tôi chỉ cho 2 ngàn tiền lẻ mà trong túi tôi có, đáng lẽ tôi chỉ cần nghe bài đấy, và chỉ với hai ngàn ấy. Nhưng như có jì chống đối bùng dậy. Tôi móc ví đưa chị nam mươi ngàn và nói rằng:
    -Chị cứ ngồi đấy hát hết đêm nay cho bọn em nghe, xem đứa nào nó dám làm jì chị.
    Mẹ cái thói đời, người ta làm ra tiền bằng sức lao động của mình thế mà có thằng sáng sáng ngửa tay xin mẹ vài ngàn ăn sáng mà dám hỗn.
    Mẹ cái thói đời, có những thằng sống đến lúc này làm chẳng ra đồng cắc nào mà vẫn sống tỏ ra sang trọng và lịch lãm bằng những đồng tiền trợ cấp của gia đình trong khi đến cái suy nghĩ đơn giản nhất là thương lấy gia đình và tự thương lấy mình sau này mà còn chẳng có.
    Đêm thành phố tôi được nhìn thấy những tiếng thét và gào rú của con người, xô bồ trong những thứ bức bối khó chịu của ban ngày. Đêm thành phố tôi được nhìn thấy mình nghĩa hiệp một lúc rồi có khi mai chẳng có cái jì cho mình. Đêm thành phố tôi được nhìn thấy mọi thứ vô lý và những thứ người ta đang làm trái với bản thân mình.
    Vâng! Những đêm thành phố ảo mờ trong chốn bon chen này tôi được nhìn thấy sức mạnh lý trí của con người, mà tối thiểu nhất của cuộc sống thì chưa bao giờ được nhìn thấy là sự chấp hành, và nghiêm túc với ý thức của mình.
    Con người thật nhỏ bé trước những thứ phản khác, và nhỏ bé hơn nữa khi người ta quên mất những thứ tối thiểu về ý thức.
    Chợt nhớ một người bạn mà căm ghét anh em tôi đến tận xương tuỷ mà đến giờ này tôi vẫn coi là một người bạn. Một người mà cả bằng lòng mình nâng niu trân trọng.
    Trên xe bus đông người, bạn ốm, lên đờm. Vô tình khạc ra mà không dám nhổ. Bạn nhai lại nó và cảm thấy thích thú với điều đó. Tôi vẫn trêu rằng: Nó có ngon như thạch dừa nấu bằng thứ aga được chế từ rong biển?
    Đêm nay thành phố tôi nhận ra tư cách con người là sống bằng ý thức với cộng đồng. Mạc dù vậy, tôi vẫn cho mình cái quyền được như mọi người. Tôi ngồi trên cỏ, gọi một con mực khô, một chai rượu mơ và vài điếu thuốc lá, để nhìn, ngắm, ngẫm những thứ đi qua mắt mình.

  7. vuhon

    vuhon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Những đêm thành phố III
    [​IMG]
    Tôi có quyền cho mình được quyền yêu ghét một cái jì đấy, và khó lòng mà nói rằng chẳng ai là không thích một chút lãng mạn. Có thể lắm, rất nhiều lần ta bắt gặp cảnh thế này ở đâu đấy, có thể lắm một lúc nào ấy ta nhìn đến phát thèm muốn và ghen tị. Có thể lắm chứ một lúc nào đó chỉ còn lại hai người và không biết ai đó quanh mình, cả thế giới dừng lại và quên tịt mọi thứ. Có thể lắm chứ? Tôi đã nhìn thấy...
    Con người ta yêu nhau và có quyền được gần gũi, con người ta yêu nhau và có quyền để quên hết tất cả mọi thứ. Con người ta yêu nhau có quyền được đón nhận những thứ ngọt ngào và hạnh phúc trong đời. Đôi lúc con người ta yêu nhau có quyền đập chén, bát, phá phách đồ đạc trong nhà để đêm về lại cười khì khì rúc vào nhau âu yếm. Con người ta yêu nhau cả thế giới chẳng còn là cái quái jì quan trọng hơn sự ở bên nhau. Vâng! Tôi đã đêm thành phố và được nhìn thấy. NHững cảnh người người lại qua vồn vã, những con người nhỏ bé láu bước tìm về nơi tổ ấm, và những con người ngơ ngác không biết mình đang đứng đâu trong cuộc đời này. Đêm thành phố nhiều mơn trớn và đầy ấm áp. Kể cả việc một cô gái nào ấy đầu phố Vẫy, dù lấy tiền của khách cũng bày tỏ hết sự yêu thương và chăm sóc. Họ bán một thứ khó lòng mà định một cái giá, hoặc giả đấy cũng chẳng phải là bán, những người con gái nhiều hoàn cảnh khác nhau tụ lại , trao đổi với đời chút tình để lấy tiền qua ngày, hay hẳn như để thoả mãn một nhu cầu nào đó. Con người ta đếm với nhau bằng tiền và vẫn có tình yêu trong đấy, cũng ngọt ngào kiểu man trá. Đêm thành phố tôi được nhìn thấy những cảnh già sóng bước cùng nhau dưỡng sinh quanh hồ, và đâu đấy nơi góc nào đấy quanh quanh đây từng đôi tình nhân định ngày hôn lễ. Vâng! Tôi được nhìn thấy con người ta yêu nhau ngày này qua ngày khác, yêu nhau chẳng vì cái jì mà bởi lẽ chẳng có cái jì mà so sánh được với nó.
    Bất chợt nhớ quanh mình những con người và gương mặt thân quen một lúc nào ấy đầy cô đơn và trống vắng. Đêm thành phố dung túng cho tình yêu và làm chất xúc tác cho nó lên men. Đêm thành phố chật kín những cuộc đời mà chỉ có lúc yêu người ta mới nhận ra giá trị đích thực của mình. Hoặc rất rẻ tiền, hoặc rất nồng nhiệt và thẫm đẫm chất thơ, hoặc nhàn nhạt đi qua trong đời, hoặc chẳng cảm nhận thấy bất cứ một điều jì.
    Đêm nay là đêm thứ mấy, ngày tháng thứ bao nhiêu tôi cũng chẳng nhớ nổi, vẫn cứ như là chờ một ai đó, vẫn cứ như là đời một điều dịu ngọt nào đó bên hồ. Tất nhiên lĩu kĩu quanh mình vẫn còn những gương mặt bạn hữu chân tình, nhưng thoảng lắm mới có người dám hỏi dạo này tôi thế nào.
    Tình yêu của tôi càng lúc càng giấu nhẹn trong mình, bởi hình như đấy là thứ chẳng thể mang khoe như một tấm hình hay một cảm xúc nào đó bật dậy trong mình. Tình yêu của tôi, hình như mong manh như sương như sa, chẳng nổi thành hình, cứ lờ đờ lờ đờ vào nhau cả niềm vui và những nỗi đau. Tình yêu của tôi... Vâng! Đêm thành phố tôi mới thấy sự cô đơn nó thế nào, chẳng đánh gục nổi mình nhưng nỗi buồn thì càng lúc càng nặng trong lòng.
    Đêm thành phố tôi nhận ra mình sống không thể thiếu nó bất cứ lúc nào.

    Được vuhon sửa chữa / chuyển vào 18:18 ngày 24/11/2006
  8. vuhon

    vuhon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Những đêm thành phố V

     [​IMG][​IMG]

        Bao giờ ngồi ở nhà được lâu quá 3h đồng hồ chưa? Chắc là chưa, nhưng rõ ràng đã có những ngày như thế. Buồn không hẳn, nhưng dửng dưng thì có. Chai Đông Phong đã vơi hơn nửa mà chừng không say, mà cũng không hằn là say mà là ko cảm nhận thấy bất cứ điều jì lếnh chếnh từ men rượu.  Quyển Với thời gian trôi qua chưa đọc hết trang một, chắc là tôi đã rất lười. Mà cũng không phải lười. Đúng ra là khó còn tí tâm trí nào để đọc. Hẳn là đang lo lắng? Ồ không! Chưa một điều jì trong cuộc đời này làm tôi lo lắng đến mức thần thẫn mọi sự. Có thể là...  Trong đêm thành phố, chiếc đài cũ kỹ xè xè chạy. Cũng chẳng cần nhớ nó là bài hát jì, cũng chẳng cần biết là của ai sáng tác, nhưng mà hay, nó hay bởi nó đang rất tâm sự. Nhưng hay ở trường đoạn nào đó trong tôi thôi rồi tịt ngóm, nó không nhúc nhích thêm được chút nào nữa. Tôi không còn nhu cầu Xả, tức là thôi không dùng Thơ để ức hiếp tâm sự. Cũng không còn nhu cầu quậy phá hay nghịch ngợm ai đó. Tức là sẽ không chửi bậy, mà chửi bậy thì rất dễ bị sâu răng.
     Đêm thành phố, tôi không nhìn thấy thế giới bên ngoài bằng con mắt cùn cáu của mình. Đêm thành phố, tôi không muốn nhìn và nghe thêm tiếng thằng oắt con mặt búng ra sữa chửi thề với một người đáng tuổi cha chú mình vì va chạm xe. Đêm thành phố, tôi không còn nghe tiếng những người hát rong dạo trên đường, hay những tiếng giao bán, cân sức khoẻ từ những chiếc loa thùng. Đem thành phố bặt tiếng cười của những đứa em tôi. Lặng một góc trong lòng vì con nhóc xóm Lò Vôi ốm rịt mấy tuần không còn đêm đêm dạo bờ hồ nhăn nhở cười gõ thìa xin từng đồng xu lẻ. Đêm thành phố không còn những người đàn bà áo nâu quần lĩnh nón lá rơi rả chìa ra xin khách vãn cảnh hồ. Đêm thành phố, tôi đã lặng yên 3 giờ đồng hồ trong bốn bức tường. Lặng yên tôi đối diện với chính mình, lục vấn con người mình, truy xét tận cũng những ranh giới mà mình đã kẻ vẽ hoặc bôi trát cho mình.
     Đêm thành phố bình yên, tôi mượn rượu giải sầu. Nhưng chừng như càng uống lòng càng nặng thêm, nỗi buồn ám ảnh, bám víu  theo từng chén nhỏ tuột suông vào người. Đêm thành phố, tôi bỏ mặc mình rỗng rễnh rồi nhận lại những nỗi buồn trong cuộc đời này làm vui riêng mình, thảng mới nở nhẹ nụ cười. Mà tôi biết chắc càng lúc càng ngượng ngạo khó nhìn.
     Đêm thành phố, chân mỏi chán, tôi tự giam mình và tiếp tục những câu hỏi để tự trả lời như những thông thường.
     Vì sao? Tôi đã sống và cho đi với tất cả nhiệt tình và bằng cả tấm lòng mình mà tôi chẳng nhận lại jì nhiều cho mình?  Tại sao? Những lúc tôi cần có người bên cạnh thì chẳng còn một ai quanh mình? Tại sao? Cuộc sống cứ nèn, nén tôi với những cô đơn và tuyệt vọng, bắt tôi luôn cô trọi cả trong suy nghĩ của chính mình?
    Tại sao?
    Hỏi đến ngàn câu nữa thì cũng thành vô nghĩa, đêm thành phố nếu không có ánh đèn đường, ai sẽ nhìn thấy, ai sẽ đi, và ai sợ hãi đứng nguyên một chỗ. Tôi mụ mị mình bởi những điều đẹp đẽ để rồi những giấc mơ của đời mình tứ tán mà bay mất hoặc chạm vào rồi cũng đến lúc tuột khỏi tôi. Nếu đêm thành phố chỉ có những hàng cây và những con đường không một bóng người, liệu cuộc sống này có bình yên mà êm ả trôi sang ngày mới? Đêm thành phố tôi nhìn thấy mình cần học, thực sự tôi rất thèm được học, một cái jì đó tôi thích, một cái jì đó tôi cần cho mình, và sẽ từ cuộc sống của tôi, tôi sẽ tìm thấy, nhận ra và lưu giữ lấy. Có lẽ tôi cần một người thầy tốt, nhưng cũng có thể tôi cũng chẳng cần, bởi những thứ được mất đâu có giá trị jì nhiều.  Chợt nhớ lời một người bạn trước lúc rời khỏi mảnh đất này mà đi: -- Ở lại mạnh giỏi, được đừng vội mừng, mất đừng vội buồn.  Đêm thành phố, tôi bình thản đi qua mình, quay lại nở một nụ cười thật hiền. Dù sao thời gian vẫn phải trôi qua, và chẳng ai muốn với lại làm jì.
  9. fonzzi

    fonzzi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2006
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0

    Thư gửi em
    Hôm nay anh cảm thấy mình ích kỷ,
    khó khăn và thèm đập phá
    Muốn trở về HN chỉ mà đi....
    Muốn lê la từng quán rượu
    Không cần chi và chẳng thiết nghĩ ngợi gì
    Em có buồn không?
    Có cô đơn?
    Cần một bàn tay để nắm?
    Để cảm thông khoảnh khắc này đây
    Đừng ngại ngần
    Nếu thật sự em buồn..
    Vào quán rượu cùng anh
    Cứ tự nhiên mà uống
    Ai dám bảo người say là hư hỏng
    Đứa nào dám cười khi nhìn vào mắt của em?
    Hôm nay anh không vui và cảm thấy cô đơn
    Nỗi buồn của em sẽ làm Hà Nội nhỏ càng thêm nhỏ
    Thế nào thì em cũng đừng nên khóc
    Anh lâu rồi quên cả dỗ dành
    Nhưng có lẽ ở bên anh
    Em sẽ ngang tàng và tự tin thêm chút
    Nếu em cần dựa vai để lòng dịu bớt
    Suốt con đường anh sẽ lặng yên
    Một triệu thị phi đâu nghĩa lý gì em
    Hôm nay anh ích kỷ, khó khăn và thèm đập phá
    Những trùng hợp đôi khi kỳ lạ
    Một cô đơn và một nỗi buồn
    Anh thèm say và chẳng muốn gì hơn
    Cũng như em chợt cần bình an đôi lúc
    Nghe Hà Nội mưa về lất phất
    Giá anh gần, rượu chắc thêm ngon
    Không hẳn là em sẽ bớt buồn hơn
    Và sự cô đơn của anh được nguôi ngoai một ít
    Nhưng dựa vai anh , em ơi, anh sẽ biết
    Thế giới này có em, anh sẽ thánh thiện hơn nhiều!
    Fonzi

  10. vuhon

    vuhon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Ko cho xoá. Xem nhà em hẹn hò nài.

Chia sẻ trang này