1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tại sao TQ không có thêm những Mao chủ tịch.

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi Dilac, 28/05/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Dilac

    Dilac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2003
    Bài viết:
    950
    Đã được thích:
    0
    Tại sao TQ không có thêm những Mao chủ tịch.

    Trung quốc ngày càng trở nên giống với Phát xít. Và khi con Hổ ấy nó đủ móng vuốt, chắc chắn nó sẽ xông ra cắn các nước lân bang.

    Chỉ có mỗi Mao là người có công làm kìm hãm sự trở nên mạnh mẽ của con Hổ TQ, giá mà có thêm vài chủ tịch Mao thì người Việt ta sướng lắm lắm.

    Lý Nhuệ
    Công lao hơn đời, tội ác tày trời
    (Lời tựa cho cuốn Mao Trạch Đông - ngàn năm công tội của Tân Tử Lăng, hai tập 700 trang, Nhà xuất bản Thư tác Phường, Hồng Kông ngày 2 tháng 8 năm 2007)
    Tam Dương dịch
    Cải cách và mở cửa trong hơn hai mươi năm qua, giống như múa ương ca, không thể tiến thẳng một mạch, xét cho cùng là do sự quấy rối không ngừng của ?otả?, bao giờ cũng có người nói thế này thế nọ, thậm chí còn gây sự, giương ngọn cờ Mao Trạch Đông để công kích đường lối và chính sách đúng đắn. Cuốn sách Mao Trạch Đông - Ngàn năm công tội của Tân Tử Lăng, căn cứ vào di ngôn của Đặng Tiểu Bình, đưa việc đánh giá Mao đi vào chiều sâu, là đột phá quan trọng trong lĩnh vực hình thái ý thức từ ngày cải cách mở cửa đến nay, đập tan triệt để hai cái khẩn cô chú dọa người được gọi là ?ophản đối con đường xét lại? và ?ongăn ngừa chủ nghĩa tư bản phục hồi? do Mao Trạch Đông để lại, làm cho phái cải cách giành được quyền ăn nói, tranh được địa vị chính thống lịch sử. Từ nay trở đi, có thể quang minh chính đại, có lẽ không phải sợ, thúc đẩy sự nghiệp cải cách mở cửa, không bao giờ phải dùng ngọn đèn ?otả? để rẽ phải (hữu) nữa. Bút pháp khúc chiết của tác giả kiêm thêm bình luận, nhất là những trình bầy lý luận của phần ?oMở đầu? và ?oLời kết thúc? cực có sức thuyết phục, đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc.

    ?oLời kết thúc? cuốn sách này chỉ rõ: ?oNhảy vọt lớn và Đại ***************** Vô sản là sự phát triển ác tính của chủ nghĩa xã hội bạo lực Mao Trạch Đông. Ba năm nhảy vọt lớn, cả nước có 37,55 triệu người bị chết đói. Tổn thất khoảng 320 tỷ NDT. Mười năm *****************, theo cách nói của Diệp Kiếm Anh tại lễ bế mạc hội nghị công tác trung ương Đ/ C/s.ản Trung Quốc tháng 12 năm 1978 là đã chỉnh 100 triệu người, làm chết 20 triệu người, lãng phí 800 tỷ NDT, nếu cộng thêm tổn thất thu nhập quốc dân là 500 tỷ NDT do Lý Tiên Niệm nói (tại hội nghị kế hoạch toàn quốc ngày 20 tháng 12 năm 1977) thì lãng phí và giảm thu tất cả là 1300 tỷ NDT. Từ lúc Trung Quốc thành lập tới lúc Mao Trạch Đông chết, không có nội chiến, không có thiên tai lớn, số người chết không bình thường lên tới trên 57,55 triệu người, tổn thất kinh tế là 1400 tỷ NDT. Trong gần 30 năm ấy tổng mức đầu tư cho xây dựng cơ bản nhà nước là 650 tỷ NDT. Hai lần phá đi làm lại lớn đó đã gấp hơn hai lần tổng mức đầu tư xây dựng cơ bản của nước ta trong 30 năm đầu. Có nghĩa là nói, những đồng tiền vốn quí báu vốn có thể dùng để xây dựng đất nước cải thiện đời sống nhân dân đã có tới trên 2/3 bị Mao Trạch Đông phá đi làm lại mất sạch. Đó là bản kê tổng thành tích lấy đấu tranh giai cấp làm cương lĩnh xây dựng đất nước của Mao Trạch Đông. Lấy ?obản kê tổng thành tích? này làm căn cứ, kết luận của tác giả là: sai lầm của Mao lớn hơn công lao, phải là tội bẩy công ba, nhà cách mạng vĩ đại, nhà xây dựng thất bại. (Mao Trạch Đông lúc cuối đời đã tự nhận rằng mình công bẩy tội ba.)
  2. Dilac

    Dilac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2003
    Bài viết:
    950
    Đã được thích:
    0
    Đầu năm 1979 khi trở lại cương vị công tác, tôi đã từng nói: Mao Trạch Đông, công lao hơn đời, tội ác tày trời. Cái trước chỉ (thời gian) cách mạng, cái sau chỉ (thời gian) cầm quyền. Bạn đọc, đọc chương 18 ?oĐịa ngục chủ nghĩa C/s.ản? (thượng) chương 19 ?oĐịa ngục chủ nghĩa C/s.ản? (hạ) của cuốn sách này sẽ hiểu được câu nói ?otội ác tày trời? không phải là giả dối. Mao Trạch Đông lãnh đạo cách mạng dân chủ mới năm 1949 giành được thắng lợi. Thế nhưng cái công lao hơn đời đó so với những tai họa do ông cầm quyền tạo ra cho đất nước và nhân dân chỉ có thể là thứ yếu, là thứ hai thôi.
    Năm 1980, Trung ương ĐCSTQ triệu tập tại Bắc Kinh hội nghị thảo luận ?oQuyết nghị lịch sử? lần thứ hai, tôi được tham gia hội nghị này. Đối với vấn đề đúng, sai, công, tội của Mao Trạch Đông trong hơn 4000 cán bộ cao cấp có khá nhiều người có ý kiến. Với tư cách là người lãnh đạo già của Đ/, để hướng dẫn toàn Đ/, nhân dân toàn quốc bước ra khỏi sai lầm mê muội sùng bái cá nhân, nhưng lại tránh được sự chia rẽ trong Đ/, Đặng Tiểu Bình trong bài nói của mình đã khẳng định công lao của Mao Trạch Đông là thứ nhất, phải tiếp tục giương cao ngọn cờ Mao Trạch Đông, xây dựng chủ nghĩa xã hội. Trên cơ sở nhận thức đó, tháng 6 năm 1981, hội nghị trung ương lần thứ 6 khóa 11 đã đưa ra ?oQuyết nghị về một số vấn đề lịch sử của Đ/ từ khi xây dựng nước đến nay?.
    Quyết nghị này, nhằm đoàn kết toàn Đ/, bước đầu uốn nắn sai lầm của Mao Trạch Đông từ sau khi xây dựng nước, xoay chuyển đường lối sai lầm lịch sử trước đây, khiến Trung Quốc đi vào con đường đúng đắn cải cách mở cửa, đã có tác dụng có tính lịch sử. Trong bài viết của mình tôi đã từng nói, ?oQuyết nghị? này bắt đầu tổng kết những sai lầm cuối đời của Mao Trạch Đông. ?oQuyết nghị? được thông qua dưới sự chủ trì của Đặng Tiểu Bình, chỉ chú trọng uốn nắn những sai lầm của *****************, đã không phủ định về căn bản đường lối xã hội chủ nghĩa không tưởng của Mao Trạch Đông.
    Trong cuốn sách, tác giả ghi, 12 năm sau, tại hội nghị Thượng Hải, Đặng Tiểu Bình đã thẳng thắn nói: ?otrong việc đánh giá địa vị lịch sử cũng như công lao, sai lầm của Mao Trạch Đông, hội nghị trung ương lần thứ 6 khóa 11 đã bị sự hạn chế của tình hình trong Đ/ và trong xã hội đương thời, một bộ phận lịch sử đã không chân thực. Không ít đồng chí đã tiếp nhận nghị quyết một cách trái với lòng mình. Lịch sử là do chúng ta đi qua, không thể điên đảo, không thể thay đổi. Trong việc đánh giá công lao, sai lầm của cuộc đời Mao Trạch Đông luôn luôn có tranh luận. Tôi đã nói với Bành lão (Bành Chân), (Đàm) Chấn Lâm, (Lục) Định Nhất: ý kiến của các vị là đúng, thế nhưng cần phải suy tính tới cục diện bên dưới, có thể để đến đầu thế kỷ sau, để cho thế hệ sau đưa ra đánh giá toàn diện! Công lao, sai lầm của Mao Trạch Đông bày ra đấy, dọn đi không được, thay đổi không xong. Có người lo lắng đánh giá toàn diện Mao Trạch Đông sẽ dẫn tới thành tích lịch sử của ĐCSTQ bị phủ định, sẽ làm tổn hại địa vị lãnh đạo của ĐCSTQ. Tôi thấy không cần phải lo lắng. Tôi kiến nghị, có thể đợi sau khi thế hệ chúng ta ra đi sẽ có đánh giá toàn diện cuộc đời Mao Trạch Đông. Đến lúc đó môi trường chính trị sẽ càng có lợi, ý kiến cố chấp sẽ ít đi một chút. Đ/ viên C/s.ản là những người duy vật, uốn nắn những quyết nghị sai lầm, sơ suất, trái với lòng mình, không hoàn chỉnh, là sự thể hiện lòng tự tin, có sức mạnh của Đ/ C/s.ản, phải tin tưởng đại đa số Đ/ viên, tin tưởng nhân dân sẽ hiểu được, sẽ ủng hộ.? (Bài nói của Đặng Tiểu Bình tại hội nghị thường vụ Bộ Chính trị mở rộng ngày 15 tháng 1 năm 1993 tại Khách sạn Tây Giao, Thượng Hải).
    Đặng Tiểu Bình không cho rằng quyết nghị của hội nghị trung ương 6 khóa 11 là đánh giá cuối cùng về Mao Trạch Đông, để việc đánh giá lại Mao Trạch Đông cho thế hệ sau giải quyết. Mặc dù trong cuốn Mao Trạch Đông - ngàn năm công tội, tác giả đã tôn trọng di ngôn của Đặng Tiểu Bình nhưng có khả năng một số trình bày có liên quan trong cuốn sách vẫn có thể gây ra chấn động trên chính đàn Trung Quốc, có người sẽ có cảm giác kinh động. Sự ra đời của cuốn sách này khiến chúng ta lại có dịp nhìn thấy những năm tháng hoang đường, hỗn loạn và đẫm máu, là sự tự có ý nghĩa cực lớn đối với việc ngăn chặn trào lưu tư tưởng cực tả lưu luyến thời đại Mao Trạch Đông, kiên trì không dao động cải cách mở cửa.
    Cuốn sách này về lý luận có những cống hiến có tính xây dựng. Trong ?oLời kết thúc? đã có sự chỉnh lý, hướng dẫn về những phát triển chủ nghĩa Marx tiến cùng thời đại sau khi ?oTuyên ngôn C/s.ản? phát biểu. Tác giả cho rằng thời thanh niên, Marx và Engels là những người C/s.ản ?olý luận chủ nghĩa xã hội không tưởng cộng thêm thủ đoạn cách mạng bạo lực?, còn vào cuối đời thì là người chủ nghĩa xã hội dân chủ. Sau khi giải tán đồng minh những người C/s.ản, họ không xây dựng Đ/ C/s.ản, mà dưới sự chỉ đạo của họ đã xây dựng Đ/ xã hội dân chủ. ?oChủ nghĩa C/s.ản? là khẩu hiệu bị họ vứt bỏ lúc cuối đời. Trong tranh luận của Lenin với Quốc tế thứ Hai, Quốc tế thứ hai là chính xác. Trên vấn đề cách mạng xã hội chủ nghĩa và chuyên chính giai cấp vô sản, những phê bình của Kautsky, Luxemburg, Plekhanov đối với Lenin là nhằm đúng điểm quan trọng. Những chính Đ/ thuộc Quốc tế thứ Hai, trăm năm qua đã kiên trì mặt chính xác của học thuyết Marx, không thực hiện quyết liệt triệt để nhất đối với giai cấp tư sản, thông qua đấu tranh trong quốc hội, phong trào công nhân đi con đường chủ nghĩa cải lương, từ đó thúc đẩy các quốc gia tư bản phương Tây không ngừng thay đổi, về mặt xóa bỏ ba chênh lệch lớn đã giành được những thành tựu vĩ đại mà mọi người đều thấy. Chủ nghĩa xã hội dân chủ châu Âu là chủ nghĩa Marx chính thống. ?oTuyên ngôn C/s.ản? đã hướng dẫn sai những sứ đồ vĩ đại là Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông. Những sứ đồ vĩ đại này đã phát huy những không tưởng và bạo lực trong ?oTuyên ngôn? lên tới cực đoan, hướng dẫn sai Quốc tế thứ Ba và các Đ/, nhân dân các nước trong phe xã hội chủ nghĩa. Sự tan rã và thất bại của phe xã hội chủ nghĩa trong những năm 90 của thế kỷ trước là do con đường ?ocách mạng vô sản và chuyên chính vô sản? về căn bản là sai lầm. Một cuộc cách mạng lấy tiêu diệt chế độ tư hữu làm kết cục, một loại chế độ lấy bài xích sức sản xuất tiên tiến làm đặc trưng, bất kỳ là dùng danh nghĩa đường hoàng nào đều là không có tiền đồ. Giai cấp tư sản và chế độ tư hữu đại biểu cho sức sản xuất tiên tiến cho dù gặp phải sự hiểu sai lớn nhất, cho dù bị ma quỷ hóa như thế nào, cuối cùng vẫn được sự đồng thuận của loài người. Loài người đã bất chấp những lời kêu gọi bình đẳng, chính nghĩa, sau khi thoát ly xã hội C/s.ản nguyên thủy, trên con đường khoa học, dân chủ và pháp chế đã từng bước, từng bước đi tới văn minh. Nhà tư bản và phần tử trí thức đại biểu cho sức sản xuất tiên tiến và văn hóa tiên tiến là không thể tiêu diệt được, có tiêu diệt rồi thì cũng phải mời trở lại. Đó là bài học căn bản nhất mà thất bại của phong trào C/s.ản quốc tế thế kỷ 20 để lại cho hậu thế.
  3. Dilac

    Dilac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2003
    Bài viết:
    950
    Đã được thích:
    0
    Chủ nghĩa dân chủ mới thuộc hệ thống tư tưởng chủ nghĩa xã hội dân chủ, có thể nói đó là tinh hoa của tư tưởng Mao Trạch Đông. Kiên trì tư tưởng Mao Trạch Đông phải coi trọng chủ nghĩa dân chủ mới. Mao Trạch Đông tuyển tập do Đặng Tiểu Bình viết tên sách năm 1991 chỉ gồm 4 tập, không bao gồm những tác phẩm và bài nói sau tập 5 là có ý. Tác giả cho rằng: ?oChủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc là sản phẩm của sự cùng kết hợp tư tưởng chủ nghĩa xã hội dân chủ của Marx, Engels với thực tiễn cụ thể của cải cách mở cửa Trung Quốc, nó sẽ xây dựng Trung Quốc thành một quốc gia xã hội chủ nghĩa giàu có văn minh, công bằng và hài hòa như các nước châu Âu ngày nay. Đ/ C/s.ản Trung Quốc chuyển biến sang chủ nghĩa xã hội dân chủ là phục tùng những di giáo cuối đời của Marx, Engels, kế thừa truyền thống cách mạng dân chủ mới, triệt để thoát ly mô hình Liên Xô, trở lại với chủ nghĩa Marx tiến cùng thời đại. Đó là sự định vị lịch sử của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc.? (?oLời kết thúc?) Cái ?ođịnh vị? đó đã lấp bằng con đường chuyển đổi quỹ đạo về hình thái ý thức cho Đ/ và nhà nước: chủ nghĩa Marx, tư tưởng Mao Trạch Đông, ?oba ngọn cờ hồng? của chủ nghĩa xã hội đều không mất mà lại thoát khỏi sự ràng buộc của hình thái ý thức ?otả?, vứt bỏ được những lý luận sai lầm, giáo điều cực tả -từ Marx, Engels, Lenin, Stalin đến Mao Trạch Đông, đã hướng dẫn sai Trung Quốc ba mươi năm, mang lại cho đất nước sự nghèo nàn, động loạn và chuyên chế và cho đến nay vẫn còn ngăn cản và phủ định cải cách mở cửa.
    Tác giả kiến nghị: ?oTrong cải cách hình thái ý thức, phải lấy quan điểm phát triển khoa học lấy con người làm gốc của Hồ Cẩm Đào làm tổng cương, lấy chủ nghĩa xã hôi dân chủ của Marx, Engels lúc cuối đời, chủ nghĩa dân chủ mới của Mao Trạch Đông cũng như lý luận Đặng Tiểu Bình và tư tưởng quan trọng ?~ba đại diện?T làm cơ sở, hấp thu kinh nghiệm trị quốc của Đ/ dân chủ xã hội chấp chính dân chủ, chấp chính liêm khiết và rút ngắn ba chênh lệch lớn (chênh lệch giữa thành thị và nông thôn, chênh lệch giữa công nhân và nông dân, chênh lệch giữa lao động trí óc và lao động chân tay), xây dựng hình thái ý thức hài hòa với trào lưu dân chủ thế giới, hình thành một bộ lý luận chấp chính hoàn chỉnh thích nghi với tình hình đất nước. Hệ thống lý luận này nên đặt tên là ?~Lý luận chủ nghĩa xã hội dân chủ?T, ghi vào điều lệ Đ/ và hiến pháp; từ nay trở đi, sẽ không bao giờ ghi họ tên bất kỳ người nào làm tư tưởng chỉ đạo Đ/ và quốc gia, nhằm loại bỏ tác phong còn lại và ảnh hưởng của sùng bái cá nhân, thiết lập quyền ăn nói của phái cải cách. Đ/ C/s.ản Trung Quốc đổi tên làm Đ/ Xã hội Trung Quốc, tham gia Quốc tế Đ/ Xã hội, nhằm kế thừa trào lưu lịch sử Đ/ dân chủ xã hội mà Marx, Engels đã xây dựng, xác lập địa vị chính thống lịch sử của phái cải cách, làm cho người trong nước nghe nhìn đều thấy mới mẻ đổi mới, làm cho thế giới nghe nhìn đều thấy mới mẻ. Đi được bước này, sẽ phát sinh ảnh hưởng trọng đại trong việc thống nhất Trung Hoa, trong việc cải tiến quan hệ giữa Trung Quốc với EU, Mỹ, Nga và mọi quốc gia dân chủ, sáng tạo môi trường quốc tế tốt nhất để Trung Hoa bay cao.? (?oLời kết thúc?) Những kiến nghị này của Tân Tử Lăng, thuộc vào đại chiến lược của sự phát triển Đ/ và nhà nước. Về vấn đề loại bỏ những tác phong còn lại và ảnh hưởng của sùng bái cá nhân, thiết lập quyền ăn nói của phái cải cách, đặc biệt đáng coi trọng.
    Về vấn đề đổi tên Đ/ có khả năng dẫn tới kinh ngạc. Nhưng đó mới thực sự là tiến cùng thời đại. Tôn Trung Sơn lãnh đạo cách mạng dân chủ lật đổ chế độ hoàng đế, lúc bắt đầu gọi là Đồng minh, sau khi thiết lập Dân quốc để thích ứng với đòi hỏi nội các trách nhiệm, đã cùng với mấy Đ/ nhỏ liên hiệp cải tổ thành Quốc dân Đ/. Viên Thế Khải cướp nước xưng đế, Tôn Trung Sơn phát động cuộc cách mạng lần thứ hai, đổi tên là Đ/ Cách mạng Trung Hoa, trong Chiến tranh Hộ pháp [1] để nhấn mạnh sự chính thống lại đổi tên là Quốc dân Đ/. Theo hồi ức của John Stewart, người đã từng là thành viên của Tổ quan sát quân Mỹ tại Diên An thì tháng 8 năm 1944, khi nói chuyện với ông ta, Mao Trạch Đông đã nói: ?oĐể hợp tác với Mỹ, những người C/s.ản đã suy tính tới vấn đề liệu có cần đổi tên mình hay không.? [2] Vào lúc cuối đời khi nói chuyện với các cán bộ cao cấp, Đặng Tiểu Bình cũng đã nói, khi cần thiết sẽ đổi tên Đ/. Đ/ xã hội dân chủ là do Marx, Engels xây dựng. Khi phát biểu ?oTuyên ngôn C/s.ản? chưa có Đ/ C/s.ản, văn kiện này vốn gọi là ?oTuyên ngôn chủ nghĩa C/s.ản? [3] . Chỉ vào năm 1918 khi Lenin làm chuyện chia rẽ với Quốc tế thứ Hai thì tên gọi Đ/ C/s.ản mới được vang lên. Cho dù toàn bộ lý luận tiêu diệt chế độ tư hữu là sai (tỉ mỉ xem phần thứ nhất của ?oLời kết thúc?, ở đây không triển khai trình bầy), hiện nay trong nền kinh tế nước ta đã xuất hiện chế độ tư hữu, trong hiến pháp đã có điều khoản bảo vệ tài sản tư hữu, với tư cách là Đ/ cầm quyền mà vẫn gọi là Đ/ C/s.ản sẽ không thích hợp, còn chuẩn bị định ?ocộng? tài sản của ai?
    Tôi thường nói, chủ nghĩa Marx là cái gì? Khảo sát từ lịch sử và thực tiễn thấy, những cái gì của chủ nghĩa Marx là chính xác, những cái gì là sai lầm, trước đây chúng ta đã chấp hành chủ nghĩa Marx như thế nào, chủ nghĩa Marx nên phát triển ra sao, chúng ta đã làm rõ chưa? Lâu nay, chủ nghĩa Marx giả ra sức thực hiện đạo của mình, còn chủ nghĩa Marx thật lại bị che lấp bởi lớp tro bụi ?ochủ nghĩa xét lại?. Điều này chủ yếu là do chủ nghĩa chuyên chế văn hóa được sùng bái, nó bắt nguồn từ chủ nghĩa chuyên chế chính trị. Chuyên chế một Đ/ dẫn tới hình thái ý thức được xác định là cái tuân theo duy nhất, mà cái ?otuân theo duy nhất? này lại là phần sai lầm trong chủ nghĩa Lenin, chủ nghĩa Stalin, và lý luận Mao Trạch Đông xa rời chủ nghĩa Marx. Không ít người trong giới lý luận đang nhận thức lại chủ nghĩa Marx, một lần nữa từ trong cuốn sách của Tân Tử Lăng, tôi lại tìm thấy tri âm. Thì ra chủ nghĩa xã hội nghèo mà trước cải cách chúng ta đã làm, đã chấp hành những cái sai lầm trong chủ nghĩa Marx bị Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông phát triển, là những lý luận và chủ trương bị Engels lúc cuối đời thừa nhận ?ochỉ là một ảo tưởng? [4] và còn coi những cái chính xác của nó là ?ochủ nghĩa xét lại? để phê phán trong mấy chục năm. Mặc dù sự trả lời của tác giả có chút đơn giản, nhưng đã nắm chắc được cái căn bản của vấn đề, cung cấp cho người ta những manh mối để đi sâu nghiên cứu và suy ngẫm hơn nữa
  4. Dilac

    Dilac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2003
    Bài viết:
    950
    Đã được thích:
    0
    Trên vấn đề thế nào là chủ nghĩa xã hội và xây dựng chủ nghĩa xã hội như thế nào, một thời gian dài chúng ta đã ?onhất biên đảo? (ngả về một bên), đi con đường kiểu Liên Xô, thực hiện chủ nghĩa xã hội bạo lực, tiêu diệt chế độ tư hữu, tiêu diệt giai cấp tư sản, càng làm càng nghèo, đã thất bại; sau cải cách mở cửa, trên thực tế là đi con đường kiểu Thụy Điển, thực hiện chủ nghĩa xã hội dân chủ, bảo vệ chế độ tư hữu, đoàn kết giai cấp tư sản, thu được thành công to lớn. Cho dù cải cách thể chế chính trị không cùng tiến lên đồng bộ với cải cách kinh tế, dẫn tới những vấn đề nghiêm trọng như hủ bại cùng phát sinh một lúc v.v?, nhưng tì vết không che nổi ánh ngọc, dòng chính là tốt, chỉ cần kiên trì đi con đường chủ nghĩa xã hội dân chủ là không khó giải quyết. Thành công này được thể hiện ở năng suất lao động sáng tạo trong năm 2003 cao gấp 33 lần năm 1978. Theo tính toán của Cục Thống kê Nhà nước, năng suất lao động trong cả năm 1978 chỉ tương đương với năng suất lao động trong 11 ngày của năm 2003. Qui cho cùng thì năng suất lao động là cái quan trọng nhất, chủ yếu nhất để chế độ mới chiến thắng chế độ cũ, đường lối chính xác chiến thắng đường lối sai lầm, chủ nghĩa xã hội dân chủ chiến thắng chủ nghĩa xã hội bạo lực. Rút kinh nghiệm những sai lầm đã mắc phải trước đây và con đường nên đi từ nay về sau, trong các bài viết mấy năm gần đây, tôi thường bàn đến ba vấn đề có liên quan cần làm rõ sự phát triển, tiến bộ văn minh của lịch sử nhân loại rốt cuộc là dựa vào cái gì? Nên nhận thức như thế nào về ?osự lãnh đạo lý luận? như chủ nghĩa Marx v.v? đã được ghi vào hiến pháp? Tác dụng và quan hệ nhà nước mà Đ/ C/s.ản đã có trong lịch sử, Đ/ nên cầm quyền như thế nào? Cuốn sách này đều có liên quan hoặc giải đáp đến nội dung của ba mặt này. Trong trao đổi bàn bạc, Tân Tử Lăng đã kể một chuyện cười chính trị: Một người Trung Quốc tới thăm thành phố Trier, nước Đức - quê hương của Marx, hỏi người gác cửa: ?~Nước Đức các anh có Marx, sao lại không tôn thờ?? Người gác cổng nói: ?oMarx là nhà đại học vấn, ông để lại hai bản kinh điển, một bản là chủ nghĩa Marx nghèo, một bản là chủ nghĩa Marx giàu. Nghe người già nói, thế kỷ trước có một người tên là Lenin rất lợi hại, cướp lấy bản chủ nghĩa Marx nghèo mang đi, hơn nữa còn để lại lời, không cho phép chúng tôi tin theo chủ nghĩa Marx. Chúng tôi chỉ còn lại bản chủ nghĩa Marx giàu và cũng chẳng tranh lấy chính thống làm gì, thế mà cuộc sống ngày càng tốt, sống rất vui.? Câu chuyện này rất đáng để chúng ta suy ngẫm sâu sắc. Chúng ta nên tôn thờ chủ nghĩa Marx giàu, có thể thúc đẩy sức sản xuất tiên tiến và phát triển văn hóa tiên tiến - chủ nghĩa xã hội dân chủ, và triệt để chia tay với chủ nghĩa Marx nghèo - lý luận và phương pháp xây dựng chủ nghĩa xã hội của Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông.
    Tân Tử Lăng, nguyên đại tá, cấp sư đoàn trưởng quân Giải phóng Trung Quốc, người chuyên nghiên cứu về Mao Trạch Đông (ND).
    Lý Nhuệ, Đ/ viên lão thành Đ/ C/s.ản Trung Quốc, từng là Phó Trưởng ban Tổ chức trung ương ĐCSTQ, và có một thời gian làm thư ký cho Mao Trạch Đông (ND).
    Tháng 4 năm 2006
    Bản tiếng Việt © 2008 talawas
  5. sa0phajx0an_1206

    sa0phajx0an_1206 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2008
    Bài viết:
    141
    Đã được thích:
    0
    à ! sẵn em mới nhớ . Anh Mao có công rất lớn trong việc tiến hành cuộc cách mạng văn hoá kinh hoàng nửa cuối thập niên 60 . Để kìm hãm sự phát triển mạnh mẽ ấy của con hổ TQ . Chắc là ông ấy hi sinh hàg chục triệu mạng người dân để phục vụ cho mục đích lớn lao đó rùi . Vĩ đại thật
  6. Dilac

    Dilac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2003
    Bài viết:
    950
    Đã được thích:
    0
    ?oLời kết thúc? cuốn sách này chỉ rõ: ?oNhảy vọt lớn và Đại ***************** Vô sản là sự phát triển ác tính của chủ nghĩa xã hội bạo lực Mao Trạch Đông. Ba năm nhảy vọt lớn, cả nước có 37,55 triệu người bị chết đói. Tổn thất khoảng 320 tỷ NDT. Mười năm *****************, theo cách nói của Diệp Kiếm Anh tại lễ bế mạc hội nghị công tác trung ương Đ/ C/s.ản Trung Quốc tháng 12 năm 1978 là đã chỉnh 100 triệu người, làm chết 20 triệu người, lãng phí 800 tỷ NDT, nếu cộng thêm tổn thất thu nhập quốc dân là 500 tỷ NDT do Lý Tiên Niệm nói (tại hội nghị kế hoạch toàn quốc ngày 20 tháng 12 năm 1977) thì lãng phí và giảm thu tất cả là 1300 tỷ NDT. Từ lúc Trung Quốc thành lập tới lúc Mao Trạch Đông chết, không có nội chiến, không có thiên tai lớn, số người chết không bình thường lên tới trên 57,55 triệu người, tổn thất kinh tế là 1400 tỷ NDT. Trong gần 30 năm ấy tổng mức đầu tư cho xây dựng cơ bản nhà nước là 650 tỷ NDT. Hai lần phá đi làm lại lớn đó đã gấp hơn hai lần tổng mức đầu tư xây dựng cơ bản của nước ta trong 30 năm đầu. Có nghĩa là nói, những đồng tiền vốn quí báu vốn có thể dùng để xây dựng đất nước cải thiện đời sống nhân dân đã có tới trên 2/3 bị Mao Trạch Đông phá đi làm lại mất sạch. Đó là bản kê tổng thành tích lấy đấu tranh giai cấp làm cương lĩnh xây dựng đất nước của Mao Trạch Đông. Lấy ?obản kê tổng thành tích? này làm căn cứ, kết luận của tác giả là: sai lầm của Mao lớn hơn công lao, phải là tội bẩy công ba, nhà cách mạng vĩ đại, nhà xây dựng thất bại. (Mao Trạch Đông lúc cuối đời đã tự nhận rằng mình công bẩy tội ba.)
  7. tieungoctu

    tieungoctu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/10/2007
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    bác dilac pót bài này lên rất hay, có thể xem để tham khảo nhưng hình như cái tít " tại sao tq không có thêm những Mao chủ tịch " chính là để khẳng định TQ hiện nay đi theo "chủ nghĩa Mark giàu" nên không thể xuất hiện thêm một Mao nữa phải không ?
  8. dnn0601

    dnn0601 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng ko ưa gì Trung Quốc nhưng phải công nhận là người TQ giỏi. Các bác hay nhìn TQ theo kiểu phiến diện dưới cái nhìn của các học giả Tây Phương nên thấy ở TQ cái gì cũng xấu. Thực ra thì mọi việc ko phải như vậy. Các nhà lãnh đạo TQ thực hiện rất tốt công việc của họ trong chính sách đối nội lẫn đối ngoại.
    Về chính sách đối nội :
    - Người TQ có phương châm rất hay là "nước mạnh, dân giầu" còn VN thì ngược lại "dân giầu, nước mạnh". Phương châm "nước mạnh, dân giầu" đảm bảo rằng lợi ích của cá nhân, lợi ích của các nhóm người, lợi ích của các tập đoàn kinh tế phải đặt dưới lợi ích của nhà nước. Đây là chính sách rất hợp lý đối với 1 quốc gia đang cần phát triển nhanh. Còn phương châm "dân giầu, nước mạnh" của VN thì tiếng là có "rân chủ" vì quan tâm đến nhân dân trước nhưng thực ra lại ko phải như vậy vì khi đó lợi ích của cá nhân, lợi ích của các nhóm người, lợi ích của các tập đoàn kinh tế lại ở trên quyền lợi của nhà nước. Chúng ta có thể nhận thấy điều này thông qua việc nạn tham nhũng ở VN và TQ. Ở TQ nạn tham nhũng có và có rất nhiều nhưng cũng có rất nhiều quan chức bị ngồi tù hoặc tử hình đến ngay cả Trần Lương Vũ, Bí thư Thành ủy Thượng Hải tương đương với Bí thư thành ủy TP. Hồ Chí Minh còn bị cách chức và điều tra về tham nhũng. Còn ở VN thì nạn tham nhũng, chạy chức, chạy quyền cũng nhiều ko kém nhưng mọi việc cuối cùng đều chìm trong im lặng 1 cách khó hiểu.
    - Các nhà lãnh đạo TQ cũng rất có tầm và có tâm. Tôi còn nhớ khi đầu năm 2008 khi TQ bị rét nặng thì đích thân TT Ôn Gia Bảo đã đi xuống thị sát chứ ko như ở ta khi lũ lụt chỉ cho Ban phòng chống lụt bão TW đi đợi hết lũ lụt thì các đồng chí TW mới xuống thăm.
    - TQ và VN cũng thực hiện chính sách "dân chủ tập trung". Nhưng ở VN thì chính sách "dân chủ tập trung" lại là "dân chủ tràn lan". "Dân chủ tràn lan" ko phải là dân chủ trong toàn dân mà là "dân chủ trong nội bộ lãnh đạo". Chính vì vậy, việc bao che, bảo hộ thậm chí là bảo kê trong đội ngũ lãnh đạo là rất lan tràn => 1 thực trạng hiện nay CP đang bị thao túng bởi 1 số nhóm người. Còn ở TQ "dân chủ tập trung" có nghĩa là quyền lực tập trung vào cá nhân và cá nhân chịu trách nhiệm. Ở VN thì ko có khái niệm cá nhân chịu trách nhiệm mà là "tập thể chịu trách nhiệm".
    - TQ và VN cùng thực hiện xây dựng "nhà nước pháp quyền". Trong khi, TQ đang xây dựng 1 nhà nước pháp quyền thực sự lấy quyền lợi của đất nước làm nền tảng ( điển hình là việc chống tham nhũng ) thì VN xây dựng "nhà nước pháp quyền" với việc lấy quyền lợi của cá nhân đặt trên lợi ích tập thể. Chính vì vậy pháp luật ko nghiêm. Những ví dụ về việc này rất nhiều như : nạn tham nhũng, ko tôn trọng pháp luật ( đến ngay cả CSGT cũng vượt đèn đỏ, ko đội mũ bảo hiểm thì bảo làm sao được dân ). Tình hình pháp luật của VN làm tôi nhớ tới thực trạng của Ích Châu khi Lưu Chương cai quản. Khi đó tình hình của Ích Châu cũng như VN bây giờ, chính sự thì trễ nải, quan lại thì tha hồ vơ vét, kẻ có cơ hội thì thừa cơ đục khoét. Nhưng cách ứng xử tình huống của Khổng Minh và chính phủ VN trước cùng 1 vấn đề thì khác nhau. Khổng Minh thì thi hành chính sách pháp trị mà trước hết là đối với tầng lớp quý tộc quan lại. Tôi rất thích câu nói của Khổng Minh nói với Pháp Chính khi đó. Câu nói đó ý là : "đời loạn thì trọng khoan dung, bê trễ trọng điều luật". Cùng 1 vấn đề đó nhưng chính phủ VN lại thi hành chính sách "đạo đức". Tức là bắt toàn bộ cán bộ, nhân dân học tập "Đạo đức, tư tưởng Hồ Chính Minh" để thức tỉnh mọi người. Nhưng đến như pháp luật là nền tảng của đạo đức là những quy tắc tối thiểu mà còn ko được coi trọng thì đạo đức chỉ là 1 cái gì đó xa xỉ, lóng lánh và ko thực tế trong hoàn cảnh hiện nay.
    - TQ và VN cùng thực hiện xây dựng "một nhà nước bình đẳng". Khái niệm "nhà nước bình đẳng" của TQ là "nước mạnh, dân giầu" cho nên họ thực hiện chính sách tập trung nguồn lực để phát triển kinh tế ở các cùng kinh tế trọng điểm ở vùng phía Đông sau đó dùng nguồn lực ở các vùng phía Đông sản sinh quay trở lại để giúp đỡ các vùng nghèo khó phát triển thực hiện "1 xã hội hài hoà". Trong khi đó, khái niệm "nhà nước bình đẳng" của VN lại là "bình quân hoá". Chính vì vậy mà nhà nhà làm dự án, tỉnh nào cũng chất đống dự án, nơi đâu cũng xây chung cư khu công nghiệp dẫn đến dự án nào cũng tốn kém và chậm tiến độ và dẫn đến 1 nguy cơ lớn là lạm phát tăng cao ( dự tính 2008 là 23% ). Khái niệm "nhà nước bình đẳng" có nghĩa là các địa phương cùng phát triển miền núi cũng như miền xuôi dẫn đến tình trạng "đôi bạn cũng lùi".
    - Về chính sách phát triển kinh tế TQ cũng rất khôn ngoan :
    + TQ khuyến khích đầu tư nước ngoài nhưng phải đi kèm với việc chuyển giao công nghệ và nội địa hoá sản phẩm. Những chính sách kinh tế khôn ngoan của TQ đã dẫn đến việc TQ đang là công xưởng sản xuất của cả thế giới và trong giai đoạn khó khăn về kinh tế của thế giới lúc này thì kinh tế TQ sẽ ko hề bị suy giảm bởi vì khi đó xu hướng dùng hàng TQ với giá rẻ và chất lượng tương đối sẽ là rất hợp lý với người tiêu dùng.
    + Tốc độ tăng trưởng GDP của TQ cao hơn chúng ta nhiều trong khi đó lạm phát lại thấp hơn VN (8,7% so với 15.7% của tháng 2/08) rất nhiều là 1 bằng chứng ko thể chối bỏ cho sự khôn ngoan và tài tình trong chính sách phát triển kinh tế của TQ hiện nay.
    - Về chính sách với các khu tự trị thì quả thực TQ cực kỳ khôn ngoan. TQ đề ra chính sách "1 nhà nước 2 chế độ" đối với các khu vực Hồng Kông, Ma Cao và sắp tới là cả Đài Loan nữa. Đây là chính sách rất khôn khéo vì nó ko làm mất đi quyền tự chủ của Hồng Kông, Ma Cao và cũng ko làm mất đi quyền bảo hộ của TQ. Đối với các khu vực Tây Tạng, Tân Cương thì những khu vực này thường xuyên được các nhà "rân chủ" phương Tây như Bush kích động nên ko thể nương tay nhẹ nhàng. Đây cũng là sự hợp lý của nó vì quyền lợi của 1 số nhóm người phải đặt dưới quyền lợi của đất nước. Tôi nghĩ nếu các Đạt ma ở Tây Tạng cũng thảo luận với lãnh đạo TQ thì họ cũng sẽ được trao những quyền lợi tương đối.

    Về chính sách đối ngoại ( tôi bỏ qua ko xét tới chính sách đối ngoại của TQ với VN ) :
    - Các nhà "rân chủ" trên TG đang rêu rao rằng TQ là "con ngáo ộp phát xít sẽ mối đe doạ cho hoà bình thế giới". Nhưng nhận định đó là sai lầm vì TQ ko có đủ khả năng thực hiện điều ấy ít nhất là đến những năm 2050. Con ngáo ộp phát xít sẽ mối đe doạ cho hoà bình thế giới chính là Mẽo. Các bác hãy nhìn vào thực tế là trong khoảng 10 năm trở lại đây Mẽo đã làm được gì cho thế giới ? Đầu tiên năm 1999 họ ném bom Nam Tư, năm 2001 thì họ bị khủng bố ( 1 vụ khủng bố mà chưa chắc đã do Al-Queda gây ra ) sau đó Mẽo lấy cớ bị khủng bố tấn công và họ đem quân đánh Áp ga nít tan rồi lấy cớ Iraq có vũ khí huỷ diệt họ bất chấp Liên hợp quốc tấn công Iraq sau cuối
    cùng ko tìm thấy vũ khí hủy diệt thì họ vu cho tình báo ko tốt thật là hài hước quá. Gần đây Mẽo dựng lên chiêu bài "trục ma quỷ" rồi đem hệ thống phòng thủ ( hay tấn công cũng ko biết nữa ) tên lửa đặt ở sát vách nước Nga. Đây cũng là lý do hài hước nữa. Mẽo cũng đang đe doạ, cấm vận và cưỡng bức Iran ko được sản xuất hạt nhân trong khi đó họ lại bảo hộ cho Ixaren có vũ khí hạt nhân ( có tới hơn 150 vũ khí )
    - Chính sách ngoại giao của TQ hiện nay là rất tốt. Họ đang thực hiện chính sách "lùi 1 buớc tiến 3 bước". Họ cố tránh những xung đột với các nước lớn. Từ năm 1999 đến nay Mẽo đã rất nhiều lần tìm cách gây hấn với TQ như vụ bắn "nhầm" vào toà ĐSQ TQ ở Nam Tư hay vụ do thám trên vùng trời Quảng Đông. Tuy nhiên, trước các động thái trên TQ đã nhún nhường tránh những xung đột ko cần thiết. Tuy nhiên đối với những vấn đề liên quan đến lãnh thổ của họ như Đài Loan, Tây Tạng thì họ phản ứng rất mạnh. Có thể nói chính sách ngoại giao của TQ hiện nay là rất khôn khéo và mềm mỏng.
    Tóm lại, VN muốn đất nước mạnh lên thì phải học tập TQ dài dài
  9. thit_cho_mam_tom

    thit_cho_mam_tom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2006
    Bài viết:
    1.012
    Đã được thích:
    0
    Công nhận là VN mình còn phải học các chính sách bây giờ của TQ dài thay vì hô hào căm thù hay kích động chiến tranh giành lãnh thổ với nó như một số chú "cụ trong rân" rêu rao đến nhàm tai.
    Em thực tình là mong nó có thêm vài anh Mao, vài chị Giang Thanh để có vài cuộc Đại ***************** nữa thì tốt cho thế giới quá - đương nhiên mấy chú như Đặng lùn thì tốt nhất là tuyệt tự.
  10. CoDep

    CoDep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    9.559
    Đã được thích:
    11
    Bạn Dilac:
    Bạn viết dài quá, ít người đủ kiên nhẫn coi chuyện cổ Trung Hoa.
    Mà bạn định nghĩa thế nào là cái gọi là "Mao chủ tịch" của bạn chứ?
    Theo nghĩa phổ thông, thì Mao chủ tịch là người lập nên nước TQ
    bây giờ. Vậy thì không thể có một nước nào có 2 người lập nước cả.
    Góp ý về cách viết cho dễ hiểu vậy thôi.
    Bạn dnn viết
    "Từ năm 1999 đến nay Mẽo đã rất nhiều lần tìm cách gây hấn với TQ
    như vụ bắn "nhầm" vào toà ĐSQ TQ ở Nam Tư . . ."
    Không phải bắn nhầm đâu. Toà nhà đó do thám chống lại Mỹ đấy.
    Nó giằn mặt TQ, miệng thì xin lỗi một câu nhẹ hều, nét mặt thì bặm
    trợn "ông cho mày biết tay." Phải nước ấy thì bố TQ cũng phải chịu
    chứ làm được gì? Trên đời ăn miếng trả miếng, chẳng ai chịu ai đâu.
    Cho rằng TQ chịu lún Mỹ là một ý tưởng hơi bị ngây thơ một tẹo.
    Bạn thit_cho_mam_tom:
    Bạn có biết "cụ trong rân" là ai không mà nói thế ?

Chia sẻ trang này