1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tạm biệt Tugumi

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivalus, 29/06/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tranluuquyen

    tranluuquyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.420
    Đã được thích:
    0
    Tớ mới đọc đc ít thôi vì hơi bận. Thấy thích nhưng chưa nói rõ ràng đc. Tớ đã vote nick nhưng ko hiểu sao ko hiện lên mà hình như thành ra vote bài. Kể ra tác phẩm này cũng rất đậm chất Banana Yoshimoto nhỉ. Cảm nhận thế thôi, cũng lại chưa nói rõ ra được.
    Cảm ơn ivalus nhé. Tớ sẽ đọc dần dần.
  2. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    ừ!tớ cũng có cảm nhận thế. vì đọc qua 3 tác phẩm của Banana rùi, nên cũng tạm gọi là nắm đc cái kiểu cách, văn phong của bà ý. Có điều là tớ cảm thấy tác phẩm của các nhà văn Nhật hơi khó để mà cảm nhận đc hết. Có lẽ là tại người Nhật mang phong cách hơi ...."Nhật" chăng? hic!tạm thời tớ chưa biết dùng từ gì hết á
  3. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Chương 7! Bơi với bố
    Tình yêu bên bờ biển giữa Kyoichi và Tugumi đã thu hút sự chú ý của mọi người. Đúng thế, 2 người nổi bật 1 cách kì lạ. Cho dù từ xưa mọi người đã quen thấy cảnh cặp kè giữa ?oTugumi và con trai? và chắc chắn kô có cảm giác khác biệt gì, nhưng kô hiểu sao việc 2 người dạo chơi trong cái thị trấn nhỏ bé này trông lóe sáng ngắn ngủi như đôi tình nhân thơ thẩn nơi xứ lạ. Lúc nào cũng dắt theo hai con chó, ở đâu đó trên bãi biển. cái nhìn đăm đắm của 2 người về 1 nơi xa xăm dường như khơi gợi trong lòng những ai nhìn thấy cảnh tượng đó về 1 điều gì rất đỗi thân thuộc như thể đã từng thấy trong mơ.
    Trong nhà, Tugumi vẫn giận cá chém thớt với mọi người như trước, đá vung thức ăn của Pochi kô chút áy náy và phơi bụng ngủ khò khò ngay đó, nhưng những khi đi chơi với Kyoichi, Tugumi lại rạng ngời hạnh phúc, thậm chí kô hiểu sao trông như đang sống gấp gáp. Nó khiến ta có cảm giác bất an, 1 thứ bất an mơ hồ nhói đau trong ngực như ánh sáng chiếu qua tầng mây.
    Cách sống của Tugumi bao giờ cũng đáng sợ như thế.
    Như tình cảm lôi kéo xác thịt, như kết thúc cuộc sống trong 1 sát-na, thật chói lọi.
    - Maria!
    Từ cửa sổ xe buýt , bố vẫy tay gọi to đến mức tôi xấu hổ, kinh ngạc kô nói được gì. Tôi đứng dậy, đi đến chỗ xuống xe. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt to lớn vừa phả ra hơi nóng vừa phát ra tiếng ồn ĩ đang chậm rãi từ đường cái vòng vào. Trong ánh nắng, nó trông thật nặng nề. Cửa xe mở ra, lẫn trong đám khách du lịch nhiều màu sắc đang nối thành hàng, bố xuống xe.
    Mẹ kô đến. Mẹ nói qua điện thoại nếu đi biển vào mùa hè, mẹ sẽ cảm thấy nhớ nhung, buồn và khóc mất. Có lẽ mẹ định sẽ lẳng lặng đến khi chuyển nhà lúc sang thu để dõi theo nhà nghỉ Yamamoto lần cuối. Bố nén bực bội, quyết định sẽ dến dù chỉ có 1 mình. Ông mơ tới ?o1 kì nghỉ với cô con gái lớn? và đến đây để nghỉ 1 đêm. Việc mọi thứ thay đổi có chút gì đó kì lạ. Mới chỉ gần đây thôi bố vẫn còn từ Tokyo đến thăm mẹ và tôi vào mỗi cuối tuần. Đúng thế, từ khi còn nhỏ, vào mùa hè, tôi đội mũ, đi xăng đan cảm thấy rất vui vẻ khi ngồi trên cầu thang bê tông nóng rát bồn chồn đợi chiếc xe buýt chở bố đến. Bố say sóng nên lúc nào cũng đến bằng xe buýt. Đó là sự chờ đợi yên lặng cảnh tái ngộ ngắn ngủi của 2 bố con sống xa nhau. Thường thì mẹ kô thể bỏ dở công việc nên chỉ có tôi đi đón bố vào giữa trưa. Rồi tôi tìm kiếm gương mặt bố qua các ô cửa sổ của những chiếc xe buýt khổng lồ đang lần lượt đi đến.
    Vào mùa thu hay mùa đông cũng vẫn như vậy nhưng mỗi khi hồi tưởng lại tôi đều cảm thấy lúc nào cũng là mùa hè. Trong ánh nắng chói chang, bố bao giờ cũng cười tươi như kô thể nén được, bước xuống xe.
    Trời rất nóng nên bố đeo kính râm, ăn mặc trẻ trung, còn tôi khi vừa nhìn thấy bố như thế đã kinh ngạc, từ kí ức trẻ thơ đã vụt quay lại tuổi 19, đứng dậy, tất cả giống như những chuyện đang mơ hoa cả mắt. Đó là cảm giác kô thể diễn tả bằng lời.
    - Aaa, gió biển!- Mái tóc của bố bay lòa xòa trên vầng trán cao, bố nói như thở dài.
    - Chào mừng bố đã đến.- Tôi nói.
    - Con đã hoàn toàn trở lại là đứa trẻ địa phương rồi, đen hơn.
    - Mẹ đâu ạ?
    - Mẹ bảo là ngại, đang thư giãn ở nhà. Mẹ gửi lời hỏi thăm con đấy.
    - Vâng, con cũng nghĩ thế. Dì Masako cũng nói vậy. Con cảm thấy đã lâu lắm rồi mới đi đón bố.
    - Đúng thế nhỉ.- Bố nói khẽ.
    - Làm gì bây giờ nhỉ, trước tiên đi cất hành lí đã, rồi chào dì, sau đó mình làm gì, hay là đi đâu đó bằng oto?
    - Kô, đi bơi.- Bố nói. Giọng háo hức rõ ràng như thể đã chờ đợi từ lâu.
    - Dù sao bố đến đây để đi bơi mà.
    Ngày trước, bố kô bơi.
    Bố từ chối ngay cả việc để ?obiển? len vào trong những khoảng thời gian hạnh phúc của gia đình chúng tôi. Dường như bố sợ sự yên bình nhỏ nhoi của gia đình chúng tôi sẽ tan biến trong đám đông náo nhiệt, uể oải, chói chang nắng nơi bãi biển lúc giữa hè. Dù chỉ là người tình nhưng mẹ tôi hoàn toàn kô sự bị để ý, hàng chiều khi công việc nấu nướng đã xong, mẹ sửa sang lại đầu tóc, thay quần áo sung sướng dẫn tôi ra ngoài đi dạo cùng với bố. Những lúc 3 người đi dạo trên bờ biển trong ánh chiều nhập nhoạng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của gia đình chúng tôi. Những bóng chuồn chuồn bay lượn trên bầu trời xanh thẫm, tôi ăn chiếc kem mát lạnh được bố mẹ mua cho. Thường thì trời lặng gió, mùi biển với khí nóng ngột ngạt vẫn còn bao trùm trên bãi biển. Kem kô hiểu sao lúc nào cũng có vị trống rỗng. Khuôn mặt của mẹ trắng mơ hồ, hiện lên rất đẹp với đường nét dịu dàng dưới ánh sáng của những áng mây tàn phía Tây xa xa. Còn bố sánh bước bên mẹ, ung dung tự tại đến mức kô thể nghĩ là ông vừa từ Tokyo đến.
    Gió tạo trên cát những hoa văn như sóng, trên bãi biển vắng bóng người, chỉ có tiếng sóng vang vọng ầm ào.
    Việc ai đó cứ đến rồi đi quá thường xuyên thật là buồn. Tôi có cảm giác mơ hồ rằng sự vắng mặt của bố kô hiểu sao gợi nên 1 nỗi buồn như đang ngợi ca hình bóng của cái chết.
    Sáng thứ hai, khi tôi mở mắt, người bố ở đây lúc cuối tuần đã biến mất kô để lại 1 dấu tích gì. Những lúc đó, khi vẫn còn là trẻ con, tôi sợ kô dám ra khỏi chăn. Tôi hỏi mẹ và cố trì hoãn sự thực là bố đã ra đi. Khi tôi sắp chìm lại vào giấc ngủ khó chịu với nỗi buồn nhè nhẹ, thì mẹ kéo chăn ra và cười: ?olại muộn tập thể dục rồi đấy, dậy đi!?
    Khuôn mặt cười rạng rỡ đó gọi tôi quay trở lại cuộc sống thường nhật như mọi khi kô có bố, tôi thở phào.
    - Bố đâu rồi ạ?- Bằng giọng ngái ngủ tôi hỏi mẹ. Mẹ cười thoáng chút buồn rầu rồi nói.
    - Bố về Tokyo bằng chuyến xe buýt sớm nhất rồi.
    Tôi ngắm buổi sớm bên ngoài cửa sổ bằng đôi mắt ngái ngủ, rồi thoáng nghĩ tới bố. Nhớ lúc đi đón bố, nhớ khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, bàn tay to lớn của bố nắm chặt tay tôi kô rời khi tôi than thở nóng bức, nhớ cảnh 3 người cùng đi bộ lúc hoàng hôn.
    Bao giờ cũng thế, đúng lúc đó Yoko đến gọi rồi chúng tôi cùng nhau ra công viên tập thể dục theo đài trong buổi sáng vẫn còn mát mẻ.
    Khi tôi chăm chú dõi theo bố đang biến mất dần trong những con sóng phía xa, đột nhiên cái cảm giác lúc sáng sớm như thế hiện lên 1 cách sống động.
    Đến bãi biển, ngay sau khi thay quần áo xong, bố kô thể chờ được, hét to: ?oMaria, bố đi trước đây,? rồi chạy xuống biển. Nhìn thấy hình dáng cánh tay của bố từ khuỷu tay xuống phía dưới rất giống mình, đột nhiên tôi sững sờ. Vừa thoa kem chống nắng tôi vừa nghĩ quả nhiên cái người kô thể lẫn vào đâu kia là bố tôi thật.
  4. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Mặt trời lên cao chói chang, làm trắng xóa tất cả mọi thứ trên bờ biển. Lao xuống mặt biển kô hề gợn sóng như mặt hồ, bố hét lên ?olạnh quá, lạnh quá? như đứa trẻ rồi dần dần biến mất. Bố bơi ra ngoài xa như thể đang bị kéo vào lòng biển. Một màu xanh quá đỗi bao la kô giới hạn đến nỗi 1 người sẽ ngay lập tức bị nuốt vào trong khung cảnh đó. Tôi cũng đứng dậy nhảy xuống biển đuổi theo bố. Tôi yêu khoảnh khắc khi mới nhảy xuống biển, làn nước mát lạnh mơn man da thịt. Khi ngước mắt lên, tôi bị mê hoặc bởi màu xanh của những dãy núi bao quanh biển cùng nền trời xanh. Có thể nhìn thấy rõ màu xanh lá cây rất đậm của bờ biển.
    Bố đã bơi khá xa ở phía trước. Tuy vẫn còn trẻ nhưng bố đã ở độ tuổi quá đủ để có gia đình riêng. Mặc dù ở ngay gần, chỉ cách vài mét ở phía trước nhưng cái đầu của bố khi bơi trông rất nhỏ, cứ lúc ẩn lúc hiện giữa những con sóng xanh và những con sóng lấp lánh mặt trời ở phía xa đã khiến tôi nghĩ như vậy. Một nỗi lo lắng vô cớ tràn ngập trong lòng tôi. Có lẽ là vì nước lạnh, cũng có lẽ là do bơi ở nơi nước sâu kô chạm chân tới. Hoặc giả, phải chăng những đám mây cứ thay đổi hình dạng sau mỗi lần chớp mắt và ánh mặt trời đã làm cho những suy nghĩ đó len lỏi vào trong tâm trí tôi .Cứ thế tôi lạc mất bố, lẫn vào trong những con sóng không quay trở lại và biến mất? mà kô, kô phải vậy. Kô phải vấn đề vật lý như thế mà là vì tôi vẫn thực sự kô hiểu rõ cuộc sống hiện tại ở Tokyo. Trong lòng biển như thế này, trong làn nước với lá cờ đỏ ở phía xa căng lên trong gió, gia đình ở Tokyo chỉ như 1 giấc mơ. Cho dù bố vừa vuốt nước vừa bơi ở trước mắt nhưng đó cũng chỉ là 1 phần của ước mơ xa xôi. Ở sâu trong lòng tôi, mọi thứ chưa được xếp dọn tươm tất và phải căng tôi vẫn là cô bé 1 mình đợi bố vào cuối tuần. Hồi trước, mỗi lần bố đến đây với gương mặt mệt mỏi vì công việc bận rộn, mẹ kô khó chịu cũng kô tỏ vẻ lo lắng, chỉ khẽ mỉm cười nói.
    - Nếu bây giờ dù anh đổ bệnh ra đấy, mẹ con em cũng kô có tư cách nào để chạy lên Tokyo chăm sóc, và đương nhiên cũng chẳng thể xuất hiện ở đám ma được đâu. Em kô vui vẻ gì những chuyện như thế nên xin anh hãy chú ý đến sức khỏe giúp em.
    Trong tâm hồn trẻ thơ, tôi thầm nghĩ thật thế sao. Trong những ngày đó, tôi thấy bố dường như sẽ đi đến 1 nơi xa và kô quay trở lại.
    Trong khi tôi nghĩ lại những chuyện như thế, bố nheo mắt như thể bị chói bởi ánh mặt trời, quay mặt lại và ngừng bơi. Rẽ qua những con sóng, tôi dần dần đuổi kịp bố. Bố bơi lại gần tôi, cười nói: ?oBố đã đợi con đấy?.
    Ánh sáng lấp lánh muôn ngàn mảnh bao quanh đến nghẹt thở. Vừa bơi song song cùng bố đến chỗ chiếc phao nổi lềnh bềnh, tôi đã nghĩ: Ngày mai chắc chắn bố sẽ ôm kô xuể 1 đống đồ khô và sò hình khăn xếp lên Shinkansen. Còn mẹ sẽ đứng trong bếp ngoái đầu lại, hỏi thăm tình hình của tôi và mọi người. Cảnh tượng này hiện lên lờ mờ như ảo giác khiến tôi trở thành 1 đứa con gái hạnh phúc đến quay cuồng. Đúng vậy, cho dù mất đi vùng quê ven biển này thì tôi cũng đã có 1 ngôi nhà vững trãi, 1 nơi để trở về.

    Sau khi lên bờ, lúc đang nằm lăn trên bãi biển, tôi cảm thấy 1 bàn chân trần giẫm mạnh vào lòng bàn tay mình. Mở mắt ra, Tugumi đang cúi nhìn tôi. Ngược sáng nên đôi mắt to sáng rực và làn da trắng của Tugumi thật chói lòa.
    - Sao tự nhiên lại giẫm vào tao?- Tôi hỏi và chẳng còn cách nào khác đành ngồi dậy.
    - Chỉ cần tao kô để nguyên xăng đan giẫm thì mày cũng phải cảm ơn tao rồi.
    Cuối cùng thì Tugumi cũng rút bàn chân còn âm ấm ra khỏi tay tôi, xỏ vào xăng đan. Bên cạnh, bố ậm ừ ngồi dậy.
    - A, Tugumi.
    - Chào bác ạ, đã lâu kô gặp.
    Tugumi cúi gập người bên cạnh tôi, nhìn bố và cười. Vì đã lâu kô đi học cùng nhau nên nụ cười của nó trên gương mặt lịch thiệp như thế trông thân thuộc lạ lùng và tôi nhớ lại hình dáng của nó trong bộ đồng phục nữ sinh. Giả nai ở trường là sở thích của Tugumi. Tôi thoáng nghĩ nếu Kyoichi học cùng trường với Tugumi trong khoảng thời gian ngắn thì có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra nó. Ừ, chắc chắn là vậy. Giống như tugumi, ở cậu ấy cũng có thứ cảm giác kô cân bằng như thể chỉ nghiền ngẫm cuộc sống trong 1 cái gì đó duy nhất. Những người như thế dù có bịt mắt cũng nhìn thấy nhau.
    - Tugumi này, đi đâu đấy?- Tôi hỏi. gió thổi mạnh, cát cứ chạy tuột qua lòng bàn chân.
    - Hẹn hò, được chưa?- Với nụ cười lấp lánh trên khuôn mặt, Tugumi đáp.- Khác với đứa nằm lăn lóc ở biển với bố đấy.
    Tôi im lặng như mọi khi nhưng bố có vẻ kô hiểu Tugumi nên hơi bối rối, nói.
    - Kô đâu, chỉ là nếu cháu sống xa cách như thế thì cháu sẽ thấy con gái lớn như là người yêu vậy. Nếu tugumi rảnh rỗi thì ngồi đây ngắm biển đi.
    - Chẳng có gì thay đổi cả, vẫn là 1 ông chuyên nói những chuyện đùa thô thiển. Được rồi, ngồi đây 1 chút vậy. Chỉ vì ra đây hơi sớm.
    Nói xong, tugumi ngồi phịch xuống tấm nilong, nheo mắt nhìn biển. Phía trước Tugumi, riềm của những chiếc ô nổi bật trên nền trời xanh đang phát ra những tiếng lật phật trong gió và căng phồng dữ dội. Cảnh rất đẹp nên tôi cứ nằm yên kô hề rời mắt. Như bay về nơi xa, đến tận cùng tâm trí.
    - mà này, tugumi đang yêu đấy à?
    Bố hỏi. Ông là người hiền lành. Trước đây, sự hiền lành đã khiến ông phải đương đầu với nhiều khó khăn trong cuộc đời, nhưng khi yên bình trở lại, ông lại điềm tĩnh, rạng ngời như những ngọn núi kia tiếp nhận ánh sáng mặt trời và tỏa sáng. Nếu nhìn nhận như thế thì việc thể hiện sức mạnh đó ở những nơi mà mọi thứ đã được sắp đặt ổn định lại là 1 điều gì đó thần thánh và tốt đẹp.
    - Ồ , cháu nghĩ là đang.- Tugumi nói rồi nằm lăn ra cạnh tôi, thản nhiên gối đầu đánh uỵch lên đống đồ của tôi.
    - Cứ phơi nắng là mày lại sốt đấy.- tôi nói
    - Với cô gái đang yêu thì vô tư. ?" Tugumi cười. Tôi im lặng chụp chiếc mũ của mình lên mặt Tugumi.
    - Rồi, rồi, tôi có thể sống vô sự đến tuổi này, có làn da trắng như thế này, có thể ăn uống ngon miệng, tất cả là nhờ sự quan tâm của Maria đấy.- Tugumi nói và đội mũ.
    - Tugumi cũng đã khỏe nhiều rồi đấy nhỉ.- bố nói.
    - Nhờ trời ạ.- Tugumi đáp.
    3 người nằm cạnh nhau ngắm bầu trời, có cái gì đó thật lạ lùng. Thỉnh thoảng ở phía xa có những đám mấy mỏng trong suốt lững lờ trôi qua.
    - Tình yêu lớn đến mức ấy cơ à?
    - Kô, cháu thì thua bác rồi. Dù gì thì bác cũng là người chồng đi làm xa rồi. Nếu nghĩ sẽ làm gì nữa thì phải là hoàn tất mối tình đó.
    2 người này hợp tính nhau quả là tốt. Là tuýt người rất đàn ông, khắt khe, bố của Tugumi thường tức điên lên với những lời nói chẳng suy nghĩ của nó, đã nhiều lần tôi nhìn thấy cảnh ông cứ im lặng suốt rồi đột ngột đứng dậy rời bàn ăn trong bữa tối. Tất nhiên Tugumi vẫn sống mà chẳng nghĩ ngợi gì những chuyện đó, nhưng bố tôi kô chỉ thiếu quyết đoán mà còn biết phân biệt tốt xấu. Vì vậy, bố hiểu Tugumi kô có ác ý gì. Sự trao đổi giữa 2 người rất dễ thương, có cái gì đó rất đáng yêu, tôi vừa nghĩ vừa lắng nghe.
    - 1 phần là do tính cách kô thể bỏ dở giữa chừng 1 việc gì đấy nhưng tất nhiên, phần nhiều cũng tùy thuộc vào tính khí của đối phương nữa nhỉ.- bố nói
    - Bác gái cũng có vẻ kiên trì đấy chứ, dù nói thế nào cũng là người xinh đẹp. Cháu đã từng nghĩ chắc bác ấy sẽ sống ở đây suốt đời còn bác sẽ mãi là 1 người chồng đi làm xa. Đấy chẳng phải là cách giải quyết tốt nhất khi có người tình hay sao?
    - Nếu có thể nhìn thấy kết cục thì có lẽ cũng đã có chuyện như thế.- Bố nói nghiêm túc. Trông như đang nói chuyện với nữ thần của vận mệnh chứ kô phải với 1 cô bé.
    - Tình yêu là cái mà khi ta nhận ra ta đã trót làm rồi., dù là ở tuổi nào cũng thế. Nhưng nó được phân chia rõ ràng thành loại có thể nhìn thấy và loại kô nhìn thấy được kết cục, điều đó thì bản thân mình chắc chắn là hiểu rõ nhất. Trường hợp kô nhìn thấy được là dấu hiệu của 1 tình yêu lớn đấy nhé. Khi bác quen bác gái bây giờ, đột nhiên ta có cảm giác tương lai là vô hạn. Vì thế có lẽ kô hề gì dù cả hai sống cách xa hay ở bên nhau.
    - Nếu thế thì con sẽ thế nào?- Tôi thử hỏi dù ngốc nghếch.
    - Con cũng có, bây giờ hạnh phúc đấy chứ nhỉ.- Bố vươn người như chàng thiếu niên, ngắm nhìn 1 lượt biển cả, núi và trời.
    - Dù sao, kô có chuyện để nói là tuyệt vời nhất!
    - Cháu thích sự bỗ bã mà bác nói thẳng tưng như thế, bác là 1 người hiếm có mà cháu phải phục đấy.- Tugumi nói nghiêm chỉnh. Bố cười có vẻ sung sướng rồi nói.
    - Tugumi cho đến bây giờ chắc cũng có nhiều người để ý rồi nhỉ. Lần này yêu có khác trước kô?
    Tugumi hơi nghiêng đầu, nửa như lẩm bẩm, nửa như thì thào.
    - Ừ?có lẽ dường như giống với cái đã có mà cũng có thể nói là chưa từng có bao giờ. Mà, cho đến bây giờ nhé, dù cho bất kì điều gì xảy ra, dù đối phương có nức nở khóc trước mặt cháu, dù cái đứa thích cháu đến điên cuồng bảo hãy cho nó nắm lấy tay hay sờ vào tay, thì cháu luôn có cảm giác, thế nào nhỉ?, à, ở bên rìa. Như đang đứng bên bờ sông tối tăm nhìn sang đám cháy ở bờ bên kia. Xem đến khi nào thì tắt lửa, chán đến buồn ngủ. Vì những việc như thế rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi. Cháu đã nghĩ kô biết mình đang tìm kiếm điều gì ở tình yêu vào cái tuổi này.
    - Ừ, đúng thế đấy. Con người nếu kô nhận được phần đã cho thì chắc chắn 1 lúc nào đó sẽ ra đi.- bố nói.
    - Nhưng mà lần này, cháu có cảm giác mình đang nhập cuộc. Có lẽ là bởi tại con chó, cũng có lẽ vì cháu sắp chuyển nhà. Nhưng với Kyoichi thì khác. Dù gặp bao nhiêu lần cũng kô thấy chán, thích đến mức cứ nhìn thấy mặt là cháu muốn thoa miết lên mặt Kyoichi lớp kem mềm hay 1 thứ gì đó mà lúc đó cháu đang cầm trên tay.
    - 1 vd phiền toái rồi đây.- Tôi nói hơi chút rưng rưng xúc động. Cát nóng chạm lạo xạo vào gan bàn chân mềm mại. Đó là cảm xúc muốn lặp lại mãi lời cầu xin với tiếng sóng để mong toàn chuyện tốt lành đến với Tugumi.
    - Thế à, thế à!- bố nói.- này, lúc nào cho bác gặp anh chàng đó nhé!
    - Vâng!- Tugumi gật đầu.
    Ngày hôm sau tôi tiễn bố lên xe buýt tốc hành về Tokyo.
    Khuôn mặt rám nắng, bố gật đầu khi tôi nói: ?oCho con gửi lời hỏi thăm mẹ ?. Quả nhiên bố mang nhiều đồ hải sản đến mức 2 tay kô thể ôm hết, mà ai có thể ăn hết từng ấy thứ cơ chứ. Có lẽ mẹ sẽ khổ công đi phân phát cho từng nhà hàng xóm. Bây giờ, quang cảnh đó đã bám rễ chắc chắn, rõ ràng trong lòng tôi. Những dãy phố ở Tokyo, bữa cơm tối yên ả lạ lùng và cả tiếng chân đi làm về của bố.
    Bến xe buýt tràn ngập nắng chiều, ánh sáng màu cam phản xạ chói lòa. Chiếc xe buýt giống như khi đến chậm rãi lăn bánh vào, để bố lên xe rồi lại chậm rãi lăn bánh ra ngoài đường. Bố cứ vẫy tay mãi.
    1 mình trở về nhà Yamamoto, tôi bước đi trong bóng chiều nhập nhoạng, lòng buồn man mác. Tôi muốn lưu lại sự mệt mỏi có thực khi đi lại trên con đường quê hương mà tôi biết sẽ kô còn vào cuối mùa hè. Tôi kô muốn quên đi 1 điều gì trong cái thế giới đầy rẫy các kiểu chia ly, giống như bầu trời chiều thay đổi dáng vẻ qua từng giây phút.
  5. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Chương 8: Lễ hội

    Lễ hội mùa hè của thị trấn này được tổ chức khi lượng khách du lịch đi nghỉ hè lên đến đỉnh điểm. Đây là lễ hội mang lại niềm vui cho hầu hết người dân ở nơi đây. Nó được tổ chức chủ yếu ở ngôi đền thờ Thần đạo lớn trên núi, còn ở quảng trường là những dãy hàng quán bán trong ngày hội lễ, sân khấu múa Bon và hát múa cúng tế được dựng lên. Ở bờ biển cũng tiến hành 1 lễ hội pháo hoa hoành tráng.
    Khi cả thị trấn hối hả chuẩn bị cho lễ hội, đột nhiên tôi nhận thấy mùa thu bắt đầu len lỏi tới mỗi ngày. Mặc dù nắng vẫn còn gay gắt nhưng gió biển đã dịu đi và cát trở nên mát hơn. Mưa mang theo mùi mây ngột ngạt, lặng lẽ hắt vào những con thuyền đang xếp thành dãy bên bờ biển. Tôi biết rõ rằng mùa hè đang trôi qua.
    Vào 1 ngày khi lễ hội đang tới gần, có lẽ do chơi bời hăng quá, tôi đột nhiên sốt, nằm bê bết. Ngẫu nhiên, Tugumi cũng ốm liệt giường, thế là Yoko cứ như 1 nữ y tá chạy qua chạy lại giữa phòng của tôi và Tugumi, hết mang gối mát lại mang cháo. Và Yoko cứ nói đi nói lại: ?oĐến lễ hội là phải khỏe đấy.?
    Tôi hầu như kô sốt bao giờ nên khi biết mình bị sốt trên 38 độ, tôi thấy chóng mặt. Cứ thế, người nóng đỏ và chỉ có ngủ.
    Lúc xế chiều, Tugumi đột ngột mở cửa vào phòng tôi mà chẳng nói năng gì như mọi lần. Ngoài cửa sổ là 1 sắc đỏ trải tận tới phía bên kia bầu trời, trông rất đáng sợ, tôi đăm đăm nhìn nó. Toàn thân nhức mỏi nên tôi thấy khó chịu nếu phải nói chuyện với Tugumi, vì vậy tôi kô quay đầu lại, cứ nhìn ra ngoài.
    - Mày vẫn sốt à?
    Vừa hỏi, Tugumi vừa lấy chân đá vào người tôi. Cực chẳng đã, tôi xoay người lại, nhìn nó. Trông nó khỏe khoắn trong bộ pajama màu nước biển sáng và tóc buộc lại.
    - Có thật là mày bị sốt kô?- tôi hỏi
    - Nhiệt độ như thế này, đối với tao là thường. Tugumi cười nói và siết chặt bàn tay để bên ngoài chăn của tôi.
    - Cũng gần bằng tao.
    Khi sốt, tay của Tugumi thường nóng đến kinh ngạc nhưng quả nhiên, lần này tôi kô cảm thấy thế.
    - Tugumi quen với sốt rồi nhỉ!
    Phải chăng nó lúc nào cũng sống trong trạng thái như thế này, tôi chợt nghĩ rồi cảm thấy thương thương. Khi sốt, thế giới hiện lên mạnh mẽ. Cơ thể càng nặng thì tâm hồn càng bay bổng nhẹ nhàng và cứ tập trung nghĩ đi nghĩ lại những điều ngày thường kô nghĩ đến.
    - Ừ. Nhưng vì tao thể lực kém nên kiệt sức ngay.
    Tugumi nói, đầu nghiêng nghiêng bên chỗ chiếc gối của tôi.
    - Dường như mày có sức mạnh tinh thần nhiều hơn người bình thường nhỉ!- tôi cười
    - Mày muốn nói tao sống chỉ bằng sức mạnh tinh thần chứ gì?- Tugumi cũng cười theo.
    Vào mùa hè năm đó, Tugumi đẹp tuyệt vời. Kô biết bao lần được người ta kinh ngạc, ngưỡng mộ. Hơn thế, gương mặt cười vui vẻ trông cao quý, thanh khiết như thể làn mây mờ trên đỉnh núi.
    - Những lúc sốt ấy mà, trông mọi thứ sẽ rất lạ phải kô? Vui lắm đấy.
    Tugumi dịu dàng lạ lùng, nheo mắt nói với tôi. Dáng điệu đó giống như 1 con thú nhỏ bé vui mừng vì tìm được bạn.
    - Ừ, cái gì trông cũng tươi mới.- tôi nói
    - Nếu hay sốt như tao thì có lẽ sẽ phải đi đi về về suốt giữa cảnh tượng đó với hiện thực. Chẳng thể biết đâu là thế giới thực và rồi đời người sẽ trôi qua hơi bị nhanh đấy.
    - Thế nên mày lúc nào cũng ngà ngà như say rượu đúng kô?
    - Đúng thế.- Tugumi cười, đứng dậy rồi đột ngột ra khỏi phòng. Bóng dáng Tugumi từ phía sau in dấu trong tâm tưởng tôi rõ mồn một như 1 dư ảnh.
    Đến tận buổi tối diễn ra lễ hội, 2 chúng tôi mới hoàn toàn khỏe lại. 4 chúng tôi sẽ đi chơi lễ hội .Tugumi, Kyoichi, tôi và Yoko. Tugumi hào hứng nói sẽ kể cho Kyoichi về lễ hội của thị trấn này.
    Chuyện 3 chị em mặc yukata cho nhau đã cách đây 1 năm. Mỗi người dù có thể thắt đai lưng cho người khác nhưng kô thể tự thắt cho mình. Trên chiếc chiếu rộng trong nhà Yamamoto, chúng tôi để chiếc đai lưng bóng láng, mềm mại màu đỏ và hồng trải rộng trên nền xanh nước biển của chiếc yukata có những hình hoa to màu trắng. Tôi thắt cho Tugumi chiếc đai lưng màu đỏ. Lúc đó, tôi cảm nhận rất rõ Tugumi gầy như thế nào. Cảm giác như thể kô biết buộc ở đâu , như thể trong tay tôi chỉ còn có mỗi cái đai lưng trơ khấc, nhẹ bỗng. Trong thoáng chốc tôi sửng sốt.
    Thay quần áo xong, chúng tôi xuống dưới nhà xem TV thì Kyoichi đến đón. Cậu ta mặc quần áo như thường ngày nhưng khi Kyoichi trách: ?oCái này thì khác!? và cho chúng tôi thấy đôi guốc gỗ đi ở chân. Đôi chân trần to đùng trông có vẻ rất mùa hè. Tugumi vẫn như mọi khi kô hề tỏ vẻ xúng xính trong bộ yukata, cánh tay trắng trẻo nắm lấy tay Kyoichi, vừa lắc vừa hối thúc như trẻ con: ?oĐi nhanh lên thôi, còn xem hàng quán đêm trước khi có pháo hoa .? Bộ dạng nó có gì đó rất đáng yêu.
    - Này!Kyoichi, chỗ đó làm sao thế?- chúng tôi hoàn toàn kô chú ý cho đến khi Yoko nói ra. Phía dưới mắt của Kyoichi lúc này đứng trong góc tối ở cửa ra vào nổi lên 1 vết thâm đã nhạt bớt.
    - Bố em biết việc anh qua lại với em nên anh đã bị đánh à?- Tugumi nói.
    - Đúng thế đấy.- Kyoichi cười khổ sở.
    - Thật kô?- tôi hỏi.
    - Đùa đấy. Kô biết đâu. Thứ nhất, có lẽ bố mình kô thể có tình yêu to lớn đến thế đâu.- Tugumi vừa cười vừa nói vẻ buồn rầu nên chúng tôi kô hỏi thêm nữa và ra khỏi nhà.
    Ngẩng đầu nhìn dải thiên hà nhờ nhờ sáng trên bầu trời, chúng tôi đi xuyên qua các ngõ phố và bãi biển. Âm thanh của điệu múa Bon phát ra từ loa phóng thanh theo gió bay tới mọi nơi trong thị trấn. Biển trông đen và dậy sóng hơn mọi khi, có lẽ là do biển được chiếu sáng bơi những dãy đèn ***g sáng rực xếp dọc bờ cát. Mọi người chầm chậm chầm chậm đi trong mà đêm như thể nuối tiếc mùa hè. Ở bất kì ngõ phố nào cũng đầy ắp người, dường như trong tối hôm nay tất cả mọi người trong thị trấn đều đổ ra ngoài đường.
    Chúng tôi gặp 1 vài người bạn cũ.
    Những người bạn thời tiểu học, cấp 2, cấp 3. Tất cả trông đều ra dáng người lớn, dù giáp mặt nhau nhưng vẫn cảm thấy như người trong mơ, hiện lên khi nhìn qua khe hở của kí ức hỗn loạn. Mỉm cười, nắm tay, nói vài lời ngắn ngủi rồi đi qua nhau. Tiếng sáo, những chiếc quạt tròn, phong cảnh lộng gió biển cứ chầm chậm phản chiếu trong đêm, trôi qua như những chiếc đèn.
  6. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Nếu kô phải vào dịp lễ hội thì kô thể nhớ lại được kô khí của đêm lễ hội. Dù chỉ thiếu đi 1 cái gì đó rất nhỏ nhặt thì cũng kô thể nhớ lại cái hình ảnh toàn vẹn và ?ocái cảm giác này?. Giờ này năm sau tôi có lại đến đây kô? Hay đang ở dưới bầu trời Tokyo, ngậm ngùi nhớ tới 1 lễ hôị kô vẹn tòan trong lòng?
    Vừa nhìn quanh những dãy quán đêm, tôi chợt nghĩ như thế.
    Khi đứng trong hàng dài để viếng thăm tòa nhà chính điện, có một sự kiện nhỏ đã xảy ra.
    Tugumi khó chịu với việc xếp hàng, cứ chực nhảy ra còm tôi và Yoko một mực thuyết phục.
    - Dù thế nào cũng không được rời khỏi đây.
    Tugumi buộc phải xếp hàng nhưng cứ luôn miệng càu nhàu những lời xấc láo.
    - Các người có thực sự tin thần thánh không hả? Có thực sự kông? Năm nay mới thế chứ gì? Bỏ tiền vào đấy, chắp tay lạy, liệu có linh nghiệm không?
    Vào những lúc như thế, Kyoichy thường khẽ mỉm cười và im lặng, nhưng cái im lặng đó rất tự nhiên, rất thực. Tugumi biết rất rõ nên tự tung tự tác đến mức độ trước mặt cậu. Tugumi bao giờ cũng rất giỏi trong việc dẫn dụ lôi kéo những người như thế, có lẽ bởi vì điều đó cực kì cần thiết đối với nó.
    Bên trong đền thờ Thần đạo đông kín người, mọi người xếp hàng đến tận cầu thang. Tiếng lắc chuông và tiếng ném những đồng tiền cúng vang lên không ngớt, hàng người xếp hàng cứ dần tắc lại. Trong khi lề rề tiến gần đến trước thần thánh như thế, có vài bận những người khác chen vào hàng, đi qua trước mắt chúng tôi đang nói chuyện phiếm. Trong hàng nguời chật chội, việc đó chẳng ra sao cả. Rồi một lúc, có một thằng con trai chen ngang qua như thể thình lình đẩy mạnh Kyoichy và Tugumi.Đó là một thằng trông nhếch nhác kiểu côn đồ, theo sau là hai ba đứa bạn giống thế.
    Đó quả không phải là một cách di chuyển ngang qua dễ chịu gì nên chúng đều cảm thấy bực tức. Nhưng phản ứng của Kyoichy không dễ dãi đến thế, cậu ấy thình lình rút ra một chiếc guốc gỗ đang đi, từ đằng sau, gõ vào đầu của thằng đứng trước mạnh đến nỗi phát ra cả tiếng ?ocốp?.
    Sửng sốt.
    Gã con trai hét lên ?ooái? rồi ôm đầu nhìn Kyoichi. Con mắt kinh ngạc rồi hốt hoảng bỏ chạy vao trong bóng tối. Tiếp đó, những kẻ đi cùng cũng xô đẩy mọi người , 3 chân 4 cẳng xuống cầu thang hẹp.
    Tiếng ồn ào của đám đông xung quanh chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối đột nhiên ngừng bặt chỉ trong vài giây cho đến khi lũ con trai kia biến mất. Ngay lập tức, mọi người lại hướng lên phía trước hàng và tiếng rì rầm nổi lên.
    Chỉ có chúng tôi là vẫn còn sửng sốt.
    Tugumi khơi mào.
    - Này, cái thằng đó, ai cho nó cứ chen ngang qua bọn mình? Tao ấy à, bây giờ thì tha cho nó đấy.
    Tôi và Yoko phì cười khi nghe những lời đó, còn Kyoichi nói:
    - Kô phải thế đâu.
    Khuôn mặt nhìn nghiêng được chiếu sáng sầm lại, chỉ có giọng nói là nghiêm túc. Tuy nhiên, ngay tức khắc cậu ta rạng rỡ trở lại.
    - Tớ đã bị cái bọn lúc nãy đánh, đây này.
    Cậu chỉ vào quầng thâm dưới mắt.
    - Bọn nó đã đánh tớ tới tấp ở 1 chỗ tối nên mãi tớ mới chỉ nhớ được có 1 đứa, nhưng chắc chắn là cái thằng vừa rồi.
    - Tại sao lại thế?- tôi hỏi.
    - Ở đất này, bố tớ bị tiếng xấu. Cậu biết đấy, khách sạn nhà tớ còn thu mua đất đai. Mà, tự dưng có 1 người lạ xây 1 cái khách sạn to đùng, thu hút hết khách du lịch thì chắc kô thể tốt rồi. Có lẽ bây giờ sự chỉ trích mạnh mẽ đây. Cả bố mẹ và tớ đều hiểu rõ điều đó. Chắc ở đây khoảng 10 năm thì sẽ quen thôi.
    - Kyoichi chẳng can hệ gì mà.- tôi nói. Nhưng dù nói vậy, tôi thầm nghĩ có lẽ trong con người này ẩn giấu 1 điều gì đó khiến cho người khác ghen tức. Luôn đi cùng với 1 con chó cưng, sống 1 mình ở nhà trọ, hàng ngày ngắm nghía cái thị trấn mà mình sẽ sống, ngay lập tức có được người con gái được cho là xinh đẹp nhất vùng. Cái khách sạn vĩ đại sắp xây xong trong tương lai cũng sẽ là của cậu ta. Trên thế gian có tồn tại loại người chỉ ghen ghét những người như thế. Có lẽ là như vậy.
    - Kô sao đâu.- Yoko nói.- Chúng tớ kô phải sẽ đi khỏi nơi này ngay đâu. Mẹ mình rất quý Kyoichi, có lần bà nói với bố rằng nếu trong tương lai những đứa như thằng bé này đến đây thì vùng này dần dần sẽ tốt lên. Còn nữa, những người trong gia đình Nakayama mà Kyoichi ở trọ chắc cũng biết xuất thân của Kyoichi và Kengoro đó sao. Kyoichi cũng giúp việc cho nhà trọ nữa mà. Trong 1 mùa hè mà có từng ấy người bạn, sẽ ổn thôi. Cứ sống rồi khắc thành người ở đây.
    Khi nói những điều này, Yoko kô nói rành mạch nhưng nghiêm túc đến phát sợ, có những chỗ khiến người ta phải bật khóc. Kyoichi chỉ nói: ?oUh, đúng vậy,? còn tôi im lặng gật đầu. Tugumi từ đầu tới cuối kô nói gì, chỉ nhìn ra phía trước nhưng tôi biết cái lưng nhỏ nhắn thắt đai lưng đỏ đang chăm chú lắng nghe.
    Cuối cùng đã đến lượt. Chúng tôi rung chuông và chắp tay cầu nguyện.
    Cho đến lễ hội pháo hoa vẫn còn thời gian nên Tugumi nói muốn đến chơi với Kengoro và tất cả chúng tôi cùng đến nhà trọ nơi Kyoichi nghỉ trọ. Chỗ đó gần biển, nếu bắn pháo hoa thì ngay lập tức chúng tôi có thể chạy ra bãi biển.
    Kengoro bị buộc ở trong vườn, vừa nhìn thấy Kyoichi nó nhẩy cẫng lên vui sướng. Tugumi lại gần, kô để ý đến gấu áo của chiếc yukata đã chạm xuống đất, nói: ?~Oa, Kengoro đây rồi!?T và đùa với nó.
    Nhìn thấy cảnh tượng đó, Yoko xúc động nói:
    - Tugumi từng yêu chó lắm đấy!
    - Thế mà chẳng ai biết cả.- tôi cười nói. Tugumi vẻ khó chịu ngoảnh mặt lại nói: ?~ Vì chó kô bao giờ phản bội cả.?T
    - A, tớ hiểu điều đó.- Kyoichi nói.- Mỗi khi vuốt ve bụng Kengoro, tớ thỉnh thoảng hay nghĩ tới điều đó. Nó là con chó con nên có lẽ cho đến chết, nó sẽ suốt đời ăn cơm từ bàn tay của tớ, sẽ luôn ở bên tớ. Điều đó thật tuyệt phải kô? Vô tâm nhưng ít ra nó là điều khó có ở con người.
    - Kô phản bội á?- tôi hỏi
    - Con người dù thế nào cũng sẽ lần lượt gặp những thứ mới mẻ và dần thay đổi. Dù thế nào cũng sẽ quên lãng hay vứt đi nhiều thứ. Có lẽ bởi vì con người có quá nhiều việc để làm.
    - À, hóa ra là như vậy.- tôi nói
    - Là như vậy đấy,- Tiếp tục ngắt lời Kyoichi, tugumi nói.
  7. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Trong khu vườn nhà trọ, có rất nhiều chậu hoa được chăm sóc cẩn thận. Có ánh đèn sáng nơi cửa sổ, ở chỗ cửa ra vào kô ngớt vang lên tiếng ồn ào và tiếng guốc gỗ qua lại của những người đi chơi hội.
    - Hôm nay sao đẹp quá!
    Yoko ngẩng lên nhìn bầu trời. Xung quanh dải ngân hà nhờ nhờ sáng, ánh sáng của hằng hà sa số những vì sao dày đặc đan xen vào nhau như loang ra, rải khắp bầu trời.
    - Kyoichi đang ở trong vườn đấy à?
    Chúng tôi nhìn ra phía cửa có giọng nói vang lên, đó là nhà bếp. 1 cô chăc slaf người làm trong nhà trọ ló mặt qua khung cửa sổ.
    - Vâng ạ! ?" Kyoichi trả lời như 1 cậu thiếu niên.
    - Có cả bạn nữa hả? cô nghe thấy có tiếng người mà!- cô hỏi.
    - Vâng ạ!, có 3 người.
    - Thế thì mọi người ăn cái này đi!- Nói rồi cô chìa ra 1 đĩa thủy tinh lớn có nhiều miếng dưa hấu được cắt nhỏ.
    - Cháu cảm ơn cô ạ.- Kyoichi cầm lấy.
    - Đừng ở chỗ tối như thế, ra phòng khách mà ăn!
    - Dạ, kô sao đâu ạ. Cháu cảm ơn cô.- Kyoichi tươi cười. Khi chúng tôi cúi đầu nói ?oXin phép cô?, cô cười bảo:
    - Kô có gì, cậu ấy luôn giúp cô việc này việc kia mà. Dù là con của chủ khách sạn ta cũng kô để ý. Thằng bé này được nhiều người quý lắm đấy. Này cậu, khách sạn có xây xong thì cũng cố gắng đều đặn gửi khách về nhà này nhé! Trong 3 số điện thoại đặt phòng, nhớ giữ lại 1 số: ?oxin lỗi quý khách, khách sạn chúng tôi đã kín chỗ. Chúng tôi xin giới thiệu quý khách đến nhà nghỉ Nakahama? nhé!
    - Vâng ạ, cháu biết rồi.- Kyoichi nói. Người phụ nữ cười và đóng cửa sổ lại.
    - Anh là loại người được mấy bà thích đấy nhỉ!- ngay khi vừa lấy miếng dưa hấu , Tugumi nói.
    - Nói gì thế? Kô có cách nói khác à?- Yoko tiếp nhưng Tugumi vẻ như kô biết, vừa để mặc mồ hôi chảy vừa ăn dưa hấu.
    - Cậu giúp nhiều việc đến thế cơ à?-tôi hỏi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy việc khách trọ giúp làm công việc ở nhà nghỉ.
    - Ừ, tớ cũng chẳng có việc gì khác để làm nên làm giúp thôi. ở đây hình như thiếu người nên buổi sáng và tối rất bận rộn. Đổi lại, con chó được ở đây và được cho thức ăn.- Kyoichi cười nói. Tôi cảm thấy đúng như lời của dì Masako nói,dù chúng tôi có ra đi nhưng nếu có người này ở lại đây thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
    Dưa hấu mọng nước, ngọt dịu. Trong bóng tối, chúng tôi ngồi xổm ăn hết miếng dưa này đến miếng dưa khác. Nước từ vòi rửa tay mát lạnh, chảy thành dòng sông nhỏ trên nền đất tối. Kengoro lúc đầu nhìn chúng tôi ăn vẻ ghen tị nhưng rồi ngay sau đó, nó lặng lẽ đặt thân hình nhỏ nhắn lên đám cỏ, mắt nhắm lại.
    Chúng tôi đã quan sát rất nhiều thứ và lớn lên. Rồi dần dần thay đổi theo từng giây phút. Tiến lên phía trước trong lúc nghiền ngẫm và thấu hiểu những điều đó theo nhiều cách khác nhau. Dù vậy, nếu có 1 thứ mà chúng tôi muốn lưu giữ lại thì đó chính là buổi tối ngày hôm nay. Ở đó ngập tràn thứ hạnh phúc nhỏ bé, lặng yên, tưởng chừng như kô cần biết thêm bất cứ điều gì khác.
    Mùa hè năm nay thật tuyệt vời nhỉ?- Kyoichi nói. Dường như định đáp lại, Tugumi nói: ?oDưa hấu cũng ngon tuyệt nhỉ??
    Ngay sau đó, 1 tiếng nổ lớn vang trên bầu trời và những tiếng hoan hô rộ lên.
    - Pháo hoa kìa!- Tugumi mắt sáng lấp lánh đứng vụt dậy. Ngẩng lên là những bông pháo hoa to hiện ra sau những tòa nhà rồi nở bung ra. Chúng tôi chạy ra bãi biển như muốn đuổi theo những âm thanh đến ngay sau đấy.
    Pháo hoa nở trên mặt biển kô có gì cản trở tầm nhìn trông thật lạ lùng,hệt như những vật thể của vũ trụ. Đứng dàn hàng trên bãi biển, chúng tôi hầu như kô nói gì, dán mắt nhìn những bông pháo hoa lần lượt được bắn ra.
  8. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Chương 9! Cơn giận dữ
    Khi thực sự tức giận, Tugumi trông cực kì lạnh lùng.
    Đó chỉ là lúc nó thực sự nổi giận. Tugumi thường hay nổi nóng, mặt đỏ rực, quát tháo ầm ĩ nhưng đó kô phải là khi nó nổi giận thực sự . Lúc nhìn chằm chằm đối phương bằng con mắt thù ghét từ tận đáy lòng thì nó biến thành 1 con người khác. Cái trạng thái quên hết mọi thứ và toàn thân nhuốm thứ ánh sáng xanh trắng của cơn tức giận đó luôn làm tôi nhớ đến câu nói ?ongôi sao càng nóng thì ánh sáng càng xanh?. Ngay cả tôi, người luôn ở cạnh nó, cũng hiếm khi thấy Tugumi nổi giận như vậy.
    Chính xác đó là chuyện xảy ra khi Tugumi vừa vào cấp 2. Yoko, tôi và Tugumi lần lượt chênh nhau đúng 1 lớp và cùng học 1 trường.
    Chuyện xảy ra vào 1 buổi nghỉ trưa. 1 ngày mưa, tất cả tối sầm sì. Lũ học sinh kô ra ngoài mà đùa chơi trong lớp học. Tiếng cười phá lên, tiếng bước chân chạy đi, chạy lại trong hành lang, tiếng gào thét?., tiếng mưa chảy ào ào trên cửa kính lớp học, những âm thanh hỗn tạp đó vọng tới lúc gần lúc xa như tiếng sóng biển vỗ ầm ầm trong ngôi trường tối bị đóng kín mít.
    Đột nhiên, trong mớ âm thanh hỗn loạn đó vang lên 1 tiếng ?ochoang? sắc nhọn của kính vỡ. Trong chốc lát, âm thanh của lớp học đột ngột lắng xuống rồi ngay lập tức lại bùng lên. Ở phía nhà tập đấy, có tiếng ai đó thử ngó ra hành lang nói, rồi lập tức lũ học sinh đang buồn chán lao ùa về phía có tiếng động. Phòng tập ở phía cuối hành lang tầng 2. Phía trước cửa kính có đặt mấy chậu cây được trồng trong giờ tự nhiên, chuồng thỏ và mấy cái ghế. Có lẽ là tiếng vỡ của cái cửa kính đó, tôi nghĩ thế và kô hiểu sao chạy theo sau mọi người.
    Tuy nhiên, khi nhìn về phía trước đám đông đang bàn tán ầm ĩ, tôi ngạc nhiên. Chính giữa đống mảnh kính vỡ, Tugumi đang đứng chôn chân 1 mình.
    - Để tao cho mày xem tao khỏe đến mức nào nhá.- Tugumi đột ngột nói. 1 giọng nói đều đều và đầy khí lực. Tôi thử dõi theo tầm mắt của Tugumi. Phía đó có 1 đứa con gái mặt tái mét đang đứng. Đó là đứa con gái cùng lớp và rất ghét Tugumi.
    Có chuyện gì thế, tôi kinh hãi, thử hỏi 1 đứa ở gần. Nó cũng kô rõ nhưng trả lời rằng hình như Tugumi đã xin rút khi được chọn làm vận động viên ma-ra-tông, thế vào đó, đứa con gái đó đã được chọn, nó cảm thấy cay cú nên vào giò nghỉ trưa, đã gọi Tugumi ra hành lang và nói mỉa mai gì đó. Thế rồi, Tugumi kô nói gì, nhấc chiếc ghế lên đập vỡ cửa kính.
    - Mày thử nói lại điều mày vừa nói lúc nãy xem.
    Tugumi nói. Đứa con gái kô thể trả lời, xung quanh đều nín thở. Kô 1 ai chạy đi gọi giáo viên. Máu rỉ ra ở cổ chân chắc là do mảnh kính vỡ cứa vào nhưng tugumi kô hề để ý đến chuyện đó, chỉ nhìn thẳng vào đối phương. Tôi chợt thấy nó có ánh mắt thật đáng sợ. Kô phải kẻ bất lương mà là 1 người điên. Mắt Tugumi sáng 1 cách tĩnh lặng; trông như đang nhìn vào 1 nơi vô định.
    Nghĩ lại thì dường như sau ngày hôm đó, tugumi đã bắt đầu tìm cách để kô bộc lộ bản thân, đặc biệt ở trường. Đó là sự kiện cuối cùng được công khai. Tuy nhiên, những người ở đó thì chắc chắn suốt đời sẽ kô quên được. Ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ toàn thân Tugumi khi đó, ánh mắt tràn đầu năng lượng căm hận như có thể giết chết đối phương hoặc chính bản thân.
    Tôi rẽ vòng người chui vào giữa. Tugumi liếc nhìn tôi với cái nhìn chỉ coi tôi đơn giản là 1 kẻ quấy rầy, trong chốc lát, tôi cảm nhận sự bối rối từ đâu đó trong chính bản thân mình.
    - Tugumi,ổn rồi mà.- tôi nói và nghĩ chắc hẳn Tugumi cũng muốn ai đó ngăn nó lại. Bản thân nó cũng kô biết nên làm thế nào. Đám đông đứng xem dần căng thẳng vì sự xuất hiện của tôi và tôi có cảm giác như thể mình là dũng sĩ đấu bò tót nhảy múa trước 1 con bò.
    - Thôi, về đi.
    Tôi nắm lấy cổ tay Tugumi, hoảng sợ cứng đờ. Ánh mắt đó quay lại nhìn tôi lạnh lẽo nhưng cổ tay thì rất nóng. Tôi ngạc nhiên nín lặng, thì ra nó tỏa nhiệt vì tức giận. Ngay lập tức, Tugumi lãnh đạm gạt phăng tay tôi ra. Khi kẻ quấy rầy là tôi định nắm lại tay Tugumi 1 lần nữa thì đưa con gái đó khẽ quay gót len lén bỏ chạy.
    - Này, đợi đã.- Tugumi nói. Khi dường như sắp bắt đầu 1 cuộc chiến mới giữa Tugumi với tôi, người đang tìm cách ghìm Tugumi lại thì vừa lúc đó, trên cầu thang, Yoko từ từ xuất hiện.
    - Tugumi, em đang làm gì thế?- Yoko vừa tiến lại phía chúng tôi vừa hỏi. Nét mặt biểu lộ rõ ràng thế là kô được đâu. Tugumi đột nhiên ngưng ngay sự cuồng nộ, chậm rãi lấy 1 tay nhấc tay tôi ra. Yoko lần lượt nhìn đám mảnh kính vỡ, những người xung quanh và bộ dạng của tôi rồi hỏi tôi với vẻ mặt bối rối: ?~có chuyện gì thế?? Tôi kô thể trả lời. Vì tôi cảm thấy dù trả lời thế nào cũng sẽ làm Tugumi tổn thương ghê ghớm. Nguyên nhân của cuộc cãi vã là về cơ thể của Tugumi, điều đó đau đớn đến dường nào.
    Khi tôi ậm ừ, thì Tugumi nói nhỏ:
    - Đủ rồi, kô liên quan gì đến bọn mày cả.
    Giọng nói u ám. Như thể kô còn 1 chút hi vọng nào . Rồi Tugumi dùng chân khẽ di những mảnh kính vỡ, những âm thanh lạo xạo vang trên hành lang.
    Khi Yoko gọi: ?oTugumi?, Tugumi cào đầu sồn sột như thể muốn nói ừ, được rồi. Tugumi cào mạnh đến mức tưởng như da đầu sẽ chảy máu nên chúng tôi ngăn nó lại. Nó cũng thôi, vào lớp lấy cặp rồi đi ra. Cứ thế xuống cầu thang bỏ về.
    Những đứa đứng xem cũng giải tán, mảnh kính vỡ được dọn sạch và Yoko đi đến chỗ giáo viên chủ nhiệm của Tugumi xin lỗi. Tôi cũng quay về lớp mình, cùng với chuông báo hiệu, giờ học bắt đầu như thể kô có chuyện gì xảy ra. Nhưng tay tôi nóng bừng, tê dại. Sức nóng của Tugumi vẫn còn trên tay với cảm xúc thật kì lạ. Nó như 1 dư ảnh snags rõ lạ thường và mãi kô mất đi. Tôi nhìn vào lòng bàn tay tê dại và suy nghĩ suốt rằng, cơn giận dữ của Tugumi đã ?oluôn tồn tại cùng với sinh mệnh của nó và chuyển động bên trong cơ thể nó?.

    - Kô thấy Kengoro đâu cả, hình như nó bị bắt mất rồi.
    Giọng nói của Kyoichi qua điện thoại hỏi: ?oTugumi có nhà kô?? nghe rất u ám, khẩn thiết nên tôi hỏi:
    - Có chuyện gì thế?- Hình ảnh bọn con trai căm ghét Kyoichi mà chúng tôi gặp ở dền thờ Thần đạo vụt qua đầu tôi với cảm giác khó chịu.
    - Tại sao cậu lại nghĩ như thế?- Tôi vừa nói vừa thấy mình đang mất kiên nhẫn.
    - Vì sợi dây bị cắt đứt rất gọn.- Kyoichi nói bình tĩnh hơn.
    - Hiểu rồi, mình đến ngay. Tugumi bây giờ đang đến bệnh viện gia đình, kô ở nhà nhưng mà mình sẽ để lại lời nhắn. Cậu đang ở đâu thế?- Tôi hỏi.
    - Đang ở bốt điện thoại cạnh lối ra vào bãi biển.
    - Cứ ở đấy nhé, mình sẽ đến ngay.- tôi nói và gác máy.
    Sau khi nhờ dì Masako chuyển lời nhắn, tôi gọi Yoko đang ngủ trong phòng, vừa cùng nhau chạy ra ngoài vừa giải thích. Kyoichi đứng ở bốt điện thoại. Khi nhìn thấy chúng tôi, nét mặt cậu đã dịu xuống đôi chút nhưng ánh mắt vẫn rắn đanh.
    - Chúng ta chia nhau ra tìm đi.- Yoko đề nghị. Nhìn bộ dạng của Kyoichi, tôi chợt hiểu sự nghiêm trọng của tình hình.
    - Ừ, thế thì tớ sẽ đi về hướng thị trấn, cậu tìm hộ tớ ở phía bờ biển nhé. Dù có thấy kẻ bắt Kengoro thì các cậu cũng kô cần lên tiếng. Tớ sẽ quay lại đây ngay.- Kyoichi nói. ?" Nó đã sủa khá nhiều, tớ thấy lạ liền thì ra xem thì đã mất rồi, khốn nạn thật.
    Nói xong cậu ta chạy ra con đường xuyên qua thị trấn.
    Tôi và Yoko lấy triền đê chạy dài từ giữa bãi cát đến sát biển làm mốc, rồi chia tay sang 2 bên tìm Kengoro. Trời tối dần. Trên trời những ngôi sao đã bắt đầu nháy sáng, kô gian như từng lúc từng lúc được đắp thêm 1 lớp vải màu xanh. Sự mất kiên nhẫn mỗi lúc 1 gia tăng, tôi gọi to tên của Kengoro. Chạy, chạy, từ trên cây cầu nối dài ra sông, từ trong rừng tùng, gọi đi gọi lại biết bao nhiêu lần nhưng kô có tiếng sủa đáp lại. Tôi muốn khóc. Mỗi lần đứng lại thở hổn hển, tầm nhìn lại tối dần, biển bao la trải rộng lờ mờ. Dù Kengoro có chết đuối thì tối thế này cũng chẳng biết được. Nghĩ thế nên tôi càng cuống. Khi quay lại bờ đê chính giữa bãi biển, cả tôi cả Yoko đều thở phì phò, mồ hôi đầm đìa. ?oChúng ta lại thử chia nhau ra tìm 1 lần nữa đi?
  9. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    ?oChúng ta lại thử chia nhau ra tìm 1 lần nữa đi? vừa nói cả 2 chúng tôi vừa đứng ở 2 đầu gọi kengoro. Cả bãi cát, cả biển đều tối om, kô gian hòa làm 1 như bao trùm hết những vết chân nhỏ bé của chúng tôi. Ánh sáng của ngọn đèn hải đăng đều đặn hướng về phía chúng rồi lại quay ra phía biển.
    - Nào đi thôi?
    Khi tôi nói và nhìn về phía bãi cát, tôi chợt thấy trong sắc tối đang chìm dần vào nhá nhem, 1 đốm sáng mạnh như đèn pha, băng qua cầu đi về phía chúng tôi.
    - Kia, phải chăng là Tugumi?- tiếng thì thầm của tôi tan biến vào trong tiếng sóng.
    - Gì cơ? ?" Yoko quay lại, tóc bị gió thổi rối bời, trông tuyệt đẹp trong màn đêm.
    - Đốm sáng đằng kia đang đi đến đây ấy. Hình như là Tugumi sao?
    - Đâu?
    - Yoko nheo mắt nhìn chấm sáng phía bờ biển.
    - Xa quá nên kô nhìn rõ lắm.
    - Chắc chắn là Tugumi đấy.- tôi thực sự cảm thấy như vậy. Vì đốm sáng cứ băng băng tiến thẳng tới nên kô thể kô nghĩ như vậy. Tôi hét to kô hề bối rối.
    - Tugumi!- Và vẫy tay trong đêm.
    Ngay lập tức ánh đèn phía xa xoay xoay 2 lần. Quả nhiên là Tugumi. Sau đó ánh đèn từ từ xoay lại tiến đến phía chúng tôi. Khi đến chỗ rẽ vào đê, chúng tôi cuối cùng đã có thể nhận ra hình dáng nhỏ bé của Tugumi.
    Tugumi tiến lại gần, kô nói gì. Nó phăm phăm tiến đến chỗ chúng tôi như xé toang màn đêm. Môi mím chặt, sắc mặt nhợt nhạt sáng hiện ra mờ mờ trong ánh đèn. Khi nhìn thấy ánh mắt đó, chúng tôi hiểu ra Tugumi đang giận. Tay trái cầm chiếc đèn pin lớn nhất của nhà nghỉ và tay phải là con Kengoro ướt đầm đìa, trông nhỏ hẳn đi, đang vùng vẫy.
    - Đã tìm thấy rồi à?- tôi chạy lại như nhẩy cẫng lên. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Yoko
    - ở phía bên kia cầu.- Tugumi nói và trao cho tôi chiếc đèn pin, ôm chặt lấy con Kengoro bằng cánh tay mảnh mai.- Nó đã bơi ì oạp đấy.
    - Chị đi gọi Kyoichi!- Yoko chạy về phía bãi biển.
    - Mày nhặt mấy cành cây đến đây, nhóm lửa sưởi cho con chó đi.- Vẫn cứ ôm chặt con Kengoro, Tugumi ra lệnh cho tôi.
    - Nhóm lửa thì sẽ bị mắng đấy. Hay là về nhà nghỉ lấy lò sưởi ra?- Tôi nói.
    - Chỉ ướt chút thế này có lẽ kô sao. Nhưng ướt chút thế này mà về nhà thì bà già lại cáu điên lên.- Tugumi nói.- Mày chiếu đèn vào tao mà xem.
    Tôi hướng ánh đe?n vê? phía Tugumi theo lệnh cu?a nó va? hoa?ng hốt. Tư? lưng đến chân Tugumi ướt sufng, nước nho? tong tong xuống nê?n bê tông.
    - Ma?y đaf ơ? chôf na?o ngoa?i sông thế?- Tôi ho?i bă?ng giọng xót thương.
    - Ơ? chôf sâu đến mức ma?y nhi?n la? biết ma?., đô? ngốc.- Tugumi nói.
    - Hiê?u rô?i, tao đi nhặt cu?i rô?i quay lại! Nói xong tôi chạy ra phía bãi biển.
  10. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Con Kengoro lúc đầu vẫn còn kinh hãi, run cứng người nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu chạy xung quanh đụn lửa.
    - Nó chịu lửa giỏi lắm. Từ khi còn bé, gia đình cứ đi cắm trại là lôi nó đi theo nên đã quen với lửa rồi. ?" Kyoichi nói với đôi mắt hiền dịu và khuôn mặt của cậu được ánh lửa chiếu sáng bừng.
    Tôi và Yoko ngồi xổm cạnh nhau, gật đầu. Đó là 1 đụn lửa nhỏ nhưng trong màn đêm với những cơn gió mạnh và hơi lạnh thì lại vừa đủ ấm và chiếu sáng bập bùng những đợt sóng đêm.
    Tugumi đứng im lặng. Chiếc váy cuối cùng cũng khô 1 chút xong vẫn còn ướt, dính vào cặp chân. Nhưng Tugumi vẫn nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, chốc chốc lại ném vào trong đám lửa những mảnh ván và gỗ trôi dạt. Tugumi với đôi mắt mở rất to, làn da sáng trắng khiến tôi kinh sợ, kô thể nói lên lời nào.
    - Con chó này cũng khô nhiều rồi đấy.- Yoko nói, tay vuốt ve Kengoro.
    - Ngày kia tớ dắt nó về nhà.- Kyoichi nói.
    - Gì cơ?Kyoichi về á?- tôi hỏi.Tugumi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
    - Kô, chỉ quay về ít lâu, để con chó lại rồi lại quay lại thôi. Khi có chuyện như thế này, tớ lo lắm, kô thể để nó ở nhà nghỉ được.- Kyoichi đáp.
    - Sao lại là ngày kia?- Yoko hỏi
    - Cho đến ngày kia, bố mẹ tớ vẫn đi du lịch nên chẳng có ai ở nhà cả.- Kyoichi đáp.
    - Này, thế thì để con Kengoro ở cùng chuồng với con Pochi của nhà bên cạnh đi.- Yoko đề nghị- Nếu thế thì yên tâm đến tận ngày kia rồi còn gì.
    - À, ý kiến hay đấy.- Tôi nói.
    - Ừ, nếu mà mọi người giúp được như thế thì cảm ơn quá.- Kyoichi nói. Tâm trạng chúng tôi lúc ngồi xung quanh đụn lửa nhờ thế cũng dịu đi và ấm áp hơn.
    - Tugumi, sáng mai a đến gọi rồi cùng đi bộ nhé. Mấy con chó ở cùng 1 chỗ nên chắc là nhàn nhã hơn đấy.
    Kyoichi ngước mắt nhìn Tugumi đang đứng, nói.
    - Ừ.- Tugumi đáp, khẽ mỉm cười. Chỉ thấy thoáng qua hàm răng trắng sáng trong ánh lửa. Hàng mi dài đổ bóng xuống má, nó hơ bàn tay nhỏ lên ngọn lửa như đứa trẻ con, đứng lẫn trong bóng tối. Dù vậy, tôi vẫn nghĩ Tugumi đang tức giận. Tugumi từ khi được sinh ra cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên nó tức giận vì 1 thứ kô liên quan đến bản thân, chuyện này có vẻ gì đó thần thánh.
    - Sau này, nếu có những chuyện như thế này lại xảy ra?.- Tugumi nói- Dù đã qua nhưng tao sẽ quay lại giết mấy thằng đó.
    Nói ra những lời như vậy nhưng ánh mắt Tugumi vẫn trống kô, sắc mặt cũng ôn hòa. Vì nó nói điều đó rất thản nhiên nên cả 3 chúng tôi đều kô thể thốt nổi lời nào.
    - Ừ, thế nhé, tugumi.- Rốt cuộc, Kyoichi cũng nói. Tôi nghe thấy tiếng ?oTugumi? tan dần 1 cách yếu ớt vào trong sóng biển. Đêm về khuya, trời nhiều sao. Chúng tôi kô gọi về nhà, đứng ở mỏm đê với tâm trạng dùng dằng. Cả3 đều rất yêu Kengoro và thấy chẳng gì có thể thay thế được nó cả. Hình như cũng cảm nhận được tâm trạng đó, Kengoro cứ khụt khịt mũi, cào chân vào đầu gối và liếm mặt từng người, trông có vẻ đã quên đi điều kinh hoàng đã xảy đến với nó.Gió lớn, nhiều lần đụn lửa lay động mạnh như muốn tàn đi nhưng mỗi lúc như thế, Tugumi lại ném thêm những cành cây hờ hững như vứt rác, lửa lại bùng lên.. Tiếng lép bép lẫn vào trong tiếng sóng, tiếng gió, bay mất hút vào trong màn đêm phía sau lưng. Biển chỉ gửi vào bờ 1 mặt nước đen phẳng lặng.
    - Mày được bình an vô sự, tốt quá.- Yoko ôm lấy con Kengoro đang rối rít với lên đầu gối, rồi lúc lắc mái tóc dài xõa trên lưng, nhìn về phía vịnh nói: ?oGió lạnh rồi nhỉ, thế là sắp thu rồi?
    Mùa hè kết thúc.
    Suy nghĩ đó làm chúng tôi lặng đi. Giá mà cứ thế này, quần áo của Tugumi mãi kô khô, ngọn lửa mãi kô tắt thì hay biết mấy, trong giây lát từ sâu thẳm lòng mình tôi thầm nguyện ước.
    Ngày hôm sau, Kyoichi đến báo là đã tìm thấy 1 trong những thằng đã bắt kengoro và lôi vào trong đền thờ Thần đạo đánh cho 1 trận tơi bời. Bản thân Kyoichi cũng thương tích đầy mình nhưng Tugumi rất khoái trí với câu chuyện đó trong khi Yoko và tôi băng bó vết thương cho cậu ta. Còn Kengoro và Pochi ngủ ngon lành trong vườn.
    1 ngày sau, Kengoro đã chắc chắn có thể về nhà. Chỉ còn 1 ngày nữa thôi là ổn rồi. Nhưng tối hôm đó, 1 lần nữa kengoro lại bị bắt. Nghe kể là trong khi mấy đứa chúng tôi ra ngoài, dì Masako nghe thấy tiếng chó sủa, mở cửa ra thì đã kô thấy Kengoro đâu cả. Con Pochi thì cứ lắc sợi dây xích loảng xoảng sủa ầm ĩ.
    Lần này, chúng tôi vừa chực khóc vừa chạy ra bờ biển cho đến tận đêm khuya, tìm hết mọi ngóc ngách, lấy thuyền ra tận ngoài khơi, nhờ bạn bè tìm cả ở sông lẫn trong toàn thị trấn.
    Tuy nhiên, vận may kô đến2 lần. Kengoro cuối cùng đã kô trở về.

Chia sẻ trang này