1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tam Quốc Diễn Nghĩa - La Quán Trung

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi gio_mua_dong, 28/02/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Tam Quốc Chí
    Hồi 27
    Qua ải, Quan Công chém sáu tướng
    Ðưa chủ, Xích Thố lướt ngàn trùng ​
    Thái Dương xưa nay thấy Quan Công được trọng đãi thì ghét lắm.
    Tào Tháo nói :
    - Không quên chúa cũ, đó là bậc trượng phu , các người nên lấy đó làm gương .
    Trình Dục nói thêm :
    - Ðược Quan Công thì Viên Thiệu như hùm thêm cánh , giết đi là phải .
    Tháo nói :
    - Ta đã hứa, không nên thất tín .
    Lại quay sang Trương Liêu :
    - Vân Trường chẳng ham vàng ham bạc, ta thật mến y . Vậy ngươi đi theo ta, gọi là tiễn va và tặng va chút lễ vật hầu va ghi nhớ lại sau này .
    Nói rồi cùng Trương Liêu đi ngay.
    Vân Trường đang đi , chợt nghe tiếng gọi :
    - Xin hãy chậm lại .
    Quay lại nhìn thì ra Trương Liêu, Quan Công liền bảo quân đẩy xe đi trước, còn mình hoành đao đứng lại hỏi :
    - Văn Viễn có việc chi vậy ?
    Trương Liêu nói :
    - Thừa Tướng sắp tới để tiễn anh, anh nên đợi môt chút .
    Quan Công nói :
    - Thừa Tuớng mà mang thiết kỵ bắt tôi thì tôi cũng xin liều thác mà thôi !
    Nói rồi, đứng trên cầu mà đợi .
    Phút chốc, Tào Tháo cùng vài mươi quân kỵ đi tới , theo sau là Hứa Chữ, Từ Quảng, Vu Cấm, Lý Ðiển. Tháo ra lệnh cho chư tướng dừng lại, Quan Công thấy không ai mang theo khí giới thì mới an tâm.
    Tào Tháo hỏi han :
    - Vân Trường sao gấp lắm vậy ?
    Quan Công nghiêng mình thi lễ mà rằng :
    - Tôi đã có trình Thừa Tướng trước rồi , nay anh tôi ở Hà Bắc nên tôi xin đi gấp. Dám mong Thừa Tướng nhớ lại lời hứa khi xưa .
    Tào Tháo nói :
    - Ta muốn thủ tín với thiên hạ, lẽ nào quên lời đã hứa. Tuy nhiên ngại tướng quân dọc đường thiếu thốn nên có chút lộ phí tiễn hành .
    Nói rồi cho tùy tướng dâng vàng bạc.
    Quan Công thưa :
    - Cảm nghĩa bấy lâu vẫn còn đủ dùng, xin Thừa Tướng lưu lại mà khao tướng sĩ .
    Tháo lại nói :
    - Thì chấp chi chút vật mọn so với công lao to lớn bấy lâu !
    Quan Công thưa :
    - Có chút công khó nhọc , không đáng Thừa Tướng quan tâm .
    Tào Tháo nghĩ rồi nói :
    - Ta giận mình phúc bạc không cầm được Tướng quân lại. Thôi thì có chiếc cẩm bào xin tặng Tướng quân làm vật lưu niệm vậy .
    Nói rồi sai tướng đệ áo lên, Quan Công vẫn còn ngại sanh biến nên cứ ở trên lưng ngựa lấy thanh long
    đao vích áo lên đặt ngang trên mình ngựa, rồi nghiêng mình tạ từ Tào Tháo : Ðội ơn Thừa Tướng, tôi chẳng dám quên .
    Tạ xong, giục ngựa nhắm hướng Bắc mà đi tới.
    Các tướng giận nói :
    - Vân Trường vô lễ , sao không bắt lại ?
    Tào Tháo bảo :
    - Người đó một mình, chúng ta mấy chục người , có đề phòng là việc tự nhiên. Còn điều ta đã hứa thì phải giữ.
    Nói rồi cũng ra về.
    Quan Công đi lên, chẳng thấy xe nhị tẩu đâu, bỗng có người trên núi chạy xuống , cổ ngựa có đeo một thủ cấp, đến trước Quan Công mà thưa :
    - Tôi là Liêu Hóa từ nhỏ bị lưu lạc phải cướp giết mà sinh sống , nay đồng đảng của tôi bắt được hai vị phu nhơn, sau mới hay là gia quyến của Lưu Hoàng Thúc. Tôi hối hận, chém đầu nó để tạ tội .
    Nói rồi đưa Quan Công lên núi và đẩy xe hai vị phu nhơn ra trả.
    Quan Công vòng tay xin hai chị miễn thứ.
    Hai phu nhơn nói :
    - Nếu chẳng có Liêu Hóa, at chúng tôi đã bị nhục rồi .
    Quan Cộng nghe nói lạy tạ Liêu Hóa .
    Liêu Hóa có ý đem lâu la đi theo.
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  2. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Quan Công nghĩ là cho dư đảng giặc Huỳnh Cân đi theo cũng bất tiện nên kiếm lời từ chối khéo .
    Quan Công lại phò nhị tẩu mà đi. Trời tối, vô xóm hỏi thăm một nhà để xin tạm nghỉ.
    Ông chủ nhà hỏi thăm danh tính , Quan Công nói thực. Ông già mừng rỡ và truyền đặt tiệc thết .
    Lại khiến vợ con mời hai vị phu nhơn vào nhà trong rồi nói :
    - Tôi là Hồ Hoa, có con là Hồ Bang làm bộ hạ với Viên Thục, Thái Thú Vĩnh Dương . Tôi gửi một
    bức thư nhờ Tướng Quân đưa cho nó thì tôi cảm ơn vô cùng.
    Quan Công lãnh thư rồi nghỉ. Rạng hôm sau lại phò hai chị lên đường.
    Tới ải Ðông Lãnh, tướng trấn nhậm là Khổng Tú ra ngoài thành đón.
    Quan Công xuống ngựa đáp lễ.
    Khổng Tú hỏi thăm đi đâu.
    Quan Công nói đi Hà Bắc để tìm anh.
    Khổng Tú nói :
    - Viên Thiệu là thù địch, chẳng lẽ Thừa Tướng để Tướng quân sang đó hay sao?
    Quan Công đáp :
    - Ðúng vậy, Thừa Tướng đã hứa với tôi rồi mà .
    Khổng Tú lại nói :
    - Vậy xin cho tôi xem văn bảng .
    Quan Công nói :
    - Vì vội đi không kịp xin văn bằng.
    Khổng Tú lập tức trở vào thành nai nịt rồi nhóm binh sĩ trở lại ngoài thành mà bảo Quan Công :
    - Không có văn bằng ta không để cho đi, vậy ngươi dám qua thành không ?
    Quan Công liền hươi thanh long đao đánh ngay.
    Khổng Tú đánh đỡ không lại giây lát đã bị đầu rơi xuống đất.
    Sau đó, Quan Công lại phò nhị tẩu đến Lạc Dương, quân vào báo tướng giữ ải là Hàng Phước hay .
    Hàng Phước nhóm thủ hạ lại thương nghị .
    Mạnh Ðang nói :
    - Sức như Văn Xú còn thua, huống hồ chúng ta , vậy phải dùng mưu. Tôi xin ra đánh rồi giả thua chạy. Tướng quân dùng cung mà lén bắn thì hạ được nó .
    Bàn xong, Hàng Phước dẫn Mạnh Ðang ra chặn đường Quan Công để hỏi văn bằng.
    Quan Công nói đi vội nên không có.
    Hàng Phước bảo vậy thì phải quay trở lại.
    Quan Công nói :
    - Khổng Tú ngăn ta nên bị hại, nguoi cũng muốn ngăn sao ?
    Hàng Phước liền hô chư tướng ra đánh, tức thì Mạnh Ðang ra đối địch, được ba hiệp, liền bỏ chạy. Nào hay ngựa Xích Thố phi như bay , mưu hay chưa thấy đâu đã thấy một loáng đao, Mạnh Ðang chết đứt làm hai đoạn.
    Hàng Phước núp ở cỗng thành bắn ra một mũi tên , trúng cánh tay trái Quan Công.
    Quan Công cắn tên giựt ra, máu chảy dầm dề, rồi đó Quan Công giục ngựa lại đánh Hàng Phước.
    Phước né không kịp, bị ngay một đao chết không kịp trối.
    Rồi Quan Công lại tiếp tục phò nhị tẩu tới ải Nghi Thủy.
    Tướng giử ải là Biện Hỷ, cũng là dư đảng Huỳnh Cân ngày trước, nghĩ kế mai phục giáp binh ở Trấn Quốc Tự để hại Quan Công.
    Bày xong kế Biện Hỷ ra nghênh đón Quan Công.
    Quan Công kể việc chém Khổng Tá, Hàng Phước cho Biện Hỷ nghe.
    Biện Hỷ làm ra vẻ cảm thông rồi nói :
    - Sau này, tôi sẽ thưa lại để Thừa Tướng rõ.
    Nói xong mời Quan Công vào chùa mà thết đãi cơm chay. Trong chùa có Phổ Tịnh Thiền Sư, người cùng làng với Quan Công, hay biết mưu kế Biện Hỷ liền nói nhỏ cho Quan Công rõ.
    Quan Công liền khiến quân tâm phúc cầm khí giới theo luôn bên mình.
    Ðang ăn uống, bỗng Biện Hỷ làm ám hiệu, Quan Công liền hỏi :
    - Tướng quân mưu hại ta chăng ?
    Biện Hỷ cứ hô tả hữu xông tới.
    Quan Công vung gươm chém chết hết.
    Biện Hỷ bỏ chạy quanh phương trượng cũng bị Quan Công chém một nhát chết.
    Xong rồi, Quan Công vào tìm Phổ Tịnh tạ ơn .
    Phổ Tịnh nói :
    - Tôi cũng bỏ chùa này mà đi vân du, ngày sau có dịp, ta lại gặp nhau .
    Rồi Quan Công lại phò hai chị qua Vĩnh Dương.
    Thái Thú Vĩnh Dương là Vương Thực là suôi gia với Hàng Phước, nay mưu để trả thù , nên sai dọn quán dịch tử tế, rồi đích thân ra nghênh tiếp Quan Công mà nói rằng :
    - Nghe đại danh bấy lâu, nay mới được gặp, thật là vạn hạnh kính mời Tướng Quân ở lại nơi quán dịch nghỉ ngơi.
    Quan Công cảm tạ, thỉnh hai chị đi trước, còn mình theo sau.
    Nghĩ ngơi ở quán dịch xong, Vương Thực lại mời Quan Công đi phó yến.
    Quan Công kiếu không đi, Vương Thực liền cho quân mang ruợu thịt đến tận nơi thết đãi, mặt khác, Vương Thực ra lệnh cho Hồ Bang lén chất củi , đồ dẫn lửa sau quán dịch chờ sang canh ba thì đốt.
    Hồ Bang được lệnh nghĩ thầm :
    - Bấy lâu nghe danh Quan Công mà chưa biết mặt . Nghĩ rồi lén lại gần chỗ Quan Công đang xem sách mà ngó.
    Nghe tiếng động Quan Công hỏi ai ?
    Hồ Bang thi lễ rồi nói :
    - Tôi là Hồ Bang tòng sự tại huyện này !
    Quan Công liền hỏi :
    - Có phải con của Hồ Hoa không ?
    Hồ Bang thưa phải, Quan Công liền trao cho thư của Hồ Hoa.
    Ðọc xong Hồ Bang thất kinh nghĩ thầm : suýt nữa ta hại người có nghĩa khí rồi !
    Nghĩ rồi mách lại tất cả đầu đuôi âm mưu của Vương Thực cho Quan Công rõ.
    Quan Công cảm ơn, rồi mời hai chị đi trước, mình cũng nai nịt theo sau.
    Hồ Bang lại nói cửa thành đã mở, xin đi ngay kẻo có hại.
    Quan Công nghe lời đi gấp, giây lát quay lại thấy quán dịch đã bị lửa cháy ngất trời.
    Chợt một đạo binh theo tới, đi đầu chính là Vương Thục.
    Vương Thực kêu :
    - Quan Công chớ chạy, có ta bắt ngươi đây !
    Vương Thực nói rồi xông tới chém, Quan Công đón đỡ, chỉ một đao, Vương Thực đã bị bay đầu.
    Dọc đường, Quan Công thầm cảm tạ Hồ Bang.
    Tới Hượt Châu, quân vào báo cho Lưu Diên hay, Lưu Diên ra thành nghinh đón.
    Quan Công thi lễ mà rằng :
    - Từ khi cách biệt nhau quan Thái Thú vẫn đặng mạnh chớ !
    Lưu Diên cảm ơn rồi hỏi :
    - Chẳng hay ngài đi đâu ?
    Quan Công đáp :
    - Tôi từ giã Thừa Tướng để đi tìm anh tôi.
    Lưu Diên lại hỏi :
    - Huyền Thúc đang ở bên Viên Thiệu mà Viên Thiệu là kẻ thù, sao Thừa Tướng lại cho anh đi ?
    Quan Công bảo đã có lời giao ước trước.
    Lưu Diên lại nói :
    - Bộ hạ của Hạ Hầu Ðôn là Trần Kỳ đang giữ ải Huỳnh Hà, e rằng không cho anh đi đâu.
    Quan Công nghe xong, cứ đẩy xe đi tới.
    Tới bến đò Huỳnh Hà thì Trần Kỳ tới hỏi :
    - Ai đó ?
    Quan Công đáp :
    ~Tôi là Quan Công từ giã Thừa tướng đi tìm anh tôi .
    Trần Kỳ hỏi có văn bằng gì không, Quan Công đáp đi vội nên không có.
    Trần Kỳ bảo :
    - Không có văn bằng thì không qua đặng .
    Quan Công nói :
    - Ngươi không nghe ta giết các tướng mà qua ải rồi sao ?
    Trần Kỳ đáp :
    - Gặp ta thì ngươi không làm khó được đâu , nói rồi xông tới đánh.
    Quan Công vung một đao, Trần Kỳ đã rụng đầu xuống đất.
    Liền đó Quan Công lấy thuyền, mời hai chị qua sông.
    Khỏi Huỳnh Hà thì tới phần đất của Viên Thiệu.
    Tính từ Hứa đô tới đây Quan Công đã phải vượt qua năm cửa ải và giết mất sáu tướng của Tào Tháo. .Nghĩ tới đó thì Quan Công ngậm ngùi không vui, sau lại tự bảo mình đâu muốn thế, chẳng qua là vì bó buộc mà thôi.
    Còn đang suy đi nghĩ lại thì có một người phi ngựa tới.
    Quan Công vội nhìn xem thì ra là Tôn Càng.
    Tôn Càng kể :
    - Hiện Lưu Tích đã chiếm đoạt đất Nhũ Nam , tôi phải đi qua Hà Bắc để cùng Viên Thiệu bàn kế phá Tào. Nào ngờ tới nơi mới biết nội bộ bên Viên Thiệu thiệt là lủng củng, ai cũng nghi kỵ lẫn nhau, quân sĩ trở thành chểnh mảng. Vì vậy Huyền Ðức đã bỏ Viên Thiệu mà qua Nhữ Nam, người e tướng quân về với Viên Thiệu cho nên sai tôi đón chờ Tuớng quân ở đây .
    Quan Công khiến Tôn Càng ra , mắt hai vị phu nhơn, Tôn Càng lại kể chuyện đã mấy lần Viên Thiệu toan giết Huyền Ðức, hai Phu nhơn nghe xong đều khóc lóc.
    Quan Công nghe theo lời chỉ dẫn của Tôn Càng liền quay xe hai chị đi về hướng Nhữ Nam.
    Chợt bụi bay mù trời một đoàn hùng binh kéo tới, đi đầu chính là đại tướng Hạ Hầu Ðôn.
    Hạ Hầu Ðôn vừa tới đã kêu lớn :
    - Vân Trường đừng chạy nữa , có Ðôn tới bắt ngươi đây !
    Đợi hồi sau
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  3. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Tam Quốc Chí
    Hồi 28
    Chém Thái Dương, anh em đoàn tụ,
    Ðến Cổ Thành, tôi chúa an vui ​
    Hạ Hầu Ðôn dẫn năm trăm quân kỵ chạy tới và nói :
    - Thừa lệnh Thừa Tướng, ta trấn giữ nơi đây, làm sao ngươi lại xông pha chém giết thủ hạ của ta như vậy ?
    Nói rồi xông lại đánh với Quan Công.
    Chợt có người mang chiếu của Tào Tháo tới, kêu lớn :
    - Chớ giao chiến với Vân Trường nữa !
    Rồi người đó mở chiếu đọc :
    - Thừa Tướng kính mến tấm lòng trung nghĩa của Vân Trường, lại e dọc đường bị ngăn cản nên có chiếu này truyền tướng quân thâu binh .
    Hạ Hầu Ðôn hỏi :
    - Vậy chớ chuyện qua ải chém tướng, Thừa Tướng đã rõ chưa ?
    Người ấy đáp chưa.
    Tức thời Hạ Hầu Ðôn nói :
    - Vậy ta phải bắt Vân Trường mới được !
    Nói rồi lại xông vào, Quan Công cũng nổi giận nạt rằng :
    - Dễ ta sợ ngươi sao !
    Hai người lại đánh vùi, được ba hiệp có một tướng phi ngựa như bay tới.
    Hai bên nhìn lại xem ai, thì ra Trương Liêu.
    Trương Liêu kêu Hạ Hầu Ðôn mà rằng :
    - Thừa Tướng được báo cáo việc Quan Công chém sáu tướng rồi , nhưng vì có lời giao ước, lại vì cảm nghĩa, nên Thừa Tướng truyền cho Tướng quân phải bãi binh .
    Hạ Hầu Ðôn nói :
    - Trần Kỳ là cháu Thái Dương, vậy nói làm sao ?
    Trương Liêu nói :
    - Anh để tôi khuyên giải chắc Thái Dương sẽ nguôi.
    Hạ Hầu Ðôn đành phải lui binh .
    Trương Liêu hỏi Quan Công nay định đi đâu.
    Quan Công đáp :
    - Huyền Ðức hiện không ở với Viên Thiệu nữa nên tôi đang đi tìm.
    Trương Liêu khuyên nếu vậy hãy trở lại với Tào Tháo đã.
    Vân Trường đáp :
    - Lẽ nào có thể như vậy được nữa. Sau đó hai bên giã từ nhau.
    Quan Công đi hồi lâu, gặp cơn mưa rất lớn nên phải xin vào một nhà gần đó tá túc.
    Một ông già ra nghênh tiếp và nói :
    - Tôi là Quách Thường, nghe đại danh đã lâu . Nói xong sai dọn cơm nước tử tế khoản đăi, lại mời hai phu nhơn an nghỉ trong hậu đường, còn Vân Trường và Tôn Càng mời nghỉ ở nhà ngoài.
    Bỗng có một thanh niên đi ngang qua, Quách Thường buồn rầu nói :
    - Ðó là con tôi, mà tánh tình du đảng, ngày ngày giao du với bọn thảo khấu, thiệt là vô phước cho nhà tôi . Quan Công cũng buồn lòng dùm.
    Canh ba đêm đó, có tiếng người la ngựa hí.
    Quan Công, Tôn Càng vội cầm gươm ra xem thì thay dưới dất có một người dãy dụa, còn đám gia binh đang đánh nhau với một toán người . Thì ra con Quách Thường đem người tới trộm ngựa, bị ngựa đá nên nằm lăn ra đó .
    Quách Thường cũng chạy tới, rầy la con không ngớt và xin lỗi Quan Công.
    Quân cướp lui rồi, sáng hôm sau, Quan Công từ giã Quách Thường cùng Tôn Càng phò hai chị lên đường .
    Ði được hai mươi dặm, chợt gặp một tốp quân sĩ mấy trăm người có hai tướng dẫn đầu, một mặc chiến bào, lại có con Quách Thường đi theo .
    Tướng mặc chiến bào nói :
    - Muốn đi thì để con ngựa Xích Thố lại cho ta .
    Quan Công hỏi :
    - Ngươi là ai mà hống hách làm vậy ?
    Tướng kia đáp :
    - Ta là bộ hạ Trương Giác tức Ngươn Thìệu đây .
    Quan Công lại bảo :
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  4. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    - Ngươi theo Trương Giác mà không biết Lưu , Quan , Trương là ai ?
    Ngươn Thiệu đáp :
    - Ta vẫn nghe tả người mà chưa gặp bao giờ .
    Quan Công tức thì mở túi râu ra, tướng kia liền xuống ngựa mà rằng :
    - Tôi lở xúc phạm đại nhân dám xin tha thứ .
    Quan Công hỏi :
    - Làm sao mà ngươi nghe danh ta ?
    Người ấy đáp :
    ~Trên núi Ngọa Ngưu San có một người quê ở Quảng Tây, tên là Châu Thương sức mạnh phi thường cứ nhắc đến ngài luôn nên tôi mới biết .
    Quan Công nói :
    - Chốn lục lâm chẳng phải là nơi nương thân của hào kiệt, sao chẳng về theo ta .
    Người kia đáp xin vâng, thì đàng xa một người đen thui phi ngựa như gió tới dẫn theo hàng ngàn lâu la , thấy Quan Công thì quì xuống mà rằng :
    - Tôi nghe oai danh tướng công bấy lâu, những mong được theo phò tá, ngặt vì nương tựa chốn sơn trại bấy lâu, e tướng công không thâu dụng; may mà được gặp tướng công nơi đây dám xin lượng tình mà cho tôi đi theo hầu là may lắm .
    Quan Công hỏi han tên họ .
    Người kia trình tên là Châu Thương.
    Quan Công cảm tấm lòng thành khẩn mà cho đi theo .
    Lúc đó Cam phu nhân mới nói :
    - Thúc thúc vì chị em tôi mà một mình chịu khó , lúc trước Liêu Hóa có xin theo mà không cho, nay lại cho Châu Thương, dù sao mọi việc chúng tôi cũng hoàn toàn xin nghe theo thúc thúc hết ?
    Quan Công quay lại bảo Châu Thương :
    - Chẳng phải ta vô tình, tuy nhiên mọi việc cần được các tẩu tẩu của ta chấp thuận đã. Vậy ngươi hãy tạm trở lại núi, chờ ta kiếm được anh ta rồi hãy hay.
    Châu Thương lại năn nỉ :
    - Thì xin cho tôi theo một mình vậy, bao nhiêu lâu la xin để lại cho Nguơn Thiệu hết .
    Quan Công trình lại hai chị, hai chị bằng lòng, thế là Châu Thương theo Quan Công mà đi.
    Dọc đường , Châu Thương cho biết có một ngôi Cổ Thành; cách đây vài tháng có người xưng là Trương Phi chiếm cứ, hiện có hơn bốn ngàn người ngựa.
    Quan Công mừng rỡ mà rằng :
    - Từ khi lạc lõng ở Từ Châu, ta chẳng rõ em ta ở đâu, nay có tin này, thiệt là Trời run rủi .
    Bèn cho Tôn Càng đi thông báo Trương Phi mau xuống để đón tiếp hai chị.
    Nguyên Trương Phi trước đó có đến Tri Huyện Cổ Thành mượn lương, viên này không cho, Trương Phi giết luôn rồi đoạt Cổ Thành.
    Ngày kia đang còn ngồi toan tính thì có quân báo Tôn Càng tới.
    Trương Phi vội ra đón.
    Tôn Càng kể chuyện Quan Công phò nhị tẩu rồi giục Trương Phi ra nghênh đón.
    Trương Phi tức thời lên ngựa mà đi tay còn cầm lăm lăm cây thương.
    Tôn Càng chẳng hiễu ra sao cả.
    Quan Công thấy Trương Phi thì đưa đao cho Châu Thương giữ rồi giục ngựa bước tới, mừng mừng rỡ rỡ :
    - Hiền đệ mau mở cửa thành đón hai chị vào.
    Chỉ thấy Trương Phi mắt trợn tròn, râu đứng thẳng như râu cọp đằng đằng sát khí nạt rằng :
    - Ngươi gạt huynh trưởng, đầu Tào Tháo lãnh ấn công hầu nay lại tới gạt ta nữa chăng ?
    Quan Công vội nói :
    - Khoan đã em. Việc ấy khá dài, xin hãy đón nhị tẩu vào thành rồi nhị tẩu sẽ kể cho em nghe .
    Lúc đó, hai vị phu nhân vừa kịp nghe thấy vội vén rèm xe mà nói :
    - Bớ tam thúc, làm gì vậy ?
    Trương Phi liền thưa :
    - Bây giờ thì hai chị hết ngại rồi, để em giết thằng giặc này xong rồi rước hai chị nhập thành .
    Nhị vị phu nhân lại hết lời năn nỉ :
    - Trước đây ở bên Tào Tháo là ở đỡ để nghe tin Hoàng Thúc. Nay biết tin thì đi ngay, tạm thúc chớ nghi ngờ gì .
    Quan Công cũng nói theo :
    - Sao em lại ngờ oan cho anh ?
    Chợt đàng sau Quan Công, có một đám binh mã kéo hiệu cờ Tào Tháo đi tới.
    Trương Phi hét lên :
    - Ðúng là mi tới định bắt ta đây !
    Quan Công liền nói :
    - Hiền đệ chờ ta đón đánh tướng kia sẽ rõ hư thực .
    Trương Phi tức thời lên thành quan sát.
    Tướng vừa tới là Thái Dương trông thấy Quan Công thì cả giận mắng ngay :
    - Mi giết cháu ta là Trần Kỳ nay ta đến đây bắt mi đền mạng .
    Nói rồi hươi thương xông vào chém .
    Quan Công cũng giục ngựa quất thanh long đao một nhát, đầu Thái Dương đã rụng xuống đất.
    Trương Phi khi đó mới tin lòng Quan Công, mở rộng cỗng thành đón hai chị và Quan Công
    vào . Chợt có quân báo cáo có người phi ngựa tới rất gấp. Nhìn ra thì là Mê Trước và Mê Phương.
    Mê Trước nói :
    - Từ ngày thất lạc ở Từ Châu, chẳng nghe tin tức gì . May bửa trước có nhóm thương khách cho biết Tướng Quân ở Cổ Thành nên vội tìm lại .
    Nói xong hai người ra mắt nhị vị Phu nhơn và Vân Trường.
    Lúc đó anh em mới ngõ tâm sự cùng nhau, mọi điều thông cảm, ai nấy đều rơi lụy.
    Ngày sau, Vân Trường bảo Trương Phi bảo vệ cho hai chị ở Cổ Thành, còn mình cùng Tôn Càng đi nghe ngóng tin Huyền Ðức ở Nhữ Nam.
    Tới Nhữ Nam thì Lưu Tích cho hay vì ở đây binh lương quá ít nên Huyền Ðức lại trở về Hà Bắc rồi.
    Quan Công nghe xong, lấy làm buồn rầu, Tôn Càng đề nghị cùng sang Hà Bắc bên Viên Thiệu xem sao.
    Hai người lật đật trở lại Cổ Thành báo tin, Trương Phi cũng đòi đi theo sang Hà Bắc.
    Vân Trường nói :
    - Cái thành này rất quí, nó là chỗ an thân cho ta, em phải kiên thủ mà chờ đợi tin ta. Sau Quan Công ra lịnh cho Châu Thương về chiêu binh mã nơi Bùi Nguơn Thiệu, sau rồi ra đường lớn mà chờ.
    Châu Thương y lịnh.
    Quan Công liền cùng Tôn Càng qua Hà Bắc, Tôn Càng xin đi trước một mình nghe ngóng.
    Quan Công đồng ý.
    Tôn Càng đi rồi, Quan Công lững thững bước tới một túp nhà tranh, có ông già bước ra chào hỏi.
    Quan Công kể qua công việc của mình.
    Ông già nói :
    - Tôi là Quan Ðịnh, có hai con đứa lớn học văn, đứa nhỏ học võ, tôi muốn cho đứa nhỏ theo hầu ngài có đặng chăng ?
    Quan Công hỏi bao nhiêu tuổi.
    Quan Ðịnh thưa lên mười.
    Quan Công bảo :
    - Tôi chưa có con, vậy tôi nhận cháu làm nghĩa tử được không ?
    Quan Ðịnh mừng rỡ kêu Quan Bình ra lạy Quan Công làm cha, sau đó Quan Ðịnh lưu Quan Công ở lại.
    Nói về Tôn Càng ra mắt Huyền Ðức.
    Huyền Ðức nói :
    - Giảng Ung cũng có nơi đây, vậy để kêu va cùng thương nghị.
    Giảng Ung tới, Huyền Ðức hỏi mưu chước để thoát thân.
    Giảng Ung nói :
    - Mai Ngài vô xin Viên Thiệu cho qua Kinh Châu để bàn cùng Lưu Biễu việc đánh Tào, thế nào y cũng cho đi . Huyền Ðức lại mời Giảng Ung cùng đi .
    Ung nói :
    - Ngài chớ lo, tôi sẽ có cách.
    Hôm sau Huyền Ðức cứ y như vậy vào trình Viên Thiệu.
    Viên Thiệu nói :
    - Trước đây tôi đã cho ông qua đó một lần mà Lưu Biễu đâu có chịu xuất quân .
    Huyền Ðức thưa :
    - Tôi sẽ lấy tình đồng tông mà nói khéo, chắc lần nầy Kiển Thăng sẽ chịu .
    Viên Thiệu liền ưng thuận cho đi cùng với Tôn Càng.
    Lúc đó Viên Thiệu lại nói thêm :
    - Nghe tin Vân Trường sắp qua Hà Bắc. Ta giận vụ Nhan Lương , Văn Xú lắm phen nầy không thể tha y được .
    Huyền Ðức nói :
    - Minh Công mà được Vân Trường còn gấp bội lần Nhan Lương , Văn Xú nữa !
    Viên Thiệu liền cười mà rằng :
    - Nếu vậy, ông hãy gọi va lại đây .
    Huyền Ðức xin vâng.
    Khi Huyền Ðức sắp đi thì Giảng Ung đến thưa với Viên Thiệu :
    - Minh Công cho tôi đi theo canh chừng Huyền Ðức.
    Viên Thiệu mừng lắm, y lời.
    Huyền Ðức ra khỏi Hà Bắc liền cho Tôn Càng đi đón Quan Công.
    Quan Công liền dắt Quan Bình vào ra mắt.
    Anh em gặp nhau nỗi mừng không sao kể xiết.
    Quan Bình được gọi Huyền Ðức là bác. Sau đó Quan Công theo đường lớn tới Ngọa Ngưu San.
    Tới nơi thì thấy Châu Thương dẫn vài tên quân bị thương mách rằng có một tướng mặt mũi khôi ngô và mạnh lắm đánh chết Nguơn Thiệu và chiếm luôn san trại. Tôi đánh với y cũng không lại .
    Quan Công hỏi :
    - Tướng đó tên chi ?
    Châu Thương đáp không biết, chỉ biết dung mạo đẹp đẽ lắm.
    Quan Công liền cùng Huyền Ðức đi tới chân núi.
    Châu Thương liền đứng ra kêu lên núi mà mắng.
    Lập tức từ trên núi, một tướng xách thương phi ngựa xuống.
    Huyền Ðức nhìn ra Triệu Tử Long liền kêu lên :
    - Tử Long, có ta đến tìm đây !
    Tử Long liền xuống ngựa quì ở bên đường.
    Huyền Ðức cùng Quan Công đều xuống ngựa mà mừng nhau.
    Tử Long kể là muốn tìm Huyền Ðức ở bên Viên Thiệu, ngặt vì có vài thù hiềm xa xưa với Viên Thiệu nên chưa đi. Nay gặp Sứ Quân ở đây tôi nguyện theo phò tá .
    Rồi đó Tử Long cho đốt hết san trại, kéo lâu la theo Huyền Ðức mà về Cổ Thành.
    Tới nơi hai vị phu nhơn, Trương Phi, Mê Phương, Mê Trước đều ra nghinh đón.
    Huyền Ðức gặp lại gia quyến thì vô cùng mừng rỡ, rồi đó anh em cho làm một tiệc lớn mừng ngày đoàn viên.
    Kiểm điểm quân sĩ cũng được vài ngàn.
    Huyền Ðức bèn bàn việc bỏ Cổ Thành qua Nhữ Nam chiêu binh mãi mã mà lo việc lớn.
    Về Phần Viên Thiệu thấy Huyền Ðức không về thì muốn hưng binh qua Nhữ-Nam.
    Quách Bỗ nói :
    - Nay bên Giang Ðông , Tôn Sách oai danh lừng lẫy, nên hiệp với va trước thì có lợi hơn .
    Đợi hồi sau
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  5. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Tam Quốc Chí
    Hồi 29
    Tôn Sách bất bình giết Vu Kiết
    Tôn Quyền nối nghiệp trấn Giang Ðông ​
    Nói về Tôn Sách binh ròng tướng mạnh trấn giữ một cõi Giang Ðông .
    Tào Tháo nghe tin , buột miệng than rằng :
    - Sư tử con ai ngờ nay lại lớn mạnh thế . Nghĩ rồi có ý đem em gái gả cho Tôn Sách.
    Tôn Sách lúc đó dâng biễu về xin chức Ðại Tư Mã , nhưng trước đã bị Tào Tháo chối từ nên hãy còn giận, toan cử binh đánh Tào .
    Thái Thú Ngô Quận là Hứa Công liền báo cáo cho Tào Tháo hay, nào ngờ sứ giả lại bị binh Tôn Sách bắt được .
    Tôn Sách mời Hứa Công đến , ném thư vào mặt và mắng là đo phản phúc. Xong hô quân chém tức thì.
    Thủ hạ Hứa Công có ba người từ đó thề báo thù cho chủ.
    Một buổi kia, Tôn Sách đi săn hươu, bị một bọn ba tên mai phục bắn một mũi tên vào gò má.
    Tôn Sách rút được tên ra rồi xông lại chém hết bọn kia, quân sĩ xem mặt biết là bọn thủ hạ của Hứa Công .
    Tôn Sách về, có học trò của Hoa Ðà tới chữa bịnh.
    Thầy thuốc nói mũi tên có tẩm thuốc độc, phải tĩnh dưỡng lâu ngày mới khỏi. Còn nếu cứ tức giận thì khó mà qua khỏi.
    Tôn Sách bình sinh làm gì là muốn làm ngay, nay nghe vậy thì bực lắm.
    Lúc đó lai có Trương Huyền ở Hứa đô về kể lại bên đó ai cũng khiếp oai Tôn Sách , duy có Quách Gia là không phục.
    Tôn Sách hỏi không phục là thế nào ?
    Huyền thưa :
    - Quách Gia bảo Chúa Công hay nóng nảy khinh việc nhỏ nên không chịu phòng ngừa, ít mưu kế, chỉ là kẻ thất phu hữu dũng vô mưu.
    Tôn Sách nghe vậy hét to lên :
    - Nó dám khinh miệt ta như vậy, ta phải đi lấy đầu nó mới xong .
    Tướng sĩ vội can :
    - Thầy thuốc dặn phải tỉnh dưỡng. Chúa Công làm vậy e có hại đó .
    Kế đó lạị có Trần Chấn tới, dâng thư của Viên Thiệu muốn hiệp lực đánh Tào.
    Tôn Sách liền họp tướng sĩ bàn chuyện xuất quân.
    Trong lúc đang bàn bạc, bỗng thấy mọi người rỉ tai nói nhỏ với nhau rồi lần lượt xuống lầu.
    Tôn Sách hỏi có việc gì vậy thì tả hữu thưa vì có Vu Kiết chân nhân đi qua nên mọi người xuống lạy mừng.
    Tôn Sách liền tựa lan can nhìn xuống, thấy một đạo sĩ mặc áo choàng trắng, xách cây gậy đứng bên đường, còn mọi người thì thi nhau đốt hương quì lạy.
    Tôn Sách bất bình nạt lớn :
    - Loài yêu đạo mê hoặc nhân dân .
    Rồi truyền quân giải Vu Kiết tới .
    Tôn Sách mắng Vu Kiết :
    - Mi dùng tà đạo mê hoặc lòng dân, tội đáng chết !
    Vu Kiết nói :
    - Bần đạo hái thuốc, chữa trị cho dân, lễ vật không lấy, sao lại bảo làm mê hoặc ?
    Tôn Sách hỏi lại :
    - Không lấy của dân, vậy chớ áo mặc đó ở đâu ra ?
    Nói rồi toan chém. Các quan hết lòng can gián, Tôn Sách truyền hãy giam Vu Kiết vào ngục.
    Sau đó Tôn Sách về dinh, mẹ là Ngô Thái Phu nhơn bảo rằng :
    - Mẹ nghe nói con cầm tù Vu Kiết. Vị đó được coi như thần nhân giáng hạ, chữa bệnh cho dân chúng , con đừng làm vậy mà mất nhân tâm .
    Tôn Sách thưa :
    - Nó dùng yêu thuật mà mị dân nên con phải trừ mới được.
    Phu nhơn lại khuyên giải nữa. Hôm sau , Tôn Sách truyền dẫn Vu Kiết vào.
    Nguyên tên ngục tốt không đeo gông cho Vu Kiết ở trong nhà giam , khi nào bị kêu ra thì mới lấy gông tra vào cổ Vu Kiết.
    Có người mách lại Tôn Sách .
    Tôn Sách truyền đánh tên ngục tốt mấy chục trượng rối bắt xiềng chặt Vu Kiết lại.
    Các quan lại rủ nhau ký tên vào một tờ bảo lãnh dâng lên Tôn Sách.
    Sách xem qua tên các quan rồi nói :
    - Các quan là các người học thức mà sao lại tin tà đạo thế này ! Ngày xưa Trương Tân xuất quân đều bắt lấy bao đỏ bịt đầu để thần thánh trợ oai mà sau vẫn bị chết.
    Việc đó cững đủ thức tỉnh mọi người. Nay ta trừ Vu Kiết là trừ mê tín trong nhân dân, sao lại cứ ngăn cản ta ?
    Lữ Phạm thưa :
    - Vu Kiết có tài đảo võ, bây giờ hạn hán, nếu y làm được thì đủ cho chuộc tội
    Tôn Sách đành phải nghe theo.
    Lúc đó dân chúng xúm lại để coi.
    Vu Kiết nói :
    - Ta cầu mưa có được thì tánh mạng ta cũng không an !
    Nói rồi Vu Kiết tự trói mình mà quì dưới trời đang nắng . Ðến giờ ngọ, gió thời vi vu, mây đen vần vũ.
    Tôn Sách chờ tới đó thì mắng rằng :
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  6. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    - Ðúng ngọ mà mây thì có , mưa thì không, đúng là yêu đạo !
    Rồi khiến quân bỏ Vu Kiết vào đống củi đã nhóm lửa sẳn. Lửa cháy bốc lên, một đường khói xẹt lên không , có tiếng nổ vang rồi thì mưa xuống như trút.
    Vu Kiết vẫn nằm yên trên đống củi đã tắt, các quan đỡ Vu Kiết xuống rồi một lượt thảy đều quì xuống giữa bãi sình lầy rồi xưng tụng Vu Kiết, không kể gì áo bào mũ mãng lấm bê bết. .
    Tôn Sách thấy cảnh tình như vậy càng thêm bất mãn mà rằng :
    - Mưa hay không là do trời sanh ra, sao các ngươi quá tin làm vậy ?
    Nói rồi mặc cho các quan lật đật van xin, Tôn Sách rút gươm chém một nhát.
    Vu Kiết đầu rơi xuống đất. Sau đó lại khiến bỏ thây Vu Kiết giữa chợ mà răn người mê tín dị đoan.
    Sáng hôm sau, quân vào báo thây Vu-Kiết đã mất biến đâu .
    Cùng lúc Tôn Sách nhìn ra cỗng thấy có một người đúng là Vu Kiết .
    Tôn Sách toan chém thì xây xẩm mặt mày, té lăn xuống đất.
    Ngô Thái phu nhơn hay tin cho rằng con mình giết phải thần tiên nên mới bị như vậy.
    Tôn Sách tỉnh lại thưa cùng Phu nhơn :
    - Con theo thân phụ xông pha trận mạc từ nhỏ, làm gì có chuyện yêu quái. Ý con chỉ muốn trừ họa cho dân mà thôi .
    Phu nhơn sau đó buồn bực lui ra.
    Canh ba đêm đó, Tôn Sách nghỉ ngơi trong trướng, thấy thấp thoáng ở dưói đèn, nhìn ra lại là Vu Kiết. Tôn Sách hét lớn :
    - Bình sinh ta rất ghét ma quỉ, sao nguơi dám bén mảng tới hoài !
    Rồi phóng gươm vào Vu Kiết, Vu Kiết lại biến mất .
    Vì có hiếu vói mẹ, Tôn Sách tuy đau nặng vẫn gắng gượng ra vẻ mạnh mà tới hầu Phu nhơn.
    Phu nhơn hết lòng bảo rằng :
    - Con giết oan nên người ta báo oán, vậy mẹ đã đặt lễ tại Ngọc Thanh Quán, con phải tới đó lễ mà cầu an.
    Tôn Sách không dám trái lệnh, tới nơi, đạo sĩ mời đốt hương.
    Tôn-Sách đốt, nhưng không chịu lạy. Bỗng đám khói tỏa lên có hình nhà lầu, Vu Kiết ngồi ở trên.
    Tôn Sách bỏ đi ra. Tới cỗng lại có Vu Kiết chặn lại.
    Tôn Sách phóng gươm trúng ngay Vu Kiết, khi nhìn lại thì ra tên quân đã bắt Vu Kiết ngày trước.
    Tôn Sách cho chôn cất tử tế .
    Tôn Sách lại nói :
    - Nơi nầy có yêu quỷ tá túc, còn để làm chi , rồi truyền đạo sĩ phải dọn ra, rồi cho phóng hỏa đốt.
    Lửa cháy thì lại có Vu Kiết đứng ngồi bên trong, về tới dinh cũng thấy Vu Kiết bên cỗng,
    Tôn Sách liền ở trại ngoài thành.
    Ðêm ấy Tôn Sách lại thấy Vu Kiết hiện lên trong trại khiến Tôn Sách quát mắng ầm ầm.
    Ngô phu nhơn thấy hình dạng Tôn Sách trở nên tiều tụy thì âu lo lắm, Tôn Sách khuyên giải mẹ là sống chết có số , yêu quỷ làm gì được.
    Vừa nói xong thì Vu Kiết lại hiện ra, Tôn Sách hét lên một tiếng, vết thương nơi má bị xé rách, máu tuôn dầm dề, Tôn Sách lăn ra bất tĩnh.
    Hồi lâu tỉnh lại, Tôn Sách than rằng :
    - Ta chắc chẳng còn sống được bao lâu . Bèn gọi em ruột là Tôn Quyền và Trương Chiêu vào mà trối
    rằng :
    - Thiên hạ đang loạn, nay giữ được cửa sông Tam Giang bền vững thì sẽ gây được cơ nghiệp .
    Lại nắm tay Trương Chiêu mà rằng :
    - Tử Bố ráng giúp cho em ta .
    Sau đó trao ấn tín cho Tôn Quyền mà rằng :
    - Như điều binh khiển tướng tranh giành cùng thiên hạ thì em không bằng ta, nhưng biết dùng người hiền, trọng kẻ tài đức giữ vững được Giang Ðông thì ta không bằng em. Vậy em phải tưởng công đức của cha
    lsi nhớ lời anh mà cố gắng lo liệu .
    Tôn Quyền khóc rồi lãnh ấn thọ, Trương Chiêu cũng nước mắt ròng ròng mà hứa hết sức phò tá cho Tôn Quyền.
    Tôn Sách lại thưa với Phu nhơn :
    - Số con đã hết, con đã trao ấn thọ cho em con, dặn nó phụng dưỡng mẫu thân thay con .
    Phu nhơn khóc. Em con còn nhỏ quá .
    Tôn sách gượng cười mà rằng :
    - Em con thật là hơn con nhiều. Ngoài ra, việc trong nhà, xin hỏi Trương Chiêu, việc bên ngoài thì hỏi Châu Du, tiếc rằng Châu Du không có ở đây cho con trối lại .
    Rồi lại kêu các em khác dặn rằng :
    - Các em phải giúp đở Trọng Mưu, không ai đuợc sanh dị tâm, nếu có thì tất cả phải trừ .
    Mấy người em đều xin vâng.
    Lại gọi vợ là Kiều phu nhơn mà rằng :
    - Ta với khanh giữa đàng đứt gánh, thực là chua xót Khanh ở lại ráng làm dâu thảo. Khi nào em gái khanh vào thăm, nhớ dặn người nói lại Châu Lang phải gắng phò tá em ta, đừng phụ lòng hậu đải của ta xưa nay .
    Nói rồi Tôn Sách thở hắt ra mà lìa trần !
    Tôn Quyền lại khóc rống .
    Trương Chiêu ngăn lại, bảo không phải là lúc khóc, rồi chia cho Tôn Tịnh lo việc cử tang, rước Tôn Quyền ra điện cho bá quan vào ra mắt.
    Kế đó có tin Châu Du vừa về.
    Tôn Quyền cả mừng nói :
    - Công Cẩn đã về thì ta bớt lo ngại .
    Châu Du về khóc lạy trước linh cửu Tôn Sách, Ngô Phu nhơn đem các lời trối của Tôn Sách nói lại .
    Châu Du khóc lớn mà rằng :
    - Tôi xin lấy thân khuyễn mã mà đền ơn tri ngộ .
    Tôn Quyền nói với Châu Du :
    - Anh ta di ngôn lại việc trong cậy Tử Bố, việc ngoài nhờ Công Cẩn . Xin Tướng quân giúp ta giữ gìn cơ nghiệp .
    Châu Du xin vâng và tiến cử thêm một người là Lỗ Túc, quê Ðông Xuyên, bụng chứa kinh luân.
    tuổi trẻ , mồ côi cha, thờ mẹ rất hiếu.
    Tôn Quyền nhờ Châu Du đi thĩnh, Lỗ Túc biết tiếng nhà họ Tôn nên bèn theo Châu Du ra mắt Tôn
    Quyền.
    Tôn Quyền từ đó cả ngày bàn bạc cùng Lỗ Túc mà không thấy mỏi .
    Lỗ Túc bàn với Tôn Quyền :
    - Nhà Hớn đã suy, Tào Tháo khó mà trừ ngay . Chúa Công phải giữ Giang Ðông cho chắc làm thế chân vạc mà nghe ngóng. Nay nên trừ Huỳnh Tổ, đánh Lưu Biễu chiếm trọn miệt Trường Giang rồi sẽ lập hiệu Ðế Vuơng mà lo thâu thiên hạ sau nầy .
    Tôn Quyền cả mừng nghe theo.
    Lỗ Túc lại tiến cử Gia Cát Cẩn tự Tử Dũ với Tôn Quyền.
    Sau đó Tôn Quyền tuyệt giao với Viên Thiệu.
    Tào Tháo khi nghe Tôn Sách mất thì toan cử binh đi cướp Giang Ðông.
    Trương Thuận can :
    - Lúc người ta có tang mà đánh thì thiên hạ không ai còn phục nữa .
    Tào Tháo khen phải, hôm sau lại tâu vua phong cho Tôn Quyền làm Cối Kê Thái Thú.
    Tôn Quyền lên chức lại có Trương Huyền đầu, Trương Huyền lại tiến cử thêm Cố Ung.
    Từ đó, Tôn Quyền oai lừng Giang Ðông, binh hùng tuớng mạnh, nhân dân mến phục.
    Còn Viên Thiệu nghe Tào Tháo kết liên với Tôn Quyền thì đùng đùng dấy binh đi đánh Tào Tháo.
    Đợi hồi sau
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  7. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Tam Quốc Chí
    Hồi 30
    Viên Thiệu Thất Trận Tại Quan Ðộ
    Tào Tháo Thiếu Lương Cướp Ô Sào ​
    Thấy Viên Thiệu tới Quan Ðộ , Hạ Hầu Ðôn liền phi báo Tào Tháo.
    Tháo lập tức cất bảy vạn binh, cho Tuân Úc ở lại giữ Hứa đô.
    Bổn Sơ chia quân bốn đạo Ðông Tây Nam Bắc, chu vi hơn chín mnơi dặm.
    Thơ Thọ thưa với Bổn Sơ :
    - Binh Tào mạnh nhưng lương ít, binh ta yếu mà lương nhiều, xin cứ trì hoãn sẽ thắng.
    Viên Thiệu giận lắm nói rằng :
    - Binh ta như vậy mà ngươi bảo là yếu, hay ngươi có ý cản ta chăng ?
    Rồi khiến giam Thơ Thọ lại. .
    Quân thám thính hay được báo tin cho Tào Tháo .
    Tháo chỉ cười .
    Tuân Du nói :
    - Binh ta lương ít xin đánh gấp.
    Tào Tháo y lời kéo binh tới trại địch.
    Viên Bổn Sơ cũng kéo quân ra đối địch. Lại khiến Thẩm Phối mai phục ba ngàn quân sẳn sàng cung tên nghe hiệu thì kéo tới. Xong rồi Viên Thiệu đầu đội kim khôi, mình mang kim giáp đi ra , có hai hàng tướng đi theo là Trương Hấp , Cao Lãm, Hàng Mãnh, Thuần Vu Quỳnh .
    Còn bên Tào Tháo cũng có các tướng tùy tùng như Hứa Chữ , Trương Liêu , Từ Quáng , Lý Ðiển.
    Tào Tháo chỉ roi vào Viên Thiệu mà rằng :
    - Ta bảo tâu với Thiên Tử cho ngươi làm Ðại tướng quân, nay sao lại phản phúc làm vậy ?
    Viên Thiệu trả lời :
    - Ngươi mới là đứa giặc của nhà Hớn, sao dám nói ta là bội phản ?
    Tào Tháo nói :
    - Ta có chiếu dẹp ngươi đây !
    Viên Thiệu cũng nói :
    - Ta cũng dâng đái chiếu mà trừ bọn ngươi đây .
    Bên Tào Tháo có Trương Liêu xông ra, tức thì Trương Hấp cản lại, đánh năm mươi hiệp bất phân thắng bại. Hứa Chữ phi ngựa ra trợ chiến thì Cao Lãm cũng ra đón đánh.
    Sau đó Tào Tháo cho luôn Hạ Hầu Ðôn và Tào Hồng cùng xung trận .
    Tham Phối liền phát pháo hiệu binh phục dùng tên ná bắn ra tua tủa , binh Tào cự không lại bị Viên Thiệu giết một trận vô số.
    Tào Tháo rút về Quan Ðộ.
    Viên Thiệu lại nghe lời Thẩm Phối để mười vạn binh ở Quan Ðộ rồi đắp thật nhiều núi đất, cho quân lên cao bắn xuống.
    Quân Tào muốn xông ra đánh nhưng bị Thẩm Phối chặn các yếu lộ.
    Binh sĩ vội báo với Tào Tháo .
    Lưu Hoa nói :
    - Nó dùng tên thì ta dùng đá mà trừ , vậy phải làm phát thạch xa mà đánh .
    Tào Tháo cho lệnh làm ba trăm cổ xe bắn đá.
    Khi binh Viên Thiệu vừa bắn tên thì đá bắn lại, quân Viên Thiệu bị chết rất nhiều.
    Thẩm Phối bảo Viên Thiệu :
    - Bây giờ phải đào hầm qua chân núi mà vào trại địch .
    Viên Thiệu y theo, quân thám thính lại phi báo với Tào Tháo.
    Lưu Hoa nói :
    - Nó đánh sáng không được nay trở đánh tối đó.
    Xin Thừa Tướng cho đào hào xung quanh trại thì kế nó vô dụng .
    Quả nhiên quân Viên Thiệu đào hầm lại gặp phải hào, hầm không còn ích lợi gì nữa.
    Tào Tháo giữ Quan Ðộ mãi thì sức quân cũng mệt, Tuân Úc khuyên cố gắng ít nữa mà chờ cơ hội.
    Bỗng quân bắt được một tên dọ thám bên Viên Thiệu và dẫn vào.
    Tên nầy khai đi dò đường để vận lương.
    Tào Tháo cả mừng, cho người đi cướp lương.
    Từ Quáng xin đi, Tháo y lời.
    Từ Quáng liền cùng bộ hạ là Sử Hoán lên đường.
    Tào Tháo còn cho Húa Chữ , Trương Liêu đi tiếp hậu.
    Hàng Mãnh đang đưa mấy ngàn xe lương . Khi qua chân núi, có Từ Quáng đón đánh, Hàng Mãnh đánh lại. Bộ hạ Từ Quảng thừa cơ đốt mấy xe lương, lửa cháy ngất trời, Hàng Mãnh bỏ chạy.
    Viên Thiệu ở trong trại thấy lửa bốc ở hướng Tây Bắc đã thất kinh, kế nghe báo lương thảo đã bị cướp hết, liền sai Trương Hấp , Cao Lãm đi tiếp cứu.
    Hai tướng vừa tới lại bị Từ Quáng , Trương Liêu, Hứa Chữ đánh cho một trận cả thua.
    Viên Thiệu giận muốn chém Hàng Mãnh, các quan can gián mãi mới thôi.
    Kế đó sai Thẩm Phối về Nghiệp Ðô mà đôn đốc lương thảo, sai Thuần Vu Quỳnh , Mục Nguơn Tân , Hàng Lư Tử, Lữ Oai Hạng , Triệu Hiền ra giữ Ô Sào.
    Thuần Vu Quỳnh tánh hay uống ruợu, từ khi ra Ô Sào thì say liên miên.
    Tào Tháo ở Quan Ðộ lâu ngày cũng viết thư đốc thúc Tuân Úc lo gấp việc tiếp tế.
    Tên quân mang thư lại bị quân Viên Thiệu bắt được đem về nạp Hứa Nhu .
    Hứa Nhu bàn cùng Viên Thiệu :
    - Hứa đô bỏ trống chỉ có Tuân Úc ở đó. Nay ta đánh úp Hứa đô thì giặc Tào sẽ hết đất sống .
    Viên Thiệu không nghe mà rằng :
    - Tào Tháo nhiều quỉ kế lắm, có thể đó là mưu mẹo của hắn không chừng .
    Sau Viên Thiệu lại nghe lời dèm pha của Thẩm Phối mà đuổi Hứa Nhu ra .
    Hứa Nhu than rằng :
    - Cơ nghiệp này suy rồi nên khiến va chỉ nghe lời siểm nịnh mà gạt bỏ lời hay . Than rồi toan tự vận.
    Có người ngăn lại mà rằng :
    - Sao Tướng quân lại phí bỏ mạng mình như vậy ! Thừa Tướng trước kia đã biết Tướng Quân nay chắc không quên đâu .
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  8. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Hứa Nhu suy nghĩ . Sau đó qua đầu Tào Tháo.
    Khi vào ra mắt, Hứa Nhu nói :
    - Tôi tới để hỏi thăm sức khoẻ của Thừa Tướng , mong Thừa Tướng chớ ngại .
    Tào Tháo cũng hỏi thăm lại :
    - Bấy lâu nghe Tướng Quân ở bên Viên Thiệu, không rõ có bình an không ?
    Hứa Nhu liền tình thực kể hết chuyện mình chán ngán Viên Thiệu , Tào Tháo nghe nhưng chưa tin.
    Tới khi Hứa Nhu kể lời khuyên Viên Thiệu nên đánh úp lấy Hứa đô mà Viên Thiệu không nghe.
    Tào Tháo cả kinh mà nói :
    - Nếu hắn nghe ông chắc tôi nguy rồi !
    Sau đó mới tin lời Hứa Nhu.
    Hứa Nhu hỏi :
    - Thừa Tướng còn bao nhiêu lương thực ?
    - Tháo nói vài ngàn xe.
    Hứa Nhu cười :
    - Ý tôi là muốn giúp ông, sao ông lại giấu tôi ?
    Tào Tháo vội chữa :
    - Thực ra chỉ còn năm tháng lương mà thôi .
    Hứa Nhu đứng dậy, bỏ đi mà rằng :
    - Ông không tin thì tôi ở đây làm gì .
    Tào Tháo liền kéo áo Hứa Nhu lại mà rằng :
    - Tôi nói chơi, chứ chỉ còn ba tháng thôi .
    Hứa Nhu lắc đầu mà nói :
    - Hết nhẳn cả rồi !
    Tào Tháo hoảng kinh hỏi làm sao mà biết.
    Hứa Nhu liền đưa phong thư bắt được khi trước.
    Tào Tháo ngửa mặt lên trời tạ ơn :
    - Trời còn thương ta .
    Sau đó hậu đãi Hứa Nhu .
    Hứa Nhu hiến kế :
    - Lương thảo của Viên Thiệu đều chất ở Ô Sào do Thuần Vu Quỳnh giữ, mà Quỳnh hay uống rượu say sưa, ông nên sai quân giả làm quân Viên Thiệu mang cờ hiệu Trương Kỳ, đến vận lương rồi thừa cơ đốt cướp thì chỉ vài ngày quân Viên Thiệu phải thua .
    Sau đó Tào Tháo khiến Tuân Du, Giả Hủ, Tào Hồng, Hứa Nhu giữ trại, sai Hạ Hầu Ðôn, Hạ Hầu Huyên phục binh ở phía Tây, Tào Nhơn, Lý Ðiển phục binh ở phía hữu, Trương Liêu, Hứa Chữ thì đi trước,
    Từ Quáng, Vu Cam theo sau, Tào Tháo thì lãnh trung qnân cùng tiến đến Ô Sào .
    Ðêm ấy, người ngậm tăm, ngựa bỏ nhạc , lại kéo cờ hiệu Viên Thiệu mà đi .
    Thơ Thọ đang ở trong ngục, thấy ngoài cửa trên trời có nhiều sao tỏ rạng, liền xin cai ngục dẫn ra xem, xem rồi kêu lên :
    - Họa tới nơi rồi ! Rồi xin ra mắt Viên Thiệu .
    Viên Thiệu cho vào .
    Thơ Thọ nói :
    - Sao Thái Bạch đi ngược lên chỗ sao Quý , sao Liễu ắt có họa . Xin cho quân đi tăng cường ở Ô Sào và giữ các đường hiểm yếu kẻo nguy .
    Viên Thiệu đang uống rượu, nghe nói thì nổi giận mắng :
    - Mi ở trong ngục mà còn muốn nhát ta . Nói rồi sai bắt bỏ Thơ Thọ vào ngục.
    Thơ Thọ than :
    - Quân ta ắt chết nay mai, còn xác ta cũng biết về đâu !
    Nói về quân Tào đi gần đến trại quân Viên Thiệu.
    Quân bên trong hỏi :
    - Quân nào vậy ? Bên ngoài đáp : Binh Trương Kỳ đến hộ lương .
    Quân bên trong nhìn ra thấy cờ hiệu phe mình thì cứ để cho đi .
    Quân Tào vô tới trại chính ở Ô Sào thì canh đã sang tư, liền phóng hỏa đốt.
    Thuần Vu Quỳnh cùng bộ hạ còn đạng say thì đã bị câu móc té xuống đất hết.
    Mục Ngươn Tân và Triệu Hiền bị tử trận.
    Tào Tháo sai nổi lửa, bao nhiêu kho trại của Viên Thiệu bị cháy rụi .
    Thuần Vu Quỳnh bị bắt dẫn vào, Tào Tháo sai cắt tai cắt mũi, cột lên ngựa thả cho về để làm nhục Viên Thiệu .
    Còn chính Trương Kỳ đi vận lương thực thì bị Trương Liêu, Hứa Chữ chặn đánh giết chết.
    Viên Thiệu nghe tin nguy khốn liền họp hết các tướng mà thảo luận.
    Trương Hấp bàn nên kéo gấp sang Ô Sào .
    Quách Ðô thì khuyên Tào Tháo mắc ở Ô Sào nên đem binh cướp trại của hắn đang bỏ trống là hơn cả.
    Trương Hấp lại nói :
    - Tào Tháo quỉ quyệt, nhỡ nó mai phục thì sao ?
    Lúc nầy Viên Thiệu còn chưa hoàn hồn, chằng biết quyết định ra sao nên cứ cho Trương Hấp , Cao Lãm đi cướp trại Tào Tháo, còn Châu Cam thì đem binh tiếp cứu Ô Sào.
    Châu Cam đi được nửa đường thì bị Trương Liêu , Hứa Chữ giết chết .
    Trương Hấp, Cao Lãm đi cướp trại Tào quả nhiên bị binh phục của Hạ Hầu Ðôn, Tào Nhơn, Tào Hồng .
    Binh Trương Hấp , Cao Lãm thua to chạy dài.
    Viện Thiệu khi đó chỉ còn hơn phân nửa quân số.
    Quách Ðô một mặt nói với Viên Thiệu là Trương Hấp , Cao Lãm có ý theo Tào đã lâu nên mới thua như vậy, mặt khác lại báo cho hai tướng này là Viên Thiệu có ý hại họ.
    Hai tướng liền sang đầu Tào Tháo.
    Hạ Hầu Ðôn nói :
    - Họ đầu giả hay thiệt, chưa biết thì chưa nên tin .
    Tào Tháo nói :
    - Ta lấy ân huệ mà đãi, chắc họ không sanh tâm đâu .
    Nói rồi cho hai người về đầu.
    Hứa Nhu lại khuyên Tào Tháo tiến binh lên.
    Tào Tháo liền sai Trương Hấp, Cao Lãm đi cướp trại.
    Ðêm ấy binh Tào chia làm bốn đạo áp đến, bên Viên Thiệu cũng chia quân ra đối ứng, đánh tới sáng, binh
    của Viên Thiệu lại hao mất phân nửa.
    Hứa Nhu lại khuyên Tào Tháo :
    - Ta nên cho phao ngôn lên rằng binh ta chia làm hai, một đánh Nghiệp Quận, một đánh Lê Dương,
    quân Viên Thiệu cứ nghe cũng đủ sanh loạn. Lúc nó loạn rồi, ta đánh rốc một trận sẽ toàn thắng .
    Tào Tháo nghe theo , cho quân đồn rầm lên tin trên.
    Viên Thiệu hay tin thì cả kinh, sai Viên Thượng đi giữ Nghiệp Quận, Tân Minh ra cứu Lê Dương.
    Tào Tháo hay tin, chia đại binh làm tám đạo nhất tề đánh phá doanh trại của Viên Thiệu.
    Binh Viên Thiệu không còn lòng dạ nào đánh nữa nên chạy tán loạn hết.
    Viên Thiệu bỏ cả giáp mão, dẫn con nhỏ lên ngựa mà chạy, chỉ có năm trăm quân kỵ đi theo qua sông, vàng bạc châu báu mất hết.
    Binh Tào đuổi theo chém giết tính ra binh Viên Thiệu mất hơn tám vạn, thây nằm chật đất, máu chảy thành sông ! Lúc đó quân sĩ bắt Thơ Thọ mang nạp Tào Tháo.
    Tào Tháo và Thơ Thọ vốn có biết nhau trước.
    Thơ Thọ kêu lên :
    - Ta không đầu đâu.
    Tào Tháo đáp :
    - Viên Thiệu vô mưu, không nghe lời Tướng quân nên mới mang họa , còn Tướng quân sao lại chấp nê làm vậy, về với ta thì ta may mắn biết chừng nào !
    Sau đó hậu đãi Thơ Thọ, nào ngờ Thơ Thọ lại toan trốn về với Viên Thiệu.
    Tào Tháo bèn cho đem giết, đến chết Thơ Thọ vẫn không biến sắc mặt.
    Thơ Thọ chết, Tào Tháo thương tiếc hồi lâu.
    Đợi hồi sau
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  9. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Tam Quốc Chí
    Hồi 31 Tào Tháo Ðại Phá Viên Bổn Sơ
    Huyền Ðức Tạm Lánh Bên Lưu Biểu ​
    Viên Thiệu thua đau mấy phen vội thâu tàn quân, về Ký Châu dưỡng bệnh, thường than vãn vì chẳng nghe lời Ðiền Phong mới ra nổi này. Nghĩ vậy lại sợ xấu mặt với Ðiền Phong nên ngầm sai người đi giết Ðiền Phong.
    Khi đó Ðiền Phong đang ở trong ngục nghe Viên Thiệu đại bại trở về thì nói rằng :
    - Mạng ta hết rồi !
    Canh ngục lấy làm lạ hỏi :
    - Chúa Công mà bại thì phải phục tài tiên đoán của ông, cớ sao ông lại lo sợ ?
    Ðiền Phong nóí :
    - Chúa Công bụng dạ hẹp hòi, thể nào cũng xấu hổ mà hại ta.
    Vừa dứt lời, quả nhiên có mật lệnh tới sai giết Ðiền Phong.
    Ðiền Phong liền tự vận.
    Viên Thiệu về rồi, vẫn âu lo buồn bã, vợ khuyên nên lập sẳn người kế nghiệp.
    Viên Thiệu có 3 con : lớn là Vìên Ðàm giữ Thanh Châu, kế là Viên Hy giữ U Châu, ba là Viên Thượng con bà vợ sau là Lưu Thị. Ý Viên Thiệu muốn bỏ cả lập thứ là Viên Thượng, mặc dềau Quách Ðồ hết sức can ngăn. Lúc đó có Viên Ðàm và Viên Hy dẫn quân về trợ chiến cho cha, lập tức Viên Thiệu nhập binh đi đánh Tào Tháo phục hận.
    Lúc đó Tào Tháo cũng dàn quân ở bờ sông để đối địch, dân chúng mang thực phẩm tới tiếp tế.
    Trong đám lại có các bô lão tóc đã bạc.
    Tào Tháo hỏi han :
    - Lão trượng niên kỷ bao nhiêu ?
    Thưa rằng :
    - Gần được một trăm .
    Tào Tháo tạ lỗi :
    -Làm kinh động tới các vị , lòng ta chẳng được an .
    Mấy bô lão nói :
    - Lâu nay có Ân Quì ở Liêu Ðông xem thiên văn nói sao Huỳnh Tinh hiện nơi ngôi Càn Trượng soi vào nơi này tất sẽ có chơn nhơn dấy nghiệp ở Lương Bái.
    Viên Bổn Sơ thâu thuế nặng , nhân dân lầm than. Nay Thừa-Tướng vừa ra dẹp một trận Quan Ðộ, diệt quân của Viên Thiệu năm trăm muôn, nghĩ ra câu của Ân Quì chỏ vào Thừa Tướng xét ra rất đúng .
    Tào Tháo tạ từ :
    - Ta đâu dám ví như lão trượng nói !
    Nói xong truyền đem lễ vật ra tặng các bô lão, lại truyền quân sĩ ai cướp của dân sẽ bị xử trảm.
    Nhân dân cả vùng đều cảm phục.
    Hôm sau hai bên dàn binh bố trận.
    Tào Tháo mắng Viên Thiệu :
    - Mi sức đã cùng , nên đầu hàng mau .
    Viên Thiệu hỏi các tướng có ai ra đánh.
    Viên Thượng liền giục ngựa chạy ra.
    Tào Tháo hỏi tả hữu :
    - Kẻ đó là ai ?
    Tả hữu thưa :
    - Ðó là con út Viên Thiệu tên Viên Thượng .
    Tào Tháo hỏi ai ra đánh, Sử Hoán liền xông ra, đánh mấy hiệp, Viên Thượng chạy, Sử Hoán đuổi theo bị Viên Thượng bắn một phát tên trúng mắt , Sử Hoán té chết.
    Viên Thiệu thắng trận này rồi hai bên thâu quân .
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .
  10. gio_mua_dong

    gio_mua_dong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2002
    Bài viết:
    3.259
    Đã được thích:
    0
    Về trại Trình Dục hiến kế Tào Tháo :
    - Ta lui binh về mé sông, binh sĩ sợ chết cố đánh ta sẽ thắng .
    Tào Tháo liền chia 5 đạo binh :
    - Hạ Hầu Ðôn, Trương Liêu, Lý Ðiển, Nhạc Tấn, Hạ Hầu Huyên về phía tả - chia 5 đạo : Tào Hồng, Trương Hấp, Từ Quáng, Vu Cấm, Cao Lãm về phía hữu. Lại cho Hứa Chữ làm tiên phuông, tất cả rần rần kéo đi mai phục.
    Tào Tháo cho Hứa Chữ giả cướp trại, quân Viên Thiệu đổ ra một lượt, Hứa Chữ dắt quân chạy về mạn sông .
    Tào Tháo liền la lớn :
    - Trước mắt là địch , sau lưng là sông, không liều thác mà đánh còn đợi bao giờ ! Tức thì quân Tào quay trở lại, liều chết đánh, binh sĩ Viên Thiệu không đở nổi, một mình Hứa Chữ chém mười mấy tướng của Viên Thiệu, binh Viên Thiệu chạy dài, lại gặp Hạ Hầu Huyên, Cao Lãm , chạy thêm mười dặm lại gặp Nhạc Tấn, Vu Cấm, một đoạn nữa lại gặp Từ Quáng, Lý Ðiển, thôi thì quân Viên Thiệu phần chết, phần tán lạc , về đến trại, kẻ nào còn lại đều kinh hồn táng đởm, lo nấu cơm mà ăn .
    Ðang ăn lại bị Trương Hấp, Trương Liêu cướp trại, cha con Viên Thiệu và thủ hạ lại chạy thì gặp Tào Hồng, Hạ Hầu Ðôn !
    Viên Thiệu hô lớn :
    - Tất cả hãy liều chết mở vòng vây.
    Ra được vòng vây, bao nhiêu binh mã thác hết, Viên Thiệu ôm ba con mà khóc ngất.
    Sau đó còn lại binh sĩ thủ hạ nào thì ra lệnh lui về hết .
    Sau đó Viên Ðàm lại về Thanh Châu, Viên Hy về U Châu , Viên Thiệu và Viên Thượng về Ký Châu .
    Tào Tháo đại thắng khao thưởng binh sĩ thật lớn, rồi cho đi dọ thám thì biết cha con Viên Thiệu ai về châu nấy.
    Bỗng nghe quân về báo Lưu Bị đóng binh ở Nhữ Nam, có Lưu Tích giúp vài vạn binh , đang muốn xâm phạm Hứa đô.
    Tào Tháo cho Tào Hồng ở lại, còn mình kéo quân sang Nhữ Nam ngăn Lưu Bị.
    Huyền Ðức từ ngày hiệp với Lưu Tích và Cung Ðô thì thanh thế lừng lẫy, cho Lưu Tích , Cung Ðô ở lại giữ Nhữ Nam, còn thì kéo đánh Hứa đô, đến Nhưỡng San thì gặp binh Tào .
    Huyền Ðức chia quân ba cánh Vân Trường ở Ðông Nam , Trương Phi ở Tây Nam, Huyền Ðức và Triệu Vân thì chánh Nam.
    Binh Tào đến, Huyền Ðức kéo ra nghênh địch.
    Tào Tháo mắng Huyền Ðức :
    - Ta đãi người làm bậc thượng tân, sao đi phản phúc làm vậy ?
    Huyền Ðức nói :
    - Ơn của ngươi ta luôn nhớ , song tội gian hùng của ngươi thì không tha thứ được !
    Tào Tháo sai Hứa Chữ ra, Triệu Vân đón đánh, chưa phân được thua thì hai cánh quân Vân Trường,
    Trương Phi đổ ra, binh Tào mới tới nên mỏi mệt phải bỏ chạy.
    Huyền Ðức thắng trận rồi về dinh.
    Hôm sau, Triệu Vân lại tới khiêu chiến. Binh Tào không ra.
    Hơn một tuần như vậy .
    Huyền Ðức chưa biết tính sao thì có tin Cung Ðô vận lương đã bị Tào Tháo đón đánh.
    Trương Phi được lệnh đi tiếp cứu.
    Lại có quân báo Hạ Hầu Ðôn thừa cơ đánh Nhữ Nam, Lưu Tích không chống nổi đã bỏ trốn.
    Quan Công lại được lệnh đi cứu Nhữ Nam.
    Chưa đầy một ngày quân thám thính báo cáo về Quan Công và Trương Phi đang bị vây chặt .
    Nghe tin, Huyền Ðức muốn rút quân, lại sợ có quân mai phục của Tào Tháo.
    Ðồng thời lại thấy Hứa Chữ tới khiêu chiến.
    Huyền Ðức chẳng dám ra, sau đó chờ đêm tối thoát khỏi vòng vây.
    Ði được một quãng, lại thấy lửa đuốc sáng trưng, có tiếng hô :
    -Ðừng để Lưu Bị chạy thoát !
    Triệu Vân thưa :
    - Xin Chúa Công chớ lo và chạy theo tôi . Nói rồi hươi thương giục ngựa mở đường.
    Cha Mẹ nuôi con như biển hồ lai láng .Con nuôi Cha Mẹ sao tính tháng , tính ngày .

Chia sẻ trang này