1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâm sự .................. 2 (Tuyệt dối ko spam chat chit0

Chủ đề trong '1985 Hà Nội (1985 Club)' bởi POKET, 29/12/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thaoanh_85

    thaoanh_85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    496
    Đã được thích:
    0
    mới thêm wả chữ kí hoành tráng gê ấy ko làm jè sao fải jải thích lí do? <= tớ bùn thay cho ấy tớ mà là ấy tớ đâm đầu vào chăn bông tự tử roài
  2. Zar_roc

    Zar_roc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    uh` để tớ đâm đầu vào đó nha..khi nào chết tớ báo cho ấy biết
  3. girlcampuchia

    girlcampuchia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2006
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    chết thì báo bằng cách nào?
  4. thaoanh_85

    thaoanh_85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    496
    Đã được thích:
    0
    chắc rủ tớ xuóng âm fủ chơi cho đỡ bùn ah mà báo cho tớ? chăn bông làm sao chết được chứ?iem pé nì ngây thơ ngu ngơ thía
  5. Zar_roc

    Zar_roc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    ùh...khi nào chết tớ báo mộng về là xong...đơn giản mà
  6. meo_munhn

    meo_munhn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    608
    Đã được thích:
    0
    Mình ước mọi thứ diễn ra bình thường nhiều cái xảy ra ,nhưng cái mà mình kô muốn nó đên với những người bên cạnh mình.Mà tự dưng quen roài yêu chán thía cơ chứ ,muốn 1 mình quá nghỉ hè phải đi xa kô ở HN nữa kô thì chết mất
  7. iulamtruong

    iulamtruong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2004
    Bài viết:
    1.233
    Đã được thích:
    0
    1 ngày dở hơi cực kì.
    Thế mà sáng sớm. Kon Huyền iu nhắn tin: Have a nice day! Chúc bạn iu 1 ngày may mắn, hạnh phúc, bình yên, nhiều tiền.
    Nhiều tiền thì đúng roài. Nhưng tiền tiêu cũng nhanh lắm.
    Còn chẳng thấy bình yên hạnh phúc tẹo nào
    Ức chế.
    Mình đã fải khóc. Mình ức. Mình tức. Mình đã khóc
    Hâm quá. Mình trẻ con quá? Chắc thế. Chắc là đúng roài. Hiz.....
    Đi học. Buổi gần cuối. Chúng nó khóc. Khóc và khóc. Ôi, hâm quá. Còn mình thì.....ko thể khóc. Mình chỉ có thể khóc vì tức mà thoai..........
    Còn nốt ngày mai. Ngày mai là ngày cuối cùng.
    Sao vẫn ko có cảm giác j` hết vậy. Sợ nhìn thấy chúng nó khóc lắm. Sợ sợ sợ sợ lắm í..............Hiz hiz.................
    - Mày ơi, tao nghiệm ra roài. Thói quen ko làm nên tình yêu nhưng thói quen làm nên nỗi nhớ
    He he he.......sms từ bạn Chi iu dấu.
    Ừh, chắc là đúng thế roài................

  8. Washabee

    Washabee Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/02/2005
    Bài viết:
    4.295
    Đã được thích:
    0
    Em cũng đã suy nghĩ nhiều về chuyện này. Nhưng, em chẳng bao giờ ngờ nó đến nhanh, đột ngột và dễ dàng đến vậy. Không biết nữa, trống rỗng hoàn toàn...Em tôn trọng quyết định đó. Đơn giản vì em chẳng thể làm gì để chống lại cái quyết định đó cả... Em ko thể và em cũng chẳng có quyền. Những gì cần nói đã nói rồi.
    Vui vẻ, hạnh phúc nhé
  9. iulamtruong

    iulamtruong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2004
    Bài viết:
    1.233
    Đã được thích:
    0
    Chẳng có tâm sự j` ra hồn
    Chúng nó bảo dạo này mình có nhiều người tốt quá. Nhưng mình thấy nhiều bình thường và tốt bình thường......
    Kệ thoai............
    Nghỉ học roài. Ở nhà. Học hành cũng kha khá......Ko đến nỗi lười lắm. Dưng tình hình là chả vào đầu đc cái j`. Cứ ngồi vào bàn học thoai. Sách vở bày la liệt rất ư là hoành tráng nhá. Papa mama vào fòng. Suốt ngày: Ừh....học đi con........Roaì lại bắt ăn hết cái này đến cái khác. Định biến mình thành con nhợn à? Hiz.
    Ở nhà nhiều. Ngột ngạt ko để đâu cho hết. Ko thể chịu nổi.
    Ngủ nhiều. Cộng thêm dư âm của cái vụ khóc như mưa như gió hôm chia tay ~~> mắt mình sưng húp. Hiz.....ko đỡ được.
    Hôm qua. Bắt L 12h alô gọi mình dậy học bài. Hí hí hí.....nó gọi dai đek chịu đc. Đt rung cứ gọi là bần bật..........~~> Mình đành fải tò tí te: Thuê bao quý khách vừa gọi...... Roài đi ngủ típ.Hiz..........khổ thân thằng bé......
    Sáng nay: Đèo Mi đi học.
    Đang ngồi học bài. Nhà chẳng có ai. Lại ol. Hiz.....đến fải nhờ bố cất laptop đi quá. Cứ thế nì thì..........
    Chiều nay học gia sư nì............Ngại qué cơ.................
  10. chet_vi_ngu

    chet_vi_ngu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/07/2002
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Truyen nay lay ben blog cua kidphys( ten that la Tien )
    Bạn tôi tên là Tien. Đó không phải lỗi của anh. Trong nhà anh, tất cả đàn ông đều tên làTien. Đàn bà tất nhiên chẳng ai tên là Tien. Đàn bà trong nhà Tien không có tên. Vì họ là đàn bà. Người ta không gọi đàn bà bằng tên. Người ta gọi đàn bà là đàn bà.
    Tienlà sinh viên của một trường đại học nào đó mà tôi không biết tên. Thực ra tất cả các trường đại học đều giống nhau. Bởi vậy trường đại học không có tên. Người ta gọi trường đại học là trường đại học. Tien say mê văn hóa cổ đại. Đấy là tôi nghe nói thế, chứ tôi chưa bao giờ thấy Tiến nhắc đến văn hóa cổ đại. Đôi khi rất bất tiện nếu phải gọi điện đến nhà anh, sẽ chẳng biết gặp ai vì tất cả đàn ông đều tên là Tiến.
    Bạn tôi tên là Tiến. Những người đàn ông tên là Tiến đều có khuôn mặt ưu tư. Họ lo lắng điều gì, tôi chẳng biết. Tôi hay nghĩ, nếu Tiến không tên là Tiến, hẳn anh sẽ không thể sống được trong cái gia đình mà tất cả đàn ông đều tên là Tiến. Tất nhiên đó chẳng phải lỗi của anh. Ở lớp học chúng tôi có ba người tên là Tiến nhưng điều đó chẳng gây ra một rắc rối nào. Cũng có khi thầy giáo gọi Tiến lên bảng, cả ba đều giật mình. Năm học lớp tám, vì một cuộc cãi vã với gia đình, Tiến bỏ nhà ra đi. Cậu sống cùng một đứa bạn cũng tên là Tiến, bỏ học từ năm lớp sáu. Cả hai sống trong một căn nhà ổ chuột ngoài đê sông Hồng và kiếm sống bằng nghề gánh than thuê cho đến khi gia đình Tiến tìm thấy cậu. Vì có một sự nhầm lẫn đặc biệt nào đó, hay cũng có thể một phép mầu đã xảy ra, đứa trẻ mà bố mẹ Tiến đưa về không phải con trai của họ, mà là thằng bé gánh than sống ở ngoài đê sông Hồng. Sự nhầm lẫn này lẽ dĩ nhiên chẳng ai phát hiện ra vì cả hai đều tên là Tiến và sau gần hai tháng sống chung, chúng giống nhau như hai giọt nước.
    Bạn tôi tên là Tiến. Năm lớp tám, tôi và cậu đi bộ trên cầu Thăng Long. Đến giữa cầu, Tiến trèo lên thành cầu, nhằm thẳng sông Hồng nhảy xuống. Xác Tiến được vớt lên, không ai nhận ra, nhưng những người thân, bằng linh cảm, đều khẳng định đó là xác Tiến. Tôi cũng nghĩ đấy là xác Tiến. Đám ma Tiến, hoa toàn màu trắng. Đến khi làm giỗ bốn chín ngày thì Tiến trở về. Chẳng ai nhớ đến cậu. Người ta chỉ nhớ một đám tang rất to và đang bận làm cỗ bốn chín ngày. Tiến không chết, vì một lý do nào đó tôi không rõ. Năm Tiến mười chín tuổi, cậu được học bổng du học tại Pháp. Tiến có một người bạn gái học kinh tế ở Mỹ. Họ quen nhau qua một forum, biết mặt nhau qua những file ảnh jpeg, và nói chuyện với nhau qua Yahoo Messenger. Thỉnh thoảng họ giận dỗi nhau vì những chuyện không đâu. Tiến mong đến ngày ra trường và đi làm ở Thụy Sĩ. Cậu hy vọng sẽ có một triệu Mỹ kim trước tuổi ba nhăm và nghỉ hưu non ở một trang trại ngoại thành Hà Nội. Bạn gái Tiến mơ ngày mở một quán café ở một phố nào đó gần khu trung tâm; hàng ngày, cô sẽ quản lý quán café và nếu có thời gian rảnh rỗi cô sẽ ngồi đọc những tác phẩm văn học và triết học cổ điển phương Tây.
    Bạn tôi tên là Tiến, Tiến năm nay 16 tuổi. Tiến để tóc ngôi giữa. Tôi để ý những cậu choai choai tên là Tiến đều để tóc ngôi giữa. Tiến có một đứa bạn thân từng tên là Tiến. Vì không muốn để tóc ngôi giữa nên bạn của Tiến đã đổi tên. Giờ nó không còn tên là Tiến nữa, nó để tóc dài. Tiến cũng thích để tóc dài. Tiến đòi đổi tên trong khai sinh nhưng bố mẹ không cho. Sau đấy Tiến tự gọi là Tiến Hoàng Hậu, tập đánh trống và để tóc dài đến vai.
    Sau khi để tóc dài, Tiến tự nhiên thấy mình cao quí. Tiến thích nói chuyện với gái về tình yêu nhưng theo tôi thì cậu không hiểu gì về nó. Nhưng gái cũng không hiểu về tình yêu. Gái hiểu về tình yêu thì đã là đàn bà.( minh thay minh cung hieu ve tinh yeu day chu ) Gái của Tiến đều 16 tuổi, chưa ai là đàn bà. Đàn bà 16 tuổi nhiều nhưng không ai quen Tiến. Khi là đàn bà họ tránh nói về tình yêu. Tiến thích nói chuyện với gái về tình yêu trong những quyển tiểu thuyết mà Tiến cũng chưa đọc. Đọc sách rất dễ, chỉ cần nhớ tựa sách. Bộ nhớ của gái thường ngắn, vừa đủ tựa sách. Gái có bộ nhớ dài thì không đọc sách, bản thân họ đã là một quyển sách( ho^ ho^, bo nho minh cung ko ngan qua nhung muh minh van doc sach) . Một lần Tiến nói với gái về tình yêu trong một cuốn tiểu thuyết. Gái của Tiến 16 tuổi, mắt xếch, mũi dọc dừa, da trắng, gò má cao và đầy tàn nhang, cũng thích nói về tình yêu. Sau lần ấy Tiến thành đàn ông. Bây giờ Tiến không nói chuyện về tình yêu nữa. Gái của Tiến 20 tuổi, mắt xếch, mũi dọc dừa, da trắng, gò má cao và đầy tàn nhang, không thích nói về tình yêu. Đàn bà không thích nói về tình yêu.
    Bạn tôi tên là Tiến. Anh bốn mươi hai tuổi và hiện làm giám đốc chi nhánh tại Hà Nội của một công ty đa quốc gia có trụ sở chính đặt tại Sài Gòn. Anh có một vợ và hai con, đứa con trai mười tuổi đang học tiểu học và một đứa con gái bốn tuổi đang học mẫu giáo lớn. Anh có một cô bồ là sinh viên năm cuối trường Đại học Ngoại thương, quê Nam Định, làm part-time tại công ty tôi. Đó là một cô gái tóc xoăn, trán dô, mũi hếch và nhiều cá tính. Họ ******** với nhau vào những buổi trưa tại một khách sạn cách chỗ làm của anh ba con phố. Đôi khi vào những ngày nghỉ cuối tuần, anh tìm được một lý do đặc biệt nào đó để đi với cô về một vùng quê ngoại thành Hà Nội nhưng những ngày cuối tuần kiểu như vậy rất hiếm vì thông thường Tiến phải dẫn vợ và hai đứa con đi ăn tối, uống cà phê, và xem phim vào mỗi tối thứ bảy. Anh hầu như chẳng nhớ nổi tên phim và thường đổ tại tính đãng trí. Vợ Tiến làm phó giám đốc văn phòng đại diện của một hãng dược phẩm của Pháp. Chị mặc bộ vest màu xám, đi giày cao gót màu đen khiến tôi nghĩ đến ngoại trưởng Mỹ, Tiến sĩ Condoleezza Rice, và tự hỏi chị sẽ thế nào nếu khỏa thân trên giường ngủ.
    Bạn tôi tên là Tiến. Anh tin rằng có kiếp sau nên cứ vui vẻ mà sống. Anh theo đạo Phật, ăn chay vào ngày rằm và mồng một. Cũng có khi những ngày rằm và mồng một trùng với một đám cưới hay đám giỗ nào đó mà anh không thể từ chối. Anh đành phải ăn mặn và lùi ngày ăn chay chậm một ngày. Tiến tin rằng con người ta sinh ra trên đời là để mắc sai lầm. Bởi vậy thay vì lẩn tránh những lỗi lầm, anh luôn cố tình tìm đến nó. Anh phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, thỉnh thoảng lại tự an ủi rằng nếu tránh được sai lầm này tất sẽ phạm sai lầm khác lớn hơn.
    Vợ Tiến bắt đầu mệt mỏi. Chồng cô không phải là người như cô mong đợi. Cô bắt đầu chán những lời âu yếm trên giường trong những cuộc ******** chớp nhoáng như một nghi thức xã giao. Cô chán những buổi tối thứ bảy đi xem phim cùng chồng và hai đứa con hay những ngày nghỉ cuối tuần ở Đồng Mô vào mùa hè. Cô chán những ngày chủ nhật và mong chóng đến thứ hai nhưng đến trưa thứ hai cô lại bắt đầu ngóng đợi ngày thứ bảy. Sếp cô là một người đàn ông khô khan. Anh tốt nghiệp Đại học ở Việt Nam, Cao học tại Pháp, lấy vợ năm ba mươi hai tuổi và có một đứa con trai đang học trường Quốc tế Pháp ngữ. Thỉnh thoảng họ đi ăn trưa với nhau, anh than phiền về người vợ quá quắt của mình nhiều đến mức cô gần như thuộc lòng. Một thời gian sau, anh bỏ vợ và họ không còn ăn trưa với nhau nữa mặc dù cô đã rủ mấy lần nhưng anh đều kiếm cớ từ chối.
    Bạn tôi tên là Tiến. Tiến đã gần bảy mươi tuổi. Ông hay nhớ đến thời kỳ cải cách ruộng đất, người bố chết trong tù và món cơm độn khoai của một bà góa làng bên. Sau cải cách, ông lên Hà Nội làm cu-li khuân vác ở bến Phà Đen rồi làm công nhân nhà máy dệt. Ngày mồng 9 tháng 12 năm 1989, người ta cho ông về hưu non với một tờ giấy ghi những điều mà ông không thể hiểu nổi. Ông sống cùng một con chó già trong căn nhà mười mét vuông cộng với bốn mét vuông cơi nới thêm; nhà có một cái giường, một cái bàn nhỏ và ba cái ghế đẩu. Nhà tắm kiêm toa-let được làm thêm cách đây hai năm vì nhà xí công cộng của khu tập thể bị phá. Con chó già vốn là của một người bạn quá cố; Tiến không biết nó bao nhiêu tuổi. Chỉ biết rằng nó rất già, lông rụng gần hết. Con chó già mỗi ngày ăn chỉ ăn được một bát cơm. Tiến ăn nhiều hơn nó hai bát. Mùa hè Tiến ăn ít hơn. Mùa hè từ con chó già bốc lên một mùi hôi thối tởm lợm. Con chó già chết vào một ngày mùa đông. Xác nó lạnh ngắt và không còn bốc lên bất cứ mùi hôi thối nào.
    Bạn tôi tên là Tiến. Tôi không biết anh bao nhiêu tuổi. Anh làm thầy cúng ở một làng ngoại thành. Đôi khi theo yêu cầu của khách, anh lên đồng. Dân làng đồn rằng mỗi khi anh lên đồng, không những giọng nói, như thường thấy ở những đồng cô, thay đổi mà cả tính cách anh cũng thay đổi theo. Theo quán tính, Tiến sống cuộc đời của khách cho đến tận mấy ngày hôm sau. Nhiều khi anh lẫn lộn. Chẳng hạn, ngày hôm nay, anh lên đồng vào vai một cô gái trẻ, nếu còn sống đến ngày hôm nay thì có lẽ đã là một bà lão, bị chết đuối ở sông Hồng; rồi ngày hôm sau, anh nhập đồng thành một người đàn ông trung niên bị chết trong một tai nạn ô tô; ngày hôm sau nữa, anh lại là một chàng thanh niên du học tự tử vì chứng trầm uất. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như người đàn ông trung niên, giám đốc của một công ty Trách nhiệm hữu hạn, không đột nhiên có những suy nghĩ của đứa trẻ con, chàng thanh niên chưa vợ suốt ngày than thở mệt mỏi như một người đàn ông có gia đình và cô gái nhỏ thì ưu tư như một bà già sắp chết.
    Bạn tôi tên là Tiến. Ngày mồng 1 tháng 4 năm 1997, vợ anh, chẳng có một lý do nào cả, cùng hai đứa con bỏ anh ra đi với một người đàn ông nào đó mà anh không biết tên. Từ đó trở đi anh sống một mình với con chó nhỏ. Vào buổi tối, Tiến hay mua cơm bụi ở quán bà Năm béo đầu ngõ, gói vào túi nylon rồi mang về nhà chia cho con chó cùng ăn. Một năm sau, Tiến bỏ việc, kiếm sống bằng nghề bán sách cũ. Phần lớn thời gian anh ngồi đọc những cuốn sách cổ của Tàu; dần dần anh trở thành một người xem tướng nổi tiếng. Anh vẫn sống ở ngôi nhà cũ cùng với con chó nhỏ. Anh không còn ra quán bà Năm béo mua cơm bụi, hàng ngày có người đưa cơm hộp đến tận nhà anh. Một buổi sáng mùa hè, người ta tìm thấy con chó nằm ủ rũ bên xác Tiến tím ngắt vì lạnh.
    Bạn tôi tên là Tiến. Anh là một diễn viên kịch nói nổi tiếng. Có lần anh vào vai một thầy bói đạt đến nỗi từ đó trở đi anh không thể làm diễn viên trở lại được nữa. Anh đành về quê làm thầy bói. Cũng có khi anh nói đúng, cũng có khi anh nói sai nhưng người ta luôn tin anh vì họ tìm thấy ở anh một thứ niềm tin nhiệm màu mà họ không tìm thấy ở bất kỳ một người nào khác; niềm tin ấy mãnh liệt đến mức nó khiến anh và tất cả mọi người tin rằng nghề xem bói là nghề duy nhất mà anh có thể làm và làm tốt hơn tất bất kỳ thầy bói nào trên đời, rằng nếu anh có nói sai thì đó là ý muốn của Thượng Đế chứ không phải là lỗi của anh.
    Bạn tôi tên là Tiến. Đó là điều duy nhất tôi biết chắc chắn về anh. Anh qua đời ba ngày sau cái chết của con chó già của người hàng xóm mà không ai biết tuổi.
    Nguyễn Nguyên Phước
    Nagoya 05/2005

Chia sẻ trang này