1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÂM SỰ ( bạn và tôi, người ấy..)

Chủ đề trong 'Hà Tây' bởi woshi_cimeixiang, 14/12/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. woshi_cimeixiang

    woshi_cimeixiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    3.072
    Đã được thích:
    0
    TÂM SỰ ( bạn và tôi, người ấy..)

    Một người bạn nói rằng rất bùn về chuyện gì đó .. mình sẽ chạy đến bên bạn ngay khi có thể? bạn cần giúp đỡ ư? ok mình đây..
    Nhưng có một chuyện mình ko thể giúp bạn được đó là chuyện tình cảm của bạn .. bạn fải tự quyết định lấy thui
    ...
  2. HDcomputer

    HDcomputer Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    14/07/2004
    Bài viết:
    1.070
    Đã được thích:
    0
    có những chuyện mình không thể quyết định đc vậy biết làm sao đây.??
    Người ta đaz có người khác. bỏ thì thương vương thì tội biết làm sao đây. ai có thể quyết định dược cho tôi đây?
  3. HDcomputer

    HDcomputer Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    14/07/2004
    Bài viết:
    1.070
    Đã được thích:
    0
    có những chuyện mình không thể quyết định đc vậy biết làm sao đây.??
    Người ta đaz có người khác. bỏ thì thương vương thì tội biết làm sao đây. ai có thể quyết định dược cho tôi đây?
  4. steady_lfcfan

    steady_lfcfan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2004
    Bài viết:
    289
    Đã được thích:
    0
    Bá Nha - Tử Kỳ

    Đó là vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, Trung Quốc, có một danh thủ Dao cầm tên là Bá Nha. Tuy làm đến chức Thượng đại phu ở nước Tấn, nhưng không ngày nào là Bá Nha rời khỏi cây Dao cầm của mình cả. Một hôm, trên đường từ quê hương của mình là nước Sở quay trở lại Tấn, Bá Nha cho thuyền cập bến Hàm Dương. Đêm trăng thanh gió mát, Bá Nha cho đồng tử đốt lư trầm trước thuyền, rồi đem Dao cầm ra so dây thử phím. Trong lúc đó, bên phía sườn núi, có một tiều phu tên là Chung Tử Kỳ cũng đang đi về phía bờ sông trên đường về nhà sau một ngày đốn củi mệt mỏi. Trăng non từ từ ló dạng, tiếng đàn của Bá Nha quyện với hương trầm bay vút tận trời cao. Tử Kỳ nghe thấy, không thể không dừng chân đứng lại mà thưởng thức được. Trong đêm thanh vắng, tiếng đàn của Bá Nha đang bay vút lên tận trời cao thì từ khi có Tử Kỳ thưởng thức, hầu như không gian chỉ còn hai cực, một nơi phát ra tiếng đàn và một nơi thu vào mà thôi. Tiếng đàn không còn được tự do bay bổng trong không trung nữa mà bị thâu hết về một nơi, khiến cho một lúc nào đó, bất chợt, có một dây đàn bị đứt giữa chừng. Dây tơ đồng chợt đứt, Bá Nha băn khoăn một lúc rồi nghĩ ra rằng: "Chắc có ai đang nghe trộm tiếng đàn của ta." Người bèn đứng lên cất tiếng hô to:
    - Có cao nhân nào trên bờ đã lắng nghe tiếng đàn của tại hạ, xin vui lòng ra mặt.
    Quả thực từ trên sườn núi có tiếng vọng xuống:
    - Xin đại nhân thứ lỗi cho ! Tiều dân đi kiếm củi về muộn, ngang qua đây, chợt nghe tiếng đàn tuyệt diệu quá, không thể nào đi được, nên mới mạo muội đứng lại lắng nghe đấy ạ.
    Bá Nha cười đáp:
    - Ha ha... kẻ tiều phu nào mà lại dám nói chuyện nghe đàn của ta ?
    Ngay lập tức, từ trên sườn núi có tiếng vọng đáp lại:
    - Dẫu biết là phạm thượng, nhưng đại nhân nói thế thì kẻ hèn này thiết nghĩ là chưa được đúng lắm ! Há đại nhân không nhớ người xưa vẫn nói rằng: "Thập nhất chi ấp, tất hữu trung tín" (Trong một ấp có mười nhà thì cũng phải có một nhà đáng tin cậy). Hễ trong nhà có quân tử thì ngoài cửa ắt cũng phải có quân tử đến...
    Bá Nha nghe tới đó thì biết mình đã lỡ lời, nên bèn bước lên bờ nói lớn:
    - Nếu quả thật là quân tử biết nghe đàn thì xin cho biết vừa rồi, tại hạ đã khảy khúc gì vậy ?
    Giọng trên kia lại bình thản đáp:
    - Xin thưa, đó là khúc "Khổng Vọng Vi", đức Khổng Tử khóc thầy Nhan Hồi. Khi nảy, đại nhân đang đàn thì lại bị đứt dây nên hãy còn thiếu một câu chót.
    Bá Nha bỗng thấy trong lòng sung sướng lạ thường, vội sai tùy tùng lên đón Tử Kỳ xuống để cùng nhau đàm đạo. Bá Nha hỏi:
    - Quý hữu biết nghe đàn như thế, ắt cũng phải rõ xuất xứ của cây Dao cầm này ?
    Tử Kỳ không ngần ngại nói liền một mạch từ thời vua Phục Hy sáng tạo ra cây đàn cho đến những thay đổi của nó qua các thời vua Thuấn, Văn Vương, Vũ Vương, cũng như các đặc tính của cây đàn cùng "Lục tuyệt", "Thất vô", "Bát tuyệt", không thiếu một chỗ nào. Nghe nói xong, Bá Nha biết ngay tiều phu đây là một bậc kì tài, liền nói:
    - Hiền hữu quả là thông hiểu nhạc lý ! Ngày xưa, thầy Nhan Hồi nghe tiếng tơ đồng của Khổng Tử có âm trầm uất mà biết ngay nỗi lòng của học trò. Còn bây giờ, nghe tiếng đàn của tại hạ, hiền hữu có nhận ra được lòng ta đang tư lự điều gì không ?
    Tử Kỳ đáp:
    - Xin đại nhân cho nghe thêm một vài khúc nữa ạ.
    Bá Nha cẩn thận thay dây đàn, cho thắp lại hương trầm, rồi trịnh trọng ngồi vào đàn. Người nâng phím đàn, kẻ trầm ngâm thưởng thức... Dạo một khúc, Bá Nha bắt đầu nghĩ tới cảnh một mình leo lên đỉnh Thái Sơn cao chót vót, gió lộng tứ bề, nhìn khung cảnh đẹp tuyệt vời mà tâm hồn ngây ngất. Bỗng dưng Tử Kỳ đứng lên, tay vung lên khỏi đầu, họa cảnh non cao mà trầm trồ khen ngợi:
    - Chà chà... thật là lạ thường, đứng ở chân núi mà sao ta thấy được cả non sông hùng vĩ, chí cao vời vợi ! Đúng là ý tại cao sơn1 !
    Điều đó làm cho Bá Nha bất thần ngạc nhiên. Người bỗng từ non cao bị rơi xuống giữa dòng sông thác lũ, tâm hồn xáo trộn, nghĩ "Thật là bất ngờ !". Bây giờ, tinh thần của Bá Nha lại cuốn theo dòng nước chảy siết... Tử Kỳ cúi xuống khua tay vào dòng nước sông yên lặng mà thảng thốt buột miệng:
    - Trời ! Kỳ lạ đến tuyệt vời ! Giữa đêm trăng thanh gió mát thế này mà sao lại có tiếng sóng nước cuộn trào, sông nước mênh mông như đang đi giữa Dương Tử Giang, sóng vỗ mạn thuyền như đang vật lộn với Hoàng Hà ? Quả thực là ý tại lưu thủy2 !
    Lúc bấy giờ Bá Nha thấy rõ người tiều phu này đã cảm được đúng cái mà mình đang cảm, lòng bỗng thấy khoan khoái lâng lâng, bởi đây là lần đầu tiên có người thấu hiểu được mình đến như vậy. Không còn gì nghi ngờ nữa, Bá Nha nhận ra rằng đây đúng là người bạn quý nhất, đặc biệt nhất của mình đây. Người sai bày tiệc rựu để thếch đãi bạn hiền rồi cùng nhau đối ẩm tương đàm:
    "Dám hỏi tiên sinh quý danh và quê quán..."- Bá Nha bắt đầu.
    "Tiện dân tôi họ Chung, tên Tử Kỳ, người thôn Tập Hiền gần núi Mã Yên3 này. Còn đại nhân, chẳng hay cao danh quý tánh là chi, hiện đang trấn nhậm nơi đâu có dịp ghé thuyền lại đây vãng cảnh vậy ?"- Tử Kỳ đáp.
    "Tại hạ họ Du tên Thụy, là Đại phu nuớc Tấn, nhân đi sứ nước Sở về, thấy cảnh Hàm Dương trăng thanh gió mát, nên ghé thuyền thưởng lãm. Tại hạ chỉ là một kẻ tài hèn đức bạc mà thôi. Còn như tiên sinh đây học thức uyên bác cớ sao không xuất thân lập công, phò vua giúp nước, mà lại sống ẩn dật chốn núi non hẻo lánh này ?"- Bá Nha tiếp.
    "Tôi còn cha mẹ già, không có anh em, phận làm con phải lo tròn chữ hiếu. Dẫu cho công hầu khanh tướng cũng không thể đổi được một ngày báo hiếu của tôi đâu."- Tử Kỳ khảng khái đáp.
    "Tiên sinh đây quả là bậc trí nghĩa vẹn toàn! Nếu không chê tôi đức mọn tài hèn thì xin được kết nghĩa anh em để khỏi phụ duyên kỳ ngộ."- Bá Nha trịnh trọng đề nghị.
    "Đại nhân là bậc công thần nơi triều đình, tại hạ chỉ là kẻ áo vải chốn sơn lâm thì làm sao kết bạn với nhau được? Xin đại nhân miễn cho ạ."- Tử Kỳ kiêm nhường đáp.
    "Giá trị con người đâu ở chỗ giàu sang phú quý, mà ở đức hạnh và tài năng. Trên đời này há dễ kiếm được một người ''''đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu'''' với tại hạ như tiên sinh đây. Nay nếu tiên sinh nhận lời thì thật là vạn hạnh cho tiện chức!"- Bá Nha kính cẩn nhắc lại yêu cầu.
    "Đại nhân đã có lòng thành, tôi cũng không dám từ chối thêm nữa."- Tử Kỳ vừa nói, vừa đứng lên bái Bá Nha một lễ.
    Thế là hai người cùng lập bàn hương án ngay trước mũi thuyền, bái trời đất để kết nghĩa anh em. Họ tiếp tục nói chuyện với nhau cho đến khi trời sáng lúc nào mà không biết. Tiếng gà rừng eo óc đã gọi những tia sáng ban mai le lói xuống cắt ngang cuộc tâm tình tương tâm tương đắc của đôi bạn tri âm. Tuy vô cùng luyến tiếc, nhưng thời gian cũng đã hết, hai người lên bờ tiễn Tử Kỳ về nhà. Bá Nha không kìm được xúc động, giọng run run:
    - Lòng huynh quá ư cảm kích! Không nỡ rời xa! Hay là hiền đệ hãy theo huynh đi dọc theo bờ sông này một quãng để thỏa tình tương ngộ...
    Tử Kỳ cũng không giấu được xúc động:
    - Theo đúng lễ, đệ phải tiễn đại huynh vài dặm đường mới phải. Chỉ ngặt vì song thân đang trông ngóng ở nhà, xin hiền huynh thứ lỗi!
    Bá Nha vẫn không nguôi cảm xúc, tiếp lời:
    - Vậy thì hiền đệ về nhà xin với song đường qua nước Tấn thăm chơi, chắc là sẽ được nhận lời?
    "Phụ mẫu tại đường , bất khả viễn du!", làm sao Tử Kỳ có thể rời cha mẹ để vui chơi cùng bạn được. Cuối cùng, Bá Nha nắm tay bạn, giọng khẩn thiết: "Sang năm, cũng vào giờ này, xin hẹn hiền đệ tại đây" rồi lấy ra hai nén vàng, hai tay dâng cao lên trước mặt: "Đây là món lễ vật mọn của ngu huynh làm quà cho bá phụ, bá mẫu. Đã xem nhau là cốt nhục thì xin hiền đệ chớ từ chối!" Cảm tình tri ngộ, Tử Kỳ không nỡ từ chối. Lưu luyến chia tay, đôi bạn bịn rịn không thốt lên nỗi lời tạm biệt...
    Thấm thoắt một năm cũng đã trôi qua, ngọn gió heo may từ phương Bắc về đem mùa thu đến. Bá Nha vào triều kiến vua Tấn xin được phép về Sở thăm quê nhà. Thuyền đến bến Hàm Dương, Bá Nha cho dừng lại dưới núi Mã Yên, lòng bồn chồn trông ngóng. Vừng kim ô đã ngả bóng xuống lòng sông, mà sao mãi vẫn không thấy bạn tri âm. Bá Nha cho đồng tử đốt lò hương, rồi lấy Dao cầm khảy lên một khúc. Trong cơn gió nhẹ đầu thu, Bá Nha bỗng nghe tiếng đàn của mình sao mà ai oán, não nùng. Người thất kinh, ngừng tay đàn, thầm lo lắng: "cung thương bỗng nghe sầu thảm như thế này thì chắc là hiền đệ gặp nạn lớn rồi!" Cả đêm, Bá Nha trăn trở, nhớ thương và âu lo khôn ngớt. Trời chưa sáng, Bá Nha đã khoác cây Dao cầm lên lưng, bỏ vào túi mười nén vàng ròng rồi cùng vài tên hầu tìm đến chân núi Mã Yên . Dọc đường. gặp một ông lão, tay xách giỏ mây, tay cầm gậy trúc. Bá Nha lễ phép thưa:
    - Xin lão trượng chỉ đường đi đến Tập Hiền thôn ạ.
    - Có Tập Hiền thôn thượng, Tập Hiền thôn hạ. Chẳng hay đại nhân cần đến thôn nào ?
    - Thưa lão trượng, người Tử Kỳ họ Chung ở thôn nào ạ?
    Vừa nghe nhắc đến tên Chung Tử Kỳ, lão ông bỗng sa sầm nét mặt, đôi mắt trũng sâu chảy dài hai hàng lệ. Lão ông sụt sùi, giọng ngắt đoạn:
    - Chung Tử Kỳ là con lão. Năm ngoái cũng vào ngày này, nó đi đốn củi về, gặp một vị quan nước Tấn tên là Bá Nha và kết nghĩa huynh đệ vì chỗ đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu. Lúc chia tay, vị quan đó còn tặng cho vợ chồng lão hai nén vàng. Không ngờ thằng con vô phước của lão, không rõ vì lao tâm hay lao lực mà đã lâm bệnh mà qua đời...
    Chưa kịp nghe hết lời, Bá Nha đã bật khóc, ôm chầm lấy ông lão:
    - Hậu sinh đây chính là người bạn kết giao của Chung Tử Kỳ...
    Ông lão thảng thốt:
    - Trời ơi! mang ơn đại nhân không chê cảnh bần cùng, đã cùng con lão kết nghĩa tâm giao... Lúc lâm chung, con lão có trối trăn lại: "Sống không trọn đạo làm con, chết xin được chôn dưới chân núi Mã Yên để trọn đạo nghĩa với bạn, nằm bên triền dốc chờ đúng lời hẹn ở mùa thu này!" Con đường mà đại nhân vừa đi quạ phía bên phải có nấm đất nhỏ là ngôi mộ của Tử Kỳ. Hôm nay đúng một trăm ngày sau ngày mất của nó, lão vừa đi viếng mộ về thì gặp đại nhân...
    Quay ra trước mộ Tử Kỳ, Bá Nha vừa khóc nức nở, lạy bạn xong, liền truyền đem đàn đến, rồi ngồi trên tảng đá tấu khúc "Thiên thu trương hận". Tiếng đàn đang réo rắt bỗng trầm hẳn xuống. Tiếng gió ngàn rít mạnh, bầu trời trở màu tối sẫm và tiếng tiếng chim từ xa vọng về nghe u uất não nùng, mãi hồi lâu mới tan hết. Bá Nha nhìn Chung lão thưa:
    - Tử Kỳ đã về đây chứng giám cho lòng thành của tiểu sinh. Cháu vừa đàn khúc đoản ca để viếng người tri âm tài hoa yểu mệnh:
    Từ nhớ đến mùa thu năm trước
    Bến trường giang gặp bạn cố nhân
    Năm nay lại đến Giang Tân
    Dòng sông lạnh ngắt cố nhân đâu rồi
    Buồn chỉ thấy nấm mồ bên núi
    Cõi ngàn năm chia cắt đau lòng
    Ôi thương tâm, ôi thương tâm
    Sụt sùi lai láng bao hàng lệ rơi
    Mây sầu thấp thoáng chân trời
    Đêm vui đổi lấy một đời khổ đaụ
    Tử Kỳ ơi, Tử Kỳ ơi
    Ngàn vàng khôn chuộc được bầu tâm can
    Thôi từ nay, dứt phím đàn
    Ngàn thu thôi hết mơ mòng cố nhân...
    (Ức tính khi niên xuân
    Giang thượng tằng hội quân
    Kim nhật trùng lai phỏng
    Bất kiến tri ân nhân
    Đản kiến nhất phân thổ
    An nhiên thương ngã tâm
    Bất giác lệ phân phân
    Lai hoan khứ hà khổ
    Giang ban khởi sầu vân.
    Tử Kỳ, Tử kỳ hề !
    Nhĩ, ngã thiên kim nghĩa
    Lịch tận thiên nhai vô túc ngữ
    Thử khúc chung hề bất phụ đàn
    Tam xích Dao cầm vị quân tử)
    Lời thơ vừa dứt, Bá Nha nâng Dao cầm lên cao, đập mạnh xuống tảng đá. Dao cầm vỡ tung từng mảnh, trụ ngọc, phi''''m đồng rơi lả tả. Lão ông kinh hoàng: "Sao đại nhân lại đập vỡ cung đàn quí?" Bá Nha đáp lời bằng bài thơ tứ tuyệt:
    Dao cầm đập nát đau lòng phượng
    Tử Kỳ vắng bóng đàn với ai?
    Gió xuân bốn phía bao bè bạn
    Khó thay tìm được bạn tri âm!
    (Thốt đoái Dao cầm phượng vĩ hàn
    Tử Kỳ bất tại, hướng thùy đàn?
    Xuân phong mãn diện giai bằng hữu
    Dục mịch tri âm, nan thượng nan)
    Đọc xong bốn câu thơ, cũng là bài văn tế cho bạn. Bá Nha quay lại phía lão ông, quỳ sụp xuống:
    - Bá Nha Tử Kỳ đã y lời hẹn đến đây rồi. Nay tiểu sinh có đem theo ít nén vàng, xin thành tâm dâng lên bá phụ cùng bá mẫu để cung dưỡng tuổi già và tạo mươi mẫu ruộng làm tự cho hiền đệ. Bốn năm nữa hạ quan sẽ dâng biểu từ quan, về đây chung sống với bá phụ bá mẫu, với người bạn tri âm!
    Chung lão nhận lời. Bá Nha lạy Chung lão, lạy tạ từ bạn hữu rồi quay xuống cho thuyền nhổ sào, trở về nước Tấn.

    Chôm ...
    Được Steady_lfcfan sửa chữa / chuyển vào 12:25 ngày 15/12/2004
  5. steady_lfcfan

    steady_lfcfan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2004
    Bài viết:
    289
    Đã được thích:
    0
    Bá Nha - Tử Kỳ

    Đó là vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, Trung Quốc, có một danh thủ Dao cầm tên là Bá Nha. Tuy làm đến chức Thượng đại phu ở nước Tấn, nhưng không ngày nào là Bá Nha rời khỏi cây Dao cầm của mình cả. Một hôm, trên đường từ quê hương của mình là nước Sở quay trở lại Tấn, Bá Nha cho thuyền cập bến Hàm Dương. Đêm trăng thanh gió mát, Bá Nha cho đồng tử đốt lư trầm trước thuyền, rồi đem Dao cầm ra so dây thử phím. Trong lúc đó, bên phía sườn núi, có một tiều phu tên là Chung Tử Kỳ cũng đang đi về phía bờ sông trên đường về nhà sau một ngày đốn củi mệt mỏi. Trăng non từ từ ló dạng, tiếng đàn của Bá Nha quyện với hương trầm bay vút tận trời cao. Tử Kỳ nghe thấy, không thể không dừng chân đứng lại mà thưởng thức được. Trong đêm thanh vắng, tiếng đàn của Bá Nha đang bay vút lên tận trời cao thì từ khi có Tử Kỳ thưởng thức, hầu như không gian chỉ còn hai cực, một nơi phát ra tiếng đàn và một nơi thu vào mà thôi. Tiếng đàn không còn được tự do bay bổng trong không trung nữa mà bị thâu hết về một nơi, khiến cho một lúc nào đó, bất chợt, có một dây đàn bị đứt giữa chừng. Dây tơ đồng chợt đứt, Bá Nha băn khoăn một lúc rồi nghĩ ra rằng: "Chắc có ai đang nghe trộm tiếng đàn của ta." Người bèn đứng lên cất tiếng hô to:
    - Có cao nhân nào trên bờ đã lắng nghe tiếng đàn của tại hạ, xin vui lòng ra mặt.
    Quả thực từ trên sườn núi có tiếng vọng xuống:
    - Xin đại nhân thứ lỗi cho ! Tiều dân đi kiếm củi về muộn, ngang qua đây, chợt nghe tiếng đàn tuyệt diệu quá, không thể nào đi được, nên mới mạo muội đứng lại lắng nghe đấy ạ.
    Bá Nha cười đáp:
    - Ha ha... kẻ tiều phu nào mà lại dám nói chuyện nghe đàn của ta ?
    Ngay lập tức, từ trên sườn núi có tiếng vọng đáp lại:
    - Dẫu biết là phạm thượng, nhưng đại nhân nói thế thì kẻ hèn này thiết nghĩ là chưa được đúng lắm ! Há đại nhân không nhớ người xưa vẫn nói rằng: "Thập nhất chi ấp, tất hữu trung tín" (Trong một ấp có mười nhà thì cũng phải có một nhà đáng tin cậy). Hễ trong nhà có quân tử thì ngoài cửa ắt cũng phải có quân tử đến...
    Bá Nha nghe tới đó thì biết mình đã lỡ lời, nên bèn bước lên bờ nói lớn:
    - Nếu quả thật là quân tử biết nghe đàn thì xin cho biết vừa rồi, tại hạ đã khảy khúc gì vậy ?
    Giọng trên kia lại bình thản đáp:
    - Xin thưa, đó là khúc "Khổng Vọng Vi", đức Khổng Tử khóc thầy Nhan Hồi. Khi nảy, đại nhân đang đàn thì lại bị đứt dây nên hãy còn thiếu một câu chót.
    Bá Nha bỗng thấy trong lòng sung sướng lạ thường, vội sai tùy tùng lên đón Tử Kỳ xuống để cùng nhau đàm đạo. Bá Nha hỏi:
    - Quý hữu biết nghe đàn như thế, ắt cũng phải rõ xuất xứ của cây Dao cầm này ?
    Tử Kỳ không ngần ngại nói liền một mạch từ thời vua Phục Hy sáng tạo ra cây đàn cho đến những thay đổi của nó qua các thời vua Thuấn, Văn Vương, Vũ Vương, cũng như các đặc tính của cây đàn cùng "Lục tuyệt", "Thất vô", "Bát tuyệt", không thiếu một chỗ nào. Nghe nói xong, Bá Nha biết ngay tiều phu đây là một bậc kì tài, liền nói:
    - Hiền hữu quả là thông hiểu nhạc lý ! Ngày xưa, thầy Nhan Hồi nghe tiếng tơ đồng của Khổng Tử có âm trầm uất mà biết ngay nỗi lòng của học trò. Còn bây giờ, nghe tiếng đàn của tại hạ, hiền hữu có nhận ra được lòng ta đang tư lự điều gì không ?
    Tử Kỳ đáp:
    - Xin đại nhân cho nghe thêm một vài khúc nữa ạ.
    Bá Nha cẩn thận thay dây đàn, cho thắp lại hương trầm, rồi trịnh trọng ngồi vào đàn. Người nâng phím đàn, kẻ trầm ngâm thưởng thức... Dạo một khúc, Bá Nha bắt đầu nghĩ tới cảnh một mình leo lên đỉnh Thái Sơn cao chót vót, gió lộng tứ bề, nhìn khung cảnh đẹp tuyệt vời mà tâm hồn ngây ngất. Bỗng dưng Tử Kỳ đứng lên, tay vung lên khỏi đầu, họa cảnh non cao mà trầm trồ khen ngợi:
    - Chà chà... thật là lạ thường, đứng ở chân núi mà sao ta thấy được cả non sông hùng vĩ, chí cao vời vợi ! Đúng là ý tại cao sơn1 !
    Điều đó làm cho Bá Nha bất thần ngạc nhiên. Người bỗng từ non cao bị rơi xuống giữa dòng sông thác lũ, tâm hồn xáo trộn, nghĩ "Thật là bất ngờ !". Bây giờ, tinh thần của Bá Nha lại cuốn theo dòng nước chảy siết... Tử Kỳ cúi xuống khua tay vào dòng nước sông yên lặng mà thảng thốt buột miệng:
    - Trời ! Kỳ lạ đến tuyệt vời ! Giữa đêm trăng thanh gió mát thế này mà sao lại có tiếng sóng nước cuộn trào, sông nước mênh mông như đang đi giữa Dương Tử Giang, sóng vỗ mạn thuyền như đang vật lộn với Hoàng Hà ? Quả thực là ý tại lưu thủy2 !
    Lúc bấy giờ Bá Nha thấy rõ người tiều phu này đã cảm được đúng cái mà mình đang cảm, lòng bỗng thấy khoan khoái lâng lâng, bởi đây là lần đầu tiên có người thấu hiểu được mình đến như vậy. Không còn gì nghi ngờ nữa, Bá Nha nhận ra rằng đây đúng là người bạn quý nhất, đặc biệt nhất của mình đây. Người sai bày tiệc rựu để thếch đãi bạn hiền rồi cùng nhau đối ẩm tương đàm:
    "Dám hỏi tiên sinh quý danh và quê quán..."- Bá Nha bắt đầu.
    "Tiện dân tôi họ Chung, tên Tử Kỳ, người thôn Tập Hiền gần núi Mã Yên3 này. Còn đại nhân, chẳng hay cao danh quý tánh là chi, hiện đang trấn nhậm nơi đâu có dịp ghé thuyền lại đây vãng cảnh vậy ?"- Tử Kỳ đáp.
    "Tại hạ họ Du tên Thụy, là Đại phu nuớc Tấn, nhân đi sứ nước Sở về, thấy cảnh Hàm Dương trăng thanh gió mát, nên ghé thuyền thưởng lãm. Tại hạ chỉ là một kẻ tài hèn đức bạc mà thôi. Còn như tiên sinh đây học thức uyên bác cớ sao không xuất thân lập công, phò vua giúp nước, mà lại sống ẩn dật chốn núi non hẻo lánh này ?"- Bá Nha tiếp.
    "Tôi còn cha mẹ già, không có anh em, phận làm con phải lo tròn chữ hiếu. Dẫu cho công hầu khanh tướng cũng không thể đổi được một ngày báo hiếu của tôi đâu."- Tử Kỳ khảng khái đáp.
    "Tiên sinh đây quả là bậc trí nghĩa vẹn toàn! Nếu không chê tôi đức mọn tài hèn thì xin được kết nghĩa anh em để khỏi phụ duyên kỳ ngộ."- Bá Nha trịnh trọng đề nghị.
    "Đại nhân là bậc công thần nơi triều đình, tại hạ chỉ là kẻ áo vải chốn sơn lâm thì làm sao kết bạn với nhau được? Xin đại nhân miễn cho ạ."- Tử Kỳ kiêm nhường đáp.
    "Giá trị con người đâu ở chỗ giàu sang phú quý, mà ở đức hạnh và tài năng. Trên đời này há dễ kiếm được một người ''''đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu'''' với tại hạ như tiên sinh đây. Nay nếu tiên sinh nhận lời thì thật là vạn hạnh cho tiện chức!"- Bá Nha kính cẩn nhắc lại yêu cầu.
    "Đại nhân đã có lòng thành, tôi cũng không dám từ chối thêm nữa."- Tử Kỳ vừa nói, vừa đứng lên bái Bá Nha một lễ.
    Thế là hai người cùng lập bàn hương án ngay trước mũi thuyền, bái trời đất để kết nghĩa anh em. Họ tiếp tục nói chuyện với nhau cho đến khi trời sáng lúc nào mà không biết. Tiếng gà rừng eo óc đã gọi những tia sáng ban mai le lói xuống cắt ngang cuộc tâm tình tương tâm tương đắc của đôi bạn tri âm. Tuy vô cùng luyến tiếc, nhưng thời gian cũng đã hết, hai người lên bờ tiễn Tử Kỳ về nhà. Bá Nha không kìm được xúc động, giọng run run:
    - Lòng huynh quá ư cảm kích! Không nỡ rời xa! Hay là hiền đệ hãy theo huynh đi dọc theo bờ sông này một quãng để thỏa tình tương ngộ...
    Tử Kỳ cũng không giấu được xúc động:
    - Theo đúng lễ, đệ phải tiễn đại huynh vài dặm đường mới phải. Chỉ ngặt vì song thân đang trông ngóng ở nhà, xin hiền huynh thứ lỗi!
    Bá Nha vẫn không nguôi cảm xúc, tiếp lời:
    - Vậy thì hiền đệ về nhà xin với song đường qua nước Tấn thăm chơi, chắc là sẽ được nhận lời?
    "Phụ mẫu tại đường , bất khả viễn du!", làm sao Tử Kỳ có thể rời cha mẹ để vui chơi cùng bạn được. Cuối cùng, Bá Nha nắm tay bạn, giọng khẩn thiết: "Sang năm, cũng vào giờ này, xin hẹn hiền đệ tại đây" rồi lấy ra hai nén vàng, hai tay dâng cao lên trước mặt: "Đây là món lễ vật mọn của ngu huynh làm quà cho bá phụ, bá mẫu. Đã xem nhau là cốt nhục thì xin hiền đệ chớ từ chối!" Cảm tình tri ngộ, Tử Kỳ không nỡ từ chối. Lưu luyến chia tay, đôi bạn bịn rịn không thốt lên nỗi lời tạm biệt...
    Thấm thoắt một năm cũng đã trôi qua, ngọn gió heo may từ phương Bắc về đem mùa thu đến. Bá Nha vào triều kiến vua Tấn xin được phép về Sở thăm quê nhà. Thuyền đến bến Hàm Dương, Bá Nha cho dừng lại dưới núi Mã Yên, lòng bồn chồn trông ngóng. Vừng kim ô đã ngả bóng xuống lòng sông, mà sao mãi vẫn không thấy bạn tri âm. Bá Nha cho đồng tử đốt lò hương, rồi lấy Dao cầm khảy lên một khúc. Trong cơn gió nhẹ đầu thu, Bá Nha bỗng nghe tiếng đàn của mình sao mà ai oán, não nùng. Người thất kinh, ngừng tay đàn, thầm lo lắng: "cung thương bỗng nghe sầu thảm như thế này thì chắc là hiền đệ gặp nạn lớn rồi!" Cả đêm, Bá Nha trăn trở, nhớ thương và âu lo khôn ngớt. Trời chưa sáng, Bá Nha đã khoác cây Dao cầm lên lưng, bỏ vào túi mười nén vàng ròng rồi cùng vài tên hầu tìm đến chân núi Mã Yên . Dọc đường. gặp một ông lão, tay xách giỏ mây, tay cầm gậy trúc. Bá Nha lễ phép thưa:
    - Xin lão trượng chỉ đường đi đến Tập Hiền thôn ạ.
    - Có Tập Hiền thôn thượng, Tập Hiền thôn hạ. Chẳng hay đại nhân cần đến thôn nào ?
    - Thưa lão trượng, người Tử Kỳ họ Chung ở thôn nào ạ?
    Vừa nghe nhắc đến tên Chung Tử Kỳ, lão ông bỗng sa sầm nét mặt, đôi mắt trũng sâu chảy dài hai hàng lệ. Lão ông sụt sùi, giọng ngắt đoạn:
    - Chung Tử Kỳ là con lão. Năm ngoái cũng vào ngày này, nó đi đốn củi về, gặp một vị quan nước Tấn tên là Bá Nha và kết nghĩa huynh đệ vì chỗ đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu. Lúc chia tay, vị quan đó còn tặng cho vợ chồng lão hai nén vàng. Không ngờ thằng con vô phước của lão, không rõ vì lao tâm hay lao lực mà đã lâm bệnh mà qua đời...
    Chưa kịp nghe hết lời, Bá Nha đã bật khóc, ôm chầm lấy ông lão:
    - Hậu sinh đây chính là người bạn kết giao của Chung Tử Kỳ...
    Ông lão thảng thốt:
    - Trời ơi! mang ơn đại nhân không chê cảnh bần cùng, đã cùng con lão kết nghĩa tâm giao... Lúc lâm chung, con lão có trối trăn lại: "Sống không trọn đạo làm con, chết xin được chôn dưới chân núi Mã Yên để trọn đạo nghĩa với bạn, nằm bên triền dốc chờ đúng lời hẹn ở mùa thu này!" Con đường mà đại nhân vừa đi quạ phía bên phải có nấm đất nhỏ là ngôi mộ của Tử Kỳ. Hôm nay đúng một trăm ngày sau ngày mất của nó, lão vừa đi viếng mộ về thì gặp đại nhân...
    Quay ra trước mộ Tử Kỳ, Bá Nha vừa khóc nức nở, lạy bạn xong, liền truyền đem đàn đến, rồi ngồi trên tảng đá tấu khúc "Thiên thu trương hận". Tiếng đàn đang réo rắt bỗng trầm hẳn xuống. Tiếng gió ngàn rít mạnh, bầu trời trở màu tối sẫm và tiếng tiếng chim từ xa vọng về nghe u uất não nùng, mãi hồi lâu mới tan hết. Bá Nha nhìn Chung lão thưa:
    - Tử Kỳ đã về đây chứng giám cho lòng thành của tiểu sinh. Cháu vừa đàn khúc đoản ca để viếng người tri âm tài hoa yểu mệnh:
    Từ nhớ đến mùa thu năm trước
    Bến trường giang gặp bạn cố nhân
    Năm nay lại đến Giang Tân
    Dòng sông lạnh ngắt cố nhân đâu rồi
    Buồn chỉ thấy nấm mồ bên núi
    Cõi ngàn năm chia cắt đau lòng
    Ôi thương tâm, ôi thương tâm
    Sụt sùi lai láng bao hàng lệ rơi
    Mây sầu thấp thoáng chân trời
    Đêm vui đổi lấy một đời khổ đaụ
    Tử Kỳ ơi, Tử Kỳ ơi
    Ngàn vàng khôn chuộc được bầu tâm can
    Thôi từ nay, dứt phím đàn
    Ngàn thu thôi hết mơ mòng cố nhân...
    (Ức tính khi niên xuân
    Giang thượng tằng hội quân
    Kim nhật trùng lai phỏng
    Bất kiến tri ân nhân
    Đản kiến nhất phân thổ
    An nhiên thương ngã tâm
    Bất giác lệ phân phân
    Lai hoan khứ hà khổ
    Giang ban khởi sầu vân.
    Tử Kỳ, Tử kỳ hề !
    Nhĩ, ngã thiên kim nghĩa
    Lịch tận thiên nhai vô túc ngữ
    Thử khúc chung hề bất phụ đàn
    Tam xích Dao cầm vị quân tử)
    Lời thơ vừa dứt, Bá Nha nâng Dao cầm lên cao, đập mạnh xuống tảng đá. Dao cầm vỡ tung từng mảnh, trụ ngọc, phi''''m đồng rơi lả tả. Lão ông kinh hoàng: "Sao đại nhân lại đập vỡ cung đàn quí?" Bá Nha đáp lời bằng bài thơ tứ tuyệt:
    Dao cầm đập nát đau lòng phượng
    Tử Kỳ vắng bóng đàn với ai?
    Gió xuân bốn phía bao bè bạn
    Khó thay tìm được bạn tri âm!
    (Thốt đoái Dao cầm phượng vĩ hàn
    Tử Kỳ bất tại, hướng thùy đàn?
    Xuân phong mãn diện giai bằng hữu
    Dục mịch tri âm, nan thượng nan)
    Đọc xong bốn câu thơ, cũng là bài văn tế cho bạn. Bá Nha quay lại phía lão ông, quỳ sụp xuống:
    - Bá Nha Tử Kỳ đã y lời hẹn đến đây rồi. Nay tiểu sinh có đem theo ít nén vàng, xin thành tâm dâng lên bá phụ cùng bá mẫu để cung dưỡng tuổi già và tạo mươi mẫu ruộng làm tự cho hiền đệ. Bốn năm nữa hạ quan sẽ dâng biểu từ quan, về đây chung sống với bá phụ bá mẫu, với người bạn tri âm!
    Chung lão nhận lời. Bá Nha lạy Chung lão, lạy tạ từ bạn hữu rồi quay xuống cho thuyền nhổ sào, trở về nước Tấn.

    Chôm ...
    Được Steady_lfcfan sửa chữa / chuyển vào 12:25 ngày 15/12/2004
  6. _anh_yeu

    _anh_yeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2004
    Bài viết:
    6.781
    Đã được thích:
    0
    Khà khà... đây là tích "Tri Kỷ" đây mà, chú Kiên sưu tấm ở đâu thế?
  7. _anh_yeu

    _anh_yeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2004
    Bài viết:
    6.781
    Đã được thích:
    0
    Khà khà... đây là tích "Tri Kỷ" đây mà, chú Kiên sưu tấm ở đâu thế?
  8. woshi_cimeixiang

    woshi_cimeixiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    3.072
    Đã được thích:
    0
    Tối khuya người đó mới gọi đt cho mình bạn ạ? mình cũng ko biết mình nên làm gì nữa .. nhưng có một điều chắc chắn là mình kô thể nhưng trước nữa.. mình có cảm giác lúc đó người đó gọi mình là chỉ vì ...
    ...
    (Em chỉ muốn biết anh nghĩ gì mà thui..)
  9. woshi_cimeixiang

    woshi_cimeixiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    3.072
    Đã được thích:
    0
    Tối khuya người đó mới gọi đt cho mình bạn ạ? mình cũng ko biết mình nên làm gì nữa .. nhưng có một điều chắc chắn là mình kô thể nhưng trước nữa.. mình có cảm giác lúc đó người đó gọi mình là chỉ vì ...
    ...
    (Em chỉ muốn biết anh nghĩ gì mà thui..)
  10. woshi_cimeixiang

    woshi_cimeixiang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    3.072
    Đã được thích:
    0
    Tớ nghĩ là hãy giữ tình cảm ấy? biết đâu...? mọi chuyện có thể # mà đừng nản trí.. hãy tin vào chính bản thân mình hãy tin vào lời nói của con tim chứ kô fải ai #..
    ...
    Tớ có người bạn có người iu rùi nhưng vẫn có người để ý.. người đó cũng biết rõ người iu của bạn gái mình nhưng có sao đâu? có 1 lần mình hỏi sao bạn kô iu người # người ấy nói rằng '' mình rất iu cô ấy và mình tin vào ty của mình.. mình muốn bù đắp cho cô ấy mặc dù mình biết rõ cô ấy iu ... '' còn cô bạn mình mình bảo sao kô khuyên đi nhưng cô ấy lại trả lời mình..'' chị ạ! em kô biết mình fải làm gì nữa.. em rất iu anh ấy nhưng bỏ bạn ấy thì em kô thể vì em cũng quý bạn ấy..'' vậy đấy.. ba người bọn họ cứ sống bên nhau như vậy đấy...
    ....
    Tớ chỉ biết nói là bạn hãy tin vào chính mình chứ kô fải ai #..
    ....

Chia sẻ trang này