1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâm sự vui buồn nghề Y

Chủ đề trong 'Sức khoẻ - Y tế' bởi ndungtuan, 15/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Chào incon03. Hồi truớc đôi khi cũng sợ, nhưng vì bố mẹ anh làm trong ngành Y nên anh cũng quen máu mủ từ nhỏ rồi, ko có cảm giác sợ hãi nữa.
    Nhiều bác sĩ bất lực nhìn bệnh nhân chết rồi vì nhiều lý do, bệnh nan y, điều kiện khám chữa bệnh kém và cả thái độ bất cẩn của chính mình nữa..... Năm ngoái khi anh gọi cho anh Tuấn là mod box này, thấy anh ấy than rằng đang đợt sốt màng não dịch cả ngày anh phải tiếp xúc với máu mủ và xác chết..... Nghĩ thuơng anh ấy vất vả.
    Lứa tuổi của em cũng là lứa tuổi chưa truởng thành hẳn. Tâm lý chưa thực vững vàng. Em nên tìm lời khuyên của nguời lớn trước khi quyết định nhé.
    Thân ái.
  2. Gerbich

    Gerbich Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2003
    Bài viết:
    1.874
    Đã được thích:
    2
    Mấy hôm trước tôi có nghe các bác trao đổi về đồng lương of Drs tại VN ... $500,000 đến 3 triệu / month ... quả là rất thấp so với nước mỹ ... đề tài này có lẽ là hơi lạc đề trong topic này of bác sĩ tuan ...bác thông cảm cho
    ----Với 6 năm đèn sách đòi hỏi để tạo mãnh bằng bác sĩ tại VN , ra trường với lương hầu như vừa đủ cho 1 cuộc sống rất thanh đạm .... Bây giờ thì tôi đã hiểu và thông cảm hơn ... quả thật nghề này ngoài việc học cực khổ , còn phải đòi hỏi gan dạ , chụi đựng , công việc thì lại căng thẳng hơn các ngành khác , tại nạn nghề nghiệp cũng cao hơn mà đồng lương chẳng đủ xoay chở ... có lẻ là những ánh mắt biết ơn , nhìn BN có thể hồi phục coi như là được trả công lớn phải không các bác ?
    Từ ngày tôi tham gia room này ... hy vọng là muốn tìm hiểu thêm về Y khoa tại VN và cảm nghĩ / sự hiểu biết of BN về căn bệnh of mình ... tuy không được trao đổi với bạn đồng nghiệp tại VN về chuyên khoa ( có lẻ là chuyên khoa tôi không có hoặc rất hiếm tại VN ) nhưng cũng thấy vui là đã tiếp được bác Tuan trả lời 1 số câu hỏi ... mới lúc đầu thì thấy lạ với những câu hỏi rất ngắn gọn of thành viên ... nếu ban nào có từng bỏ tiền đi xem tử vi thì sẽ rỏ .... thầy tướng số chấm tử vi tuy là nói chỉ cần ngày tháng nămvà giờ sanh thì có thể đoán được số mạng cả cuộc đời of người đó ... nhưng luôn cần phải thấy mặt , người thật mới phối hợp tất cả để đoán vận mệnh of 1 người ...
    Còn tôi , trong room này ... là 1 bác sĩ định bệnh online ... đặc biệt là bệnh về da hoặc những bệnh phải cần có nhiều lab tests etc.. mới có thể chuẩn đoán được ... nếu Drs. nào được đào tạo tại Mỹ có cơ hội đọc những câu trả lời of tôi trong này , họ không suy nghĩ mà buông câu " thằng bác sĩ vườn , tào lao " ... nhưng chụi thôi cổ nhân có câu " nhập gia tuỳ tục " chi đó ... hỏi gì đáp nấy ... không hiểu hoặc không đoán được thì trả lời chung chung ... vì thế tôi ít khi chụi nói tên thuốc hoặc có nhiều bệnh tôi đoán được tên nhưng vẫn không muốn nói ra vì sợ BN tự chửa lấy .... Thật tình mà tiết lộ cho các bác biết có nhiều câu hỏi tôi cứ hiểu sai ... vì thế tôi phải bỏ giờ vào đây cho 1 bệnh nhiều hơn gấp bao nhiêu giờ tôi bỏ ra để định bệnh cho 1 case bệnh ở ngoài đời .... vì nhiều lý do :
    1). Phải nhờ bác Tuan hay các bác khác dịch từ tiếng việt sang tiếng Anh đó là bệnh gì ?
    2). Sau đó phải suy nghĩ xem trả lời sao cho người đọc hiểu .
    3). Vì không đủ data , triệu chứng , lab tests nên phải nghĩ đến các bệnh nào có liên quan .... thành ra cứ nói vòng vòng ở surface thôi .
    4). Là cái phiền nhất ... bệnh thông thường không phải là khoa of tôi , sau khi ra trường không thường dùng đến ... phần thì bên Mỹ mỗi người làm 1 việc ... bác sĩ khoa tim chữa cho người lớn cho dù con mình dưới 18 tuổi bị bệnh tim vẫn phải mang đến người chuyên về khoa tim trẻ em ... x-ray , CT scan thì có radiologists cho biết đó là kết quả gì ? tóm lại mỗi người giữ 1 nhiệm vụ rất nhỏ nhưng phải thông suốt về nó ... tuy là mỗi người tiếp 1 tay nhưng áp lực of công việc vẫn rất nặng ... như hôm qua là lễ độc lập of nước mỹ ... tôi phải đi trực từ 7 pm đến 6 am sáng ... 1 case rất bình thường ... cho tên và đặt bút ký ... nhưng ngồi suy nghĩ và đọc đi đọc lại patient ''s history thì thấy không ổn , cái gì cũng bình thường ???? ... order thêm vài cái tests nữa thì tìm ra là bệnh khác ... stress và cảm giác hạnh phúc thường xãy ra cùng lúc trong những lúc như vậy ....
    Còn nơi đây , trong room này mỗi khi thấy thành viên mãn nguyện với câu trả lời of tôi là tôi mở nụ cười rất tươi ... cái an ủi khác là tôi có dịp hiểu thêm về lối suy nghĩ of 1 BN người VN ... và cũng gián tiếp biết được cách chữa bệnh of những người Drs. được đào tạo of những nước khác ... lợi ích tôi có dịp trao dồi tiếng việt lưu loát hơn ( cũng coi như là sự đền bù xứng đáng ... mặc dù không dùng ở ngoài đời ) ... hơn nữa là mỗi khi nhìn thấy profile of tôi có thêm 1 người vote cho tôi ... trong vòng 6 tháng tôi đã được 27 người rất rộng lượng tặng cho tôi 5* ... good feeback và cũng là 1 sự khích lệ lớn cho tôi ( mặc dù chẳng cầm được , hay sờ được ) nhưng tôi thấy vui lắm .... nhân đây tôi xin chân thành cảm ơn 27 người bạn này đã tặng cho tôi 5 * ... nhưng hôm nay quả thực tôi không vui vì cái profile bị vết dơ rồi ... có 1 người đã nghĩ là tôi không đáng để được 5 * nên chỉ cho tôi 1 sao ... profile of tôi không còn hoàn hảo nữa ... làm tôi mất đi sự tự tin với công việc trong này ... ( làm ở ngoài mỗi ngày cả $ 1,500 USD mà chưa bị ai chê hay quở trách thẳng tay như thế ) bây giờ thì tôi cảm phục các bác Admins và Mods khác tận tuỵ với công việc không lương mà bị oán trách nghe đầy hai tai ... nói đến đây là tôi nhớ đến lúc còn đi học ... cố gắng để giữ cho được GPA 4.0 ... khi vào med school cũng cố gắng tạo cho mình chân đứng trong top 10 % trong trường ... rồi đến khi đi làm cũng cố gắng với công việc of mình ... bản thân tôi luôn đòi hỏi và đặc tiêu chuẩn rất cao ... thậm chí kiếm tiền cũng vậy ... tôi luôn charge cao hơn bạn đồng nghiệp gấp bao nhiêu lần ... 1 là cho không ( làm dùm ) hoặc là không bớt cents nào cả ... đó là bản tánh of tôi đấy các bác ạ .... bác nào đọc nghe chướng tai thì cứ thẳng tay mà phê bình bằng cách tặng tôi mỗi lần 1 * ... tôi cũng không ngại ...
  3. Gerbich

    Gerbich Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2003
    Bài viết:
    1.874
    Đã được thích:
    2
    Mấy hôm trước tôi có nghe các bác trao đổi về đồng lương of Drs tại VN ... $500,000 đến 3 triệu / month ... quả là rất thấp so với nước mỹ ... đề tài này có lẽ là hơi lạc đề trong topic này of bác sĩ tuan ...bác thông cảm cho
    ----Với 6 năm đèn sách đòi hỏi để tạo mãnh bằng bác sĩ tại VN , ra trường với lương hầu như vừa đủ cho 1 cuộc sống rất thanh đạm .... Bây giờ thì tôi đã hiểu và thông cảm hơn ... quả thật nghề này ngoài việc học cực khổ , còn phải đòi hỏi gan dạ , chụi đựng , công việc thì lại căng thẳng hơn các ngành khác , tại nạn nghề nghiệp cũng cao hơn mà đồng lương chẳng đủ xoay chở ... có lẻ là những ánh mắt biết ơn , nhìn BN có thể hồi phục coi như là được trả công lớn phải không các bác ?
    Từ ngày tôi tham gia room này ... hy vọng là muốn tìm hiểu thêm về Y khoa tại VN và cảm nghĩ / sự hiểu biết of BN về căn bệnh of mình ... tuy không được trao đổi với bạn đồng nghiệp tại VN về chuyên khoa ( có lẻ là chuyên khoa tôi không có hoặc rất hiếm tại VN ) nhưng cũng thấy vui là đã tiếp được bác Tuan trả lời 1 số câu hỏi ... mới lúc đầu thì thấy lạ với những câu hỏi rất ngắn gọn of thành viên ... nếu ban nào có từng bỏ tiền đi xem tử vi thì sẽ rỏ .... thầy tướng số chấm tử vi tuy là nói chỉ cần ngày tháng nămvà giờ sanh thì có thể đoán được số mạng cả cuộc đời of người đó ... nhưng luôn cần phải thấy mặt , người thật mới phối hợp tất cả để đoán vận mệnh of 1 người ...
    Còn tôi , trong room này ... là 1 bác sĩ định bệnh online ... đặc biệt là bệnh về da hoặc những bệnh phải cần có nhiều lab tests etc.. mới có thể chuẩn đoán được ... nếu Drs. nào được đào tạo tại Mỹ có cơ hội đọc những câu trả lời of tôi trong này , họ không suy nghĩ mà buông câu " thằng bác sĩ vườn , tào lao " ... nhưng chụi thôi cổ nhân có câu " nhập gia tuỳ tục " chi đó ... hỏi gì đáp nấy ... không hiểu hoặc không đoán được thì trả lời chung chung ... vì thế tôi ít khi chụi nói tên thuốc hoặc có nhiều bệnh tôi đoán được tên nhưng vẫn không muốn nói ra vì sợ BN tự chửa lấy .... Thật tình mà tiết lộ cho các bác biết có nhiều câu hỏi tôi cứ hiểu sai ... vì thế tôi phải bỏ giờ vào đây cho 1 bệnh nhiều hơn gấp bao nhiêu giờ tôi bỏ ra để định bệnh cho 1 case bệnh ở ngoài đời .... vì nhiều lý do :
    1). Phải nhờ bác Tuan hay các bác khác dịch từ tiếng việt sang tiếng Anh đó là bệnh gì ?
    2). Sau đó phải suy nghĩ xem trả lời sao cho người đọc hiểu .
    3). Vì không đủ data , triệu chứng , lab tests nên phải nghĩ đến các bệnh nào có liên quan .... thành ra cứ nói vòng vòng ở surface thôi .
    4). Là cái phiền nhất ... bệnh thông thường không phải là khoa of tôi , sau khi ra trường không thường dùng đến ... phần thì bên Mỹ mỗi người làm 1 việc ... bác sĩ khoa tim chữa cho người lớn cho dù con mình dưới 18 tuổi bị bệnh tim vẫn phải mang đến người chuyên về khoa tim trẻ em ... x-ray , CT scan thì có radiologists cho biết đó là kết quả gì ? tóm lại mỗi người giữ 1 nhiệm vụ rất nhỏ nhưng phải thông suốt về nó ... tuy là mỗi người tiếp 1 tay nhưng áp lực of công việc vẫn rất nặng ... như hôm qua là lễ độc lập of nước mỹ ... tôi phải đi trực từ 7 pm đến 6 am sáng ... 1 case rất bình thường ... cho tên và đặt bút ký ... nhưng ngồi suy nghĩ và đọc đi đọc lại patient ''s history thì thấy không ổn , cái gì cũng bình thường ???? ... order thêm vài cái tests nữa thì tìm ra là bệnh khác ... stress và cảm giác hạnh phúc thường xãy ra cùng lúc trong những lúc như vậy ....
    Còn nơi đây , trong room này mỗi khi thấy thành viên mãn nguyện với câu trả lời of tôi là tôi mở nụ cười rất tươi ... cái an ủi khác là tôi có dịp hiểu thêm về lối suy nghĩ of 1 BN người VN ... và cũng gián tiếp biết được cách chữa bệnh of những người Drs. được đào tạo of những nước khác ... lợi ích tôi có dịp trao dồi tiếng việt lưu loát hơn ( cũng coi như là sự đền bù xứng đáng ... mặc dù không dùng ở ngoài đời ) ... hơn nữa là mỗi khi nhìn thấy profile of tôi có thêm 1 người vote cho tôi ... trong vòng 6 tháng tôi đã được 27 người rất rộng lượng tặng cho tôi 5* ... good feeback và cũng là 1 sự khích lệ lớn cho tôi ( mặc dù chẳng cầm được , hay sờ được ) nhưng tôi thấy vui lắm .... nhân đây tôi xin chân thành cảm ơn 27 người bạn này đã tặng cho tôi 5 * ... nhưng hôm nay quả thực tôi không vui vì cái profile bị vết dơ rồi ... có 1 người đã nghĩ là tôi không đáng để được 5 * nên chỉ cho tôi 1 sao ... profile of tôi không còn hoàn hảo nữa ... làm tôi mất đi sự tự tin với công việc trong này ... ( làm ở ngoài mỗi ngày cả $ 1,500 USD mà chưa bị ai chê hay quở trách thẳng tay như thế ) bây giờ thì tôi cảm phục các bác Admins và Mods khác tận tuỵ với công việc không lương mà bị oán trách nghe đầy hai tai ... nói đến đây là tôi nhớ đến lúc còn đi học ... cố gắng để giữ cho được GPA 4.0 ... khi vào med school cũng cố gắng tạo cho mình chân đứng trong top 10 % trong trường ... rồi đến khi đi làm cũng cố gắng với công việc of mình ... bản thân tôi luôn đòi hỏi và đặc tiêu chuẩn rất cao ... thậm chí kiếm tiền cũng vậy ... tôi luôn charge cao hơn bạn đồng nghiệp gấp bao nhiêu lần ... 1 là cho không ( làm dùm ) hoặc là không bớt cents nào cả ... đó là bản tánh of tôi đấy các bác ạ .... bác nào đọc nghe chướng tai thì cứ thẳng tay mà phê bình bằng cách tặng tôi mỗi lần 1 * ... tôi cũng không ngại ...
  4. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Trong TTVN này có lẽ nên lấy hai câu để làm việc anh Gerbich ạ:
    Làm đuợc điều gì tốt cho mọi nguời thì làm. Làm đến đâu tốt đến đó.
    Tất cả những gì viết box Sức khoẻ y tế chỉ là để tham khảo, ko phải là phuơng pháp điều trị cuối cùng.
  5. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Trong TTVN này có lẽ nên lấy hai câu để làm việc anh Gerbich ạ:
    Làm đuợc điều gì tốt cho mọi nguời thì làm. Làm đến đâu tốt đến đó.
    Tất cả những gì viết box Sức khoẻ y tế chỉ là để tham khảo, ko phải là phuơng pháp điều trị cuối cùng.
  6. thanhy5

    thanhy5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2004
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    1
    Thật không uổng khi em tham gia là thành viên box Sức khoẻ - Y tế, được hiểu thêm về công việc của các anh,chị, được hiểu và cảm thấy cái vinh quang nhưng đầy mồ hôi, nước mắt của một Bác sĩ, hiểu hơn về trọng trách, nghĩa vụ mình đang làm.
    Khi đọc những bài viết, những câu hỏi em mớI thấy mình mới thiếu hụt, mới hổng nhiều cả về chuyên môn, kinh nghiệm cũng như đạo đức của một Bác sĩ. Qua những bài viết của nhiều bác trong box nhất là của bác ndungtuan và bác Gerbich đã giúp em rất nhiều cả trong kiến thức cũng như kinh nghiệm, suy nghĩ?
    HồI trước em luôn coi nghành Y là 1 nghề ?obạc bẽo?, với đồng lương chết đói đứng gần cuối trong các bậc lương( ba em làm mười mấy năm trong nghề lương cũng chỉ có gần 2 triệu trong khi đứa bạn em học kinh tế ra đi làm lương khởi điểm hơn 2 triệu), chữa khỏi cho BN thì không sao nhưng nếu có chuyện( dù không phải do Dr) thì ?khốn khổ, y đức bao năm cũng = 0, báo chí thì luôn này nọ?.
    Nhưng giờ em mới hiểu dù gì đi nữa thì người bệnh vẫn là trên hết, họ còn đau đớn, phải chịu đựng bệnh tật và nghèo khó hơn mình, mỗI lần ốm em càng hiểu hơn vì sao một số bệnh nhân họ cáu gắt hay tỏ ra không hợp tác. Nhiều hôm đi trực khoa nghe bệnh nhân ho cả đêm lại nhớ lúc mình cũng đã từng như vậy. Còn người nhà bệnh nhân nữa, mỗi khi đi khám bệnh nhân thấy cảnh người nhà bệnh nhân nằm la liệt ra hành lang, trong bệnh phòng, người ngủ ngồi, người gật gà gật gù gục trên thành giường trông bệnh nhân giữa trời mùa hè, không gió, không quạt ?.thấy buồn, xót xa và cả bất lực?giá như bệnh viện nào cũng có nơi nghỉ cho người nhà BN thì tốt quá. Nhưng quá ít bệnh viện như thế, Hà Nội chỉ có bệnh viện Việt Đức do thầy Bách tiến hành?Than ôi Thầy cũng không còn nữa . Mỗi lần đi thăm mộ thầy lại thấy không xứng đáng với thầy, càng cố gắng càng cảm thấy mình bất lực??
  7. thanhy5

    thanhy5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2004
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    1
    Thật không uổng khi em tham gia là thành viên box Sức khoẻ - Y tế, được hiểu thêm về công việc của các anh,chị, được hiểu và cảm thấy cái vinh quang nhưng đầy mồ hôi, nước mắt của một Bác sĩ, hiểu hơn về trọng trách, nghĩa vụ mình đang làm.
    Khi đọc những bài viết, những câu hỏi em mớI thấy mình mới thiếu hụt, mới hổng nhiều cả về chuyên môn, kinh nghiệm cũng như đạo đức của một Bác sĩ. Qua những bài viết của nhiều bác trong box nhất là của bác ndungtuan và bác Gerbich đã giúp em rất nhiều cả trong kiến thức cũng như kinh nghiệm, suy nghĩ?
    HồI trước em luôn coi nghành Y là 1 nghề ?obạc bẽo?, với đồng lương chết đói đứng gần cuối trong các bậc lương( ba em làm mười mấy năm trong nghề lương cũng chỉ có gần 2 triệu trong khi đứa bạn em học kinh tế ra đi làm lương khởi điểm hơn 2 triệu), chữa khỏi cho BN thì không sao nhưng nếu có chuyện( dù không phải do Dr) thì ?khốn khổ, y đức bao năm cũng = 0, báo chí thì luôn này nọ?.
    Nhưng giờ em mới hiểu dù gì đi nữa thì người bệnh vẫn là trên hết, họ còn đau đớn, phải chịu đựng bệnh tật và nghèo khó hơn mình, mỗI lần ốm em càng hiểu hơn vì sao một số bệnh nhân họ cáu gắt hay tỏ ra không hợp tác. Nhiều hôm đi trực khoa nghe bệnh nhân ho cả đêm lại nhớ lúc mình cũng đã từng như vậy. Còn người nhà bệnh nhân nữa, mỗi khi đi khám bệnh nhân thấy cảnh người nhà bệnh nhân nằm la liệt ra hành lang, trong bệnh phòng, người ngủ ngồi, người gật gà gật gù gục trên thành giường trông bệnh nhân giữa trời mùa hè, không gió, không quạt ?.thấy buồn, xót xa và cả bất lực?giá như bệnh viện nào cũng có nơi nghỉ cho người nhà BN thì tốt quá. Nhưng quá ít bệnh viện như thế, Hà Nội chỉ có bệnh viện Việt Đức do thầy Bách tiến hành?Than ôi Thầy cũng không còn nữa . Mỗi lần đi thăm mộ thầy lại thấy không xứng đáng với thầy, càng cố gắng càng cảm thấy mình bất lực??
  8. ndungtuan

    ndungtuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    1.493
    Đã được thích:
    2
    Hình như những người cầu toàn luôn khổ bác G. ạ. Luôn phải mất thời gian hơn nhiều người khác để hoàn tất công việc một cách hoàn hảo. Cái cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi khi ngồi ngắm nhìn sản phẩm lao động của mình (dù là trí tuệ hay chân tay) được hoàn mỹ thật là ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khích lệ chúng ta dấn thân.
    Đôi khi, tôi tự hỏi mình, có cần thiết không khi bỏ biết bao thời gian để tỉ mỉ thực hiện một công việc nào đó, đôi khi tự thấy mình giống "đàn bà" quá, chi tiết quá, đôi khi tự trách nếu ta cứ sa vào tiểu tiết thì làm sao đủ thời giờ nghĩ đến những chuyện đại sự?
    Rồi cuối cùng cũng nghiền ngẫm ra được bản chất của mình: "To do the best!", rồi cuối cùng cũng an tâm khi ít nhất mình đã dốc toàn tâm toàn sức trong cuộc đời với bất kỳ chuyện gì mình đã đồng ý nhận trách nhiệm, rồi cuối cùng cũng hạnh phúc khi biết rằng bản chất con người mình là "làm hết mình và yêu đến kiệt sức!"
    Thân ái
  9. ndungtuan

    ndungtuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    1.493
    Đã được thích:
    2
    Hình như những người cầu toàn luôn khổ bác G. ạ. Luôn phải mất thời gian hơn nhiều người khác để hoàn tất công việc một cách hoàn hảo. Cái cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi khi ngồi ngắm nhìn sản phẩm lao động của mình (dù là trí tuệ hay chân tay) được hoàn mỹ thật là ngắn ngủi nhưng cũng đủ để khích lệ chúng ta dấn thân.
    Đôi khi, tôi tự hỏi mình, có cần thiết không khi bỏ biết bao thời gian để tỉ mỉ thực hiện một công việc nào đó, đôi khi tự thấy mình giống "đàn bà" quá, chi tiết quá, đôi khi tự trách nếu ta cứ sa vào tiểu tiết thì làm sao đủ thời giờ nghĩ đến những chuyện đại sự?
    Rồi cuối cùng cũng nghiền ngẫm ra được bản chất của mình: "To do the best!", rồi cuối cùng cũng an tâm khi ít nhất mình đã dốc toàn tâm toàn sức trong cuộc đời với bất kỳ chuyện gì mình đã đồng ý nhận trách nhiệm, rồi cuối cùng cũng hạnh phúc khi biết rằng bản chất con người mình là "làm hết mình và yêu đến kiệt sức!"
    Thân ái
  10. ndungtuan

    ndungtuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    1.493
    Đã được thích:
    2
    Chào thanhy5,
    Tôi muốn tặng bạn một thành ngữ về "lương tâm" của dân Esquimo: "Lương tâm là một khối tứ diện nằm trong ***g ngực. Mỗi khi bạn làm hoặc nghĩ về một điều ác, nó sẽ xoay, những góc nhọn của nó sẽ đâm vào thành ngực làm ta đau nhói. Tuy nhiên, nếu điều này thường xuyên xảy ra, các góc nhọn sẽ bị tà đầu, và chúng ta sẽ ... hết nhói "
    ==> Nếu bạn thấy buồn, xót xa cho tình cảnh của bệnh nhân quá nhiều lần, dần dần sẽ đi vào trạng thái vô cảm, hết cảm thông cho bệnh nhân ==> vậy không nên buồn, xót xa! .
    Đùa tí thôi, thật sự rất vui mừng vì chúng ta cùng chia xẻ những cảm giác bất lực và xót xa ấy. Điều tôi muốn nói ở đây, đối với những chuyện trên, bạn không thể thay đổi được gì nhiều vì nó nằm ngoài khả năng của bạn và nó cũng thuộc về tầm vĩ mô. Như vậy, ta phải hoặc là thay đổi cách nhìn vấn đề hoặc là cố gắng giúp đỡ trong khả năng của mình. Khả năng của bạn có thể là gì?
    1. Chỉ cho thân nhân bệnh nhân chiến lược chăm sóc người bệnh: thay phiên tuần tự, người ngủ, người thức tránh lãng phí nhân lực.
    2. Chỉ cho thân nhân những điều cần thiết để chăm sóc người bệnh tốt hơn.
    3. Chỉ cho thân nhân cách phòng tránh căn bệnh cho những chưa mắc bệnh trong gia đình họ.
    Làm được những điều này cũng đủ để bạn tự an ủi mình ít nhất cũng đã không theo chủ nghĩa MACKENO (mở ngoặc nói thêm chỗ này cho bác G. hiểu: MACKENO = "Mặc kệ nó" ), và thiết nghĩ bạn sẽ có những giấc ngủ thanh thản hơn.
    Thân ái

Chia sẻ trang này