1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâm sự vui buồn nghề Y

Chủ đề trong 'Sức khoẻ - Y tế' bởi ndungtuan, 15/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ladymeomuop

    ladymeomuop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2003
    Bài viết:
    2.050
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn, năm mới chúc các bạn mạnh khoẻ, luôn luôn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
    Hơn 10 ngày mình không vào chăm lo topic và câu chuyện vẫn còn nhiều dở dang, mình vẫn luôn muốn chia sẻ tâm sự với các bạn. Mấy hôm nữa có thời gian sẽ gặp lại mọi người nhé!
    Hakunamatata
  2. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Thế câu chuyện bạn và nguời yêu bạn đến đâu rồi?
    [red]Tức nước vỡ bờ[/red][/size=6]
  3. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Thế câu chuyện bạn và nguời yêu bạn đến đâu rồi?
    [red]Tức nước vỡ bờ[/red][/size=6]
  4. ladymeomuop

    ladymeomuop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2003
    Bài viết:
    2.050
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng không biết chuyện giữa tôi và anh có được kết quả tốt đẹp không? Mặc dù cũng cố gắng để hiểu và cảm thông, trước đây tôi có quen một người bạn trai làm kỹ sư, mọi chuyện với anh bạn này thật đơn giản, dễ hiểu và lúc nào anh cũng giải quyết nhanh gọn mọi chuyện nhưng vì nhiều lý do chúng tôi cũng chia tay.
    Thật ra tôi làm bạn gái của một bác sĩ cũng vui nhưng đúng là có nhiều điều khó hiểu, trước đây mẹ tôi thường nói bác sĩ ngoại khoa thì thường quyết đoán và rất cẩn thận, cầu toàn hơn, còn bác sĩ nội khoa thì vui vẻ hơn, dễ gần hơn. Tôi không biết có đúng không, nhưng đúng là các tính chất nghề nghiệp cũng ảnh hưởng đến tính cách của mỗi người. Các bạn có ý kiến gì không?
    Hakunamatata
  5. ladymeomuop

    ladymeomuop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2003
    Bài viết:
    2.050
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng không biết chuyện giữa tôi và anh có được kết quả tốt đẹp không? Mặc dù cũng cố gắng để hiểu và cảm thông, trước đây tôi có quen một người bạn trai làm kỹ sư, mọi chuyện với anh bạn này thật đơn giản, dễ hiểu và lúc nào anh cũng giải quyết nhanh gọn mọi chuyện nhưng vì nhiều lý do chúng tôi cũng chia tay.
    Thật ra tôi làm bạn gái của một bác sĩ cũng vui nhưng đúng là có nhiều điều khó hiểu, trước đây mẹ tôi thường nói bác sĩ ngoại khoa thì thường quyết đoán và rất cẩn thận, cầu toàn hơn, còn bác sĩ nội khoa thì vui vẻ hơn, dễ gần hơn. Tôi không biết có đúng không, nhưng đúng là các tính chất nghề nghiệp cũng ảnh hưởng đến tính cách của mỗi người. Các bạn có ý kiến gì không?
    Hakunamatata
  6. Amazonefr

    Amazonefr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/04/2003
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Mình thì nghĩ tính chất công việc có thể ảnh hưởng đến thói quen và một số cách ứng xử của con người, nhưng tính cách thì... chắc là không, vì tính cách hình thành do toàn bộ quá trình người đó lớn lên, trong đó môi trường sống và nền giáo dục lúc thơ ấu là rất quan trọng. Thậm chí, có thể tính cách là điều dẫn dắt người ta lựa chọn nghề nghiệp, chứ không phải ngược lại.
    HAPPY NEW YEAR!!!
  7. Amazonefr

    Amazonefr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/04/2003
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Mình thì nghĩ tính chất công việc có thể ảnh hưởng đến thói quen và một số cách ứng xử của con người, nhưng tính cách thì... chắc là không, vì tính cách hình thành do toàn bộ quá trình người đó lớn lên, trong đó môi trường sống và nền giáo dục lúc thơ ấu là rất quan trọng. Thậm chí, có thể tính cách là điều dẫn dắt người ta lựa chọn nghề nghiệp, chứ không phải ngược lại.
    HAPPY NEW YEAR!!!
  8. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Công việc cũng ảnh huởng đến tính cách phần nào. Nhất là những nguời khoa ngoại thì phải rất kĩ tính trong công việc và cuộc sống.
    Còn ai chẳng có gì khó hiểu. Đâu phải một ông làm về kinh tế thì dễ hiểu hơn một ông bác sĩ? Trong tình yêu đôi khi phải thông cảm cho những vấn đề mà nguời ngoại đạo ko bao giờ hiểu nổi. Đó là những cảm nhận nghề nghiệp, tình yêu công việc, thái độ và luơng tâm của mình...
    Hồi tôi mới quen một anh bác sĩ trong box này. Thấy bác ấy lạnh lùng lắm. Giờ thì hiểu và thông cảm hơn rồi.
    Thân và chúc tình yêu tiếp tục tốt đẹp
    Bạn ếch ơi, bạn lại biện hộ cho chính mình rồi
    Tức nước vỡ bờ
    Được luuthuy sửa chữa / chuyển vào 16:10 ngày 07/01/2004
  9. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Công việc cũng ảnh huởng đến tính cách phần nào. Nhất là những nguời khoa ngoại thì phải rất kĩ tính trong công việc và cuộc sống.
    Còn ai chẳng có gì khó hiểu. Đâu phải một ông làm về kinh tế thì dễ hiểu hơn một ông bác sĩ? Trong tình yêu đôi khi phải thông cảm cho những vấn đề mà nguời ngoại đạo ko bao giờ hiểu nổi. Đó là những cảm nhận nghề nghiệp, tình yêu công việc, thái độ và luơng tâm của mình...
    Hồi tôi mới quen một anh bác sĩ trong box này. Thấy bác ấy lạnh lùng lắm. Giờ thì hiểu và thông cảm hơn rồi.
    Thân và chúc tình yêu tiếp tục tốt đẹp
    Bạn ếch ơi, bạn lại biện hộ cho chính mình rồi
    Tức nước vỡ bờ
    Được luuthuy sửa chữa / chuyển vào 16:10 ngày 07/01/2004
  10. ladymeomuop

    ladymeomuop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2003
    Bài viết:
    2.050
    Đã được thích:
    0
    Sắp đến Tết rồi, lại một năm nữa tôi không được ăn Tết ở nhà.
    Các bạn đã chuẩn bị Tết chưa? Có ai phải trực bệnh viện không?
    Sự ám ảnh
    Không hiểu từ bao giờ tôi luôn bị ám ảnh bởi những câu chuyện mà bố mẹ tôi thường kể về những vụ tai nạn bất ngờ và những sự mất mát những người thân yêu đột ngột.Tôi sợ hãi mỗi lần đi trực cùng với mẹ mà đi đường cổng sau của Bệnh viện Bạch Mai, nơi có nhà xác, lúc nào cũng có những tiếng khóc vang lên. Tôi luôn tự hỏi mình có đủ sức chịu đựng khi mất đi người thân xunh quanh mình không? Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn! Nhưng rồi mọi chuyện cũng ập đến, như một cơn ác mộng.
    Bố tôi ho, cũng bình thường thôi, bố tôi vẫn đi làm bình thường và vẫn lên cân. Bố tôi bỏ hút thuốc sau 40 năm gắn bó với nó, vậy mà bố tôi lại bị ho. Mỗi đêm tôi lắng nghe tiếng ho của bố mà lòng quặn đau, tôi không biết là thế nào. Mẹ tôi nói bố nên đi chụp phim, bố chần chừ...Rồi bố cũng đi chụp X-quang, ngày nhận kết quả là ngày bắt đầu cơn ác mộng của gia đình tôi. Có một khối U ở thuỳ phổi bên phải, nghi U ác, cả nhà tôi chết lặng, bố vẫn bình tĩnh, vẫn đi làm và đi mổ. Hội đồng chẩn đoán gồm toàn những giáo sư bác sĩ đầu ngành ở Hà Nội (vì bố tôi cũng là một giáo sư bác sĩ), các bác quyết định bố tôi phải mổ ngay, có lẽ đã nắm chắc 80% là ung thư phổi rồi. Bố tôi ít nói hẳn đi, trầm tư và hay vuốt tóc tôi mỗi buổi sáng khi gọi tôi dậy đi học. Bố tôi chuẩn bị đi mổ, nhiều bạn bè đồng nghiệp đến động viên, bác Đệ ( Viện Việt Đức) mổ cho bố tôi, lấy gọn gàng khối U ra, và cắt đi 2/3 thuỳ phổi bên phải,cả nhà mừng rỡ vì ca mổ thành công. Bố tôi bình phục nhanh chóng nhờ sự chăm lo hết lòng của mẹ tôi và của tất cả các y bác sĩ. Khối U được xác định là ung thư loại tế bào nhỏ, một loại ung thư mà khả năng là do hút thuốc gây ra. Tôi buồn lắm! Bố tôi bình phục và bắt đầu phải đi chiếu tia ở viện K, mỗi lần bố đi tôi lại quay mặt đi không để bố nhìn thấy tôi đang khóc, xạ trị làm da bố tôi xanh xao, mẹ ngày nào cũng hầm thịt bò thêm cho bố ăn để có thể tăng hồng cầu.Bữa sáng của bố có thêm một thìa tam thất tán nhỏ và Vitamine C. Rồi những ngày khó khăn cũng qua đi, bố tôi lại lao vào công việc, mổ và hướng dẫn luận án cho các bác sĩ...Bố tôi vẫn tham gia đều đặn các chương trình mổ nhân đạo cho các tỉnh miền núi ở miền Bắc do Uỷ ban 2 Hà Lan tài trợ. Bố tôi sang Mỹ dự hội thảo và bàn về các chương trình hợp tác nhân tiện kiểm tra sức khoẻ, bố tôi chụp lại phim và thử các xét nghiệm, tất cả đều cho kết quả tốt, có lẽ là sự thần kỳ, cả nhà tôi vui mừng nhưng vẫn ngầm lo lắng.Bố vẫn làm việc hăng say và được phong Thầy thuốc nhân dân. Bố vui lắm, chính bố chũng tin rằng có lẽ bố đã khỏi bệnh. Thế rồi cái gì đến cũng xẩy ra, hai năm sau,bố tôi kêu hay bị chóng mặt, mọi người cho rằng bố bị cao huyết áp, nhưng không phải, ung thư đã di căn lên não. Và lần này thì bố tôi quỵ hẳn. Bố tôi phải cấp cứu vào A9 viện Bạch Mai và bác Đính lắc đầu vì hình chụp trên não có vô số ổ di căn. Bố tôi nhất định đòi về nhà, bố nói với mẹ là không muốn nằm trong bệnh viện. Mẹ đưa bố về nhà, căn phòng của bố mẹ bỗng chốc biến thành một phòng bệnh, bố tôi yếu đi từng ngày, rồi từng giờ. Bác Đính cho người mang đến toàn bộ máy móc, máy hỗ trợ thở, máy đo nhịp tim...các bình ô xi luôn sẵn sàng, đêm nào cũng có một chị y tá và một anh Bác sĩ thay nhau trực ở nhà tôi. Bác Phương đến tận nhà trao danh hiệu Thầy thuốc nhân dân cho bố tôi, bố tôi vẫn cố gắng tự đọc và mẹ tôi viết lại lời cám ơn đến Bộ Y tế. Cả Viện Nhi Thuỵ Điển lo lắng và đau xót cho bố tôi, mọi người ai cũng yêu quý bố tôi như một người anh, người chú trong nhà.Bố tôi bắt đầu khó thở và sốt cao không ngừng, câu nói cuối cùng trước khi phải đặt nội khí quản của bố tôi là " Không đi bệnh viện", ba ngày sau thì bố tôi qua đời. Tôi không còn biết gì nữa, nỗi đau xé ruột xé gan, không thể tả nổi, tôi chết lặng đi nhìn mọi người đưa bố tôi ra xe đưa vào nhà xác. Một buổi sáng tháng 11, giờ mà bố tôi vẫn đi làm, mẹ tôi chạy theo và nói " Tối anh về với mẹ con em anh nhé!".
    Giờ thì đã 6 năm trôi qua, vậy mà ngồi viết những dòng này mà nước mắt tôi vẫn tràn đầy. Bố không về nhà nữa, hôm lên Viện Nhi để dọn dẹp căn phòng bố làm việc, chiếc áo blu vẫn vắt trên ghế, quyển từ điển vẫn đang mở và bố đang đánh máy dở một tài liệu để chuẩn bị lên lớp cho sinh viên hôm sau. Trên bàn làm việc của bố có hình của tất cả gia đình tôi, riêng hình của tôi bố còn có một tấm từ khi tôi ba tuổi trong ví của bố và đằng sau là dòng chữ " Bé Ta rún - sinh nhật 3 tuổi". Tôi thật sự vẫn không thể tin là bố đă mất! Và tôi luôn tự hỏi tại sao bố là bác sĩ mà lại sợ bệnh viện đến như vậy.
    Nếu bạn nào học Y khoa chắc hơn một lần đã học qua một bài giảng nào đó của Bố tôi , bác sĩ phẫu thuật Nhi Nguyễn Xuân Thụ.
    Bây giờ bạn trai của tôi đang hút thuốc rất nhiều, tôi nói mãi... nói mãi mà không thay đổi đuợc gì! Tôi buồn và sợ lắm!
    Hakunamatata

Chia sẻ trang này