1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tâm tình hiến dâng (The gardener) - Rabindranath Tagore

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Titiamo, 10/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0

    59.
    Ôi đàn bà, các người không phải chỉ là vật do bàn tay hoá công tạo tác, nhưng cũng còn là vật do bàn tay đàn ông tác tạo mà thành! Cả hai vẫn hằng ban cho các người vẻ đẹp ấp ủ trong tim.
    Thi nhân dệt cho các người một màn tơ lưới đầy hình ảnh óng vàng; họa sĩ tô điểm thân hình các người nét bất tử mới mẻ luôn luôn.
    Biển cả dâng ngọc báu, hầm mỏ dâng bạc vàng, vườn xuân đẹp dâng để các người điểm trang, che phủ và làm tăng thêm quí báu.
    ước muốn từ tim đàn ông tiết ra đã rắc vung rực rỡ tô thắm các người trẻ trung thêm mãi.
    Các người nửa là mộng đẹp nửa đàn bà.
  2. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0

    60.
    Giữa dòng đời ồn ào, náo nhiệt, ôi Đẹp, khắc sâu vào đá xám, em đứng lặng thinh, im lìm, đơn chiếc, xa xăm.
    Thời gian già nua quì dưới chân em, đắm đuối, thì thầm: ?oEm yêu, hãy nói, nói với anh, tâm sự cùng anh, người em thương mến!?.
    Song lời em đã vùi sâu vào đá xám, ôi Đẹp Bất Động Thản Nhiên!.
  3. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0


    61.
    Người em của lòng tôi, hãy bình tâm và giữ cho giây phút chia tay này êm đẹp mãi.
    Đừng để phút giây ấy biến thành chết chóc mà thành hoàn hảo vẹn tròn.
    Hãy để tình yêu tan vào ký ức và đau đớn chìm trong lời ca.
    Hãy để chuyến bay ngang bầu trời kết thúc bằng đôi cánh xếp lại trong tổ ấm.
    Hãy để bàn tay em vuốt ve lần cuối dịu dàng như bông hoa nhẹ nở về đêm.
    Đừng cất bước lúc này, ôi Cứu Cánh Diễm Kiều, hãy nói lời cuối cùng trong thầm lặng.
    Tôi cúi đầu, tay giơ cao đèn soi sáng bước em đi.
  4. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0

    62.
    Tôi men theo lối đi âm u của mộng đẹp để kiếm tìm người yêu kiếp trước.
    Nhà nàng ở cuối con đường hiu quạnh. Lúc gió đềm về nhè nhẹ con công nàng nâng niu thiêm thiếp trên cần đậu và bầy bồ câu trắng nằm trong tổ ấm im lìm.
    Nàng đặt cây đèn gâng cổng rồi đứng trước mặt tôi. Nàng mở to đôi mắt nhìn tôi rồi thầm lặng hỏi: ?oBạn lòng ơi, anh có mạnh khoẻ không??. Tôi cố sức trả lời, song chúng tôi đã đánh mất ngôn từ và quên hết.
    Tôi suy nghĩ và suy nghĩ; tên hai đứa chẳng hiện ra trong trí.
    Mắt ứa lệ, nàng đưa bàn tay phải cho tôi. Tôi cầm tay nàng rồi đứng lặng im.
    Cây đèn bên cạnh chúng tôi lung linh trong gió rồi vụt tắt.
  5. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0

    63.
    Lữ khách, anh phải đi chăng?
    Đêm hãy còn im lìm và màn tối đang phủ nặng rừng cây.
    Đèn trên bao lơn nhà chúng tôi rực sáng, hoa nở thắm tươi, và những đôi mắt trẻ trung vẫn còn tỉnh táo.
    Đã đến giờ anh đi rồi sao?
    Lữ khách, anh phải đi chăng?
    Chúng tôi chẳng thể buộc chân anh lại bằng vòng tay cầu khẩn. Cửa đã mở, ngựa sẵn yên cương chờ anh ngoài cổng. Nếu chúng tôi có cố ngăn bước anh đi thì cũng không có gì ngoài bài ca chia tay. Nếu có bao giờ chúng tôi cố níu chân anh lại thì cũng không có gì ngoài ánh mắt nhìn theo. Lữ khách, chúng tôi chẳng có gì giữ anh lại, chỉ trừ nước mắt mà thôi.
    Trong mắt anh lửa nào hừng hực sáng?
    Trong máu anh cơn say nào triền miên chảy?
    Thôi thúc anh tiếng gọi nào vọng từ bóng đêm?
    Lời chú ghê rợn nào anh đã đọc dưới trời sao để đêm tối đi vào tìm anh, với lệnh truyền bí mật niêm phong âm thầm, xa lạ?
    Nếu anh không màng tới các buổi gặp gỡ vui vui, nếu anh lại cần yên tịnh, hỡi trái tim mệt mỏi, chúng tôi sẽ tắt đèn và ngưng ngay tiếng đàn.
    Chúng tôi sẽ ngồi im lặng trong bóng đêm giữa tiếng lá cây sột soạt; mặt trăng mệt nhọc sẽ giải ánh xanh xao trên cửa sổ nơi anh ngồi.
    Ồ lữ khách, u hồn nào khắc khoải đã nhập vào anh đứng giữa đêm khuya?
  6. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0

    64.
    Suốt ngày tôi ngồi chơi trên bụi đưòng nóng bỏng. Bây giờ đêm xuống trời mát dịu, tôi tới gõ cửa quán trọ. Quán vắng tanh, nằm hoang tàn.
    Cây át-ha lãnh đạm trải rễ đói khát, ngoằn ngèo qua vết tường nứt nẻ há hốc.
    Đã có ngày khách qua đường tới đây rửa đôi chân thấm mệt. Họ trải chiếu trên sân thượng dưới ánh trăng non lờ mờ rồi nghỉ ngơi trò chuyện về những miền xa xôi.
    Sáng đến thức dậy họ cảm thấy sảng khoái khi chim chóc líu lo, khi những bông hoa hiền lành đứng bên vệ đường gật đầu chào đón.
    Nhưng lúc tôi tới đây, không có đèn thắp sáng đợi chờ. Trên tường quán, do ánh đèn thắp đêm bị bỏ quên, những vệt khói đen còn sót lại trừng trừng nhìn trông giống như những cặp mắt đui mù.
    Trong bụi rậm gần một ao cạn nước đom đóm lập loè bay; cành tre vươn bóng trên lối mòn rậm cỏ.
    Tôi là người khách cô độc lúc ngày khép kín.
    Đêm trải dài trước mặt, tôi đã mệt nhừ.
  7. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0

    65.
    Em lại gọi lần nữa?
    Đêm đã xuống từ lâu. Mệt mỏi giăng mắc quanh tôi như vòng tay tình yêu quyến rũ. Em gọi tôi phải không em?
    Ôi người đẹp tàn ác, ngày dài tôi đã dâng em trọn vẹn còn đêm trường em muốn chiếm nốt nữa sao?
    Mọi việc tất sẽ chấm dứt ở nơi nào đó, song đêm dài cô liêu phải thuộc riêng mình. Sao em phải lên tiếng gọi để phá tan đêm tối cô liêu và bóp nát lòng tôi?
    Thế đêm không có giai điệu chờ sẵn ngoài cổng để ru em vào mộng đẹp? Thế sao trên trời khép cánh im lìm thôi không xuất hiện trên đỉnh tháp vô tình nơi em đang đứng? Thế hoa trong vườn nhà em không còn rũ cánh chết nhẹ nhàng trên mặt đất nữa ư?
    Sao phải gọi tôi, hỡi người em da diết?
    Thôi cứ để mắt buồn của tình yêu ngóng chờ và nhỏ lệ, để đèn toả sáng trong căn nhà quạnh hiu, để thuyền đưa công nhân mỏi mệt về nhà.
    Tôi bỏ lại sau mình mộng đẹp, hối hả theo tiếng em đang gọi.
  8. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0

    66.
    Tóc kết thành lọn, mình dính đầy bùn, làn da xạm nắng, người gầy đét như một cái bóng, môi mím chặt như cửa tâm hồn khép kín, mắt nẩy lửa hệt đom đóm lập loè bay tình nhân, gã điên lang thang tìm kiếm hòn đá thử vàng.
    Trước mặt gã biển xanh mênh mông gầm thét. Sóng bạc đầu huyên thuyên trò chuyện về những kho tàng chôn dấu, giễu nhạo kẻ ngu xuẩn không hiểu ý nghĩa lời sóng nói.
    Có lẽ lúc này gã đang tuyệt vọng. Dẫu vậy, chẳng chịu bó tay, vì đối với gã cuộc kiếm tìm đã trở thành lẽ sống.
    Cũng như biển cả mãi mãi vươn tay lên bầu trời tìm cái không thể với được.
    Cũng như các vì sao xoay vần kiếm mục tiêu chẳng bao giờ tới được.
    Dẫu thế, trên bờ hoang lạnh, gã điên, tóc hung vàng bụi bám, vẫn thơ thẩn tìm hòn đá thử vàng.
    Một hôm có em nhỏ từ làng ra hỏi: ?oÔng ơi, đi đâu mà bụng đeo dây chuỗi vàng nặng thế??
    Gã điên bàng hoàng - chuỗi gã đeo trước kia là sắt bây giờ biến thành vàng thực sự. Chẳng phải rằng mơ; tuy nhiên gã không rõ dây chuỗi biến dạng lúc nào.
    Gã nắm tay đập trán lia lịa ?" dây chuỗi biến thành báu vật ở chỗ nào, ừ ở chỗ nào mà gã không hay?
    Gã có thói quen lượm nhặt cuội sỏi, vuốt ve dây chuỗi và ném cuội sỏi ra xa mà chẳng thèm nhìn theo xem chúng thay đổi như thế nào. Cứ thế gã điên tìm thấy rồi lại vất đi hòn đá thử vàng.
    Mặt trời đang chìm sâu ở phương Tây, bầu trời vàng ửng. Gã điên lê gót trở lại kiếm tìm lần nữa báu vật không còn, sức kiệt quệ, thân lom khom, tâm hồn lấm bụi tựa cây cao bật rễ đổ kềnh.
  9. Titiamo

    Titiamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2004
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0

    67.
    Dù chiều xuống dần chầm chậm ra hiệu cho lọi lời ca bặt tiếng;
    Dù bạn bè mi đã ngon giấc trong tổ ấm và mi đã mệt nhoài;
    Dù hãi hùng đang bao trùm đêm tối và bầu trời mây phủ kín bưng;
    Song, chim , chim của ta ơi, lắng nghe lời ta nói, đừng vội khép cánh ngừng bay chim nhé.
    Đó không phải là vẻ âm u của lá rừng; đó là sóng biển dâng cao như con rắn đen ngòm; đó không phải là vũ điệu của loài hoa nhài phảng phất; đó là bọt biển bay tung. Ờ mà bờ biển xanh ngập nắng ở phương nào nhỉ? Ờ mà tổ ấm của mi ở nơi nào nhỉ? Chim, chim của ta ơi, lắng nghe lời ta nói, đừng vội khép cánh ngừng bay chim nhé.
    Đêm quạnh hiu trải dài trước hướng mi đi; bình minh còn ngon giấc sau đồi cây rợp bóng.
    Sao trên cao nín thở đếm thời gian; trăng ẻo lả bơi trong đêm im lặng. Chim, chim của ta ơi, lắng nghe lời ta nói, đừng vội khép cánh ngừng bay chim nhé.
    Mi không nuôi hy vọng, không bận âu lo.
    Mi không kêu la, thì thầm, than van.
    Mi không nhà, không giường để nghỉ.
    Mi chỉ có đôi cánh riêng tư và bầu trời bao la.
    Chim, chim của ta ơi, lắng nghe lời ta nói, đừng vội khép cánh ngừng bay chim nhé.

Chia sẻ trang này