Tản Mạn Lục Bát Hương nhài lá rụng miệt mài Vũ đài giấc mộng hạ đài chuông ngân Bờ mông cỏ héo oán than Bước chân tản mác tầm xuân vỗ về Không nguôi tròn giấc đường về Dẫu chìm khuất dẫu tê tê chập chờn Trăng say vô nghĩa tâm hồn Đường dài tròn giấc cô đơn êm đềm Mặn nồng mộng ảo hồn đêm Xế chiều chăn gối thân mềm tượng trưng Nhành lê son phấn nhớ nhung Đớn đau hơi ấm thẹn thùng cô đơn
Tiếc trinh tiết nhớ gầy vai Ngẩn ngơ thôn xóm nghe đài lũy tre Xuân thì buồn thảm ê chề Trắng trong nắng hạ nặng thề đắng cay Đồng quê giòng nước phơi bày Lửa tình duyên sẽ thân này sang ngang Cuối trời may rủi đồng sàng Dứt day vi vút bàng hoàng con chim Năm xưa buồn bã đồi sim Im lìm chan chứa ngập chìm giấc mơ Đến yêu buông thả hẹn hò Qua chàng yêu thiếp lắng lo núi rừng
Đóa trà mi tiếng gót hài Mồ hôi đâu đã đúng sai chân thành Ôi buồn khiêu vũ thiên thanh Chiều xuân đua sắc buông mành ngây thơ Ngỡ ngàng phấn đượm cơn mơ Trùng trùng điệp điệp sầu thơ lá cành Có con đường trắng mong manh Quá hương thoang thoảng trong lành lao xao Mỏi trông hôn trán chừng nào Bàn chân chìm khuất tuổi nào lệ dưng Vật vờ khiêu vũ tượng trưng Nhiều khi một thoáng cụm rừng nhấp nhô
Biết đâu chợt đã tượng trưng Nỗi niềm em khóc khốn cùng thắt se Bốn bề hôn tóc câu thề Thơm răng nắng hạ đam mê cũng đành Vuốt ve vàng úa tan tành Từ sương mù đến nắng hanh chuyến đò Qua cầu lá úa bơ vơ Thiếp yêu chàng sẽ phố mờ sữa trăng Thiên tài tâm sự bâng khuâng Xót xa trinh nữ đèn vàng bình minh