1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản mạn nước Mỹ ( lượm lặt gần xa)

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi netwalker, 28/06/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. g8ubvn

    g8ubvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/03/2004
    Bài viết:
    683
    Đã được thích:
    1
    Ở khu McLean, Virginia có 1 con đường mang tên Saigon Road không biết từ lúc nào nhưng cũng không dưới 10 năm. Saigon Road là một đường nhỏ nhưng rất đẹp và là khu vực của những ngôi nhà triệu USD.
  2. huonghoa06

    huonghoa06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2004
    Bài viết:
    85
    Đã được thích:
    0
    Are there any teachers in here? If you teach K-12, could you please share your experience about teaching? After I read the article below (if you have time, read it) I feel afraid of my teaching career. Hm...I don''t know what to do.
    This source from www.vietbao.com and from the writing contest.
    Từ khi còn nhỏ, tôi đã có ước mơ trở thành cô giáo. Sau khi tốt nghiệp trung hoc, cuộc đời theo vận nước, tôi qua Mỹ và ước mơ bị chôn kín một xó nào.Một hôm, một cô bạn cùng hãng nói "Sao không đi dạy học, đỡ bị nhức đầu vì nhà trẻ." Cô làm giấc mơ tôi sống lại. Tôi nghĩ suy và tính toán rất nhiều.
    Nếu tôi đi dạy, lương của tôi sẽ thấp hơn lương kỹ sư. Tuy nhiên, nếu tôi đi dạy, tôi đi và về cùng một lúc với các con tôi, tôi ở nhà với chúng trong những ngày nghỉ. Tính đi tính lại, tôi thấy đi dạy tốt hơn. Thế là trở lại trường để lấybằng Master. Tôi chọn dạy môn toán trung học. Đã có bằng kỹ sư nên tôi chỉ cần học thêm có một năm. Vừa học vừa làm kéo tôi tới hai năm trời mới xong.
    Lúc học gần xong, tôi được đi thực tập. Họ cho tôi vào những trường rất dễ thương. Những học trò lớp 10-12 nầy hiếu học nên không phá phách gì tôi. Ở trường thứ hai, học trò có đủ mọi sắc dân. Trường nầy tôi nghe nói cũng có nhiều Việt nam. Nhưng những lớp tôi vào thì chỉ có vài học trò Việt nam. Những học trò nầy không phá nhưng tỏ vẻ cóc cần. Trường thứ ba cũng có nhiều học sinh ngoại quốc nhưng không có nhiều học sinh Việt nam. Trong 7 lớp, tôi chỉ có một học trò Việt nam. Tôi chỉ có 6 lớp, nhưng sáu tuần cuối cùng, tôi phải chọn một lớp mới và bỏ một lớp cũ. Học trò Mễ và từ nước Nga rất nhiều. Tôi thấyhọc trò nhóm theo từng sắc dân nếu thầy cô không sắp chỗ ngồi. Nhưng học trò ngoại quốc thì hiền, tỏ vẻ tôn trọng thầy cô. Mỗi lớp tôi đều có ít nhất một đứa chuyên môn phá tôi. Vì đang thực tập, tôi có thầy hướng dẫn có mặt trong lớp và chuyện phá phách không đến nỗi tệ. Tôi yêu nghề lắm vì tôi được nhiều học trò tỏ lòng ái mộ và được khen là một cô giáo tuyệt vời của tương lai, từ cách giảng dạy đến cái tư cách của một nhà giáo tôi không bị chê chỗ nào.
    Mẹ tôi cũng là cô giáo, nhưng chỉ dạy ở Việt Nam. Bà than phiền, ngăn cản tôi đủ thứ. Nhưng chung qui, bà cho là đi dạy là lương thấp. Tôi cố giải thích cái lợi của tôi nếu tôi đi dạy cách nào đi nũa cũng không sao thuyết phục được cái suy nghĩ của Bà. Tôi quyết định xây giấc mơ của tôi cho tới cùng.
    Khi học xong, tôi được dạy ở một trường không xa nhà lắm, độ 15 phút nếu như không kẹt xe. Khi một mình tôi đứng lớp ở trường này thì thôi tôi thấy tôi ngu.
    Tôi cũng có 6 lớp. Tôi dạy môn hình học, đại số I và đại số II. Học trò tôi có đủ trình độ từ lớp 9 đến lớp 12. Nhưng toàn bộ 6 lớp tôi chỉ có 5 đứa da trắng. Còn lại toàn da đen. Tôi không có một đứa học trò Việt nam, mặc dù trường có một số học sinh Việt nam.
    Ngay ngày đầu, khi tôi giới thiệu tôi từ Việt nam, có nhiều học trò nói, chúng chắc chắn rằng tôi sẽ không tồn tại hơn một tuần. Vì chúng nghĩ tôi không tồn tại hơn một tuần, nên không thèm học. Cho bài tập về nhà, chỉ có vài đứa nộp. Vào trong lớp, thì gọi cell phone và làm cái gì khách hơn là học. Hôn nhau, ôm nhau ríu rít cả lên. Khi trường tan, học trò về rồi, tôi còn ở lại một mình trong lớp, làm thêm một số việc. Nhưng cái đầu của tôi như còn một đàn ong vỡ tổ. Cái triệu chứng nầy ít nhất một giờ mới hết. Tôi không muốn gọi tụi nó đi lên văn phòng hay kết tội tụi nó vì tụi nó sẽ mất giờ học và đẻ thêm việc cho tôi. Nhưng rồi tôi phải làm, tôi gởi ngay những đứa nào phá phách ra khỏi lớp. Tôi đi dạy môn toán cho học trò trung học. Nhưng tôi có cảm tưởng là tôi là một bà mẹ của nhiều đứa bé lên ba. Cứ chạy theo sau từng đứa để kỷ luật. Có lần tụi nó nói chuyện nhiều quá, tôi tắt đèn rồi mở đèn liên tục vài lần như lời khuyên lúc tôi đi thực tập. Nhưng đối với học trò nầy, khi tôi làm như vậy, thì tụi nó vỗ tay và ca bài "Clap on, clap off", theo một quảng cáo trên ti-vi.
    Vì mới vào nghề, nên thỉnh thoảng có thanh tra đi xem xét tôi dạy. Một hôm tôi hỏi học trò có hiểu bài tôi dạy không, với câu nói "Do you understand this part?" Tôi bị quở phạt gần một giờ vì câu hỏi đó. Tôi không nên dùng câu này, vì câu này làm cho học trò bị low self esteem. Câu này chỉ dùng khi bố mẹ la mắng con mình ở trong nhà. Tôi không phải là mẹ chúng và tôi đến trường để dạy toán chứ không để la mắng học trò. Tôi phải hỏi "Are you with me?" Trong cái danh sách những chữ nên dùng và tránh dùng lúc tôi còn đi học đâu có cái câu này. Người Mỹ khó tánh thật. Lúc tôi còn học, hầu như mỗi lớp, tôi phải học điều lệ là phải rèn luyện học sinh trở thành một người học giỏi về bộ môn mình dạy mà còn dạy đạo đức cho học trò có một tác phong tốt cho xã hội. Mình dạy tác phong nó thì nó lên án mình "not your business" hay "I will tell my mom, you not do a right job." Tôi không thấy "làm thầy thuốc sai, giết một bệnh nhân. Làm thầy dạy sai, hại cả một thế hệ." Nhưng tôi thấy khi tôi dạy "sai" không những tôi bị mất giờ mà còn bị lên án.
    Có lần tôi đang dạy, bỗng một đứa học trò trai trong y phục lính đứng lên cởi dây nịt và rượt đánh một học trò gái. Tôi vừa chạy theo sau cậu vừa gân cổ bảo ngừng và nhờ một đứa học trò khác gọi an ninh đến. Trước khi tôi gọi cậu lên văn phòng, tôi nói với cậu là, tôi rất mến phục những người trong bộ đồ lính đó, vì tác phong kỷ luật của họ rất cao. Nhưng hành động của cậu vừa rồi làm tôi rất thất vọng và hy vọng cậu sẽ không tái phạm. Cậu tỏ ra ngoan học sau lần đó, còn xách hình chụp với cô bồ nhí khoe tôi.
    Có lần, một học trò Mễ, đem đồ bật lửa vào, đang giờ học, cậu đốt quần cô bé Mỹ trắng để chân dài lên phạm vi chỗ ngồi của cậu. Cũng may tôi thấy và gọi cậu bé ra ngay lập tức. Đi dạy toán, mà lúc nào tôi cũng phải có tư thế sẵn sàng để xem xét coi có kẻ "*********." Có lúc, tôi ngồi tự kiểm, hình như mỗi ngày tôi dạy toán không có bao nhiêu giờ. Lo an ninh trật tự nhiều hơn là dạy toán.
    Học trò trai còn dễ nói hơn học trò gái. Có những đứa còn bảo tôi câm mồm đi, khi tôi yêu cầu cô bớt nói chuyện, làm bài cho xong. Có cô còn gọi ngay mét mẹ vì tôi không cho đi tiểu. Rồi đòi thưa tôi ra tòa. Có lần tôi thử cho một học trò đi tiểu, thế là tụi nó từng đứa một xin đi. Mội lần đi là tôi phải ký tên và ghi lý do gởi tụi nó ra khỏi lớp. Giờ đó tôi bị cháy giáo án. Chúng nó không dám đi một lúc hai đứa. Nhưng chúng nó đã gọi bạn từ lớp khác hẹn nhau trong nhà tiểu. Có đứa đi ra chỉ để hút thuốc. Tôi cho một đứa đi mà không cho đứa khác đi là tôi cũng bị lên án. Có lần một cô học trò gái Mỹ trắng nói nhỏ với tôi là cô có kinh nguyệt, máu ra nhiều, cô phải đi nhà tiêu giữa giờ học, xin được phép ra. Tôi cho cô đi. Thế là đám học trò còn lại cũng xin đi. Tôi không cho, thế là tôi bị lên án kỳ thị. Tôi không thể nói cho cả lớp lý do tôi cho cô bé kia đi vì đó là chuyẹn riêng tư của cô. Nhưng nhờ chuyên này, tôi mới khám phá ra là học trò nghi tôi kỳ thị ngay bữa đầu tiên. Chúng nó hỏi tôi tại sao người Việt nam ghét Mỹ đen quá vậy. Tôi mới hỏi người nào, ở đâu. Chúng nó nói là cả khu có nhiều người Việt nam ở. Tôi vấn an chúng nó với lời khuyên rằng đừng quơ đũa cả nắm, nếu tôi ghét Mỹ đen thì tôi đã không nhận lời dạy ở trường nầy. Tôi cũng là nạn nhân bị kỳ thị. Tôi kể một số câu chuyện của tôi. Sau giờ đó tôi và học trò hiểu nhau hơn. Nhiều đứa phá tôi trở thành học trò cưng của tôi, bênh vực tôi và kỷ luật một số học trò ngỗ nghịch khác giúp tôi. Sau lần phê học bạ, gởi bản điểm đầu tiên về nhà, chúng nó bắt đầu thấy tôi tồn tại lâu hơn một tuần nên bớt phá và bắt đầu tỏ vẻ hiếu học.
    Có đứa học trò không biết tôi là Việt nam, tưởng tôi là người Tàu, cứ nói tiếng Tàu với tôi. Trò nói trò nghe, cô giáo lửng lơ con cá vàng. Có lần cậu học trò nầy định đánh tôi từ sau lưng vì tôi không nói chuyện tiếng Tàu với cậu. Học trò cảnh cáo tôi, tôi quay lại thấy cậu đang múa võ con rắn. Tôi bảo đừng phá tôi, tôi có "black bell." Ngày hôm sau cả trường đồn vang lên là tôi thuộc nhóm du đảng nào đó. Đúng là "Trời phạt" tôi nặng thật. Một học trò không phải học trò của tôi, đến lớp tôi xin mượn máy tính (loại mắc tiền để học toán bây giờ.) Tôi không cho vì học trò của tôi đang cần. Thế là cậu nói người Tàu nào mặt cũng xấu. Cậu không nói tánh xấu. Tôi lờ đi, vì câu không biết tôi là Việt nam. Nhưng tôi chợt nghĩ cả dân Tàu bị chê mặt xấu vì cậu không mượn đươc máy tính. Trớ trêu thật! Có một cô giáo gần lớp tôi bị học trò trai đánh bị thương. Ngày nào ở trường nầy cũng xảy ra chuyện đánh lộn, không võ chân tay cũng võ mồm. Đến lúc tôi sợ cho bản thân tôi.
    Một hôm tôi có một đứa học trò trai rất to lớn, nói cho cả lớp nghe, tôi là cô giáo "***y" nhất trường và tuyên bố rằng tôi là "sweet girl" của cậu. Tôi nói cậu đừng đem những chuyện không hợp với bộ môn trong lớp toán nầy. Cậu lại nói là tôi lại dạy English nữa rồi, vì câu tôi mới vừa dạy là câu tiếng Anh chứ không phải môn toán! Cuối giờ, cậu lên nói cậu muốn được ít nhất điểm C trong lớp nầy. Tôi trả lời là, cậu phải ráng học để được điểm D trước. Sau đó cậu bắt đầu chăm học, nhưng thỉnh thoảng vẫn ca bài "Mrs. Khanh is my sweet girl."
    Hầu như mỗi lớp tôi dạy đều có ít nhất một cô vừa là mẹ vừa đi học. Có cô còn mang hình con vào khoe. Năm ngoái tôi có hai đứa học trò mang bụng bầu thật to. Tôi phải cho chúng nó ngồi bàn đặc biệt, bụng khỏi bị vướng. Rồi lại sắp cho ngồi chỗ dễ ra vào vì phải đi tiểu thường xuyên. Trong hai cô nầy, có một cô phá tôi nhất. Có lần tôi đến nói nhỏ là cô phải ráng học, đừng tô màu nữa. Sắp làm mẹ rồi, phải có trách nhiệm đi. Cô trả lời ngay "Make me" và tiếp tục tô màu. Bài cho thì không làm, giảng bài thì không nghe mà còn hỏi tôi có thể cho lên lớp được không! Có lần tôi đi gác thi ở lớp khác, tôi cũng thấy có mấy cô còn "mặt sữa" mà bụng đã chình ình. Tôi không hiểu chúng là nạn nhân của "tự do" hay là nạn nhân của sự bỏ rơi của cha mẹ hay nạn nhân của cái "thằng cha" của đứa bé trong bụng. Tôi tội nghiệp cho chúng, nhưng tôi không làm gì khác hơn được.
    Có lần tôi đọc mẩu chuyện của đức Chúa Jesus dạy. Tôi thích lắm. Trong trường, tôi cũng phải dạy theo lệnh tổng thống Bush "No child left behind." Nếu tôi theo luật ông tổng thống, tôi phải lo cho từng đứa một. Nhưng tôi đang lo cho đứa này, tôi "bỏ rơi" mấy đứa kia. Tôi không thể lo cho cả đám cùng một lúc. Trong đám lúa xanh nặng trĩu những mầm lúa non, có cây cỏ dại mọc vươn cao khỏi ngọn lúa. Tôi không thể đạp lên vài cây cỏ xanh để nhổ cây cỏ dại kia. Nhưng có cây cỏ dại nào hại lúa xanh thì tôi phải trị ngay và không tránh khỏi sự hy sinh. Đã vào trung học mà làm toán cộng còn dùng những ngón tay. Có đứa còn chửi tôi ngu vì bình phương của -2, máy tính trả lời là -4 tôi lại nói là +. Tôi đâu có thì giờ ôn bài cho những đứa bị "behind" hoài được. Nếu tôi nhín chút thì giờ ôn bài cho mấy đứa nầy, thì mấy đứa kia lại chê "chán bỏ xừ" học cái nầy rồi, cứ dạy hoài. Đó là chưa kể tôi sẽ bị cháy giáo án.
    Có lần tôi vừa giới thiệu là hôm nay học lượng giác. Thế là cả lớp bảo không có trong giáo án đừng có dạy. Có đứa chạy ra mét ông xếp (Math Head) của tôi. Nhưng thất vọng trở về lớp và tuyên bố là phải học lượng giác. Rồi tôi dạy rằng, trình độ trung học lấy tam giác vuông làm tầm hồn cho lượng giác. Dĩ nhiên tôi lại phải ôn vài đặc điểm của tam giác vuông. Rồi cứ dùng tam giác vuông để dạy cách tính sine, cosine v.v... Chúng nó lại kêu gào tôi không có hình nào khác hơn để dạy hay sao. Lúc nào chúng nó cũng tỏ ra là khôn và chê tôi "ngu." Có lúc tôi tự nhủ là tôi ngu thật vì tôi chưa biết hết mấy cái ngu của chúng nó.
    Những tuần đầu rất khó, vì phải hiểu biết từng đứa học trò về bản tánh cả sức học. Tôi phải học gọi đúng từng tên học trò. Tên Mỹ trắng còn dễ học. Tên Mỹ đen khó ơi là khó. Có đứa thông cảm, cho tôi cái tên ngắn gọn, dễ kêu từ tên giữa. Có đứa la tôi là có cái tên gọi cũng không được thì dạy cái gì! Công việc của tôi khó hơn vì tôi là cô giáo không sinh trưởng ở đây. Tôi nghĩ, tôi phải ráng chịu đựng và coi tôi chịu "cực hình" (theo tôn giáo cho là bị khảo, hay trả nợ tiền kiếp) được bao lâu. Tôi nghĩ khi học trò và cô giáo hiểu nhau, học trò bắt đầu chịu học thì chuyên dạy sẽ không khó nữa. Nhưng sau đó tôi phải đối phó với những chuyện khác. Tôi sợ nhất là cho điểm ma cho tụi nó khỏi phải học lại lớp nầy hay được tiếp tục chơi thể thao cho trường. Có nhiều việc làm trái với lương tâm của tôi. Có thể một ngày nào không xa tôi phải bỏ dạy vì những chuyện nầy. Và tu khổ hạnh theo kiểu nào khác chứ theo kiểu nầy tôi về địa ngục sớm hơn.
    Tôi nghĩ tôi đi dạy tôi là một đứa ngu. Một người bị chửi ngu khi người đó không biết một sự việc. Tôi chui vào chăn, tôi mới thấy chăn có rận. Tôi không thể "đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy" được. Có lẽ tôi thà là một đứa "mất dạy" hơn là một người đi dạy. Tôi không thấy đi dạy là một sự vinh quang hay vênh râu vì học trò là tương lai của đất nước. Tôi chỉ thấy dạy học là một nghề kiếm sống như những ngành khác. Nó là cái nghề bạc bẽo nhất trong những cái nghề cần có bằng cấp. Những kẻ "nửa chừng xuân" như tôi khó mà hòa vào môi trường giảng dạy nầy một trăm phần trăm. Tôi nghĩ những người Việt Nam sanh ra và lớn lên ở Mỹ có thể dễ thành công trong nghề dạy hơn tôi. Và có thể được đắc đạo cao siêu. Nhưng riêng tôi, tôi không dám khuyến khích các con tôi xây ước mơ thành một thầy hay cô giáo ở Mỹ.
    KHANH PHAN
  3. VietYouth

    VietYouth Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2005
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Hi guys,
    Can someone stop by to proof read my review of the film First Morning, and tell me what you think?
    http://vietyouth.net/Forums/viewtopic.php?t=1890
    Thanks.
    Here''''s my lastest review regarding this movie.
    ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    ...
    Let me put things back in "perspective"/order again, if you would allow me, please.
    1- Writing the review about First Morning, as a movie, with limited budget, being his first full-feature and all, I would have to say Victor had succeeded. First Morning was "one of the best Vietnamese film that I''''ve seen."
    2- However, with my high expectation, hoping we may finally be able to break into the mainstream "movies industry"... First Morning did not measure up to those standards/expectations. That''''s my other assessment.
    3- I guess as a businessperson, eventually, one would have to consider a market with 80 millions potential viewers in mainland Vietnam who has more time to spare to go watch your movies over a couple of millions Viet overseas who have less time to check out your films (not to mention they will have to choose between the Hollywood films and yours).
    I speculated that Vietnamese film makers, like other entertainers (PD, EP, HL...) if they cannot break into Hollywood, will probably choose to cater their films to the audience in Vietnam instead. That''''s why they have to "sacrifice" a little (artistry, facts) to get "permission" to do business in VN.
    4- "Fahrenheit 911" did have an impact on the political arena of America. ?oCommander in Chief? is preparing us (to be more open-minded to the idea) for a future female president.
    A movie, even a picture, does have an impact on society depends how widely it is viewed/accepted, how much people take it to heart--and last but not least, how ?opoliticians? can use/spin it to their advantage.
    I am not saying Victor Võ had any hidden political agenda in his movie. But the truth of the matter is: Others might be able, and they will spin the film to their liking/needs.
    Ngô Tất Tố, the author of ?oTức Nước Vỡ Bờ? probably wasn?Tt a communist. He probably didn?Tt write that novel as a tool to aid the ?orevolution?. But I was taught otherwise by the communist regime.
    What about Trịnh Công Sơn, do you think all his songs were written to help the communists of North to win the war by undermining the will (to fight the war) of the Army of the South? A lot of people believe so. And that might be true--not that the author intended so, but that''''s the effect of his "art".
    What''''s the difference about the media coverage of the Vietnam War and the War in Iraq? Why haven?Tt we seen any maimed bodies or even caskets shown on TV so far, regarding the War in Iraq? Because they learned their lesson.
    That?Ts what we called ?oselective? reporting, selective omissions, spinning, or damage control. The P.R. people are best at this (deciding what to be shown/said and what to "avoid"?"so does the propaganda machine in VN.
    I did not say Victor Võ should not or cannot make movies about Vietnam. I?Tm just saying, with his limited understanding about the whole ?othing? (the War and its consequences), choosing to address these issues will leave a lot of ?oholes? that can be exploited by others for their own agenda. He could have used better "advisors".
    Major film companies usually will have to consult with experts regarding the fields (language, history, fashion?) they want to explore, before actually going into production, in their attempt to best portrait/showcase/represent the isssues/people/events as accurately as they can.
    I think if it''''s up to me, I?Td present the film a bit differently--to be a little more historically correct?"-but still be able to preserve the integrity of the artistry/plot/script of the film.
    And that''''s my other two cents.
    Thanks for reading.
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    Please join our discussion at:
    http://vietyouth.net/Forums/viewtopic.php?t=1890
    Here''''s our latest exchanges:
    ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    ...
    Let''''s revisit our "differences" and "agreements":
    a- You wrote, "If you state that movie makers should do a research on history to have accurate facts then I would agree." ***to! It takes me so long to try to make the same point.
    b- You added, "However, First Morning just use that period of time as a backdrop of his story, which details we all knew were valid, just as he told in the interview his story was based on stories that he''''d heard over the years by relatives."
    I guess this is where we differed. My concern is that with selective representation or omission, facts can be misconstrued or distorted, unintentionally, subconsciously--or spinned to fit someone else?Ts agendas.
    How would the Jewish people feel if the "concentration camps" were set in a beautiful resort, the "prisoners" all look neat and healthy, the guards look courteous and polite... What if I make a film about the Holocaust (about one of the victims, using the War as a backdrop/setting) but decide to just narrate briefly "we were put in camps, and later rescued..."
    Eyes browses would have raised would they not--if I''''m lucky.
    What I''''m trying to say is that movie is about "representation", bringing the experience/event/emotion to the audience, putting them in those circumstances/situations to "experience" it themselves. A film should not be just a ?oreminder?, or short ?onarration? (kind of cheating, if you ask me).
    For those who had actually been through the "wars", the Holocaust, or the ?oExodus?, just the mere mentioning of those events would bring back tears, the whole experience. But it''''s unfair to expect others to relate to their stories or understand what they''''d been through if we do not accurately and adequately "tell" the "whole story".
    Just the name of our loved ones appearing on the email list would bring joyce to some. I have no doubt you didn''''t need much elaboration to empathize or understand what the girl in First Morning went through and what her state of mind may be like (to "enjoy"/appreciate the film).
    However, my "criticism" was about the inadequacy of the film in its attempt to engage/explain to the audience (non-Viet, younger Viet) whose knowledge about the escapes, crossing of the ocean, the deaths along the way, the encounters with pirates, tortures, enslaver, and massacres? were?"I have no doubt?"very limited. And those ?ovoid?, left out details, could be filled variously depends on who do the spinning.
    c- You wrote, ?oLike I already stated the film is not perfect, there are many faults, but for a debut picture, I am willing to overlook them.? Again, I?Tm with you on this.
    d- You wrote. ?oWell, although the market of 80 millions of Vietnamese sounds so attractive, but in reality the majority of Vietnamese audience doesn''''t go to the theater. It''''s not like in the States (and every else in the world), Vietnamese at home don''''t care about the sounds effect, how well the scenery is shot ...etc, they just want to watch the movie, and they are happy with a DVD copy, and watch it at home.?
    However, looking further into the future, I still believe the audience in Vietnam will far more outnumber those living abroad. Let?Ts say there?Ts only one theater in each major city in VN, there would still be hundreds of them comparing to a few that we have (refer to your listing of scheduled showing for FM). Even if the ticket price is only a dollar each, I can safely ?oforecast? that, one day, the ?obox office" record for films in Vietnam can reach a million dollars, easily (comparing to several hundred millions for Hollywood, right now).
    e- You wrote, ?oBut the point here is that, I think Victor Vu or any director wants to break into the film industry, to cater to the majority of the audience, not necessary Vietnamese alone, abroad or at home. If your movie is good, it will reach the audience. Hey, good Chinese movies are doing very well now. Memoir of a Geisha is directed by Rob Marshall and is financed by Steven Spielberg. Once people recognize there''''s a good story, there''''s a talent, then they will do the finance.
    Have you watched Better Luck tomorrow, it''''s a very good movie, and Justin Lin, the director has received a lot of offers afterwards. In fact he has three movies in his hands right now. I hope young Vietnamese directors have luck as the same (and they can choose stories, make movies the way they please).?
    This will only reenforce my ?obelief?. I think the recent acceptance and ?orise to fame? of a wave of Chinese directors and actors were not the result of the ?ochange of taste? or sudden realization of Hollywood that Chinese (Hong Kong) can make movies, too. In contrary, just as Bollywood is finally recognized, I think that Hollywood had finally realized the potential 1.5 billion in China and 1 billion viewers in India (who finally can afford to go see the movies now).
    Financing a movie showcasing Chow Yuan Fat, for instance, in the worst case scenario, even if it doesn?Tt make money in the U.S., will eventually turn profit after you showed it to the whole population of Asia (China, Hong Kong, Taiwan, Korea, Vietnam, India, Singapore, Thailand and Japan). Does that make any sense?
    ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    Please stop by to join our discussion at:
    http://vietyouth.net/Forums/viewtopic.php?t=1890
    Here''''s my comparison between First Morning and Saving Face:
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    ...
    The striking similarity about First Morning and Saving Face is that they were written/produced by either second genertion American or "Whiies", about the gaps/"struggle" of immigrants, between generations; the cast were all ethnic minorities/immigrants (Vietnamese or Chinese); the dialogues in the films were mostly non-English (Vietnamese or Chinese). There were some issues (ethnic, minority, generation gap) the directors/writers wanted to address; there were twists in the plots...
    Isn''''t Ang Lee the director of Hidden Dragon, Crouching Tiger? I also said, a long time ago, he''''s Chinese Vietnamese--just as Lữ Luơng Vỹ and Chung Sở Hồng. I think he''''s in the league of directors the like of Martin Scorsese, if not Steven Spielberg.
    It would be understandable if ?oour? younger directors started out having Ang Lee as their ?orole model?/goal, just as all basketball players my age wanted to ?obe like Mike?, and younger players now wish they could play like Kobe.
    I would be happy and content if my children know how to dribble the ball, make proper jump shots, pick and roll, shake and ?obake?, drive in, post a better-than-70% free-throw record, around 30% three-pointers? That means they can play ball (at high school varsity level). Later on, if they can ?oslam dunk?, or do the ?oa le hoop?, that?Ts even sweeter yet: They may be good enough to play at college level or more.
    What I am trying to say is that, there?Ts ?odream?, ambition; and there?Ts realistic ?oexpectation?. I wasn''''t disappointed because Victor Võ was not as good as Ang Lee (in his first attempt), or First Morning didn?Tt measure up to Eat Drink Man Woman. But I was disappointed, nevertheless?"rightly so, I believe.
    ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    You can join our discussion at:
    http://vietyouth.net/Forums/viewtopic.php?t=1890
    Here''''s more:
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    Someone asked why me I felt the need to mention First Morning, after watching Saving Face?
    I think the title of the Chinese movie spoke volume. It clearly told me the main issue being addressed: Pride--to be exact, delusional self-serving "gratification", the kind of pride only ?othat? person cares about, while ruining the lives of others, or causing others a lot of pain and agony, trying to preserve such ?opride?.
    Both of the films, First Morning and Saving Face, decided to ?oovercome?, discard, and revolt against these ?otra***ional thinking, belief, values or ways of life?, handed down to us from the ?oolder? generations. Hence, the title First Morning: meaning there?Ts a new beginning.
    That?Ts the common factor between the two films. Both are about our struggle to assimilate into the new society while trying to keep our own identity and heritage?"be it the pressure from our elderly or just self consciousness.
    Making it ?omore real?, Saving Face engaged me more, and convinced me to be more involved with the issues they brought up in the film.
    As the result, I think they?Td achieved their goal: Entertained the audience while engaging as well as educating the viewers about those sensitive issues that were delicately, and cleverly, presented in Saving Face.
    Did you feel their ?opassions?? Do you agree or sympathize with their resolutions?
    ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    For more posts regarding this topic, please visit:
    http://vietyouth.net/Forums/viewtopic.php?p=9433
    Được VietYouth sửa chữa / chuyển vào 14:28 ngày 07/12/2005
  4. Oopszzzzz

    Oopszzzzz Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2003
    Bài viết:
    3.698
    Đã được thích:
    0
    dài
    (em chưa đọc tại em chưa coi film đó)
  5. analyst

    analyst Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2004
    Bài viết:
    1.550
    Đã được thích:
    0
    I did not read all of your comments but would like to give you some notes for you to review the comments by yourself:
    (i) Grammar issue:
    "Someone asked why did I feel the need to mention First Morning, after watching Saving Face?"
    This is wrong. Someone asked why I did feel (or felt without did) the need to mention ... (and no question mark at the end since this is not a question. This is a statement). Grammar is vital when you write English.
    (ii) Writing style:
    With formal English please do not use contraction or abbreviation. You must write evertything in full namely "was not", "they had achieved".
    I do not see any structure in your comments. It appears to be as an outline. Not sure what you wish to achieve here an essay or an outline.
  6. VietYouth

    VietYouth Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2005
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Chào Oopszzzzz.
    Xin lỗi, vì VY chưa viết phần Tiếng Việt. Sẽ đăng lên sau. Cám ơn bạn đã ghé thăm.
    Thanks, analyst.
    Wow, I posted this piece in a lot of forums. The last place I would expect "correction" is at a "Viet" forum.
    Thanks for pointing out my errors.
    Whenever you have more time, please tell me what else you can find that is wrong with my posts. Really appreciate it.
    Được VietYouth sửa chữa / chuyển vào 15:35 ngày 07/12/2005
  7. Oopszzzzz

    Oopszzzzz Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2003
    Bài viết:
    3.698
    Đã được thích:
    0
    dạ em sozy đúng hơn, tiếng Anh em đọc đc, nhưng bài dài quá, hơn nữa em chưa xem film đó nên kô dám đưa ra comment luyên thuyên.
  8. VietYouth

    VietYouth Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2005
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0

    Không cần xem phim cũng có thể tham gia "thảo luận" được mà. I just used the film as an example to argu my points only.
    Here a later post:
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    ...
    You''re right. I''m "over killing" this "topic".
    But I was planning to write a "mini book" about the film, not as a review--but using it as an example/scapegoat/study case to further my "agenda".
    Nothing much. I was thinking of expanding each post above into separate topic in VYF.
    Did you see the movie Pope John Paul The II, last night, on CBS (They''''ll show part two on Wednesday night.)? I''''m glad I stayed home and watched it. Another pleasant surprise.
    I''d like to include that movie into our discussion/review as well. There''re a lot of stuff in there that I''''ve been dying to talk about, but without the "eloquence" or concise (executions) that film so powerfully/successfully presented/demonstrated.
    Care to join us? http://vietyouth.net/Forums/viewtopic.php?t=1890
    I''d like to approach the discussions "intensely"/extensively without all the (unnecessary) greeting, "chit-chatting", back-patting or personal-attacking... Kinda "cold"; but I prefer it that way.
    Thanks for reading.
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    Được VietYouth sửa chữa / chuyển vào 16:55 ngày 07/12/2005
  9. VietYouth

    VietYouth Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2005
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Here''''''''s the new excerpts from vuonhong.com:
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    Hi ABC,
    Thanks for reading my posts, again. It took me two weeks to write those, so take your time. :P Yeah, VY cũng thích cách quay của Charlie Nguyễn nữa.
    ?
    DEF,

    Tại tui hông đủ tiền để mướn "thợ dziết chuyên nghiệp" đó man, mà vẫn muốn làm báo. Tính nhờ vả bạn bè, nhưng "nhờ người không bằng nhờ mình", nên đành ráng thử xem sao. Just in case.
    Hello HJI & K,
    Theo như ABC nói, cũng như DEF và ý kiến của những netters khác, phim Oan Hồn cũng không hay gì cho lắm (Tui chưa xem nên chửa dám có ý kiến.). This guy needs to work on his soundtrack/e***ing skill. Anyway, can I safely say that he''''''''s not our "answer"/hope?
    ?
    Bà con ghé wa đọc thử rồi cho xin ý kiến nha?
    Xưa nay tui vẫn không được khá mấy trong lớp Anh Văn, chỉ qua được lớp English 100 thôi.

    Viết cho "người mình" đọc thì không thành vấn đề rồi, vì đa số vẫn không mặn mà lắm với Anh Ngữ, nếu không muốn nói là bị "dị ứng". Nhưng tui không muốn bất đắc dĩ phải "đem chuông đi đánh xứ người" mà "bà con" bị vạ lây, để cho "Mỹ" nó cười dân mình (dốt Tiếng Anh?).
    Seriously, tell me what''''''''s wrong with my writing. I did get a "review"/revsision in TTVNOL, a Vietnamese website. How ironic, eh?
    Thanks.
    +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
    Thank you for stopping by or sharing your view.
    I''''''''m not really interested in finding new friend or membership, but I would like it very much if any of you would join my discussion, though.
    Anyone saw the CBS''''''''s movie, Pope John Paul II, last night?
    Được VietYouth sửa chữa / chuyển vào 14:10 ngày 10/12/2005
  10. VietYouth

    VietYouth Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/12/2005
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    You know, sometimes I wonder why they keep making movies about me: The 40-year old virgin, and now--that?
    About Chinese movies/directors/actors invading Hollywood (or HK soap operas dominated our homes), you brought me back five years ago, when in a moment of "rage"/exuberance, I almost declared a promise to another member of VYF, sis Phương Nam, aka Phù Thủy, that I?Tll? Well, a promise cannot keep is better not said. I?Tll revisit it when the time comes.
    I heard good things about the film "the silent of the bride".

Chia sẻ trang này