1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tản mạn tí nào: Khoảng lặng của người đàn ông

Chủ đề trong 'Quảng Bình' bởi rec, 01/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    Rồi cũng sẽ bình thường lại thôi, bác à. Đời như cái duyên cái số, người ta có gắn bó với nhau hay ko là do trời định cả rồi
  2. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    Viết dùm một người bạn ...
    Hôm đầu tiên, hình như anh đưa em về trong gió lạnh của cánh đồng lúa, nơi 2 đứa đã có những buổi vui cùng bạn bè trên con đường lạnh lẽo. Anh nhìn em thật lâu mà ánh mắt vô tư của một cô bé mới lớn vẫn cười. Ánh mắt đó anh đã nhìn, không biết bao nhiêu lần...Anh còn nhớ, hôm anh đi leo núi cùng lớp em. Em đã nhìn anh khi đưa bàn tay bé nhỏ và yếu ớt của mình cho anh nắm. Đó là lần đầu tiên em giơ tay ra cho anh và hình như, anh đã nhầm tưởng khi xem đó là một cử chỉ em giành cho anh, một người mà em cảm thấy tin cậy và có thể che chở cho em suốt cuộc đời
    ...còn nữa...
  3. rec

    rec Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    1.166
    Đã được thích:
    0
    Cách đây mấy tháng về trước, nhóm SV VN ở bên này gọi nhau đến nhà hỏa táng để đưa anh H bị đột tử về nơi yên nghỉ giấc ngàn thu. Chiều đó buồn não nề, đã thế khi lên tàu điện ra về, một anh trong nhóm còn thì thầm Cát Bụi của T.C.S (Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi/ Để một mai tôi về làm cát bụi/ Ôi cát bụi mệt nhoài/ Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi. Bao nhiêu năm làm kiếp con người/ Chợt một chiều tóc trắng như vôi/ Lá úa trên cao rụng đầy/ Cho trăm năm vào chết một ngày) làm mọi người không ai cầm lòng đặng. Dưới đây là 1 khoảng lặng mà tôi đã phải lạch cạch để email cho một lưu học sinh đã về VN hè năm ngoái.
    "Em vừa mới đi đám tang anh H về, buồn quá bác à. Đời người sao mà ngắn ngủi, bếp bênh, dập dềnh, tan theo hương khói ...
    Người thân, bạn bè đứng lặng vây quanh để nhìn anh lần cuối. Nắp quan tài đóng lại, tiếng khóc thút thít lan dần từ người nọ đến người kia rồi cùng vỡ ào khi chiếc quan tài từ từ hạ xuống hầm sâu và ai nấy cũng đều nấc lên nghẹn ngào khi cái vòm cửa màu đen đóng lại. Anh trở về với cát bụi ...
    Dòng người lặng lẽ, chầm chậm bước xuống từng bậc tầng cấp của nhà hoả thiêu, ai cũng cố nấn ná đứng giữa khoảng sân bao la, ngoái đầu nhìn lại địa chỉ cuối cùng để nhớ về Anh.
    Tiết trời cuối đông lạnh giá, nhóm lưu học sinh ở Viên cùng đi bên nhau trên một con đường để ra ga nhưng không ai nói với nhau điều gì ... tàu chuyển bánh, đưa mọi người tiếp tục cuộc hành trình trên con đường đời
    ..."
  4. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    ..tiếp...
    Lúc xuống núi, em đã nhìn anh khi muốn xuống một dốc núi cao. Em thì rất sợ độ cao như thế, lại xuống bằng chiếc dây leo. Lúc đó, một cậu bạn thân của em đứng đó, nó đã bế em xuống khi anh không hiểu ý em. Tệ thật. Anh bực mình quá nên đi thẳng và nghĩ thầm "Tại sao em lại không bảo anh bế em xuống chứ?" Những bức chân xuống núi của anh nhanh hơn thì phải, vậy mà hình như em vẫn nhìn thấy anh lúc đó, một thái độ khác lạ. Anh vẫn vậy mà, không nói gì trong những lúc bực mình, mà tại sao lại phải bực mình nhỉ, chúng ta là bạn thân thôi mà...
  5. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    Anh thì ít khi biểu lộ tình cảm, thế mà lúc anh vừa xuống đến khoảng đất rộng thì em bị chuột rút. Khổ thân cái chân của em, hôm nào không cẩn thận là bị co lên, đau dữ dội. Em quá bất ngờ khi anh cúi ngay xuống, dùng tay bóp bàn chân đang bị co giật của em. Mãi một lúc sau, bạn bè đã đi xuống chỗ tập trung hết..chỉ còn anh còn ngồi lại xoa bàn chân em cho nóng lên. Cô bạn thân ngồi bên cạnh em và mỉm cười. Không biết nó nghĩ gì em nhỉ?
  6. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    Rồi em cũng có người yêu...mà thôi, chuyện đó thì có gì nói nữa đâu. Em luôn là người cho anh trút hết mọi mệt nhọc, buồn vui. Hôm nào có chuyện gì, anh lại đạp xe từ nhà anh sang nhà em để bi bô đủ chuyện, rồi lại cãi nhau....mà em cũng hiếu thắng lắm cơ. Anh chưa bao giờ thèm chấp, chỉ thi thoảng doạ: " nếu em hỗn, anh tát! " , mà đã bao giờ anh dám làm như anh nói đâu. Thế mà có một lần, anh đang hướng dẫn cách làm trên máy cho em. Em ngồi ở máy còn anh đứng sau ghế. Mấy anh bạn thân sống cùng phòng trêu anh và em chêm vào. Anh tát em một cái từ phía sau. Được sự trợ giúp của mấy anh đó, em đã gõ vào đầu anh mấy cái. Anh thấy em cười có vẻ mãn nguyện lắm.
    Đợt này đứa nào cũng lớn rồi, nhiều chuyện để lo quá. Anh đứng trước bao nhiêu sự lựa chọn, thế mà không hiểu sao lại chạy sang hỏi ý kiến của em. Hai đứa ngồi cùng hướng và xoay mặt vào nhìn tường. Than thở với em một hồi thì em trêu anh một câu, anh bảo ''"Nói thế anh tát đó !" Em còn quay sang nhìn anh thách thức "Nói thế có dám làm không?" Tự nhiên anh tát em một cái, em quay sang định đánh lại anh thì bị anh gạt tay ra. Anh lại bi bô một lúc rồi dừng lại, chẳng thấy em nói gì cả.
    - Sao hôm nay em hiền vậy? Ôi trời, coi cái mặt mếu máo kìa, xấu chưa?
    .....
    - Người đâu mà hiền thế, người ta tát mình thì cũng phải tìm cách mà tát lại đi chứ
    Rồi anh lại nhìn em và trêu, em vẫn không thèm nói một tiếng. Em đang đợi lời xin lỗi của anh? Đừng hòng nhé, chưa bao giờ anh xin lỗi đâu Cách nói của anh làm em buồn cười nên đã cười mỉm. Anh vẫn thấy em mếu máo nên giơ chùm chìa khoá ra trước mặt em rồi lắc lắc...như kiểu dỗ dành trẻ con ấy....
  7. invincible_vn

    invincible_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0

    Nghe TH kể chuyện nầy mà tự nhiên nhớ ngày trước, tui và 1 cô bạn cùng lớp thinh thích nhau (tình trong như đã mặt ngoài còn e ấy mà) hai đứa hay trêu nhau lắm, cô nàng già mồm mà tui thì khờ khạo, nên tui toàn bị cô nàng bắt nạt thôi. Bởi thế, để chống cự, tui hay doạ tát cô nàng. Một lần, hai đứa cãi nhau chí choé, như thường lệ tui lại thua và lại giở giọng "côn đồ" :
    - Ta tát cho nhà ngươi 1 phát bây giờ .
    - Ta đố nhà ngươi đấy - Cô nàng vênh mặt lên và thách.
    - Nhưng ta tát đau đấy, nhà ngươi chịu nổi k0? - Tui hỏi lại.
    Cô nàng càng thách tợn:
    - Nhà ngươi cứ tát đi.
    -Thế thì nhà ngươi nhắm mắt lại, đau lắm đây- Tui vừa nói vừa cười 1 cách bí hiểm.
    Cô nàng vênh mặt lên và nhắm mắt lại thật. Đã có ai từng đứng trước 1 đứa con gái đang nhắm tịt mắt mà mặt đang vênh lên chưa nhỉ? Lúc đó chỉ có thằng ngu mới tát và chỉ có thằng cực kỳ ngu mới k0 làm gì cả. Rõ ràng tui đã tính toán để thành 1 thằng cực kỳ thông minh rồi, thế mà cuối cùng tui lại trở thành thằng cực kỳ ngu. Nghĩ lại, đây đúng thật là khoảng lặng.

  8. math0

    math0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    1.078
    Đã được thích:
    0
    Lá thư cuối cùng của người lái xe tải
    TTO - Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân.
    Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: ?oRất tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu?. Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: ?oĐây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh?
    Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình.
    Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ.
    Thư của Bill. Tháng 12 năm 2000
    ?oVợ yêu quý của anh,
    Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.
    Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn.
    Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè...Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh.
    Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em.
    Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc.
    Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida.
    Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em.
    Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.
    Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.
    Anh yêu em.
    Bill?
    Câu chuyện nhỏ này dành cho bất kỳ ai không để ý rằng, vì những lo toan thường nhật mà bản thân mình thường vô tâm với những người yêu thương...
    Được math0 sửa chữa / chuyển vào 14:13 ngày 17/08/2004
  9. portalvn2000

    portalvn2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2004
    Bài viết:
    279
    Đã được thích:
    0
    Không biết anh chàng đó lúc xoa chân em đầu óc đang nghĩ gi` . Anh đi núi cũng nhiều rồi mà chưa gặp cô nào bị đau chân để anh tranh thủ
  10. portalvn2000

    portalvn2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2004
    Bài viết:
    279
    Đã được thích:
    0
    Dúng là chú mi cực kỳ ngu, nhưng anh còn ngu hơn chú nhiều.
    (hi`, nếu chú mà lớn tuổi rồi thì đổi CHÚ thành BÁC nhé)
    Hồi cấp 3, miềng yêu 1 người, và miêng biết là người nớ cũng yêu miềng(chái tim méc cho như rứa). Nhưng cũng như chú, tình trong như đã mặt ngoài còn e. Nhưng mà cả lớp miềng thì đều biết.
    Rồi cái đêm nớ, đi học thêm toán, ông thầy bận việc nên cho nghỉ, thế là cả hội chơi với nhau 5 người đi uống cafe. Nhưng mà đến quán cafe ngồi được 1 lát thì 3 đứa kia chẳng biết vô tình hay hiểu ý gì mà lấy lý do rồi rời khỏi quán.
    Mình và nàng đợi một lúc chẳng thấy chúng nó quay lại thế là nàng giận bỏ về. Lúc đó cung 10h đêm rôì.
    Thế mà người đó cứ đòi về cho được. Miềng đâu có thể để cho người đó về 1 mình rứa đưọc thế là cứ đi theo và thuyết phục nàng ở lại (à, lúc đó người đó thường ở lại trọ nhà đứa bạn, cách nhà của cô nàng 7 cây số).
    Trời đất đưa đẩy thế nào 2 người đến cái sân vận động xung quanh không bóng người, lúc đó đã hơn 12h đêm. Nói cho sinh động xí là giữa đồng không hiu quạnh không 1 bóng người giữa đêm khuya đầy sao của mùa hè, cơ hội để bày tỏ tình cảm .
    mạ ơi, nói như chú invincible_vn, lúc đó chỉ có thằng cực kỳ ngu mới không làm gì cả, rứa mà tui đã trở thành thằng cực kỳ ngu thật. Không làm gì cả và củng chẳng thổ lộ gì cả.
    Và cứ thế, dổ dành người đó đến 2h sáng mới chịu về nhà bạn để ngủ. (người đó ngủ vói bạn chứ không phải ngủ với tui mô-> đừng hiểu lầm).
    Híc, sau này chia tay, người đó bảo: Chúng mình vẫn chưa có gì với nhau cả-> hic híc-> ĐÚng là khoảng lặng nhất trong tất cả khoảng lặng.
    Nếu mọi ngưòi có nhã hứng, bữa sau kể luôn 1 số cái ngu nữa của tui với người đó, và 1 vài cái cực kỳ ngu của tui với vợ tui bây chừ.

Chia sẻ trang này